Chương : 42
Edit+beta: Diệp Hạ
Khi về đến nhà, hai người đều bị xối ướt.
Tuy rằng Giang Hạo vẫn luôn muốn đem người bắt về nhà mình, nhưng khi người ta chân chính đến, hắn lại bắt đầu luống cuống, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, tỷ như phòng của mình có lộn xộn không? Quần áo bẩn đã cất kỹ chưa? Quý Trạch có thể nhìn thấy đồ không nên thấy không?!
Hắn xấu hổ mà khụ hai tiếng, đưa dép lê cho Quý Trạch xong lập tức vọt vào phòng của mình, thanh âm đi sau người, “Tôi đi lấy cho cậu bộ đồ sạch sẽ! Cậu đi tắm nước ấm trước, coi chừng lại bị cảm. Phòng tắm cuối hành lang quẹo trái.”
“… A.”
Quý Trạch ngoan ngoãn gật đầu, tò mò đánh giá chung quanh nhà Giang Hạo. Căn nhà lớn trong tiểu khu xa hoa, phong cách hiện đại, đơn giản lại có không khí gia đình ấm áp.
Đương nhiên cậu cũng không quên gọi điện thoại cho mẹ báo an toàn, nói bởi vì mưa to nên ở lại nhà đồng học một đêm. Mẹ Quý hỏi là ai, biết là Giang Hạo thì yên tâm chút, còn dặn cậu nhớ chào hỏi với cha mẹ bên đó, xin lỗi vì đã quấy rầy bọn họ. Quý Trạch đều nhất nhất gật đầu đáp ứng, không dám nói rằng cha mẹ đối phương đều không ở nhà.
Sau khi cúp điện thoại, di động vừa vặn chấn động, phía trên hiện lên một tin nhắn, là Vu Hoa Canh gửi tới, hỏi cậu muốn cùng chơi mạt chược hay không, ở nhà Lương Trác, còn thiếu một người.
Quý Trạch trả lời, tôi không ở nhà.
Vu Hoa Canh cả kinh, vậy cậu ở đâu? Bên ngoài mưa lớn như vậy!!!
Quý Trạch giải thích một phen, làm Vu Hoa Canh khiếp sợ thật sâu. Cô nam quả nam ở chung một phòng. Là nàng nghĩ quá nhiều hay Quý Trạch lo quá ít?!
Quý Trạch chậm rãi đi tới đánh giá phòng ở, đột nhiên nhịn không được hắt hơi một cái, quần áo ướt sũng dán trên người, lạnh run run. Cậu nhíu mày, sờ sờ cái mũi, vẫn là để điện thoại di động xuống, xoay người đi vào phòng tắm.
Mà bên kia, Giang Hạo đang điên cuồng mà dọn dẹp phòng của mình, kỳ thật không loạn lắm, nhưng vẫn cảm thấy không tốt, không muốn để Quý Trạch nhìn thấy một mặt lười nhác tùy ý của mình.
Sau khi dọn dẹp thỏa đáng, lại đến phòng giữ quần áo tìm kiếm, có bộ đồ chưa mặc qua, nhưng hắn híp mắt một cái, vẫn cố ý tìm một bộ đồ ngủ thoải mái rộng thùng thình, là bộ hắn rất thích. Quần lót… hmm, cũng không có cái mới!
Lấy xong, vui rạo rực đi tới phòng tắm, phía sau cửa truyền đến thanh âm nước chảy, hắn đứng lại, lễ phép mà gõ cửa.
“Quý Trạch? Tôi lấy cho cậu một bộ quần áo này, đều là đồ tôi chưa mặc qua, cậu không để ý đi?”
Dừng một chút, bên trong truyền đến thanh âm bình thản, “Không để ý, cám ơn.”
Một bóng người mơ hồ chậm rãi đến gần cửa, cửa chuyển động, mở ra một khe hẹp, bàn tay trắng như bạch ngọc vươn ra.
Giang Hạo đem quần áo đưa qua, bản thân cũng khoái trá mà chạy đi tắm rửa, có thể là tâm tình quá tốt, lại có lẽ là muốn sớm đi ra chờ Quý Trạch, hắn tắm rất nhanh, không bao lâu liền lau tóc đi ra, khi đi qua phòng khách, phát hiện di động của Quý Trạch trên bàn trà đang chấn động.
Giang Hạo không kiềm được lòng hiếu kỳ, đi qua nhìn.
Vừa mở ra là một cuộc trò chuyện. Vu Hoa Canh tựa hồ là rất kích động, gửi mấy tin liên tiếp.
“A Trạch a a a a! Sao cậu dám đến nhà hắn ở? Cậu không phải không biết rằng những thẳng nam đó có nhiều hành vi kỳ kỳ quái quái, không chút cố kỵ! Chớ nói chi Giang Hạo tên kia quả thực là thẳng nam trung chiến!”
Giang Hạo nhíu mày. Bản thân có chỗ nào làm Vu Hoa Canh không vừa mắt, sao mỗi ngày cứ nói bậy hắn trước mặt Quý Trạch.
Hắn nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, gửi một tin đi, “Vì sao?”
Vu Hoa Canh không biết người cầm di động đã thay đổi, chỉ cho rằng Quý Trạch đã tắm xong, lập tức lại bùm bùm đánh chữ, “Còn phải nói sao, hắn là ống thép thẳng, cậu lại không giống, còn mỗi ngày trêu chọc cậu!”
Mày Giang Hạo nhăn càng chặt hơn, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, muốn nắm trọng điểm nhanh hơn nữa, thẳng đánh trúng hồng tâm.
“Cho nên…tôi là cong?”
Di động yên lặng hai giây, lập tức có tin nhắn đến.
“Ngọa tào! Mấy người là ai?!!!”
Vu Hoa Canh quả thực muốn điên rồi, chạy nhanh lên lầu, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra.
“Xảy ra chuyện lớn! Tôi xong đời rồi… Ngọa tào! Sao cậu lại không mặc quần áo!”
Trong phòng, Lương Trác đang đưa lưng về phía cửa thay quần áo, tấm lưng rộng lớn, đường cong cơ bắp mượt mà, rất là gợi cảm.
Lương Trác tiếp tục thay quần áo, bình tĩnh nói: “Là tại cậu không gõ cửa, tôi đang thay đồ ngủ.”
Vu Hoa Canh đã sớm quay lưng đi, hai má đỏ bừng, căm giận nói: “Chúng ta không phải là muốn đánh mạt trượt sao? Cậu thay đồ ngủ làm gì?!”
“Không phải cậu nói Quý Trạch không ở nhà, không chơi được sao?”
Nói đến đây, Vu Hoa Canh lập tức nhớ tới đại sự, hoang mang rối loạn quay đầu lại nói: “Tôi gửi tin nhắn cho A Trạch, mới phát hiện người cầm điện thoại là xú gia hoả Giang Hạo kia, hắn cư nhiên nhìn lén di động A Trạch! Hắn biết A Trạch thích nam rồi! Tôi *** ***! Về sau hắn có kỳ thị A Trạch hay không?! Có nói ra mấy lời cay nghiệt hay không?!”
Lương Trác thực bình tĩnh, “Kỳ thị cái gì, bản thân hắn cũng vậy mà.”
Vu Hoa Canh: “…??”
Lương Trác nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, bất đắc dĩ nói: “Hắn thích Quý Trạch, cậu không nhìn ra?”
Vu Hoa Canh: “…???!”
Lương Trác thật không còn lời gì để nói, “Cậu thường xuyên cố ý dán sát vào A Trạch không phải bởi vì muốn chọc tức Giang Hạo sao? Không phải là biết hắn thích A Trạch nên cố ý đùa hắn sao?”
Vu Hoa Canh không dám tin, “Tôi chẳng qua là khó chịu Giang Hạo, tôi nào biết… Hắn đối với A Trạch không phải là tình hữu nghị giữa nam sinh!”
“Cậu đã thấy nam sinh sủng bạn bè giống sủng vợ như vậy chưa? Ngẫu nhiên vui đùa thì còn được, nhưng sẽ kiên trì lâu như vậy sao?” Lương Trác quả thực là bị chỉ số EQ của nàng làm bội phục, trách không được vẫn luôn không nhìn ra tình cảm của mình, hèn gì.
Bên kia.
Giang Hạo cũng đã bị tin tức mình trong lúc vô tình phát hiện làm cao hứng đến điên rồi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm di động Quý Trạch, cảm giác như là mơ vậy, cực kỳ không chân thật. Quý Trạch ngay tại nhà hắn, Quý Trạch thích nam sinh.
Hắn cương cứng ngồi ở trên ghế, di động bên người hắn vang lên, là một dãy số xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi là Giang Hạo tiên sinh đúng không? Điện thoại di động của cậu đã sửa xong, ngày mai có thể lại đây lấy… Ngại quá, cậu là đang cười sao?” Thanh âm bên kia ngập ngừng, chần chờ lại khó hiểu, bất quá là khôi phục tư liệu, cao hứng như vậy sao.
Giang Hạo ừ một tiếng, hoàn toàn nhịn không được, từ lúc hắn biết được tin đó từ Vu Hoa Canh đã vẫn luôn như vậy.
Hắn kích động đến không kềm chế được, cười sáng lạn: “Tôi không cần cái di động kia, tư liệu cũng không quan trọng nữa.”
“Cái kia… Giang tiên sinh, cậu làm sao vậy?” Là bị cái gì kích thích sao? Thay đổi bất thường.
Giang Hạo: “Không có gì, tôi là cao hứng.”
“Úc… Tuy rằng không biết chuyện gì nhưng vẫn chúc mừng cậu. Nhưng mà điện thoại di động của cậu cho dù là muốn bán đi cũng phải đến tiệm, chúng tôi sẽ cho cậu làm thủ tục liên quan.”
Giang Hạo ngừng lại, cong môi nói: “Cám ơn, tôi chỉ là quá vui, đừng quan tâm mấy lời vừa rồi, lần sau có thời gian tôi sẽ đi lấy.” Ngẫm lại, vẫn là muốn xem xem Quý Trạch gửi cái gì cho mình, cư nhiên mất thể diện đến làm đầu óc nóng lên quăng di động. Di động quan trọng như thế, đương nhiên muốn giữ lại, bán cái gì mà bán.
Lúc này, Quý Trạch tắm rửa xong đi ra, vừa đi vừa xắn cổ tay áo, nói: “Đồ của cậu lớn quá.”
Giang Hạo yên lặng nhìn cậu, hai mắt sâu thẳm. Mặc trên người Quý Trạch chính là bộ đồ hắn thích nhất, ngay cả quần lót cũng là của hắn. Vải dệt mềm mại dán vào thân thể tiêm gầy, ống tay áo che hơn phân nửa bàn tay, chỉ lộ ra chút đầu ngón tay, mới vừa tắm rửa xong, cả người đều mang theo hơi nước, nhìn tựa như mèo con dính nước vô tội lại luống cuống, đặc biệt câu người.
Hắn cười tủm tỉm: “Lại đây, tôi giúp cậu xắn lên.”
Quý Trạch giương mắt, không tự giác nghiêng đầu. Là ảo giác sao? Sao lại cảm thấy ánh mắt Giang Hạo quái quái, làm cậu có chút sợ hãi.
Giang Hạo chủ động kéo Quý Trạch ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận ôn nhu mà giúp cậu xắn cổ tay áo, động tác trơn tru.
“Có đói bụng không? Nếu không gọi đồ ăn ngoài?”
Quý Trạch nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Lúc này đưa đến đây sao? Có chút nguy hiểm đi.”
“Tôi vừa mới nhìn, mưa đã nhỏ bớt.”
“Nhỏ?” Quý Trạch đứng lên, muốn đi đến bên cửa sổ để nhìn rõ ràng, Giang Hạo lại một phen vươn tay nắm cậu lại.
“Muốn về nhà?” Giang Hạo một chút liền đoán ra ý tứ trong lời nói của cậu, đem người kéo trở về, Quý Trạch không kịp đề phòng, bán ngồi ở trên đùi hắn. Giang Hạo vô lại nắm chặt tay cậu, nhìn cậu nói trắng ra: “Không cho đi, cậu nói sẽ ở lại giúp tôi.”
Quý Trạch nghiêng đầu, không được tự nhiên nói: “Tôi nói như vậy lúc nào chứ.”
Giang Hạo không quản, “Giờ nói.”
Sau đó liền cầm lấy máy sấy ở một bên, “Tóc ướt như vậy rất dễ cảm mạo, tôi giúp cậu sấy.”
Không cho Quý Trạch cơ hội cự tuyệt liền vuốt tóc sấy cho cậu. Quý Trạch có chút mơ màng ngồi ở trước người hắn, làn gió ấm áp thổi chầm chập, hết sức thoải mái, liền an tĩnh lại, không nói gì.
Từ khi cậu tắm xong đi ra Giang Hạo liền có chút cổ quái, cao hứng tựa như trung giải thưởng lớn gì, vẫn luôn ẩn ẩn cười, muốn xem nhẹ cũng khó.
“Có chuyện gì vui sao?” Quý Trạch nhịn không được tò mò.
Giang Hạo gật đầu cong môi, “Đúng vậy.”
Tay hắn đặt trên đỉnh đầu Quý Trạch, ngón tay xuyên qua từng lớp tóc, động tác ôn nhu, nhưng cũng không thực chuyên tâm. Bởi vì trên người Quý Trạch đều tản ra một cỗ hương vị tươi mát sau khi tắm rửa, chính là mùi bình thường hắn dùng, không ngửi được mùi trên người mình như thế nào, nhưng lại ngửi được trên người Quý Trạch, liền có loại cảm giác....nói không ra lời.
Tóc Quý Trạch rất mềm, mỗi sợi tóc đều tinh tế, sờ lên thực thoải mái, một chút cũng không thấy đâm tay. Từ góc độ này, còn có thể nhìn cái ót trắng nõn, cổ áo rộng thùng thình, dọc một đường đi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đường lõm xuống ở giữa (xương sống í mọi người).
Không tự giác chậm rãi khom lưng xuống, càng ngày càng gần, máy sấy trong tay bị đưa đến một bên.
Môi nhẹ chạm sau cổ Quý Trạch.
Một cái hôn rất nhẹ.
Quý Trạch sửng sốt, lúc này nổ tung, mặt mũi đỏ bừng mà bưng gáy của mình, mãnh liệt quay đầu lại trừng hắn, “… Cậu làm gì?!”
Có kinh ngạc, có xấu hổ, duy độc nhất không có tức giận. Nhưng vẫn theo bản năng dùng bộ dáng tức giận để che dấu chính mình.
Lần này Giang Hạo không giống thường ngày cười trêu tức, ngược lại nghiêm túc cực kỳ, tầm mắt gắt gao khóa Quý Trạch lại, trầm giọng nói: “Cậu thích nam.”
Ngữ khí là xác định. Hắn biết.
Quý Trạch nháy mắt hoảng hốt, né tránh tầm mắt, như nỏ mạnh hết đà, lo lắng kêu gào: “Vậy thì như thế nào, không liên quan cậu!”
“Đương nhiên liên quan đến tôi.”
Khoé miệng Giang Hạo gợi lên một độ cung, đáy mắt nhiễm ý cười, “Tôi cũng là nam a, cậu không thể suy xét đến tôi một chút sao, tôi đẹp trai lại có năng lực, dương quang nói nhiều, vừa lúc là loại hình cậu thích.”
Quý Trạch ngây dại, vẫn không nhúc nhích.
Giang Hạo thuận thế đem cậu đặt trên ghế sa lông, giam lại dưới thân mình, cầm cổ tay của cậu, động tác cường thế lại ôn nhu, cụng trán vào, khoảng cách gần đến mức có thể nghe đối phương hô hấp.
“Quý Trạch, tôi thích cậu, kết giao với tôi có được hay không?”
Đang trong tư thế như vậy, Quý Trạch chỉ có thể chăm chú nhìn Giang Hạo, đem sự nghiêm túc cùng nhu tình trong đáy mắt hắn nhìn xem nhất thanh nhị sở, làm cậu không ngừng run rẩy.
Nhưng chuyện này quá đột nhiên, Quý Trạch bị dọa đến ngơ ngác rồi, cũng không nghĩ đến việc thoát khỏi thân hắn. Bị hỏi như vậy cũng chỉ nháy mắt, không dám tin.
“Cậu… Cậu không thích nữ sinh sao?”
Giang Hạo sờ mặt của cậu, cọ cọ như làm nũng, “Tôi không rõ chuyện tình yêu lắm, nhưng tôi biết tôi thích cậu. Cậu thì sao? Tôi có thể chắc chắn là cậu không chán ghét tôi, hẳn là có chút hảo cảm đi. Cậu có thích tôi hay không?”
Đại não Quý Trạch trống rỗng, nhìn miệng của hắn hé mở nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Đại khái là cảm thấy không chân thật? Vẫn luôn nghĩ đối phương thẳng như ống thép, nên tâm tư gì cũng đều che giấu, sợ đối phương biết, cư nhiên…
Lượng tin tức quá lớn, làm cậu không thể hold kịp.
“Cậu đứng lên trước.”
Giang Hạo vẻ mặt đơn thuần vô tội mà nhìn cậu, đôi mắt có thể nói là trông mong thực đáng thương, “Vì sao? Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”.
“Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói, cậu như vậy…tôi có chút khó hô hấp.” Quý Trạch liếm liếm môi, khẩn trương mà nói.
Mắt Giang Hạo tối lại, thanh âm vi ách, “Được. Nhưng mà có một việc tôi vẫn luôn muốn làm, tôi muốn thử một chút.”
Quý Trạch nghi hoặc mà nhìn hắn.
Sau đó, Giang Hạo liền cúi đầu.
Khi về đến nhà, hai người đều bị xối ướt.
Tuy rằng Giang Hạo vẫn luôn muốn đem người bắt về nhà mình, nhưng khi người ta chân chính đến, hắn lại bắt đầu luống cuống, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, tỷ như phòng của mình có lộn xộn không? Quần áo bẩn đã cất kỹ chưa? Quý Trạch có thể nhìn thấy đồ không nên thấy không?!
Hắn xấu hổ mà khụ hai tiếng, đưa dép lê cho Quý Trạch xong lập tức vọt vào phòng của mình, thanh âm đi sau người, “Tôi đi lấy cho cậu bộ đồ sạch sẽ! Cậu đi tắm nước ấm trước, coi chừng lại bị cảm. Phòng tắm cuối hành lang quẹo trái.”
“… A.”
Quý Trạch ngoan ngoãn gật đầu, tò mò đánh giá chung quanh nhà Giang Hạo. Căn nhà lớn trong tiểu khu xa hoa, phong cách hiện đại, đơn giản lại có không khí gia đình ấm áp.
Đương nhiên cậu cũng không quên gọi điện thoại cho mẹ báo an toàn, nói bởi vì mưa to nên ở lại nhà đồng học một đêm. Mẹ Quý hỏi là ai, biết là Giang Hạo thì yên tâm chút, còn dặn cậu nhớ chào hỏi với cha mẹ bên đó, xin lỗi vì đã quấy rầy bọn họ. Quý Trạch đều nhất nhất gật đầu đáp ứng, không dám nói rằng cha mẹ đối phương đều không ở nhà.
Sau khi cúp điện thoại, di động vừa vặn chấn động, phía trên hiện lên một tin nhắn, là Vu Hoa Canh gửi tới, hỏi cậu muốn cùng chơi mạt chược hay không, ở nhà Lương Trác, còn thiếu một người.
Quý Trạch trả lời, tôi không ở nhà.
Vu Hoa Canh cả kinh, vậy cậu ở đâu? Bên ngoài mưa lớn như vậy!!!
Quý Trạch giải thích một phen, làm Vu Hoa Canh khiếp sợ thật sâu. Cô nam quả nam ở chung một phòng. Là nàng nghĩ quá nhiều hay Quý Trạch lo quá ít?!
Quý Trạch chậm rãi đi tới đánh giá phòng ở, đột nhiên nhịn không được hắt hơi một cái, quần áo ướt sũng dán trên người, lạnh run run. Cậu nhíu mày, sờ sờ cái mũi, vẫn là để điện thoại di động xuống, xoay người đi vào phòng tắm.
Mà bên kia, Giang Hạo đang điên cuồng mà dọn dẹp phòng của mình, kỳ thật không loạn lắm, nhưng vẫn cảm thấy không tốt, không muốn để Quý Trạch nhìn thấy một mặt lười nhác tùy ý của mình.
Sau khi dọn dẹp thỏa đáng, lại đến phòng giữ quần áo tìm kiếm, có bộ đồ chưa mặc qua, nhưng hắn híp mắt một cái, vẫn cố ý tìm một bộ đồ ngủ thoải mái rộng thùng thình, là bộ hắn rất thích. Quần lót… hmm, cũng không có cái mới!
Lấy xong, vui rạo rực đi tới phòng tắm, phía sau cửa truyền đến thanh âm nước chảy, hắn đứng lại, lễ phép mà gõ cửa.
“Quý Trạch? Tôi lấy cho cậu một bộ quần áo này, đều là đồ tôi chưa mặc qua, cậu không để ý đi?”
Dừng một chút, bên trong truyền đến thanh âm bình thản, “Không để ý, cám ơn.”
Một bóng người mơ hồ chậm rãi đến gần cửa, cửa chuyển động, mở ra một khe hẹp, bàn tay trắng như bạch ngọc vươn ra.
Giang Hạo đem quần áo đưa qua, bản thân cũng khoái trá mà chạy đi tắm rửa, có thể là tâm tình quá tốt, lại có lẽ là muốn sớm đi ra chờ Quý Trạch, hắn tắm rất nhanh, không bao lâu liền lau tóc đi ra, khi đi qua phòng khách, phát hiện di động của Quý Trạch trên bàn trà đang chấn động.
Giang Hạo không kiềm được lòng hiếu kỳ, đi qua nhìn.
Vừa mở ra là một cuộc trò chuyện. Vu Hoa Canh tựa hồ là rất kích động, gửi mấy tin liên tiếp.
“A Trạch a a a a! Sao cậu dám đến nhà hắn ở? Cậu không phải không biết rằng những thẳng nam đó có nhiều hành vi kỳ kỳ quái quái, không chút cố kỵ! Chớ nói chi Giang Hạo tên kia quả thực là thẳng nam trung chiến!”
Giang Hạo nhíu mày. Bản thân có chỗ nào làm Vu Hoa Canh không vừa mắt, sao mỗi ngày cứ nói bậy hắn trước mặt Quý Trạch.
Hắn nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, gửi một tin đi, “Vì sao?”
Vu Hoa Canh không biết người cầm di động đã thay đổi, chỉ cho rằng Quý Trạch đã tắm xong, lập tức lại bùm bùm đánh chữ, “Còn phải nói sao, hắn là ống thép thẳng, cậu lại không giống, còn mỗi ngày trêu chọc cậu!”
Mày Giang Hạo nhăn càng chặt hơn, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, muốn nắm trọng điểm nhanh hơn nữa, thẳng đánh trúng hồng tâm.
“Cho nên…tôi là cong?”
Di động yên lặng hai giây, lập tức có tin nhắn đến.
“Ngọa tào! Mấy người là ai?!!!”
Vu Hoa Canh quả thực muốn điên rồi, chạy nhanh lên lầu, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra.
“Xảy ra chuyện lớn! Tôi xong đời rồi… Ngọa tào! Sao cậu lại không mặc quần áo!”
Trong phòng, Lương Trác đang đưa lưng về phía cửa thay quần áo, tấm lưng rộng lớn, đường cong cơ bắp mượt mà, rất là gợi cảm.
Lương Trác tiếp tục thay quần áo, bình tĩnh nói: “Là tại cậu không gõ cửa, tôi đang thay đồ ngủ.”
Vu Hoa Canh đã sớm quay lưng đi, hai má đỏ bừng, căm giận nói: “Chúng ta không phải là muốn đánh mạt trượt sao? Cậu thay đồ ngủ làm gì?!”
“Không phải cậu nói Quý Trạch không ở nhà, không chơi được sao?”
Nói đến đây, Vu Hoa Canh lập tức nhớ tới đại sự, hoang mang rối loạn quay đầu lại nói: “Tôi gửi tin nhắn cho A Trạch, mới phát hiện người cầm điện thoại là xú gia hoả Giang Hạo kia, hắn cư nhiên nhìn lén di động A Trạch! Hắn biết A Trạch thích nam rồi! Tôi *** ***! Về sau hắn có kỳ thị A Trạch hay không?! Có nói ra mấy lời cay nghiệt hay không?!”
Lương Trác thực bình tĩnh, “Kỳ thị cái gì, bản thân hắn cũng vậy mà.”
Vu Hoa Canh: “…??”
Lương Trác nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, bất đắc dĩ nói: “Hắn thích Quý Trạch, cậu không nhìn ra?”
Vu Hoa Canh: “…???!”
Lương Trác thật không còn lời gì để nói, “Cậu thường xuyên cố ý dán sát vào A Trạch không phải bởi vì muốn chọc tức Giang Hạo sao? Không phải là biết hắn thích A Trạch nên cố ý đùa hắn sao?”
Vu Hoa Canh không dám tin, “Tôi chẳng qua là khó chịu Giang Hạo, tôi nào biết… Hắn đối với A Trạch không phải là tình hữu nghị giữa nam sinh!”
“Cậu đã thấy nam sinh sủng bạn bè giống sủng vợ như vậy chưa? Ngẫu nhiên vui đùa thì còn được, nhưng sẽ kiên trì lâu như vậy sao?” Lương Trác quả thực là bị chỉ số EQ của nàng làm bội phục, trách không được vẫn luôn không nhìn ra tình cảm của mình, hèn gì.
Bên kia.
Giang Hạo cũng đã bị tin tức mình trong lúc vô tình phát hiện làm cao hứng đến điên rồi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm di động Quý Trạch, cảm giác như là mơ vậy, cực kỳ không chân thật. Quý Trạch ngay tại nhà hắn, Quý Trạch thích nam sinh.
Hắn cương cứng ngồi ở trên ghế, di động bên người hắn vang lên, là một dãy số xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi là Giang Hạo tiên sinh đúng không? Điện thoại di động của cậu đã sửa xong, ngày mai có thể lại đây lấy… Ngại quá, cậu là đang cười sao?” Thanh âm bên kia ngập ngừng, chần chờ lại khó hiểu, bất quá là khôi phục tư liệu, cao hứng như vậy sao.
Giang Hạo ừ một tiếng, hoàn toàn nhịn không được, từ lúc hắn biết được tin đó từ Vu Hoa Canh đã vẫn luôn như vậy.
Hắn kích động đến không kềm chế được, cười sáng lạn: “Tôi không cần cái di động kia, tư liệu cũng không quan trọng nữa.”
“Cái kia… Giang tiên sinh, cậu làm sao vậy?” Là bị cái gì kích thích sao? Thay đổi bất thường.
Giang Hạo: “Không có gì, tôi là cao hứng.”
“Úc… Tuy rằng không biết chuyện gì nhưng vẫn chúc mừng cậu. Nhưng mà điện thoại di động của cậu cho dù là muốn bán đi cũng phải đến tiệm, chúng tôi sẽ cho cậu làm thủ tục liên quan.”
Giang Hạo ngừng lại, cong môi nói: “Cám ơn, tôi chỉ là quá vui, đừng quan tâm mấy lời vừa rồi, lần sau có thời gian tôi sẽ đi lấy.” Ngẫm lại, vẫn là muốn xem xem Quý Trạch gửi cái gì cho mình, cư nhiên mất thể diện đến làm đầu óc nóng lên quăng di động. Di động quan trọng như thế, đương nhiên muốn giữ lại, bán cái gì mà bán.
Lúc này, Quý Trạch tắm rửa xong đi ra, vừa đi vừa xắn cổ tay áo, nói: “Đồ của cậu lớn quá.”
Giang Hạo yên lặng nhìn cậu, hai mắt sâu thẳm. Mặc trên người Quý Trạch chính là bộ đồ hắn thích nhất, ngay cả quần lót cũng là của hắn. Vải dệt mềm mại dán vào thân thể tiêm gầy, ống tay áo che hơn phân nửa bàn tay, chỉ lộ ra chút đầu ngón tay, mới vừa tắm rửa xong, cả người đều mang theo hơi nước, nhìn tựa như mèo con dính nước vô tội lại luống cuống, đặc biệt câu người.
Hắn cười tủm tỉm: “Lại đây, tôi giúp cậu xắn lên.”
Quý Trạch giương mắt, không tự giác nghiêng đầu. Là ảo giác sao? Sao lại cảm thấy ánh mắt Giang Hạo quái quái, làm cậu có chút sợ hãi.
Giang Hạo chủ động kéo Quý Trạch ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận ôn nhu mà giúp cậu xắn cổ tay áo, động tác trơn tru.
“Có đói bụng không? Nếu không gọi đồ ăn ngoài?”
Quý Trạch nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Lúc này đưa đến đây sao? Có chút nguy hiểm đi.”
“Tôi vừa mới nhìn, mưa đã nhỏ bớt.”
“Nhỏ?” Quý Trạch đứng lên, muốn đi đến bên cửa sổ để nhìn rõ ràng, Giang Hạo lại một phen vươn tay nắm cậu lại.
“Muốn về nhà?” Giang Hạo một chút liền đoán ra ý tứ trong lời nói của cậu, đem người kéo trở về, Quý Trạch không kịp đề phòng, bán ngồi ở trên đùi hắn. Giang Hạo vô lại nắm chặt tay cậu, nhìn cậu nói trắng ra: “Không cho đi, cậu nói sẽ ở lại giúp tôi.”
Quý Trạch nghiêng đầu, không được tự nhiên nói: “Tôi nói như vậy lúc nào chứ.”
Giang Hạo không quản, “Giờ nói.”
Sau đó liền cầm lấy máy sấy ở một bên, “Tóc ướt như vậy rất dễ cảm mạo, tôi giúp cậu sấy.”
Không cho Quý Trạch cơ hội cự tuyệt liền vuốt tóc sấy cho cậu. Quý Trạch có chút mơ màng ngồi ở trước người hắn, làn gió ấm áp thổi chầm chập, hết sức thoải mái, liền an tĩnh lại, không nói gì.
Từ khi cậu tắm xong đi ra Giang Hạo liền có chút cổ quái, cao hứng tựa như trung giải thưởng lớn gì, vẫn luôn ẩn ẩn cười, muốn xem nhẹ cũng khó.
“Có chuyện gì vui sao?” Quý Trạch nhịn không được tò mò.
Giang Hạo gật đầu cong môi, “Đúng vậy.”
Tay hắn đặt trên đỉnh đầu Quý Trạch, ngón tay xuyên qua từng lớp tóc, động tác ôn nhu, nhưng cũng không thực chuyên tâm. Bởi vì trên người Quý Trạch đều tản ra một cỗ hương vị tươi mát sau khi tắm rửa, chính là mùi bình thường hắn dùng, không ngửi được mùi trên người mình như thế nào, nhưng lại ngửi được trên người Quý Trạch, liền có loại cảm giác....nói không ra lời.
Tóc Quý Trạch rất mềm, mỗi sợi tóc đều tinh tế, sờ lên thực thoải mái, một chút cũng không thấy đâm tay. Từ góc độ này, còn có thể nhìn cái ót trắng nõn, cổ áo rộng thùng thình, dọc một đường đi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đường lõm xuống ở giữa (xương sống í mọi người).
Không tự giác chậm rãi khom lưng xuống, càng ngày càng gần, máy sấy trong tay bị đưa đến một bên.
Môi nhẹ chạm sau cổ Quý Trạch.
Một cái hôn rất nhẹ.
Quý Trạch sửng sốt, lúc này nổ tung, mặt mũi đỏ bừng mà bưng gáy của mình, mãnh liệt quay đầu lại trừng hắn, “… Cậu làm gì?!”
Có kinh ngạc, có xấu hổ, duy độc nhất không có tức giận. Nhưng vẫn theo bản năng dùng bộ dáng tức giận để che dấu chính mình.
Lần này Giang Hạo không giống thường ngày cười trêu tức, ngược lại nghiêm túc cực kỳ, tầm mắt gắt gao khóa Quý Trạch lại, trầm giọng nói: “Cậu thích nam.”
Ngữ khí là xác định. Hắn biết.
Quý Trạch nháy mắt hoảng hốt, né tránh tầm mắt, như nỏ mạnh hết đà, lo lắng kêu gào: “Vậy thì như thế nào, không liên quan cậu!”
“Đương nhiên liên quan đến tôi.”
Khoé miệng Giang Hạo gợi lên một độ cung, đáy mắt nhiễm ý cười, “Tôi cũng là nam a, cậu không thể suy xét đến tôi một chút sao, tôi đẹp trai lại có năng lực, dương quang nói nhiều, vừa lúc là loại hình cậu thích.”
Quý Trạch ngây dại, vẫn không nhúc nhích.
Giang Hạo thuận thế đem cậu đặt trên ghế sa lông, giam lại dưới thân mình, cầm cổ tay của cậu, động tác cường thế lại ôn nhu, cụng trán vào, khoảng cách gần đến mức có thể nghe đối phương hô hấp.
“Quý Trạch, tôi thích cậu, kết giao với tôi có được hay không?”
Đang trong tư thế như vậy, Quý Trạch chỉ có thể chăm chú nhìn Giang Hạo, đem sự nghiêm túc cùng nhu tình trong đáy mắt hắn nhìn xem nhất thanh nhị sở, làm cậu không ngừng run rẩy.
Nhưng chuyện này quá đột nhiên, Quý Trạch bị dọa đến ngơ ngác rồi, cũng không nghĩ đến việc thoát khỏi thân hắn. Bị hỏi như vậy cũng chỉ nháy mắt, không dám tin.
“Cậu… Cậu không thích nữ sinh sao?”
Giang Hạo sờ mặt của cậu, cọ cọ như làm nũng, “Tôi không rõ chuyện tình yêu lắm, nhưng tôi biết tôi thích cậu. Cậu thì sao? Tôi có thể chắc chắn là cậu không chán ghét tôi, hẳn là có chút hảo cảm đi. Cậu có thích tôi hay không?”
Đại não Quý Trạch trống rỗng, nhìn miệng của hắn hé mở nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Đại khái là cảm thấy không chân thật? Vẫn luôn nghĩ đối phương thẳng như ống thép, nên tâm tư gì cũng đều che giấu, sợ đối phương biết, cư nhiên…
Lượng tin tức quá lớn, làm cậu không thể hold kịp.
“Cậu đứng lên trước.”
Giang Hạo vẻ mặt đơn thuần vô tội mà nhìn cậu, đôi mắt có thể nói là trông mong thực đáng thương, “Vì sao? Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”.
“Chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói, cậu như vậy…tôi có chút khó hô hấp.” Quý Trạch liếm liếm môi, khẩn trương mà nói.
Mắt Giang Hạo tối lại, thanh âm vi ách, “Được. Nhưng mà có một việc tôi vẫn luôn muốn làm, tôi muốn thử một chút.”
Quý Trạch nghi hoặc mà nhìn hắn.
Sau đó, Giang Hạo liền cúi đầu.