Chương : 44
Edit+beta: Diệp Hạ
Hai người một cái chăn, mặt đối mặt mà nằm. Thiếu niên vốn là huyết khí phương cương, chớ nói chi là bọn họ mới vừa xác định tình cảm của mình, nội tâm như lửa đốt, nhiệt độ nóng dần.
Qua một hồi, Quý Trạch cũng cảm giác được một bàn tay khoát lên trên lưng cậu, ý vị sâu sa mà vuốt, giống như tầng áo ngủ trở ngại kia hoàn toàn không tồn tại.
Sau lưng Quý Trạch ngứa đến lợi hại, lại đoan chính làm một bộ mặt không đổi, "Cậu đang làm gì?"
Giang Hạo như chó con nháy mắt, làm vẻ vô tội, lời nói lại không hề đơn thuần.
"Xem như là phúc lợi của bạn trai? Bảo bối nhà tôi rất đáng yêu, muốn ôm mãi không buông, hay là dùng dây thừng cột chúng ta lại, quay đầu liền có thể nhìn thấy cậu, mới nghĩ thôi đã thấy hưng phấn."
Quý Trạch nhấp nhấp môi, cách chăn đạp nhẹ hắn một cước, "Có bệnh a. Hơn nữa, ai nói cậu là bạn trai tôi?"
Giang Hạo trừng mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta không phải đã bắt đầu kết giao sao?"
Quý Trạch nâng cằm, lạnh nhạt nói: "Ai nói? Nghiêm túc ngẫm lại, tôi có đáp ứng cậu sao?"
Yên lặng nghĩ lại một phen, Quý Trạch đích xác không nói kiểu muốn cùng một chỗ, chỉ nói thích.
Giang Hạo không dám tin, thần tình bị thương: "Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, không phải là ý tứ có thể bắt đầu kết giao sao? Thổ lộ xong lại không muốn cùng một chỗ với tôi, lương tâm cậu không đau sao?"
Quý Trạch nghẹn cười, "Trên thế giới lưỡng tình tương duyệt nhưng không cùng một chỗ có rất nhiều. Hơn nữa chúng ta là học sinh, nhiệm vụ thiết yếu chính là học tập, gần cao khảo rồi, nói chuyện yêu đương cái gì. Học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước a, Giang đồng học."
Lời nói thấm thía, còn thực đứng đắn mà vỗ vỗ vai Giang Hạo.
Giang Hạo có chút mơ màng, cho là mình thật sự quá thảm, nhưng ngẩng đầu lại thấy bộ dáng Quý Trạch nghẹn cười đến mặt mũi đỏ bừng, liền biết mình đang bị đùa giỡn. Hắn nhíu mày, nghiêng người đem Quý Trạch đặt ở dưới thân, bình tĩnh nhìn.
"Cậu nha, lớp trưởng đại nhân bắt đầu biết lừa đồng học rồi, tôi muốn trừng phạt cậu."
Hai tay hắn gãi gãi trên thắt lưng mềm mềm, nhìn cậu nhịn không được cười ra tiếng, lại ôm thắt lưng cậu, đem mặt chôn trước ngực cậu cọ loạn một trận, áo ngủ vốn là đã hơi lớn, cổ áo rộng thùng thình, bị cọ đến lộ ra tảng lớn da thịt bạch ngọc, phong cảnh vô hạn.
Quý Trạch đang cười, chờ khi phát giác tình huống không ổn, chỉ cảm thấy một trận tê dại thẳng lên đỉnh đầu, tựa như bị dòng điện thật nhỏ lưu thông qua, lập tức kịp phản ứng, đỏ mặt xấu hổ, cần cổ hồng thấu, tay chân mềm nhũn đẩy người trên thân ra.
Giang Hạo không cường ngạnh tiếp tục, mà là ngẩng đầu lên, đối cậu dương môi mỉm cười, liếm liếm môi, động tác lưu manh, gợi cảm muốn chết.
Đầu Quý Trạch oanh một tiếng, đầu óc trống rỗng, chỉ biết dùng cánh tay bịt mắt lại, bịt tai trộm chuông, sắc mặt hồng nộn, làm người ta nhịn không được muốn cắn một hơi.
Giang Hạo nhìn chằm chằm sắc xuân trước ngực Quý Trạch một hồi, mới giúp cậu kéo áo ngủ lại, cúi đầu hôn khóe miệng cậu một chút, lại nắm chặt cổ tay của cậu đặt bên gối, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, lại hôn một hơi. Không phải là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước như lúc nãy, mà nhẹ nhàng liếm mút cánh môi, như thăm dò cạy mở khoang miệng, như là đang ngậm một viên kẹo, chậm rãi nhấm nháp, sợ nó tan ra.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn chấm dứt.
Giang Hạo ôm chặt thắt lưng Quý Trạch, đem mặt chôn ở lồng ngực của cậu, cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Quý Trạch hô hấp gấp gáp, cúi đầu nhìn qua, nhịn không được cười, ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa, "Thẹn thùng? Cậu cũng biết thẹn thùng nha."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức không cam lòng mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi ánh nước của Quý Trạch, lại hôn xuống.
Thẹn thùng cái gì! Đó là cho cậu thời gian thở dốc, nếu còn có lòng thanh thản mà cười, vậy cũng không cần săn sóc!
Giang Hạo biểu tình giả vờ hung ác, thực tế động tác lại ôn nhu đến cực điểm, giống như nâng bảo bối trong lòng bàn tay.
Cứ nháo như vậy đến nửa đêm.
Quý Trạch rũ mí mắt, thật sự là cảm thấy mệt, nói: "Đừng làm rộn, nên ngủ."
Giang Hạo còn có tinh thần gấp trăm lần, không cam lòng mà than thở, "Còn sớm mà."
"Nhìn thời gian đi, tự hỏi lương tâm đi, đừng sờ nữa." Quý Trạch nói.
Giang Hạo đè ngực, sảng khoái nói: "Còn sớm mà. Ân, lương tâm không đau."
Quý Trạch bất đắc dĩ, mặc kệ kẻ này dở hơi, xoay người quấn chăn, hạ quyết tâm đi ngủ.
Giang Hạo ủy khuất bĩu môi, từ phía sau ôm thắt lưng cậu, đem người vòng vào trong ngực. Quý Trạch chụp tay hắn kêu buông ra, hắn liền cãi lại: "Đã không cho nói chuyện phiếm giờ ôm cũng không được nữa là sao, không ôm tôi không ngủ được."
Thanh âm siêu cấp đáng thương, cảm giác như cự tuyệt hắn là phạm phải tội gì lớn lắm.
Quý Trạch đành phải thỏa hiệp.
Nhưng không được bao lâu, Giang Hạo cọ đến càng gần, hôn hôn sau cổ cậu, hô hấp nóng bỏng đánh vào da thịt. Làn da lộ ra hơi ngứa, tựa như bị lông chim nhẹ nhàng gãi.
Quý Trạch căn bản không có biện pháp xem nhẹ, đều cũng không quay lại, tay liền chuẩn xác mà nắm mặt Giang Hạo, lên tiếng: "An phận chút, đi ngủ."
Giang Hạo bởi vì bị nắm một bên má, thanh âm hàm hồ, như nhóc con đang ủy khuất kêu ba ba, "Nhưng tôi muốn hôn hôn..."
Quý Trạch: "..." Rất không biết xấu hổ!
Mới vừa buông lỏng tay, Giang Hạo liền linh hoạt mà dán vào, há miệng ngậm vành tai Quý Trạch, không kịp đề phòng, Quý Trạch hung hăng run lên một chút, như bị điện giật trốn về phía trước, nhưng trên lưng bị cánh tay hữu lực vòng lấy, cũng trốn không được, chỉ có thể quay đầu lại khiếp sợ mà trừng Giang Hạo, che lỗ tai của mình.
"Cậu làm gì?!"
Phản ứng quá lớn, Giang Hạo cũng ngây ngẩn cả người, tựa hồ là phát hiện chỗ vô cùng thú vị. Hắn hé miệng cười trộm một chút, lại bày ra bộ dáng nhận sai, sờ sờ cái mũi, thẳng thắn thành khẩn: "Ách, cái kia, đầu óc nóng lên liền...tôi cũng không biết như thế nào..."
Tim Quý Trạch đập rất nhanh, lỗ tai vẫn còn tê dại, hít vào một hơi, mới lãnh tĩnh mà nói: "Ôm thì ôm, đừng hôn loạn."
Giang Hạo biết vâng lời, "Tuân mệnh."
Quý Trạch liền tiếp tục ngủ, Giang Hạo từ phía sau lưng ôm thắt lưng cậu, không khí an tĩnh hài hòa.
Giang Hạo câu môi cười trộm, "Hiện tại nói ôm thì ôm, không hôn loạn, về sau có thể là hôn thì hôn, không sờ loạn...sờ thì sờ, không..."
Không nói hết câu, âm cuối phiêu đãng trong không khí, ý vị sâu sa.
Mặt Quý Trạch nóng lên, không cần suy nghĩ đưa khuỷu tay về phía sau, sau đó chợt nghe thấy tiếng Giang Hạo hít khí, chứa ý cười nồng đậm.
Ngẫm lại, cậu thật sự thỏa hiệp quá nhanh! Đều tại người này dụ dỗ! Ranh giới của mình ở đâu, tiết tháo đâu?! Đều bị ăn sạch rồi!
Quý Trạch thẹn quá thành giận, tạc mao.
"Đừng nhiều lời vô ngĩa như vậy..."
Không cần phải nói lời uy hiếp gì, Giang Hạo cũng đã lập tức ngoan ngoãn câm miệng, an tĩnh như gà mắc tóc. Dù sao cũng đã đem người chọc giận rồi, đừng nói ăn thịt, nước thịt cũng không được uống.
Ngày hôm sau.
Quý Trạch tỉnh lại, nháy mắt còn một mảnh mê mang, chờ phát hiện mình đang nằm trong ngực Giang Hạo, tay chân giao triền cùng một chỗ, nhất thời thanh tỉnh. Ký ức ngày hôm qua như thủy triều vọt tới, nội tâm kích động lại cảm thấy có chút không chân thật.
Cầm di động nhìn thời gian, đã không còn sớm, liền thật cẩn thận mà đứng lên. Cậu mới vừa xuống giường mang dép, Giang Hạo đã nghe thấy động tĩnh, mắt lười biếng mở ra, dựa vào cảm giác đến gần, nằm ở trên giường, biếng nhác mà ôm eo Quý Trạch, thanh âm hàm hồ khàn khàn: "... Đi đâu?"
Quý Trạch cúi đầu nhìn cánh tay quấn trên lưng, cười bất đắc dĩ, "Tôi phải trở về nhà, không thì mẹ của tôi sẽ lo lắng."
"A..." Giang Hạo miễn cưỡng mà lên tiếng trả lời, nhưng tay không hề nới lỏng, chờ khi Quý Trạch chụp tay hắn nhắc nhở, mới không cam không từ trên giường đứng lên, ngáp một cái, kéo tay Quý Trạch nói: "Tôi đưa cậu trở về."
Quý Trạch: "Không cần phiền toái như vậy, cậu ngủ thêm một lát đi."
Giang Hạo nghiêm túc lắc đầu, "Không được."
Đột nhiên biến thành bộ dáng nghiêm trang chững chạc, Quý Trạch cho rằng có chuyện gì xảy ra, Giang Hạo tiếp tục nói: "Bạn nhỏ của mình tự về nhà, vạn nhất lạc đường thì làm như thế nào? Rõ ràng cậu tan học từ nhà trẻ đều là tôi đi đón. Ngoan, nghe lời."
Đưa tay sờ sờ Quý Trạch đầu.
Quý Trạch: "..." MDZZ (viết tắt của một câu chửi)
Vẻ mặt không lời gì để nói chỉ muốn đánh người, sau đó Quý Trạch bị dắt vào buồng vệ sinh, nói là muốn cùng rửa mặt.
Lúc Quý Trạch đang đứng trước bồn rửa tay đánh răng, Giang Hạo không hề cố kỵ ở một bên kéo quần phóng nước, làm Quý Trạch cảm thấy hai người đã trực tiếp nhảy vọt qua thời kỳ yêu đương, bắt đầu giai đoạn vợ chồng già.
Giang Hạo mặc quần, rửa tay, cũng đứng ở một bên đánh răng, một tay lười nhác ôm Quý Trạch từ phía sau, hương bạc hà phiêu trong không khí.
Hắn hàm hồ than thở: "Vừa rồi sao cậu không nhìn tôi?"
Quý Trạch không hiểu: "...?"
Vẻ mặt Giang Hạo càng khổ sở, "Trước kia khi đi vệ sinh cậu sẽ nhìn lén tôi, nói mau, cậu không yêu tôi nữa rồi đúng không?"
Quý Trạch: "..." Lại muốn nói MDZZ.
"Đánh răng đi, coi chừng nuốt bọt luôn đó."
Giang Hạo thập phần bị thương mà ngoan ngoãn đánh răng, lỗ tai cún không tồn tại rũ xuống, cả người đều là diễn.
Sau khi rửa mặt, Giang Hạo lại ôm Quý Trạch, cằm đặt trên vai cậu, quả thực là một con cún lớn dính người.
Hắn buồn bực làm nũng: "Không muốn cậu đi... Không đi được không?"
Quý Trạch nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn trong gương, cùng bộ dáng đẹp trai lưu manh bình thường không giống nhau, nhưng đều làm người ta thích, không kìm lòng nổi xoay người, cũng ôm eo Giang Hạo.
Vẻ mặt Giang Hạo kinh hỉ, nhưng vui chỉ được ba giây.
Quý Trạch trong lồng ngực của hắn rõ ràng mà nói hai chữ, "Không được."
Nháy mắt, Giang Hạo giống như nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình, khổ sở cọ loạn trên người Quý Trạch.
Một lúc lâu sau mới lưu luyến mà buông tay.
"Tôi làm bữa sáng cho cậu."
Quý Trạch kinh ngạc, "Cậu biết?"
Giang Hạo nói trắng ra: "Đồ ăn thì không biết, nhưng mì phở đơn giản, chân giò hun khói trứng ốp lết gì đó thì vẫn có thể."
Xắn tay áo, phải biểu hiện tài năng trước mặt Quý Trạch một phen.
Náo loạn một trận trong phòng bếp, thường xuyên truyền ra chút tiếng vang. Quý Trạch đang ngồi chờ ở phòng khách nhịn không được đi qua, tựa vào cạnh cửa nhẫn cười hỏi: "Muốn giúp hay không?"
Giang Hạo đứng cách chảo dầu một mét, chỉ sợ bị dầu bắn lên. Nghe được thanh âm, lại chuyển qua nghiêm trang chững chạc nói: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Quý Trạch nhíu mày, nhìn một hồi, lại chậm rì rì đi ra ngoài.
Cuối cùng chân giò hun khói trứng ốp lết thành phẩm bưng ra, trông có vẻ kỳ lạ, may mà hương vị cũng không tệ lắm. Quý Trạch uống một hơi sữa, dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Hạo, cười đánh giá: "Ăn rất ngon."
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, đắc ý: "Tất nhiên, không nhìn xem là ai làm."
_________
Hai người một cái chăn, mặt đối mặt mà nằm. Thiếu niên vốn là huyết khí phương cương, chớ nói chi là bọn họ mới vừa xác định tình cảm của mình, nội tâm như lửa đốt, nhiệt độ nóng dần.
Qua một hồi, Quý Trạch cũng cảm giác được một bàn tay khoát lên trên lưng cậu, ý vị sâu sa mà vuốt, giống như tầng áo ngủ trở ngại kia hoàn toàn không tồn tại.
Sau lưng Quý Trạch ngứa đến lợi hại, lại đoan chính làm một bộ mặt không đổi, "Cậu đang làm gì?"
Giang Hạo như chó con nháy mắt, làm vẻ vô tội, lời nói lại không hề đơn thuần.
"Xem như là phúc lợi của bạn trai? Bảo bối nhà tôi rất đáng yêu, muốn ôm mãi không buông, hay là dùng dây thừng cột chúng ta lại, quay đầu liền có thể nhìn thấy cậu, mới nghĩ thôi đã thấy hưng phấn."
Quý Trạch nhấp nhấp môi, cách chăn đạp nhẹ hắn một cước, "Có bệnh a. Hơn nữa, ai nói cậu là bạn trai tôi?"
Giang Hạo trừng mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Chúng ta không phải đã bắt đầu kết giao sao?"
Quý Trạch nâng cằm, lạnh nhạt nói: "Ai nói? Nghiêm túc ngẫm lại, tôi có đáp ứng cậu sao?"
Yên lặng nghĩ lại một phen, Quý Trạch đích xác không nói kiểu muốn cùng một chỗ, chỉ nói thích.
Giang Hạo không dám tin, thần tình bị thương: "Tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, không phải là ý tứ có thể bắt đầu kết giao sao? Thổ lộ xong lại không muốn cùng một chỗ với tôi, lương tâm cậu không đau sao?"
Quý Trạch nghẹn cười, "Trên thế giới lưỡng tình tương duyệt nhưng không cùng một chỗ có rất nhiều. Hơn nữa chúng ta là học sinh, nhiệm vụ thiết yếu chính là học tập, gần cao khảo rồi, nói chuyện yêu đương cái gì. Học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước a, Giang đồng học."
Lời nói thấm thía, còn thực đứng đắn mà vỗ vỗ vai Giang Hạo.
Giang Hạo có chút mơ màng, cho là mình thật sự quá thảm, nhưng ngẩng đầu lại thấy bộ dáng Quý Trạch nghẹn cười đến mặt mũi đỏ bừng, liền biết mình đang bị đùa giỡn. Hắn nhíu mày, nghiêng người đem Quý Trạch đặt ở dưới thân, bình tĩnh nhìn.
"Cậu nha, lớp trưởng đại nhân bắt đầu biết lừa đồng học rồi, tôi muốn trừng phạt cậu."
Hai tay hắn gãi gãi trên thắt lưng mềm mềm, nhìn cậu nhịn không được cười ra tiếng, lại ôm thắt lưng cậu, đem mặt chôn trước ngực cậu cọ loạn một trận, áo ngủ vốn là đã hơi lớn, cổ áo rộng thùng thình, bị cọ đến lộ ra tảng lớn da thịt bạch ngọc, phong cảnh vô hạn.
Quý Trạch đang cười, chờ khi phát giác tình huống không ổn, chỉ cảm thấy một trận tê dại thẳng lên đỉnh đầu, tựa như bị dòng điện thật nhỏ lưu thông qua, lập tức kịp phản ứng, đỏ mặt xấu hổ, cần cổ hồng thấu, tay chân mềm nhũn đẩy người trên thân ra.
Giang Hạo không cường ngạnh tiếp tục, mà là ngẩng đầu lên, đối cậu dương môi mỉm cười, liếm liếm môi, động tác lưu manh, gợi cảm muốn chết.
Đầu Quý Trạch oanh một tiếng, đầu óc trống rỗng, chỉ biết dùng cánh tay bịt mắt lại, bịt tai trộm chuông, sắc mặt hồng nộn, làm người ta nhịn không được muốn cắn một hơi.
Giang Hạo nhìn chằm chằm sắc xuân trước ngực Quý Trạch một hồi, mới giúp cậu kéo áo ngủ lại, cúi đầu hôn khóe miệng cậu một chút, lại nắm chặt cổ tay của cậu đặt bên gối, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, lại hôn một hơi. Không phải là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước như lúc nãy, mà nhẹ nhàng liếm mút cánh môi, như thăm dò cạy mở khoang miệng, như là đang ngậm một viên kẹo, chậm rãi nhấm nháp, sợ nó tan ra.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn chấm dứt.
Giang Hạo ôm chặt thắt lưng Quý Trạch, đem mặt chôn ở lồng ngực của cậu, cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Quý Trạch hô hấp gấp gáp, cúi đầu nhìn qua, nhịn không được cười, ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa, "Thẹn thùng? Cậu cũng biết thẹn thùng nha."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức không cam lòng mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi ánh nước của Quý Trạch, lại hôn xuống.
Thẹn thùng cái gì! Đó là cho cậu thời gian thở dốc, nếu còn có lòng thanh thản mà cười, vậy cũng không cần săn sóc!
Giang Hạo biểu tình giả vờ hung ác, thực tế động tác lại ôn nhu đến cực điểm, giống như nâng bảo bối trong lòng bàn tay.
Cứ nháo như vậy đến nửa đêm.
Quý Trạch rũ mí mắt, thật sự là cảm thấy mệt, nói: "Đừng làm rộn, nên ngủ."
Giang Hạo còn có tinh thần gấp trăm lần, không cam lòng mà than thở, "Còn sớm mà."
"Nhìn thời gian đi, tự hỏi lương tâm đi, đừng sờ nữa." Quý Trạch nói.
Giang Hạo đè ngực, sảng khoái nói: "Còn sớm mà. Ân, lương tâm không đau."
Quý Trạch bất đắc dĩ, mặc kệ kẻ này dở hơi, xoay người quấn chăn, hạ quyết tâm đi ngủ.
Giang Hạo ủy khuất bĩu môi, từ phía sau ôm thắt lưng cậu, đem người vòng vào trong ngực. Quý Trạch chụp tay hắn kêu buông ra, hắn liền cãi lại: "Đã không cho nói chuyện phiếm giờ ôm cũng không được nữa là sao, không ôm tôi không ngủ được."
Thanh âm siêu cấp đáng thương, cảm giác như cự tuyệt hắn là phạm phải tội gì lớn lắm.
Quý Trạch đành phải thỏa hiệp.
Nhưng không được bao lâu, Giang Hạo cọ đến càng gần, hôn hôn sau cổ cậu, hô hấp nóng bỏng đánh vào da thịt. Làn da lộ ra hơi ngứa, tựa như bị lông chim nhẹ nhàng gãi.
Quý Trạch căn bản không có biện pháp xem nhẹ, đều cũng không quay lại, tay liền chuẩn xác mà nắm mặt Giang Hạo, lên tiếng: "An phận chút, đi ngủ."
Giang Hạo bởi vì bị nắm một bên má, thanh âm hàm hồ, như nhóc con đang ủy khuất kêu ba ba, "Nhưng tôi muốn hôn hôn..."
Quý Trạch: "..." Rất không biết xấu hổ!
Mới vừa buông lỏng tay, Giang Hạo liền linh hoạt mà dán vào, há miệng ngậm vành tai Quý Trạch, không kịp đề phòng, Quý Trạch hung hăng run lên một chút, như bị điện giật trốn về phía trước, nhưng trên lưng bị cánh tay hữu lực vòng lấy, cũng trốn không được, chỉ có thể quay đầu lại khiếp sợ mà trừng Giang Hạo, che lỗ tai của mình.
"Cậu làm gì?!"
Phản ứng quá lớn, Giang Hạo cũng ngây ngẩn cả người, tựa hồ là phát hiện chỗ vô cùng thú vị. Hắn hé miệng cười trộm một chút, lại bày ra bộ dáng nhận sai, sờ sờ cái mũi, thẳng thắn thành khẩn: "Ách, cái kia, đầu óc nóng lên liền...tôi cũng không biết như thế nào..."
Tim Quý Trạch đập rất nhanh, lỗ tai vẫn còn tê dại, hít vào một hơi, mới lãnh tĩnh mà nói: "Ôm thì ôm, đừng hôn loạn."
Giang Hạo biết vâng lời, "Tuân mệnh."
Quý Trạch liền tiếp tục ngủ, Giang Hạo từ phía sau lưng ôm thắt lưng cậu, không khí an tĩnh hài hòa.
Giang Hạo câu môi cười trộm, "Hiện tại nói ôm thì ôm, không hôn loạn, về sau có thể là hôn thì hôn, không sờ loạn...sờ thì sờ, không..."
Không nói hết câu, âm cuối phiêu đãng trong không khí, ý vị sâu sa.
Mặt Quý Trạch nóng lên, không cần suy nghĩ đưa khuỷu tay về phía sau, sau đó chợt nghe thấy tiếng Giang Hạo hít khí, chứa ý cười nồng đậm.
Ngẫm lại, cậu thật sự thỏa hiệp quá nhanh! Đều tại người này dụ dỗ! Ranh giới của mình ở đâu, tiết tháo đâu?! Đều bị ăn sạch rồi!
Quý Trạch thẹn quá thành giận, tạc mao.
"Đừng nhiều lời vô ngĩa như vậy..."
Không cần phải nói lời uy hiếp gì, Giang Hạo cũng đã lập tức ngoan ngoãn câm miệng, an tĩnh như gà mắc tóc. Dù sao cũng đã đem người chọc giận rồi, đừng nói ăn thịt, nước thịt cũng không được uống.
Ngày hôm sau.
Quý Trạch tỉnh lại, nháy mắt còn một mảnh mê mang, chờ phát hiện mình đang nằm trong ngực Giang Hạo, tay chân giao triền cùng một chỗ, nhất thời thanh tỉnh. Ký ức ngày hôm qua như thủy triều vọt tới, nội tâm kích động lại cảm thấy có chút không chân thật.
Cầm di động nhìn thời gian, đã không còn sớm, liền thật cẩn thận mà đứng lên. Cậu mới vừa xuống giường mang dép, Giang Hạo đã nghe thấy động tĩnh, mắt lười biếng mở ra, dựa vào cảm giác đến gần, nằm ở trên giường, biếng nhác mà ôm eo Quý Trạch, thanh âm hàm hồ khàn khàn: "... Đi đâu?"
Quý Trạch cúi đầu nhìn cánh tay quấn trên lưng, cười bất đắc dĩ, "Tôi phải trở về nhà, không thì mẹ của tôi sẽ lo lắng."
"A..." Giang Hạo miễn cưỡng mà lên tiếng trả lời, nhưng tay không hề nới lỏng, chờ khi Quý Trạch chụp tay hắn nhắc nhở, mới không cam không từ trên giường đứng lên, ngáp một cái, kéo tay Quý Trạch nói: "Tôi đưa cậu trở về."
Quý Trạch: "Không cần phiền toái như vậy, cậu ngủ thêm một lát đi."
Giang Hạo nghiêm túc lắc đầu, "Không được."
Đột nhiên biến thành bộ dáng nghiêm trang chững chạc, Quý Trạch cho rằng có chuyện gì xảy ra, Giang Hạo tiếp tục nói: "Bạn nhỏ của mình tự về nhà, vạn nhất lạc đường thì làm như thế nào? Rõ ràng cậu tan học từ nhà trẻ đều là tôi đi đón. Ngoan, nghe lời."
Đưa tay sờ sờ Quý Trạch đầu.
Quý Trạch: "..." MDZZ (viết tắt của một câu chửi)
Vẻ mặt không lời gì để nói chỉ muốn đánh người, sau đó Quý Trạch bị dắt vào buồng vệ sinh, nói là muốn cùng rửa mặt.
Lúc Quý Trạch đang đứng trước bồn rửa tay đánh răng, Giang Hạo không hề cố kỵ ở một bên kéo quần phóng nước, làm Quý Trạch cảm thấy hai người đã trực tiếp nhảy vọt qua thời kỳ yêu đương, bắt đầu giai đoạn vợ chồng già.
Giang Hạo mặc quần, rửa tay, cũng đứng ở một bên đánh răng, một tay lười nhác ôm Quý Trạch từ phía sau, hương bạc hà phiêu trong không khí.
Hắn hàm hồ than thở: "Vừa rồi sao cậu không nhìn tôi?"
Quý Trạch không hiểu: "...?"
Vẻ mặt Giang Hạo càng khổ sở, "Trước kia khi đi vệ sinh cậu sẽ nhìn lén tôi, nói mau, cậu không yêu tôi nữa rồi đúng không?"
Quý Trạch: "..." Lại muốn nói MDZZ.
"Đánh răng đi, coi chừng nuốt bọt luôn đó."
Giang Hạo thập phần bị thương mà ngoan ngoãn đánh răng, lỗ tai cún không tồn tại rũ xuống, cả người đều là diễn.
Sau khi rửa mặt, Giang Hạo lại ôm Quý Trạch, cằm đặt trên vai cậu, quả thực là một con cún lớn dính người.
Hắn buồn bực làm nũng: "Không muốn cậu đi... Không đi được không?"
Quý Trạch nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn trong gương, cùng bộ dáng đẹp trai lưu manh bình thường không giống nhau, nhưng đều làm người ta thích, không kìm lòng nổi xoay người, cũng ôm eo Giang Hạo.
Vẻ mặt Giang Hạo kinh hỉ, nhưng vui chỉ được ba giây.
Quý Trạch trong lồng ngực của hắn rõ ràng mà nói hai chữ, "Không được."
Nháy mắt, Giang Hạo giống như nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình, khổ sở cọ loạn trên người Quý Trạch.
Một lúc lâu sau mới lưu luyến mà buông tay.
"Tôi làm bữa sáng cho cậu."
Quý Trạch kinh ngạc, "Cậu biết?"
Giang Hạo nói trắng ra: "Đồ ăn thì không biết, nhưng mì phở đơn giản, chân giò hun khói trứng ốp lết gì đó thì vẫn có thể."
Xắn tay áo, phải biểu hiện tài năng trước mặt Quý Trạch một phen.
Náo loạn một trận trong phòng bếp, thường xuyên truyền ra chút tiếng vang. Quý Trạch đang ngồi chờ ở phòng khách nhịn không được đi qua, tựa vào cạnh cửa nhẫn cười hỏi: "Muốn giúp hay không?"
Giang Hạo đứng cách chảo dầu một mét, chỉ sợ bị dầu bắn lên. Nghe được thanh âm, lại chuyển qua nghiêm trang chững chạc nói: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Quý Trạch nhíu mày, nhìn một hồi, lại chậm rì rì đi ra ngoài.
Cuối cùng chân giò hun khói trứng ốp lết thành phẩm bưng ra, trông có vẻ kỳ lạ, may mà hương vị cũng không tệ lắm. Quý Trạch uống một hơi sữa, dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Hạo, cười đánh giá: "Ăn rất ngon."
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, đắc ý: "Tất nhiên, không nhìn xem là ai làm."
_________