Chương : 59
Edit+beta: Diệp Hạ
Đêm giao thừa, cả nhà cùng ngồi một chỗ xem chương trình tết, ăn bữa cơm đoàn viên.
Mọi người ngồi trên ghế sa lông nói chuyện phiếm, ăn chút đồ vặt.
Nhóm mấy đứa em nhỏ tụ một chỗ chơi game, tuổi lớn hơn một chút cũng tìm chỗ trống, lấy di động ra chơi.
Bên trong có chút buồn, Quý Trạch mặc áo khoác, đẩy cửa đi ra bên ngoài, đứng dưới một thân cây trước sân, nhìn trời tối đen một mảnh.
Hà hơi nóng vào lòng bàn tay, lại lấy điện thoại ra, Giang Hạo có gửi mấy cái tin nhắn qua.
"Ăn cơm tất niên chưa? Có gì ăn ngon không? Tôi đây năm nào cũng vậy, không biết xếp đũa."
"Đêm nay cậu muốn đón giao thừa không?"
"Tiền lì xì thu được không ít đi? tôi cảm thấy năm mới thu tiền lì xì là thích nhất."
Quý Trạch nhất nhất trả lời, cuối cùng còn lấy chuyện tiền lì xì trêu chọc hắn, "Tiền lì xì nha, tôi còn chưa nhận được từ cậu, mau mau, tân niên khoái hoạt, đưa tiền lì xì đây."
Chỉ là đùa một chút mà thôi, không ngờ vừa gửi qua, giây tiếp theo thật sự nhận được một bao lì xì -- 888 (*ý nghĩa của 888 như là một lời chúc thành công, vui vẻ).
Nhanh đến làm người có chút không kịp đề phòng.
Quý Trạch dừng một chút, gõ chữ, "Cậu thật sự gửi a, tôi nói đùa."
Giang Hạo trả lời, cậu nói trước khi tôi phát là được rồi, thôi mua kẹo cho cậu ăn.
Sau đó còn gửi thêm một cái nhãn dán, bộ dáng chu môi muốn hôn hôn, cảm giác thật thiếu đánh.
Quý Trạch nhịn không được nhấp nhấp môi, cười khẽ ra tiếng.
Di động rung, vang lên tiếng chuông, biểu hiện đối phương mời bạn tiến hành cuộc trò chuyện video.
Chạm vào vòng tròn màu lục.
Di động lập tức truyền ra tiếng cười trong sáng của Giang Hạo, mang theo chú đắc ý, chỉ vào không trung đầy pháo hoa nói, "Mau nhìn, đều là tôi phóng! Giang sơn trẫm vì ngươi mà gầy dựng, có phải là rất đẹp hay không?"
Sau đó màn ảnh chuyển, lại nhắm ngay bản thân hắn, nhíu mày, khó nén vui sướng, lặng lẽ nói, "Tôi đã ngả bài cùng ba mẹ, nói sớm bớt lo, hơn nữa đã tìm cho bọn họ một con dâu tốt như vậy, mẹ của tôi nói cậu thật xinh đẹp, tính cách nàng cũng thích, còn nói thích cậu hơn con trai mình. Cho nên ba của tôi không có ý kiến."
Dừng một chút, hỏi: "Bên kia cậu thế nào?"
Vẻ mặt nhẹ nhàng, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra một tia thấp thỏm.
Quý Trạch không trả lời, mà hỏi: "Vì sao tôi lại là con dâu?"
Giang Hạo còn chần chờ một chút, suy tư sau đó nói: "Con rể?"
Quý Trạch xì một chút, "Cái này có thể."
Tay cầm di động rất lạnh, nên đổi tay, đưa vào trong túi áo khoác. Quý Trạch cười nói: "sao tôi lại cảm thấy cậu càng ngày càng ngốc."
Giang Hạo bất mãn, bĩu môi: "Tôi cũng chỉ như vậy ở trước mặt cậu mà thôi. Người khác không giống, cho cậu xem nè."
Sau đó liền làm mặt mặt đen thui như sát thần, tùy tay kéo đứa cháu đầu dưa hấu bên cạnh qua, hỏi: "Có sợ chú không?"
Nhóc rất không cho mặt mũi mà không nhìn hắn, cúi đầu vứt pháo hoa.
Giang Hạo trừng mắt: "Tiểu quỷ, có tin chú lấy tiền lì xì của nhóc không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đầu dưa hấu oăng thẳng, lập tức lớn tiếng hô: "Bác ơi! chú lấy lì xì con!"
Giang Hạo che miệng của nhóc, tức giận nói: "Không phải là còn chưa có lấy sao? Chỉ biết đâm thọc, vốn không muốn lấy giờ lại bị làm cho muốn lấy." Nhanh nhẹn móc từ trong túi của đầu dưa hấu nhỏ ra vài bao tiền lì xì.
Đầu dưa hấu chú ý tới di động của Giang Hạo, ánh mắt như hắc bồ đào quay tròn, nắm lấy một khe hở dưới tay Giang Hạo, như tiểu đại nhân mà khuyên nhủ đến đạo lý rõ ràng: "Tiểu ca ca, em cho anh biết, đừng chơi cùng chú này, anh xem chú ấy kìa, khi dễ con nít, ngu đần sẽ lây bệnh. Anh xinh đẹp như vậy, ngốc rất đáng tiếc."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức dùng nắm đấm xoa xoa đầu nhóc. Đầu dưa hấu nhỏ làm bộ làm tịch mà ngao ngao gọi.
Náo loạn một hồi lâu, Quý Trạch xem cười không ngừng.
Giang Hạo trả tiền lì xì cho nhóc, còn nhân tiện cho nhóc mấy que pháo, phất phất tay, "Đi qua bên kia chơi."
Đầu dưa hấu nhỏ đếm tiền lì xì, vỗ vỗ túi áo, còn dặn dò hai câu "tiểu ca ca đừng tìm chú chơi", mới điên cuồng chạy đi tìm đồng bọn.
Giang Hạo chậc chậc, "Nhóc quỷ."
Xoay mặt mới trở lại chủ đề chính.
Quý Trạch nhìn ánh mắt của hắn, trong mắt giống như lóe sáng, hàm tiếu nói: "Bên tôi cũng OK. Tuy rằng mẹ của tôi mới vừa nghe xong có chút khiếp sợ, nhưng mà nàng vẫn tiếp nhận rồi."
Tuy rằng vừa rồi Giang Hạo đã đoán được chút, nhưng khi chân chính nghe được, trong lòng vẫn mừng như điên, nắm chặt tay, kích động, hưng phấn muốn bay lên trời.
Tân niên này thật sự rất tốt đẹp.
Lúc trước, mẹ Quý ngồi đối diện con trai mình, khi nghe cậu nói chuyện này, tâm tình kỳ thật coi như là bình tĩnh. Bởi vì nàng vẫn luôn quan sát, đã nhìn thấu chút gì đó. Quý Trạch từ nhỏ thân thể đã không tốt, bạn bè không nhiều lắm, tính cách cũng có chút hướng nội. mẹ Quý lo lắng về sau khó tìm được nữ hài sinh sống cùng cậu, con gái bây giờ ai mà không phải công chúa nhỏ trong nhà, lúc yêu đương đương nhiên cũng cần nhà trai săn sóc yêu thương. Nhưng trên thực tế, rất nhiều thời điểm Quý Trạch là người cần được chiếu cố. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Hoa Canh thì Quý Trạch không lui tới với nữ sinh nào khác, không thể nói yêu đương, chớ nói chi là....
***
Mồng ba, hẹn nhau cùng đi dạo hội chùa.
Quý Trạch mặc áo len, bọc khăn quàng cổ, đứng ở huyền quan chuẩn bị ra ngoài.
Mẹ Quý nhìn cậu, nhịn không được dặn dò hai câu, "Ăn mặc đủ chưa? Bên ngoài gió rất lớn."
Bên trong ấm áp, trên mặt Quý Trạch phiếm chút hồng, gật đầu, "Đã mặc rất nhiều."
Mẹ Quý lấy từ túi xách ra một cái bao lì xì, "Mang nhiều tiền chút, hội chùa rất náo nhiệt, khẳng định có rất nhiều đồ muốn mua, nhưng mà chú ý một chút, đừng bị người ta lừa."
Dừng một chút, còn nói: "Cũng nên mua gì đó cho bạn trai con."
Quý Trạch sửng sốt một chút, cười nói: "Mẹ."
Mẹ Quý: "Nói ra thật là có điểm biệt nữu, nhưng mà đều là tình lữ, ở chung hẳn là không sai biệt lắm. Nghĩ đến đối phương là được rồi."
Quý Trạch cười cười, "Đã biết."
Đến chỗ hội chùa, cửa lớn thạch điêu phục cổ, hoa văn phức tạp, mái cong linh động.
Quý Trạch tìm chỗ trống gần cửa đứng chờ người, không bao lâu, bả vai bị vỗ một chút, Giang Hạo thăm dò tiến đến bên cạnh ôm lấy vai cậu, ánh mắt đen bóng như con chó nhỏ.
"Tôi vừa xem nhóm chat, bọn họ nói tối nay mới đến, chúng ta đi shoping trước, đợi tập hợp."
Quý Trạch gật đầu, cùng đi vào cổng lớn hội chùa.
Hai bên đường đều là các quầy hàng nhỏ, đèn lồng cao cao, lọt vào trong tầm mắt đều là sắc đỏ hân hoan, mùi hương nồng đậm của đồ ăn vặt phiêu tán trong không khí. có rất nhiều người, cơ hồ chiếm cứ hết ngã tư đường, âm thanh cười đùa vang lên không ngừng.
Việc có thể làm ở hội chùa rất nhiều, như tập trung lại cùng ăn uống và xem biểu diễn. Trên mạng trêu chọc, nói quốc nhân có một loại siêu năng lực đem bất luận ngày hội gì biến thành lễ hội mỹ thực. Thuyết pháp này cũng không sai, dù sao dân dĩ thực vi tiên (ăn là số một 1 =)))
Vì thế, Quý Trạch cùng Giang Hạo mua một hơi cua, bánh quai chèo,... từ từ ăn vặt, cầm vừa đi vừa ăn, tiện đường đi đến chỗ vũ sư biểu diễn, nhìn bảng thời gian một chút, phát hiện còn có nửa giờ nữa sẽ mở màn, hô trong nhóm chat một tiếng, kêu bọn họ nhanh lên. Người rất nhiều, có khả năng không kịp chiếm chỗ ngồi.
Bất quá, vũ sư cũng không ít, khua chiêng gõ trống, rất là náo nhiệt. Nhưng đứng trong đám người có chút khó chịu. Không xem cũng có thể.
Thảo luận một phen, quyết định buông tha.
Quý Trạch cùng Giang Hạo dọc theo ven đường quanh co khúc khuỷu, đến phía dưới cầu trắng, nơi đó treo một cái đồng tiền lớn, giữa đồng tiền có một cái chuông nhỏ, bên trên đề bốn chữ "Chuông vang triệu phúc". Nghe nói là nếu như có thể dùng tiền xu trong tay ném vào cái chuông, phát ra tiếng vang, năm kế tiếp sẽ có vận may, dính phúc khí, chuyện nghĩ trong lòng sẽ thành.
Chuông rất nhỏ, muốn trúng rất khó khăn. Nhưng mà càng khó mới càng có tính khiêu chiến, tùy vào vận khí cá nhân, người đến thử nối liền không dứt.
Giang Hạo tin tưởng tràn đầy, cầm một đồng tiền xu, tỏ vẻ mình nhất định có thể trúng.
Quý Trạch vỗ vỗ vai hắn, vừa định vô lương thuận miệng hắt bát nước lạnh, nhưng lại nghĩ vừa năm mới, vẫn là đừng đả kích hắn, liền cong môi nói: "Vậy cậu cố lên."
Sau đó.
Giang Hạo mãnh liệt dùng sức ném, đồng xu nhỏ tài tình mà xuyên qua khe hở của cái chuông cùng đồng tiền, bay đi.
"..."
Giang · tự mình vả mặt · Hạo nắm nắm tóc, khô cằn nói: "Ném được giống như tôi cũng không ai làm được đi? Hihi, rất khó khăn, thật sự."
Quý Trạch gật đầu, "Ân, là rất khó khăn."
Giang Hạo không nói.
Quý Trạch cũng ném một đồng xu, chính xác mà nện lên đồng tiền.
Giang Hạo nhíu mày, cười: "Cậu cũng không trúng."
Quý Trạch: "Không có việc gì, nguyện vọng của tôi chính là giàu có, ném một đồng tiền là đủ."
Giang Hạo: "..."
Xắn tay áo, "Không được! tôi muốn thử một lần nữa, lần này nhất định trúng!"
Bà cô xếp hàng phía sau bọn họ lên tiếng, "Tiểu tử, mỗi người chỉ có thể thử một lần, không trúng cũng không gì hết, sang năm lại đến đi."
Giang Hạo vừa nghe thấy liền ngượng ngùng kéo tay áo xuống, sóng vai rời đi cùng Quý Trạch đang nghẹn cười.
"Thôi, dù sao năm nay nguyện vọng của chúng ta cũng đã thực hiện được, con người không thể quá tham lam, chuông nhỏ như vậy, rất khó trúng..."
Một âm thanh va chạm thanh thúy.
Bà cô hưng phấn hô: "Trúng trúng!"
Giang Hạo giật nhẹ khóe miệng: "... Trùng hợp mà thôi."
Lại một âm thanh va chạm thanh thúy.
Mấy cô nhảy quảng trường cũng trúng, cao hứng chúc mừng cho nhau, "Xem ra năm nay vận khí của chúng ta đều rất tốt a, lại nói tiếp, con bà sắp cao khảo đi? Ôi, kia nhất định là vào Thanh Hoa Bắc đại nha."
Giang Hạo: "..." Đau lòng quá.
Cũng không phải ném rổ, nhưng mà trước mình ném rổ kiểu gì vậy, đau lòng chính mình.
Quý Trạch nghiêng đầu cười trộm, cũng đau lòng thay hắn một giây.
Người tắc xe rốt cục cũng đến. Trừ bỏ Hoa Canh Lương Trác, còn có Diệp Nhưng và vài đồng học cũng ở đây. Hoạt động hội chùa náo nhiệt, đã nhiều năm, chỉ cần là người bản địa người ở chỗ này, đều sẽ đến đi dạo một vòng.
Trần Trí Hào mới vừa thuận tay mua mứt quả ghim thành xâu, đang cắn ăn, tầm mắt chuyển, dừng ở trên người Quý Trạch cùng Giang Hạo, mắt sắc phát hiện ra cái gì, cười nói: "Áo len của các cậu là một kiểu sao? Ai, đồ đôi nha ~ "
"Đúng vậy, không chỉ là màu sắc, kiểu dáng cũng y nhau, cố ý mua đi? Hê hê."
Nam sinh ồn ào, vui đùa trêu ghẹo bọn họ.
Giang Hạo mâu quang chợt lóe. Vừa rồi đi dạo một hồi, cảm thấy có chút nóng nên cởi áo khoác khoát lên cánh tay, trong nhất thời quên mất chuyện này. Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Quý Trạch, đang chuẩn bị pha trò ngừng lại chuyện vui đùa này, nói sang chuyện khác.
Lại sao cũng không nghĩ tới, Quý Trạch đưa tay ôm lấy vai hắn, cười nói: "Đúng vậy, quà sinh nhật tôi tặng cậu ấy, đồ đôi."
Giang Hạo sửng sốt một chút, lập tức câu môi cười vô cùng sáng lạn, vui vẻ không thể kìm nén.
Vài đồng học bên cạnh ngẩn ngơ, lại nhìn họ, phát hiện không phải là nói giỡn, nhịn không được oa một tiếng.
"Còn có đạo đức hay không? Năm mới cho chúng tôi một miệng cẩu lương?!"
Tất cả đều mắng rồi cười, náo nhiệt không chịu được, không có ai là không ủng hộ bọn họ.
Nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc buồn bã? Em trai mình Vẫn luôn chăm non đã bị bắt đi rồi. nhưng mà dù sao cũng là người dưới mí mắt mình, nhân phẩm như thế nào trong lòng mọi người vẫn hiểu, ân... miễn cưỡng cho một cuộc khảo sát đi.
Quý Trạch thẳng thắn trước mặt bọn họ cũng là bởi vì hiểu rõ vài bằng hữu này, cho nên yên tâm nói ra. Hơn nữa, khi nghe thấy mẹ nói xong cậu liền hiểu ra, loại chuyện này không giấu diếm vẫn tốt hơn, không nói với bọn họ cũng là một loại thương tổn không tín nhiệm.
Mấy người tụ cùng một chỗ, nhìn đoàn gánh diễn, Song Hoàng, biểu diễn đi cà kheo, đều là tận dụng mọi thứ, tài tình mà tiến vào trong đám người, khi gần tan cuộc lại chạy ra ngoài trước, nắm chắc thời gian thật tốt.
Đi dạo thì cả bọn chắc sẽ có người đi lạc. Ở hội chùa này là chuyện thường thấy. Chớ nói chi là có người tận lực muốn đi lạc.
Vu Hoa Canh quay đầu phát hiện người đã không thấy, đang muốn tìm, Lương Trác liền chỉ vào một quán ăn vặt hỏi: "Muốn ăn bánh quai chèo không? Rất nhiều vị."
Lực chú ý của nàng lập tức bị dời đi, "Muốn!"
Bên kia.
Quý Trạch cùng Giang Hạo đi tới trước quán làm đồ chơi bằng đường, một ông lão lớn tuổi cầm cái thìa nhỏ nhanh nhẹn đưa tay qua lại quanh thanh kim loại trên phiến đá, tay không ngừng động làm người xem hoa cả mắt, cũng rất nhanh làm ra một con gà béo trông rất sống động, liền mạch lưu loát, sau đó lại dùng sạn nhỏ gạt đường ra, dính lên que trúc, đưa cho một cô nhóc nhỏ đang ăn bánh quai chèo.
Giang Hạo nhìn hai mắt tỏa sáng, chậc chậc cảm thán, cảm thấy tay nghề ông lão thật cao siêu. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa ăn qua đồ chơi làm bằng đường, hơn nữa nghe nói bây giờ khó có thể tìm được một chỗ có người làm tốt như thế này.
Chờ khi đến lượt hắn, hắn chỉ vào Quý Trạch hỏi: "Ông ơi, có thể làm một cái giống cậu ấy được không ạ?"
Một thân mùi đường, ông lão trầm ổn híp mí mắt nhìn Quý Trạch một cái liền cúi đầu tưới nước đường, pha đủ lượng để làm đồ chơi, đường chậm rãi thành hình, mặc dù không quá giống, nhưng mặt mày thật sự nổi bật chút đặc điểm của Quý Trạch.
Giang Hạo vừa lòng mà tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường, híp mắt, biểu tình kia rất thiếu đòn, cho nên Quý Trạch cũng muốn một que đường hình Giang Hạo.
Lúc này ông lão giương mắt liếc hai cái, một cái nhìn Giang Hạo, cái còn lại là nhìn hai người bọn họ.
Lại tiếp tục tưới nước đường.
Đồ chơi trong sáng làm bằng đường hoàn thành, đưa tới trong tay Quý Trạch. Bọn họ đặt số tiền tương ứng trong cái đĩa, nhân tiện nói cảm ơn rồi xoay người rời đi. Sau lưng có không ít khách nhìn thấy, cũng muốn làm đồ chơi bằng đường hình dáng bản thân mình.
Ông lão giương mắt, trong biểu tình lạnh nhạt rốt cục cũng toát ra chút bất đắc dĩ.
Hai tiểu gia hỏa phía trước thì thôi, nhưng bọn họ lại đi ăn chính mình là sao nha. Không hiểu người trẻ bây giờ, thật không hiểu. (o_o)
Vì lưu niệm, Giang Hạo không vội vã ăn, ngược lại là chụp ảnh bằng mọi góc độ, còn cố ý cầm hai cái đồ chơi làm bằng đường chụp mấy tấm.
Quý Trạch nghĩ, người này cuối cùng có thể yên tĩnh đi? Tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường đang chuẩn bị ăn, không nghĩ tới khóe mắt dư quang nhìn thấy Giang Hạo vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm đồ chơi làm bằng đường, động tác kia, không thể không nói... Câu. Dẫn.
Giống như ăn không chỉ là đồ chơi làm bằng đường.
Giang Hạo phát hiện ánh mắt của cậu cũng không chột dạ, ngược lại giương môi mỉm cười sáng lạn. khi tầm mắt đối diện, da đầu Quý Trạch tự nhiên tê tê.
Da mặt không dày như hắn.
Quý Trạch chỉ có thể cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay, cắn vang răng rắc.
Giang Hạo cũng không tức giận, nhìn cậu, liếm một que đường một cái, nhìn cậu, lại liếm que đường một cái...
Thật sự là...!
Quý Trạch rốt cục nhịn không được, giương mắt trừng qua, phút chốc vươn tay đi đoạt đồ chơi làm bằng đường của Giang Hạo. May mắn Giang Hạo sớm có phòng bị, tay rụt lại né tránh, lại giơ cao qua đỉnh đầu.
"Đưa tôi!"
"Không cho, đây là của tôi."
Quý Trạch khó thở, Giang Hạo cũng rất đắc ý.
"Nhưng mà hình trên đó là tôi."
"Vậy thì như thế nào? Là tôi kêu ông lão làm, tiền cũng là tôi trả."
"Tôi dùng tiền mua."
"Cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không a, lão tử nhiều tiền, không hiếm lạ. Tôi yêu đồ chơi làm bằng đường này rồi."
Nói xong, Giang Hạo còn ấu trĩ khiêu khích, nắm đồ chơi làm bằng đường lại liếm một hơi.
Quý Trạch: "..." Ngọa tào.
Thật sự là bị nói đến nóng nảy, lại với không tới, cũng lười đi đoạt. Đầu óc Quý Trạch nóng lên, nắm một tay khác của Giang Hạo, há miệng cắn xuống.
Giang Hạo sửng sốt một chút.
Quý Trạch cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mình lại bị đồng hóa thành đồ ngốc thiểu năng trí tuệ, làm ra chuyện ấu trĩ như vậy. Trong đầu còn hiện lên câu nói của đầu dưa hấu nhỏ, quả nhiên không sai, ngu đần sẽ lây bệnh.
Lúc này, Giang Hạo cúi xuống. Tiến đến bên tai Quý Trạch, thấp thấp nặng nề mà nói: "Đừng náo loạn, cứ tiếp tục như vậy thì tôi cứng mất."
Quý Trạch: "..."
Tôi fvck! Rốt cuộc ai nháo?! Hơn nữa nói muốn cứng? Cứng?! Người này có thể giữ chút mặt mũi hay không?!
Cuối cùng, Quý Trạch vẫn đấu không lại người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch này, gặm đồ chơi làm bằng đường đi ra, đến một bên hẻm nhỏ, cánh tay khoát lên lan can, tính toán nghỉ một lát.
Bọn họ cố ý chọn thời gian chạng vạng để đi dạo, vừa lúc là thời điểm đẹp nhất, đèn lồng đỏ au, các quán ăn vặt màu sắc khác nhau, những nơi biểu diễn phấn khích, còn có tám giờ rưỡi đêm nay là đại hội pháo hoa, bắn cách hội chùa không xa, nơi này xem xét góc độ rất tốt, có thể đem pháo hoa đầy trời thu vào tầm mắt.
Giang Hạo cũng tựa vào lan can bên cạnh cậu, nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu định thi đại học nào?"
Quý Trạch: "X đại đi."
"Vậy tôi cũng X đại."
Quý Trạch: "Cậu không phải là muốn học chuyên máy tính sao? Học Z đại tốt hơn."
Giang Hạo nhíu mày, "X đại cũng rất nổi danh."
"Nhưng quan trọng là tài nguyên, trường học coi trọng nhất là phương diện trình độ, rõ ràng là Z đại tốt hơn. cậu nên thi Z đại."
Sắc mặt Giang Hạo kém đi, "Cậu không muốn học chung một trường đại học với tôi sao?" (có người yêu dính người là cảm giác như thế nào? online chờ gấp!!!!)
"Đương nhiên muốn" Quý Trạch gật đầu, "Nhưng vẫn nên chọn trường thích hợp với mình nhất."
Giang Hạo ghé vào tay mình, biểu tình mất mát, "Tôi hiểu, nhưng tôi chỉ muốn học cùng cậu."
Liếc mắt qua, không cam lòng mà nhìn chằm chằm Quý Trạch.
"Cậu không sợ trong trường đại học tôi gặp những người khác tốt hơn sao?"
"Sợ a." Quý Trạch thản nhiên gật đầu, "Tương lai chuyện xấu nhiều như vậy, nói trước không được. Nhưng chúng ta đều vì chính mình, làm tốt chuẩn bị về sau, khiến bản thân lợi hại hơn, có thể kiếm tiền nuôi gia đình."
Theo lời nói chậm rãi của Quý Trạch, khoé miệng Giang Hạo cong càng cao, tâm tình rất tốt.
"Kiếm tiền nuôi gia đình, lời này tôi thích."
Giang Hạo xoay người, một tay chống lên lan can, nhìn Quý Trạch, nhe răng cười, "Vừa rồi cậu ở trước mặt bọn họ thừa nhận quan hệ của chúng ta, nói tôi là người của cậu."
Đột nhiên nghe hắn nói như vậy, mặt Quý Trạch có chút nóng, "Câu tôi nói mới không phải như vậy."
"Ý tứ cũng tương tự như vậy thôi." Giang Hạo nhếch môi một cái, đắc ý, "Lại nói tiếp, tôi còn không có to gan như cậu như vậy đâu, tôi cũng muốn thử một lần."
Chụm tay đặt bên miệng làm loa, tư thế lập tức muốn hô to.
Quý Trạch cả kinh, lập tức kéo chặt ống tay áo của hắn, "Uy!"
Giang Hạo buông tay xuống, cười tủm tỉm mà nói điều kiện: "cậu nói lại lần nữa xem, nói thì tôi sẽ không la."
Quý Trạch nghẹn lại, lắc đầu.
Giang Hạo lại bùng nổ kỹ năng dính người: "Nói a nói a, làm ngọt nổ người đàn ông của cậu một hồi đi."
Quý Trạch: "Bệnh thần kinh, tôi mới không nói."
Giang Hạo liền làm bộ làm tịch mà bưng ngực, nói: "Tâm đau quá, đau quá a."
Quý Trạch lạnh lùng: "... cậu diễn tiếp đi."
Đột nhiên, màn đêm tối đen trong chớp mắt nổ một tiếng, pháo hoa sáng lạn tràn lan trên đỉnh đầu bọn họ, chiếu sáng khắp không trung.
Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn không trung, rồi lại nhìn mắt nhau.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt đối phương, nửa sáng nửa tối, nhìn không rõ lắm.
Con ngươi tối màu, lại như có tinh thần, trong suốt sáng lạn.
Chờ khi kịp phản ứng, phát hiện hai người đã tiến lại rất gần, cơ hồ có thể nghe tiếng hô hấp của đối phương.
Giang Hạo nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể hôn cậu không?"
Quý Trạch nhịn không được cong môi, gật gật đầu.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hai phiến môi ấm áp dán vào nhau.
Giang Hạo thật cẩn thận mà hàm trụ cánh môi Quý Trạch, từng chút một mà tinh tế hôn, như đang nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay. Sợ lỡ tay dùng lực lớn một chút, bảo bối sẽ hư.
Chờ khi hôn xong.
Giang Hạo liếm liếm khóe miệng, nói: "Thật ngọt."
Quý Trạch nhếch môi, "Vô nghĩa, vừa rồi ăn đường là giả sao?"
Giang Hạo nhịn không được cười, nắm chặt tay cậu, "Giờ đi qua tập hợp sao?"
Nguyên bản bọn họ đã hẹn cùng nhau xem pháo hoa.
Quý Trạch giương mắt nhìn xuống môi Giang Hạo, có chút sưng đỏ, chỉ lắc đầu nói: "Đợi lát nữa đi, dù sao cũng không xa."
Liền tiếp tục sóng vai dựa vào lan can, ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, từng đóa từng đóa tranh nhau tràn ra.
Đi đến chỗ hẹn nhau xem pháo hoa, không ngoài dự kiến mà bị Vu Hoa Canh phun tào: "Sao các cậu lại chậm như vậy? Nơi này là bảo vị nha."
Giang Hạo không có thành ý gì mà xin lỗi: "Tôi sai, đi nhầm đường."
Vu Hoa Canh không tin: "Mù đường sao? Chỉ có hai con đường thôi đó."
Sau đó kịp phản ứng, nhìn bọn họ dắt tay nhau.
"Éc -- được rồi, đi nhầm thì đi nhầm, tha thứ cho các cậu."
Đồng thời ngẩng đầu nhìn pháo hoa hoa lệ loá mắt, trong lòng Vu Hoa Canh đột nhiên dâng lên một loại xúc động, giống như ngọn lửa thiêu đốt, hưng phấn nói: "Sang năm lại cùng tới xem đi, sang năm chúng ta đều là sinh viên năm nhất.."
"Được a!"
Mọi người không hẹn mà cùng mà lên tiếng trả lời, dùng sức gật đầu.
"Chúng ta tận lực thi chung một trường đại học thì thật sự không được, hay học chung một thành phố đi, thường xuyên hẹn gặp mặt. Tôi mới không cần học đại học, tình cảm mọi người đều bị khoảng cách đả bại, chúng ta vẫn luôn làm bằng hữu! Về sau tôi kết hôn các cậu nhất định phải đến uống rượu mừng nha!" Vu Hoa Canh nắm chặt tay, nói đến khúc sau, đôi mắt cũng có chút đỏ lên.
Cao tam tuy rằng thật vất vả, nhưng thật sự không muốn cùng các cậu tách ra.
Không khí nhiều phần thương cảm, ly biệt gần ngay trước mắt.
Giang Hạo quay đầu, vỗ vai Lương Trác, tiến lên cười tủm tỉm nói: "Nghe được chưa? Nàng với cậu vẫn luôn làm bằng hữu, còn muốn cậu uống rượu mừng của nàng."
Lương Trác trừng hắn một cái, đem Vu Hoa Canh ôm vào trong lồng ngực của mình, nắm mặt của nàng, tức giận nói: "Tôi mới không uống rượu mừng của cậu."
Vu Hoa Canh bị chọc tức, một cước đá hắn, "Vì sao không uống! Cậu không muốn uống, tôi còn không cho cậu uống đâu?! Ai hiếm lạ, hừ!"
Nhìn bọn họ đùa giỡn, mọi người cũng nhịn không được cười.
Quý Trạch nắm tay Giang Hạo.
Trong bầu trời đêm pháo hoa nở rộ, chiếu sáng nụ cười của bọn họ.
Thiếu niên.
Hào hoa phong nhã, thanh xuân vừa lúc.
Tương lai còn một con đường rất dài chờ bọn họ đi, cho dù té ngã cũng có thể đứng lên, hướng về nơi có ánh sáng tươi đẹp phía trước.
_____________
Đêm giao thừa, cả nhà cùng ngồi một chỗ xem chương trình tết, ăn bữa cơm đoàn viên.
Mọi người ngồi trên ghế sa lông nói chuyện phiếm, ăn chút đồ vặt.
Nhóm mấy đứa em nhỏ tụ một chỗ chơi game, tuổi lớn hơn một chút cũng tìm chỗ trống, lấy di động ra chơi.
Bên trong có chút buồn, Quý Trạch mặc áo khoác, đẩy cửa đi ra bên ngoài, đứng dưới một thân cây trước sân, nhìn trời tối đen một mảnh.
Hà hơi nóng vào lòng bàn tay, lại lấy điện thoại ra, Giang Hạo có gửi mấy cái tin nhắn qua.
"Ăn cơm tất niên chưa? Có gì ăn ngon không? Tôi đây năm nào cũng vậy, không biết xếp đũa."
"Đêm nay cậu muốn đón giao thừa không?"
"Tiền lì xì thu được không ít đi? tôi cảm thấy năm mới thu tiền lì xì là thích nhất."
Quý Trạch nhất nhất trả lời, cuối cùng còn lấy chuyện tiền lì xì trêu chọc hắn, "Tiền lì xì nha, tôi còn chưa nhận được từ cậu, mau mau, tân niên khoái hoạt, đưa tiền lì xì đây."
Chỉ là đùa một chút mà thôi, không ngờ vừa gửi qua, giây tiếp theo thật sự nhận được một bao lì xì -- 888 (*ý nghĩa của 888 như là một lời chúc thành công, vui vẻ).
Nhanh đến làm người có chút không kịp đề phòng.
Quý Trạch dừng một chút, gõ chữ, "Cậu thật sự gửi a, tôi nói đùa."
Giang Hạo trả lời, cậu nói trước khi tôi phát là được rồi, thôi mua kẹo cho cậu ăn.
Sau đó còn gửi thêm một cái nhãn dán, bộ dáng chu môi muốn hôn hôn, cảm giác thật thiếu đánh.
Quý Trạch nhịn không được nhấp nhấp môi, cười khẽ ra tiếng.
Di động rung, vang lên tiếng chuông, biểu hiện đối phương mời bạn tiến hành cuộc trò chuyện video.
Chạm vào vòng tròn màu lục.
Di động lập tức truyền ra tiếng cười trong sáng của Giang Hạo, mang theo chú đắc ý, chỉ vào không trung đầy pháo hoa nói, "Mau nhìn, đều là tôi phóng! Giang sơn trẫm vì ngươi mà gầy dựng, có phải là rất đẹp hay không?"
Sau đó màn ảnh chuyển, lại nhắm ngay bản thân hắn, nhíu mày, khó nén vui sướng, lặng lẽ nói, "Tôi đã ngả bài cùng ba mẹ, nói sớm bớt lo, hơn nữa đã tìm cho bọn họ một con dâu tốt như vậy, mẹ của tôi nói cậu thật xinh đẹp, tính cách nàng cũng thích, còn nói thích cậu hơn con trai mình. Cho nên ba của tôi không có ý kiến."
Dừng một chút, hỏi: "Bên kia cậu thế nào?"
Vẻ mặt nhẹ nhàng, nhưng trong thanh âm vẫn lộ ra một tia thấp thỏm.
Quý Trạch không trả lời, mà hỏi: "Vì sao tôi lại là con dâu?"
Giang Hạo còn chần chờ một chút, suy tư sau đó nói: "Con rể?"
Quý Trạch xì một chút, "Cái này có thể."
Tay cầm di động rất lạnh, nên đổi tay, đưa vào trong túi áo khoác. Quý Trạch cười nói: "sao tôi lại cảm thấy cậu càng ngày càng ngốc."
Giang Hạo bất mãn, bĩu môi: "Tôi cũng chỉ như vậy ở trước mặt cậu mà thôi. Người khác không giống, cho cậu xem nè."
Sau đó liền làm mặt mặt đen thui như sát thần, tùy tay kéo đứa cháu đầu dưa hấu bên cạnh qua, hỏi: "Có sợ chú không?"
Nhóc rất không cho mặt mũi mà không nhìn hắn, cúi đầu vứt pháo hoa.
Giang Hạo trừng mắt: "Tiểu quỷ, có tin chú lấy tiền lì xì của nhóc không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đầu dưa hấu oăng thẳng, lập tức lớn tiếng hô: "Bác ơi! chú lấy lì xì con!"
Giang Hạo che miệng của nhóc, tức giận nói: "Không phải là còn chưa có lấy sao? Chỉ biết đâm thọc, vốn không muốn lấy giờ lại bị làm cho muốn lấy." Nhanh nhẹn móc từ trong túi của đầu dưa hấu nhỏ ra vài bao tiền lì xì.
Đầu dưa hấu chú ý tới di động của Giang Hạo, ánh mắt như hắc bồ đào quay tròn, nắm lấy một khe hở dưới tay Giang Hạo, như tiểu đại nhân mà khuyên nhủ đến đạo lý rõ ràng: "Tiểu ca ca, em cho anh biết, đừng chơi cùng chú này, anh xem chú ấy kìa, khi dễ con nít, ngu đần sẽ lây bệnh. Anh xinh đẹp như vậy, ngốc rất đáng tiếc."
Giang Hạo vừa nghe, lập tức dùng nắm đấm xoa xoa đầu nhóc. Đầu dưa hấu nhỏ làm bộ làm tịch mà ngao ngao gọi.
Náo loạn một hồi lâu, Quý Trạch xem cười không ngừng.
Giang Hạo trả tiền lì xì cho nhóc, còn nhân tiện cho nhóc mấy que pháo, phất phất tay, "Đi qua bên kia chơi."
Đầu dưa hấu nhỏ đếm tiền lì xì, vỗ vỗ túi áo, còn dặn dò hai câu "tiểu ca ca đừng tìm chú chơi", mới điên cuồng chạy đi tìm đồng bọn.
Giang Hạo chậc chậc, "Nhóc quỷ."
Xoay mặt mới trở lại chủ đề chính.
Quý Trạch nhìn ánh mắt của hắn, trong mắt giống như lóe sáng, hàm tiếu nói: "Bên tôi cũng OK. Tuy rằng mẹ của tôi mới vừa nghe xong có chút khiếp sợ, nhưng mà nàng vẫn tiếp nhận rồi."
Tuy rằng vừa rồi Giang Hạo đã đoán được chút, nhưng khi chân chính nghe được, trong lòng vẫn mừng như điên, nắm chặt tay, kích động, hưng phấn muốn bay lên trời.
Tân niên này thật sự rất tốt đẹp.
Lúc trước, mẹ Quý ngồi đối diện con trai mình, khi nghe cậu nói chuyện này, tâm tình kỳ thật coi như là bình tĩnh. Bởi vì nàng vẫn luôn quan sát, đã nhìn thấu chút gì đó. Quý Trạch từ nhỏ thân thể đã không tốt, bạn bè không nhiều lắm, tính cách cũng có chút hướng nội. mẹ Quý lo lắng về sau khó tìm được nữ hài sinh sống cùng cậu, con gái bây giờ ai mà không phải công chúa nhỏ trong nhà, lúc yêu đương đương nhiên cũng cần nhà trai săn sóc yêu thương. Nhưng trên thực tế, rất nhiều thời điểm Quý Trạch là người cần được chiếu cố. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ Hoa Canh thì Quý Trạch không lui tới với nữ sinh nào khác, không thể nói yêu đương, chớ nói chi là....
***
Mồng ba, hẹn nhau cùng đi dạo hội chùa.
Quý Trạch mặc áo len, bọc khăn quàng cổ, đứng ở huyền quan chuẩn bị ra ngoài.
Mẹ Quý nhìn cậu, nhịn không được dặn dò hai câu, "Ăn mặc đủ chưa? Bên ngoài gió rất lớn."
Bên trong ấm áp, trên mặt Quý Trạch phiếm chút hồng, gật đầu, "Đã mặc rất nhiều."
Mẹ Quý lấy từ túi xách ra một cái bao lì xì, "Mang nhiều tiền chút, hội chùa rất náo nhiệt, khẳng định có rất nhiều đồ muốn mua, nhưng mà chú ý một chút, đừng bị người ta lừa."
Dừng một chút, còn nói: "Cũng nên mua gì đó cho bạn trai con."
Quý Trạch sửng sốt một chút, cười nói: "Mẹ."
Mẹ Quý: "Nói ra thật là có điểm biệt nữu, nhưng mà đều là tình lữ, ở chung hẳn là không sai biệt lắm. Nghĩ đến đối phương là được rồi."
Quý Trạch cười cười, "Đã biết."
Đến chỗ hội chùa, cửa lớn thạch điêu phục cổ, hoa văn phức tạp, mái cong linh động.
Quý Trạch tìm chỗ trống gần cửa đứng chờ người, không bao lâu, bả vai bị vỗ một chút, Giang Hạo thăm dò tiến đến bên cạnh ôm lấy vai cậu, ánh mắt đen bóng như con chó nhỏ.
"Tôi vừa xem nhóm chat, bọn họ nói tối nay mới đến, chúng ta đi shoping trước, đợi tập hợp."
Quý Trạch gật đầu, cùng đi vào cổng lớn hội chùa.
Hai bên đường đều là các quầy hàng nhỏ, đèn lồng cao cao, lọt vào trong tầm mắt đều là sắc đỏ hân hoan, mùi hương nồng đậm của đồ ăn vặt phiêu tán trong không khí. có rất nhiều người, cơ hồ chiếm cứ hết ngã tư đường, âm thanh cười đùa vang lên không ngừng.
Việc có thể làm ở hội chùa rất nhiều, như tập trung lại cùng ăn uống và xem biểu diễn. Trên mạng trêu chọc, nói quốc nhân có một loại siêu năng lực đem bất luận ngày hội gì biến thành lễ hội mỹ thực. Thuyết pháp này cũng không sai, dù sao dân dĩ thực vi tiên (ăn là số một 1 =)))
Vì thế, Quý Trạch cùng Giang Hạo mua một hơi cua, bánh quai chèo,... từ từ ăn vặt, cầm vừa đi vừa ăn, tiện đường đi đến chỗ vũ sư biểu diễn, nhìn bảng thời gian một chút, phát hiện còn có nửa giờ nữa sẽ mở màn, hô trong nhóm chat một tiếng, kêu bọn họ nhanh lên. Người rất nhiều, có khả năng không kịp chiếm chỗ ngồi.
Bất quá, vũ sư cũng không ít, khua chiêng gõ trống, rất là náo nhiệt. Nhưng đứng trong đám người có chút khó chịu. Không xem cũng có thể.
Thảo luận một phen, quyết định buông tha.
Quý Trạch cùng Giang Hạo dọc theo ven đường quanh co khúc khuỷu, đến phía dưới cầu trắng, nơi đó treo một cái đồng tiền lớn, giữa đồng tiền có một cái chuông nhỏ, bên trên đề bốn chữ "Chuông vang triệu phúc". Nghe nói là nếu như có thể dùng tiền xu trong tay ném vào cái chuông, phát ra tiếng vang, năm kế tiếp sẽ có vận may, dính phúc khí, chuyện nghĩ trong lòng sẽ thành.
Chuông rất nhỏ, muốn trúng rất khó khăn. Nhưng mà càng khó mới càng có tính khiêu chiến, tùy vào vận khí cá nhân, người đến thử nối liền không dứt.
Giang Hạo tin tưởng tràn đầy, cầm một đồng tiền xu, tỏ vẻ mình nhất định có thể trúng.
Quý Trạch vỗ vỗ vai hắn, vừa định vô lương thuận miệng hắt bát nước lạnh, nhưng lại nghĩ vừa năm mới, vẫn là đừng đả kích hắn, liền cong môi nói: "Vậy cậu cố lên."
Sau đó.
Giang Hạo mãnh liệt dùng sức ném, đồng xu nhỏ tài tình mà xuyên qua khe hở của cái chuông cùng đồng tiền, bay đi.
"..."
Giang · tự mình vả mặt · Hạo nắm nắm tóc, khô cằn nói: "Ném được giống như tôi cũng không ai làm được đi? Hihi, rất khó khăn, thật sự."
Quý Trạch gật đầu, "Ân, là rất khó khăn."
Giang Hạo không nói.
Quý Trạch cũng ném một đồng xu, chính xác mà nện lên đồng tiền.
Giang Hạo nhíu mày, cười: "Cậu cũng không trúng."
Quý Trạch: "Không có việc gì, nguyện vọng của tôi chính là giàu có, ném một đồng tiền là đủ."
Giang Hạo: "..."
Xắn tay áo, "Không được! tôi muốn thử một lần nữa, lần này nhất định trúng!"
Bà cô xếp hàng phía sau bọn họ lên tiếng, "Tiểu tử, mỗi người chỉ có thể thử một lần, không trúng cũng không gì hết, sang năm lại đến đi."
Giang Hạo vừa nghe thấy liền ngượng ngùng kéo tay áo xuống, sóng vai rời đi cùng Quý Trạch đang nghẹn cười.
"Thôi, dù sao năm nay nguyện vọng của chúng ta cũng đã thực hiện được, con người không thể quá tham lam, chuông nhỏ như vậy, rất khó trúng..."
Một âm thanh va chạm thanh thúy.
Bà cô hưng phấn hô: "Trúng trúng!"
Giang Hạo giật nhẹ khóe miệng: "... Trùng hợp mà thôi."
Lại một âm thanh va chạm thanh thúy.
Mấy cô nhảy quảng trường cũng trúng, cao hứng chúc mừng cho nhau, "Xem ra năm nay vận khí của chúng ta đều rất tốt a, lại nói tiếp, con bà sắp cao khảo đi? Ôi, kia nhất định là vào Thanh Hoa Bắc đại nha."
Giang Hạo: "..." Đau lòng quá.
Cũng không phải ném rổ, nhưng mà trước mình ném rổ kiểu gì vậy, đau lòng chính mình.
Quý Trạch nghiêng đầu cười trộm, cũng đau lòng thay hắn một giây.
Người tắc xe rốt cục cũng đến. Trừ bỏ Hoa Canh Lương Trác, còn có Diệp Nhưng và vài đồng học cũng ở đây. Hoạt động hội chùa náo nhiệt, đã nhiều năm, chỉ cần là người bản địa người ở chỗ này, đều sẽ đến đi dạo một vòng.
Trần Trí Hào mới vừa thuận tay mua mứt quả ghim thành xâu, đang cắn ăn, tầm mắt chuyển, dừng ở trên người Quý Trạch cùng Giang Hạo, mắt sắc phát hiện ra cái gì, cười nói: "Áo len của các cậu là một kiểu sao? Ai, đồ đôi nha ~ "
"Đúng vậy, không chỉ là màu sắc, kiểu dáng cũng y nhau, cố ý mua đi? Hê hê."
Nam sinh ồn ào, vui đùa trêu ghẹo bọn họ.
Giang Hạo mâu quang chợt lóe. Vừa rồi đi dạo một hồi, cảm thấy có chút nóng nên cởi áo khoác khoát lên cánh tay, trong nhất thời quên mất chuyện này. Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua Quý Trạch, đang chuẩn bị pha trò ngừng lại chuyện vui đùa này, nói sang chuyện khác.
Lại sao cũng không nghĩ tới, Quý Trạch đưa tay ôm lấy vai hắn, cười nói: "Đúng vậy, quà sinh nhật tôi tặng cậu ấy, đồ đôi."
Giang Hạo sửng sốt một chút, lập tức câu môi cười vô cùng sáng lạn, vui vẻ không thể kìm nén.
Vài đồng học bên cạnh ngẩn ngơ, lại nhìn họ, phát hiện không phải là nói giỡn, nhịn không được oa một tiếng.
"Còn có đạo đức hay không? Năm mới cho chúng tôi một miệng cẩu lương?!"
Tất cả đều mắng rồi cười, náo nhiệt không chịu được, không có ai là không ủng hộ bọn họ.
Nhưng trong lòng vẫn có cảm xúc buồn bã? Em trai mình Vẫn luôn chăm non đã bị bắt đi rồi. nhưng mà dù sao cũng là người dưới mí mắt mình, nhân phẩm như thế nào trong lòng mọi người vẫn hiểu, ân... miễn cưỡng cho một cuộc khảo sát đi.
Quý Trạch thẳng thắn trước mặt bọn họ cũng là bởi vì hiểu rõ vài bằng hữu này, cho nên yên tâm nói ra. Hơn nữa, khi nghe thấy mẹ nói xong cậu liền hiểu ra, loại chuyện này không giấu diếm vẫn tốt hơn, không nói với bọn họ cũng là một loại thương tổn không tín nhiệm.
Mấy người tụ cùng một chỗ, nhìn đoàn gánh diễn, Song Hoàng, biểu diễn đi cà kheo, đều là tận dụng mọi thứ, tài tình mà tiến vào trong đám người, khi gần tan cuộc lại chạy ra ngoài trước, nắm chắc thời gian thật tốt.
Đi dạo thì cả bọn chắc sẽ có người đi lạc. Ở hội chùa này là chuyện thường thấy. Chớ nói chi là có người tận lực muốn đi lạc.
Vu Hoa Canh quay đầu phát hiện người đã không thấy, đang muốn tìm, Lương Trác liền chỉ vào một quán ăn vặt hỏi: "Muốn ăn bánh quai chèo không? Rất nhiều vị."
Lực chú ý của nàng lập tức bị dời đi, "Muốn!"
Bên kia.
Quý Trạch cùng Giang Hạo đi tới trước quán làm đồ chơi bằng đường, một ông lão lớn tuổi cầm cái thìa nhỏ nhanh nhẹn đưa tay qua lại quanh thanh kim loại trên phiến đá, tay không ngừng động làm người xem hoa cả mắt, cũng rất nhanh làm ra một con gà béo trông rất sống động, liền mạch lưu loát, sau đó lại dùng sạn nhỏ gạt đường ra, dính lên que trúc, đưa cho một cô nhóc nhỏ đang ăn bánh quai chèo.
Giang Hạo nhìn hai mắt tỏa sáng, chậc chậc cảm thán, cảm thấy tay nghề ông lão thật cao siêu. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa ăn qua đồ chơi làm bằng đường, hơn nữa nghe nói bây giờ khó có thể tìm được một chỗ có người làm tốt như thế này.
Chờ khi đến lượt hắn, hắn chỉ vào Quý Trạch hỏi: "Ông ơi, có thể làm một cái giống cậu ấy được không ạ?"
Một thân mùi đường, ông lão trầm ổn híp mí mắt nhìn Quý Trạch một cái liền cúi đầu tưới nước đường, pha đủ lượng để làm đồ chơi, đường chậm rãi thành hình, mặc dù không quá giống, nhưng mặt mày thật sự nổi bật chút đặc điểm của Quý Trạch.
Giang Hạo vừa lòng mà tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường, híp mắt, biểu tình kia rất thiếu đòn, cho nên Quý Trạch cũng muốn một que đường hình Giang Hạo.
Lúc này ông lão giương mắt liếc hai cái, một cái nhìn Giang Hạo, cái còn lại là nhìn hai người bọn họ.
Lại tiếp tục tưới nước đường.
Đồ chơi trong sáng làm bằng đường hoàn thành, đưa tới trong tay Quý Trạch. Bọn họ đặt số tiền tương ứng trong cái đĩa, nhân tiện nói cảm ơn rồi xoay người rời đi. Sau lưng có không ít khách nhìn thấy, cũng muốn làm đồ chơi bằng đường hình dáng bản thân mình.
Ông lão giương mắt, trong biểu tình lạnh nhạt rốt cục cũng toát ra chút bất đắc dĩ.
Hai tiểu gia hỏa phía trước thì thôi, nhưng bọn họ lại đi ăn chính mình là sao nha. Không hiểu người trẻ bây giờ, thật không hiểu. (o_o)
Vì lưu niệm, Giang Hạo không vội vã ăn, ngược lại là chụp ảnh bằng mọi góc độ, còn cố ý cầm hai cái đồ chơi làm bằng đường chụp mấy tấm.
Quý Trạch nghĩ, người này cuối cùng có thể yên tĩnh đi? Tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường đang chuẩn bị ăn, không nghĩ tới khóe mắt dư quang nhìn thấy Giang Hạo vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm đồ chơi làm bằng đường, động tác kia, không thể không nói... Câu. Dẫn.
Giống như ăn không chỉ là đồ chơi làm bằng đường.
Giang Hạo phát hiện ánh mắt của cậu cũng không chột dạ, ngược lại giương môi mỉm cười sáng lạn. khi tầm mắt đối diện, da đầu Quý Trạch tự nhiên tê tê.
Da mặt không dày như hắn.
Quý Trạch chỉ có thể cầm đồ chơi làm bằng đường trong tay, cắn vang răng rắc.
Giang Hạo cũng không tức giận, nhìn cậu, liếm một que đường một cái, nhìn cậu, lại liếm que đường một cái...
Thật sự là...!
Quý Trạch rốt cục nhịn không được, giương mắt trừng qua, phút chốc vươn tay đi đoạt đồ chơi làm bằng đường của Giang Hạo. May mắn Giang Hạo sớm có phòng bị, tay rụt lại né tránh, lại giơ cao qua đỉnh đầu.
"Đưa tôi!"
"Không cho, đây là của tôi."
Quý Trạch khó thở, Giang Hạo cũng rất đắc ý.
"Nhưng mà hình trên đó là tôi."
"Vậy thì như thế nào? Là tôi kêu ông lão làm, tiền cũng là tôi trả."
"Tôi dùng tiền mua."
"Cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không a, lão tử nhiều tiền, không hiếm lạ. Tôi yêu đồ chơi làm bằng đường này rồi."
Nói xong, Giang Hạo còn ấu trĩ khiêu khích, nắm đồ chơi làm bằng đường lại liếm một hơi.
Quý Trạch: "..." Ngọa tào.
Thật sự là bị nói đến nóng nảy, lại với không tới, cũng lười đi đoạt. Đầu óc Quý Trạch nóng lên, nắm một tay khác của Giang Hạo, há miệng cắn xuống.
Giang Hạo sửng sốt một chút.
Quý Trạch cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mình lại bị đồng hóa thành đồ ngốc thiểu năng trí tuệ, làm ra chuyện ấu trĩ như vậy. Trong đầu còn hiện lên câu nói của đầu dưa hấu nhỏ, quả nhiên không sai, ngu đần sẽ lây bệnh.
Lúc này, Giang Hạo cúi xuống. Tiến đến bên tai Quý Trạch, thấp thấp nặng nề mà nói: "Đừng náo loạn, cứ tiếp tục như vậy thì tôi cứng mất."
Quý Trạch: "..."
Tôi fvck! Rốt cuộc ai nháo?! Hơn nữa nói muốn cứng? Cứng?! Người này có thể giữ chút mặt mũi hay không?!
Cuối cùng, Quý Trạch vẫn đấu không lại người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch này, gặm đồ chơi làm bằng đường đi ra, đến một bên hẻm nhỏ, cánh tay khoát lên lan can, tính toán nghỉ một lát.
Bọn họ cố ý chọn thời gian chạng vạng để đi dạo, vừa lúc là thời điểm đẹp nhất, đèn lồng đỏ au, các quán ăn vặt màu sắc khác nhau, những nơi biểu diễn phấn khích, còn có tám giờ rưỡi đêm nay là đại hội pháo hoa, bắn cách hội chùa không xa, nơi này xem xét góc độ rất tốt, có thể đem pháo hoa đầy trời thu vào tầm mắt.
Giang Hạo cũng tựa vào lan can bên cạnh cậu, nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu định thi đại học nào?"
Quý Trạch: "X đại đi."
"Vậy tôi cũng X đại."
Quý Trạch: "Cậu không phải là muốn học chuyên máy tính sao? Học Z đại tốt hơn."
Giang Hạo nhíu mày, "X đại cũng rất nổi danh."
"Nhưng quan trọng là tài nguyên, trường học coi trọng nhất là phương diện trình độ, rõ ràng là Z đại tốt hơn. cậu nên thi Z đại."
Sắc mặt Giang Hạo kém đi, "Cậu không muốn học chung một trường đại học với tôi sao?" (có người yêu dính người là cảm giác như thế nào? online chờ gấp!!!!)
"Đương nhiên muốn" Quý Trạch gật đầu, "Nhưng vẫn nên chọn trường thích hợp với mình nhất."
Giang Hạo ghé vào tay mình, biểu tình mất mát, "Tôi hiểu, nhưng tôi chỉ muốn học cùng cậu."
Liếc mắt qua, không cam lòng mà nhìn chằm chằm Quý Trạch.
"Cậu không sợ trong trường đại học tôi gặp những người khác tốt hơn sao?"
"Sợ a." Quý Trạch thản nhiên gật đầu, "Tương lai chuyện xấu nhiều như vậy, nói trước không được. Nhưng chúng ta đều vì chính mình, làm tốt chuẩn bị về sau, khiến bản thân lợi hại hơn, có thể kiếm tiền nuôi gia đình."
Theo lời nói chậm rãi của Quý Trạch, khoé miệng Giang Hạo cong càng cao, tâm tình rất tốt.
"Kiếm tiền nuôi gia đình, lời này tôi thích."
Giang Hạo xoay người, một tay chống lên lan can, nhìn Quý Trạch, nhe răng cười, "Vừa rồi cậu ở trước mặt bọn họ thừa nhận quan hệ của chúng ta, nói tôi là người của cậu."
Đột nhiên nghe hắn nói như vậy, mặt Quý Trạch có chút nóng, "Câu tôi nói mới không phải như vậy."
"Ý tứ cũng tương tự như vậy thôi." Giang Hạo nhếch môi một cái, đắc ý, "Lại nói tiếp, tôi còn không có to gan như cậu như vậy đâu, tôi cũng muốn thử một lần."
Chụm tay đặt bên miệng làm loa, tư thế lập tức muốn hô to.
Quý Trạch cả kinh, lập tức kéo chặt ống tay áo của hắn, "Uy!"
Giang Hạo buông tay xuống, cười tủm tỉm mà nói điều kiện: "cậu nói lại lần nữa xem, nói thì tôi sẽ không la."
Quý Trạch nghẹn lại, lắc đầu.
Giang Hạo lại bùng nổ kỹ năng dính người: "Nói a nói a, làm ngọt nổ người đàn ông của cậu một hồi đi."
Quý Trạch: "Bệnh thần kinh, tôi mới không nói."
Giang Hạo liền làm bộ làm tịch mà bưng ngực, nói: "Tâm đau quá, đau quá a."
Quý Trạch lạnh lùng: "... cậu diễn tiếp đi."
Đột nhiên, màn đêm tối đen trong chớp mắt nổ một tiếng, pháo hoa sáng lạn tràn lan trên đỉnh đầu bọn họ, chiếu sáng khắp không trung.
Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn không trung, rồi lại nhìn mắt nhau.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt đối phương, nửa sáng nửa tối, nhìn không rõ lắm.
Con ngươi tối màu, lại như có tinh thần, trong suốt sáng lạn.
Chờ khi kịp phản ứng, phát hiện hai người đã tiến lại rất gần, cơ hồ có thể nghe tiếng hô hấp của đối phương.
Giang Hạo nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể hôn cậu không?"
Quý Trạch nhịn không được cong môi, gật gật đầu.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hai phiến môi ấm áp dán vào nhau.
Giang Hạo thật cẩn thận mà hàm trụ cánh môi Quý Trạch, từng chút một mà tinh tế hôn, như đang nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay. Sợ lỡ tay dùng lực lớn một chút, bảo bối sẽ hư.
Chờ khi hôn xong.
Giang Hạo liếm liếm khóe miệng, nói: "Thật ngọt."
Quý Trạch nhếch môi, "Vô nghĩa, vừa rồi ăn đường là giả sao?"
Giang Hạo nhịn không được cười, nắm chặt tay cậu, "Giờ đi qua tập hợp sao?"
Nguyên bản bọn họ đã hẹn cùng nhau xem pháo hoa.
Quý Trạch giương mắt nhìn xuống môi Giang Hạo, có chút sưng đỏ, chỉ lắc đầu nói: "Đợi lát nữa đi, dù sao cũng không xa."
Liền tiếp tục sóng vai dựa vào lan can, ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, từng đóa từng đóa tranh nhau tràn ra.
Đi đến chỗ hẹn nhau xem pháo hoa, không ngoài dự kiến mà bị Vu Hoa Canh phun tào: "Sao các cậu lại chậm như vậy? Nơi này là bảo vị nha."
Giang Hạo không có thành ý gì mà xin lỗi: "Tôi sai, đi nhầm đường."
Vu Hoa Canh không tin: "Mù đường sao? Chỉ có hai con đường thôi đó."
Sau đó kịp phản ứng, nhìn bọn họ dắt tay nhau.
"Éc -- được rồi, đi nhầm thì đi nhầm, tha thứ cho các cậu."
Đồng thời ngẩng đầu nhìn pháo hoa hoa lệ loá mắt, trong lòng Vu Hoa Canh đột nhiên dâng lên một loại xúc động, giống như ngọn lửa thiêu đốt, hưng phấn nói: "Sang năm lại cùng tới xem đi, sang năm chúng ta đều là sinh viên năm nhất.."
"Được a!"
Mọi người không hẹn mà cùng mà lên tiếng trả lời, dùng sức gật đầu.
"Chúng ta tận lực thi chung một trường đại học thì thật sự không được, hay học chung một thành phố đi, thường xuyên hẹn gặp mặt. Tôi mới không cần học đại học, tình cảm mọi người đều bị khoảng cách đả bại, chúng ta vẫn luôn làm bằng hữu! Về sau tôi kết hôn các cậu nhất định phải đến uống rượu mừng nha!" Vu Hoa Canh nắm chặt tay, nói đến khúc sau, đôi mắt cũng có chút đỏ lên.
Cao tam tuy rằng thật vất vả, nhưng thật sự không muốn cùng các cậu tách ra.
Không khí nhiều phần thương cảm, ly biệt gần ngay trước mắt.
Giang Hạo quay đầu, vỗ vai Lương Trác, tiến lên cười tủm tỉm nói: "Nghe được chưa? Nàng với cậu vẫn luôn làm bằng hữu, còn muốn cậu uống rượu mừng của nàng."
Lương Trác trừng hắn một cái, đem Vu Hoa Canh ôm vào trong lồng ngực của mình, nắm mặt của nàng, tức giận nói: "Tôi mới không uống rượu mừng của cậu."
Vu Hoa Canh bị chọc tức, một cước đá hắn, "Vì sao không uống! Cậu không muốn uống, tôi còn không cho cậu uống đâu?! Ai hiếm lạ, hừ!"
Nhìn bọn họ đùa giỡn, mọi người cũng nhịn không được cười.
Quý Trạch nắm tay Giang Hạo.
Trong bầu trời đêm pháo hoa nở rộ, chiếu sáng nụ cười của bọn họ.
Thiếu niên.
Hào hoa phong nhã, thanh xuân vừa lúc.
Tương lai còn một con đường rất dài chờ bọn họ đi, cho dù té ngã cũng có thể đứng lên, hướng về nơi có ánh sáng tươi đẹp phía trước.
_____________