Chương 73: Cảm ơn mọi người chúc phúc
Trước khi Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì cùng rời khỏi khách sạn Thẩm Khinh Nhược đã gửi tin nhắn cho Tạ Trăn, nói mình ở khách sạn đó rồi hỏi gần đây có quán ăn nào ngon không.
Cô còn nhân tiện 'bổ sung' một câu: Ê, tối qua mình với Mạnh Trì chơi tới khuya, cùng nhau thuê phòng bên ngoài.
Tạ Trăn nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Khinh Nhược cảm thấy khó hiểu, nói thẳng ra ở đâu là được rồi, tại sao còn đặc biệt nhấn mạnh ở khách sạn. Nhìn thấy tin nhắn sau được Thẩm Khinh Nhược ân cần bổ sung cô liền hiểu ngay cái tên này khoe khoang!
Vì vậy hai người 'bạn thân' giao lưu qua lại.
Thẩm Khinh Nhược vừa đắc ý vừa tìm kiếm quán ăn ngon nào đó ở gần đây, lưu lại những tiệm ăn nổi tiếng. Chờ sau khi Mạnh Trì thức dậy sẽ cho Mạnh Trì xem, sau đó các cô quyết định đến một tiệm trong đó.
Bây giờ đã qua giờ ăn, trong tiệm mì chỉ lác đác vài người.
Thẩm Khinh Nhược ngồi bên cạnh Mạnh Trì, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được vài ánh mắt nóng bỏng, đại khái là đặt trên người Mạnh Trì.
Mạnh Trì lại không có phản ứng, chỉ bận rộn mở chén đũa dùng một lần trong túi nhựa, dường như không thấy những ánh mắt xung quanh, thái độ có vẻ đã sớm thành thói quen.
Thẩm Khinh Nhược biết thỉnh thoảng cũng có người xa lạ nhìn mình nhưng nếu đối phương không làm những hành động xúc phạm thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng thấy họ nhìn Mạnh Trì, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Cô hối hận vì vừa rồi ngại phiền phức nên không trang điểm. Tối hôm qua quấn quýt lâu nên mặt mình nhất định lộ vẻ mệt mỏi. Chẳng lẽ bị họ xem là chị của Mạnh Trì?
Cô đảo mắt nhìn những người vô tình hoặc cố ý nhìn Mạnh Trì, thầm nghĩ: Bây giờ thay đổi đến thế sao? Chỉ một ngày không trang điểm cũng không được? Mỗi người đều có tự do trang điểm hoặc không, từ chối cạnh tranh vô nghĩa, bản thân làm được.
Thẩm Khinh Nhược vừa ổn định tinh thần thì có một người mặc đồng phục học sinh trung học đi đến, đi qua chỗ Mạnh Trì, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
"Chị ơi, chị rất xinh đẹp... em thêm Wechat của chị được không?"
Tâm tư Thẩm Khinh Nhược rối bời, loạn như ma.
Mạnh Trì ứng phó với người bắt chuyện giống như trước kia, chỉ chỉ vào Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh.
Thẩm Khinh Nhược thoạt nhìn rất bình tĩnh, nở nụ cười chị lớn nhẹ nhàng khoát tay lên vai Mạnh Trì, nói:
"Không được à nha, học tập cho giỏi đi."
Bạn học sinh hơi ngây thơ, trong nhất thời không hiểu ý. Ánh mắt chuyển động qua lại ở hai người trước mặt, cuối cùng cũng lộ ra vẻ đã hiểu, sau đó không cam tâm cũng không tình nguyện rời đi, cũng không quên quay đầu lại nhìn 'tình địch', mặt lộ ra vẻ tiếc rẻ.
Thẩm Khinh Nhược:?
Mạnh Trì rửa xong chén đũa bằng nước nóng liền đặt bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, cũng nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không biết từ khi nào đã móc ra hộp phấn phủ và đang trang điểm.
Thẩm Khinh Nhược chua xót nói:
"Em thu hút bạn nhỏ, cũng phải, bạn nhỏ dễ dàng thu hút bạn nhỏ khác."
Mạnh Trì:
"Sao chị lại trang điểm?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không được hả?"
Mạnh Trì nghiêm túc nhìn Thẩm Khinh Nhược trang điểm, một lát sau nghiêm túc nói:
"Được, rất đẹp."
Thẩm Khinh Nhược vẫn còn muốn nói nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Mạnh Trì làm cô nhớ tới tối hôm qua bung lụa, trên người phút chốc không có sức lực, chỉ yếu ớt hừ một tiếng.
Mạnh Trì chọn hoành thánh, Thẩm Khinh Nhược chọn mì tương đen, ngoài ra hai người còn chọn thêm hai món khác.
Món ăn dần được mang lên.
Mạnh Trì múc hoành thánh trong chén, nghiêng đầu nhìn Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh.
Thường đều là sau khi ăn xong sẽ trang điểm lại, rất ít người trang điểm trước khi ăn nhỉ?
Ngón tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược cầm đũa linh hoạt trộn mì, mì nhanh chóng được trộn đều. Thẩm Khinh Nhược hớn hở, gương mặt vốn xinh đẹp càng trở nên xinh đẹp hơn, thêm lớp trang điểm, nhìn cứ như... đang chụp hình quảng cáo.
Mạnh Trì bất giác nhìn thêm vài lần, tạm thời quên ăn hoành thánh trong chén.
Thẩm Khinh Nhược đang chuẩn bị ăn, nhận thấy ánh mắt của Mạnh Trì nên cũng nghiêng đầu nhìn qua, ngay lập tức gương mặt lộ ra vẻ đã hiểu, trong khi Mạnh Trì chưa kịp phản ứng thì thấy Thẩm Khinh Nhược hào phóng gắp hai đũa mì nhiều thật nhiều bỏ vào chén không, sau đó mặt đầy hào hiệp đẩy tới:
"Em ăn đi."
Mình cũng đói sắp điên rồi mà vẫn để bạn nhỏ ăn trước-Thẩm Khinh Nhược cảm động hai giây vì hành động trượng nghĩa của mình.
Nếu có Tạ Trăn ở đây, hơn nữa nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Khinh Nhược sẽ nói: Đó là tình yêu, trượng nghĩa cái gì, hay cậu chia cho mình một chút coi.
Mạnh Trì thấy mình nhìn lén bị Thẩm Khinh Nhược phát hiện, còn chưa kịp đỏ mặt thì lòng bàn tay đã nhận được chén mì tương đen: "."
Mạnh Trì không hổ là con hồ ly nhỏ mà quản lý Sài đặt tên cho, mặt không thay đổi, dường như muốn ăn mì tương đen của Thẩm Khinh Nhược thiệt vậy, sau đó thản nhiên nói:
"...Ừm, em cảm ơn."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, mặt ra vẻ 'Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, hiệp khách chúng ta thích nhất là giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui', sau đó đắc ý ăn một đũa mì, nét mặt hài lòng:
"Ừm... cũng được đó."
Mạnh Trì phát hiện Thẩm Khinh Nhược có một loại thiên phú đó là luôn có thể hài lòng với tất cả mọi thứ xung quanh, lúc uống nước trà trái cây cũng rất ngon, ăn mì ở một quán chỉ tùy tiện tìm thử cũng rất ngon.
Mạnh Trì vẫn chưa từng thấy ai thích hợp chụp quảng cáo như vậy. Cảm giác người không có khẩu vị ngồi chung với Thẩm Khinh Nhược cũng sẽ muốn ăn hai ba miếng.
Cô cúi đầu ăn một đũa mì, cảm thấy đúng là cũng được nhưng không ngon như Thẩm Khinh Nhược làm.
Thẩm Khinh Nhược ăn liền mấy đũa, cuối cùng cũng kéo được mình từ ranh giới đói xỉu trở về, nếu không phải tối qua vận động nhiều, cô cũng không đói đến mức này.
Lúc nãy rời khỏi khách sạn, cô nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Trì rất nhàn hạ ung dung, cô còn phải hối thúc Mạnh Trì đi nhanh lên.
Đứa nhỏ này không đói?
Nếu không phải cô dậy sớm hơn thì cô đã nghi ngờ Mạnh Trì đã lén ăn gì đó cho nên nhìn không hề có vẻ đói.
Lúc này Mạnh Trì ăn mì, cũng ăn từ từ nhai chậm nuốt kỹ.
Thẩm Khinh Nhược sau khi nhìn vài lần bất giác mỉm cười.
Mạnh Trì nghe thấy tiếng cười khẽ từ người bên cạnh bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt va vào đôi mắt đang cười của đối phương, cô không khỏi siết nhẹ đôi đũa trong tay, lỗ tai hơi ửng đỏ lên, cho rằng vừa rồi Thẩm Khinh Nhược thấy cô quá tham ăn:
"Sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược lắc đầu, cúi đầu ăn mì, không nhìn Mạnh Trì nữa nhưng cười nói:
"Cảm thấy em vẫn còn rất bé, người lớn dùng mặt nạ em cũng muốn dùng, người lớn ăn mì tương đen em cũng muốn ăn."
Cô thở dài trêu đùa:
"Học theo người lớn sẽ không thể thành người lớn đâu, em cố gắng lên, chờ đến ngày em tốt nghiệp nhà trẻ, chị đây sẽ mua đóa hồng nhỏ cài lên cho em."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì:
"Chị ăn hoành thánh không? Em chưa đụng đũa."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ăn chứ."
Mạnh Trì gắp hoành thánh bỏ vào chén không, Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì liên tục gắp nên vội vàng nói đủ rồi, em vẫn chưa ăn. Mạnh Trì nói mình vẫn còn mì tương đen. Mạnh Trì nói mình ăn không hết, Mạnh Trì nghĩ với sức ăn của Thẩm Khinh Nhược sợ Thẩm Khinh Nhược ăn quá nhiều sẽ bị khó chịu nên không gắp nữa, còn bị Thẩm Khinh Nhược gắp trả hai cái.
Mạnh Trì khăng khăng không chịu mới không bị trả lại thêm, cô cảm thấy bình thường Thẩm Khinh Nhược ăn quá ít, điều này không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều một chút.
Mạnh Trì đẩy chén hoành thánh đến chỗ Thẩm Khinh Nhược, lại chợt nhớ ra Thẩm Khinh Nhược nói mình thích bắt chước chị ấy, chị ấy có lại nói mình bắt chước chia đồ ăn cho chị ấy không?
Mạnh Trì nhướng mắt lên, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, thầm nghĩ lúc này đối phương chắc cũng nghĩ giống mình.
Cô không phải con nít thích bắt chước người lớn.
Cô đã là người lớn, hơn nữa cũng không có bắt chước, cô chỉ muốn Thẩm Khinh Nhược ăn nhiều hơn thôi.
Mạnh Trì đã chuẩn bị sẵn sàng phản kích, không ngờ Thẩm Nhược không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn hoành thánh.
Chờ cô thả lỏng xong, Thẩm Khinh Nhược ung dung nói:
"Haizz, năm tháng làm người ta già đi, trong nháy mắt bạn nhỏ cũng tốt nghiệp nhà trẻ rồi... giỏi lắm, biết tôn trọng người lớn..."
Mạnh Trì:
"..."
Cô hơi hiểu được tâm trạng của chị Trăn.
Thẩm Khinh Nhược lại phát ra tiếng than ngắn thở dài.
Mạnh Trì:
"Sao vậy?"
Mạnh Trì kiên nhẫn hơn Tạ Trăn, đổi lại là Tạ Trăn thì lúc này đã sớm phớt lờ cái miệng thiếu đòn này. Thẩm Khinh Nhược hơi xấu hổ, cảm thấy mình không nên lớn đùa nhỏ.
Hơn nữa trêu đùa Mạnh Trì, tuy ngoài miệng vui vẻ được một lúc nhưng sau đó sẽ nhận lấy 'tai họa về sau' ví dụ như đêm qua, cũng như rạng sáng hôm nay...
Thẩm Khinh Nhược hắng giọng, thu lại dáng vẻ không đàng hoàng của mình, nói:
"Của em ăn rất ngon."
Mạnh Trì nhớ tới thần sắc của Thẩm Khinh Nhược vào tối qua, không nhịn được nhìn ngón tay mình vài lần.
Thẩm Khinh Nhược:
"!"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi không có nói ngón tay em! Tôi nói hoành thánh! Hoành thánh! Hoành thánh!"
Hành động nhìn ngón tay của mình vừa rồi của Mạnh Trì quá lộ liễu! Giữa thanh thiên bạch nhật có thích hợp không?
Người họ Thẩm nào đó có tật giật mình, liên tục hắng giọng mấy tiếng.
Tối qua, Thẩm Khinh Nhược còn thỏ thẻ bên tai cô nói: Ngón tay của em ăn rất ngon.
Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, cô thu lại ý nghĩ đang bay xa của mình, cảm thấy mình không nên nhớ lại nữa.
Thẩm Khinh Nhược hối hận, giơ tay che gương mặt xinh đẹp của mình lại.
"Nè... chị ăn đi." Mạnh Trì giơ tay đẩy nhẹ chén của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược xấu hổ nói:
"Lấy tay em ra."
Bây giờ cô không dám nhìn tay Mạnh Trì nữa, nhìn thoáng qua vừa thon dài vừa đẹp, là đôi bàn tay mỗi một lần đều đẩy cô vào vực thẳm.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược điều chỉnh xong tâm trạng, nói:
"Hôm qua chúng ta uống chút rượu với sếp Điềm cùng Niệm Chu, tuy chị cảm thấy giờ tốt lắm nhưng có thể cồn trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút hết cho nên vì lý do an toàn, hôm nay chúng ta sẽ không học lái xe."
Hôm qua cô hứa sẽ dạy Mạnh Trì lái xe.
Cô ngập ngừng chốc lát rồi cười nói:
"Tôi dẫn em đến một nơi rất hay ho."
Thật ra Mạnh Trì cũng không quá muốn học lái xe với Thẩm Khinh Nhược, chỉ là muốn ở chung với đối phương, cho dù làm gì cũng được.
Cô thầm nghĩ: Mình rớt cũng không quá oan uổng, lúc nào cũng nghĩ đến đi chơi.
Nhưng khi nghe Thẩm Khinh Nhược muốn dẫn mình đi ra ngoài chơi. trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười tươi.
Ngay lập tức cô nghĩ mình sẽ bị Thẩm Khinh Nhược chế giễu, ví dụ như em cười như học sinh tiểu học được đi chơi xuân vậy cho nên liền thu lại nụ cười vừa rồi.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì không có cảm xúc liền thoáng nghi ngờ:
"Hôm nay em bận à? Hay là hôm nào..."
Mạnh Trì ngay lập trả lời:
"Không có, em rảnh."
Cô ráng kiềm chế sự kích động của bản thân, giả vờ bình tĩnh ăn hoành thánh, nhưng chẳng thưởng thức được mùi vị gì trong đó, tâm trạng đều đặt trong câu nói tiếp theo của mình:
"Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?"
Giọng nghe có vẻ vừa bình tĩnh vừa mong chờ-hoàn hảo. Mạnh Trì rất hài lòng.
Thẩm Khinh Nhược thì không nghe ra được gì:
"Thật ra cũng không phải chỗ mới lạ gì, chỉ tùy tiện đi dạo thôi."
Sau khi các cô ăn xong, thanh toán sau đó đi ra ngoài, khoảng cách ngắn ngủi vẫn dẫn tới vài ánh mắt đeo bám.
Vừa rồi lúc cô bé học sinh đi bắt chuyện thì những người khác nhìn Mạnh Trì cũng dựng lỗ tai lên, biết được Mạnh Trì đã có người yêu, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Bọn họ lại nhìn người bên cạnh Mạnh Trì, không khỏi ngẩn người, người kia chậm rãi đi tới, vén tóc mai ra sau tai, rõ ràng cũng chẳng làm gì nhưng cả người toát ra một loại cảm giác 'Cảm ơn mọi người chúc phúc', 'Cảm ơn mọi người đến tham dự hôn lễ của chúng tôi'.
Là ảo tưởng phải không?
Hay người kia đang khoe khoang thật?
------Hết chương 73----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Cô còn nhân tiện 'bổ sung' một câu: Ê, tối qua mình với Mạnh Trì chơi tới khuya, cùng nhau thuê phòng bên ngoài.
Tạ Trăn nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Khinh Nhược cảm thấy khó hiểu, nói thẳng ra ở đâu là được rồi, tại sao còn đặc biệt nhấn mạnh ở khách sạn. Nhìn thấy tin nhắn sau được Thẩm Khinh Nhược ân cần bổ sung cô liền hiểu ngay cái tên này khoe khoang!
Vì vậy hai người 'bạn thân' giao lưu qua lại.
Thẩm Khinh Nhược vừa đắc ý vừa tìm kiếm quán ăn ngon nào đó ở gần đây, lưu lại những tiệm ăn nổi tiếng. Chờ sau khi Mạnh Trì thức dậy sẽ cho Mạnh Trì xem, sau đó các cô quyết định đến một tiệm trong đó.
Bây giờ đã qua giờ ăn, trong tiệm mì chỉ lác đác vài người.
Thẩm Khinh Nhược ngồi bên cạnh Mạnh Trì, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được vài ánh mắt nóng bỏng, đại khái là đặt trên người Mạnh Trì.
Mạnh Trì lại không có phản ứng, chỉ bận rộn mở chén đũa dùng một lần trong túi nhựa, dường như không thấy những ánh mắt xung quanh, thái độ có vẻ đã sớm thành thói quen.
Thẩm Khinh Nhược biết thỉnh thoảng cũng có người xa lạ nhìn mình nhưng nếu đối phương không làm những hành động xúc phạm thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng thấy họ nhìn Mạnh Trì, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Cô hối hận vì vừa rồi ngại phiền phức nên không trang điểm. Tối hôm qua quấn quýt lâu nên mặt mình nhất định lộ vẻ mệt mỏi. Chẳng lẽ bị họ xem là chị của Mạnh Trì?
Cô đảo mắt nhìn những người vô tình hoặc cố ý nhìn Mạnh Trì, thầm nghĩ: Bây giờ thay đổi đến thế sao? Chỉ một ngày không trang điểm cũng không được? Mỗi người đều có tự do trang điểm hoặc không, từ chối cạnh tranh vô nghĩa, bản thân làm được.
Thẩm Khinh Nhược vừa ổn định tinh thần thì có một người mặc đồng phục học sinh trung học đi đến, đi qua chỗ Mạnh Trì, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
"Chị ơi, chị rất xinh đẹp... em thêm Wechat của chị được không?"
Tâm tư Thẩm Khinh Nhược rối bời, loạn như ma.
Mạnh Trì ứng phó với người bắt chuyện giống như trước kia, chỉ chỉ vào Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh.
Thẩm Khinh Nhược thoạt nhìn rất bình tĩnh, nở nụ cười chị lớn nhẹ nhàng khoát tay lên vai Mạnh Trì, nói:
"Không được à nha, học tập cho giỏi đi."
Bạn học sinh hơi ngây thơ, trong nhất thời không hiểu ý. Ánh mắt chuyển động qua lại ở hai người trước mặt, cuối cùng cũng lộ ra vẻ đã hiểu, sau đó không cam tâm cũng không tình nguyện rời đi, cũng không quên quay đầu lại nhìn 'tình địch', mặt lộ ra vẻ tiếc rẻ.
Thẩm Khinh Nhược:?
Mạnh Trì rửa xong chén đũa bằng nước nóng liền đặt bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, cũng nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không biết từ khi nào đã móc ra hộp phấn phủ và đang trang điểm.
Thẩm Khinh Nhược chua xót nói:
"Em thu hút bạn nhỏ, cũng phải, bạn nhỏ dễ dàng thu hút bạn nhỏ khác."
Mạnh Trì:
"Sao chị lại trang điểm?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không được hả?"
Mạnh Trì nghiêm túc nhìn Thẩm Khinh Nhược trang điểm, một lát sau nghiêm túc nói:
"Được, rất đẹp."
Thẩm Khinh Nhược vẫn còn muốn nói nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Mạnh Trì làm cô nhớ tới tối hôm qua bung lụa, trên người phút chốc không có sức lực, chỉ yếu ớt hừ một tiếng.
Mạnh Trì chọn hoành thánh, Thẩm Khinh Nhược chọn mì tương đen, ngoài ra hai người còn chọn thêm hai món khác.
Món ăn dần được mang lên.
Mạnh Trì múc hoành thánh trong chén, nghiêng đầu nhìn Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh.
Thường đều là sau khi ăn xong sẽ trang điểm lại, rất ít người trang điểm trước khi ăn nhỉ?
Ngón tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược cầm đũa linh hoạt trộn mì, mì nhanh chóng được trộn đều. Thẩm Khinh Nhược hớn hở, gương mặt vốn xinh đẹp càng trở nên xinh đẹp hơn, thêm lớp trang điểm, nhìn cứ như... đang chụp hình quảng cáo.
Mạnh Trì bất giác nhìn thêm vài lần, tạm thời quên ăn hoành thánh trong chén.
Thẩm Khinh Nhược đang chuẩn bị ăn, nhận thấy ánh mắt của Mạnh Trì nên cũng nghiêng đầu nhìn qua, ngay lập tức gương mặt lộ ra vẻ đã hiểu, trong khi Mạnh Trì chưa kịp phản ứng thì thấy Thẩm Khinh Nhược hào phóng gắp hai đũa mì nhiều thật nhiều bỏ vào chén không, sau đó mặt đầy hào hiệp đẩy tới:
"Em ăn đi."
Mình cũng đói sắp điên rồi mà vẫn để bạn nhỏ ăn trước-Thẩm Khinh Nhược cảm động hai giây vì hành động trượng nghĩa của mình.
Nếu có Tạ Trăn ở đây, hơn nữa nếu có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Khinh Nhược sẽ nói: Đó là tình yêu, trượng nghĩa cái gì, hay cậu chia cho mình một chút coi.
Mạnh Trì thấy mình nhìn lén bị Thẩm Khinh Nhược phát hiện, còn chưa kịp đỏ mặt thì lòng bàn tay đã nhận được chén mì tương đen: "."
Mạnh Trì không hổ là con hồ ly nhỏ mà quản lý Sài đặt tên cho, mặt không thay đổi, dường như muốn ăn mì tương đen của Thẩm Khinh Nhược thiệt vậy, sau đó thản nhiên nói:
"...Ừm, em cảm ơn."
Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, mặt ra vẻ 'Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, hiệp khách chúng ta thích nhất là giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui', sau đó đắc ý ăn một đũa mì, nét mặt hài lòng:
"Ừm... cũng được đó."
Mạnh Trì phát hiện Thẩm Khinh Nhược có một loại thiên phú đó là luôn có thể hài lòng với tất cả mọi thứ xung quanh, lúc uống nước trà trái cây cũng rất ngon, ăn mì ở một quán chỉ tùy tiện tìm thử cũng rất ngon.
Mạnh Trì vẫn chưa từng thấy ai thích hợp chụp quảng cáo như vậy. Cảm giác người không có khẩu vị ngồi chung với Thẩm Khinh Nhược cũng sẽ muốn ăn hai ba miếng.
Cô cúi đầu ăn một đũa mì, cảm thấy đúng là cũng được nhưng không ngon như Thẩm Khinh Nhược làm.
Thẩm Khinh Nhược ăn liền mấy đũa, cuối cùng cũng kéo được mình từ ranh giới đói xỉu trở về, nếu không phải tối qua vận động nhiều, cô cũng không đói đến mức này.
Lúc nãy rời khỏi khách sạn, cô nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Trì rất nhàn hạ ung dung, cô còn phải hối thúc Mạnh Trì đi nhanh lên.
Đứa nhỏ này không đói?
Nếu không phải cô dậy sớm hơn thì cô đã nghi ngờ Mạnh Trì đã lén ăn gì đó cho nên nhìn không hề có vẻ đói.
Lúc này Mạnh Trì ăn mì, cũng ăn từ từ nhai chậm nuốt kỹ.
Thẩm Khinh Nhược sau khi nhìn vài lần bất giác mỉm cười.
Mạnh Trì nghe thấy tiếng cười khẽ từ người bên cạnh bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt va vào đôi mắt đang cười của đối phương, cô không khỏi siết nhẹ đôi đũa trong tay, lỗ tai hơi ửng đỏ lên, cho rằng vừa rồi Thẩm Khinh Nhược thấy cô quá tham ăn:
"Sao vậy?"
Thẩm Khinh Nhược lắc đầu, cúi đầu ăn mì, không nhìn Mạnh Trì nữa nhưng cười nói:
"Cảm thấy em vẫn còn rất bé, người lớn dùng mặt nạ em cũng muốn dùng, người lớn ăn mì tương đen em cũng muốn ăn."
Cô thở dài trêu đùa:
"Học theo người lớn sẽ không thể thành người lớn đâu, em cố gắng lên, chờ đến ngày em tốt nghiệp nhà trẻ, chị đây sẽ mua đóa hồng nhỏ cài lên cho em."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì:
"Chị ăn hoành thánh không? Em chưa đụng đũa."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ăn chứ."
Mạnh Trì gắp hoành thánh bỏ vào chén không, Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì liên tục gắp nên vội vàng nói đủ rồi, em vẫn chưa ăn. Mạnh Trì nói mình vẫn còn mì tương đen. Mạnh Trì nói mình ăn không hết, Mạnh Trì nghĩ với sức ăn của Thẩm Khinh Nhược sợ Thẩm Khinh Nhược ăn quá nhiều sẽ bị khó chịu nên không gắp nữa, còn bị Thẩm Khinh Nhược gắp trả hai cái.
Mạnh Trì khăng khăng không chịu mới không bị trả lại thêm, cô cảm thấy bình thường Thẩm Khinh Nhược ăn quá ít, điều này không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều một chút.
Mạnh Trì đẩy chén hoành thánh đến chỗ Thẩm Khinh Nhược, lại chợt nhớ ra Thẩm Khinh Nhược nói mình thích bắt chước chị ấy, chị ấy có lại nói mình bắt chước chia đồ ăn cho chị ấy không?
Mạnh Trì nhướng mắt lên, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, thầm nghĩ lúc này đối phương chắc cũng nghĩ giống mình.
Cô không phải con nít thích bắt chước người lớn.
Cô đã là người lớn, hơn nữa cũng không có bắt chước, cô chỉ muốn Thẩm Khinh Nhược ăn nhiều hơn thôi.
Mạnh Trì đã chuẩn bị sẵn sàng phản kích, không ngờ Thẩm Nhược không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn hoành thánh.
Chờ cô thả lỏng xong, Thẩm Khinh Nhược ung dung nói:
"Haizz, năm tháng làm người ta già đi, trong nháy mắt bạn nhỏ cũng tốt nghiệp nhà trẻ rồi... giỏi lắm, biết tôn trọng người lớn..."
Mạnh Trì:
"..."
Cô hơi hiểu được tâm trạng của chị Trăn.
Thẩm Khinh Nhược lại phát ra tiếng than ngắn thở dài.
Mạnh Trì:
"Sao vậy?"
Mạnh Trì kiên nhẫn hơn Tạ Trăn, đổi lại là Tạ Trăn thì lúc này đã sớm phớt lờ cái miệng thiếu đòn này. Thẩm Khinh Nhược hơi xấu hổ, cảm thấy mình không nên lớn đùa nhỏ.
Hơn nữa trêu đùa Mạnh Trì, tuy ngoài miệng vui vẻ được một lúc nhưng sau đó sẽ nhận lấy 'tai họa về sau' ví dụ như đêm qua, cũng như rạng sáng hôm nay...
Thẩm Khinh Nhược hắng giọng, thu lại dáng vẻ không đàng hoàng của mình, nói:
"Của em ăn rất ngon."
Mạnh Trì nhớ tới thần sắc của Thẩm Khinh Nhược vào tối qua, không nhịn được nhìn ngón tay mình vài lần.
Thẩm Khinh Nhược:
"!"
Thẩm Khinh Nhược:
"Tôi không có nói ngón tay em! Tôi nói hoành thánh! Hoành thánh! Hoành thánh!"
Hành động nhìn ngón tay của mình vừa rồi của Mạnh Trì quá lộ liễu! Giữa thanh thiên bạch nhật có thích hợp không?
Người họ Thẩm nào đó có tật giật mình, liên tục hắng giọng mấy tiếng.
Tối qua, Thẩm Khinh Nhược còn thỏ thẻ bên tai cô nói: Ngón tay của em ăn rất ngon.
Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, cô thu lại ý nghĩ đang bay xa của mình, cảm thấy mình không nên nhớ lại nữa.
Thẩm Khinh Nhược hối hận, giơ tay che gương mặt xinh đẹp của mình lại.
"Nè... chị ăn đi." Mạnh Trì giơ tay đẩy nhẹ chén của Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược xấu hổ nói:
"Lấy tay em ra."
Bây giờ cô không dám nhìn tay Mạnh Trì nữa, nhìn thoáng qua vừa thon dài vừa đẹp, là đôi bàn tay mỗi một lần đều đẩy cô vào vực thẳm.
Một lát sau, Thẩm Khinh Nhược điều chỉnh xong tâm trạng, nói:
"Hôm qua chúng ta uống chút rượu với sếp Điềm cùng Niệm Chu, tuy chị cảm thấy giờ tốt lắm nhưng có thể cồn trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút hết cho nên vì lý do an toàn, hôm nay chúng ta sẽ không học lái xe."
Hôm qua cô hứa sẽ dạy Mạnh Trì lái xe.
Cô ngập ngừng chốc lát rồi cười nói:
"Tôi dẫn em đến một nơi rất hay ho."
Thật ra Mạnh Trì cũng không quá muốn học lái xe với Thẩm Khinh Nhược, chỉ là muốn ở chung với đối phương, cho dù làm gì cũng được.
Cô thầm nghĩ: Mình rớt cũng không quá oan uổng, lúc nào cũng nghĩ đến đi chơi.
Nhưng khi nghe Thẩm Khinh Nhược muốn dẫn mình đi ra ngoài chơi. trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười tươi.
Ngay lập tức cô nghĩ mình sẽ bị Thẩm Khinh Nhược chế giễu, ví dụ như em cười như học sinh tiểu học được đi chơi xuân vậy cho nên liền thu lại nụ cười vừa rồi.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì không có cảm xúc liền thoáng nghi ngờ:
"Hôm nay em bận à? Hay là hôm nào..."
Mạnh Trì ngay lập trả lời:
"Không có, em rảnh."
Cô ráng kiềm chế sự kích động của bản thân, giả vờ bình tĩnh ăn hoành thánh, nhưng chẳng thưởng thức được mùi vị gì trong đó, tâm trạng đều đặt trong câu nói tiếp theo của mình:
"Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?"
Giọng nghe có vẻ vừa bình tĩnh vừa mong chờ-hoàn hảo. Mạnh Trì rất hài lòng.
Thẩm Khinh Nhược thì không nghe ra được gì:
"Thật ra cũng không phải chỗ mới lạ gì, chỉ tùy tiện đi dạo thôi."
Sau khi các cô ăn xong, thanh toán sau đó đi ra ngoài, khoảng cách ngắn ngủi vẫn dẫn tới vài ánh mắt đeo bám.
Vừa rồi lúc cô bé học sinh đi bắt chuyện thì những người khác nhìn Mạnh Trì cũng dựng lỗ tai lên, biết được Mạnh Trì đã có người yêu, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Bọn họ lại nhìn người bên cạnh Mạnh Trì, không khỏi ngẩn người, người kia chậm rãi đi tới, vén tóc mai ra sau tai, rõ ràng cũng chẳng làm gì nhưng cả người toát ra một loại cảm giác 'Cảm ơn mọi người chúc phúc', 'Cảm ơn mọi người đến tham dự hôn lễ của chúng tôi'.
Là ảo tưởng phải không?
Hay người kia đang khoe khoang thật?
------Hết chương 73----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^