Chương 4
Khi Kỳ Hàn trở về nhà mình, đèn trong nhà đã sáng, hắn mở cửa, cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu kẹt kẹt. Hắn nhìn quanh căn nhà xây bằng gạch được sơn một lớp sơn màu hồng. Bỗng dưng hắn nhớ đến căn nhà gỗ của Lý Nhạc Nhất. Chất lượng các tấm gỗ bất đồng, trên tường gỗ đã có vài lỗ thủng, Kỳ Hàn nhìn thấy Lý Nhạc Nhất bị Lý Diễm Thanh kéo vào trong phòng qua những lỗ thủng đó. Một giây trước khi cánh cửa phòng đóng lại, tầm mắt hai người chạm nhau qua kẹt cửa, đôi mắt Lý Nhạc Nhất như bị tách ra, một nửa là hy vọng của Lý Nhạc Nhất, một nửa là thất vọng của Lý Nhạc Nhất.
Kỳ Hàn nhắm mắt, thu hồi cảm xúc trong lòng, nhấc chân vào nhà. Bà nội đang đeo kính lão, ngồi đan len bên chiếc đèn bàn, nghe thấy tiếng động bà chỉ giương mắt lên, hỏi: "Lêu lổng ở đâu?"
Kỳ Hàn cười khẽ: "Bà còn hỏi cháu nữa, cháu trai bà ngồi trong sân cho muỗi ăn hai tiếng liền, nếu như cháu không ra ngoài tìm ăn, bà về đến nhà chỉ gặp được con quỷ chết đói thôi."
"Phì phì phì, chết cái gì mà chết." – Bà nội cau mày, vẻ mặt không vui khi nghe hắn nói vậy. Từ sau khi ông nội của Kỳ Hàn qua đời, bà không muốn nghe đến từ chết, bà cảm thấy bởi vì lúc trước mọi người quá coi nhẹ cái chết, thế nên khi thực sự đối mặt với nó mới thấy khổ sở không thể chấp nhận được.
Bà nội không thích nghe, Kỳ Hàn cũng không nhắc đến nữa, hắn yên tĩnh ngồi cạnh bà xem bà đan len.
Bà nội cảm nhận được tâm trạng cháu trai mình hôm nay không được tốt lắm, bà buông que đan, nhìn chằm chằm Kỳ Hàn, mới nói: "Bà nội sai rồi."
"?"
"Hôm nay bà chơi mạt chược gặp may, cho nên mới quên giờ giấc." – Thực ra hôm nay vừa ngồi vào bàn mạt chược bà đã nói 5 giờ phải về đón cháu trai, nhưng mà hôm nay vận may quá tốt, ba người kia cứ giữ chân bà không cho về, nói là Xuân Thành thắng đậm rồi bỏ về là không được, bà nội cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại chơi thêm mấy ván nữa, chơi rồi chơi đến tối mới nhớ ra là mình còn có đứa cháu đến nhà.
"Ồ, vậy thì thắng nhiều lắm nhỉ."
"Mười mấy tệ, nhiều lắm đâu."
Mười mấy tệ, đối với những người như Kỳ Hàn không phải là nhiều, nhưng đối với Lý Nhạc Nhất sẽ nhiều đến thế nào? Kỳ Hàn nhớ lại dáng vẻ cậu hưng phấn cầm một tệ kéo hắn đi mua mì, lại nhớ đến cảnh mình trả lại mì cho cậu mà cậu chỉ biết ôm mì nhút nhát ngẩng đầu nhìn hắn, một đống cảm xúc hỗn loạn nghẹn trước ngực hắn, ép hắn phát đau.
Kỳ Hàn thở ra một hơi, hỏi Xuân Thành: "Lý Nhạc Nhất, bà biết không?"
"Lý Nhạc Nhất cái gì?"
Lý Nhạc Nhất nhớ tới mấy hành động của Lý Nhạc Nhất đối với mình, giọng cũng thấp hơn hẳn: "Một tên ngốc."
"Ngốc cái gì hả!" – Bà nội quát hắn, cầm que đan bằng gỗ gõ đầu hắn: "Thằng bé tên Lý Nhạc Nhất."
......
"Đứa bé này tính tình ngoan ngoãn, mặt mũi sáng sủa, tiếc là lại sinh ra trong cái nhà như vậy."
"Chị gái cậu ta không tốt với cậu ta?" – Kỳ Hàn nhớ lại gương mặt của Lý Nhạc Nhất, hắn cảm thấy cô rất bảo vệ Lý Nhạc Nhất, nhưng lại hơi có địch ý với mình.
Xuân Thành trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không có con bé Diễm Thanh, đứa nhỏ này không sống được đến từng này tuổi đâu. Cha nó nghiện rượu, mẹ nó lại thích làm loạn, ngày nào cha nó cũng uống say không nhận Lý Nhạc Nhất làm con trai, nói mẹ nó lang chạ bên ngoài, thằng bé đã mười mấy tuổi rồi, bị cha nó đập đầu vào tường. Lúc mọi người đến nơi chỉ thấy thằng bé nằm dưới đất, đầu chảy đầy máu. Cha nó tưởng mình giết người, chạy. Mẹ nó cũng bỏ đi. Chỉ còn hai chị em sống nương tựa vào nhau."
Kỳ Hàn nhất thời không biết nói gì, hắn chưa từng nghe qua những chuyện như thế này, càng không biết nếu hắn trải qua sẽ là cảm giác thế nào. Đèn bàn hơi chợp chờn, lúc sáng lúc tối, trước khi nó nháy sáng hơn, Kỳ Hàn hỏi: "Bây giờ cậu ấy bao tuổi rồi?"
"Năm nay tròn mười tám."
"Đi học ở đâu?"
Bà nội lại lườm hắn, Kỳ Hàn bị lườm mà sợ, giơ tay giải thích: "Cháu chỉ hỏi thôi, không có ý gì đâu."
"Hỏi cũng phải dùng óc mà hỏi chứ, thằng bé như thế thì đi học kiểu gì?"
Kỳ Hàn trầm mặc không nói, đèn bàn lại tối sầm lần nữa.
"Chị nó cũng ngoan cố, không chịu nhận tiền giúp của mọi người, nói đây là số mệnh của nhà mình, em trai bây giờ vẫn khỏe, dù sao cũng không phải bị bệnh bẩm sinh, biết đâu có thể hết bệnh thì sao?" – Bà nội nói xong lại thở dài một hơi: "Mệnh, đúng là số mệnh."
Kỳ Hàn không tin vào số mệnh, nếu ai sinh ra cũng bị xếp sẵn một con đường riêng, vậy thì những nỗ lực của họ còn ý nghĩa gì?
Đề tài này cũng đi đến kết thúc, bà nội đứng dậy, vừa đi vào bếp vừa lải nhải: "Buổi tối chưa ăn no đúng không? Để bà đi làm bát mì cho cháu."
Kỳ Hàn đứng dậy, thuận tay để gọn đống len sợi vào một bên, nói với bà: "Cháu không đói, bà nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi ngủ đây."
Buổi tối rửa mặt xong, Kỳ Hàn nằm trên giường, điện thoại đang sạc, hắn nhắn tin cho người bạn cùng phòng đại học, bên kia trả lời rất nhanh.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:?
Kỳ: Có phải cậu mày là chủ nhiệm khoa thần kinh không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Ừ, mày muốn làm gì?
Kỳ: Mày hỏi giúp tao, có người bị ngoại lực tác động dẫn đến trí óc không được bình thường, sau này có thể khỏi không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Ý gì? Mày mới đi ngày đầu tiên đã ngã hỏng đầu rồi á?
Kỳ: Không phải tao.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thế là ai?
Kỳ Hàn không trả lời, nhưng người kia không nhận được đáp án quyết không bỏ qua.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Chẳng lẽ mày đâm phải người khác?
Kỳ: Nghĩ tốt cho tao đi, bảo mày hỏi thì cứ hỏi, có muốn ăn đặc sản của An Dương không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Rồi rồi rồi, nhớ mang cho tao nhiều nhiều đấy.
Sáng sớm hôm sau Lý Nhạc Nhất vừa tỉnh dậy đã định chạy ra ngoài, bị Lý Diễm Thanh tóm chặt tay túm về: "Đi đâu hả? Chuẩn bị đồ đạc nhanh lên chị đưa em đi khám răng."
Lợi của Lý Nhạc Nhất đã bị sưng, Lý Diễm Thanh hơi lo lắng, cô ép Lý Nhạc Nhất ăn chút cháo rồi đưa cậu lên huyện. Buổi sáng xuất phát mà giữa trưa mới đến nơi. Trên huyện có một bệnh viện nhỏ, bác sĩ ở đây giống như bệnh gì cũng chữa được, người bốn phương tám hướng trong thôn bị bệnh đều đến bệnh viện này khám bệnh, chỗ nào cũng toàn người là người, người càng nhiều Lý Nhạc Nhất càng sợ, chỉ đành ngoan ngoãn theo sát chị gái.
"Mở miệng ra, để bác nhìn xem." – Bác sĩ đeo khẩu trang xanh, giơ đèn pin vào miệng Lý Nhạc Nhất, cậu há miệng nhắm tịt mắt, để mặc bác sĩ kiểm tra răng miệng cho mình.
"Không có vấn đề gì lớn, về uống thuốc hạ sốt là được."
"Bác sĩ, cái răng này có mọc ra được nữa không?" – Lý Diễm Thanh đứng sau Lý Nhạc Nhất, hỏi.
"Cô tưởng cậu ấy mới tám tuổi à? Lại còn mọc răng, cái răng này phải trồng, hai vạn một cái."
"Bao nhiêu cơ?"
Bác sĩ giơ hai ngón tay, lắc trái lắc phải: "Hai vạn."
Hai vạn một răng, có nhổ cả hàm răng của cô đem bán cũng không đủ được hai vạn.
Ở bệnh viện hơn một giờ, khi hai người ra ngoài đúng lúc mặt trời đọc nhất, cái nóng hầm hập bốc lên từ mặt đường làm người ta không muốn bước chân ra ngoài.
Lý Diễm Thanh kéo Lý Nhạc Nhất ngồi dưới một cây to, cô lấy một chai nước và hai chiếc bánh bao, đưa cho Lý Nhạc Nhất một cái.
Lý Nhạc Nhất cầm bánh nhưng chậm chạp mãi không ăn, cậu đau răng không ăn được, không dám nói.
Lý Diễm Thanh cũng biết cậu đau, cô đưa cho Lý Nhạc Nhất chai nước: "Em vừa uống vừa ăn."
Nhìn Lý Nhạc Nhất đổ nước vào bánh rồi ăn từng chút một, Lý Diễm Thanh bỗng giận, nhưng cô không biết trút cơn giận này vào đâu. Nên trách cô không biết giữ em để em chạy đi chơi? Hay là trách người kia xuất hiện khiến em trai cô quan tâm để bụng? Nhưng cô không thể ngăn cấm người kia xuất hiện, cũng không thể không ra ngoài làm việc trang trải cuộc sống, việc này muốn trách ai cũng không được.
"Em nói cho chị biết, vì sao em cứ muốn đi gặp người kia?"
Lý Nhạc Nhất cầm bánh bao, răng bỗng không còn đau nữa, mở miệng đáp luôn: "Cậu ấy đẹp."
"Em biết cậu ta tên gì không?"
"Không biết."
"Em biết nhà cậu ta ở đâu không?"
Hôm qua hắn chỉ nói nhà hắn ở phía trên, nhưng địa chỉ cụ thể thế nào cậu cũng không biết.
"Em không biết gì cả, em chỉ thấy người ta đẹp nên cứ nhìn người ta chằm chằm, chị đã dạy em phép lịch sự chưa?"
Lý Nhạc Nhất cúi đầu, chị đã dạy rồi. Năm đó Lý Nhạc Nhất được bệnh viện cứu sống, ban đầu cậu không nói một câu nào, suốt ngày ngồ trước cửa, ngồi trên chiếc ghế dài cậu thường hay ngồi, nhìn cái bóng của cây trong vườn kéo dài từ phía tây đến phía đông.
Sau đó có một người phụ nữ ngồi xổm trước mặt cậu, nói cho cậu biết rằng cái cây này do cậu trồng khi còn nhỏ, nó là cây của cậu, còn cô là chị gái của cậu.
Cậu không hiểu trồng là gì, nhưng cậu nhớ rõ cái cây đó, cũng nhớ rõ chị gái.
Chị đã dạy cậu rất nhiều thứ, những gì nên làm, những gì không nên làm. Lý Nhạc Nhất nhớ rất rõ ràng, chuyện mà chị vừa mới nói là không được làm, là không lễ phép.
Lý Diễm Thanh thở dài một hơi, duỗi tay sờ đầu của cậu giống như khi còn nhỏ, sau gáy Lý Nhạc Nhất có một vết sẹo rất dài, hơi lồi lên rất dễ sờ thấy. Nơi đó nối liền với trái tim Lý Diễm Thanh, cô sờ một lần là một lần đau.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, Lý Diễm Thanh đã biết hắn và chị em cô không cùng một thế giới. Không nói đến quần áo bên ngoài của hắn, chỉ dựa vào khí chất của hắn cũng biết hắn không thuộc về nơi này, cho nên cô không hi vọng Lý Nhạc Nhất tiếp xúc với hắn.
Buổi tối, cơm nước xong, Kỳ Hàn rửa bát xong định ra ngoài, bà nội phía sau gọi hắn lại: "Định đi đâu?"
"Đi dạo."
"Hôm nay đi dạo cả ngày rồi, chim trong thôn An Dương cũng cắm đầu xuống đất cả rồi, cháu định đi dạo ở đâu?"
Kỳ Hàn không trả lời, thôn An Dương đúng là rất nhỏ, từ nhà hắn đến nhà Lý Nhạc Nhất chỉ mất 15 phút, hàng rào bằng gỗ quanh nhà Lý Nhạc Nhất có 295 cọc, cửa hàng Hạ rõ ràng rất gần với nhà Lý Nhạc Nhất, không hiểu sao hôm qua lại đi lâu đến thế.
Ráng đỏ phía xa xa như muốn bao phủ cả thôn An Dương trong ánh sáng màu cam hồng, tiếng côn trùng kêu rả rích nổi dần lên từ bốn phía khiến cảnh sắc nơi đây càng thêm bức bối. Kỳ Hàn đứng ở cửa thở dài, quay người lại nói với và nội: "Nhà hết nước rửa bát rồi, cháu định đi mua một chai."
"Nhân tiện mua cái gì mà ăn." – Bà nội hào phóng móc cho hắn một trăm tệ, đây là tiền hôm nay bà chơi mạt chược, làm ba bà còn lại tức điên lên.
Kỳ Hàn cầm tiền, mua nước rửa bát xong đứng bên sườn núi dưới cửa hàng hạ, hôm qua hắn và Lý Nhạc Nhất gặp nhau ở nơi này. Hắn đặt chai nước rửa bát trên nắp thùng rác, quay mạnh thân chai, chai nước xoay tròn trên nắp thùng rác.
Kỳ Hàn nghĩ đầu chai nước rửa bát chỉ về phía nào hắn sẽ đi về phía đó, đương nhiên ba lần đầu tiên bị gió thổi lệch hướng nên không tính, hắn định quay lại lần thứ tư. Lần này hắn không giữ vững lực tay, chai nước rửa bát văng từ nắp thùng rác ra xa, lăn tròn trên mặt đất, cuối cùng lăn đến bên chân một người.
Kỳ Hàn nhìn chai nước rửa bát hướng lên trên, đối diện với đôi mắt của Lý Nhạc Nhất.
- -------------------
Nước rửa bát: Muốn ói.
Kỳ Hàn nhắm mắt, thu hồi cảm xúc trong lòng, nhấc chân vào nhà. Bà nội đang đeo kính lão, ngồi đan len bên chiếc đèn bàn, nghe thấy tiếng động bà chỉ giương mắt lên, hỏi: "Lêu lổng ở đâu?"
Kỳ Hàn cười khẽ: "Bà còn hỏi cháu nữa, cháu trai bà ngồi trong sân cho muỗi ăn hai tiếng liền, nếu như cháu không ra ngoài tìm ăn, bà về đến nhà chỉ gặp được con quỷ chết đói thôi."
"Phì phì phì, chết cái gì mà chết." – Bà nội cau mày, vẻ mặt không vui khi nghe hắn nói vậy. Từ sau khi ông nội của Kỳ Hàn qua đời, bà không muốn nghe đến từ chết, bà cảm thấy bởi vì lúc trước mọi người quá coi nhẹ cái chết, thế nên khi thực sự đối mặt với nó mới thấy khổ sở không thể chấp nhận được.
Bà nội không thích nghe, Kỳ Hàn cũng không nhắc đến nữa, hắn yên tĩnh ngồi cạnh bà xem bà đan len.
Bà nội cảm nhận được tâm trạng cháu trai mình hôm nay không được tốt lắm, bà buông que đan, nhìn chằm chằm Kỳ Hàn, mới nói: "Bà nội sai rồi."
"?"
"Hôm nay bà chơi mạt chược gặp may, cho nên mới quên giờ giấc." – Thực ra hôm nay vừa ngồi vào bàn mạt chược bà đã nói 5 giờ phải về đón cháu trai, nhưng mà hôm nay vận may quá tốt, ba người kia cứ giữ chân bà không cho về, nói là Xuân Thành thắng đậm rồi bỏ về là không được, bà nội cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại chơi thêm mấy ván nữa, chơi rồi chơi đến tối mới nhớ ra là mình còn có đứa cháu đến nhà.
"Ồ, vậy thì thắng nhiều lắm nhỉ."
"Mười mấy tệ, nhiều lắm đâu."
Mười mấy tệ, đối với những người như Kỳ Hàn không phải là nhiều, nhưng đối với Lý Nhạc Nhất sẽ nhiều đến thế nào? Kỳ Hàn nhớ lại dáng vẻ cậu hưng phấn cầm một tệ kéo hắn đi mua mì, lại nhớ đến cảnh mình trả lại mì cho cậu mà cậu chỉ biết ôm mì nhút nhát ngẩng đầu nhìn hắn, một đống cảm xúc hỗn loạn nghẹn trước ngực hắn, ép hắn phát đau.
Kỳ Hàn thở ra một hơi, hỏi Xuân Thành: "Lý Nhạc Nhất, bà biết không?"
"Lý Nhạc Nhất cái gì?"
Lý Nhạc Nhất nhớ tới mấy hành động của Lý Nhạc Nhất đối với mình, giọng cũng thấp hơn hẳn: "Một tên ngốc."
"Ngốc cái gì hả!" – Bà nội quát hắn, cầm que đan bằng gỗ gõ đầu hắn: "Thằng bé tên Lý Nhạc Nhất."
......
"Đứa bé này tính tình ngoan ngoãn, mặt mũi sáng sủa, tiếc là lại sinh ra trong cái nhà như vậy."
"Chị gái cậu ta không tốt với cậu ta?" – Kỳ Hàn nhớ lại gương mặt của Lý Nhạc Nhất, hắn cảm thấy cô rất bảo vệ Lý Nhạc Nhất, nhưng lại hơi có địch ý với mình.
Xuân Thành trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không có con bé Diễm Thanh, đứa nhỏ này không sống được đến từng này tuổi đâu. Cha nó nghiện rượu, mẹ nó lại thích làm loạn, ngày nào cha nó cũng uống say không nhận Lý Nhạc Nhất làm con trai, nói mẹ nó lang chạ bên ngoài, thằng bé đã mười mấy tuổi rồi, bị cha nó đập đầu vào tường. Lúc mọi người đến nơi chỉ thấy thằng bé nằm dưới đất, đầu chảy đầy máu. Cha nó tưởng mình giết người, chạy. Mẹ nó cũng bỏ đi. Chỉ còn hai chị em sống nương tựa vào nhau."
Kỳ Hàn nhất thời không biết nói gì, hắn chưa từng nghe qua những chuyện như thế này, càng không biết nếu hắn trải qua sẽ là cảm giác thế nào. Đèn bàn hơi chợp chờn, lúc sáng lúc tối, trước khi nó nháy sáng hơn, Kỳ Hàn hỏi: "Bây giờ cậu ấy bao tuổi rồi?"
"Năm nay tròn mười tám."
"Đi học ở đâu?"
Bà nội lại lườm hắn, Kỳ Hàn bị lườm mà sợ, giơ tay giải thích: "Cháu chỉ hỏi thôi, không có ý gì đâu."
"Hỏi cũng phải dùng óc mà hỏi chứ, thằng bé như thế thì đi học kiểu gì?"
Kỳ Hàn trầm mặc không nói, đèn bàn lại tối sầm lần nữa.
"Chị nó cũng ngoan cố, không chịu nhận tiền giúp của mọi người, nói đây là số mệnh của nhà mình, em trai bây giờ vẫn khỏe, dù sao cũng không phải bị bệnh bẩm sinh, biết đâu có thể hết bệnh thì sao?" – Bà nội nói xong lại thở dài một hơi: "Mệnh, đúng là số mệnh."
Kỳ Hàn không tin vào số mệnh, nếu ai sinh ra cũng bị xếp sẵn một con đường riêng, vậy thì những nỗ lực của họ còn ý nghĩa gì?
Đề tài này cũng đi đến kết thúc, bà nội đứng dậy, vừa đi vào bếp vừa lải nhải: "Buổi tối chưa ăn no đúng không? Để bà đi làm bát mì cho cháu."
Kỳ Hàn đứng dậy, thuận tay để gọn đống len sợi vào một bên, nói với bà: "Cháu không đói, bà nghỉ ngơi sớm đi, cháu đi ngủ đây."
Buổi tối rửa mặt xong, Kỳ Hàn nằm trên giường, điện thoại đang sạc, hắn nhắn tin cho người bạn cùng phòng đại học, bên kia trả lời rất nhanh.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:?
Kỳ: Có phải cậu mày là chủ nhiệm khoa thần kinh không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Ừ, mày muốn làm gì?
Kỳ: Mày hỏi giúp tao, có người bị ngoại lực tác động dẫn đến trí óc không được bình thường, sau này có thể khỏi không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Ý gì? Mày mới đi ngày đầu tiên đã ngã hỏng đầu rồi á?
Kỳ: Không phải tao.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Thế là ai?
Kỳ Hàn không trả lời, nhưng người kia không nhận được đáp án quyết không bỏ qua.
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa:?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Chẳng lẽ mày đâm phải người khác?
Kỳ: Nghĩ tốt cho tao đi, bảo mày hỏi thì cứ hỏi, có muốn ăn đặc sản của An Dương không?
Đẹp trai đến mức không thể đẹp hơn được nữa: Rồi rồi rồi, nhớ mang cho tao nhiều nhiều đấy.
Sáng sớm hôm sau Lý Nhạc Nhất vừa tỉnh dậy đã định chạy ra ngoài, bị Lý Diễm Thanh tóm chặt tay túm về: "Đi đâu hả? Chuẩn bị đồ đạc nhanh lên chị đưa em đi khám răng."
Lợi của Lý Nhạc Nhất đã bị sưng, Lý Diễm Thanh hơi lo lắng, cô ép Lý Nhạc Nhất ăn chút cháo rồi đưa cậu lên huyện. Buổi sáng xuất phát mà giữa trưa mới đến nơi. Trên huyện có một bệnh viện nhỏ, bác sĩ ở đây giống như bệnh gì cũng chữa được, người bốn phương tám hướng trong thôn bị bệnh đều đến bệnh viện này khám bệnh, chỗ nào cũng toàn người là người, người càng nhiều Lý Nhạc Nhất càng sợ, chỉ đành ngoan ngoãn theo sát chị gái.
"Mở miệng ra, để bác nhìn xem." – Bác sĩ đeo khẩu trang xanh, giơ đèn pin vào miệng Lý Nhạc Nhất, cậu há miệng nhắm tịt mắt, để mặc bác sĩ kiểm tra răng miệng cho mình.
"Không có vấn đề gì lớn, về uống thuốc hạ sốt là được."
"Bác sĩ, cái răng này có mọc ra được nữa không?" – Lý Diễm Thanh đứng sau Lý Nhạc Nhất, hỏi.
"Cô tưởng cậu ấy mới tám tuổi à? Lại còn mọc răng, cái răng này phải trồng, hai vạn một cái."
"Bao nhiêu cơ?"
Bác sĩ giơ hai ngón tay, lắc trái lắc phải: "Hai vạn."
Hai vạn một răng, có nhổ cả hàm răng của cô đem bán cũng không đủ được hai vạn.
Ở bệnh viện hơn một giờ, khi hai người ra ngoài đúng lúc mặt trời đọc nhất, cái nóng hầm hập bốc lên từ mặt đường làm người ta không muốn bước chân ra ngoài.
Lý Diễm Thanh kéo Lý Nhạc Nhất ngồi dưới một cây to, cô lấy một chai nước và hai chiếc bánh bao, đưa cho Lý Nhạc Nhất một cái.
Lý Nhạc Nhất cầm bánh nhưng chậm chạp mãi không ăn, cậu đau răng không ăn được, không dám nói.
Lý Diễm Thanh cũng biết cậu đau, cô đưa cho Lý Nhạc Nhất chai nước: "Em vừa uống vừa ăn."
Nhìn Lý Nhạc Nhất đổ nước vào bánh rồi ăn từng chút một, Lý Diễm Thanh bỗng giận, nhưng cô không biết trút cơn giận này vào đâu. Nên trách cô không biết giữ em để em chạy đi chơi? Hay là trách người kia xuất hiện khiến em trai cô quan tâm để bụng? Nhưng cô không thể ngăn cấm người kia xuất hiện, cũng không thể không ra ngoài làm việc trang trải cuộc sống, việc này muốn trách ai cũng không được.
"Em nói cho chị biết, vì sao em cứ muốn đi gặp người kia?"
Lý Nhạc Nhất cầm bánh bao, răng bỗng không còn đau nữa, mở miệng đáp luôn: "Cậu ấy đẹp."
"Em biết cậu ta tên gì không?"
"Không biết."
"Em biết nhà cậu ta ở đâu không?"
Hôm qua hắn chỉ nói nhà hắn ở phía trên, nhưng địa chỉ cụ thể thế nào cậu cũng không biết.
"Em không biết gì cả, em chỉ thấy người ta đẹp nên cứ nhìn người ta chằm chằm, chị đã dạy em phép lịch sự chưa?"
Lý Nhạc Nhất cúi đầu, chị đã dạy rồi. Năm đó Lý Nhạc Nhất được bệnh viện cứu sống, ban đầu cậu không nói một câu nào, suốt ngày ngồ trước cửa, ngồi trên chiếc ghế dài cậu thường hay ngồi, nhìn cái bóng của cây trong vườn kéo dài từ phía tây đến phía đông.
Sau đó có một người phụ nữ ngồi xổm trước mặt cậu, nói cho cậu biết rằng cái cây này do cậu trồng khi còn nhỏ, nó là cây của cậu, còn cô là chị gái của cậu.
Cậu không hiểu trồng là gì, nhưng cậu nhớ rõ cái cây đó, cũng nhớ rõ chị gái.
Chị đã dạy cậu rất nhiều thứ, những gì nên làm, những gì không nên làm. Lý Nhạc Nhất nhớ rất rõ ràng, chuyện mà chị vừa mới nói là không được làm, là không lễ phép.
Lý Diễm Thanh thở dài một hơi, duỗi tay sờ đầu của cậu giống như khi còn nhỏ, sau gáy Lý Nhạc Nhất có một vết sẹo rất dài, hơi lồi lên rất dễ sờ thấy. Nơi đó nối liền với trái tim Lý Diễm Thanh, cô sờ một lần là một lần đau.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, Lý Diễm Thanh đã biết hắn và chị em cô không cùng một thế giới. Không nói đến quần áo bên ngoài của hắn, chỉ dựa vào khí chất của hắn cũng biết hắn không thuộc về nơi này, cho nên cô không hi vọng Lý Nhạc Nhất tiếp xúc với hắn.
Buổi tối, cơm nước xong, Kỳ Hàn rửa bát xong định ra ngoài, bà nội phía sau gọi hắn lại: "Định đi đâu?"
"Đi dạo."
"Hôm nay đi dạo cả ngày rồi, chim trong thôn An Dương cũng cắm đầu xuống đất cả rồi, cháu định đi dạo ở đâu?"
Kỳ Hàn không trả lời, thôn An Dương đúng là rất nhỏ, từ nhà hắn đến nhà Lý Nhạc Nhất chỉ mất 15 phút, hàng rào bằng gỗ quanh nhà Lý Nhạc Nhất có 295 cọc, cửa hàng Hạ rõ ràng rất gần với nhà Lý Nhạc Nhất, không hiểu sao hôm qua lại đi lâu đến thế.
Ráng đỏ phía xa xa như muốn bao phủ cả thôn An Dương trong ánh sáng màu cam hồng, tiếng côn trùng kêu rả rích nổi dần lên từ bốn phía khiến cảnh sắc nơi đây càng thêm bức bối. Kỳ Hàn đứng ở cửa thở dài, quay người lại nói với và nội: "Nhà hết nước rửa bát rồi, cháu định đi mua một chai."
"Nhân tiện mua cái gì mà ăn." – Bà nội hào phóng móc cho hắn một trăm tệ, đây là tiền hôm nay bà chơi mạt chược, làm ba bà còn lại tức điên lên.
Kỳ Hàn cầm tiền, mua nước rửa bát xong đứng bên sườn núi dưới cửa hàng hạ, hôm qua hắn và Lý Nhạc Nhất gặp nhau ở nơi này. Hắn đặt chai nước rửa bát trên nắp thùng rác, quay mạnh thân chai, chai nước xoay tròn trên nắp thùng rác.
Kỳ Hàn nghĩ đầu chai nước rửa bát chỉ về phía nào hắn sẽ đi về phía đó, đương nhiên ba lần đầu tiên bị gió thổi lệch hướng nên không tính, hắn định quay lại lần thứ tư. Lần này hắn không giữ vững lực tay, chai nước rửa bát văng từ nắp thùng rác ra xa, lăn tròn trên mặt đất, cuối cùng lăn đến bên chân một người.
Kỳ Hàn nhìn chai nước rửa bát hướng lên trên, đối diện với đôi mắt của Lý Nhạc Nhất.
- -------------------
Nước rửa bát: Muốn ói.