Chương 34
Tư Duệ uống mấy ngụm nước hồ, nước cũng sặc vào mũi, cứ nghỉ bản thân ngợp sắp chết rồi thì lại được nguôi ra khỏi mặt nước, cô vuốt nước khắp mặt, ho vài tiếng, nước từ mũi miệng sặc ra, sau đó hít lấy hít để không khí.
Tư Duệ được Tư Thần ôm lên một bên vai, vì nỗi sợ vừa rồi nên khi bám được chỗ trụ cô vấu chắc, khiến da thịt anh hằn đỏ lên.
"Em không biết bơi à?"
"..."
"Tôi kiêu em tập bơi, mà giờ lại không biết bơi?"
"..."
Tư Thần bế cô đến bờ, nói: "Vậy hôm nay tôi sẽ tập em bơi."
Tư Duệ giọng run rẩy như muốn khóc, càng vấu chặt Tư Thần hơn: "Không, không, tôi không muốn bơi."
"Đừng cãi."
Tư Duệ luống cuống nói: "Thiếu gia, tôi không muốn tập, tôi sợ..."
"Sợ gì?"
"Thiếu gia, tôi sợ... Tha cho tôi đi."
Lục Tư Thần nhếch một bên mài, nói: "Có tôi ở đây em sợ cái gì?"
Tư Duệ lắc đầu điên cuồng đứng dậy chạy vào trong nhưng đã bị anh dùng tay giữ chân lại, Tư Duệ sợ hãi: "Không được, tôi sợ."
"Không sao đâu, tôi đỡ em."
"Không mà, không."
Ám ảnh cái việc ngợp nước khiến cô sợ hãi, mỗi khi bước xuống hồ tâm trí luôn hiện về cái cảm giác khó thuở ấy.
Tư Thần một mực không buông, anh bất ngờ kéo cô xuống, làm cô ngợp nước mấy lần, vì người ta hay nói, muốn biết bơi phải ngợp nước, để nâng cao tinh thần tập bơi.
Nhưng đối với Tư Duệ, càng ngợp nước lại càng sợ hãi, mắt cũng đỏ ửng lên.
Thấy thế, Lục Tư Thần cũng không đành lòng tiếp tục nữa, anh đưa cô gần bờ rồi nhấc người cô lên: "Hôm nay tới đây thôi."
Tư Thần nhẹ nhàng lau đi nước mí mắt cô, giọng yêu chiều nói: "Đừng khóc nữa, sẽ xấu đấy."
Tư Duệ nức nở nói: "Thiếu gia, tôi không muốn tập nữa."
Thấy bản thân ép buộc cô thành ra như thế, không khỏi tội lỗi, anh yêu chiều nói: "Được được, không tập nữa."
Lên bờ được, Tư Duệ nhanh chạy về phòng thay đồ, bị sặc nước nhiều lần nên giờ khoang mũi có chút khó chịu, ngồi trên giường, tay cứ bốp bốp cánh mũi.
Thật đáng sợ, nghỉ đến trong tương lai sẽ bị tập bơi nữa thật đáng sợ, không biết phải làm như thế nào phòng bị nữa, Tư Thần làm việc một cách rất bất ngờ, vì việc suy nghĩ hay muốn làm gì đó anh đều giữ trong đầu, đến khi muốn làm liền hành động khiến người khác trở tay không kịp.
Tối đó Tư Duệ mất ngủ, đầu cứ nhức in ỏi, cô ra ngoài rót cốc nước uống, những bước chân nặng nề ma sát xuống nền nhà nên phát lên tiếng lớn.
Lúc này ở phòng đối diện còn sáng đèn, nghe tiếng bước chân đó quay nhìn ra phía cửa, Lục Tư Thần nghỉ là Tư Duệ, sau đó tiếp tục quay lại màn hình loptop.
Tư Duệ rót một ly nước, uống được một ngụm nhỏ, đầu cứ quay cuồng, cô đặt ly nước xuống rồi đến sofa.
Ngồi dựa lên ghế sofa, đôi mắt mơ hồ nhìn phía trên trần nhà, đợi cơn nhức hạ xuống rồi quay vào phòng.
Tư Thần bên trong một lúc vẫn không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi vào phòng, anh liền bỏ tai nghe đặt lên bàn, kéo ghế đi ra.
Lúc mở cửa ra, Tư Duệ cũng đang đứng trước cửa phòng, tuy cửa chưa mở nhưng tay đã đặt lên tay nắm như sắp mở, chỉ là phía sau có tiếng liền quay lại xem.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong đôi mắt của Tư Thần lúc này nhìn cô chút thẩn thờ, còn Tư Duệ lại ngạc nhiên.
Thấy anh cứ đứng mãi đó nhìn đến, cô khó hiểu hỏi: "Sao thế? Thiếu gia cần việc gì không?"
Tư Thần lấy lại tinh thần, đềm tĩnh nói: "Không có, giờ này em đi đâu thế?"
Cơn nhức đầu tuy hạ xuống nhưng vẫn không đỡ là bao, sợ anh phát hiện cô cười ngượng: "Tôi đi uống nước."
"Ừm, vậy ngủ đi." Nói xong anh liền đóng cửa lại, hai giây sau Tư Duệ cũng vào phòng.
Do đêm hôm không ngủ được nên sáng thức trễ, lúc mở mắt phát hiện gần đến thời gian đi làm, mà hằng ngày cô lại đi với anh, Tư Duệ tá hỏa xuống giường chạy nhanh vào phòng vệ sinh, vội đến chẳng kịp trải đầu, vuốt đại vài cái rồi cột lên, nhưng vẫn trễ hết mười phút, lúc ra khỏi phòng Tư Thần đang ngồi ở phòng khách, mắt dáng lên tập tài liệu trên tay.
Nuốt ngụm nước bọt, e dè nói: "Thiếu gia!"
Tư Thần nhìn qua, không nhanh không chậm gấp tài liệu trên tay: "Đi thôi"
Lúc trong thang máy, trong lòng chột dạ nhưng không dám mở lời, khi lên xe đi khoảng một đoạn, cô mới dùng hết sức bình sinh lên tiếng: "Thiếu gia, xin lỗi, hôm nay tại tôi không tốt nên mới khiến cậu trễ gỗ."
Tưởng anh sẽ giận, nhưng nào ngờ lại không.
"Không sao."
"Dạ"
"Cũng không phải trễ, chỉ là mọi ngày đi sớm thôi, nên hôm nay giờ này không hẳn là trễ".
Tư Duệ thuở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô nghỉ anh đợi lâu, nhưng thật ra Tư Thần đợi chưa đầy năm phút.
Thường ngày sáu giờ đi làm, nhưng lúc Tư Thần thức đồng hồ đã chỉ 5 giờ 40, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, cũng đã nghĩ Tư Duệ đang đợi mình, nhưng anh vẫn đi vệ sinh, đi tắm trong rất điềm tĩnh.
Lúc vào phòng nhận ra lấy lộn đồ, vẫn không gấp mà từ tốn đi ra đổi lại.
Sửa soạn xong vừa ra phòng khách, nhìn một lượt không thấy Tư Duệ, anh đến sofa ngồi xuống vạch tài liệu ra xem, chưa đến hai giây cô đã trong phòng vội vàng đi ra.
Hôm nay Tư Duệ tăng ca nên có lẽ về rất muộn, mà lúc trưa Tư Thần đã rời đi gặp đối tác.
Vì điện thoại Tư Duệ điều để trạng thái im lặng, nên khi ai điện hoặc nhắn tin đều không thể trả lời ngay.
Đến giờ giải lao, Tư Duệ vung vai đở buồn ngủ, sau đó đi rót một ly cafe, cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn của Tư Thần nhắn lúc 10 giờ mà đến giờ cô mới hay, Tư Duệ mở lên xem.
[Tối nay đừng đợi, tôi về rất trể.]
[Tôi đã cho người đợi, khi nào tan làm họ đưa em về.]
Đọc xong tin nhắn, Tư Duệ cầm ly cafe lại bàn làm việc, uống thêm vào ngụm tiếp tục làm.
Tối đến, khi nhân viên đã lần lượt ra về, cô cùng một số người vẫn còn ở lại làm việc.
Lúc đầu đều im phăng phắt, nhưng sau đó có quen hay không quen đều hòa nhập vào cuộc nói chuyện như thân thiết từ đời nào,
một phần để khỏi buồn chán, một phần do buồn ngủ nên phải tìm cách tránh ngủ gục.
Mà Tư Duệ cũng kịch liệt tham gia.
"Giờ này có ai buồn ngủ chưa?"
"Buồn rồi này, rất buồn tiểu"
Nói xong, ai nấy đều thán lên, có người bật cười.
"Thật là thiếu văn minh"
Một người lên tiếng: "Sao không đi, để không nổ ra là chết chúng tôi đấy."
Người đó liền nói:"Không đi đâu, sợ ma lắm"
Tư Duệ pha vào vài câu châm chọc: "Sợ vừa đi vào phòng, có bàn tay phía sau lôi ngược chân đi đó."
Người đó liền sợ hãi, lắp bắp nói: "Em nói ghê quá, phải vậy chắc chết mất"
Người cạnh bên Tư Duệ, giọng mỉa mai người đó: "Con gái người ta không sợ, đàn ông con trai lại sợ như thế, thật quá mất mặt."
"Đúng thế, càng sợ càng dễ gặp phải đó nhe."
"Thôi thôi, đừng nói nữa." Người đó bị họ hùa nhau hù đến sợ không nhấc chân nổi: "Tôi mà xỉu là các người đưa tôi về đấy, đồ đáng ghét."
Bọn họ nghe thế cùng nhau phì cười một cái.
Chín giờ hơn, ca trực hết giờ, mọi người thu xiếp đồ ra về, phía ngoài công ty, có một chiếc xe xuyên suốt đậu ở đó, cũng không biết là đang chờ ai.
Tư Duệ ra ngoài lúc đầu cũng không rõ người Lục Tư Thần nói sẽ đưa cô về là ai, đợi ở đâu, giờ này cũng không còn taxi, cô ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm. Suy nghỉ nếu không thấy thì đi bộ về vậy.
Một người đồng nghiệp phía trong công ty chạy xe ra, đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống: "Đợi ai thế? Nếu không có xe về, lên anh trở em về."
Tư Duệ nghỉ như vậy cũng được, nhưng nhìn lại sợ làm phiền họ nên từ chối: "Cảm ơn anh nhé, em đang đợi người đến rước ạ."
Người đó giọng có phần thất vọng: "Là bạn trai của em sao?"
Tuy không phải như cứ xem là vậy đi, cô trả lời: "Phải ạ."
"Vậy anh về trước nhé."
Tư Duệ:"Tạm biệt."
Đợi khi chiếc xe của đồng nghiệp đi hút, Tư Duệ hít một hơi rồi quay đi, đành đi bộ vậy, cũng không xa mấy. Đi được vài bước, phía sau có người khẩn trương gọi: "Cô là Tư Duệ phải không?"
Tư Duệ quay lại, nhìn người đàn ông lạ trước mặt, người cô bất động nhìn đến, hắn nhìn vào điện thoại rồi hỏi lại: "Cô là Tư Duệ đúng không?"
Họ đưa điện thoại có hình của cô kèm một tin nhắn cho Tư Duệ xem, cô đọc rõ nội dung tin nhắn, lại không để ý người gửi là ai, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, người đó nói tiếp: "Là Lục thiếu gia kiêu tôi đợi đưa tiểu thư về."
Tư Duệ lúc này hiểu ra, thuở một hơi dài nhẹ nhõm: "Đúng rồi, thiếu gia có nói cho tôi biết, nhưng tôi không thấy ai hết nên tự mình về vậy"
"Xin lỗi cô nhé, tôi đi vệ sinh, lúc nảy thấy phía lưng cô quen quen nên chạy đến hỏi, hên thật, đúng là cô."
Cảm thấy lời xin lỗi phải là mình nói mới đúng, họ đợi cô suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nếu giờ lỡ mai họ không phát hiện bóng lưng rồi chạy đến hỏi, chắc họ sẽ đợi suốt đêm luôn mất, nghĩ đến thật có lỗi.
Về đến nhà, bên trong vẫn một màu tối ôm, cô nghỉ chắc hẳn anh chưa về, đưa tay mở đèn quay về phòng tắm rửa, chiều giờ vẫn không ăn gì nên bụng trống rỗng, tắm xong đến phòng bếp nấu mì.
Ăn được nữa tô, bên ngoài có tiếng rõ cửa, Tư Duệ nhìn ra, cầm lấy điện thoại tiện tay vơ lấy cái chảo từ từ đi đến. Giờ này có người rõ cửa cảm thấy thật thất thường, cô im lặng bên trong thăm dò, tư thế phòng thủ, lỡ may họ tông cửa vào cô sẽ nhanh tay đập cáo chảo vào hắn.
"Tiểu thư."
Tiếng nói nghe quen quen, Tư Duệ vẫn không dám mở cửa.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, sau đó hắn nói: "Tư Duệ tiểu thư, là tôi, trợ lý giám đốc đây ạ."
Lúc này, Tư Duệ mới thuở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người mở cửa ra. Thấy Lục Tư Thần nằm trên vai Hoàng Cảnh Ân, cô hoảng hốt đi đến vịn lấy anh: "Sao thế này?"
"Giám đốc quá chén, tiểu thư giúp tôi đưa anh ấy vào phòng nhé."
"Được được.".
Tư Duệ văng cái chảo xuống sàn, tiếng "lẻng kẻng" vang lên, Hoàng Cảnh Ân trố mắt nhìn đến.
Tư Duệ liền nói: "Đừng để ý, vừa rồi thuận tay cầm lấy thôi, mau, mau đưa cậu ấy vào."
Tư Duệ được Tư Thần ôm lên một bên vai, vì nỗi sợ vừa rồi nên khi bám được chỗ trụ cô vấu chắc, khiến da thịt anh hằn đỏ lên.
"Em không biết bơi à?"
"..."
"Tôi kiêu em tập bơi, mà giờ lại không biết bơi?"
"..."
Tư Thần bế cô đến bờ, nói: "Vậy hôm nay tôi sẽ tập em bơi."
Tư Duệ giọng run rẩy như muốn khóc, càng vấu chặt Tư Thần hơn: "Không, không, tôi không muốn bơi."
"Đừng cãi."
Tư Duệ luống cuống nói: "Thiếu gia, tôi không muốn tập, tôi sợ..."
"Sợ gì?"
"Thiếu gia, tôi sợ... Tha cho tôi đi."
Lục Tư Thần nhếch một bên mài, nói: "Có tôi ở đây em sợ cái gì?"
Tư Duệ lắc đầu điên cuồng đứng dậy chạy vào trong nhưng đã bị anh dùng tay giữ chân lại, Tư Duệ sợ hãi: "Không được, tôi sợ."
"Không sao đâu, tôi đỡ em."
"Không mà, không."
Ám ảnh cái việc ngợp nước khiến cô sợ hãi, mỗi khi bước xuống hồ tâm trí luôn hiện về cái cảm giác khó thuở ấy.
Tư Thần một mực không buông, anh bất ngờ kéo cô xuống, làm cô ngợp nước mấy lần, vì người ta hay nói, muốn biết bơi phải ngợp nước, để nâng cao tinh thần tập bơi.
Nhưng đối với Tư Duệ, càng ngợp nước lại càng sợ hãi, mắt cũng đỏ ửng lên.
Thấy thế, Lục Tư Thần cũng không đành lòng tiếp tục nữa, anh đưa cô gần bờ rồi nhấc người cô lên: "Hôm nay tới đây thôi."
Tư Thần nhẹ nhàng lau đi nước mí mắt cô, giọng yêu chiều nói: "Đừng khóc nữa, sẽ xấu đấy."
Tư Duệ nức nở nói: "Thiếu gia, tôi không muốn tập nữa."
Thấy bản thân ép buộc cô thành ra như thế, không khỏi tội lỗi, anh yêu chiều nói: "Được được, không tập nữa."
Lên bờ được, Tư Duệ nhanh chạy về phòng thay đồ, bị sặc nước nhiều lần nên giờ khoang mũi có chút khó chịu, ngồi trên giường, tay cứ bốp bốp cánh mũi.
Thật đáng sợ, nghỉ đến trong tương lai sẽ bị tập bơi nữa thật đáng sợ, không biết phải làm như thế nào phòng bị nữa, Tư Thần làm việc một cách rất bất ngờ, vì việc suy nghĩ hay muốn làm gì đó anh đều giữ trong đầu, đến khi muốn làm liền hành động khiến người khác trở tay không kịp.
Tối đó Tư Duệ mất ngủ, đầu cứ nhức in ỏi, cô ra ngoài rót cốc nước uống, những bước chân nặng nề ma sát xuống nền nhà nên phát lên tiếng lớn.
Lúc này ở phòng đối diện còn sáng đèn, nghe tiếng bước chân đó quay nhìn ra phía cửa, Lục Tư Thần nghỉ là Tư Duệ, sau đó tiếp tục quay lại màn hình loptop.
Tư Duệ rót một ly nước, uống được một ngụm nhỏ, đầu cứ quay cuồng, cô đặt ly nước xuống rồi đến sofa.
Ngồi dựa lên ghế sofa, đôi mắt mơ hồ nhìn phía trên trần nhà, đợi cơn nhức hạ xuống rồi quay vào phòng.
Tư Thần bên trong một lúc vẫn không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi vào phòng, anh liền bỏ tai nghe đặt lên bàn, kéo ghế đi ra.
Lúc mở cửa ra, Tư Duệ cũng đang đứng trước cửa phòng, tuy cửa chưa mở nhưng tay đã đặt lên tay nắm như sắp mở, chỉ là phía sau có tiếng liền quay lại xem.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong đôi mắt của Tư Thần lúc này nhìn cô chút thẩn thờ, còn Tư Duệ lại ngạc nhiên.
Thấy anh cứ đứng mãi đó nhìn đến, cô khó hiểu hỏi: "Sao thế? Thiếu gia cần việc gì không?"
Tư Thần lấy lại tinh thần, đềm tĩnh nói: "Không có, giờ này em đi đâu thế?"
Cơn nhức đầu tuy hạ xuống nhưng vẫn không đỡ là bao, sợ anh phát hiện cô cười ngượng: "Tôi đi uống nước."
"Ừm, vậy ngủ đi." Nói xong anh liền đóng cửa lại, hai giây sau Tư Duệ cũng vào phòng.
Do đêm hôm không ngủ được nên sáng thức trễ, lúc mở mắt phát hiện gần đến thời gian đi làm, mà hằng ngày cô lại đi với anh, Tư Duệ tá hỏa xuống giường chạy nhanh vào phòng vệ sinh, vội đến chẳng kịp trải đầu, vuốt đại vài cái rồi cột lên, nhưng vẫn trễ hết mười phút, lúc ra khỏi phòng Tư Thần đang ngồi ở phòng khách, mắt dáng lên tập tài liệu trên tay.
Nuốt ngụm nước bọt, e dè nói: "Thiếu gia!"
Tư Thần nhìn qua, không nhanh không chậm gấp tài liệu trên tay: "Đi thôi"
Lúc trong thang máy, trong lòng chột dạ nhưng không dám mở lời, khi lên xe đi khoảng một đoạn, cô mới dùng hết sức bình sinh lên tiếng: "Thiếu gia, xin lỗi, hôm nay tại tôi không tốt nên mới khiến cậu trễ gỗ."
Tưởng anh sẽ giận, nhưng nào ngờ lại không.
"Không sao."
"Dạ"
"Cũng không phải trễ, chỉ là mọi ngày đi sớm thôi, nên hôm nay giờ này không hẳn là trễ".
Tư Duệ thuở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô nghỉ anh đợi lâu, nhưng thật ra Tư Thần đợi chưa đầy năm phút.
Thường ngày sáu giờ đi làm, nhưng lúc Tư Thần thức đồng hồ đã chỉ 5 giờ 40, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, cũng đã nghĩ Tư Duệ đang đợi mình, nhưng anh vẫn đi vệ sinh, đi tắm trong rất điềm tĩnh.
Lúc vào phòng nhận ra lấy lộn đồ, vẫn không gấp mà từ tốn đi ra đổi lại.
Sửa soạn xong vừa ra phòng khách, nhìn một lượt không thấy Tư Duệ, anh đến sofa ngồi xuống vạch tài liệu ra xem, chưa đến hai giây cô đã trong phòng vội vàng đi ra.
Hôm nay Tư Duệ tăng ca nên có lẽ về rất muộn, mà lúc trưa Tư Thần đã rời đi gặp đối tác.
Vì điện thoại Tư Duệ điều để trạng thái im lặng, nên khi ai điện hoặc nhắn tin đều không thể trả lời ngay.
Đến giờ giải lao, Tư Duệ vung vai đở buồn ngủ, sau đó đi rót một ly cafe, cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn của Tư Thần nhắn lúc 10 giờ mà đến giờ cô mới hay, Tư Duệ mở lên xem.
[Tối nay đừng đợi, tôi về rất trể.]
[Tôi đã cho người đợi, khi nào tan làm họ đưa em về.]
Đọc xong tin nhắn, Tư Duệ cầm ly cafe lại bàn làm việc, uống thêm vào ngụm tiếp tục làm.
Tối đến, khi nhân viên đã lần lượt ra về, cô cùng một số người vẫn còn ở lại làm việc.
Lúc đầu đều im phăng phắt, nhưng sau đó có quen hay không quen đều hòa nhập vào cuộc nói chuyện như thân thiết từ đời nào,
một phần để khỏi buồn chán, một phần do buồn ngủ nên phải tìm cách tránh ngủ gục.
Mà Tư Duệ cũng kịch liệt tham gia.
"Giờ này có ai buồn ngủ chưa?"
"Buồn rồi này, rất buồn tiểu"
Nói xong, ai nấy đều thán lên, có người bật cười.
"Thật là thiếu văn minh"
Một người lên tiếng: "Sao không đi, để không nổ ra là chết chúng tôi đấy."
Người đó liền nói:"Không đi đâu, sợ ma lắm"
Tư Duệ pha vào vài câu châm chọc: "Sợ vừa đi vào phòng, có bàn tay phía sau lôi ngược chân đi đó."
Người đó liền sợ hãi, lắp bắp nói: "Em nói ghê quá, phải vậy chắc chết mất"
Người cạnh bên Tư Duệ, giọng mỉa mai người đó: "Con gái người ta không sợ, đàn ông con trai lại sợ như thế, thật quá mất mặt."
"Đúng thế, càng sợ càng dễ gặp phải đó nhe."
"Thôi thôi, đừng nói nữa." Người đó bị họ hùa nhau hù đến sợ không nhấc chân nổi: "Tôi mà xỉu là các người đưa tôi về đấy, đồ đáng ghét."
Bọn họ nghe thế cùng nhau phì cười một cái.
Chín giờ hơn, ca trực hết giờ, mọi người thu xiếp đồ ra về, phía ngoài công ty, có một chiếc xe xuyên suốt đậu ở đó, cũng không biết là đang chờ ai.
Tư Duệ ra ngoài lúc đầu cũng không rõ người Lục Tư Thần nói sẽ đưa cô về là ai, đợi ở đâu, giờ này cũng không còn taxi, cô ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm. Suy nghỉ nếu không thấy thì đi bộ về vậy.
Một người đồng nghiệp phía trong công ty chạy xe ra, đậu trước mặt cô, kính xe hạ xuống: "Đợi ai thế? Nếu không có xe về, lên anh trở em về."
Tư Duệ nghỉ như vậy cũng được, nhưng nhìn lại sợ làm phiền họ nên từ chối: "Cảm ơn anh nhé, em đang đợi người đến rước ạ."
Người đó giọng có phần thất vọng: "Là bạn trai của em sao?"
Tuy không phải như cứ xem là vậy đi, cô trả lời: "Phải ạ."
"Vậy anh về trước nhé."
Tư Duệ:"Tạm biệt."
Đợi khi chiếc xe của đồng nghiệp đi hút, Tư Duệ hít một hơi rồi quay đi, đành đi bộ vậy, cũng không xa mấy. Đi được vài bước, phía sau có người khẩn trương gọi: "Cô là Tư Duệ phải không?"
Tư Duệ quay lại, nhìn người đàn ông lạ trước mặt, người cô bất động nhìn đến, hắn nhìn vào điện thoại rồi hỏi lại: "Cô là Tư Duệ đúng không?"
Họ đưa điện thoại có hình của cô kèm một tin nhắn cho Tư Duệ xem, cô đọc rõ nội dung tin nhắn, lại không để ý người gửi là ai, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, người đó nói tiếp: "Là Lục thiếu gia kiêu tôi đợi đưa tiểu thư về."
Tư Duệ lúc này hiểu ra, thuở một hơi dài nhẹ nhõm: "Đúng rồi, thiếu gia có nói cho tôi biết, nhưng tôi không thấy ai hết nên tự mình về vậy"
"Xin lỗi cô nhé, tôi đi vệ sinh, lúc nảy thấy phía lưng cô quen quen nên chạy đến hỏi, hên thật, đúng là cô."
Cảm thấy lời xin lỗi phải là mình nói mới đúng, họ đợi cô suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nếu giờ lỡ mai họ không phát hiện bóng lưng rồi chạy đến hỏi, chắc họ sẽ đợi suốt đêm luôn mất, nghĩ đến thật có lỗi.
Về đến nhà, bên trong vẫn một màu tối ôm, cô nghỉ chắc hẳn anh chưa về, đưa tay mở đèn quay về phòng tắm rửa, chiều giờ vẫn không ăn gì nên bụng trống rỗng, tắm xong đến phòng bếp nấu mì.
Ăn được nữa tô, bên ngoài có tiếng rõ cửa, Tư Duệ nhìn ra, cầm lấy điện thoại tiện tay vơ lấy cái chảo từ từ đi đến. Giờ này có người rõ cửa cảm thấy thật thất thường, cô im lặng bên trong thăm dò, tư thế phòng thủ, lỡ may họ tông cửa vào cô sẽ nhanh tay đập cáo chảo vào hắn.
"Tiểu thư."
Tiếng nói nghe quen quen, Tư Duệ vẫn không dám mở cửa.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, sau đó hắn nói: "Tư Duệ tiểu thư, là tôi, trợ lý giám đốc đây ạ."
Lúc này, Tư Duệ mới thuở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người mở cửa ra. Thấy Lục Tư Thần nằm trên vai Hoàng Cảnh Ân, cô hoảng hốt đi đến vịn lấy anh: "Sao thế này?"
"Giám đốc quá chén, tiểu thư giúp tôi đưa anh ấy vào phòng nhé."
"Được được.".
Tư Duệ văng cái chảo xuống sàn, tiếng "lẻng kẻng" vang lên, Hoàng Cảnh Ân trố mắt nhìn đến.
Tư Duệ liền nói: "Đừng để ý, vừa rồi thuận tay cầm lấy thôi, mau, mau đưa cậu ấy vào."