Chương : 23
Đời trước Cung Cửu chưa từng gặp Diệp Cô Thành, mà trừ thời điểm mất mạng lúc trước, còn chưa từng có ai có thể khiến hắn thụ trọng thương như vậy. Bất quá thụ thương đối với Cung Cửu mà nói, cũng chẳng tính là chuyện gì xấu lắm, lúc này hắn chỉ cảm thấy từ thân thể đến tâm linh đều thập phần thỏa mãn, loại thỏa mãn này, trừ trước đến nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Diệp Cô Thành thật sự là…… Càng ngày càng khiến Cung Cửu mê muội , hơn nữa Diệp Cô Thành cũng đối đãi Cung Cửu thực bất đồng, đây không phải chứng minh bọn họ có thể tiến thêm một bước sao? Nhưng Cung Cửu vẫn chưa làm được chuyện gì, thương lại thêm thương, thương thành như vậy, nếu thật sự làm gì rồi…… Chậc, càng nghĩ càng không chắc, Cung Cửu than thở che cái lỗ trên ngực mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái nóc nhà cũng thủng một lỗ của mình: có vẻ cái “lỗ” này không thoát khỏi có liên quan đến Lục Tiểu Phụng a !
Lục Tiểu Phụng chẳng lẽ thật sự là khắc tinh của Cung Cửu hắn? Cung Cửu âm trầm tối tăm nghĩ…… Còn có Tây Môn Xuy Tuyết…… Cái quái gì mà “Ngươi cũng rất giỏi” hả? ! Trong mắt Cung Cửu ứa ra sát ý nồng đậm, hắn thật sự rất ghét rất ghét nhìn thấy Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đứng chung một chỗ, loại cảm giác này thực cổ quái, cũng rất khó hình dung, còn thực uất ức, tóm lại nếu có cơ hội, Cung Cửu thật muốn giết quách Tây Môn Xuy Tuyết đi cho rồi!
Tây Môn Xuy Tuyết không phải nói muốn để hắn “Thử kiếm” Sao? Cung Cửu lạnh lùng nở nụ cười, hắn thật muốn thử một lần nha, hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình …… Mà nói đến “Thủ hạ lưu tình”, Cung Cửu vẫn có chút không hiểu, không hiểu tại sao hắn dám “Thủ hạ lưu tình” như thế với Diệp Cô Thành?!
Ngay cả bản thân Cung Cửu cũng không rõ, tại thời khắc “Sinh tử chỉ cách một đường” thế kia, tạo sao hắn lại dám khẳng định Diệp Cô Thành sẽ không giết mình? Tại sao dám thu tay lại? Tại sao…… Không nhanh hơn nửa phần chứ? Trên thực tế kiếm chiêu ngay lúc đó của Cung Cửu thật sự có thể nhanh hơn nửa phần, tuy rằng hắn không xác định được Diệp Cô Thành còn có thể nhanh hơn nữa không, nhưng hắn lại theo bản năng không muốn làm Diệp Cô Thành bị thương, càng không nỡ giết y, cũng không muốn lưỡng bại câu thương thậm chí đều chết, vì thế hắn dứt khoát thu tay lại. Kết quả liền thành như bây giờ, Diệp Cô Thành chuyện gì cũng không có, Cung Cửu ngược lại bị thương nặng nằm trên giường không dậy nổi .
Nguy hiểm, thật nguy hiểm! Cung Cửu sợ hãi mà kinh, khi hồi phục lại cảm thấy hưng phấn — kích thích, hảo kích thích! Diệp Cô Thành rốt cuộc có mị lực thế nào, có thể khiến hắn mạo hiểm lớn như vậy? Nhưng mạo hiểm này tựa hồ thật đáng giá, Cung Cửu nhộn nhạo nở nụ cười: Đương nhiên đáng giá, Diệp Cô Thành chẳng những vì hắn mà vứt kiếm, còn lừa gạt Lục Tiểu Phụng…… Điều này quả thực khiến Cung Cửu hưng phấn đến không kềm chế được.
Nhưng vấn đề hiện tại là, Diệp Cô Thành cảm thấy Cung Cửu lừa hắn. Đối với chuyện này, Cung Cửu cảm thấy thực buồn rầu: Hắn không có a, hắn lúc nãy thật sự đi ngủ bù, bù xong một giấc, no đủ rồi mới xuất môn giết người mà.
Diệp Cô Thành mặc kệ Cung Cửu có ngủ bù hay không, y lúc này đang bị suy đoán của mình làm khiếp sợ không thôi: Cung Cửu cùng Hoắc Hưu có liên hệ, cái này thuyết minh điều gì? Là thuyết minh hiệu ứng hồ điệp quá khủng bố, hay thuyết minh Cung Cửu kỳ thật luôn vạch kế hoạch trong bóng tối, đại kế tạo phản của hắn căn bản sớm đã bắt đầu, chỉ là cố sự trong nguyên tác không nói đến hắn mà thôi? !
Diệp Cô Thành lẳng lặng ngồi trong phòng tối, y cần hảo hảo xử lí suy nghĩ trong đầu mình chút: Bởi vì lần đó Thượng Quan Phi Yến đắc tội y, nên y mới nhất thời quật khởi muốn chặn ngang một tay, không để Diêm Thiết San chết, bóc trần âm mưu của Hoắc Hưu trước hạn định. Cũng không ngờ Cung Cửu luôn ẩn trong bóng tối, Thượng Quan Phi Yến đánh lén bị Diệp Cô Thành ngăn trở, Cung Cửu liền tự mình ra tay giết Diêm Thiết San! Như vậy cố sự vốn là thế nào? Không có Diệp Cô Thành, Diêm Thiết San bị Thượng Quan Phi Yến giết chết, như vậy Cung Cửu thì sao? Có phải kỳ thật hắn luôn ở đấy, chẳng qua không ra tay mà thôi?
Nói không chừng, trong cố sự ban đầu, Cung Cửu “Mười năm sau” lên sân chẳng qua là chấm dứt cuối cùng của hắn mà thôi, mà đủ loại âm mưu trước đó, kỳ thật sau lưng luôn có Cung Cửu thúc đẩy…… Nói không chừng còn bao gồm quyết chiến trên Tử Cấm Đỉnh nữa! Diệp Cô Thành nhất thời cảm thấy có chút rét run: Nếu thật sự như vậy, Cung Cửu cũng không tránh khỏi rất nghịch thiên đi !
Diệp Cô Thành thậm chí có chút hoài nghi , có phải Diệp Cô Thành ban đầu, bản thân cũng nhận thức Cung Cửu không? Y vẫn nghĩ gặp được Cung Cửu là xuất phát từ hiệu ứng hồ điệp y mang đến, nhưng trên thực tế, cái này cũng không nhất định…… Trong sách không nói, không nói không có nghĩa là vốn không có, đây là một thế giới đầy đủ, không phải chỉ là một quyển sách !
Như vậy Cung Cửu đến tột cùng có kế hoạch gì? Bọn họ quen biết có thể cũng là thiết kế sẵn hay không? Diệp Cô Thành càng nghĩ càng nhiều…… Nhưng sau đó y lại cảm thấy không giống, Cung Cửu hẳn không phải đang lợi dụng y mưu đồ gì. Vừa rồi trong rừng, chỉ cần kiếm Diệp Cô Thành thoáng lệch một chút, Cung Cửu nhất định phải chết, này tương đương với đem mạng giao vào tay y — Diệp Cô Thành không phải không cảm thấy khiếp sợ và xúc động , để tay lên ngực tự hỏi, nếu hai người bọn họ đổi vai, chỉ sợ Diệp Cô Thành sẽ không dám thu tay lại …… Y không dám cược, nhưng Cung Cửu dám, cho nên Diệp Cô Thành không thể không bội phục Cung Cửu.
Ai, Diệp Cô Thành không khỏi than thở: vấn đề duy nhất là Cung Cửu là một biến thái, nếu không…… Không thể nếu không , nếu không nữa y sẽ dao động đó!
Nói ngắn gọn, thực hiển nhiên, trong đêm hỗn loạn này, tư duy của Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều chạy trật nhau nữa rồi.
Nhưng trải qua đêm nay, tư duy chạy lệch, làm sao chỉ có Cung Cửu và Diệp Cô Thành, không đúng sao?
Châu Quang Bảo Khí Các phát sinh biến cố, Hoắc Hưu thân là độc thủ phía sau màn tự nhiên biết đến nhất thanh nhị sở. Thượng Quan Phi Yến Giả trang công chúa Đan Phượng đánh lén Diêm Thiết San thất bại , ngay cả kiếm của nàng cũng bị Diệp Cô Thành chặt đứt. Nhưng mà, Diệp Cô Thành vì sao lại xuất hiện? Y nói y chỉ đi ngang qua, điều này vốn là sự thật, nhưng nghe vào tai kẻ hữu tâm, nói thật cũng biến thành nói dối.
Hoắc Hưu chính là kẻ hữu tâm. Nhất là sau khi lão cùng tiểu hồ ly Cung Cửu kia “Hợp tác”, liền không tự chủ được mà nghĩ nhiều.
Hôm nay có lẽ vẫn là cùng hợp tác, ngày mai liền có thể biến thành địch nhân; Hôm nay còn hòa hòa thuận thuận, ngày mai có lẽ đã sinh tử đấu đá.
Nếu có cơ hội, Hoắc Hưu đương nhiên sẽ trừ bỏ Cung Cửu; Chính là vì tạm thời chưa có cơ hội, lão mới chịu đáp ứng “Hợp tác”.
Suy nghĩ của Hoắc Hưu, Cung Cửu có biết không? Hắn đương nhiên biết – năm tốp sát thủ kia tại sao mà đến, lại chết thế nào, không phải rõ ràng quá rồi sao?
Nhưng Cung Cửu còn cố tình hợp tác cùng Hoắc Hưu, nhưng tại sao hắn lại không chút sợ hãi như thế? ! dựa vào cái gì? Sức mạnh, tự nhiên là sức mạnh. Không chỉ võ công của Cung Cửu bất phàm, bên người hắn còn có một Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành cùng Cung Cửu rốt cuộc là quan hệ gì? Hoắc Hưu rất muốn biết. Nhưng lão phái ra rất nhiều người, tiêu phí rất nhiều tiền, điều tra khá nhiều rồi, cũng chỉ tra ra hai người kia có vẻ chỉ mới quen biết hơn một tháng, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó cùng thuyền chơi sông, lại cùng nhau gặp Tư Không Trích Tinh, mượn cơ hội này nhận thức Lục Tiểu Phụng mà thôi.
Nhưng là thật sao? Hoắc Hưu vốn không tin lắm, trải qua một đêm, lão lại càng không tin. Diệp Cô Thành ngăn cản Thượng Quan Phi Yến, nhưng Cung Cửu lại tự tay giết Diêm Thiết San — vì sao? Là làm bộ làm tịch, hay có tính toán khác? Thượng Quan Phi Yến đến tột cùng có phản bội lão hay không? Cung Cửu cùng Thượng Quan Phi Yến rốt cuộc có tư tình không? Cung Cửu đến tột cùng làm sao mà biết kế hoạch của lão? Diệp Cô Thành và Cung Cửu có phải đứng cùng một phía không? Bọn họ có liên hệ gì với nhau, có biện pháp nào châm ngòi không?
Hoắc Hưu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, thẳng đến hừng đông, lại bắt đầu một ngày mới.
Trong ngày mới hôm nay, có người khoái hoạt, có người bi thương, có người hưng phấn, có người oán phẫn, mà càng nhiều người là nhất thành bất biến, sinh hoạt không hề gợn sóng. Kỳ thật mỗi ngày đều là thế mà thôi.
Về phần Cung Cửu nha, hắn đại khái đau cũng khoái hoạt. Nhóm thuộc hạ tri kỷ mà có khả năng của hắn bày một chiếc giường rộng rãi mềm mại mà thoải mái trong sân, lót một tấm da gấu dày, Cung Cửu đang nằm ở trên, Diệp Cô Thành an vị tại đối diện hắn.
Mấy chục bước có nhạc nữ đang tấu cầm, tiếng nhạc du dương, không xa không gần lan truyền lại đây, Cung Cửu và Diệp Cô Thành có thể nghe thấy rõ mỗi một điệu thăng trầm, thế nhưng nhạc nữ lại không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Cho dù Diệp Cô Thành ít nói, Cung Cửu vẫn an bài cẩn thận mà chu đáo như vậy — chỉ cần đối mặt Diệp Cô Thành, Cung Cửu liền phảng phất sẽ sinh ra kiên nhẫn và nghị lực vô bờ bến.
Càng trọng yếu hơn là, Cung Cửu hiện tại rất sợ “Lại” chọc giận Diệp Cô Thành, vì thế chỉ có thể thật cẩn thận lấy lòng .
Trên bàn đặt hoa quả tươi mát và một bàn cờ, bên tai là làn điệu nhu uyển, đây lại là một ngày thực nhàn nhã, lòng Diệp Cô Thành bình tĩnh lại, y không muốn nghĩ nhiều thêm mấy chuyện không có ý nghĩa nữa, y đang nghiêm túc hạ cờ. Chuyện gì đã làm, thì phải nghiêm túc. Về phần sinh khí gì đó với Cung Cửu, kỳ thật y cũng chẳng có thời gian rỗi như thế.
Cung Cửu cũng rất muốn nghiêm túc, thế nhưng trên người hắn có thêm hai cái lỗ, thật như gió cứ lọt vào, vù vù thổi vào bên trong, quấy nhiễu làm suy nghĩ của hắn rất khó tập trung.
Cho nên Cung Cửu thua, điều này chẳng bất ngờ gì, nhưng lại không chỉ là nửa mục thôi. Diệp Cô Thành thực vừa lòng, Cung Cửu cũng thực vui vẻ: Trực tiếp thua xa dễ hơn nhiều so với cố ý thua a.
Thấy Diệp Cô Thành phảng phất tâm tình không sai, Cung Cửu thử thăm dò hỏi:“Khi chạng vạng sẽ có người muốn tới đây gặp ta, không biết thành chủ có thể theo giúp ta không?”
Ánh mắt Diệp Cô Thành sáng quắc nhìn Cung Cửu, không nói lời nào.
Cung Cửu hơi có chút khó xử nói:“Người nọ là một cao thủ, ta thật sự là……”
Diệp Cô Thành ngắt lời nói:“Ngươi muốn ta bảo vệ ngươi chu toàn?”
Cung Cửu dừng một chút, cười khổ nói:“Sao dám để thành chủ làm hộ vệ? Ta chỉ là……”
Diệp Cô Thành lại đánh gãy hắn, nói:“Hảo.”
Cung Cửu kinh ngạc cả kinh, Diệp Cô Thành tiếp tục nói:“Có điều kiện.”
Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, cười nói:“Thành chủ cần ta làm cái gì, cứ nói thẳng, ta cái gì cũng đáp ứng a.”
Diệp Cô Thành trầm mặc một lát, y vốn muốn nói “Điều kiện chờ ta về sau nghĩ ra thì nói cho ngươi” , nhưng nếu Cung Cửu cũng nói thế, vậy y còn “Khách khí” làm quái gì? Vì vậy Diệp Cô Thành nói:“Hảo.”
Cung Cửu hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Chiêu “Đánh rắn bò lên gậy”, rốt cuộc là bãn lĩnh sành sỏi của ai chứ? !
Ngay lúc Cung Cửu sửng sốt, mái hiên bên kia, Lục Tiểu Phụng cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ vì lúc này Lục Tiểu Phụng đang tắm, tự nhiên lại có bốn nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp nghênh ngang đi tới trước mặt hắn, còn nhấc cái siêu nóng hôi hổi uy hiếp sẽ trụng hắn thành con gà trắng phao phao….. Các nàng chính là đệ tử của Độc Cô Nhất Hạc, Nga Mi tứ tú, các nàng là tới “Thỉnh” Lục Tiểu Phụng đi đến hẹn , cuộc hẹn của Độc Cô Nhất Hạc.
Chạng vạng, Độc Cô Nhất Hạc đi vào Châu Quang Bảo Khí Các.
Đồng dạng vào lúc chạng vạng, Hoắc Thiên Thanh đi vào trong viện, Cung Cửu cười hô:“Đã lâu không gặp, Hoắc tổng quản.”
Hoắc Thiên Thanh ánh mắt như điện bắn về phía Cung Cửu, cười lạnh nói:“Ta đã không còn là tổng quản của Châu Quang Bảo Khí Các, Cửu công tử cần gì nhất định phải gặp ta?”
Không biết Diệp Cô Thành lúc này đang ngồi bên người Cung Cửu nát vụn trong gió — Hoắc Thiên Thanh lại đến gặp Cung Cửu vào lúc này, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh Hoắc Thiên Thanh không đến Châu Quang Bảo Khí Các cùng Độc Cô Nhất Hạc đấu một trận — mà trong nguyên tác Tây Môn Xuy Tuyết sở dĩ có thể giết chết Độc Cô Nhất Hạc, chính là vì trước lúc họ so kiếm, Hoắc Thiên Thanh đã làm tiêu hao năm phần nội lực của Độc Cô Nhất Hạc…… Nếu không…… Nếu không người chết chẳng phải là Tây Môn Xuy Tuyết sao?
Như vậy vào lúc này, Độc Cô Nhất Hạc tại Châu Quang Bảo Khí Các, Hoắc Thiên Thanh lại tới gặp Cung Cửu, như vậy Tây Môn Xuy Tuyết đâu? Hắn lập tức sẽ đến Châu Quang Bảo Khí Các cùng Độc Cô Nhất Hạc so kiếm đi…… Diệp Cô Thành dại ra : Cung Cửu càng muốn gặp Hoắc Thiên Thanh vào lúc này rốt cuộc là nhất thời hưng phấn hay cố ý đây? !