Chương : 4
Nhưng vị này là Cung Cửu a, Cung Cửu ! Diệp thành chủ thực sự có loại xúc động muốn ôm trán thở dài — vì cái gì lại gặp hắn chứ? Chẳng lẽ đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết sao aa? !
Diệp thành chủ vừa ai thán vận khí bản thân vừa nâng chén trà để uống, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy Cung Cửu đi khỏi tửu lâu.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao ngất như tùng của Cung Cửu, thân là thành viên hiệp hội vẻ bề ngoài Diệp thành chủ không thể không nói, Cung Cửu từ dung mạo đến dáng người đều là được trời ưu ái, cho nên Diệp thành chủ nhịn không được đánh giá thêm vài lần, ăn no nhìn đã mắt, lại không ngờ Cung Cửu lại bỗng nhiên quay đầu nhìn y, dẫn đến…… Y, đường đường Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành lại bị nước trà làm sặc sụa !
Diệp thành chủ cũng biết như vậy rất rất phá hư hình tượng, vốn đang muốn ép xuống cho qua, nhưng sự thật chứng minh, thời điểm bị sặc, làm cho Kiếm Thánh Thiên Ngoại Phi Tiên không chút khác biệt gì so với phàm nhân, dưới tình huống không thể kiềm nén Diệp thành chủ đành thấp giọng khụ lên, thật sự là…… Qúa quá mất mặt aaaa!
Một lát sau mắt Diệp Cô Thành bốc hỏa lại nhìn về phía Cung Cửu, đã thấy người nọ tựa hồ đang nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười hơi trào phúng, sau đó liền xoay người đi…… Nếu ánh mắt của Bạch Vân thành chủ cũng có thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên, không đâm Cung Cửu thành người lỗ thủng thề không làm người! Nhưng mà…… Thành chủ có thể đánh thắng được Cung Cửu không, đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm a
Thế nhưng không hề nghi ngờ là, tâm tình thập phần tốt đẹp của Diệp Cô Thành trước đó dĩ nhiên bị phá hư chẳng còn tí xíu nào – cho dù là ai lúc gặp được một mĩ nam tuyệt đỉnh tâm tình đại hảo sau đó đột nhiên phát giác mĩ nam kia kỳ thật là một tên biến thái tột bật, tâm tình đều khó tránh khỏi vỡ nát thành từng mảnh, huống chi Diệp Cô Thành còn bị tên biến thái kia cười nhạo, thật sự là thúc thúc có thể nhẫn thẩm thẩm cũng không nhịn nổi a.
Hơn nữa người nọ lại là Cung Cửu, biến thái thụ ngược cuồng, cả Kiếm Thần Tây Môn Xuy Tuyết cũng bị hắn ghê tởm đến nôn luôn, cho nên thái độ của Diệp Cô Thành…… Đại khái chúng ta cũng có thể lý giải đi.
Nhưng mà sao nhìn Cung Cửu lại bình thường quá vậy? Diệp Cô Thành vội vàng đem ý tưởng lan man này vứt ra khỏi óc, hành động và công lực biến sắc mặt của đại biến thái Cung Cửu, tuyệt đối không phải phàm nhân bình thường có thể vọng tưởng tự phỏng đoán .
Diệp Cô Thành hồi tưởng trình độ biến thái của Cung Cửu trong nguyên tác, ngay cả trái tim vô cùng cường hãn kế thừa từ nguyên thành chủ cũng đập chậm nửa nhịp, da đầu lập tức run lên sau lưng rét run — y đã không muốn tiếp tục ăn cơm nữa a.
Bên này Diệp Cô Thành vì Cung Cửu mà ăn không ngon, bên kia Cung Cửu cũng vì Diệp Cô Thành mà chưa ăn được cơm.
Vốn Cung Cửu tính tiến vào tửu lâu kia ăn cơm, không ngờ lại hội ngộ Diệp Cô Thành, hơn nữa thái độ “Kính nhi viễn chi”(kính trọng nhưng xa lánh) của người nọ còn biểu hiện rõ ràng như vậy, làm cho Cung Cửu chỉ có thể “Thức thời ” Rời đi, tìm tửu lâu khác mà ăn cơm .
Trên thực tế Cung Cửu thật sự thực nghi hoặc, Tên“Cung Cửu” này căn bản không ai biết đến, kiếp trước mãi cho đến cuối cùng chân tướng phơi bày, Lục Tiểu Phụng mới biết được thân phận thật sự của Cung Cửu hắn, càng khỏi phải nói Diệp Cô Thành sớm đã chết. Sau đại chiến Tử Cấm Đỉnh nhiều năm, Cung Cửu mới phát động kế hoạch tạo phản, Diệp Cô Thành sao có thể nhận thức hắn?
Chẳng lẽ Diệp Cô Thành cũng trọng sinh như hắn? Cung Cửu nhíu nhíu mày, không có khả năng, cho dù Diệp Cô Thành cũng chết đi sống lại, cũng không thể nhận thức Cung Cửu hắn…… Như vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?
Cung Cửu suy nghĩ trong chốc lát, càng hiếu kì hơn nữa: A…… Diệp Cô Thành, thú thật, đời này có không ít thời gian có thể chơi cùng y a, nhìn y rốt cuộc là thần thánh phương nào, có bí mật gì đây…… Chậc chậc, xem ra sống lại quả thật khá tốt nha, chuyện thú vị thiệt là nhiều.
Bên kia Diệp Cô Thành trở lại sân thuê, luyện ngọ kiếm một chút, lại cho bọn hạ nhân nấu nước nóng, tắm rửa dâng hương, thế này mới đem buồn bực trong lòng hóa thành hư không, rút kiếm xuất môn, vẫy lui bọn người đi theo, một người đi vào chợ đêm náo nhiệt.
Dường như nhờ vào khí chất cao ngạo của Diệp Cô Thành, đi trên đường cái đèn đuốc rực rỡ, người qua đường đều tự giác né tránh, trong vòng phạm vi ba thước, thật sự là thần ma lui tán.
Diệp Cô Thành năm nay hai mươi lăm, dĩ nhiên thành danh nhiều năm, lấy một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên được người trong giang hồ tôn sùng là Kiếm Thánh, không biết có bao nhiêu người hướng tới Phi Tiên đảo hải ngoại, muốn nhìn thấy tôn dung Bạch Vân thành chủ một lần.
Có được thanh danh thế kia, Diệp Cô Thành không phải không vui sướng . Nhưng trôi qua quá lâu, lại cảm thấy tịch mịch.
Cao thủ tịch mịch, nói chung chính là cảm giác như vậy. Có lẽ Diệp Cô Thành ngày trước cũng không phải không tịch mịch, nhưng y có kiếm, còn có dã tâm, liền có thể thoáng tiêu giảm loại tịch mịch này. Nhưng Diệp Cô Thành hôm nay…… thật sự có chút tịch mịch, cảm giác bị người ngoài tránh đi thật sự không tốt lắm, sinh hoạt cô độc vắng lặng, cho dù là cẩm y ngọc thực, cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cảm thấy chán ghét .
Chẳng lẽ thật phải đi khiêu chiến độ khó tạo phản cái sao? Trong lòng Diệp Cô Thành thoảng qua ý niệm này, lập tức liền tự giễu phủ quyết — y còn không muốn chết, nhất sinh có được này, vẫn là hảo hảo trôi qua đi. Về phần vấn đề tịch mịch, chi bằng chạy nhanh tìm Lục Tiểu Phụng, giao bằng hữu, ước chừng liền sẽ không tịch mịch. Diệp Cô Thành nghĩ đến đây, bỗng nhiên hiểu được chút ít tại sao Tây Môn Xuy Tuyết nguyện ý giúp Lục Tiểu Phụng giải quyết phiền toái, có lẽ chân tướng chỉ có hai chữ — nhàm chán.
Diệp Cô Thành vừa nghĩ vừa đi, trong lúc bất tri bất giác trở về nơi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, di? Đây không phải là tửu lâu trước đó y gặp được Cung Cửu kia sao? Thật xúi quẩy, Diệp Cô Thành mặt không chút thay đổi nghĩ, đang muốn rời đi, bỗng nghe được một thanh âm y tuyệt đối không muốn nghe lần thứ hau đang gọi y:“Diệp thành chủ.”
Bản mặt như băng sơn xoay lại, Diệp Cô Thành bất đắc dĩ nhìn bạch y nam tử cười tủm tỉm kia tới gần y, lấy khẩu khí “Chúng ta rất quen thuộc” nói:“Chúng ta thật đúng là hữu duyên đâu, Diệp thành chủ cũng có hứng thú đến Tụ Xuân Lâu đi dạo sao?”
Tụ Xuân Lâu? Diệp Cô Thành có chút nghi hoặc, từ ánh mắt của Cung Cửu nhìn lại, nguyên lai chính là một gian…… Thanh lâu đối diện tửu lâu kia. Cư nhiên mời y, Bạch Vân thành chủ đường đường lại đi chơi thanh lâu? ! Có lầm không hử!
Lòng Diệp Cô Thành đột nhiên dâng lên cơn tức, nhưng y còn chưa kịp thi triển đại pháp đóng băng để giải quyết gã biến thái nào đó, đã bị Cung Cửu trực tiếp kéo vào Tụ Xuân Lâu, mà tú bà cũng tận chức tận trách lướt tới kéo theo một làn hương son phấn đậm đặc, vung khăn tay, cất lên lời dạo đầu hết sức kinh điển:“Yêu, hai vị công tử tuấn tú, đây là lần đầu đến Tụ Xuân Lâu chúng thiếp sao?”
“Ánh mắt Mụ mụ không sai,” ngữ khí Cung Cửu ôn hòa lại thập phần lão luyện nói:“Nhã gian, hảo tửu, chúng ta chỉ là đến ngồi chơi thôi.”
Tú bà ngầm hiểu dẫn hai người vào nhã gian khép hờ trên lầu hai, liền lui xuống, phân phó các cô nương mang rượu lên, nhã gian liền chỉ còn lại hai người, Cung Cửu và Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Cửu, không hề bất ngờ bắt đầu phóng thích sát khí. Nhưng Cung Cửu nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng, ôn hòa cười như trước nói:“Diệp thành chủ đại khái không quen nơi như vậy, rượu ngon mỹ nhân như phù vân, nghĩ đến cũng sẽ không ảnh hưởng đến kiếm đạo của thành chủ, nếm thử một lần có gì không được?” Hừ, hắn Cung Cửu là loại người nào…… Sao có thể bị sát khí ảnh hưởng? !
Xuống địa ngục đi…… Phù vân hả! Diệp Cô Thành vừa muốn sinh khí, lại muốn thở dài. Kỳ thật trong lòng y cũng khá hiếu kì thanh lâu thế nào, thực nóng lòng muốn thử — xuyên việt đến thế giới võ hiệp, lại có tiền có thế tạm thời không có nguy hiểm đến sinh mệnh, không đi chơi thanh lâu thật không thể nào chịu nổi. Chẳng qua vì y là Diệp Cô Thành, sợ phá hư hình tượng, cho nên đáy lòng có chút do dự thôi. Nhưng không ngờ y lại cứ bị người ta kéo vào như vậy, hơn nữa người kia lại là Cung Cửu. Nếu là Lục Tiểu Phụng, Diệp Cô Thành đại khái sẽ ỡm ờ vui vẻ tiếp nhận rồi……
Miên man suy nghĩ một trận, Diệp Cô Thành vẫn nghiêm mặt, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Cung Cửu, lạnh lùng nói:“Ngươi không sợ chết?”
Mắt Cung Cửu thản nhiên nhìn lại Diệp Cô Thành, khẽ cười nói:“Người đều tiếc mạng, Cung Cửu sao lại là ngoại lệ? Nhưng tại hạ chỉ muốn giao bằng hữu cùng thành chủ, thành chủ cần gì phải đẩy người ra khỏi ngàn dặm?”
Lúc này có mỹ nhân đi vào châm rượu, hai người đều không nói chuyện, Cung Cửu vẫy lui mỹ nhân mặt cười sinh choáng, sóng mắt ẩn tình xong, liền tiếp tục nghi hoặc hỏi:“Thành chủ tựa hồ có thành kiến với tại hạ, nhưng tại hạ cũng không nhớ từng gặp thành chủ ở đâu?”
Diệp Cô Thành trong lòng chấn động, vẫn bất động thanh sắc trả lời:“Diệp Cô Thành không có bằng hữu.”
“Không có bằng hữu sao biết chỗ tốt của bằng hữu…… Tại hạ bất tài, lại muốn thử làm người đầu tiên.” Cung Cửu vẻ mặt thực chân thành tha thiết, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy một tia giãy dụa chợt lóe trong mắt Diệp Cô Thành, nhưng có lẽ vì tịch mịch, hoặc không muốn lộ sơ hở nữa, Diệp Cô Thành rốt cục thản nhiên nói:“Tùy ngươi.”
Cung Cửu tuyệt đối hiểu lầm chút nội hàm chợt lóe “Giãy dụa” kia.
Kỳ thật Diệp Cô Thành cũng muốn giao bằng hữu, bằng không y cũng không rời khỏi Phi Tiên đảo chạy tới Trung Nguyên chạy bậy khắp nơi. Nhưng người Bằng hữu “đầu tiên” này y co được, chỉ đem lại cảm giác duy nhất chính là nghẹn khuất. Y từng tưởng tượng giao bằng hữu với Lục Tiểu Phụng, sau đó nhận thức Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết, Tư Không Trích Tinh…… Thậm chí là Mộc đạo nhân, Lão Thực cùng các nhân vật tuyệt thế khác, nhưng y chưa từng nghĩ đến, y sẽ gặp Cung Cửu đầu tiên, còn “Bị bắt” Kết giao với Cung Cửu coi như là “bằng hữu đầu tiên” nữa chứ– trời biết, nếu không phải vì Diệp Cô Thành không thể xác định trị số vũ lực của Cung Cửu, đã sớm bay qua một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên rồi.
Diệp Cô Thành trong lòng có chút bất đắc dĩ, bởi vì y không phải Diệp Cô Thành ban đầu, ý cảnh của Thiên Ngoại Phi Tiên chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, mà kiếm chiêu uy lực cũng không phát huy được mạnh nhất, có thể đánh thắng được đại nhân vật phản diện thần bí khó lường trong nguyên tác, Cung Cửu hay không, Diệp Cô Thành thật sự không biết, cho nên chỉ có thể lên mặt có lệ .
Nhưng rất nhanh, Diệp Cô Thành liền phát hiện, Cung Cửu kỳ thật là một người thập phần khôi hài. Ít nhất trước khi hắn hiển lộ bản tính biến thái, tựa hồ là người không tồi để chọn làm bằng hữu.
Cung Cửu nói chuyện thực tùy ý cũng không thất lễ, từ bí sự giang hồ nghe đồn trên phố, lại luôn bình phẩm các hoa khôi đang biểu diễn trên đài cao Tụ Xuân Lâu, chữ như châu ngọc lại khôi hài hóm hỉnh, hơn nữa lại giỏi về nghiền ngẫm nhân tâm. Đối với chuyện Diệp Cô Thành không có hứng thú Cung Cửu sẽ một chữ cũng không bàn tiếp, nhưng chỉ cần phát hiện Diệp Cô Thành có ý lắng nghe đề tài nào, liền có thể nói ba hoa chích choè, cho dù một người hắn độc thoại, cũng vẫn không tẻ nhạt chút nào. Dần dần Diệp Cô Thành cũng thả lỏng xuống, thường “Ân” Hai tiếng để đáp lại — vô luận Cung Cửu là người thế nào, Diệp Cô Thành cũng không thể quá mức thất lễ, dù sao người nọ hiện tại cũng là hữu hảo của y.
Cung Cửu lại càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Diệp Cô Thành, hắn phát hiện vị Bạch Vân thành chủ này tựa hồ không ít bí mật. Diệp Cô Thành tuy cao ngạo lãnh ngạo như trong truyền thuyết, nhưng Cung Cửu vẫn luôn cảm thấy trong đó có một chút không cân đối, phảng phất như Diệp Cô Thành vốn không phải một người như thế, y chỉ đeo một chiếc mặt nạ…… Cung Cửu thật sự rất muốn xé nát chiếc mặt nạ kia ra xem…… Về phần nguyên nhân? Hắc, tùy hứng và ham muốn nghiên cứu của Cung Cửu, vốn chẳng cần lý do chi cả.
“Thường nghe Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp thành chủ là kiếm pháp hoàn mỹ vôn cùng, không biết ta có vinh hạnh được ngắm nhìn hay không?” Trò chuyện đã lâu, không khí dịu đi, Cung Cửu lại bắt đầu thuận theo đó mà đi tới.
Diệp Cô Thành dừng một chút, y không lập tức trả lời, nhưng hỏi lại một câu:“Ngươi dùng kiếm?”
Cung Cửu nhấc chén rượu gốm tranh tinh lên, khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói:“Có thể dùng.” tới giờ cũng chỉ có hắn chậm rãi thưởng thức rượu, Diệp Cô Thành không uống, quả nhiên là kiếm khách tuyệt đỉnh, chẳng lẽ thật sự là người vô dục vô cầu?
Cung Cửu hiển nhiên có thể dùng kiếm, hơn nữa trình độ kiếm pháp của hắn, sợ rằng không thua gì Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng qua Cung Cửu không nổi danh trên giang hồ, nên chẳng người biết đến mà thôi…… Kỳ thật thanh danh hiển hách trên giang hồ, không hẳn là lợi hại nhất, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…… Giang hồ, mặt ngoài sóng to ngập trời, bên trong cũng sâu không lường được.
“Muốn nhìn Thiên Ngoại Phi Tiên, sẽ giác ngộ được cái chết, kiếm pháp của ta, chỉ dùng để giết người.” Diệp Cô Thành hiếm hoi nói một câu dài như hế với Cung Cửu.
Lung lay chén rượu, Cung Cửu khép hờ mắt cười, nói:“Đáng tiếc a đáng tiếc, ta cũng không muốn chết, chẳng bằng chờ thời điểm thành chủ giết người đến quan sát là được a.” Cung Cửu tuy cũng tự tin võ công của hắn không thua kém Diệp Cô Thành, nhưng đánh sống đánh chết cũng không cần thiết, huống hồ Cung Cửu cũng nhận thấy, sau khi hắn nói những lời này, Diệp Cô Thành tựa hồ cũng lén lút thở ra nhẹ nhàng — vẻ mặt y tuy không có nửa điểm sơ hở, nhưng khí thế quanh thân lại có chút dịu đi rất nhỏ– kỳ quái, chẳng lẽ Diệp Cô Thành không phải là dạng người thập phần cuồng nhiệt chạy tới yêu cầu so kiếm sao? Hoặc là Tây Môn Xuy Tuyết mới là kiếm khách như vậy, mà Diệp Cô Thành lại không phải?
Diệp Cô Thành ngày trước đại khái là vậy, nhưng Diệp Cô Thành hiện tại…… Thật lòng không muốn đánh với Cung Cửu a…… Diệp Cô Thành âm thầm thở ra, yên lặng quay đầu đi, nhìn các hoa khôi biểu diễn vô cùng náo nhiệt dưới lầu, chợt trước mắt sáng bừng — mỹ nhân a, đại mỹ nhân! Cho dù bản chất Diệp Cô Thành thích nam nhân, nhưng cũng không cản được chuyện y thích ngắm các nữ nhân mĩ lệ. Trên thực tế Diệp Cô Thành có thể “Chịu được” sự gây rối của Cung Cửu lâu như vậy, cũng nhờ vào dáng vẻ tuấn mỹ vô trù của Cung Cửu ban tặng .
Nhưng Diệp Cô Thành cũng vì xem mỹ nhân mà bỏ lỡ hàn quang chợt lóe trong mắt Cung Cửu.