Chương 44: Của cô
(44)
Quá nhỏ? Con nít?
Du Nhiên nhìn hai người lôi tóc của mình ban nãy nào có giống con nít, bọn họ không chừng còn bằng tuổi của Du Nhiên nữa kìa.
Du Nhiên cúi đầu chỉnh lại tóc tai, cô tỉ mẫn vuốt lại những nếp nhăn hằn trên váy, định bụng xoay người bỏ đi, cô không muốn nói chuyện cùng mấy người xa lạ này, nụ cười quá giả tạo, ánh mắt lại chẳng mang theo một chút ý tốt nào.
Cô không thích như thế, họ khiến cô cảm giác mình là món ăn trên bàn tiệc của ba người, mà cô thì không muốn mình trở thành vật bị mổ xe.
Cô muốn đi tìm Lục Đình Phong, cô không thích nơi này, cô chỉ muốn cùng hắn về nhà.
Du Nhiên xoay người, được vài bước phát hiện hai người ban nãy dang tay ra, ý tứ không muốn cho cô đi.
Hồ Y Mỹ đứng ở phía sau nhìn thấy tất cả, cô ta khoanh tay mỉm cười.
“Nghe nói cô cùng Lục Đình Phong kết hôn được ba tháng rồi.”
Du Nhiên đứng im bất động, coi như bỏ ngoài tai lời Hồ Y Mỹ nói.
“Ha, quên mất, cô cũng chẳng nói được, thế thì làm sao trả lời đây?”
Hồ Y Mỹ nâng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trong đầu đang so sáng bản thân với Du Nhiên, lúc sau tiếc nuối mà thở dài.
“Tiếc thật, nhan sắc cũng quá kém rồi. Lục Đình Phong này muốn cưới về một người vợ hay một người chị đây nhỉ?”
Du Nhiên siết chặt nấm đấm trong tay, cô ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt bỡn cợt của Hồ Y Mỹ, tức giận trong mắt tan biến, đôi mắt sáng lấp lánh kia được ánh trăng chiếu vào, đẹp long lanh như một viên ngọc phỉ thúy hàng hiếm.
Hô Y Mỹ nhìn thấy thái độ bình thản kia, như không hề để ý đến việc bị cô ta chọc thức, tư thế ưỡn ngực tự tin kia, sống lưng thẳng tắp một đường như muốn đáp trả cô ta rằng.
Cho dù thế nào, người Lục Đình Phong cưới vẫn là Du Nhiên.
Chỉ nghĩ đến đó thôi mặc cho có bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp muốn giành cái chức này với Du Nhiên, thì cũng đã không có cửa.
Hồ Y Mỹ giận đến phát cười, ngón tay bén nhọn bắt lấy tay Du Nhiên, ở nơi không ai nghe thấy, cô ta thì thầm bên tai Du Nhiên.
“Tôi thật lòng rất ngưỡng mộ cô đó Du Nhiên, có thể câu được Lục Đình Phong cũng không phải dễ.”
“Hay là cô dạy cho tôi cách nào để quyến rũ người khác đi, kỹ thuật trên giường của cô cũng không tệ, đúng không? Cô cũng dạy nốt cho tôi nhé.”
Sắc mặt Du Nhiên hết xanh lại trắng, cô không nghĩ rằng những từ ngữ đó lại được phát ra từ cái miệng xinh đẹp của Hồ Y Mỹ. Cô ta mang tiếng là tiểu thư của một gia đình lớn, nhưng lối suy nghĩ cùng câu chữ nói năng đều rất vô văn hóa.
Du Nhiên không thể chịu nổi việc mình bị đùa bỡn như một món đồ, cô càng không biết thú vui tao nhã của cậu ấm cô chiêu lại là sỉ nhục người khác để làm niềm vui cho bản thân như thế này.
Loại người như cô ta, Lục Đình Phong không để ý là đúng.
“Ấy ấy, cô muốn đi đâu đó.”
Du Nhiên cảm thấy bị xúc phạm rất nặng, cô không để ý đến ai nữa, hất mạnh tay Hồ Y Mỹ ra. Tròng mắt Hồ Y Mỹ lòe sáng, nghiến răng nói.
“Còn giả vờ cái gì, nếu không phải cô cố tình quyến rũ Lục Đình Phong thì tại sao anh ấy lại lấy cô?”
Du Nhiên bị Hồ Y Mỹ bóp cằm, cô vùng vẫy thoát ra nhưng cứ bị mười cái móng tay như ma trảo của Hồ Y Mỹ vồ vập lao tới.
Nếu Du Nhiên nói được, cô liền muốn cho Hồ Y Mỹ biết không phải Du Nhiên này quyến rũ Lục Đình Phong đâu, Hồ Y Mỹ nói ngược rồi.
Lục Đình Phong còn thích Du Nhiên này tám năm đó, thật muốn cho cô ta biết để cô ta tức chết luôn càng tốt!
“Tôi thích Lục Đình Phong lâu rồi, vì sao một ánh mắt anh ấy cũng không dành cho tôi?”
“Còn cô, cô là cái thá gì mà được đặc quyền đó, hả?”
Ban nãy Hồ Y Mỹ đã nhìn thấy Lục Đình Phong, cô ta cũng đã thấy cảnh tượng ngọt ngào kia của hai người. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lục Đình Phong, quan sát mọi ánh mắt động tác mà hắn đối xử với Du Nhiên, lửa ghen tỵ trong lòng bùng một phát nổi lên ngút trời. Cô ta không cam tâm ném vỡ ly rượu, sau đó nhờ em mình kéo Du Nhiên đến đây, muốn dạy dỗ Du Nhiên một trận cho bỏ tức.
Nào có ngờ Du Nhiên này không những không khóc không cầu xin Hồ Y Mỹ mà còn muốn vùng vẫy chạy thoát.
Làm sao có đạo lý dạy dỗ chưa xong liền thả người đi, Hồ Y Mỹ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cô ta lao đến, đè Du Nhiên lùi về sau, gằng giọng.
“Du Nhiên, Lục Đình Phong là của tôi, anh ấy là của tôi.”
Nói dối, Lục Đình Phong là của Du Nhiên!
Du Nhiên bị chọc trúng chỗ đau, như con thú hoang vùng vẫy khỏi kìm kẹp, cô ra sức đẩy Hồ Y Mỹ ra, còn giơ chân muốn đạp vào cái váy đắt tiền kia.
Hồ Y Mỹ nheo mắt, dùng đôi giày cao gót gạt chân Du Nhiên, muốn làm cô chới với ngã xuống. Cô ta hạ tay, vừa muốn rút tay về, Du Nhiên liền nhanh hơn bắt lấy.
Cô ta muốn đẩy ngã Du Nhiên, được! Vậy cả hai đều té chung đi.
Du Nhiên có té cũng muốn kéo theo Hồ Y Mỹ, hai người xoay một vòng liền ngã xuống hồ bơi cạnh bên.
Ùm!
Nước trong hồ văng lên tung tóe, Hồ Y Phi cùng bạn cạnh bên thấy cảnh tượng này liền hét lên một tiếng.
Cả hai người Hồ Y Mỹ và Du Nhiên đều không biết bơi, họ lặn ngụp trong hồ, tay vẫn siết chặt nhau, không hề có ý định để đối phương leo lên bờ.
“Buông...khụ khụ…buông ra.”
Hồ Y Mỹ bị Du Nhiên nhấn đầu mấy cái, uống hết hai ngụm nước lớn, khoang mũi cũng bị nước tràn vào khó chịu vô cùng, nhưng cô không còn sức phản kháng. Còn chưa kịp ngoi lên hít khí liền bị hai chân Du Nhiên đá mạnh vào người. Hồ Y Mỹ trước nay chưa có bị ai dám đánh cô nhiều đến thế, chỉ một chút sức lực cuối của cô cũng bị Du Nhiên bào mòn.
Du Nhiên cũng chẳng khá khẩm hơn Hồ Y Mỹ được bao nhiêu, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng cô vẫn không thoát khỏi cạnh uống nước. Cô bị sặc ho khù khụ hai tiếng, mắt bắt đầu hoa lên, vậy mà quơ quàng mãi cũng chẳng thấy thành hồ bơi ở đâu.
Cả hai người đều bắt đầu đuối sức rồi, cơ thể Du Nhiên còn đang có dấu hiệu chìm xuống, chợt bên tai cô nghe thấy tiếng người nhảy xuống hồ, trong chốc lát Du Nhiên bị kéo vào, cô va phải lồng ngực của một người.
Mùi hương này, rất quen.
“Du Nhiên, Du Nhiên.”
Du Nhiên được Lục Đình Phong ôm vào lòng bế lên bờ, ngón tay nắm lấy cà vạt của hắn mới an tâm ngất đi.
Là Lục Đình Phong, hắn đến để cứu một mình cô thôi, là người của cô!
Quá nhỏ? Con nít?
Du Nhiên nhìn hai người lôi tóc của mình ban nãy nào có giống con nít, bọn họ không chừng còn bằng tuổi của Du Nhiên nữa kìa.
Du Nhiên cúi đầu chỉnh lại tóc tai, cô tỉ mẫn vuốt lại những nếp nhăn hằn trên váy, định bụng xoay người bỏ đi, cô không muốn nói chuyện cùng mấy người xa lạ này, nụ cười quá giả tạo, ánh mắt lại chẳng mang theo một chút ý tốt nào.
Cô không thích như thế, họ khiến cô cảm giác mình là món ăn trên bàn tiệc của ba người, mà cô thì không muốn mình trở thành vật bị mổ xe.
Cô muốn đi tìm Lục Đình Phong, cô không thích nơi này, cô chỉ muốn cùng hắn về nhà.
Du Nhiên xoay người, được vài bước phát hiện hai người ban nãy dang tay ra, ý tứ không muốn cho cô đi.
Hồ Y Mỹ đứng ở phía sau nhìn thấy tất cả, cô ta khoanh tay mỉm cười.
“Nghe nói cô cùng Lục Đình Phong kết hôn được ba tháng rồi.”
Du Nhiên đứng im bất động, coi như bỏ ngoài tai lời Hồ Y Mỹ nói.
“Ha, quên mất, cô cũng chẳng nói được, thế thì làm sao trả lời đây?”
Hồ Y Mỹ nâng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trong đầu đang so sáng bản thân với Du Nhiên, lúc sau tiếc nuối mà thở dài.
“Tiếc thật, nhan sắc cũng quá kém rồi. Lục Đình Phong này muốn cưới về một người vợ hay một người chị đây nhỉ?”
Du Nhiên siết chặt nấm đấm trong tay, cô ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt bỡn cợt của Hồ Y Mỹ, tức giận trong mắt tan biến, đôi mắt sáng lấp lánh kia được ánh trăng chiếu vào, đẹp long lanh như một viên ngọc phỉ thúy hàng hiếm.
Hô Y Mỹ nhìn thấy thái độ bình thản kia, như không hề để ý đến việc bị cô ta chọc thức, tư thế ưỡn ngực tự tin kia, sống lưng thẳng tắp một đường như muốn đáp trả cô ta rằng.
Cho dù thế nào, người Lục Đình Phong cưới vẫn là Du Nhiên.
Chỉ nghĩ đến đó thôi mặc cho có bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp muốn giành cái chức này với Du Nhiên, thì cũng đã không có cửa.
Hồ Y Mỹ giận đến phát cười, ngón tay bén nhọn bắt lấy tay Du Nhiên, ở nơi không ai nghe thấy, cô ta thì thầm bên tai Du Nhiên.
“Tôi thật lòng rất ngưỡng mộ cô đó Du Nhiên, có thể câu được Lục Đình Phong cũng không phải dễ.”
“Hay là cô dạy cho tôi cách nào để quyến rũ người khác đi, kỹ thuật trên giường của cô cũng không tệ, đúng không? Cô cũng dạy nốt cho tôi nhé.”
Sắc mặt Du Nhiên hết xanh lại trắng, cô không nghĩ rằng những từ ngữ đó lại được phát ra từ cái miệng xinh đẹp của Hồ Y Mỹ. Cô ta mang tiếng là tiểu thư của một gia đình lớn, nhưng lối suy nghĩ cùng câu chữ nói năng đều rất vô văn hóa.
Du Nhiên không thể chịu nổi việc mình bị đùa bỡn như một món đồ, cô càng không biết thú vui tao nhã của cậu ấm cô chiêu lại là sỉ nhục người khác để làm niềm vui cho bản thân như thế này.
Loại người như cô ta, Lục Đình Phong không để ý là đúng.
“Ấy ấy, cô muốn đi đâu đó.”
Du Nhiên cảm thấy bị xúc phạm rất nặng, cô không để ý đến ai nữa, hất mạnh tay Hồ Y Mỹ ra. Tròng mắt Hồ Y Mỹ lòe sáng, nghiến răng nói.
“Còn giả vờ cái gì, nếu không phải cô cố tình quyến rũ Lục Đình Phong thì tại sao anh ấy lại lấy cô?”
Du Nhiên bị Hồ Y Mỹ bóp cằm, cô vùng vẫy thoát ra nhưng cứ bị mười cái móng tay như ma trảo của Hồ Y Mỹ vồ vập lao tới.
Nếu Du Nhiên nói được, cô liền muốn cho Hồ Y Mỹ biết không phải Du Nhiên này quyến rũ Lục Đình Phong đâu, Hồ Y Mỹ nói ngược rồi.
Lục Đình Phong còn thích Du Nhiên này tám năm đó, thật muốn cho cô ta biết để cô ta tức chết luôn càng tốt!
“Tôi thích Lục Đình Phong lâu rồi, vì sao một ánh mắt anh ấy cũng không dành cho tôi?”
“Còn cô, cô là cái thá gì mà được đặc quyền đó, hả?”
Ban nãy Hồ Y Mỹ đã nhìn thấy Lục Đình Phong, cô ta cũng đã thấy cảnh tượng ngọt ngào kia của hai người. Cô ta nhìn chằm chằm vào Lục Đình Phong, quan sát mọi ánh mắt động tác mà hắn đối xử với Du Nhiên, lửa ghen tỵ trong lòng bùng một phát nổi lên ngút trời. Cô ta không cam tâm ném vỡ ly rượu, sau đó nhờ em mình kéo Du Nhiên đến đây, muốn dạy dỗ Du Nhiên một trận cho bỏ tức.
Nào có ngờ Du Nhiên này không những không khóc không cầu xin Hồ Y Mỹ mà còn muốn vùng vẫy chạy thoát.
Làm sao có đạo lý dạy dỗ chưa xong liền thả người đi, Hồ Y Mỹ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cô ta lao đến, đè Du Nhiên lùi về sau, gằng giọng.
“Du Nhiên, Lục Đình Phong là của tôi, anh ấy là của tôi.”
Nói dối, Lục Đình Phong là của Du Nhiên!
Du Nhiên bị chọc trúng chỗ đau, như con thú hoang vùng vẫy khỏi kìm kẹp, cô ra sức đẩy Hồ Y Mỹ ra, còn giơ chân muốn đạp vào cái váy đắt tiền kia.
Hồ Y Mỹ nheo mắt, dùng đôi giày cao gót gạt chân Du Nhiên, muốn làm cô chới với ngã xuống. Cô ta hạ tay, vừa muốn rút tay về, Du Nhiên liền nhanh hơn bắt lấy.
Cô ta muốn đẩy ngã Du Nhiên, được! Vậy cả hai đều té chung đi.
Du Nhiên có té cũng muốn kéo theo Hồ Y Mỹ, hai người xoay một vòng liền ngã xuống hồ bơi cạnh bên.
Ùm!
Nước trong hồ văng lên tung tóe, Hồ Y Phi cùng bạn cạnh bên thấy cảnh tượng này liền hét lên một tiếng.
Cả hai người Hồ Y Mỹ và Du Nhiên đều không biết bơi, họ lặn ngụp trong hồ, tay vẫn siết chặt nhau, không hề có ý định để đối phương leo lên bờ.
“Buông...khụ khụ…buông ra.”
Hồ Y Mỹ bị Du Nhiên nhấn đầu mấy cái, uống hết hai ngụm nước lớn, khoang mũi cũng bị nước tràn vào khó chịu vô cùng, nhưng cô không còn sức phản kháng. Còn chưa kịp ngoi lên hít khí liền bị hai chân Du Nhiên đá mạnh vào người. Hồ Y Mỹ trước nay chưa có bị ai dám đánh cô nhiều đến thế, chỉ một chút sức lực cuối của cô cũng bị Du Nhiên bào mòn.
Du Nhiên cũng chẳng khá khẩm hơn Hồ Y Mỹ được bao nhiêu, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng cô vẫn không thoát khỏi cạnh uống nước. Cô bị sặc ho khù khụ hai tiếng, mắt bắt đầu hoa lên, vậy mà quơ quàng mãi cũng chẳng thấy thành hồ bơi ở đâu.
Cả hai người đều bắt đầu đuối sức rồi, cơ thể Du Nhiên còn đang có dấu hiệu chìm xuống, chợt bên tai cô nghe thấy tiếng người nhảy xuống hồ, trong chốc lát Du Nhiên bị kéo vào, cô va phải lồng ngực của một người.
Mùi hương này, rất quen.
“Du Nhiên, Du Nhiên.”
Du Nhiên được Lục Đình Phong ôm vào lòng bế lên bờ, ngón tay nắm lấy cà vạt của hắn mới an tâm ngất đi.
Là Lục Đình Phong, hắn đến để cứu một mình cô thôi, là người của cô!