Chương 55: Lục Sính về nước
(55)
Việc Du Nhiên chấp nhận điều trị không nằm ngoài ý muốn của Lục Đình Phong, chỉ là thái độ cương quyết của cô, sẵn sàng đối mặt với sợ hãi của chính mình khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Lục Đình Phong biết một trong những nguyên nhân tác động đến quyết định của cô chính là hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
=====================================
Du Nhiên lúc ở nhà rất cố gắng trò chuyện cùng Lục Đình Phong, dù cho cô chỉ phát ra được những âm thanh ê a đơn giản, nhưng cô vẫn cố gắng đến cùng. Lòng tin mà Lục Đình Phong dành cho cô rất lớn, cho nên Du Nhiên dựa vào đó mà biến chúng trở thành sức mạnh của mình, cô muốn vượt qua căn bệnh kia, muốn dùng giọng nói của chính mình gọi tên hắn.
Lục Đình Phong, Lục Đình Phong, cái tên này vươn trên đầu tim quá lâu nhưng cô chẳng thể thốt lên trọn vẹn một lần nào.
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên ngồi ở phía sau, tay hắn nắm lấy tay cô, lòng bàn tay hai người áp vào nhau, cho dù Du Nhiên đã cố gắng áp chế, Lục Đình Phong vẫn cảm nhận được chút lo lắng cùng bất an của cô.
Du Nhiên không biết lần tiếp theo của đợt kiểm tra này sẽ cho ra kết quả gì, là tốt hay không tốt, cơ hội phục hồi của cô có cao hơn lần trước không?
Cô cảm thấy sợ, sợ rằng mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy thất vọng của Lục Đình Phong.
“Du Nhiên, đừng sợ, có anh ở đây.”
Giọng nói ôn hòa của Lục Đình Phong phá vỡ những suy nghĩ cùng lo âu của cô. Du Nhiên cong ngón tay, bọn họ mười ngón đan xem vào nhau, cô mượn chút ấm áp từ tay hắn tự trấn an cho chính mình.
Cuộc kiểm tra tổng quát được diễn ra một lần nữa, Phó Cảnh Minh nhìn Du Nhiên ngoan ngoãn để cho mình kiểm tra qua một lượt, khung cảnh này khác hoàn toàn so với dáng vẻ khổ sở đầy nước mắt của cô vào một tháng trước, anh không khỏi nhìn Du Nhiên và Lục Đình Phong bằng ánh mắt khác, trong đó pha lẫn kinh ngạc cùng dò xét.
Hai người này quả thật rất hợp nhau.
Du Nhiên lần này kiểm tra xong vẫn còn tỉnh táo, cô ngồi cạnh Lục Đình Phong, đối diện với bàn làm việc của Phó Cảnh Minh, bàn tay sau khi kiểm tra hơi lạnh lại được Lục Đình Phong nắm chặt.
Hai người ngồi đợi kết quả từ phía Phó Cảnh Minh. Du Nhiên quá hồi hộp, lòng bàn tay cô rõ ràng rất lạnh lại đổ mồ hôi, Lục Đình Phong nhẹ giọng dõ dành cô một lúc mới đỡ hơn chút.
Phó Cảnh Minh mang theo bệnh án của Du Nhiên quay lại, cô căng thẳng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống đi, cô đừng căng thẳng quá.”
Phó Cảnh Minh mỉm cười, sắc mặt so với lúc nhìn thấy bệnh án của Du Nhiên vào tháng trước cũng thay đổi.
Tất cả đã thay đổi.
“Bệnh của cô đang có dấu hiệu chuyển biến tích cực, mặc dù tốc độ hồi phục chậm, nhưng việc có thể nói như bao người bình thường là chuyện sớm muộn.”
Du Nhiên ngồi thẳng lưng, hai mắt chăm chú nghe Phó Cảnh Minh nói, đến cái chớp mắt cô cũng không dám, chỉ sợ mình bỏ lỡ thứ gì đó.
Nào ngờ, Phó Cảnh Minh nói rằng bệnh của cô có tiến triển rồi?
Là thật sao?
Du Nhiên ngơ ngác quay sang Lục Đình Phong, tròng mắt đen láy sáng lên. Lục Đình Phong chạm vào khuôn mặt Du Nhiên, vui mừng mỉm cười.
“Là thật đấy Du Nhiên, em giỏi lắm.”
Du Nhiên hé miệng, i a hai tiếng, như muốn chia sẻ niềm vui này cùng Lục Đình Phong. Lần trước cô không nghe được bác sĩ nói nên chẳng biết rõ tình huống của mình là như thế nào, cô chỉ dựa vào việc lục Đình Phong cổ vũ mà hết lòng hết sức luyện tập.
Nào có ngờ tia hy vọng mong manh ấy tưởng chừng như tan biến trong lòng bàn tay, trong một ngày ngắn ngủi này biến thành sự thật!
Cô có thể nói, sớm thôi sẽ có thể giống như bao người bình thường khác!
“Cố gắng thêm một chút nữa nhé, bé con, em có thể làm được mà.”
Du Nhiên sung sướng sà vào ngực Lục Đình Phong, ôm chặt hắn, liều mạng gật đầu.
“Được rồi, đây là đơn thuốc tháng này, tiếp tục cố gắng, một tháng sau đến kiểm tra, hy vọng lúc đó cô đã lành bệnh.”
Du Nhiên mỉm cười, Lục Đình Phong nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện.
Lục Đình Phong kéo Du Nhiên vào lòng mình, hắn lúc nãy nhịn không hôn cô, bây giờ trên xe liền bắt đầu bộc phát ham muốn này. Lục Đình nâng mặt Du Nhiên lên, ở trên môi cô khẽ cắn một cái, giọng nói mang theo ý tứ cưng chiều.
“Du Nhiên giỏi như thế, anh nên thưởng thế nào cho em đây hửm?”
Ngón tay ở eo cô di chuyển, Du Nhiên bị chọc ngứa, nhoẻn miệng cười ngọt ngào, Lục Đình Phong lại hôn lên chóp mũi đáng yêu kia một cái, chợt điện thoại trong túi run lên.
Lục Đình Phong mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị hai chữ « Ông nội »
Lục đình Phong nhíu mày, cảm giác bất an dần kéo đến, cuộc điện thoại bị nhỡ một lần, sau đó người bên kia lại lập tức điện một cuộc thứ hai, âm thanh điện thoại giống như đang giục hắn. Lục Đình Phong miễn cưỡng bắt máy.
“Alo, ông nội.”
Bên đầu dây hơi ồn, Lục Đình Phong nghe được tiếng của Lục Sính.
“Đình Phong, ông đang ở sân bay thành phố X, cửa số 5, con mau đến đây đón ông.”
Việc Du Nhiên chấp nhận điều trị không nằm ngoài ý muốn của Lục Đình Phong, chỉ là thái độ cương quyết của cô, sẵn sàng đối mặt với sợ hãi của chính mình khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Lục Đình Phong biết một trong những nguyên nhân tác động đến quyết định của cô chính là hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Bàn Cờ Hoàn Hảo Nhất
=====================================
Du Nhiên lúc ở nhà rất cố gắng trò chuyện cùng Lục Đình Phong, dù cho cô chỉ phát ra được những âm thanh ê a đơn giản, nhưng cô vẫn cố gắng đến cùng. Lòng tin mà Lục Đình Phong dành cho cô rất lớn, cho nên Du Nhiên dựa vào đó mà biến chúng trở thành sức mạnh của mình, cô muốn vượt qua căn bệnh kia, muốn dùng giọng nói của chính mình gọi tên hắn.
Lục Đình Phong, Lục Đình Phong, cái tên này vươn trên đầu tim quá lâu nhưng cô chẳng thể thốt lên trọn vẹn một lần nào.
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên ngồi ở phía sau, tay hắn nắm lấy tay cô, lòng bàn tay hai người áp vào nhau, cho dù Du Nhiên đã cố gắng áp chế, Lục Đình Phong vẫn cảm nhận được chút lo lắng cùng bất an của cô.
Du Nhiên không biết lần tiếp theo của đợt kiểm tra này sẽ cho ra kết quả gì, là tốt hay không tốt, cơ hội phục hồi của cô có cao hơn lần trước không?
Cô cảm thấy sợ, sợ rằng mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy thất vọng của Lục Đình Phong.
“Du Nhiên, đừng sợ, có anh ở đây.”
Giọng nói ôn hòa của Lục Đình Phong phá vỡ những suy nghĩ cùng lo âu của cô. Du Nhiên cong ngón tay, bọn họ mười ngón đan xem vào nhau, cô mượn chút ấm áp từ tay hắn tự trấn an cho chính mình.
Cuộc kiểm tra tổng quát được diễn ra một lần nữa, Phó Cảnh Minh nhìn Du Nhiên ngoan ngoãn để cho mình kiểm tra qua một lượt, khung cảnh này khác hoàn toàn so với dáng vẻ khổ sở đầy nước mắt của cô vào một tháng trước, anh không khỏi nhìn Du Nhiên và Lục Đình Phong bằng ánh mắt khác, trong đó pha lẫn kinh ngạc cùng dò xét.
Hai người này quả thật rất hợp nhau.
Du Nhiên lần này kiểm tra xong vẫn còn tỉnh táo, cô ngồi cạnh Lục Đình Phong, đối diện với bàn làm việc của Phó Cảnh Minh, bàn tay sau khi kiểm tra hơi lạnh lại được Lục Đình Phong nắm chặt.
Hai người ngồi đợi kết quả từ phía Phó Cảnh Minh. Du Nhiên quá hồi hộp, lòng bàn tay cô rõ ràng rất lạnh lại đổ mồ hôi, Lục Đình Phong nhẹ giọng dõ dành cô một lúc mới đỡ hơn chút.
Phó Cảnh Minh mang theo bệnh án của Du Nhiên quay lại, cô căng thẳng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống đi, cô đừng căng thẳng quá.”
Phó Cảnh Minh mỉm cười, sắc mặt so với lúc nhìn thấy bệnh án của Du Nhiên vào tháng trước cũng thay đổi.
Tất cả đã thay đổi.
“Bệnh của cô đang có dấu hiệu chuyển biến tích cực, mặc dù tốc độ hồi phục chậm, nhưng việc có thể nói như bao người bình thường là chuyện sớm muộn.”
Du Nhiên ngồi thẳng lưng, hai mắt chăm chú nghe Phó Cảnh Minh nói, đến cái chớp mắt cô cũng không dám, chỉ sợ mình bỏ lỡ thứ gì đó.
Nào ngờ, Phó Cảnh Minh nói rằng bệnh của cô có tiến triển rồi?
Là thật sao?
Du Nhiên ngơ ngác quay sang Lục Đình Phong, tròng mắt đen láy sáng lên. Lục Đình Phong chạm vào khuôn mặt Du Nhiên, vui mừng mỉm cười.
“Là thật đấy Du Nhiên, em giỏi lắm.”
Du Nhiên hé miệng, i a hai tiếng, như muốn chia sẻ niềm vui này cùng Lục Đình Phong. Lần trước cô không nghe được bác sĩ nói nên chẳng biết rõ tình huống của mình là như thế nào, cô chỉ dựa vào việc lục Đình Phong cổ vũ mà hết lòng hết sức luyện tập.
Nào có ngờ tia hy vọng mong manh ấy tưởng chừng như tan biến trong lòng bàn tay, trong một ngày ngắn ngủi này biến thành sự thật!
Cô có thể nói, sớm thôi sẽ có thể giống như bao người bình thường khác!
“Cố gắng thêm một chút nữa nhé, bé con, em có thể làm được mà.”
Du Nhiên sung sướng sà vào ngực Lục Đình Phong, ôm chặt hắn, liều mạng gật đầu.
“Được rồi, đây là đơn thuốc tháng này, tiếp tục cố gắng, một tháng sau đến kiểm tra, hy vọng lúc đó cô đã lành bệnh.”
Du Nhiên mỉm cười, Lục Đình Phong nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện.
Lục Đình Phong kéo Du Nhiên vào lòng mình, hắn lúc nãy nhịn không hôn cô, bây giờ trên xe liền bắt đầu bộc phát ham muốn này. Lục Đình nâng mặt Du Nhiên lên, ở trên môi cô khẽ cắn một cái, giọng nói mang theo ý tứ cưng chiều.
“Du Nhiên giỏi như thế, anh nên thưởng thế nào cho em đây hửm?”
Ngón tay ở eo cô di chuyển, Du Nhiên bị chọc ngứa, nhoẻn miệng cười ngọt ngào, Lục Đình Phong lại hôn lên chóp mũi đáng yêu kia một cái, chợt điện thoại trong túi run lên.
Lục Đình Phong mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị hai chữ « Ông nội »
Lục đình Phong nhíu mày, cảm giác bất an dần kéo đến, cuộc điện thoại bị nhỡ một lần, sau đó người bên kia lại lập tức điện một cuộc thứ hai, âm thanh điện thoại giống như đang giục hắn. Lục Đình Phong miễn cưỡng bắt máy.
“Alo, ông nội.”
Bên đầu dây hơi ồn, Lục Đình Phong nghe được tiếng của Lục Sính.
“Đình Phong, ông đang ở sân bay thành phố X, cửa số 5, con mau đến đây đón ông.”