Chương 45: 45: Họp Báo
-Thôi, không đùa nữa.Đi về thôi, bảo bối.-Ai là bảo bối của anh?-Nói nhỏ thôi, không lại mất tiền giờ.Thanh Loan lập tức nhỏ tiếng ôm mối hận ra về.Thanh Loan bên này thì gặp chuyện về vật chất rồi, còn bên kia Đồng Oanh Lạc sắp gặp chuyện khủng hoảng về tính thần.Người ta nói chuyện gì càng lo sợ sẽ càng nhanh đến quả không sai mà.Mới đây thôi mà đã đến ngày họp báo rồi.Lục Thiên Hạo dù có bất mãn ra sao cũng đã bị Lục Đàm kéo tới đây rồi.Công ty Thiên Tầm.-Tiểu Hà, chị thấy Lục tổng tới công ty chưa?-Lục tổng hôm nay chắc sẽ không tới công ty đâu.Nghe nói lag tham gia buổi họp báo gì đó.-Vậy sao? Sao em không được biết nhỉ? Em biết rồi ạ, cảm ơn chị.-Ừm.( Mình là thư ký mà, sao không nói với mình chuyện đó nhỉ? Hay là có điều gì dấu mình? Cái đồ đáng ghét này.)Đồng Oanh Lạc vẫn chuyên tâm vào công việc của mình, không biết ở ngoài kia đang diễn ra cái gì.Buổi họp báo.Ánh đèn nháy liên tục lên những ánh sáng chói loá, nhức mắt.Đây là cuộc họp báo giữa hai hào môn Lục gia và Vãn gia, công khai hôn ước giữa hai nhà, cũng là hôn ước của Lục Thiên Hạo và Vãn Vân.Bên dưới đều là những nhà báo của các tờ báo lớn, toà báo nổi tiếng, họ đứng đông như xem hội.Tất cả đều đảm bảo sau vài tiếng nữa tin này trước thì sẽ lần khắp thành phố S sau thì ở trên mọi trang báo của cả nước.-Các vị yên tĩnh.....-Tôi là Lục Đàm, đây là con trai tôi_Lục Thiên Hạo.Bên này là Vãn lão gia và con gái ngài ấy.Thiên Hạo nhà tôi và Vãn tiểu thư đã gặp gỡ và yêu thương nhau, cũng là môn đăng hộ đối nên hai nhà chúng tôi quyết định sẽ đồng ý hôn sự này.-Tôi là người bên đài YO1, xin hỏi Vãn lão gia có đồng ý mối hôn sự này không ạ?-Đương nhiên rồi.-Theo chúng tôi biết Lục tổng là người rất lạnh lùng, xin hỏi Vãn tiểu thư, cô chấp nhận lấy anh ấy làm chồng sao?-Vâng, anh ấy lạnh lùng, cao lãnh với người ngoài nhưng rất ấm áp, ân cần với tôi.Tôi đương nhiên đồng ý.-Lục tổng anh có....Một vị phóng viên định hỏi hắn gì đó liền bị Lục Đàm có ý chặn lại và trả lời các câu hỏi khác.Cuối buổi họp báo:-Vậy hai nhà dự tính bao giờ kết thông gia ạ?-Cái này thì chưa vội, để hai đứa nó có thời gian tìm hiểu và yêu đương nhau hơn.Lục Đàm đưa ra câu trả lời thì Vãn Vân liền có thái độ không vui.Cô cầm tay Vãn lão gia lay lay ánh mắt khẩn khoản.Đợi khi cha ghé sát ả mới nói nhỏ:-Cha mau quyết đi, tránh đêm dài lắm mộng.-Ừ.Vãn lão gia nhanh chóng đứng lên tuyên bố:-Hai nhà chúng tôi định cuối tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.Rất mong có sự góp mặt của các vị khách quý.Lục Thiên Hạo trầm ngâm, im lặng từ đầu buổi hơpj báo đến bây giờ mới có chút biểu cảm.Hắn đứng bật dậy đi đến chỗ kệ chứa mic nhưng bị Lục Đàm ngăn lại.-Buổi họp báo kết thúc tại đây.-Khoan đã....Lục Đàm nói nhỏ vào tai Lục Thiên Hạo-Con có biết từ đây đến thành phố D mất bao lâu không?-?-Chưa biết thì để ta dẫn con đi.“-Ai biết cô chạy trốn không chứ?-Tôi trốn thì chỉ trốn ở nhà tôi thôi, anh sợ cái gì ?-Nhà cô ở đâu?-Thành phố D “-Ông....-Con biết con nên làm gì mà....-Mọi người vất vả rồi.Căn phòng này vài phút trước còn đông nghịt mà giờ giải tán chỉ còn vài mống người.Bên ngoài thế nào cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Lục Thiên Hạo lúc này.Hắn rời đi khỏi phòng thì bị Lục Đàm gọi lại-Con lại định đi đâu?-Công ty.-Đi ăn cơm với Vãn gia với ta.-Không đi.Lục Đàm căn bản không để ý tới lời khước từ của con mình, điều chỉnh khuôn mặt sang trạng thái niềm nở-Vãn lão gia, mời.-Lục lão gia, mời.Vân nhi, chúng ta đi thôi.-Vâng.-Thiên Hạo, còn chờ gì nữa? Đi thôi! Cha không có nhiều kiên nhẫn vậy đâu.Thẩm Tiếu thấy mấy bài báo liền lập tức cho gọi một “quân cờ” ở Thiên Tầm-Alo, tôi nghe rồi Thẩm tổng.-Oanh Lạc đâu?-Thư ký Đồng vẫn đang làm việc trên phòng ạ.-Tìm lý do đưa cô ấy ra ngoài chơi, tạm thời đừng để cô ấy cầm điện thoại .-Sao vậy ạ?-Có thắc mắc?-Không ạ.Tôi biết rồi.“ Đồng Oanh Lạc, em có yêu hắn không? Tôi thực sự rất sợ kết quả.Nếu em thật sự yêu hắn thì lần này em có buồn lắm không? Em sẽ ghen sao? “Phòng làm việc của Đồng Oanh Lạc.-Thư ký Đồng.-Sao thế?-Chị có muốn đi ra ngoài chơi với em không?-Chị bận lắm, còn đống giấy tờ đây.-Lát về em làm cùng, đi với em đi.Đi ăn đồ ăn ngon.Cũng gần trưa rồi-...!đi thôi.Đồng Oanh Lạc cùng cô gái nhanh chính rời khỏi công ty.Lúc đi qua, cô gái kia luồn tay rút điện thoại của Đồng Oanh Lạc vào túi mình.-Đi thôi!Hai cô đi qua một toà nhà, in một áp phích to kèm nội dung về buổi họp báo sáng nay.-Chị, nhìn kia kìa, máy bay kìa.-Đâu?-Kia kìa.Đợi xe đi qua toà nhà kia thì cô gái mới thở phào-Chắc em đói quá nên nhìn nhầm , haha.Tiếc là cô gái đó không đỡ được đoạn đường tiếp theo.Vãn gia với Lục gia đúng là hận không thể mang tin này báo cho cả thế giới biết mà.Khoa trương đến nỗi một đoạn đường phải chứa tới 4-5 cái áp phích như thế.Và đương nhiên không giấu được cô nữa rồi.Cô tâm trạng vô định không nói rõ được.Cô cho tạt xe vào một lề đường .-Em thấy điện thoại chị đâu không?-Em không.-Em tìm giúp chị đi, chị nhớ chị có cầm mà.-Không thấy chị ạ.-Tìm lại xem.Cô nói như hét lên khiến cô gái kia vờ như tìm thấy rồi đưa lại cho côCô gọi điện nhưng đầu dây bên kia liên tục báo thuê bao.Cô ngẩn ngơ bấm điện lại như có lập trình.Đến khi được gọi tên cô mới định thần lại.-Hôm nay không đi ăn nữa nhé.Chị hơi mệt.Chị về nhà nghỉ trước.Tới nhà chị em lái xe về công ty nhé.