Chương 8: Quay về
Hoắc Tịch Giao biết ba mình đã quyết định thì không thể thay đổi được nên đành phải chấp nhận rồi quay về phòng.
- ------
Sáng hôm sau, Tư Điềm Hi đến tập đoàn Tinh Thạch để giải quyết vài chuyện. Cô ngẩn mặt lên cửa thang máy mở ra là vóc dáng của người đàn ông nào đó khá quen thuộc làm cô ngẩn người bất ngờ.
"Tư tiểu thư thật trùng hợp lại gặp nhau rồi này xem ra chúng ta rất có duyên" - Lôi Duật Thiên rất thản nhiên đi vào ấn nút lên tầng.
"Không ngờ đến tận đây vẫn gặp anh" - Cô nói với thái độ hoàn toàn ghét bỏ.
"Cô Tư Điềm Hi hình như rất có ác cảm với tôi nhỉ...vì chuyện ở cửa hàng lần trước sao" - Hắn cười cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
"Lôi tổng nghĩ nhiều rồi tôi rất bình thường chỉ là tôi không thích giao tiếp với người lạ" - Dứt câu thì cửa thang máy lại mở ra cô lập tức rời khỏi nhưng nhanh chóng bị Lôi Duật Thiên kéo quay ngược vào trong.
"Anh làm gì vậy.." - Tư Điềm Hi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Nói chuyện chút đi" - Hắn lạnh giọng nét mặt cũng không còn vẻ đùa cợt ban nảy.
"Tôi không rảnh" - Tư Điềm Hi muốn đi ra khỏi đây nhưng bị người đàn ông này tóm tay ép sát vào tường.
"Đừng cố chống đối với tôi..cô hiểu mà đúng không?" - Lời nói không cao nhưng đầy sự áp lực khiến Tư Điềm Hi chau mày buộc phải theo hắn ra ngoài.
Lôi Duật Thiên là tổng giám đốc điều hành tập đoàn kim cương JL cũng là hậu duệ thứ ba của đế chế kim cương JL mà ai nấy đều ngưỡng mộ hắn, không phải vì hắn ngậm thìa vàng ra đời mà là hắn thật sự có bản lĩnh ngay cả cô lúc ở nước ngoài cũng đã nghe danh tiếng của hắn rất sôi nổi.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen từ từ lái đi, trên xe nét mặt của Tư Điềm Hi hoàn toàn tức giận nhưng vẫn phải kiềm nén xuống, loại người này nếu cô càng chống đối thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cho mình nhưng cô vốn không sợ chết hắn cũng hiểu được điều này nhưng thứ cô lo lắng chính là dự án phối hợp mà Lôi Duật Thiên lại là người nắm quyền trong lần hợp tác này cô không muốn anh trai cô gặp bất lợi.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" - Cô cất giọng hỏi.
"Cũng nên đi ăn một chút đi" - Hắn lái xe đến nhà hàng Tây.
Nhân viên nhìn thấy Lôi Duật Thiên thì nhanh chóng chào đón ngay cả quản lý cũng đi ra tự tay mở cửa cho hắn.
"Tôi không đói anh muốn nói gì thì nói nhanh đi tôi còn có việc" - Tư Điềm Hi nhìn hắn lạnh lùng nói.
"Tính cách thế này thì đàn ông không thích cô nỗi đâu" - Hắn hờ hững góp ý mắt không nhìn cô mà vẫn chọn món như bình thường.
"Kiểu cách của anh cũng chẳng ai dám gả cho đâu" - Tư Điềm Hi không nhẫn nhịn mà cười khẩy nói lại hắn.
"Vậy thì chúng ta quá hợp rồi.." - Lời này của hắn đúng là không có liêm sỉ mà khiến cô câm miệng không nói thêm gì nữa.
Dùng cơm cả buổi mà hắn vẫn không nói năng gì làm cô bực mình nhìn đồng hồ, hắn chỉ cười lạnh nhìn cô.
"Mẹ tôi rất ưng ý cô đấy" - Cô vừa uống chút nước thì bị lời của hắn làm cho suýt nữa thì sặc.
"Thì..thì sao chứ" - Đột nhiên lại nói vấn đề này cô thật sự không nghĩ đến.
"Cô không có ý định gì với tôi à" - Lời này phát ra từ miệng Lôi Duật Thiên đúng là khiến người ta kinh ngạc.
"Có đấy...ý định của tôi là không bao giờ dính dáng đến anh" -Tư Điềm Hi trả lời cực kì chắc chắn và dứt khoác.
"Vậy hẳn là cô phải thất vọng rồi" - Hắn cười lạnh không thể đoán ra tâm tư của hắn là gì.
Lôi Duật Thiên đưa cô quay về công ty rồi đến thẳng Bách Hoa Lâu ở đó có Trình Bách Xuyên đã đến từ lâu.
Tần Triết Viễn và Lục Thế Hào cũng đi theo sau đó vào trong, năm người đàn ông ngồi xuống ngoài uống rượu đánh bài ra thì hầu như cũng chẳng có gì mới.
"Hiếm thấy cậu đến đây giờ này đó" - Lục Thế Hào nhìn Lôi Duật Thiên.
"Cậu không đi xem mắt sao mà lại ở đây" - Lôi Duật Thiên tuỳ tiện hỏi thì nhận được ánh mắt bất mãn của Lục Thế Hào.
"Mẹ tôi cứ như sợ tôi không lấy được vợ nên cứ bắt tôi xem mắt hết người này đến người khác tôi muốn loạn đến nơi rồi" - Lục Thế Hào uống rượu tỏ rõ sự bất lực của mình.
"Phó Thiệu Bân về nước rồi" - Trình Bách Xuyên tự nhiên nhìn bọn họ nói một câu.
"Còn tưởng cậu ta chết ở Anh Quốc luôn rồi cơ đấy" - Tần Triết Viễn cười lạnh.
"Sao cậu biết vậy?" - Lôi Duật Thiên hỏi.
"Tin tức cậu hai nhà họ Phó về nước đã lan ra rồi nhà họ còn mở một buổi tiệc chào đón con trai quay về nữa đấy...thiệp mời hẳn là đưa đến từng chỗ chúng ta rồi" - Trình Bách Xuyên cười nói trong ý tứ lộ vẻ nhàn nhã thích thú.
Phó Thiệu Bân cũng không khác bọn họ cũng là con cháu nhà quyền thế chơi cùng với nhau từ nhỏ nhưng cách đây bảy năm đột nhiên Phó Thiệu Bân và Lôi Duật Thiên lại trở thành đối địch trên thương trường trận chiến cổ phiếu lúc đó rất dữ dội đã tốn không ít bút mực của báo chí nhưng cuối cùng cả hai đều không thắng không thua chỉ là Phó Thiệu Bân rút lui trước rồi lập tức rời đi sang Anh Quốc tận bảy năm.
- ------
Sáng hôm sau, Tư Điềm Hi đến tập đoàn Tinh Thạch để giải quyết vài chuyện. Cô ngẩn mặt lên cửa thang máy mở ra là vóc dáng của người đàn ông nào đó khá quen thuộc làm cô ngẩn người bất ngờ.
"Tư tiểu thư thật trùng hợp lại gặp nhau rồi này xem ra chúng ta rất có duyên" - Lôi Duật Thiên rất thản nhiên đi vào ấn nút lên tầng.
"Không ngờ đến tận đây vẫn gặp anh" - Cô nói với thái độ hoàn toàn ghét bỏ.
"Cô Tư Điềm Hi hình như rất có ác cảm với tôi nhỉ...vì chuyện ở cửa hàng lần trước sao" - Hắn cười cười nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
"Lôi tổng nghĩ nhiều rồi tôi rất bình thường chỉ là tôi không thích giao tiếp với người lạ" - Dứt câu thì cửa thang máy lại mở ra cô lập tức rời khỏi nhưng nhanh chóng bị Lôi Duật Thiên kéo quay ngược vào trong.
"Anh làm gì vậy.." - Tư Điềm Hi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Nói chuyện chút đi" - Hắn lạnh giọng nét mặt cũng không còn vẻ đùa cợt ban nảy.
"Tôi không rảnh" - Tư Điềm Hi muốn đi ra khỏi đây nhưng bị người đàn ông này tóm tay ép sát vào tường.
"Đừng cố chống đối với tôi..cô hiểu mà đúng không?" - Lời nói không cao nhưng đầy sự áp lực khiến Tư Điềm Hi chau mày buộc phải theo hắn ra ngoài.
Lôi Duật Thiên là tổng giám đốc điều hành tập đoàn kim cương JL cũng là hậu duệ thứ ba của đế chế kim cương JL mà ai nấy đều ngưỡng mộ hắn, không phải vì hắn ngậm thìa vàng ra đời mà là hắn thật sự có bản lĩnh ngay cả cô lúc ở nước ngoài cũng đã nghe danh tiếng của hắn rất sôi nổi.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen từ từ lái đi, trên xe nét mặt của Tư Điềm Hi hoàn toàn tức giận nhưng vẫn phải kiềm nén xuống, loại người này nếu cô càng chống đối thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cho mình nhưng cô vốn không sợ chết hắn cũng hiểu được điều này nhưng thứ cô lo lắng chính là dự án phối hợp mà Lôi Duật Thiên lại là người nắm quyền trong lần hợp tác này cô không muốn anh trai cô gặp bất lợi.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" - Cô cất giọng hỏi.
"Cũng nên đi ăn một chút đi" - Hắn lái xe đến nhà hàng Tây.
Nhân viên nhìn thấy Lôi Duật Thiên thì nhanh chóng chào đón ngay cả quản lý cũng đi ra tự tay mở cửa cho hắn.
"Tôi không đói anh muốn nói gì thì nói nhanh đi tôi còn có việc" - Tư Điềm Hi nhìn hắn lạnh lùng nói.
"Tính cách thế này thì đàn ông không thích cô nỗi đâu" - Hắn hờ hững góp ý mắt không nhìn cô mà vẫn chọn món như bình thường.
"Kiểu cách của anh cũng chẳng ai dám gả cho đâu" - Tư Điềm Hi không nhẫn nhịn mà cười khẩy nói lại hắn.
"Vậy thì chúng ta quá hợp rồi.." - Lời này của hắn đúng là không có liêm sỉ mà khiến cô câm miệng không nói thêm gì nữa.
Dùng cơm cả buổi mà hắn vẫn không nói năng gì làm cô bực mình nhìn đồng hồ, hắn chỉ cười lạnh nhìn cô.
"Mẹ tôi rất ưng ý cô đấy" - Cô vừa uống chút nước thì bị lời của hắn làm cho suýt nữa thì sặc.
"Thì..thì sao chứ" - Đột nhiên lại nói vấn đề này cô thật sự không nghĩ đến.
"Cô không có ý định gì với tôi à" - Lời này phát ra từ miệng Lôi Duật Thiên đúng là khiến người ta kinh ngạc.
"Có đấy...ý định của tôi là không bao giờ dính dáng đến anh" -Tư Điềm Hi trả lời cực kì chắc chắn và dứt khoác.
"Vậy hẳn là cô phải thất vọng rồi" - Hắn cười lạnh không thể đoán ra tâm tư của hắn là gì.
Lôi Duật Thiên đưa cô quay về công ty rồi đến thẳng Bách Hoa Lâu ở đó có Trình Bách Xuyên đã đến từ lâu.
Tần Triết Viễn và Lục Thế Hào cũng đi theo sau đó vào trong, năm người đàn ông ngồi xuống ngoài uống rượu đánh bài ra thì hầu như cũng chẳng có gì mới.
"Hiếm thấy cậu đến đây giờ này đó" - Lục Thế Hào nhìn Lôi Duật Thiên.
"Cậu không đi xem mắt sao mà lại ở đây" - Lôi Duật Thiên tuỳ tiện hỏi thì nhận được ánh mắt bất mãn của Lục Thế Hào.
"Mẹ tôi cứ như sợ tôi không lấy được vợ nên cứ bắt tôi xem mắt hết người này đến người khác tôi muốn loạn đến nơi rồi" - Lục Thế Hào uống rượu tỏ rõ sự bất lực của mình.
"Phó Thiệu Bân về nước rồi" - Trình Bách Xuyên tự nhiên nhìn bọn họ nói một câu.
"Còn tưởng cậu ta chết ở Anh Quốc luôn rồi cơ đấy" - Tần Triết Viễn cười lạnh.
"Sao cậu biết vậy?" - Lôi Duật Thiên hỏi.
"Tin tức cậu hai nhà họ Phó về nước đã lan ra rồi nhà họ còn mở một buổi tiệc chào đón con trai quay về nữa đấy...thiệp mời hẳn là đưa đến từng chỗ chúng ta rồi" - Trình Bách Xuyên cười nói trong ý tứ lộ vẻ nhàn nhã thích thú.
Phó Thiệu Bân cũng không khác bọn họ cũng là con cháu nhà quyền thế chơi cùng với nhau từ nhỏ nhưng cách đây bảy năm đột nhiên Phó Thiệu Bân và Lôi Duật Thiên lại trở thành đối địch trên thương trường trận chiến cổ phiếu lúc đó rất dữ dội đã tốn không ít bút mực của báo chí nhưng cuối cùng cả hai đều không thắng không thua chỉ là Phó Thiệu Bân rút lui trước rồi lập tức rời đi sang Anh Quốc tận bảy năm.