Chương : 1
Giang Lăng ngồi dựa vào giường , xuyên qua cửa phòng ngắm nhìn bầu trời bên ngoài . Tuy đã là tháng tư âm lịch , nhưng bầu trời ở cổ đại xanh biếc , mây trắng như tơ .
Nhìn xuống dưới là thấy một bức tường lớn được quét vôi trắng , góc tường có hoa tường vi nở đỏ au , mái ngói cong cong .
Ngồi kế bên giường là một thằng nhóc mặc quần áo cổ trang , nhắc nhở Giang Lăng nơi này chính là cổ đại .
Giang Lăng luôn lạnh nhạt , mỉm cười lộ vẻ chán ghét , đang sống sờ sờ , đột nhiên đến nơi đây ,chắc là mình xuyên không cũng không sai đâu .
" Lăng Nhi , đến đây ăn chút đi " .
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi dung mạo tú lệ bưng bát cháo đến .
" Nương , ngài ngồi đi "
Ngồi trước giường là đệ đệ Giang Đào , ngửi hương thơm ngào ngạt của bát cháo gà , nhịn không được nuốt nước miếng , đứng lên nhường ghế cho mẫu thân .
Lí Thanh Hà liếc nhìn con trai áy náy , ngồi vào trước giường , sờ sờ cái trán của Giang Lăng , vui mừng mỉm cười , múc một muỗng cháo , thổi cho nguội rồi đút vào miệng của Giang Lăng .
Cháo này là Lí Thanh Hà cẩn thận nấu chín .
Đem kê nhặt sạch , gà lạng hết mỡ , thêm một chút gạo, nấu lửa nhỏ đến khi thật nhừ . Vừa bổ dưỡng lại dể tiêu hóa , hương vị cũng thật là ngon .
Ăn chén cháo gà ngát hương thơm , Giang Lăng nâng mắt lên nhìn Lí Thanh Hà đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy yêu thương . Lại xoay qua nhìn đệ đệ Giang Đào , tuy là thèm ăn nhỏ dãi nhưng vẫn không khóc nháo đòi ăn .
Nàng ăn nửa chén cháo liền lắc đầu : " nhiều quá ta ăn không hết " .
Lí Thanh Hà ở đây sao không biết được nàng đang nghĩ gì , cười cười vỗ vào tay Giang Lăng
: " hài tử ngốc , ngươi ráng ăn nhiều thêm vài thứ , nhanh chóng tốt lên , nương va đệ đệ còn vui hơn là ăn sơn trân hải vị . "
" Đúng rồi đó tỷ tỷ , tỷ ăn nhiều thì càng mau hết bệnh " .Giang Đào chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng , giống như một tiểu đại nhân an ủi nàng .
Giang Lăng bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm , trong hốc mắt cũng đầy nước mắt , cảm giác ấm áp bắt đầu khởi động trong lòng nàng.
Như vậy liền cảm động ? Cái vị Đường triều tiểu cô nương thật là đa sầu đa cảm a ! Mạc danh kỳ diệu có cảm tình , trong lòng Giang Lăng ức chế , đem nước mắt ép buộc trở về .Nhưng ngược lại càng làm nước mắt trào ra .
"Nha đầu ngốc khóc cái gì ? Chờ ngươi khỏe hơn , nương làm thêm mấy bức tranh thêu , chúng ta từ từ sẽ tốt lên ". Lí Thanh Hà lấy ra khăn tay , nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Giang Lăng .
"Chờ ta trưởng thành , kiếm thật nhiều thật nhiều tiền , mua cho tỷ tỷ rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon , tỷ tỷ muốn ăn cái gì thì liền ăn cái đó ."
Giang Đào đứng lên , vung một cánh tay , ánh mắt sáng trong càng nghiêm cẩn .
Hành động và lời nói ngây thơ của Giang Đào làm cho Giang Lăng nở nụ cười , nàng khịt khịt mũi , thuận theo nương và đệ đem cháo trong chén ăn hết .
Xem khẩu vị của nữ nhi tốt như vậy , trong mắt Lí Thanh Hà tất cả đều là vui mừng , vui vẻ ra mặt nói : " hôm nay một ngày cũng không thấy mệt , sốt cũng đã lùi , khẩu vị lại tốt như vậy , xem ra bệnh đã thật sự tốt lên . Chờ một chút nương lại bóc thêm cho ngươi hai phần dược , triệt để trị hết bệnh " .
Giang Lăng lắc đầu , " đã tốt lắm rồi , không cần uống thuốc nữa đâu " .
Ngày hôm qua nàng xuyên không đến trên người tiểu cô nương này , trải qua một đêm điều tức , thân thể này đã tốt hơn phân nửa .
Có thể thấy được không phải do dược kia có tác dụng. Nàng tin tưởng chỉ cần điều tức thêm hai ngày là có thể hoàn toàn bình phục .
Huống hồ , theo trí nhớ của tiểu cô nương này biết được , cửa hàng , điền sản vì phụ thân của Giang Lăng xem bệnh , thêm làm tang sự mà tiêu tán hết .
Tiếp đến Giang Lăng bệnh nặng , Lí Thanh Hà lại đem tòa nhà trong thành , cùng quần áo trang sức của các nàng đều bán đi , gia đinh nô bộc trong nhà cũng phân phát . Hiện thời nhà bọn họ chỉ còn lại nơi cư trú là một tiểu viện tử . Nếu thuốc này lại tiếp tục uống , phỏng chừng cả tiểu viện cũ nát này cũng bị bán đi .
Nàng cũng không muốn vừa đến Đường triều lại phải ăn uống đầu đường xó chợ .
Nàng thấy Lí Thanh Hà còn muốn khuyên mình , mở miệng nói : " Ngài không cần lại nói , thân thể của ta chính ta biết . Dược kia dù có mua về ta cũng không ăn . Lại nói , ngài đem áo trong ngoài đều bán , phỏng chừng trong nhà cũng không đủ tiền bốc thuốc đâu .?"
Nghe xong lời này , Lí Thanh Hà kinh dị nhìn Giang Lăng . Đứa nhỏ này bị bệnh một hồi , chẳng những giống người lớn quan tâm biết chuyện , mà còn giống như lột xác , phá dũng trùng sinh.
Vừa rồi trong ánh mắt kia toát ra vẻ nhàn nhạt uy nghiêm , đúng là khí chất của người ở địa vị cao mới có , trước đây chưa từng thấy ở nàng .
Loại cảm giác này Lí Thanh Hà vừa quen thuộc , vừa xa lạ , phảng phất giống như người kia . . .
Lí Thanh Hà cắn chặt môi , hơn nửa ngày , vươn tay vuốt ve mặt Giang Lăng , miệng lẩm bẩm nói " Lăng Nhi , Lăng Nhi ... ngươi trưởng thành , ngươi thật sự trưởng thành " .Nước mắt trong suốt tràn bờ mi , mỗi giọt rơi trên vạt áo của nàng .
Giang Lăng không có thói quen thân thiết , theo bản năng là muốn tránh đi , nhưng thân xác tiểu cô nương dung hợp với linh hồn nàng thì tình cảm phát triển không ngừng .
Nhìn đến Lí Thanh Hà rơi lệ , nàng thầm than một tiếng , đang muốn mở miệng an ủi vài câu thì nghe phía ngoài vọng đến tiếng gõ cửa .
Lí Thanh Hà lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên quai hàm , đứng lên sửa sang lại quần áo , ổn định lại cảm xúc của bản thân , xong bước ra ngoài hỏi " Ai a ? "
" Chị dâu , là ta " .Theo thanh âm ngoài cửa truyền vào là một người nam tử . Lí Thanh Hà nghe tiếng nói quen thuộc , do dự một chút , cuối cùng cũng đích thân ra mở cửa .
" Chị dâu "
"Sao ngươi lại đến đây ? " Lí Thanh Hà giọng nói có chút lạnh lùng .
" Ta đến xem các ngươi , Lăng Nhi đã khỏe lên chưa ? " Âm thanh của nam tử tựa như có chút lấy lòng .
Lí Thanh Hà than nhẹ một tiếng , nói chuyện hòa hoãn một ít : " Đã tốt hơn rất nhiều , mời vào nhà " .
Giang Lăng nghe đoạn đối thoại , ngước mắt lên nhìn , theo cửa bước vào là thúc thúc Giang Văn Tự . Vị này nhìn hơn ba mươi tuổi , tướng mạo tuấn lãng , trên người mặc quần áo tơ lụa , xem ra cũng là người nhã nhặn , nho nhã .
Giang Đào gặp Giang Văn Tự tiến vào , đứng dậy thưa một tiếng : " thúc thúc "
"Đào Nhi " Giang Văn Tự vỗ vỗ bả vai của Giang Đào . Nhìn đứa cháu nhỏ trên người quần áo thô ráp , lại nhìn khắp phòng đều là vật dụng bài trí cũ nát , trong ánh mắt tránh qua một tia ảm đạm .
Hắn than nhẹ một tiếng , xoay người đi đến trước giường của Giang Lăng , cười hỏi : "
Lăng Nhi , ngươi cảm thấy trong người sao rồi ? "
" Cảm ơn thúc thúc , đã tốt hơn nhiều rồi "
Giang Lăng lễ phép gật gật đầu , trong đầu tìm kiếm thông tin về vị thúc thúc này trong trí nhớ của nguyên chủ .
" Vậy là tốt rồi " . Giang Văn Tự nhìn sắc mặt , khí sắc của Giang Lăng tựa hồ không sai , thở phào nhẹ nhõm . Từ trong lòng lấy ra ít tiền đưa cho Giang Đào .
Nhìn về phía Lí Thanh Hà nói : " chị dâu , Văn Tự bất tài , đây là nửa xâu tiền do ta để dành , nàng không biết , ngươi lấy bốc thuốc cho Lăng Nhi đi " .
Lí Thanh Hà sửng sốt một chút , lập tức khoát tay , thái độ cũng ôn hòa hơn rất nhiều : " không cần , ta vẫn còn chống đỡ được , đa tạ ý tốt của nhị đệ . Nhưng thỉnh nhị đệ đem tiền thu hồi lại đi " .
Giang Đào nghe mẫu thân nói xong lời này , vội vàng lui một bước , cũng không tiếp nhận tiền trên tay của Giang Văn Tự .
Giang Văn Tự đem tiền đặt trên bàn , nói : " chị dâu ngươi không cần lại chối từ .Huynh trưởng qua đời , gia đình gặp biến cố lớn , Văn Tự luôn luôn không thể giúp đỡ được các ngươi , thật là xấu hổ . Hiện giờ các ngươi đã rơi vào tình thế như vậy , ta lại không đưa tay giúp đỡ , sau này xuống suối vàng có mặt mũi nào mà gặp mặt đại ca ."
" Nhị đệ không cần nhiều lời , tiền này chúng ta vạn lần không thể lấy , đệ cất vào đi. " Lí Thanh Hà vẻ mặt thật là kiên định , nói tới đây nàng lại lạnh lùng " Lại nói , khoảng thời gian trước ngươi đưa đến đây nửa xâu tiền , ta cũng còn chưa trả lại được , thỉnh đệ muội thư thả cho ít ngày , ta sẽ tìm cách gửi trả cho ."
Giang Văn Tự lộ ra chút chua xót " Chị dâu như thế là trách cứ Văn Tự vô năng sao ? "
Lí Thanh Hà cười nhẹ " không dám "
Giang Lăng lúc này cảm giác bên ngoài có người , la lớn lên : " Ai ở bên ngoài ? "
Cả nhà sửng sốt , đồng loạt hướng ra cửa nhìn lại .
" khanh khách ....." một trận tiếng cười vang lên ,chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi , trên người mặc lăng la tơ lụa , được một nha hoàn đỡ cánh tay đi vào .
Nữ nhân này tương đối đẫy đà , ngũ quan cùng khí chất so với Lí Thanh Hà có phần kém hơn , nhưng cũng có vài phần tư sắc . Nàng cười rung rẩy hết cả người .
Liếc nhìn xung quanh phòng ở , trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa .
Lại xoay về hướng Lí Thanh Hà " Chị dâu , nửa xâu tiền này là tiền riêng của Văn Tự , nhưng là cho người mượn thôi , miễn cho tướng công ngày đêm nhớ thương , sớm muộn gì cũng vướng bận , làm cho người ta đau lòng " .
Lí Thanh Hà khi thấy nữ nhân kia tiến vào sắc mặt đã trầm xuống , bây giờ lại nghe những lời này , lạnh lùng liếc nhìn Trương Lưu Phương một cái , cũng không để ý đến nàng , xoay qua nói với Giang Văn Tự : " Thỉnh nhị đệ đem tiền cùng người nhà của ngươi đi nhanh đi ! "
Giang Văn Tự khi thấy vợ mình là Trương Lưu Phương bước vào thì sắc mặt đã đại biến , nhanh chân chạy đến đem tiền dấu vào trong áo . Lúc này nghe lời nói của Lí Thanh Hà , ngượng ngùng lôi kéo tay áo của Trương Lưu Phương .
Sắc mặt Trương Lưu Phương đột nhiên thay đổi , giật mạnh ống tay áo lại , chỉ vào Giang Văn Tự quát lên : " giỏi cho Giang Văn Tự , dám khoe khoang bản sự , lấy tiền thuê phòng cất dấu riêng để lấy lòng nữ nhân a . Ngươi đừng tưởng là ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi , nhìn quả phụ tẩu tử người ta xinh đẹp định câu tam đáp tứ . Ngươi xem lão nương ta là người như thế nào ? Ngươi nghĩ Trương gia ta là người dễ khi dễ hay sao ? "
"Phu...phu nhân ..." Giang Văn Tự xưa nay là sợ nhất con cọp mẹ này . Vốn thấy nàng tiến vào sắc mặt đã tái nhợt .Lúc này thấy nàng không bận tâm gì đến thể diện , đem chậu nước bẩn hướng mình và tẩu tử hắt đến , nhất thời mặt hắn đỏ bừng , một câu cũng nói không nên lời .
"Giang Trương thị , ngươi không cần quá mức ! " Lí Thanh Hà đi đến trước mặt , lạnh lùng nhìn nàng : " chính ngươi dơ bẩn , đừng nghĩ mọi người đều dơ bẩn giống ngươi . Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta , không cần ở đây làm dơ bẩn chỗ này " .
" Ngươi thôi đi . Ngươi cho là ngươi thanh cao , ngươi tài giỏi , bất quá ngươi xuất thân chỉ là con của kế thất do tỳ nữ sinh ra , thật đúng cho rằng mình là danh môn khuê tú , suốt ngày lên mặt , bất quá cũng là dựa hơi Giang gia lão đại đã chết kia ... "
" Ngươi ...... ngươi ....." nghe Trương Lưu Phương nhắc đến tướng công đã chết mà không chút nào tôn trọng ,mặt Lí Thanh Hà trở nên tái nhợt , chỉ vào nàng tức giận nói không ra lời .
" Thế nào ? Chạm đến chỗ đau của ngươi à ? Trước kia có người che chở ngươi , liền cho mình là Giang gia đại phu nhân , làm ra bộ dáng thanh cao , còn ngâm thơ vẽ tranh . Ta khinh bỉ , nói cho ngươi , lão nương nhìn ngươi thật là chướng mắt . "
Lí Thanh Hà luôn luôn hòa ái , có bao giờ cùng người cãi nhau , lúc này bị Trương Lưu Phương nói như vậy tức giận đến cả người phát run , nhưng lại nói không nên lời .
" Cút "
Chợt một tiếng gầm lên , âm thanh mặc dù thấp nhưng lại lộ ra vô tận uy nghiêm cùng hàn ý , đem vài người trong phòng giật nảy mình .
Cả nhà theo âm thanh nhìn lại , chỉ thấy Giang Lăng ngồi dựa ở đầu giường , đang nhìn về phía Trương Lưu Phương ánh mắt lóe hàn quang .
Nhìn xuống dưới là thấy một bức tường lớn được quét vôi trắng , góc tường có hoa tường vi nở đỏ au , mái ngói cong cong .
Ngồi kế bên giường là một thằng nhóc mặc quần áo cổ trang , nhắc nhở Giang Lăng nơi này chính là cổ đại .
Giang Lăng luôn lạnh nhạt , mỉm cười lộ vẻ chán ghét , đang sống sờ sờ , đột nhiên đến nơi đây ,chắc là mình xuyên không cũng không sai đâu .
" Lăng Nhi , đến đây ăn chút đi " .
Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi dung mạo tú lệ bưng bát cháo đến .
" Nương , ngài ngồi đi "
Ngồi trước giường là đệ đệ Giang Đào , ngửi hương thơm ngào ngạt của bát cháo gà , nhịn không được nuốt nước miếng , đứng lên nhường ghế cho mẫu thân .
Lí Thanh Hà liếc nhìn con trai áy náy , ngồi vào trước giường , sờ sờ cái trán của Giang Lăng , vui mừng mỉm cười , múc một muỗng cháo , thổi cho nguội rồi đút vào miệng của Giang Lăng .
Cháo này là Lí Thanh Hà cẩn thận nấu chín .
Đem kê nhặt sạch , gà lạng hết mỡ , thêm một chút gạo, nấu lửa nhỏ đến khi thật nhừ . Vừa bổ dưỡng lại dể tiêu hóa , hương vị cũng thật là ngon .
Ăn chén cháo gà ngát hương thơm , Giang Lăng nâng mắt lên nhìn Lí Thanh Hà đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy yêu thương . Lại xoay qua nhìn đệ đệ Giang Đào , tuy là thèm ăn nhỏ dãi nhưng vẫn không khóc nháo đòi ăn .
Nàng ăn nửa chén cháo liền lắc đầu : " nhiều quá ta ăn không hết " .
Lí Thanh Hà ở đây sao không biết được nàng đang nghĩ gì , cười cười vỗ vào tay Giang Lăng
: " hài tử ngốc , ngươi ráng ăn nhiều thêm vài thứ , nhanh chóng tốt lên , nương va đệ đệ còn vui hơn là ăn sơn trân hải vị . "
" Đúng rồi đó tỷ tỷ , tỷ ăn nhiều thì càng mau hết bệnh " .Giang Đào chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng , giống như một tiểu đại nhân an ủi nàng .
Giang Lăng bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm , trong hốc mắt cũng đầy nước mắt , cảm giác ấm áp bắt đầu khởi động trong lòng nàng.
Như vậy liền cảm động ? Cái vị Đường triều tiểu cô nương thật là đa sầu đa cảm a ! Mạc danh kỳ diệu có cảm tình , trong lòng Giang Lăng ức chế , đem nước mắt ép buộc trở về .Nhưng ngược lại càng làm nước mắt trào ra .
"Nha đầu ngốc khóc cái gì ? Chờ ngươi khỏe hơn , nương làm thêm mấy bức tranh thêu , chúng ta từ từ sẽ tốt lên ". Lí Thanh Hà lấy ra khăn tay , nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Giang Lăng .
"Chờ ta trưởng thành , kiếm thật nhiều thật nhiều tiền , mua cho tỷ tỷ rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon , tỷ tỷ muốn ăn cái gì thì liền ăn cái đó ."
Giang Đào đứng lên , vung một cánh tay , ánh mắt sáng trong càng nghiêm cẩn .
Hành động và lời nói ngây thơ của Giang Đào làm cho Giang Lăng nở nụ cười , nàng khịt khịt mũi , thuận theo nương và đệ đem cháo trong chén ăn hết .
Xem khẩu vị của nữ nhi tốt như vậy , trong mắt Lí Thanh Hà tất cả đều là vui mừng , vui vẻ ra mặt nói : " hôm nay một ngày cũng không thấy mệt , sốt cũng đã lùi , khẩu vị lại tốt như vậy , xem ra bệnh đã thật sự tốt lên . Chờ một chút nương lại bóc thêm cho ngươi hai phần dược , triệt để trị hết bệnh " .
Giang Lăng lắc đầu , " đã tốt lắm rồi , không cần uống thuốc nữa đâu " .
Ngày hôm qua nàng xuyên không đến trên người tiểu cô nương này , trải qua một đêm điều tức , thân thể này đã tốt hơn phân nửa .
Có thể thấy được không phải do dược kia có tác dụng. Nàng tin tưởng chỉ cần điều tức thêm hai ngày là có thể hoàn toàn bình phục .
Huống hồ , theo trí nhớ của tiểu cô nương này biết được , cửa hàng , điền sản vì phụ thân của Giang Lăng xem bệnh , thêm làm tang sự mà tiêu tán hết .
Tiếp đến Giang Lăng bệnh nặng , Lí Thanh Hà lại đem tòa nhà trong thành , cùng quần áo trang sức của các nàng đều bán đi , gia đinh nô bộc trong nhà cũng phân phát . Hiện thời nhà bọn họ chỉ còn lại nơi cư trú là một tiểu viện tử . Nếu thuốc này lại tiếp tục uống , phỏng chừng cả tiểu viện cũ nát này cũng bị bán đi .
Nàng cũng không muốn vừa đến Đường triều lại phải ăn uống đầu đường xó chợ .
Nàng thấy Lí Thanh Hà còn muốn khuyên mình , mở miệng nói : " Ngài không cần lại nói , thân thể của ta chính ta biết . Dược kia dù có mua về ta cũng không ăn . Lại nói , ngài đem áo trong ngoài đều bán , phỏng chừng trong nhà cũng không đủ tiền bốc thuốc đâu .?"
Nghe xong lời này , Lí Thanh Hà kinh dị nhìn Giang Lăng . Đứa nhỏ này bị bệnh một hồi , chẳng những giống người lớn quan tâm biết chuyện , mà còn giống như lột xác , phá dũng trùng sinh.
Vừa rồi trong ánh mắt kia toát ra vẻ nhàn nhạt uy nghiêm , đúng là khí chất của người ở địa vị cao mới có , trước đây chưa từng thấy ở nàng .
Loại cảm giác này Lí Thanh Hà vừa quen thuộc , vừa xa lạ , phảng phất giống như người kia . . .
Lí Thanh Hà cắn chặt môi , hơn nửa ngày , vươn tay vuốt ve mặt Giang Lăng , miệng lẩm bẩm nói " Lăng Nhi , Lăng Nhi ... ngươi trưởng thành , ngươi thật sự trưởng thành " .Nước mắt trong suốt tràn bờ mi , mỗi giọt rơi trên vạt áo của nàng .
Giang Lăng không có thói quen thân thiết , theo bản năng là muốn tránh đi , nhưng thân xác tiểu cô nương dung hợp với linh hồn nàng thì tình cảm phát triển không ngừng .
Nhìn đến Lí Thanh Hà rơi lệ , nàng thầm than một tiếng , đang muốn mở miệng an ủi vài câu thì nghe phía ngoài vọng đến tiếng gõ cửa .
Lí Thanh Hà lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên quai hàm , đứng lên sửa sang lại quần áo , ổn định lại cảm xúc của bản thân , xong bước ra ngoài hỏi " Ai a ? "
" Chị dâu , là ta " .Theo thanh âm ngoài cửa truyền vào là một người nam tử . Lí Thanh Hà nghe tiếng nói quen thuộc , do dự một chút , cuối cùng cũng đích thân ra mở cửa .
" Chị dâu "
"Sao ngươi lại đến đây ? " Lí Thanh Hà giọng nói có chút lạnh lùng .
" Ta đến xem các ngươi , Lăng Nhi đã khỏe lên chưa ? " Âm thanh của nam tử tựa như có chút lấy lòng .
Lí Thanh Hà than nhẹ một tiếng , nói chuyện hòa hoãn một ít : " Đã tốt hơn rất nhiều , mời vào nhà " .
Giang Lăng nghe đoạn đối thoại , ngước mắt lên nhìn , theo cửa bước vào là thúc thúc Giang Văn Tự . Vị này nhìn hơn ba mươi tuổi , tướng mạo tuấn lãng , trên người mặc quần áo tơ lụa , xem ra cũng là người nhã nhặn , nho nhã .
Giang Đào gặp Giang Văn Tự tiến vào , đứng dậy thưa một tiếng : " thúc thúc "
"Đào Nhi " Giang Văn Tự vỗ vỗ bả vai của Giang Đào . Nhìn đứa cháu nhỏ trên người quần áo thô ráp , lại nhìn khắp phòng đều là vật dụng bài trí cũ nát , trong ánh mắt tránh qua một tia ảm đạm .
Hắn than nhẹ một tiếng , xoay người đi đến trước giường của Giang Lăng , cười hỏi : "
Lăng Nhi , ngươi cảm thấy trong người sao rồi ? "
" Cảm ơn thúc thúc , đã tốt hơn nhiều rồi "
Giang Lăng lễ phép gật gật đầu , trong đầu tìm kiếm thông tin về vị thúc thúc này trong trí nhớ của nguyên chủ .
" Vậy là tốt rồi " . Giang Văn Tự nhìn sắc mặt , khí sắc của Giang Lăng tựa hồ không sai , thở phào nhẹ nhõm . Từ trong lòng lấy ra ít tiền đưa cho Giang Đào .
Nhìn về phía Lí Thanh Hà nói : " chị dâu , Văn Tự bất tài , đây là nửa xâu tiền do ta để dành , nàng không biết , ngươi lấy bốc thuốc cho Lăng Nhi đi " .
Lí Thanh Hà sửng sốt một chút , lập tức khoát tay , thái độ cũng ôn hòa hơn rất nhiều : " không cần , ta vẫn còn chống đỡ được , đa tạ ý tốt của nhị đệ . Nhưng thỉnh nhị đệ đem tiền thu hồi lại đi " .
Giang Đào nghe mẫu thân nói xong lời này , vội vàng lui một bước , cũng không tiếp nhận tiền trên tay của Giang Văn Tự .
Giang Văn Tự đem tiền đặt trên bàn , nói : " chị dâu ngươi không cần lại chối từ .Huynh trưởng qua đời , gia đình gặp biến cố lớn , Văn Tự luôn luôn không thể giúp đỡ được các ngươi , thật là xấu hổ . Hiện giờ các ngươi đã rơi vào tình thế như vậy , ta lại không đưa tay giúp đỡ , sau này xuống suối vàng có mặt mũi nào mà gặp mặt đại ca ."
" Nhị đệ không cần nhiều lời , tiền này chúng ta vạn lần không thể lấy , đệ cất vào đi. " Lí Thanh Hà vẻ mặt thật là kiên định , nói tới đây nàng lại lạnh lùng " Lại nói , khoảng thời gian trước ngươi đưa đến đây nửa xâu tiền , ta cũng còn chưa trả lại được , thỉnh đệ muội thư thả cho ít ngày , ta sẽ tìm cách gửi trả cho ."
Giang Văn Tự lộ ra chút chua xót " Chị dâu như thế là trách cứ Văn Tự vô năng sao ? "
Lí Thanh Hà cười nhẹ " không dám "
Giang Lăng lúc này cảm giác bên ngoài có người , la lớn lên : " Ai ở bên ngoài ? "
Cả nhà sửng sốt , đồng loạt hướng ra cửa nhìn lại .
" khanh khách ....." một trận tiếng cười vang lên ,chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi , trên người mặc lăng la tơ lụa , được một nha hoàn đỡ cánh tay đi vào .
Nữ nhân này tương đối đẫy đà , ngũ quan cùng khí chất so với Lí Thanh Hà có phần kém hơn , nhưng cũng có vài phần tư sắc . Nàng cười rung rẩy hết cả người .
Liếc nhìn xung quanh phòng ở , trong mắt hiện lên vẻ vui mừng khi thấy người gặp họa .
Lại xoay về hướng Lí Thanh Hà " Chị dâu , nửa xâu tiền này là tiền riêng của Văn Tự , nhưng là cho người mượn thôi , miễn cho tướng công ngày đêm nhớ thương , sớm muộn gì cũng vướng bận , làm cho người ta đau lòng " .
Lí Thanh Hà khi thấy nữ nhân kia tiến vào sắc mặt đã trầm xuống , bây giờ lại nghe những lời này , lạnh lùng liếc nhìn Trương Lưu Phương một cái , cũng không để ý đến nàng , xoay qua nói với Giang Văn Tự : " Thỉnh nhị đệ đem tiền cùng người nhà của ngươi đi nhanh đi ! "
Giang Văn Tự khi thấy vợ mình là Trương Lưu Phương bước vào thì sắc mặt đã đại biến , nhanh chân chạy đến đem tiền dấu vào trong áo . Lúc này nghe lời nói của Lí Thanh Hà , ngượng ngùng lôi kéo tay áo của Trương Lưu Phương .
Sắc mặt Trương Lưu Phương đột nhiên thay đổi , giật mạnh ống tay áo lại , chỉ vào Giang Văn Tự quát lên : " giỏi cho Giang Văn Tự , dám khoe khoang bản sự , lấy tiền thuê phòng cất dấu riêng để lấy lòng nữ nhân a . Ngươi đừng tưởng là ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi , nhìn quả phụ tẩu tử người ta xinh đẹp định câu tam đáp tứ . Ngươi xem lão nương ta là người như thế nào ? Ngươi nghĩ Trương gia ta là người dễ khi dễ hay sao ? "
"Phu...phu nhân ..." Giang Văn Tự xưa nay là sợ nhất con cọp mẹ này . Vốn thấy nàng tiến vào sắc mặt đã tái nhợt .Lúc này thấy nàng không bận tâm gì đến thể diện , đem chậu nước bẩn hướng mình và tẩu tử hắt đến , nhất thời mặt hắn đỏ bừng , một câu cũng nói không nên lời .
"Giang Trương thị , ngươi không cần quá mức ! " Lí Thanh Hà đi đến trước mặt , lạnh lùng nhìn nàng : " chính ngươi dơ bẩn , đừng nghĩ mọi người đều dơ bẩn giống ngươi . Ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta , không cần ở đây làm dơ bẩn chỗ này " .
" Ngươi thôi đi . Ngươi cho là ngươi thanh cao , ngươi tài giỏi , bất quá ngươi xuất thân chỉ là con của kế thất do tỳ nữ sinh ra , thật đúng cho rằng mình là danh môn khuê tú , suốt ngày lên mặt , bất quá cũng là dựa hơi Giang gia lão đại đã chết kia ... "
" Ngươi ...... ngươi ....." nghe Trương Lưu Phương nhắc đến tướng công đã chết mà không chút nào tôn trọng ,mặt Lí Thanh Hà trở nên tái nhợt , chỉ vào nàng tức giận nói không ra lời .
" Thế nào ? Chạm đến chỗ đau của ngươi à ? Trước kia có người che chở ngươi , liền cho mình là Giang gia đại phu nhân , làm ra bộ dáng thanh cao , còn ngâm thơ vẽ tranh . Ta khinh bỉ , nói cho ngươi , lão nương nhìn ngươi thật là chướng mắt . "
Lí Thanh Hà luôn luôn hòa ái , có bao giờ cùng người cãi nhau , lúc này bị Trương Lưu Phương nói như vậy tức giận đến cả người phát run , nhưng lại nói không nên lời .
" Cút "
Chợt một tiếng gầm lên , âm thanh mặc dù thấp nhưng lại lộ ra vô tận uy nghiêm cùng hàn ý , đem vài người trong phòng giật nảy mình .
Cả nhà theo âm thanh nhìn lại , chỉ thấy Giang Lăng ngồi dựa ở đầu giường , đang nhìn về phía Trương Lưu Phương ánh mắt lóe hàn quang .