Chương : 18
Một căn biệt thự ở ngoại ô Đài Bắc.
Hiểu Thanh bị chói trong một căn phòng.
Con mẹ nó, bắt cô đến đây thì cũng phải cho ăn uống đàng hoàng chứ.
Bật bóng đèn lên sợ tốn điện hay ảnh hưởng đến ngân sách quốc gia à? Tối như vậy muốn tìm gì đó để cởi dây trói cũng không được.
Căn phòng cô bị nhốt tối qua rất tốt mà, điện nước đầy đủ, khi không đưa cô tới căn phòng tối om này để làm gì?
Chỗ bị đánh ở bụng lúc tối qua của cô còn rất đau, giờ lại thêm cơn đói hành hạ nữa.
Triệu Trấn Nam, à không, ai cũng được, mau mau tới đây đem cô đi đi.
Đang ngọ nguậy cầu nguyện, cô nghe thấy tiếng động rồi tiếng thở nặng nề ở một góc phòng.
Ngoài cô còn ai khác sao?
Thôi đúng rồi, là cô gái tối qua bị đưa đi mà cô nhìn thấy.
Cô còn tưởng cô ấy được đối xử tốt lắm chứ, hoá ra cũng bị nhốt ở chỗ này giống cô.
Lý do cô bị mang đến chỗ chim không thèm ị này là nhờ con mẹ ngồi trong góc kia?
Tức chết mất, nếu biết trước sẽ phiền phức như vậy có chết cô cũng không dính vào đám người đó.
Giờ khổ chưa? Bị tát một cái cũng đáng lắm mà.
"Cô không sao chứ?" Đang thầm chửi rủa bản thân, một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai cô.
Đó là hỏi cô à?
"Không sao, thế còn cô?" Cô đáp lời.
Thôi thì buồn chán nơi đây chờ Triệu Trấn Nam tới cứu thì cứ tìm người nói chuyện cho đỡ buồn đã.
Con hàng Triệu Trấn Nam này thật lề mề, nhất định là anh ta biết cô mất tích mà tới giờ này cũng không thèm tới cứu cô, tức chết mà!
"Xin lỗi, là do tôi nên cô mới bị bắt tới đây." Mao Tử Dao nhẹ giọng.
Hiểu Thanh thở dài một tiếng, hoá ra cô cũng biết là nhờ cô à?
Mao Tử Dao bỗng nhiên cảm thấy bất an, một nỗi sợ vô hình bao trùm lấy cô ta,cổ cô ta như bị ai bóp nghẹt.
Cảm giác này... nỗi sợ này... giống hệt hai năm trước khi ở trong bệnh viện.
Đôi tay cô ta tê dại bơm một chất lỏng vào chai nước truyền, màn hình hiện lên những con số loằng ngoằng, chằng chịt. Sinh mạng của một cô gái đang dần mất đi. Là cô ta làm, chính tay cô ta làm.
"Không!" Nhớ lại cảnh tưởng hai năm trước, Mao Tử Dao kinh hãi hét lên.
Hiểu Thanh mệt mỏi dựa vào góc tường... đói quá... bị tiếng hét của Mao Tử Dao làm cho giật mình.
Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn đã lâu không được uống nước: "Theo tôi thấy chỗ này không có chuột hay gián gì cả." Cô có cần hét toáng lên như vậy hay không? Còn sức thì hét to lên, để đám ngoài cửa xông vào bịt miệng cô lại. Phiền chết được.
Mao Tử Dao lấy lại bình tĩnh: "Cô... cô..."
Cô ta cứ cô cô nửa ngày cũng nói không ra hơi. Cho tới khi đèn được bật sáng.
"Mao đại tiểu thư, thật thất lễ quá!" Mã Tư Hoành đi vào, ông ta tươi cười nhìn Mao Tử Dao.
Mao Tử Dao khôi phục vẻ mặt cao ngạo ngước mắt nhìn Mã Tư Hoành: "Chú Mã, chú đem cháu đến đây làm gì? Không phải chú dùng cháu để uy hiếp Thần chứ?"
"Hahaha, cô đúng thật rất thông minh." Ông ta cười sảng khoái.
Hiểu Thanh im lặng nãy giờ, cô mở mắt nhìn hai người: "Ông Mã, nếu đây là việc riêng của các người, có thể thả tôi đi được không?"
Mao Tử Dao đưa mắt nhìn người trong góc.
Sắc mặt cô ta bỗng chốc tái nhợt.
Tần Hiểu Thanh! Sao có thể là cô!
Cô chết rồi cơ mà, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chính tay tôi, chính tay tôi đã tiêm thứ đó, tại sao cô lại chưa chết?
Mao Tử Dao toàn thân đổ mồ hôi, cô ta quay sang hỏi: "Tần... Tần Hiểu Thanh."
Hiểu Thanh ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Mao Tử Dao: "Cô quen tôi?"
Mao Tử Dao khó hiểu nhíu mày, cô ta tại sao lại nói vậy?
Quen? Hừ, chúng ta quá quen là đằng khác.
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên?
Không! Tôi thà giết nhầm cô còn hơn bỏ sót.
Tôi không cần biết cô không quen tôi thật hay giả nhưng nếu cô đã dám xuất hiện một lần nữa, tôi sẽ không để cô sống yên.
Tôi đã giết cô một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng khó khăn gì.
"Chú Mã, cháu có chuyện riêng muốn nói với chú." Mao Tử Dao nhìn Mã Tư Hoành bằng ánh mắt cực kì nghiêm túc.
Mã Tư Hoành không nói gì, ông ta quay người, mấy người đàn ông đứng đó hiểu ý dẫn Mao Tử Dao bị trói đi theo để lại một mình Hiểu Thanh trong phòng.
Trước khi đi khỏi, Mao Tử Dao quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu sa đầy ác ý.
Hiểu Thanh thoáng cái rùng mình.
Ánh mắt đó là sao? Muốn làm gì cô?
Cô rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, ánh mắt đó, vẻ mặt đó của Mao Tử Dao hoàn toàn không có ý tốt.
"Tần Hiểu Thanh, giờ mày thấy mày ngu chưa?" Cô hối hận đá mấy cái vào tường.
Trốn! Phải trốn mới được.
Dù cô không thông minh nhưng cũng chẳng ngu tới mức nằm im chờ chết.
Có điều.... cái bụng rỗng này cứ phản đối kịch liệt như vậy thì cô không chắc.
Hiểu Thanh dùng đôi tay bị trói cố gắng bám vào tường đứng dậy. Đảo mắt quanh căn phòng, giờ cô mới phát hiện căn phòng này được thiết kế theo kiến trúc phương tây vô cùng xa hoa.
Haizzzz, nếu đây là một kì nghỉ thì tốt quá, cô sẽ dùng thời gian cả ngày chỉ để ngủ trên chiếc giường đắt đỏ kia.
"Bé yêu, ngoan ngoãn chờ chị. Có tiền rồi chị sẽ cưới em về." Hiểu Thanh lưu luyến nhìn chiếc giường.
Bà chị à! Bà bỏ trốn hay giường trốn vậy?
Tìm kiếm xung quanh một hồi cô đã thấy mệt. Đúng là không thực không vực được đạo mà.
Căn phòng lớn như vậy mà không nổi cái kéo hay con dao.
Số cô thật sự đen vậy à?
Nếu cô trốn được khỏi đây, cô nhất định sẽ nghe lời Triệu Trấn Nam, nghe lời anh ta đi học vài đường võ cơ bản để tự vệ.
Tiếng bước chân ở hành lang ngày càng gần, Hiểu Thanh quay lại chỗ cũ ngồi xuống như ban đầu.
"Dẫn cô ta đi" Một giọng nói vang lên, một tên nhận lệnh đi vào kéo cô ra.
"Đi đâu? Các anh định đưa tôi đi đâu?" Cô đặt câu hỏi với người đàn ông cao 1m80 trước mặt.
"Cô gái nhỏ, đừng trách bọn tôi. Có trách thì trách cô đắt tội Mao Tử Dao." Người đàn ông kia không quay đầu.
Anh ta cũng có chút lương tâm mà nói cho cô nghe lý do.
"Mao Tử Dao? Là người bị nhốt chung với tôi? Tôi không quen cô ta, tại sao cô ta muốn hại tôi?"
"Tôi không thể giải thích cho cô nhiều hơn, chỉ trách người đó là Lục phu nhân tương lai, là vợ của Lục Thần."
Lục Thần, lại là cái tên này.
Ra là cuộc đời của cô bị phá hủy bởi cái tên Lục Thần.
Chỉ vì hắn là Lục Thần, chỉ vì hắn có quyền lực, chỉ vì hắn có tiền nên hắn có quyền chi phối mạng sống của người khác?
Được, Lục Thần, cái tên này cô có chết cũng chẳng thể quên.
"Tôi... tôi có thể biết các anh sẽ làm gì tôi không?" Cô nhìn người đàn ông kia chớp chớp mắt cười cười như thể "Tôi sắp được ăn gì"
Hiểu Thanh bị chói trong một căn phòng.
Con mẹ nó, bắt cô đến đây thì cũng phải cho ăn uống đàng hoàng chứ.
Bật bóng đèn lên sợ tốn điện hay ảnh hưởng đến ngân sách quốc gia à? Tối như vậy muốn tìm gì đó để cởi dây trói cũng không được.
Căn phòng cô bị nhốt tối qua rất tốt mà, điện nước đầy đủ, khi không đưa cô tới căn phòng tối om này để làm gì?
Chỗ bị đánh ở bụng lúc tối qua của cô còn rất đau, giờ lại thêm cơn đói hành hạ nữa.
Triệu Trấn Nam, à không, ai cũng được, mau mau tới đây đem cô đi đi.
Đang ngọ nguậy cầu nguyện, cô nghe thấy tiếng động rồi tiếng thở nặng nề ở một góc phòng.
Ngoài cô còn ai khác sao?
Thôi đúng rồi, là cô gái tối qua bị đưa đi mà cô nhìn thấy.
Cô còn tưởng cô ấy được đối xử tốt lắm chứ, hoá ra cũng bị nhốt ở chỗ này giống cô.
Lý do cô bị mang đến chỗ chim không thèm ị này là nhờ con mẹ ngồi trong góc kia?
Tức chết mất, nếu biết trước sẽ phiền phức như vậy có chết cô cũng không dính vào đám người đó.
Giờ khổ chưa? Bị tát một cái cũng đáng lắm mà.
"Cô không sao chứ?" Đang thầm chửi rủa bản thân, một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai cô.
Đó là hỏi cô à?
"Không sao, thế còn cô?" Cô đáp lời.
Thôi thì buồn chán nơi đây chờ Triệu Trấn Nam tới cứu thì cứ tìm người nói chuyện cho đỡ buồn đã.
Con hàng Triệu Trấn Nam này thật lề mề, nhất định là anh ta biết cô mất tích mà tới giờ này cũng không thèm tới cứu cô, tức chết mà!
"Xin lỗi, là do tôi nên cô mới bị bắt tới đây." Mao Tử Dao nhẹ giọng.
Hiểu Thanh thở dài một tiếng, hoá ra cô cũng biết là nhờ cô à?
Mao Tử Dao bỗng nhiên cảm thấy bất an, một nỗi sợ vô hình bao trùm lấy cô ta,cổ cô ta như bị ai bóp nghẹt.
Cảm giác này... nỗi sợ này... giống hệt hai năm trước khi ở trong bệnh viện.
Đôi tay cô ta tê dại bơm một chất lỏng vào chai nước truyền, màn hình hiện lên những con số loằng ngoằng, chằng chịt. Sinh mạng của một cô gái đang dần mất đi. Là cô ta làm, chính tay cô ta làm.
"Không!" Nhớ lại cảnh tưởng hai năm trước, Mao Tử Dao kinh hãi hét lên.
Hiểu Thanh mệt mỏi dựa vào góc tường... đói quá... bị tiếng hét của Mao Tử Dao làm cho giật mình.
Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn đã lâu không được uống nước: "Theo tôi thấy chỗ này không có chuột hay gián gì cả." Cô có cần hét toáng lên như vậy hay không? Còn sức thì hét to lên, để đám ngoài cửa xông vào bịt miệng cô lại. Phiền chết được.
Mao Tử Dao lấy lại bình tĩnh: "Cô... cô..."
Cô ta cứ cô cô nửa ngày cũng nói không ra hơi. Cho tới khi đèn được bật sáng.
"Mao đại tiểu thư, thật thất lễ quá!" Mã Tư Hoành đi vào, ông ta tươi cười nhìn Mao Tử Dao.
Mao Tử Dao khôi phục vẻ mặt cao ngạo ngước mắt nhìn Mã Tư Hoành: "Chú Mã, chú đem cháu đến đây làm gì? Không phải chú dùng cháu để uy hiếp Thần chứ?"
"Hahaha, cô đúng thật rất thông minh." Ông ta cười sảng khoái.
Hiểu Thanh im lặng nãy giờ, cô mở mắt nhìn hai người: "Ông Mã, nếu đây là việc riêng của các người, có thể thả tôi đi được không?"
Mao Tử Dao đưa mắt nhìn người trong góc.
Sắc mặt cô ta bỗng chốc tái nhợt.
Tần Hiểu Thanh! Sao có thể là cô!
Cô chết rồi cơ mà, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chính tay tôi, chính tay tôi đã tiêm thứ đó, tại sao cô lại chưa chết?
Mao Tử Dao toàn thân đổ mồ hôi, cô ta quay sang hỏi: "Tần... Tần Hiểu Thanh."
Hiểu Thanh ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Mao Tử Dao: "Cô quen tôi?"
Mao Tử Dao khó hiểu nhíu mày, cô ta tại sao lại nói vậy?
Quen? Hừ, chúng ta quá quen là đằng khác.
Chẳng lẽ chỉ là trùng tên?
Không! Tôi thà giết nhầm cô còn hơn bỏ sót.
Tôi không cần biết cô không quen tôi thật hay giả nhưng nếu cô đã dám xuất hiện một lần nữa, tôi sẽ không để cô sống yên.
Tôi đã giết cô một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng khó khăn gì.
"Chú Mã, cháu có chuyện riêng muốn nói với chú." Mao Tử Dao nhìn Mã Tư Hoành bằng ánh mắt cực kì nghiêm túc.
Mã Tư Hoành không nói gì, ông ta quay người, mấy người đàn ông đứng đó hiểu ý dẫn Mao Tử Dao bị trói đi theo để lại một mình Hiểu Thanh trong phòng.
Trước khi đi khỏi, Mao Tử Dao quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu sa đầy ác ý.
Hiểu Thanh thoáng cái rùng mình.
Ánh mắt đó là sao? Muốn làm gì cô?
Cô rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, ánh mắt đó, vẻ mặt đó của Mao Tử Dao hoàn toàn không có ý tốt.
"Tần Hiểu Thanh, giờ mày thấy mày ngu chưa?" Cô hối hận đá mấy cái vào tường.
Trốn! Phải trốn mới được.
Dù cô không thông minh nhưng cũng chẳng ngu tới mức nằm im chờ chết.
Có điều.... cái bụng rỗng này cứ phản đối kịch liệt như vậy thì cô không chắc.
Hiểu Thanh dùng đôi tay bị trói cố gắng bám vào tường đứng dậy. Đảo mắt quanh căn phòng, giờ cô mới phát hiện căn phòng này được thiết kế theo kiến trúc phương tây vô cùng xa hoa.
Haizzzz, nếu đây là một kì nghỉ thì tốt quá, cô sẽ dùng thời gian cả ngày chỉ để ngủ trên chiếc giường đắt đỏ kia.
"Bé yêu, ngoan ngoãn chờ chị. Có tiền rồi chị sẽ cưới em về." Hiểu Thanh lưu luyến nhìn chiếc giường.
Bà chị à! Bà bỏ trốn hay giường trốn vậy?
Tìm kiếm xung quanh một hồi cô đã thấy mệt. Đúng là không thực không vực được đạo mà.
Căn phòng lớn như vậy mà không nổi cái kéo hay con dao.
Số cô thật sự đen vậy à?
Nếu cô trốn được khỏi đây, cô nhất định sẽ nghe lời Triệu Trấn Nam, nghe lời anh ta đi học vài đường võ cơ bản để tự vệ.
Tiếng bước chân ở hành lang ngày càng gần, Hiểu Thanh quay lại chỗ cũ ngồi xuống như ban đầu.
"Dẫn cô ta đi" Một giọng nói vang lên, một tên nhận lệnh đi vào kéo cô ra.
"Đi đâu? Các anh định đưa tôi đi đâu?" Cô đặt câu hỏi với người đàn ông cao 1m80 trước mặt.
"Cô gái nhỏ, đừng trách bọn tôi. Có trách thì trách cô đắt tội Mao Tử Dao." Người đàn ông kia không quay đầu.
Anh ta cũng có chút lương tâm mà nói cho cô nghe lý do.
"Mao Tử Dao? Là người bị nhốt chung với tôi? Tôi không quen cô ta, tại sao cô ta muốn hại tôi?"
"Tôi không thể giải thích cho cô nhiều hơn, chỉ trách người đó là Lục phu nhân tương lai, là vợ của Lục Thần."
Lục Thần, lại là cái tên này.
Ra là cuộc đời của cô bị phá hủy bởi cái tên Lục Thần.
Chỉ vì hắn là Lục Thần, chỉ vì hắn có quyền lực, chỉ vì hắn có tiền nên hắn có quyền chi phối mạng sống của người khác?
Được, Lục Thần, cái tên này cô có chết cũng chẳng thể quên.
"Tôi... tôi có thể biết các anh sẽ làm gì tôi không?" Cô nhìn người đàn ông kia chớp chớp mắt cười cười như thể "Tôi sắp được ăn gì"