Chương : 8
Dịch: Hoàng Hi Bình
(Vẫn còn hi vọng)
Trần Quang vừa nói dứt câu, thần sắc của lão lại có chút mất mát.
"Đáng tiếc bệnh cũ của ta tái phát, cộng với hồi nãy phục dụng Chấn Khí đan, lúc này thương thế nặng hơn, đã vô lực Khai Linh cho nó. Lấy năng lực của Diêu Bân, không đủ để minh khắc thượng phẩm phù văn, ngươi..." Trần Quang nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Thiết Kiên, trong mắt hiện lên một vẻ mong chờ.
Đến lúc này, nếu như lão còn chưa nhìn ra Thiết Kiên vốn là luyện kiếm sư, vậy hắn cũng uổng công lăn lộn trong ngành luyện kiếm suốt mấy chục năm, mặc dù hắn cũng không rõ năng lực của Thiết Kiên, đến mức đạt được trình độ nào, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên hy vọng.
"Người thấy Diễm Linh phù văn thế nào?" Thiết Kiên thở dài, nói thẳng.
"Ngươi biết khắc phù văn này?" Trần Quang nghe vậy, nhất thời có chút động dung.
Thiết Kiên im lặng hơi gật đầu.
"Cứ dùng phù văn này." Trần Quang ngả người ra sau, một nụ cười hiện ra trên mặt, gật đầu nói.
Diêu Bân nhìn thấy cảnh tượng này, ngũ vị tạp trần ( ngọt chua cay đắng mặn), kinh ngạc, đố kỵ, xấu hổ và giận dữ, trong nhất thời rất nhiều cảm xúc xông lên đầu.
Thiết Kiên không nói gì thêm, tiếp nhận một cây dao găm thanh đồng từ tay Trần Quang, khoanh chân ngồi xuống, đặt trường kiếm ngang đầu gối, bắt đầu cẩn thận khắc hoạ.
Tuy nói lúc trước hắn từng khắc hoạ phù văn này vài lần, nhưng cũng chỉ từng khắc họa thành công trên Tam Tài pháp kiếm, đồng thời còn dùng Dị Hỏa của mình để khắc hoạ, vì vậy lúc này trong lòng hắn cũng không mấy tự tin.
Nhưng đã đến nước này, cũng hết cách, điều kiện tiên quyết là không được bại lộ Dị Hỏa, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
...
Bên ngoài điện thờ phụ, sắc trời dần ảm đạm, trong đại điện cũng đốt đuốc, sáng rực một mảnh.
Chỉ nghe "Két.." một tiếng.
Cánh cửa bên trái điện thờ phụ từ từ mở ra, Cừu Phách Thiên mặc áo bào tím, ý cười đầy mặt, trong tay cầm một thanh pháp kiếm màu tím nhạt rộng cỡ ba ngón tay, dài hơn 3 thước*, đi ra.
* 3 thước=1,2 mét
Mọi người thấy thế, lập tức nhao nhao đứng lên, nhìn về phía thanh trường kiếm.
Chỉ thấy hoa văn màu tìm trải rộng trên thân kiếm, oánh quang nội liễm, phía dưới đốc kiếm có khắc đồ án trừng mắt, minh khắc một đạo phù văn hình cung có chút phức tạp, thoạt nhìn rất bất phàm.
"Pháp kiếm của Tôn thị Kiếm Phô đã thành, kính xin Tư Đồ đại sư đánh giá." Tôn Dương "Phạch" hợp lại quạt giấy, làm một tư thế xin mời, cười nói.
"Cừu đại sư quả thật kỹ pháp thuần thục, nhanh như thế đã luyện chế thành công." Tư Đồ Nhiên cũng cười nói.
Yến Tử thấy thế, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không khỏi có chút trầm xuống.
Tiểu Toán Bàn thầm mắng chửi lão thiên gia, rõ ràng mình một mực khổ cầu, cầu cho Cừu Phách Thiên luyện kiếm thất bại, cắn trả bị thương, tốt nhất bị thương nặng không trị nổi. Nhưng kết quả, hắn vẫn đã luyện thành.
Tư Đồ Nhiên đưa tay tiếp nhận thanh pháp kiếm màu tím nhạt, lấy tay ước lượng sức nặng, lập tức hài lòng gật đầu.
Rồi sau đó, hắn một tay nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại đầu ngón trỏ cùng ngón giữa được xích mang bao bọc, nắm bắt thân kiếm rồi kéo xuống dưới.
Chỉ thấy trường kiếm màu tím khẽ run, lập tức ngoặt xuống phía dưới thành một đường cong.
Khi ngón tay đang bẻ thân kiếm rời ra, thân kiếm lập tức phát ra một hồi rung động trong trẻo mãnh liệt, rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Tư Đồ Nhiên một tay cầm kiếm, trong lòng bàn tay hào quang sáng ngời, rót một luồng Pháp lực vào bên trong pháp kiếm.
Chỉ thấy phù văn hình cung trên trường kiếm màu tím đầu tiên là lóe lên, tiếp đó ánh sáng tím trên toàn bộ thân kiếm sáng rõ, từ trong truyền ra từng cỗ một hung dữ sát khí khiến người ta có chút kinh hãi.
"Tài liệu chủ yếu để Chú Luyện thân kiếm tuy là Thiết Tinh thượng đẳng, nhưng phụ liệu thêm vào trong đó thì có chút đặc biệt, có một loại quan trọng, hẳn là Tử Vân Mẫu a?" Tư Đồ Nhiên thu hồi Pháp lực, cười hỏi.
"Không hổ là Tư Đồ đại sư, hảo nhãn lực!" Cừu Phách Thiên nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc, mở miệng nói.
"Cũng không phải là nhãn lực của ta tốt, chỉ là gia phụ từng nhắc qua, Tử Vân Mẫu có khả năng thu thập năng lượng, có thể trợ giúp pháp kiếm thu nạp nhiều loại khí tức như hung khí, huyết tanh, âm hàn, nóng rực, từ đó gia tăng lực công kích của pháp kiếm. Kiếm này có hung sát khí cường hãn như vậy, chắc hẳn đã tôi luyện trong huyết dịch của một con hung thú nào đó?" Tư Đồ Nhiên cười cười, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, thanh kiếm "Tử Khí" này, dịch thể được lựa chọn để tôi hỏa chính là huyết dịch của Phúc U, cho nên trên mũi kiếm còn tồn lưu độc dịch của loài rắn này. Cho dù là tu sĩ, một khi bị kiếm này phá vỡ Linh quang hộ thể, cũng sẽ lập tức trúng độc, nếu không thể kịp thời giải cứu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Cừu Phách Thiên vẻ mặt kiêu căng, có chút tự đắc.
"Không hề nghi ngờ, kiếm này đã đạt tới cấp độ thượng phẩm pháp kiếm." Tư Đồ Nhiên nghe vậy, cũng có chút tán thưởng gật đầu nói.
Nghe được câu kết luận chắc chắn của hắn, Tôn Dương nhất thời vui vẻ ra mặt, mở ra quạt xếp, thâm ý nhìn về phía Yến Tử.
Vẻ mặt Yến Tử rất bình tĩnh, nhưng đôi tay buông thõng ở sau lưng lại từ từ siết lại thật chặt.
Tiểu Toán Bàn ở sau lưng nàng, hốc mắt đã đỏ lên, tức giận tới mức dậm chân.
Chủ tớ hai nàng tinh thần chán nản, so với đám người Tôn gia cực kỳ thỏa mãn, đối lập hết sức rõ rệt.
"À quên, Trần đại sư còn chưa đi ra? Ai nha, lúc trước nghe nói lão bị thương nặng chưa lành, sẽ không phải là ở trong đó bệnh cũ tái phát, đã chết ở bên trong a?" Cừu Phách Thiên đến lúc này ngông cuồng ra mặt, ánh mắt không thêm che giấu liếc ngang liếc dọc trên người Yến Tử.
"Hừ, rượu ngon cần thời gian cất, thứ tốt cần thời gian luyện... Ngươi luyện xong nhanh cũng không nhất định luyện tốt, Trần Quang đại sư lát nữa ra ngoài, nhất định thắng ngươi." Tiểu Toán Bàn che ở trước người tiểu thư nhà mình, hừ lạnh một tiếng, nói.
Bất quá, nàng nói lời kiên cường, trong nội tâm lại không nắm chắc được gì.
Trần Quang đại sư, thật có thể luyện được thanh kiếm đánh bại Cừu Phách Thiên sao?
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, cửa chính bên phải điện thờ phụ lại vẫn đóng chặt.
Tất cả mọi người trong điện đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa.
"Yến cô nương, không biết Trần đại sư của quý phô đến tột cùng luyện được kiếm gì, sao đến bây giờ còn chưa ra?" Tôn Dương tựa hồ nắm chắc thắng lợi trong tay, cố ý hỏi.
Yến Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bình tĩnh phẩm trà, tạm thời không nghe thấy.
"Tư Đồ đại sư, Yến gia làm như thế chỉ sợ không ổn? Nếu là Trần Quang lão cứ mãi không ra, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ ở chỗ này?" Cừu Phách Thiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Nhiên, chậm rãi nói.
Tư Đồ Nhiên nghe vậy, sau một lúc tự đánh giá, nhìn về phía Yến Tử nói: "Luyện kiếm khiêu chiến mặc dù không yêu cầu thời gian hạn chế, nhưng căn cứ lệ cũ trước kia, thời gian hao phí để luyện kiếm cũng là cơ sở để đánh giá cân nhắc. Nếu như Trần đại sư tiêu phí quá nhiều thời gian, ta cũng chỉ có thể tuyên bố Tôn gia chiến thắng."
"Lúc trước thân thể của Trần Quang đại sư đúng là đang ôm bệnh nhẹ, chỉ sợ đối với luyện kiếm có nhiều ảnh hưởng, lúc này tốn nhiều thời gian hơn, kính xin Tư Đồ đại sư thứ lỗi." Yến Tử nghe vậy, đành phải mở miệng giải thích.
Nhưng nàng nói chưa dứt câu, đã bị một tiếng mở cửa cắt ngang.
Mọi người vội quay đầu, nhao nhao nhìn về cửa đại điện phía bên phải.
Chỉ thấy Trần Quang vẻ mặt trắng bệch, được Diêu Bân chậm rãi dìu ra.
Trên người của lão đã vẫn khoác chiếc áo khoác trắng như tuyết đó, nhưng ở dưới đáy áo lót lại lộ ra từng điểm chấm đỏ, rải đầy vết máu.
"Trần đại sư!"
Yến Tử thấy thế, vội vàng chạy tới, hỗ trợ đỡ Trần Quang, Tiểu Toán Bàn cũng lập tức căng thẳng đi theo.
Mấy người đồng thời dìu Trần Quang ngồi xuống ghế dựa lớn.
Mắt thấy trên tay hai người Trần Quang trống không, ánh mắt của Tôn Dương sáng lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nham nhở.
"Yến cô nương, nếu như thân thể Trần Quang đại sư ôm bệnh nhẹ, nàng nên sớm thông báo cho ta một tiếng, chúng ta có thể lùi với ngày thi đấu lại, cần gì phải để cho Trần đại sư nhận thương thế như vậy một lần nữa?" Hắn tận lực thu liễm nụ cười trên mặt, hư tình giả ý nói.
Yến Tử căn bản chẳng muốn cùng trả lời hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi thương thế của Trần Quang như thế nào.
"Yến cô nương, một cô nương muốn lo liệu một gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn rất không dễ dàng? Dù sao đi nữa trong nhà cũng phải có nam nhân, khi bá phụ còn sống, Yến gia cũng đâu gặp nhiều khó khăn như vậy." Tôn Dương thừa cơ đổ dầu vào lửa.
Nghe Tôn Dương nhắc đến cha mình, khóe mắt Yến Tử giựt giựt, một bàn tay nhỏ xinh để trước người cũng nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng sức quá lớn, nơi đốt ngón tay đều trở thành trắng bệch.
Nhưng tình thế hiện tại đối thủ quá mạnh, nàng đành phải cố kìm nén, im lặngì.
Tôn Dương thấy thế, cũng có chút thu liễm, không còn mở miệng kích động Yến Tử, mà đổi giọng, tiếp tục nói: "Bất quá lần tỷ thí này, kết quả đã an bài, rất nhanh chúng ta đã là người một nhà. Ngày mai ta sẽ đưa hai viên Triêu Lộ đan giúp Trần đại sư chữa thương, thuận tiện trao đổi về hôn sự của chúng ta một tí, như thế nào?"
"Ta thấy nên nói một tí chuyện, như chuyện hủy bỏ món nợ của Yến gia thì đúng hơn..."
Đúng lúc này, một thanh âm vang dội từ bên trong điện thờ phụ vang lên.
Mọi người dời mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiết Kiên trên hai tay đang cầm một thanh màu trường kiếm đỏ thắm, vượt qua cánh cửa, đi ra.
"Đã luyện thành?" Ở sau trong đồng tử của Yến Tử vốn đang u ám, bỗng nhiên sáng bừng một vòng.
"Đã luyện thành!" Thiết Kiên đi đến bên cạnh Yến Tử, nhìn nàng kiên định nói.
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng! Nếu như đã luyện thành, thì nhanh đưa cho Tư Đồ đại sư nhìn một cái, còn nhanh tuyên bố kết quả." Cừu Phách Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
Phải biết rằng, lần này hắn luyện chế ra thượng phẩm pháp kiếm, nhìn Trần Quang bị thương thành bộ dạng này, lại làm sao có thể luyện chế ra pháp kiếm tốt hơn?
Thiết Kiên nghe vậy liếc mắt nhìn Yến Tử, người sau nhẹ gật đầu với hắn, hắn mới 2 tay nâng trường kiếm, đưa cho Tư Đồ Nhiên: "Tư Đồ đại sư, kiếm này tên là Xích Diễm, kính xin đại sư đánh giá."
Tư Đồ Nhiên nhẹ gật đầu, tiếp nhận kiếm, ước lượng sức nặng, trên mặt liền hơi lộ ra dị sắc.
"Ồ, thanh kiếm này xem ra còn hẹp hơn thanh Tử Khí một ngón tay, trọng lượng lại tương đương, nó đã dùng là tài liệu đặc thù gì?" Tư Đồ Nhiên nhìn về phía Trần Quang, mở miệng hỏi.
Trần Quang lại nhìn về phía Thiết Kiên, nhẹ gật đầu, ra hiệu hắn giải thích.
"Kiếm này dùng quặng đồng tinh Chú Luyện, cũng không có gì đặc thù, chỉ bất quá tại thời điểm tôi luyện, Trần Quang đại sư cố gắng đạt tới hoàn mỹ, nóng chảy hoàn hảo cực điểm, khiến cho độ dày của thanh kiếm này cao hơn một chút. Chính là vì vậy, cho nên nhiều hao phí chút thời gian." Thiết Kiên mở miệng giải thích.
Trên thực tế, sở dĩ độ dày của kiếm này lớn hơn, cũng là bởi vì thời điểm dung luyện hắn đã sử dụng Dị Hỏa, cho nên đã loại bỏ toàn bộ tạp chất trong thân kiếm, phẩm chất kiếm phôi cũng trở nên tốt hơn.
"A?" Đối với giải thích của Thiết Kiên, với kinh nghiệm già dặn của Tư Đồ Nhiên, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng, bất quá nếu độc môn bí pháp bất truyền của người ta, cũng không cần tra hỏi làm gì, tiếp tục quan sát thanh kiếm thì hơn.
Tay hắn cầm chuôi kiếm, thời điểm rót vào Pháp lực, Diễm Linh phù văn phía trên trường kiếm nhất thời sáng rõ, toàn bộ hồng quang trên thân kiếm mãnh liệt bừng lên, dâng lên một mảnh hỏa diễm đỏ đậm.
(Vẫn còn hi vọng)
Trần Quang vừa nói dứt câu, thần sắc của lão lại có chút mất mát.
"Đáng tiếc bệnh cũ của ta tái phát, cộng với hồi nãy phục dụng Chấn Khí đan, lúc này thương thế nặng hơn, đã vô lực Khai Linh cho nó. Lấy năng lực của Diêu Bân, không đủ để minh khắc thượng phẩm phù văn, ngươi..." Trần Quang nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Thiết Kiên, trong mắt hiện lên một vẻ mong chờ.
Đến lúc này, nếu như lão còn chưa nhìn ra Thiết Kiên vốn là luyện kiếm sư, vậy hắn cũng uổng công lăn lộn trong ngành luyện kiếm suốt mấy chục năm, mặc dù hắn cũng không rõ năng lực của Thiết Kiên, đến mức đạt được trình độ nào, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên hy vọng.
"Người thấy Diễm Linh phù văn thế nào?" Thiết Kiên thở dài, nói thẳng.
"Ngươi biết khắc phù văn này?" Trần Quang nghe vậy, nhất thời có chút động dung.
Thiết Kiên im lặng hơi gật đầu.
"Cứ dùng phù văn này." Trần Quang ngả người ra sau, một nụ cười hiện ra trên mặt, gật đầu nói.
Diêu Bân nhìn thấy cảnh tượng này, ngũ vị tạp trần ( ngọt chua cay đắng mặn), kinh ngạc, đố kỵ, xấu hổ và giận dữ, trong nhất thời rất nhiều cảm xúc xông lên đầu.
Thiết Kiên không nói gì thêm, tiếp nhận một cây dao găm thanh đồng từ tay Trần Quang, khoanh chân ngồi xuống, đặt trường kiếm ngang đầu gối, bắt đầu cẩn thận khắc hoạ.
Tuy nói lúc trước hắn từng khắc hoạ phù văn này vài lần, nhưng cũng chỉ từng khắc họa thành công trên Tam Tài pháp kiếm, đồng thời còn dùng Dị Hỏa của mình để khắc hoạ, vì vậy lúc này trong lòng hắn cũng không mấy tự tin.
Nhưng đã đến nước này, cũng hết cách, điều kiện tiên quyết là không được bại lộ Dị Hỏa, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
...
Bên ngoài điện thờ phụ, sắc trời dần ảm đạm, trong đại điện cũng đốt đuốc, sáng rực một mảnh.
Chỉ nghe "Két.." một tiếng.
Cánh cửa bên trái điện thờ phụ từ từ mở ra, Cừu Phách Thiên mặc áo bào tím, ý cười đầy mặt, trong tay cầm một thanh pháp kiếm màu tím nhạt rộng cỡ ba ngón tay, dài hơn 3 thước*, đi ra.
* 3 thước=1,2 mét
Mọi người thấy thế, lập tức nhao nhao đứng lên, nhìn về phía thanh trường kiếm.
Chỉ thấy hoa văn màu tìm trải rộng trên thân kiếm, oánh quang nội liễm, phía dưới đốc kiếm có khắc đồ án trừng mắt, minh khắc một đạo phù văn hình cung có chút phức tạp, thoạt nhìn rất bất phàm.
"Pháp kiếm của Tôn thị Kiếm Phô đã thành, kính xin Tư Đồ đại sư đánh giá." Tôn Dương "Phạch" hợp lại quạt giấy, làm một tư thế xin mời, cười nói.
"Cừu đại sư quả thật kỹ pháp thuần thục, nhanh như thế đã luyện chế thành công." Tư Đồ Nhiên cũng cười nói.
Yến Tử thấy thế, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không khỏi có chút trầm xuống.
Tiểu Toán Bàn thầm mắng chửi lão thiên gia, rõ ràng mình một mực khổ cầu, cầu cho Cừu Phách Thiên luyện kiếm thất bại, cắn trả bị thương, tốt nhất bị thương nặng không trị nổi. Nhưng kết quả, hắn vẫn đã luyện thành.
Tư Đồ Nhiên đưa tay tiếp nhận thanh pháp kiếm màu tím nhạt, lấy tay ước lượng sức nặng, lập tức hài lòng gật đầu.
Rồi sau đó, hắn một tay nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại đầu ngón trỏ cùng ngón giữa được xích mang bao bọc, nắm bắt thân kiếm rồi kéo xuống dưới.
Chỉ thấy trường kiếm màu tím khẽ run, lập tức ngoặt xuống phía dưới thành một đường cong.
Khi ngón tay đang bẻ thân kiếm rời ra, thân kiếm lập tức phát ra một hồi rung động trong trẻo mãnh liệt, rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Tư Đồ Nhiên một tay cầm kiếm, trong lòng bàn tay hào quang sáng ngời, rót một luồng Pháp lực vào bên trong pháp kiếm.
Chỉ thấy phù văn hình cung trên trường kiếm màu tím đầu tiên là lóe lên, tiếp đó ánh sáng tím trên toàn bộ thân kiếm sáng rõ, từ trong truyền ra từng cỗ một hung dữ sát khí khiến người ta có chút kinh hãi.
"Tài liệu chủ yếu để Chú Luyện thân kiếm tuy là Thiết Tinh thượng đẳng, nhưng phụ liệu thêm vào trong đó thì có chút đặc biệt, có một loại quan trọng, hẳn là Tử Vân Mẫu a?" Tư Đồ Nhiên thu hồi Pháp lực, cười hỏi.
"Không hổ là Tư Đồ đại sư, hảo nhãn lực!" Cừu Phách Thiên nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc, mở miệng nói.
"Cũng không phải là nhãn lực của ta tốt, chỉ là gia phụ từng nhắc qua, Tử Vân Mẫu có khả năng thu thập năng lượng, có thể trợ giúp pháp kiếm thu nạp nhiều loại khí tức như hung khí, huyết tanh, âm hàn, nóng rực, từ đó gia tăng lực công kích của pháp kiếm. Kiếm này có hung sát khí cường hãn như vậy, chắc hẳn đã tôi luyện trong huyết dịch của một con hung thú nào đó?" Tư Đồ Nhiên cười cười, tiếp tục nói.
"Đúng vậy, thanh kiếm "Tử Khí" này, dịch thể được lựa chọn để tôi hỏa chính là huyết dịch của Phúc U, cho nên trên mũi kiếm còn tồn lưu độc dịch của loài rắn này. Cho dù là tu sĩ, một khi bị kiếm này phá vỡ Linh quang hộ thể, cũng sẽ lập tức trúng độc, nếu không thể kịp thời giải cứu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Cừu Phách Thiên vẻ mặt kiêu căng, có chút tự đắc.
"Không hề nghi ngờ, kiếm này đã đạt tới cấp độ thượng phẩm pháp kiếm." Tư Đồ Nhiên nghe vậy, cũng có chút tán thưởng gật đầu nói.
Nghe được câu kết luận chắc chắn của hắn, Tôn Dương nhất thời vui vẻ ra mặt, mở ra quạt xếp, thâm ý nhìn về phía Yến Tử.
Vẻ mặt Yến Tử rất bình tĩnh, nhưng đôi tay buông thõng ở sau lưng lại từ từ siết lại thật chặt.
Tiểu Toán Bàn ở sau lưng nàng, hốc mắt đã đỏ lên, tức giận tới mức dậm chân.
Chủ tớ hai nàng tinh thần chán nản, so với đám người Tôn gia cực kỳ thỏa mãn, đối lập hết sức rõ rệt.
"À quên, Trần đại sư còn chưa đi ra? Ai nha, lúc trước nghe nói lão bị thương nặng chưa lành, sẽ không phải là ở trong đó bệnh cũ tái phát, đã chết ở bên trong a?" Cừu Phách Thiên đến lúc này ngông cuồng ra mặt, ánh mắt không thêm che giấu liếc ngang liếc dọc trên người Yến Tử.
"Hừ, rượu ngon cần thời gian cất, thứ tốt cần thời gian luyện... Ngươi luyện xong nhanh cũng không nhất định luyện tốt, Trần Quang đại sư lát nữa ra ngoài, nhất định thắng ngươi." Tiểu Toán Bàn che ở trước người tiểu thư nhà mình, hừ lạnh một tiếng, nói.
Bất quá, nàng nói lời kiên cường, trong nội tâm lại không nắm chắc được gì.
Trần Quang đại sư, thật có thể luyện được thanh kiếm đánh bại Cừu Phách Thiên sao?
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, cửa chính bên phải điện thờ phụ lại vẫn đóng chặt.
Tất cả mọi người trong điện đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa.
"Yến cô nương, không biết Trần đại sư của quý phô đến tột cùng luyện được kiếm gì, sao đến bây giờ còn chưa ra?" Tôn Dương tựa hồ nắm chắc thắng lợi trong tay, cố ý hỏi.
Yến Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bình tĩnh phẩm trà, tạm thời không nghe thấy.
"Tư Đồ đại sư, Yến gia làm như thế chỉ sợ không ổn? Nếu là Trần Quang lão cứ mãi không ra, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ ở chỗ này?" Cừu Phách Thiên chuyển ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Nhiên, chậm rãi nói.
Tư Đồ Nhiên nghe vậy, sau một lúc tự đánh giá, nhìn về phía Yến Tử nói: "Luyện kiếm khiêu chiến mặc dù không yêu cầu thời gian hạn chế, nhưng căn cứ lệ cũ trước kia, thời gian hao phí để luyện kiếm cũng là cơ sở để đánh giá cân nhắc. Nếu như Trần đại sư tiêu phí quá nhiều thời gian, ta cũng chỉ có thể tuyên bố Tôn gia chiến thắng."
"Lúc trước thân thể của Trần Quang đại sư đúng là đang ôm bệnh nhẹ, chỉ sợ đối với luyện kiếm có nhiều ảnh hưởng, lúc này tốn nhiều thời gian hơn, kính xin Tư Đồ đại sư thứ lỗi." Yến Tử nghe vậy, đành phải mở miệng giải thích.
Nhưng nàng nói chưa dứt câu, đã bị một tiếng mở cửa cắt ngang.
Mọi người vội quay đầu, nhao nhao nhìn về cửa đại điện phía bên phải.
Chỉ thấy Trần Quang vẻ mặt trắng bệch, được Diêu Bân chậm rãi dìu ra.
Trên người của lão đã vẫn khoác chiếc áo khoác trắng như tuyết đó, nhưng ở dưới đáy áo lót lại lộ ra từng điểm chấm đỏ, rải đầy vết máu.
"Trần đại sư!"
Yến Tử thấy thế, vội vàng chạy tới, hỗ trợ đỡ Trần Quang, Tiểu Toán Bàn cũng lập tức căng thẳng đi theo.
Mấy người đồng thời dìu Trần Quang ngồi xuống ghế dựa lớn.
Mắt thấy trên tay hai người Trần Quang trống không, ánh mắt của Tôn Dương sáng lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nham nhở.
"Yến cô nương, nếu như thân thể Trần Quang đại sư ôm bệnh nhẹ, nàng nên sớm thông báo cho ta một tiếng, chúng ta có thể lùi với ngày thi đấu lại, cần gì phải để cho Trần đại sư nhận thương thế như vậy một lần nữa?" Hắn tận lực thu liễm nụ cười trên mặt, hư tình giả ý nói.
Yến Tử căn bản chẳng muốn cùng trả lời hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi thương thế của Trần Quang như thế nào.
"Yến cô nương, một cô nương muốn lo liệu một gia nghiệp lớn như vậy, chắc chắn rất không dễ dàng? Dù sao đi nữa trong nhà cũng phải có nam nhân, khi bá phụ còn sống, Yến gia cũng đâu gặp nhiều khó khăn như vậy." Tôn Dương thừa cơ đổ dầu vào lửa.
Nghe Tôn Dương nhắc đến cha mình, khóe mắt Yến Tử giựt giựt, một bàn tay nhỏ xinh để trước người cũng nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng sức quá lớn, nơi đốt ngón tay đều trở thành trắng bệch.
Nhưng tình thế hiện tại đối thủ quá mạnh, nàng đành phải cố kìm nén, im lặngì.
Tôn Dương thấy thế, cũng có chút thu liễm, không còn mở miệng kích động Yến Tử, mà đổi giọng, tiếp tục nói: "Bất quá lần tỷ thí này, kết quả đã an bài, rất nhanh chúng ta đã là người một nhà. Ngày mai ta sẽ đưa hai viên Triêu Lộ đan giúp Trần đại sư chữa thương, thuận tiện trao đổi về hôn sự của chúng ta một tí, như thế nào?"
"Ta thấy nên nói một tí chuyện, như chuyện hủy bỏ món nợ của Yến gia thì đúng hơn..."
Đúng lúc này, một thanh âm vang dội từ bên trong điện thờ phụ vang lên.
Mọi người dời mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiết Kiên trên hai tay đang cầm một thanh màu trường kiếm đỏ thắm, vượt qua cánh cửa, đi ra.
"Đã luyện thành?" Ở sau trong đồng tử của Yến Tử vốn đang u ám, bỗng nhiên sáng bừng một vòng.
"Đã luyện thành!" Thiết Kiên đi đến bên cạnh Yến Tử, nhìn nàng kiên định nói.
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng! Nếu như đã luyện thành, thì nhanh đưa cho Tư Đồ đại sư nhìn một cái, còn nhanh tuyên bố kết quả." Cừu Phách Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
Phải biết rằng, lần này hắn luyện chế ra thượng phẩm pháp kiếm, nhìn Trần Quang bị thương thành bộ dạng này, lại làm sao có thể luyện chế ra pháp kiếm tốt hơn?
Thiết Kiên nghe vậy liếc mắt nhìn Yến Tử, người sau nhẹ gật đầu với hắn, hắn mới 2 tay nâng trường kiếm, đưa cho Tư Đồ Nhiên: "Tư Đồ đại sư, kiếm này tên là Xích Diễm, kính xin đại sư đánh giá."
Tư Đồ Nhiên nhẹ gật đầu, tiếp nhận kiếm, ước lượng sức nặng, trên mặt liền hơi lộ ra dị sắc.
"Ồ, thanh kiếm này xem ra còn hẹp hơn thanh Tử Khí một ngón tay, trọng lượng lại tương đương, nó đã dùng là tài liệu đặc thù gì?" Tư Đồ Nhiên nhìn về phía Trần Quang, mở miệng hỏi.
Trần Quang lại nhìn về phía Thiết Kiên, nhẹ gật đầu, ra hiệu hắn giải thích.
"Kiếm này dùng quặng đồng tinh Chú Luyện, cũng không có gì đặc thù, chỉ bất quá tại thời điểm tôi luyện, Trần Quang đại sư cố gắng đạt tới hoàn mỹ, nóng chảy hoàn hảo cực điểm, khiến cho độ dày của thanh kiếm này cao hơn một chút. Chính là vì vậy, cho nên nhiều hao phí chút thời gian." Thiết Kiên mở miệng giải thích.
Trên thực tế, sở dĩ độ dày của kiếm này lớn hơn, cũng là bởi vì thời điểm dung luyện hắn đã sử dụng Dị Hỏa, cho nên đã loại bỏ toàn bộ tạp chất trong thân kiếm, phẩm chất kiếm phôi cũng trở nên tốt hơn.
"A?" Đối với giải thích của Thiết Kiên, với kinh nghiệm già dặn của Tư Đồ Nhiên, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng, bất quá nếu độc môn bí pháp bất truyền của người ta, cũng không cần tra hỏi làm gì, tiếp tục quan sát thanh kiếm thì hơn.
Tay hắn cầm chuôi kiếm, thời điểm rót vào Pháp lực, Diễm Linh phù văn phía trên trường kiếm nhất thời sáng rõ, toàn bộ hồng quang trên thân kiếm mãnh liệt bừng lên, dâng lên một mảnh hỏa diễm đỏ đậm.