Chương 17: Bước Ngoặt
Mộc Cận Nhi má hồng chớm sau, hơi ngà ngà đứng dậy rót rượu cho Cảnh Hạo, không nghĩ suýt nữa là ngã sấp xuống. Cảnh Hạo không lý gì không đỡ, thế là Mộc Cận Nhi uống đến say khướt thuận thế rơi vào lòng của Cảnh Hạo đang ngà ngà say.
Sau khi nhìn nhau chăm chú thật lâu, đôi môi của Cảnh Hạo mới theo đà mà đáp xuống.
Mắt thấy hai người đã quấn quýt bên giường, ta suy nghĩ có cần phải tạm thời phong bế thị giác thính giác hay không. Trước khi phong bế hai thức, ta định tiện mắt xem một cái.
Đúng lúc Cảnh Hạo kéo xuống từng tầng rèm che ấm áp nhu hoà.
Vị Hoàng đế này thật đúng là đặc biệt.
Đêm động phòng trễ hơn hai năm, cứ vậy mà thuận lợi thành chương.
Đây thật sự là một bộ tài liệu giảng dạy hoàn hảo, ta ghi nhớ một màn "truy ái bảo điển" này vào đầu. Chẳng may có ngày ta nhìn trúng một công tử văn nhã, nếu có xui rủi, yêu mà không được, ta sẽ dùng chiêu này.
Đồng thời, sâu trong lòng ta cũng cảm khái, hai trăm năm trước, Nhị tỷ Hồng Hồ Ly xem trọng một con Linh Sơn Cửu Vĩ Bạch Hồ không cẩn thận rơi xuống từ chín tầng trời, Nhị tỷ Hồ Ly dùng tam thập lục kế ái tình cũng không khiến vị Cửu Vĩ Hồ kia động hồ tâm. Sau khi Cửu Vĩ Bạch Hồ chữa khỏi thương thế lại quay về quỹ đạo như cũ, trở lại làm linh sủng của thiên tướng trên Cửu Trọng Thiên. Sao người tự xưng là Tình Thánh như Nhị tỷ Hồ Ly lại không nghĩ ra biện pháp say rượu mất lý trí thế này chứ. Nếu lúc ấy vận dụng, không chừng đã sớm cùng Cửu Vĩ Bạch Hồ song túc song phi, sau đó sinh ra một con hồ ly trắng đốm đỏ. Ôi chao, thật đúng là khôn ba năm dại một giờ.
Ngoài cung, khách điếm Quy Tâm, nến đỏ chiếu đến hải đường vào thu, cháy suốt đêm dài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Trong cung, đại điện Thư Ninh, Thái hậu cầm cấp báo biên cương trong tay, nhìn đôi nến hầu như đã cháy cạn: "Hoàng thượng xem mình là tiểu hài tử sao, lại tuỳ hứng dẫn sủng phi xuất cung, năm ngày liền vẫn chưa chịu hồi cung, biên quan cấp báo cũng lơ mơ. Nhất định là yêu nữ kia quấy phá." Đôi mắt già nua đục ngầu chớp chớp, khoé miệng đầy nếp nhăn thở dài bày tỏ quan điểm. "Làm hậu cung oán trời dậy đất thì thôi đi, giờ chỉ sợ lại nhiễu loạn triều cương, yêu nữ này, nhất quyết không thể giữ lại."
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt Thái hậu, làn da đồi mồi, vầng trán khoé mắt tràn đầy nếp nhăn, chằng chịt ngang dọc. Tất cả hợp lại thành hình tượng mặt mũi nhăn nheo, vị Thái hậu này ấy vậy mà lại không giác ngộ, không lo lắng mới chính là cách dưỡng nhan cốt lõi của nữ nhân; không lo không sầu, là bí quyết giữ gìn sắc đẹp hơn hẳn mọi loại sâm yến trân quý.
Để hạn chế nếp nhăn trên mặt sau này, ta quyết định đợi sau này ta già, sẽ làm một cụ bà xinh đẹp yên tĩnh không lo nghĩ gì.
Khung cảnh quay lại khách điếm Quy Tâm. Màn che trướng rũ tầng tầng lớp lớp xuống giường, ngoài cửa trời đã sáng trưng.
Vẫn chưa rời giường? Tối hôm qua kịch liệt thế luôn à.
Đến khi mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu, đôi nhân tình trên giường vẫn không một tiếng động.
Vẫn chưa rời giường? Tối hôm qua kịch liệt thế luôn à.
Khi từng tia nắng hoàng hôn len qua song cửa sổ, bên trong tầng tầng trướng rũ mới truyền đến giọng nói vui vẻ pha chút lười nhác của Cảnh Hạo: "Cận Nhi của ta, nếu nàng còn vờ ngủ tiếp, vi phu sẽ chết đói đấy."
Trong chốc lát, chỉ nghe bên trong rèm trướng vang lên tiếng gấm vóc sột sà sột soạt, trong nháy mắt, Mộc Cận Nhi ăn vận nhếch nhác, mặt mũi đỏ bừng xốc màn trướng lên, nhanh nhẹn bò xuống giường.
Cảnh Hạo mặc trung y trắng mỏng dựa vào thành giường, nheo mắt nhìn Mộc Cận Nhi thẹn thùng tông cửa phòng chạy trối chết, hắn nhẹ nhàng cười: "Cận Nhi, vết bớt hình hoa mộc cận của nàng thật là đẹp."
Rầm một tiếng, Mộc Cận Nhi thành công tông cửa, tội nghiệp cho cánh cửa kia, nháy mắt đã cong cong vẹo vẹo. Đây là dồn bao nhiêu sức lực, có thể đánh người sống sờ sờ thành chết lờ đờ.
Sắc mặt Cảnh Hạo thoáng khựng lại, một phút mặc niệm, lát sau, trong mắt nhộn nhạo ý cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Vị Hoàng đế này thật sự không phải dựa vào nhan sắc mà lên ngôi đúng không?
Sau khu hồi cung, không ngờ không bị Thái hậu chỉ trích. Mộc Cận Nhi dưới sự che chở trăm bề của Cảnh Hạo mà bình yên sống qua ngày.
Gần đây Cảnh Hạo bận rộn việc nước, biên cảnh Bắc Yên và Lương quốc không ngừng xảy ra tranh chấp chiến sự, xung đột càng ngày càng rõ. Bắc Yên nhiều lần phái sứ giả đến Lương quốc thương lượng, quốc chủ Lương quốc đều giữ thái độ lạnh nhạt. Mắt thấy quan hệ hai nước càng ngày càng căng thẳng.
Cảnh Hạo nhiều lần ngủ lại cung Vô Ưu, Mộc Cận Nhi đa phần lấy lý do thân thể khó chịu, đuổi Cảnh Hạo đi. Hoàng đế bị đẩy ra ngoài cửa cung chẳng những không hờn trách, lúc nào cũng đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn tẩm cung Mộc Cận Nhi một hồi lâu, mãi đến khi điện chủ tắt đèn, mới cong cong khoé miệng rời đi.
Nữ nhân cung Vô Ưu đã không chào đón hắn, đương nhiên sẽ có một tá mỹ nhân tự động dâng tới cửa mua vui cho hắn.
Đối mặt với chúng mỹ nhân tự dâng tới cửa này, vị Hoàng đế này rất đỗi bình thản, bình thản nói chuyện phiếm vài câu với chúng mỹ nhân, bình thản mời mỹ nhân hồi cung.
Kỳ thật, có thể làm Hoàng đế đến mức này, đây cũng thật sự là một loại bản lĩnh, một loại cảnh giới.
Hỉ Nhi công công một mực phục thị ở bên cạnh chịu không nổi, dùng thế vuốt mông ngựa mà biểu đạt ý kiến: "Hoàng thượng thật là thiên cổ minh quân, minh quân đối với mỹ nhân đều có chút đề phòng, sức cự tuyệt của Hoàng thượng chúng ta thật là không vị đế vương nào có thể sánh được. Nhưng mà Hoàng thượng, âm dương hoà hợp rất là quan trọng, thật ra Hoàng thượng có thể ngẫu nhiên triệu những vị mỹ nhân may mắn khác để cân bằng âm dương chi khí mà."
Hoàng đế liếc mắt: "Tên thái giám nhà ngươi thì biết cái gì gọi là âm dương hoà hợp. Dương khí của trẫm tự có âm khí của Cận phi cân bằng. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện số lần Cận phi cự tuyệt trẫm càng ngày càng ít đó thôi."
Hỉ Nhi công công rối rắm một hồi, không sợ chết nói: "Cũng không khác gì lúc trước mà."
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhưng giọng nói lại mang vẻ khá là nhàn nhã: "Vài ngày trước, có thần tử đưa Thần Dương đan đến hiếu kính trẫm, nghe nói rất tốt, ngươi dùng thử mười viên xem sao."
Thần Dương đan? Thuốc tráng dương? Liều lượng thuốc tráng dương nhiều cỡ này, một kẻ gọi là công công như hắn sao tiếp nhận được. Hỉ Nhi quỳ phịch xuống, rắn rỏi khai nhận: "Hoàng thượng tha mạng, sau này Hỉ Nhi không dám nói năng lung tung nữa, chuyện này là các phi tần hậu cung và đại thần trong triều nhờ nô tài uyển chuyển nhắn nhủ Hoàng thượng, không phải chủ ý của nô tài, Hoàng thượng tha mạng."
Hoàng thượng đoan chính lật sách, mặt cũng không thèm ngước lên: "Sao hả, mười viên không đủ à?"
Hỉ Nhi lập tức ngậm miệng, thất thễu ra ngoài.
Một trận trừng phạt mờ phai nhân tính này thành công ngăn chặn mồm miệng những kẻ muốn khuyên can Hoàng đế và chúng liễu yếu đào tơ chốn hậu cung muốn thừa hưởng ân huệ.
Đám người ngầm cảm thấy may mắn, may là bản thân mình không phải là chú chim tiên phong mạo hiểm khuyên can, nếu không không biết Hoàng thượng sẽ dùng chiêu thức âm hiểm nào, ngoài sáng ban thưởng trong tối tra tấn bọn họ.
Đồng thời, đám người cũng giác ngộ, vị Hoàng đế này không dễ chọc.
——
Thấm Nhi nhíu mày bưng chén thuốc đến, khoé miệng mấp máy nửa ngày mới nói: "Tiểu thư, người thật sự muốn uống tiếp mấy thang thuốc này à. Nếu không thì mời ngự y tới xem thử một chút. Mặc dù y thuật của Dư Trần đạo trưởng cao minh, chưa chắc đã không... Chẩn đoán sai."
Mộc Cận Nhi bưng chén thuốc lên, đôi mắt lộ vẽ ưu phiền, cuối cùng vẫn nhăn mặt nhăn mũi nuốt chén thuốc đắng vào bụng.
"Ngươi có nhớ nhiều năm về trước An phi nương nương lâm bệnh nặng, các ngự y đều than thở mình không đủ sức xoay chuyển càn khôn, Dư Trần đạo trưởng chỉ dùng một phương thuốc hay đã kéo An phi nương nương từ Quỷ Môn Quan trở về. Thần y như thế sao có thể chẩn đoán sai. Nếu lại tuyên ngự y đến bắt mạch cho ta, còn sợ người trong thiên hạ biết ta không thể có con à."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Thấm Nhi vò nát khăn tay, muốn nói lại thôi.
Mộc Cận Nhi than thở: "Có lẽ, lúc trước Tam Hoàng tử biết được bệnh tình của ta, mới vứt bỏ ta lựa chọn hoàng vị. Nghĩ vậy thì ta cũng không còn một chút oán hận nào với chàng, đây đều là mệnh của ta."
Nguyên do sự tình phải ngược dòng đến một năm về trước, ký ức Mộc Cận Nhi theo Cảnh Hạo xuất cung đi săn, sau khi đến quán vịt Vô Song ăn vịt nướng dần tái hiện.
Lúc Cảnh Hạo tràn trề tâm huyết vội vàng ra sau bếp học trộm kỹ nghệ nướng thịt vịt, Mộc Cận Nhi thì đang ngẩn người ngồi bên cửa sổ, dưới lầu có một vị đạo sĩ gầy gò đi đến, chính là ân sư của Chu Dục —— Dư Trần đạo trưởng.
Dư Trần đạo trưởng truyền đạt nỗi tương tư của Chu Dục dành cho nàng, đồng thời kể cho nàng một bí mật đã được chôn giấu nhiều năm.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Sau khi nhìn nhau chăm chú thật lâu, đôi môi của Cảnh Hạo mới theo đà mà đáp xuống.
Mắt thấy hai người đã quấn quýt bên giường, ta suy nghĩ có cần phải tạm thời phong bế thị giác thính giác hay không. Trước khi phong bế hai thức, ta định tiện mắt xem một cái.
Đúng lúc Cảnh Hạo kéo xuống từng tầng rèm che ấm áp nhu hoà.
Vị Hoàng đế này thật đúng là đặc biệt.
Đêm động phòng trễ hơn hai năm, cứ vậy mà thuận lợi thành chương.
Đây thật sự là một bộ tài liệu giảng dạy hoàn hảo, ta ghi nhớ một màn "truy ái bảo điển" này vào đầu. Chẳng may có ngày ta nhìn trúng một công tử văn nhã, nếu có xui rủi, yêu mà không được, ta sẽ dùng chiêu này.
Đồng thời, sâu trong lòng ta cũng cảm khái, hai trăm năm trước, Nhị tỷ Hồng Hồ Ly xem trọng một con Linh Sơn Cửu Vĩ Bạch Hồ không cẩn thận rơi xuống từ chín tầng trời, Nhị tỷ Hồ Ly dùng tam thập lục kế ái tình cũng không khiến vị Cửu Vĩ Hồ kia động hồ tâm. Sau khi Cửu Vĩ Bạch Hồ chữa khỏi thương thế lại quay về quỹ đạo như cũ, trở lại làm linh sủng của thiên tướng trên Cửu Trọng Thiên. Sao người tự xưng là Tình Thánh như Nhị tỷ Hồ Ly lại không nghĩ ra biện pháp say rượu mất lý trí thế này chứ. Nếu lúc ấy vận dụng, không chừng đã sớm cùng Cửu Vĩ Bạch Hồ song túc song phi, sau đó sinh ra một con hồ ly trắng đốm đỏ. Ôi chao, thật đúng là khôn ba năm dại một giờ.
Ngoài cung, khách điếm Quy Tâm, nến đỏ chiếu đến hải đường vào thu, cháy suốt đêm dài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Trong cung, đại điện Thư Ninh, Thái hậu cầm cấp báo biên cương trong tay, nhìn đôi nến hầu như đã cháy cạn: "Hoàng thượng xem mình là tiểu hài tử sao, lại tuỳ hứng dẫn sủng phi xuất cung, năm ngày liền vẫn chưa chịu hồi cung, biên quan cấp báo cũng lơ mơ. Nhất định là yêu nữ kia quấy phá." Đôi mắt già nua đục ngầu chớp chớp, khoé miệng đầy nếp nhăn thở dài bày tỏ quan điểm. "Làm hậu cung oán trời dậy đất thì thôi đi, giờ chỉ sợ lại nhiễu loạn triều cương, yêu nữ này, nhất quyết không thể giữ lại."
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt Thái hậu, làn da đồi mồi, vầng trán khoé mắt tràn đầy nếp nhăn, chằng chịt ngang dọc. Tất cả hợp lại thành hình tượng mặt mũi nhăn nheo, vị Thái hậu này ấy vậy mà lại không giác ngộ, không lo lắng mới chính là cách dưỡng nhan cốt lõi của nữ nhân; không lo không sầu, là bí quyết giữ gìn sắc đẹp hơn hẳn mọi loại sâm yến trân quý.
Để hạn chế nếp nhăn trên mặt sau này, ta quyết định đợi sau này ta già, sẽ làm một cụ bà xinh đẹp yên tĩnh không lo nghĩ gì.
Khung cảnh quay lại khách điếm Quy Tâm. Màn che trướng rũ tầng tầng lớp lớp xuống giường, ngoài cửa trời đã sáng trưng.
Vẫn chưa rời giường? Tối hôm qua kịch liệt thế luôn à.
Đến khi mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu, đôi nhân tình trên giường vẫn không một tiếng động.
Vẫn chưa rời giường? Tối hôm qua kịch liệt thế luôn à.
Khi từng tia nắng hoàng hôn len qua song cửa sổ, bên trong tầng tầng trướng rũ mới truyền đến giọng nói vui vẻ pha chút lười nhác của Cảnh Hạo: "Cận Nhi của ta, nếu nàng còn vờ ngủ tiếp, vi phu sẽ chết đói đấy."
Trong chốc lát, chỉ nghe bên trong rèm trướng vang lên tiếng gấm vóc sột sà sột soạt, trong nháy mắt, Mộc Cận Nhi ăn vận nhếch nhác, mặt mũi đỏ bừng xốc màn trướng lên, nhanh nhẹn bò xuống giường.
Cảnh Hạo mặc trung y trắng mỏng dựa vào thành giường, nheo mắt nhìn Mộc Cận Nhi thẹn thùng tông cửa phòng chạy trối chết, hắn nhẹ nhàng cười: "Cận Nhi, vết bớt hình hoa mộc cận của nàng thật là đẹp."
Rầm một tiếng, Mộc Cận Nhi thành công tông cửa, tội nghiệp cho cánh cửa kia, nháy mắt đã cong cong vẹo vẹo. Đây là dồn bao nhiêu sức lực, có thể đánh người sống sờ sờ thành chết lờ đờ.
Sắc mặt Cảnh Hạo thoáng khựng lại, một phút mặc niệm, lát sau, trong mắt nhộn nhạo ý cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Vị Hoàng đế này thật sự không phải dựa vào nhan sắc mà lên ngôi đúng không?
Sau khu hồi cung, không ngờ không bị Thái hậu chỉ trích. Mộc Cận Nhi dưới sự che chở trăm bề của Cảnh Hạo mà bình yên sống qua ngày.
Gần đây Cảnh Hạo bận rộn việc nước, biên cảnh Bắc Yên và Lương quốc không ngừng xảy ra tranh chấp chiến sự, xung đột càng ngày càng rõ. Bắc Yên nhiều lần phái sứ giả đến Lương quốc thương lượng, quốc chủ Lương quốc đều giữ thái độ lạnh nhạt. Mắt thấy quan hệ hai nước càng ngày càng căng thẳng.
Cảnh Hạo nhiều lần ngủ lại cung Vô Ưu, Mộc Cận Nhi đa phần lấy lý do thân thể khó chịu, đuổi Cảnh Hạo đi. Hoàng đế bị đẩy ra ngoài cửa cung chẳng những không hờn trách, lúc nào cũng đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn tẩm cung Mộc Cận Nhi một hồi lâu, mãi đến khi điện chủ tắt đèn, mới cong cong khoé miệng rời đi.
Nữ nhân cung Vô Ưu đã không chào đón hắn, đương nhiên sẽ có một tá mỹ nhân tự động dâng tới cửa mua vui cho hắn.
Đối mặt với chúng mỹ nhân tự dâng tới cửa này, vị Hoàng đế này rất đỗi bình thản, bình thản nói chuyện phiếm vài câu với chúng mỹ nhân, bình thản mời mỹ nhân hồi cung.
Kỳ thật, có thể làm Hoàng đế đến mức này, đây cũng thật sự là một loại bản lĩnh, một loại cảnh giới.
Hỉ Nhi công công một mực phục thị ở bên cạnh chịu không nổi, dùng thế vuốt mông ngựa mà biểu đạt ý kiến: "Hoàng thượng thật là thiên cổ minh quân, minh quân đối với mỹ nhân đều có chút đề phòng, sức cự tuyệt của Hoàng thượng chúng ta thật là không vị đế vương nào có thể sánh được. Nhưng mà Hoàng thượng, âm dương hoà hợp rất là quan trọng, thật ra Hoàng thượng có thể ngẫu nhiên triệu những vị mỹ nhân may mắn khác để cân bằng âm dương chi khí mà."
Hoàng đế liếc mắt: "Tên thái giám nhà ngươi thì biết cái gì gọi là âm dương hoà hợp. Dương khí của trẫm tự có âm khí của Cận phi cân bằng. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện số lần Cận phi cự tuyệt trẫm càng ngày càng ít đó thôi."
Hỉ Nhi công công rối rắm một hồi, không sợ chết nói: "Cũng không khác gì lúc trước mà."
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhưng giọng nói lại mang vẻ khá là nhàn nhã: "Vài ngày trước, có thần tử đưa Thần Dương đan đến hiếu kính trẫm, nghe nói rất tốt, ngươi dùng thử mười viên xem sao."
Thần Dương đan? Thuốc tráng dương? Liều lượng thuốc tráng dương nhiều cỡ này, một kẻ gọi là công công như hắn sao tiếp nhận được. Hỉ Nhi quỳ phịch xuống, rắn rỏi khai nhận: "Hoàng thượng tha mạng, sau này Hỉ Nhi không dám nói năng lung tung nữa, chuyện này là các phi tần hậu cung và đại thần trong triều nhờ nô tài uyển chuyển nhắn nhủ Hoàng thượng, không phải chủ ý của nô tài, Hoàng thượng tha mạng."
Hoàng thượng đoan chính lật sách, mặt cũng không thèm ngước lên: "Sao hả, mười viên không đủ à?"
Hỉ Nhi lập tức ngậm miệng, thất thễu ra ngoài.
Một trận trừng phạt mờ phai nhân tính này thành công ngăn chặn mồm miệng những kẻ muốn khuyên can Hoàng đế và chúng liễu yếu đào tơ chốn hậu cung muốn thừa hưởng ân huệ.
Đám người ngầm cảm thấy may mắn, may là bản thân mình không phải là chú chim tiên phong mạo hiểm khuyên can, nếu không không biết Hoàng thượng sẽ dùng chiêu thức âm hiểm nào, ngoài sáng ban thưởng trong tối tra tấn bọn họ.
Đồng thời, đám người cũng giác ngộ, vị Hoàng đế này không dễ chọc.
——
Thấm Nhi nhíu mày bưng chén thuốc đến, khoé miệng mấp máy nửa ngày mới nói: "Tiểu thư, người thật sự muốn uống tiếp mấy thang thuốc này à. Nếu không thì mời ngự y tới xem thử một chút. Mặc dù y thuật của Dư Trần đạo trưởng cao minh, chưa chắc đã không... Chẩn đoán sai."
Mộc Cận Nhi bưng chén thuốc lên, đôi mắt lộ vẽ ưu phiền, cuối cùng vẫn nhăn mặt nhăn mũi nuốt chén thuốc đắng vào bụng.
"Ngươi có nhớ nhiều năm về trước An phi nương nương lâm bệnh nặng, các ngự y đều than thở mình không đủ sức xoay chuyển càn khôn, Dư Trần đạo trưởng chỉ dùng một phương thuốc hay đã kéo An phi nương nương từ Quỷ Môn Quan trở về. Thần y như thế sao có thể chẩn đoán sai. Nếu lại tuyên ngự y đến bắt mạch cho ta, còn sợ người trong thiên hạ biết ta không thể có con à."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Thấm Nhi vò nát khăn tay, muốn nói lại thôi.
Mộc Cận Nhi than thở: "Có lẽ, lúc trước Tam Hoàng tử biết được bệnh tình của ta, mới vứt bỏ ta lựa chọn hoàng vị. Nghĩ vậy thì ta cũng không còn một chút oán hận nào với chàng, đây đều là mệnh của ta."
Nguyên do sự tình phải ngược dòng đến một năm về trước, ký ức Mộc Cận Nhi theo Cảnh Hạo xuất cung đi săn, sau khi đến quán vịt Vô Song ăn vịt nướng dần tái hiện.
Lúc Cảnh Hạo tràn trề tâm huyết vội vàng ra sau bếp học trộm kỹ nghệ nướng thịt vịt, Mộc Cận Nhi thì đang ngẩn người ngồi bên cửa sổ, dưới lầu có một vị đạo sĩ gầy gò đi đến, chính là ân sư của Chu Dục —— Dư Trần đạo trưởng.
Dư Trần đạo trưởng truyền đạt nỗi tương tư của Chu Dục dành cho nàng, đồng thời kể cho nàng một bí mật đã được chôn giấu nhiều năm.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.