Chương 5: Tứ Tướng Ma Giới
Trước mắt ta là các nhân vật luôn nằm trên Phong Vân Bảng của Ma Giới, Tứ Tướng Ma Giới, tám trăm năm trước, thuở ta còn mặc quần yếm đã nghe Thụ gia gia miêu tả sinh động như thật, quả đúng như thế, tướng mạo, hình thể, bộ mặt đặc thù này không hề khác biệt so với những gì ta đã được biết.
Tứ Tướng Ma Giới lúc ra trận thì phục sức hơi đặc biệt, toàn thân được bao phủ bởi một lớp áo bào đen như mực, ngay cả phần đầu cũng được che khuất kỹ càng, ở vị trí khuôn mặt chỉ để lại một làn khói đen, điều hiếm thấy chính là xung quanh làn khói này còn có những tia lửa nổ lách tách.
Ta trời sinh đã có tâm lý bát quái đặc biệt mạnh mẽ, nghĩ ngợi không biết bốn Ma Tướng này dùng sương mù che lấp như thế là vì muốn tăng thể diện, hay vì quá xấu xí, sợ dung nhan ảnh hưởng đến tự tôn.
Ma Tướng mặc áo bào đen, gương mặt bốc khói cùng tia lửa nổ vang vọng đầy trời[1], bước xuống từ trên lưng Địa Ngục Ma Khuyển. Con quạ đen đầu đàn vỗ đôi cánh khổng lồ thổi bay mấy cỗ thi thể, một bầy quạ đen nháo nhác kêu lên, vận sức chờ mệnh lệnh phát động.
[1] Nguyên văn là "khanh thương hữu lực" (铿锵有力).
Ma Tướng cầm đầu uể oải giơ ống tay áo lên, bầy quạ đen trong nháy mắt tan thành bột mịn, không chừa một con.
Cách biệt một trời[2], không cần đắn đo, cục diện trận chiến nhanh chóng lật ngược, kết quả càng rõ ràng hơn.
[2] Nguyên văn là "thiên nhưỡng chi biệt" (天壤之别).
Không ngờ con quạ đen kia cũng là loại yêu não tàn, dưới tình thế không có một tia hy vọng chiến thắng mà vẫn đâm đầu vào Ma Tướng. Nhưng quạ đen não tàn này xem ra cũng có chút đạo hạnh, có thể cùng vị Ma Tướng cầm đầu đại chiến mấy hiệp, còn ba vị Ma Tướng còn lại đều nhàn nhã phả khói, bàng quan nhìn xem.
Không biết tại sao, nhìn gương mặt bốc khói nghi ngút đó, ta rất muốn đặt một cái nồi lên, bỏ thêm hai quả trứng gà.
Ma Tướng cầm đầu vung tay lên, tạo thành một dải hoả lôi đỏ rực, phía sau là một đuôi sao băng thật dài, quét về phía quạ tinh.
Có cầu nguyện thì cũng đã muộn, ngay khi sắp ngửi thấy mùi thịt quạ nướng thui, một chùm ánh sáng bạc giống như màn mưa xuất hiện, lập tức dập tắt hoả lôi.
Trên tường thành Thịnh Đô, một vị nữ tử xinh đẹp, toàn thân mang hoa phục đỏ rực bay đến. Trên tay nữ tử cầm một viên hạt châu sáng rực, to bằng nắm tay, ánh sáng từ hạt châu liền bảo hộ quanh người quạ đen.
Tinh thần ta lập tức căng thẳng, nữ tử áo đỏ này vậy mà giống y như đúc nữ tử bên trong cuộn tranh cổ. Nếu vị mỹ nhân này không có tỷ muội song sinh, hoặc không phải người giống người, thì quỷ hồn diễm lệ trước mắt ta chính là nhân vật nữ chính trong bức hoạ thượng cổ.
Đúng như câu nói kia của nhân loại, núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng[3].
[3] Trích từ bài "Du Sơn Tây Thôn" (遊山西村) của Lục Du (陸游).
Nguyên văn là:
山重水復疑無路,
柳暗花明又一村。
Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Núi cùng nước tận ngờ hết lối,
Bóng liễu hoa tươi lại một làng.
Trong bài thơ, Lục Du dùng hai câu này chỉ mang ý nghĩa tả khung cảnh. Song theo thời gian, hai câu này được lưu truyền với hàm ý: chớ thấy cùng đường mà vội bỏ cuộc, kiên trì ắt sẽ có kết quả.
Càng làm ta kích động chảy nước dãi chính là hạt châu trong tay mỹ nhân, chẳng lẽ đây chính là Nguyệt Quang Linh Châu, quả thật vẻ bề ngoài của nó rất giống ánh trăng.
Địa Ngục Ma Khuyển bắt đầu xao động bất an, từng ngụm nước dãi cứ ứa ra. Tên Ma Tướng cầm đầu cất giọng nói thô cứng, giống như từ phần bụng mà truyền ra: "Giao Nguyệt Quang Linh Châu ra đây."
Ba vị Ma Tướng còn lại bắt đầu vung tay, nghiêm túc bày ra các tư thế quái dị, dự định sẽ giết người cướp của, đoạt lấy hạt châu.
Mỹ nhân liếc mắt một cái, hạt châu trong tay vẫn toả hào quang mạnh mẽ, lạnh lùng lên tiếng: "Những thứ tạp vật Ma Giới các ngươi cũng dám mơ tưởng giết ta để lấy linh châu sao?"
Địa Ngục Ma Khuyển nghe được bốn chữ "tạp vật Ma Giới", tức thì tranh nhau chen lấn, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Xem ra Ma Khuyển tuy là ma thú, nhưng cũng có nhân tính. Nghe chủ nhân bị nhục mạ là chuyện kiêng kỵ bậc nhất với chúng.
Ma Tướng lại truyền lời từ bụng: "Du hồn bé nhỏ kia, nếu ngươi tự động giao nộp Nguyệt Quang Linh Châu, bọn ta sẽ đưa ngươi đầu thai chuyển thế, nếu không, ta sẽ đưa ngươi vào Đồ Sinh Tháp ở Ma Giới, cho ngươi nếm thử cảm giác bị vạn ma xé xác."
Mỹ nhân khinh thường liếc mắt một cái, ném Nguyệt Quang Linh Châu vào giữa không trung, lập tức, những sợi sáng bạc từ bên trong linh châu bay ra, quấn quanh bốn vị Ma Tướng rất điệu nghệ. Bốn Ma Tướng bắt đầu thi triển đủ loại ma lực, tìm cách né tránh mấy thứ vướng víu này.
Trong lúc đó, ta một mực rụt người rướn cổ, trốn trên cây hoa mộc cận, nín thở quan sát. Con quạ đen kia bay quanh đỉnh đầu Mộc Cận Nhi, mặt mũi vô cùng nôn nóng.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ[4], bốn Ma Tướng cuối cùng cũng thoát ra được, một vị Ma Tướng giơ tay, phóng ra một quả cầu lửa xông thẳng đến chỗ Mộc Cận Nhi.
[4] Một cách xác định thời gian của người xưa, tầm 3 - 5 phút, không cố định.
Vào thời khắc mấu chốt, quạ đen cứu mỹ nhân, con quạ não tàn kia lao ra chắn trước người nữ tử, nó kêu lên một tiếng khản đặc, thân thể bị cháy sém nửa bên rơi phịch xuống mặt đất.
Mỹ nhân nhìn quạ đen rơi xuống đất, ánh mắt lập tức dữ dội.
Bốn vị Ma Tướng đồng loạt giơ tay, từ lòng bàn tay truyền ra hoả diễm, càng ngày càng dữ dội tựa pháo hoa. Ta không kiềm được mà phải ca ngợi từ tận đáy lòng, hoá ra Ma Giới khi đánh nhau cũng rất có thẩm mỹ. Cuối cùng, "mỹ học pháo hoa" chỉnh tề nhất trí nhắm thẳng vào mỹ nhân đang lơ lửng giữa không trung, hoa lệ chào hỏi.
"Yên Hoa Đoàn" nở rộ ngay bụng mỹ nhân, nàng đau đớn rên lên một tiếng, xiêm y đỏ thẫm xiêu vẹo, ngã xuống bên cạnh quạ đen.
Quạ đen yếu ớt lê cặp cánh què quặt về phía nàng, gào lên một tiếng thảm thương.
"Thật không ngờ, cuối cùng chúng ta có thể chết cùng nhau." Nàng dùng nửa hơi tàn, gắng sức thì thào với quạ đen.
"Chết chóc cái gì không biết, bản tiên thật không nhịn nổi một đám tạp chủng Ma Giới đen thui các người ức hiếp một nữ tử xinh đẹp như thế." Một giọng nói trong trẻo từ trên trời truyền xuống.
Ta nghểng cổ lên, thấy hai bóng người một vàng một đen nhẹ nhàng bay tới, dáng vẻ vô cùng phong nhã. Hai vị vừa đáp đất, mây như ý dưới chân cũng tan biến theo. Nam tử khoác y phục vàng lấp lánh nheo đôi mắt đào hoa, thản nhiên bước đến: "Để bản tiên nhìn thử, rốt cuộc là thứ tạp chủng Ma Giới gì dám ức hiếp một tiểu nữ tử, bản tiên gần đây huyết mạch không thông gân mạch không thuận, tiện thể có thể hoạt động một chút thư giãn gân cốt, xem thử bọn tạp chủng các ngươi có bản lĩnh thế nào."
"Tạp chủng" so với "tạp vật" lại càng khiến người ta... Dùng yêu ma đả thông huyết mạch, ở đâu ra tên ác miệng này thế?
Bởi vì không thấy rõ mặt, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà phán đoán, bốn vị Ma Tướng tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn bốn tên Địa Ngục Ma Khuyển cũng đang trong tư thế sẵn sàng lao lên cắn chết người.
"Thượng tiên Bộ Sinh Hoa, Thượng quân Phù Thương, dưới trướng Thần tôn Nhất Tịch." Một Ma Tướng nói tiếng bụng.
"Ôi chao, xem ra uy danh truyền xa, ngay cả tạp chủng Ma Giới cũng biết đến bản thượng tiên. Bản thượng tiên có chút kích động rồi, không sai, không sai, ta chính là người phong lưu nhất tam giới ―― Thượng tiên Bộ Sinh Hoa." Tiên nhân mặc y phục vàng xoè chiếc quạt hoa đào màu hồng trước ngực, phe phẩy duyên dáng.
Vị thượng tiên này hoàn toàn không giống một tiên nhân chút nào. Chẳng lẽ ngàn năm trở lại đây tiêu chuẩn thượng tiên là lấy thất đức phục nhân tâm à?
Bên góc này, Ma Tướng dùng bụng ngữ để trao đổi.
"Chủ nhân có lệnh, không được phép động thủ với Vô Hư tiên nhân, chúng ta rút lui thôi."
"Thật không cam tâm, tên Thượng tiên vàng khè này bắt nạt Ma Giới chúng ta quá đáng."
"Mệnh lệnh của chủ nhân, không được chống lại, rút lui."
Bốn vị Ma Tướng đầu toả khói đen tro lửa, cưỡi lên bốn con Địa Ngục Ma Khuyển hung mãnh chảy đầy nước dãi thoáng chốc mất hút.
"Ôi chao, lũ tạp chủng đen đúa này, cứ vậy mà đi mất ag? Bản tiên gân cốt không thuận nên mới cần các ngươi bồi ta một điệu múa, sao có thể đi nhanh như vậy? Ma Giới các ngươi đúng là lục giới đệ nhất nhát cáy, ta mắng đến thế còn không quay lại. Thôi được thôi được, ta chả thèm mời các ngươi khiêu vũ nữa." Bộ Sinh Hoa quay đầu lại, cười híp mắt, nói với vị bằng hữu áo đen: "Phù Thương, ngài nhìn xem có phải bản tiên cũng trở nên soái khí hơn không, nên bọn tạp chủng Ma Giới đó mới không đành lòng đánh nhau với bản tiên." Hắn vừa dứt lời, tự luyến sờ soạng gương mặt của mình.
"Đủ rồi đấy." Phù Thương đứng bên cạnh lạnh lùng nói ba chữ, khuôn mặt nghiêm túc ngay thẳng hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Bộ Sinh Hoa hoàn toàn làm lơ trước ánh mắt khinh bỉ của đồng bạn, tiến tới đỡ nử tử áo đỏ lên: "Cô nương chính là chủ nhân của hạt châu này, cũng chính là người khiến đô thành phồn hoa này trở nên thê lương như vậy, Mộc Cận Nhi?"
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Tứ Tướng Ma Giới lúc ra trận thì phục sức hơi đặc biệt, toàn thân được bao phủ bởi một lớp áo bào đen như mực, ngay cả phần đầu cũng được che khuất kỹ càng, ở vị trí khuôn mặt chỉ để lại một làn khói đen, điều hiếm thấy chính là xung quanh làn khói này còn có những tia lửa nổ lách tách.
Ta trời sinh đã có tâm lý bát quái đặc biệt mạnh mẽ, nghĩ ngợi không biết bốn Ma Tướng này dùng sương mù che lấp như thế là vì muốn tăng thể diện, hay vì quá xấu xí, sợ dung nhan ảnh hưởng đến tự tôn.
Ma Tướng mặc áo bào đen, gương mặt bốc khói cùng tia lửa nổ vang vọng đầy trời[1], bước xuống từ trên lưng Địa Ngục Ma Khuyển. Con quạ đen đầu đàn vỗ đôi cánh khổng lồ thổi bay mấy cỗ thi thể, một bầy quạ đen nháo nhác kêu lên, vận sức chờ mệnh lệnh phát động.
[1] Nguyên văn là "khanh thương hữu lực" (铿锵有力).
Ma Tướng cầm đầu uể oải giơ ống tay áo lên, bầy quạ đen trong nháy mắt tan thành bột mịn, không chừa một con.
Cách biệt một trời[2], không cần đắn đo, cục diện trận chiến nhanh chóng lật ngược, kết quả càng rõ ràng hơn.
[2] Nguyên văn là "thiên nhưỡng chi biệt" (天壤之别).
Không ngờ con quạ đen kia cũng là loại yêu não tàn, dưới tình thế không có một tia hy vọng chiến thắng mà vẫn đâm đầu vào Ma Tướng. Nhưng quạ đen não tàn này xem ra cũng có chút đạo hạnh, có thể cùng vị Ma Tướng cầm đầu đại chiến mấy hiệp, còn ba vị Ma Tướng còn lại đều nhàn nhã phả khói, bàng quan nhìn xem.
Không biết tại sao, nhìn gương mặt bốc khói nghi ngút đó, ta rất muốn đặt một cái nồi lên, bỏ thêm hai quả trứng gà.
Ma Tướng cầm đầu vung tay lên, tạo thành một dải hoả lôi đỏ rực, phía sau là một đuôi sao băng thật dài, quét về phía quạ tinh.
Có cầu nguyện thì cũng đã muộn, ngay khi sắp ngửi thấy mùi thịt quạ nướng thui, một chùm ánh sáng bạc giống như màn mưa xuất hiện, lập tức dập tắt hoả lôi.
Trên tường thành Thịnh Đô, một vị nữ tử xinh đẹp, toàn thân mang hoa phục đỏ rực bay đến. Trên tay nữ tử cầm một viên hạt châu sáng rực, to bằng nắm tay, ánh sáng từ hạt châu liền bảo hộ quanh người quạ đen.
Tinh thần ta lập tức căng thẳng, nữ tử áo đỏ này vậy mà giống y như đúc nữ tử bên trong cuộn tranh cổ. Nếu vị mỹ nhân này không có tỷ muội song sinh, hoặc không phải người giống người, thì quỷ hồn diễm lệ trước mắt ta chính là nhân vật nữ chính trong bức hoạ thượng cổ.
Đúng như câu nói kia của nhân loại, núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng[3].
[3] Trích từ bài "Du Sơn Tây Thôn" (遊山西村) của Lục Du (陸游).
Nguyên văn là:
山重水復疑無路,
柳暗花明又一村。
Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Núi cùng nước tận ngờ hết lối,
Bóng liễu hoa tươi lại một làng.
Trong bài thơ, Lục Du dùng hai câu này chỉ mang ý nghĩa tả khung cảnh. Song theo thời gian, hai câu này được lưu truyền với hàm ý: chớ thấy cùng đường mà vội bỏ cuộc, kiên trì ắt sẽ có kết quả.
Càng làm ta kích động chảy nước dãi chính là hạt châu trong tay mỹ nhân, chẳng lẽ đây chính là Nguyệt Quang Linh Châu, quả thật vẻ bề ngoài của nó rất giống ánh trăng.
Địa Ngục Ma Khuyển bắt đầu xao động bất an, từng ngụm nước dãi cứ ứa ra. Tên Ma Tướng cầm đầu cất giọng nói thô cứng, giống như từ phần bụng mà truyền ra: "Giao Nguyệt Quang Linh Châu ra đây."
Ba vị Ma Tướng còn lại bắt đầu vung tay, nghiêm túc bày ra các tư thế quái dị, dự định sẽ giết người cướp của, đoạt lấy hạt châu.
Mỹ nhân liếc mắt một cái, hạt châu trong tay vẫn toả hào quang mạnh mẽ, lạnh lùng lên tiếng: "Những thứ tạp vật Ma Giới các ngươi cũng dám mơ tưởng giết ta để lấy linh châu sao?"
Địa Ngục Ma Khuyển nghe được bốn chữ "tạp vật Ma Giới", tức thì tranh nhau chen lấn, phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Xem ra Ma Khuyển tuy là ma thú, nhưng cũng có nhân tính. Nghe chủ nhân bị nhục mạ là chuyện kiêng kỵ bậc nhất với chúng.
Ma Tướng lại truyền lời từ bụng: "Du hồn bé nhỏ kia, nếu ngươi tự động giao nộp Nguyệt Quang Linh Châu, bọn ta sẽ đưa ngươi đầu thai chuyển thế, nếu không, ta sẽ đưa ngươi vào Đồ Sinh Tháp ở Ma Giới, cho ngươi nếm thử cảm giác bị vạn ma xé xác."
Mỹ nhân khinh thường liếc mắt một cái, ném Nguyệt Quang Linh Châu vào giữa không trung, lập tức, những sợi sáng bạc từ bên trong linh châu bay ra, quấn quanh bốn vị Ma Tướng rất điệu nghệ. Bốn Ma Tướng bắt đầu thi triển đủ loại ma lực, tìm cách né tránh mấy thứ vướng víu này.
Trong lúc đó, ta một mực rụt người rướn cổ, trốn trên cây hoa mộc cận, nín thở quan sát. Con quạ đen kia bay quanh đỉnh đầu Mộc Cận Nhi, mặt mũi vô cùng nôn nóng.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ[4], bốn Ma Tướng cuối cùng cũng thoát ra được, một vị Ma Tướng giơ tay, phóng ra một quả cầu lửa xông thẳng đến chỗ Mộc Cận Nhi.
[4] Một cách xác định thời gian của người xưa, tầm 3 - 5 phút, không cố định.
Vào thời khắc mấu chốt, quạ đen cứu mỹ nhân, con quạ não tàn kia lao ra chắn trước người nữ tử, nó kêu lên một tiếng khản đặc, thân thể bị cháy sém nửa bên rơi phịch xuống mặt đất.
Mỹ nhân nhìn quạ đen rơi xuống đất, ánh mắt lập tức dữ dội.
Bốn vị Ma Tướng đồng loạt giơ tay, từ lòng bàn tay truyền ra hoả diễm, càng ngày càng dữ dội tựa pháo hoa. Ta không kiềm được mà phải ca ngợi từ tận đáy lòng, hoá ra Ma Giới khi đánh nhau cũng rất có thẩm mỹ. Cuối cùng, "mỹ học pháo hoa" chỉnh tề nhất trí nhắm thẳng vào mỹ nhân đang lơ lửng giữa không trung, hoa lệ chào hỏi.
"Yên Hoa Đoàn" nở rộ ngay bụng mỹ nhân, nàng đau đớn rên lên một tiếng, xiêm y đỏ thẫm xiêu vẹo, ngã xuống bên cạnh quạ đen.
Quạ đen yếu ớt lê cặp cánh què quặt về phía nàng, gào lên một tiếng thảm thương.
"Thật không ngờ, cuối cùng chúng ta có thể chết cùng nhau." Nàng dùng nửa hơi tàn, gắng sức thì thào với quạ đen.
"Chết chóc cái gì không biết, bản tiên thật không nhịn nổi một đám tạp chủng Ma Giới đen thui các người ức hiếp một nữ tử xinh đẹp như thế." Một giọng nói trong trẻo từ trên trời truyền xuống.
Ta nghểng cổ lên, thấy hai bóng người một vàng một đen nhẹ nhàng bay tới, dáng vẻ vô cùng phong nhã. Hai vị vừa đáp đất, mây như ý dưới chân cũng tan biến theo. Nam tử khoác y phục vàng lấp lánh nheo đôi mắt đào hoa, thản nhiên bước đến: "Để bản tiên nhìn thử, rốt cuộc là thứ tạp chủng Ma Giới gì dám ức hiếp một tiểu nữ tử, bản tiên gần đây huyết mạch không thông gân mạch không thuận, tiện thể có thể hoạt động một chút thư giãn gân cốt, xem thử bọn tạp chủng các ngươi có bản lĩnh thế nào."
"Tạp chủng" so với "tạp vật" lại càng khiến người ta... Dùng yêu ma đả thông huyết mạch, ở đâu ra tên ác miệng này thế?
Bởi vì không thấy rõ mặt, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà phán đoán, bốn vị Ma Tướng tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn bốn tên Địa Ngục Ma Khuyển cũng đang trong tư thế sẵn sàng lao lên cắn chết người.
"Thượng tiên Bộ Sinh Hoa, Thượng quân Phù Thương, dưới trướng Thần tôn Nhất Tịch." Một Ma Tướng nói tiếng bụng.
"Ôi chao, xem ra uy danh truyền xa, ngay cả tạp chủng Ma Giới cũng biết đến bản thượng tiên. Bản thượng tiên có chút kích động rồi, không sai, không sai, ta chính là người phong lưu nhất tam giới ―― Thượng tiên Bộ Sinh Hoa." Tiên nhân mặc y phục vàng xoè chiếc quạt hoa đào màu hồng trước ngực, phe phẩy duyên dáng.
Vị thượng tiên này hoàn toàn không giống một tiên nhân chút nào. Chẳng lẽ ngàn năm trở lại đây tiêu chuẩn thượng tiên là lấy thất đức phục nhân tâm à?
Bên góc này, Ma Tướng dùng bụng ngữ để trao đổi.
"Chủ nhân có lệnh, không được phép động thủ với Vô Hư tiên nhân, chúng ta rút lui thôi."
"Thật không cam tâm, tên Thượng tiên vàng khè này bắt nạt Ma Giới chúng ta quá đáng."
"Mệnh lệnh của chủ nhân, không được chống lại, rút lui."
Bốn vị Ma Tướng đầu toả khói đen tro lửa, cưỡi lên bốn con Địa Ngục Ma Khuyển hung mãnh chảy đầy nước dãi thoáng chốc mất hút.
"Ôi chao, lũ tạp chủng đen đúa này, cứ vậy mà đi mất ag? Bản tiên gân cốt không thuận nên mới cần các ngươi bồi ta một điệu múa, sao có thể đi nhanh như vậy? Ma Giới các ngươi đúng là lục giới đệ nhất nhát cáy, ta mắng đến thế còn không quay lại. Thôi được thôi được, ta chả thèm mời các ngươi khiêu vũ nữa." Bộ Sinh Hoa quay đầu lại, cười híp mắt, nói với vị bằng hữu áo đen: "Phù Thương, ngài nhìn xem có phải bản tiên cũng trở nên soái khí hơn không, nên bọn tạp chủng Ma Giới đó mới không đành lòng đánh nhau với bản tiên." Hắn vừa dứt lời, tự luyến sờ soạng gương mặt của mình.
"Đủ rồi đấy." Phù Thương đứng bên cạnh lạnh lùng nói ba chữ, khuôn mặt nghiêm túc ngay thẳng hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Bộ Sinh Hoa hoàn toàn làm lơ trước ánh mắt khinh bỉ của đồng bạn, tiến tới đỡ nử tử áo đỏ lên: "Cô nương chính là chủ nhân của hạt châu này, cũng chính là người khiến đô thành phồn hoa này trở nên thê lương như vậy, Mộc Cận Nhi?"
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.