Chương : 15
Edit: Vũ Kỳ
_____________
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tạ Manh, Tạ Manh dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của mọi người,ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Con sẽ không vui."
Đại khái không nghĩ tới Tạ Manh sẽ từ chối, mọi người đều trầm mặc. Nguyên Tư Lập là cục cưng, là bảo bối của Nguyên gia, cho dù hiện tại Nguyên Tư Lập đã 4 tuổi, cho dù nhóc một năm khó có được sẽ đến Nguyên gia một lần, nhưng mỗi lần tới thì nhất định sẽ được nghênh đón một cách tốt nhất. Cho dù là Nguyên lão gia tử, đối với Nguyên Tư Lập cũng là yêu đến khảm trong tâm.
Có một câu nói thật sự rất đúng, trong nhà này, có thể lấy lòng Nguyên Tư Lập đều sẽ hữu dụng hơn so với lấy lòng bất luận người nào khác.
Tạ Manh biết, cô biết rõ đạo lý này.
Ví dụ như trong cuốn tiểu thuyết này, nữ chủ vì sao lại có thể khiến mọi người trong Nguyên gia thích?
Là bởi vì Nguyên Tư Lập thích cô ấy đó!
Một lý do vô cùng đơn giản lại có thể quyết định địa vị của nữ chủ Giang Nhã Tuyên và Tạ Manh trong nhà này.
Nguyên lão gia tử đi rồi, người trong Nguyên gia không chào đón cô, bởi vì Nguyên Tư Lập không thích cô! Nguyên Tư Lập bắt nạt cô, dù chỉ là một chuyện rất hoang đường, cho dù không phải Tạ Manh làm, chỉ cần Nguyên Tư Lập nói phải thì đó chính là Tạ Manh làm.
Tâm tình của Tạ Manh chính là bà đây tạm thời nhịn nhóc, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Nếu trong mơ thật sự là đời trước của cô, vậy thì cái đời trước này cũng thật là lung tung rối loạn. Cô không thể nhịn nữa, liền cùng Nguyên Tư Lập phản công.
Trời ạ! Mọi người ở Nguyên gia quả thực đối với Tạ Manh "nhìn bằng con mắt khác", một cô gái hơn 25 gần 30 tuổi, vậy mà lại còn so đo với một đứa nhóc chưa đến 5 tuổi! Nói ra cho người ta nghe được sẽ cười đến rớt răng hàm.
Cũng không thử nhìn xem, tuổi của đứa nhỏ đến số lẻ của cô còn không bằng kia kìa!
Bởi vậy, trong mọi cuộc chiến của Tạ Manh và Nguyên Tư Lập, cô chưa bao giờ thắng. Nếu việc đó là cô làm sai, vậy thì cô chính là mười phần sai. Nếu là chuyện Nguyên Tư Lập sai, cũng là do Tạ Manh cô sai.
Tạ Manh sai rồi, như vậy gọi là lòng dạ hẹp hòi. Nguyên Tư Lập sai, là bởi vì Tạ Manh không biết tốt xấu.
Sống chung như vậy, đã mất đi cân bằng. Mà đã không có cân bằng thì lấy đâu ra bình yên?
Trải qua những ngày tháng gà bay chó sủa, nam chủ rốt cuộc chịu không nổi, lần nữa đem Nguyên Tư Lập đến chung cư ở cùng với mình.
Mỗi ngày lúc anh đi làm sẽ đưa nó đi học, lúc tan làm sẽ đón về nhà. Có lẽ anh có hơi quạnh quẽ, có lẽ đi theo anh sẽ tương đối tịch mịch. Nhưng so với tuổi nhỏ đã phải ở nhà cùng vợ mình nháo đến gà bay chó sủa thì tốt hơn nhiều. Sau đó, nữ chủ Giang Nhã Tuyên liền lên sân khấu.
Cô giống như là một thiên sứ bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới nho nhỏ của Nguyên Tư Lập, cô cứu vớt Nguyên Tư Lập, cũng cứu vớt nam chủ.
Tạ Manh cười, nếu đã như vậy, xin tha thứ cho kẻ bất tài. Đứa nhỏ này, tôi không mang nổi, muốn mang cũng phải là mọi người cầu tôi mang.
Phòng khách trầm mặc một hồi lâu, Lâm Văn Văn thậm chí muốn mở miệng hỏi cô: "Cô có còn là nữ chủ của Nguyên gia không vậy?"
Cô không vui? Cô không vui cái gì? Tự nhiên lại không vui?
Hai mắt của mọi người dường như đều viết những chữ đó, đương nhiên Nguyên Tự không đến mức như thế. Nhưng anh cũng tò mò mà nhìn Tạ Manh, chăm sóc tốt cho Nguyên Tư Lập là con đường tốt nhất để hòa nhập với Nguyên gia.
Ha, hay rồi! Vợ anh hiện tại một ngày 24 giờ đều nghĩ đến ly hôn, hẳn là cũng không có tâm tình đi lấy lòng cháu trai anh.
Tạ Manh thật ra không có vấn đề gì, chỉ là cô nhớ tới một vài chuyện trong sách. Ở thế giới trong sách, ngay từ đầu mọi người cũng không bắt Tạ Manh phải chăm sóc đứa nhỏ này.
Nguyên Tư Lập đầu tiên là được Nguyên Tự dẫn đi, trực tiếp đem về ở chung cư phía tây Phụ Thành cùng với anh. Nhưng Nguyên Tự bởi vì còn phải đi làm, không có cách nào toàn tâm toàn ý chăm sóc nó.
Đứa bé lại vừa mới rời xa mẹ, anh sợ rằng đứa bé đi theo mình sẽ cô đơn. Cho nên ở chỗ anh mấy ngày liền phải dẫn về nhà lớn. Sau đó, đời trước của cô mới bị giao nhiệm vụ chăm sóc đứa nhỏ này, Tạ Manh bởi vì muốn làm dịu quan hệ với Nguyên gia, hiển nhiên cũng đồng ý.
Kết quả kết cục đương nhiên không tốt lắm, cho nên Nguyên Tự thật vất vả mới trở về lại phải mang theo cháu trai dọn đi.
Nhưng mà kiếp này thì khác rồi nha! Cô muốn ly hôn, cô muốn lập tức ly hôn. Rời xa bất cứ người nào trong cuốn sách này, đừng nói làm vai phụ, pháo hôi gì đó, dù chỉ là cái phông nền cô cũng không muốn làm.
Xin hãy để cô yên bình làm người qua đường không tên không họ trong thế giới này đi! Bất quá, Tạ Manh nghiêng đầu tự hỏi một chút, sau đó cảm thấy chăm sóc đứa nhỏ Nguyên Tư Lập này cũng không hẳn là không thể suy xét.
Hiện tại với trước kia không giống nhau, cô không cần lấy lòng đứa nhỏ này. Nguyên Tư Lập nếu là bảo bối cục cưng của bọn họ, xem ra tự tìm đường chết hiệu quả kém xa so với đắc tội Nguyên Tư Lập đó nha!
Ai nha, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Ý kiến hay, chính nó! Hừ hừ, thù mới hận cũ. Đến tay ta, để xem nhóc còn có quả ngọt để ăn không!
Nhìn bộ móng hôm nay cô mới vừa vẽ, màu nền xinh đẹp cùng hoa văn tinh xảo, làm cho ngón tay thon thả của cô như mang theo ánh sáng nhu hòa.
Tạ Manh thảnh thơi hỏi: "Nguyên Tư Lập tới đây, mọi người muốn con chăm sóc nó? Nhưng sao lại phải là con?"
Hửm?
Nguyên lão phu nhân liền cười nói: "Vốn cũng không muốn ép cháu chăm sóc, việc này chúng ta hỏi cháu, chỉ hy vọng cháu sẽ đồng ý." Kỳ thật Nguyên gia không phải không ai, nhưng mà những người đó bọn họ không yên tâm. Nguyên Tư Lập mới 4 tuổi, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Tạ Manh liền cười hỏi: "Nếu, Nguyên Tự Lập và con cùng lúc cáo trạng với mọi người, mọi người sẽ giúp ai?"
Nguyên Tự tự nhiên mở miệng trả lời cô: "Dĩ nhiên là giúp cô."
Tạ Manh trợn mắt nhìn anh, anh cmn chính là người trước nhất không giúp tôi, cút!
Nguyên Tự: "???" Không phải, ánh mắt kia của cô là có ý gì? Anh vừa rồi chính là giúp cô nói chuyện mà? Vậy thì sao cô lại nổi nóng?
Nguyên Tự cảm thấy oan uổng đến nổi muốn hộc máu, anh đã trêu ai chọc ai? Tối nay anh trở về vốn là muốn tìm cô tính sổ có được không? Cuối cùng cái gì cũng chưa kịp tính, cô còn muốn lên mặt với anh đúng không?
Tạ Manh khụ một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Dựa vào những lời vừa rồi, rõ ràng, mọi người sẽ không giúp con. Con đây là người thích bị ngược sao? Để cho mọi người vội vàng mắng?"
Mọi người: "???" Không đúng, vừa rồi Tiểu Tự không phải nói giúp cô rồi sao?
Những người khác còn có thể trầm mặc, Nguyên Tự trực tiếp tức giận, dùng tay vỗ lên bàn tay cô, sau đó nghiêm khắc nói: "Cô xem tôi là người tàng hình đúng không? Lời tôi nói bị lọc đi rồi?"
Tạ Manh trừng lớn mắt nhìn anh, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn bàn tay bị đánh ửng hồng, tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự.
Nguyên Tự thật là một đống lửa giận đều bị cô nhìn đến chột dạ, Tạ Manh chỉ vào mu bàn tay, sau đó không thể tưởng tượng hỏi anh: "Anh bạo hành tôi?"
Mọi người: "???"
Giọng nói Tạ Manh có chút "khóc nức nở" mà nói: "Tôi không nghĩ tới anh vậy mà có thể bạo lực gia đình với tôi?"
Nguyên Tự vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng phát hiện mình vậy mà lại thích ứng nhanh như thế, người bị ngược suốt hai ba ngày, quả nhiên đã trở nên cường đại: "Muốn đi đến cục cảnh sát để kiện không?"
Mọi người thấy đó, bắt kịp mạch não của cô cũng không có khó khăn gì.
Tạ Manh sửng sốt, sau đó đoan trang mà ngồi lại, không còn nói đến đề tài bạo lực gia đình nhàm chán này nữa, ngược lại nói: "Nguyên Tư Lập chính là đầu quả tim của mọi người trong Nguyên gia, chạm vào không được, mắng không được thậm chí nói cũng không nói được, đây là chăm sóc con nít sao? Đây cmn là chăm sóc tổ tông."
Nguyên lão phu nhân dù sao tuổi cũng đã lớn, Tạ Manh nói nửa ngày, bà cuối cùng cũng nghe hiểu ý, Tạ Manh đây là có yêu cầu! Do đó Nguyên lão phu nhân cũng không nói dài dòng, trực tiếp hỏi cô: "Cháu muốn nói gì?"
"Con và nhóc đó, chăm sóc nó chính là tình cảm chứ không phải bổn phận, trước hết mọi người phải biết điều này." Tạ Manh nói đạo lý rõ ràng.
Người trong Nguyên gia ngoan ngoãn gật đầu, Tạ Manh liền tiếp tục nói: "Đương nhiên, mọi người có thể không cho con chăm sóc, nhưng nếu đã để con chăm sóc, con chỉ có một điều kiện, chính là không được nói con."
Không được nói?
Nguyên Tự hỏi cô: "Thế nào gọi là không được nói?"
Tạ Manh liền bẻ ngón tay nói: "Con đánh nó mọi người không thể nói con, con mắng nó mọi người không thể nói con, con giáo dục nó mọi người không thể nói con, con cho nó ăn cơm mọi người không thể nói con, con không cho nó ăn cơm mọi người cũng không thể nói con, nếu con không cẩn thận làm không tốt chuyện gì mọi người vẫn là không thể nói con."
Này mẹ nó là muốn tạo phản sao?
Nguyên Tự nhớ đến những "chuyện tốt" Tạ Manh đã làm gần đây, sao anh dám đồng ý chứ? Lá gan của cô hiện tại đúng là lớn đến muốn lật trời: "Dựa vào cái gì? Cứ coi như chỉ là một đứa nhỏ, cũng phải nên xem xét đúng sai chứ!"
"Thôi thôi cho tôi xin!" Tạ Manh chỉ vào đầu gối bên phải của mình, nghẹn giọng nói: "Thằng nhóc đó lanh lợi muốn chết! Nhìn cái gối của tôi này, mấy ngày trước là nhờ ơn nó ban cho, bị đẩy ngã đến trầy da. Lúc đó sao không ai xem xét đúng sai cho tôi chứ? Còn bảo tôi không nên cùng một đứa nhỏ so đo, cho dù là đứa nhỏ đó thông minh như vậy, hơn nữa tình cảm của mọi người đối với nó như là biểu sâu không đáy, nếu để tôi với nó phân đúng sai, cho tôi hỏi, có lúc nào tôi có thể đúng à?"
Vậy mà lại cảm thấy... rất có đạo lý.
"Khụ." Nguyên lão phu nhân ho khan một tiếng nói: "Nếu đã như vậy, cũng có thể suy nghĩ lại. Bất quá, làm sao chúng ta biết được cháu có sai hay không, hoặc là cháu có ngược đãi nó không?"
Nguyên lão phu nhân vừa nói xong, Tạ Manh liền ha ha ha cười to, sau đó nói: "Bà nội à bà suy nghĩ nhiều quá rồi, nếu cháu ngược đãi nó ấy hả? mọi người còn không đem cháu ăn tươi nuốt sống chắc? Không cần băn khoăn về vấn đề này, trong lòng mỗi người đều có một đòn bẩy, nếu cháu làm quá phận, mọi người còn có thể chờ đến lúc cháu ngược nó à? mọi người sẽ không cho cháu cơ hội ngược đãi nó, nhưng cháu phải đề phòng mọi người kết hợp lại ngược đãi cháu."
Nguyên Tự buồn bực: "Cô mới là người suy nghĩ quá nhiều." Nguyên gia chúng tôi là thân phận gì địa vị gì chứ? Sẽ ngược đãi cô chắc?
Nguyên lão phu nhân trực tiếp đánh quyết định nói: "Tốt, cứ theo lời cháu nói mà làm."
Tạ Manh liền cười gật đầu, sau đó cực kỳ dối trá mà tỏ vẻ ôn nhu nói: "Bà nội, cháu nghe bà. Cháu nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt thật tốt!~"
Nguyên lão phu nhân kéo tay cô, dối trá như nhau làm bộ dáng hiền từ hòa ái mà nói: "Đứa bé ngoan, ta biết tâm cháu tốt bụng, ta tin tưởng cháu."
Nhìn cảnh hai người đối diện "Bà từ cháu hiếu", trong mọi người hiển nhiên cảm thấy rất là vô lý. Nhưng vấn đề là ban đầu vốn muốn yêu cầu Tạ Manh chăm sóc đứa nhỏ, không hiểu vì sao lại biến thành cầu xin cô chăm sóc nó rồi?
Nhưng cũng không còn quan trọng nữa, nhìn cảnh hiện tại trước mắt, kết quả ít nhất không tệ.
Nguyên Trạch Vũ và Lâm Văn Văn rất hiểu chuyện, cũng học theo Nguyên lão phu nhân bày tỏ quan tâm và tín nhiệm đối với Tạ Manh một phen, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Nguyên Tự về phòng ngủ trên lầu, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lần đầu tiên đi đón đứa nhỏ, vẫn nên là anh và Tạ Manh cùng đi sẽ tốt hơn. Dù sao cũng là ngày đầu tiên, vẫn nên cho đứa nhỏ một chút cảm giác long trọng, lại nói, sau này hai người bọn bọn họ muốn cùng nhau chăm sóc đứa bé, vẫn là phải cùng nhau chung sống thật hài hòa, đối với suy nghĩ của đứa bé cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực hơn.
Cứ nghĩ như vậy, anh đã đi xuống tới lầu tìm Tạ Manh, muốn nói với cô một chút về chuyện đến lúc đó cùng nhau xuất phát.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi đọc bình luận, sau này tôi sẽ viết nguyên nhân nam chủ ngoại tình, xem như là một cách tẩy trắng đi hen? Nếu tẩy thành công thì không cần phải nói, tẩy không thành công thì xin hãy nhớ rằng... nam chủ trong thế giới này cùng nam chủ trong nguyên tác là hai người khác nhau. Ha ha ha ha ha ha...
____________
*Góc spoil, ai không thích có thể lướt qua
Tạ Manh thật sự suy sụp tam quan: "Vì sao đón nó mà tôi cũng phải đi chứ? Nguyên Tự, có phải anh yêu tôi rồi đúng không? Rời khỏi tôi một giây sẽ không sống nổi hả?"
Nguyên Tự: "Câm miệng!"
____________
Edit: chương này được 30 votes tui up chương mới nheeee ?♀️?♀️
_____________
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tạ Manh, Tạ Manh dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của mọi người,ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Con sẽ không vui."
Đại khái không nghĩ tới Tạ Manh sẽ từ chối, mọi người đều trầm mặc. Nguyên Tư Lập là cục cưng, là bảo bối của Nguyên gia, cho dù hiện tại Nguyên Tư Lập đã 4 tuổi, cho dù nhóc một năm khó có được sẽ đến Nguyên gia một lần, nhưng mỗi lần tới thì nhất định sẽ được nghênh đón một cách tốt nhất. Cho dù là Nguyên lão gia tử, đối với Nguyên Tư Lập cũng là yêu đến khảm trong tâm.
Có một câu nói thật sự rất đúng, trong nhà này, có thể lấy lòng Nguyên Tư Lập đều sẽ hữu dụng hơn so với lấy lòng bất luận người nào khác.
Tạ Manh biết, cô biết rõ đạo lý này.
Ví dụ như trong cuốn tiểu thuyết này, nữ chủ vì sao lại có thể khiến mọi người trong Nguyên gia thích?
Là bởi vì Nguyên Tư Lập thích cô ấy đó!
Một lý do vô cùng đơn giản lại có thể quyết định địa vị của nữ chủ Giang Nhã Tuyên và Tạ Manh trong nhà này.
Nguyên lão gia tử đi rồi, người trong Nguyên gia không chào đón cô, bởi vì Nguyên Tư Lập không thích cô! Nguyên Tư Lập bắt nạt cô, dù chỉ là một chuyện rất hoang đường, cho dù không phải Tạ Manh làm, chỉ cần Nguyên Tư Lập nói phải thì đó chính là Tạ Manh làm.
Tâm tình của Tạ Manh chính là bà đây tạm thời nhịn nhóc, nhưng cũng chỉ là tạm thời.
Nếu trong mơ thật sự là đời trước của cô, vậy thì cái đời trước này cũng thật là lung tung rối loạn. Cô không thể nhịn nữa, liền cùng Nguyên Tư Lập phản công.
Trời ạ! Mọi người ở Nguyên gia quả thực đối với Tạ Manh "nhìn bằng con mắt khác", một cô gái hơn 25 gần 30 tuổi, vậy mà lại còn so đo với một đứa nhóc chưa đến 5 tuổi! Nói ra cho người ta nghe được sẽ cười đến rớt răng hàm.
Cũng không thử nhìn xem, tuổi của đứa nhỏ đến số lẻ của cô còn không bằng kia kìa!
Bởi vậy, trong mọi cuộc chiến của Tạ Manh và Nguyên Tư Lập, cô chưa bao giờ thắng. Nếu việc đó là cô làm sai, vậy thì cô chính là mười phần sai. Nếu là chuyện Nguyên Tư Lập sai, cũng là do Tạ Manh cô sai.
Tạ Manh sai rồi, như vậy gọi là lòng dạ hẹp hòi. Nguyên Tư Lập sai, là bởi vì Tạ Manh không biết tốt xấu.
Sống chung như vậy, đã mất đi cân bằng. Mà đã không có cân bằng thì lấy đâu ra bình yên?
Trải qua những ngày tháng gà bay chó sủa, nam chủ rốt cuộc chịu không nổi, lần nữa đem Nguyên Tư Lập đến chung cư ở cùng với mình.
Mỗi ngày lúc anh đi làm sẽ đưa nó đi học, lúc tan làm sẽ đón về nhà. Có lẽ anh có hơi quạnh quẽ, có lẽ đi theo anh sẽ tương đối tịch mịch. Nhưng so với tuổi nhỏ đã phải ở nhà cùng vợ mình nháo đến gà bay chó sủa thì tốt hơn nhiều. Sau đó, nữ chủ Giang Nhã Tuyên liền lên sân khấu.
Cô giống như là một thiên sứ bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới nho nhỏ của Nguyên Tư Lập, cô cứu vớt Nguyên Tư Lập, cũng cứu vớt nam chủ.
Tạ Manh cười, nếu đã như vậy, xin tha thứ cho kẻ bất tài. Đứa nhỏ này, tôi không mang nổi, muốn mang cũng phải là mọi người cầu tôi mang.
Phòng khách trầm mặc một hồi lâu, Lâm Văn Văn thậm chí muốn mở miệng hỏi cô: "Cô có còn là nữ chủ của Nguyên gia không vậy?"
Cô không vui? Cô không vui cái gì? Tự nhiên lại không vui?
Hai mắt của mọi người dường như đều viết những chữ đó, đương nhiên Nguyên Tự không đến mức như thế. Nhưng anh cũng tò mò mà nhìn Tạ Manh, chăm sóc tốt cho Nguyên Tư Lập là con đường tốt nhất để hòa nhập với Nguyên gia.
Ha, hay rồi! Vợ anh hiện tại một ngày 24 giờ đều nghĩ đến ly hôn, hẳn là cũng không có tâm tình đi lấy lòng cháu trai anh.
Tạ Manh thật ra không có vấn đề gì, chỉ là cô nhớ tới một vài chuyện trong sách. Ở thế giới trong sách, ngay từ đầu mọi người cũng không bắt Tạ Manh phải chăm sóc đứa nhỏ này.
Nguyên Tư Lập đầu tiên là được Nguyên Tự dẫn đi, trực tiếp đem về ở chung cư phía tây Phụ Thành cùng với anh. Nhưng Nguyên Tự bởi vì còn phải đi làm, không có cách nào toàn tâm toàn ý chăm sóc nó.
Đứa bé lại vừa mới rời xa mẹ, anh sợ rằng đứa bé đi theo mình sẽ cô đơn. Cho nên ở chỗ anh mấy ngày liền phải dẫn về nhà lớn. Sau đó, đời trước của cô mới bị giao nhiệm vụ chăm sóc đứa nhỏ này, Tạ Manh bởi vì muốn làm dịu quan hệ với Nguyên gia, hiển nhiên cũng đồng ý.
Kết quả kết cục đương nhiên không tốt lắm, cho nên Nguyên Tự thật vất vả mới trở về lại phải mang theo cháu trai dọn đi.
Nhưng mà kiếp này thì khác rồi nha! Cô muốn ly hôn, cô muốn lập tức ly hôn. Rời xa bất cứ người nào trong cuốn sách này, đừng nói làm vai phụ, pháo hôi gì đó, dù chỉ là cái phông nền cô cũng không muốn làm.
Xin hãy để cô yên bình làm người qua đường không tên không họ trong thế giới này đi! Bất quá, Tạ Manh nghiêng đầu tự hỏi một chút, sau đó cảm thấy chăm sóc đứa nhỏ Nguyên Tư Lập này cũng không hẳn là không thể suy xét.
Hiện tại với trước kia không giống nhau, cô không cần lấy lòng đứa nhỏ này. Nguyên Tư Lập nếu là bảo bối cục cưng của bọn họ, xem ra tự tìm đường chết hiệu quả kém xa so với đắc tội Nguyên Tư Lập đó nha!
Ai nha, sao cô lại không nghĩ tới chứ? Ý kiến hay, chính nó! Hừ hừ, thù mới hận cũ. Đến tay ta, để xem nhóc còn có quả ngọt để ăn không!
Nhìn bộ móng hôm nay cô mới vừa vẽ, màu nền xinh đẹp cùng hoa văn tinh xảo, làm cho ngón tay thon thả của cô như mang theo ánh sáng nhu hòa.
Tạ Manh thảnh thơi hỏi: "Nguyên Tư Lập tới đây, mọi người muốn con chăm sóc nó? Nhưng sao lại phải là con?"
Hửm?
Nguyên lão phu nhân liền cười nói: "Vốn cũng không muốn ép cháu chăm sóc, việc này chúng ta hỏi cháu, chỉ hy vọng cháu sẽ đồng ý." Kỳ thật Nguyên gia không phải không ai, nhưng mà những người đó bọn họ không yên tâm. Nguyên Tư Lập mới 4 tuổi, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Tạ Manh liền cười hỏi: "Nếu, Nguyên Tự Lập và con cùng lúc cáo trạng với mọi người, mọi người sẽ giúp ai?"
Nguyên Tự tự nhiên mở miệng trả lời cô: "Dĩ nhiên là giúp cô."
Tạ Manh trợn mắt nhìn anh, anh cmn chính là người trước nhất không giúp tôi, cút!
Nguyên Tự: "???" Không phải, ánh mắt kia của cô là có ý gì? Anh vừa rồi chính là giúp cô nói chuyện mà? Vậy thì sao cô lại nổi nóng?
Nguyên Tự cảm thấy oan uổng đến nổi muốn hộc máu, anh đã trêu ai chọc ai? Tối nay anh trở về vốn là muốn tìm cô tính sổ có được không? Cuối cùng cái gì cũng chưa kịp tính, cô còn muốn lên mặt với anh đúng không?
Tạ Manh khụ một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Dựa vào những lời vừa rồi, rõ ràng, mọi người sẽ không giúp con. Con đây là người thích bị ngược sao? Để cho mọi người vội vàng mắng?"
Mọi người: "???" Không đúng, vừa rồi Tiểu Tự không phải nói giúp cô rồi sao?
Những người khác còn có thể trầm mặc, Nguyên Tự trực tiếp tức giận, dùng tay vỗ lên bàn tay cô, sau đó nghiêm khắc nói: "Cô xem tôi là người tàng hình đúng không? Lời tôi nói bị lọc đi rồi?"
Tạ Manh trừng lớn mắt nhìn anh, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn bàn tay bị đánh ửng hồng, tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự.
Nguyên Tự thật là một đống lửa giận đều bị cô nhìn đến chột dạ, Tạ Manh chỉ vào mu bàn tay, sau đó không thể tưởng tượng hỏi anh: "Anh bạo hành tôi?"
Mọi người: "???"
Giọng nói Tạ Manh có chút "khóc nức nở" mà nói: "Tôi không nghĩ tới anh vậy mà có thể bạo lực gia đình với tôi?"
Nguyên Tự vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng phát hiện mình vậy mà lại thích ứng nhanh như thế, người bị ngược suốt hai ba ngày, quả nhiên đã trở nên cường đại: "Muốn đi đến cục cảnh sát để kiện không?"
Mọi người thấy đó, bắt kịp mạch não của cô cũng không có khó khăn gì.
Tạ Manh sửng sốt, sau đó đoan trang mà ngồi lại, không còn nói đến đề tài bạo lực gia đình nhàm chán này nữa, ngược lại nói: "Nguyên Tư Lập chính là đầu quả tim của mọi người trong Nguyên gia, chạm vào không được, mắng không được thậm chí nói cũng không nói được, đây là chăm sóc con nít sao? Đây cmn là chăm sóc tổ tông."
Nguyên lão phu nhân dù sao tuổi cũng đã lớn, Tạ Manh nói nửa ngày, bà cuối cùng cũng nghe hiểu ý, Tạ Manh đây là có yêu cầu! Do đó Nguyên lão phu nhân cũng không nói dài dòng, trực tiếp hỏi cô: "Cháu muốn nói gì?"
"Con và nhóc đó, chăm sóc nó chính là tình cảm chứ không phải bổn phận, trước hết mọi người phải biết điều này." Tạ Manh nói đạo lý rõ ràng.
Người trong Nguyên gia ngoan ngoãn gật đầu, Tạ Manh liền tiếp tục nói: "Đương nhiên, mọi người có thể không cho con chăm sóc, nhưng nếu đã để con chăm sóc, con chỉ có một điều kiện, chính là không được nói con."
Không được nói?
Nguyên Tự hỏi cô: "Thế nào gọi là không được nói?"
Tạ Manh liền bẻ ngón tay nói: "Con đánh nó mọi người không thể nói con, con mắng nó mọi người không thể nói con, con giáo dục nó mọi người không thể nói con, con cho nó ăn cơm mọi người không thể nói con, con không cho nó ăn cơm mọi người cũng không thể nói con, nếu con không cẩn thận làm không tốt chuyện gì mọi người vẫn là không thể nói con."
Này mẹ nó là muốn tạo phản sao?
Nguyên Tự nhớ đến những "chuyện tốt" Tạ Manh đã làm gần đây, sao anh dám đồng ý chứ? Lá gan của cô hiện tại đúng là lớn đến muốn lật trời: "Dựa vào cái gì? Cứ coi như chỉ là một đứa nhỏ, cũng phải nên xem xét đúng sai chứ!"
"Thôi thôi cho tôi xin!" Tạ Manh chỉ vào đầu gối bên phải của mình, nghẹn giọng nói: "Thằng nhóc đó lanh lợi muốn chết! Nhìn cái gối của tôi này, mấy ngày trước là nhờ ơn nó ban cho, bị đẩy ngã đến trầy da. Lúc đó sao không ai xem xét đúng sai cho tôi chứ? Còn bảo tôi không nên cùng một đứa nhỏ so đo, cho dù là đứa nhỏ đó thông minh như vậy, hơn nữa tình cảm của mọi người đối với nó như là biểu sâu không đáy, nếu để tôi với nó phân đúng sai, cho tôi hỏi, có lúc nào tôi có thể đúng à?"
Vậy mà lại cảm thấy... rất có đạo lý.
"Khụ." Nguyên lão phu nhân ho khan một tiếng nói: "Nếu đã như vậy, cũng có thể suy nghĩ lại. Bất quá, làm sao chúng ta biết được cháu có sai hay không, hoặc là cháu có ngược đãi nó không?"
Nguyên lão phu nhân vừa nói xong, Tạ Manh liền ha ha ha cười to, sau đó nói: "Bà nội à bà suy nghĩ nhiều quá rồi, nếu cháu ngược đãi nó ấy hả? mọi người còn không đem cháu ăn tươi nuốt sống chắc? Không cần băn khoăn về vấn đề này, trong lòng mỗi người đều có một đòn bẩy, nếu cháu làm quá phận, mọi người còn có thể chờ đến lúc cháu ngược nó à? mọi người sẽ không cho cháu cơ hội ngược đãi nó, nhưng cháu phải đề phòng mọi người kết hợp lại ngược đãi cháu."
Nguyên Tự buồn bực: "Cô mới là người suy nghĩ quá nhiều." Nguyên gia chúng tôi là thân phận gì địa vị gì chứ? Sẽ ngược đãi cô chắc?
Nguyên lão phu nhân trực tiếp đánh quyết định nói: "Tốt, cứ theo lời cháu nói mà làm."
Tạ Manh liền cười gật đầu, sau đó cực kỳ dối trá mà tỏ vẻ ôn nhu nói: "Bà nội, cháu nghe bà. Cháu nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt thật tốt!~"
Nguyên lão phu nhân kéo tay cô, dối trá như nhau làm bộ dáng hiền từ hòa ái mà nói: "Đứa bé ngoan, ta biết tâm cháu tốt bụng, ta tin tưởng cháu."
Nhìn cảnh hai người đối diện "Bà từ cháu hiếu", trong mọi người hiển nhiên cảm thấy rất là vô lý. Nhưng vấn đề là ban đầu vốn muốn yêu cầu Tạ Manh chăm sóc đứa nhỏ, không hiểu vì sao lại biến thành cầu xin cô chăm sóc nó rồi?
Nhưng cũng không còn quan trọng nữa, nhìn cảnh hiện tại trước mắt, kết quả ít nhất không tệ.
Nguyên Trạch Vũ và Lâm Văn Văn rất hiểu chuyện, cũng học theo Nguyên lão phu nhân bày tỏ quan tâm và tín nhiệm đối với Tạ Manh một phen, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Nguyên Tự về phòng ngủ trên lầu, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lần đầu tiên đi đón đứa nhỏ, vẫn nên là anh và Tạ Manh cùng đi sẽ tốt hơn. Dù sao cũng là ngày đầu tiên, vẫn nên cho đứa nhỏ một chút cảm giác long trọng, lại nói, sau này hai người bọn bọn họ muốn cùng nhau chăm sóc đứa bé, vẫn là phải cùng nhau chung sống thật hài hòa, đối với suy nghĩ của đứa bé cũng sẽ có ảnh hưởng tích cực hơn.
Cứ nghĩ như vậy, anh đã đi xuống tới lầu tìm Tạ Manh, muốn nói với cô một chút về chuyện đến lúc đó cùng nhau xuất phát.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi đọc bình luận, sau này tôi sẽ viết nguyên nhân nam chủ ngoại tình, xem như là một cách tẩy trắng đi hen? Nếu tẩy thành công thì không cần phải nói, tẩy không thành công thì xin hãy nhớ rằng... nam chủ trong thế giới này cùng nam chủ trong nguyên tác là hai người khác nhau. Ha ha ha ha ha ha...
____________
*Góc spoil, ai không thích có thể lướt qua
Tạ Manh thật sự suy sụp tam quan: "Vì sao đón nó mà tôi cũng phải đi chứ? Nguyên Tự, có phải anh yêu tôi rồi đúng không? Rời khỏi tôi một giây sẽ không sống nổi hả?"
Nguyên Tự: "Câm miệng!"
____________
Edit: chương này được 30 votes tui up chương mới nheeee ?♀️?♀️