Chương 86: Chúc mừng sinh nhật
Thấy Phương Minh Trung đã nuốt trôi những lời kia của mình Kiều An lại tiếp tục đanh giọng cảnh cáo.
" Tốt nhất là đừng có làm trò mèo gì sau lưng em, bằng không em sẽ khiến anh sứt đầu mẻ trán đấy."
Phương Minh Trung nhìn cô đầy hiếu kì.
" Trò mèo là trò gì?"
Kiều An: " Trò mèo là trò của những con mèo."
Vênh lên nụ cười tự đắc cùng cái nhìn khiêu khích Kiều An lại tiếp tục khẳng định lại quan điểm của mình.
" Em không nói đùa đâu, cẩn thận không là em xé xác anh ra đấy."
Rõ ràng là cô sai, cô vừa mới xin lỗi anh một câu sao giờ lại thành người cầm cương lớn giọng dạy dỗ anh vậy. Nhìn cái khí thế hùng hổ ngút trời của bạn gái Phương Minh Trung chỉ đành ngoan ngoãn nhún nhường làm hoà.
" Được rồi, không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao."
" Anh lấy đâu ra người tình bên ngoài chứ. Thời gian của anh để dành đi làm lành với em hết rồi "
Trên khuôn mặt người đàn ông chợt hiện lên nụ cười gian xảo, nhìn cô bằng ánh mắt đói khát.
" Còn nữa, anh chỉ muốn làm trò mèo với em thôi."
Vừa nói anh vừa cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.
Kiều An giương lên đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc, cô muốn nói thêm gì đó nhưng chỉ thấy một bờ môi mềm ấm đẩy những lời còn chưa kịp phát ra trôi ngược trở lại.
Lần này anh không còn sợ cô la mắng lại thêm sự kích thích của hơi men trong người khiến nụ hôn kia càng thêm phần triền miên, ướt át. Mãi tới khi nhận thấy hô hấp của người trong lòng trở lên khó nhọc anh mới luyến tiếc ngẩng đầu lên.
Kiều An bị hôn tới hoảng loạng, vội vàng đẩy anh ra rồi loạng choạng đứng lên. Mà chính hành động này của cô lại như kích thích các dây thần kinh trong người Phương Minh Trung. Những ngón tay dài vươn ra kéo Kiều An trở lại trong lòng mình.
Kiều An chưa hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác. Giọng nói bắt đầu run rẩy.
" Buông...Buông em ra đi."
Ngay sau đó bên tai cô vang lên thứ âm thanh nỉ non, khàn khàn cùng thứ hơi thở gấp gáp có phần tức giận, có phần hụt hẫng cũng có phần ám muội.
" Đến khi nào em mới có thể chấp nhận anh."
" Em...em...em.."
Lúc này Kiều An hoàn toàn mất đi dáng vẻ hổ báo khi nãy thay vào đó là bộ dạng lúng túng, đến cả lời nói cũng ấp úng không ra câu ra từ.
Vỗn dĩ cô nhận lời yêu anh không chỉ vì trái tim loạn nhịp mà cơ bản nhất chính là vì anh là người thích hợp nhất để làm đối tượng hẹn hò cùng cô. Thế nên cô thật sự chưa thể chấp nhận sự thăng hoa mãnh liệt trong cảm xúc của anh khi nãy.
Phương Minh Trung hiện rõ sự thất vọng trên khuôn mặt nhợt nhạt, khoé môi anh lại bất giác cong lên một nụ cười khổ. Có lẽ để bước vào tim cô lần nữa anh còn cần rất nhiều thời gian.
" Em nấu mì giúp anh đi."
Để thoát khỏi sự gượng gạo trong không khí lúc này anh đành tìm đại một lý do giúp cả cả được thoải mái hơn, còn Kiều An cũng như mở cờ trong bụng ba chân bốn cẳng chạy thoát thân.
Sau khi tắm xong tâm trạng Phương Minh Trung đã ổn định hơn rất nhiều, anh chọn một bộ đồ thể thao mặc nhà thay cho bộ vest lịch lãm ám hơi cồn. Bước ra phòng ăn, Kiều An đã đợi anh sẵn sàng cùng 2 tô mì đang bay hương nức mũi.
" Em cũng ăn sao."
Kiều An: " Ăn chứ, em còn chưa được ăn tối mà."
Vừa nói cô vừa chỉ tay ra hiệu anh ngồi xuống ghế đối diện.
Cả tuần trời, giờ phút này anh mới lại thấy cô ríu rít bên tai như thường lệ.
Cô hết kể cho anh nghe công việc của cô mấy ngày nay rồi lại hỏi tới công việc của anh. Hai mắt cô sáng hẳn lên khi biết doanh thu của Thời Trang An Việt tăng vọt nhờ vào bộ sưu tập sắc xuân.
Nói đủ thứ chuyện trên đời nhưng duy nhất lời chúc mừng sinh nhật anh thì cô vẫn không nhớ ra.
Phương Minh Trung thu dọn bát đũa xong quay lại đã thấy còn mỗi mình đứng trong bếp. Kiều An lúc này đã trở về phòng cùng Thanh Tâm nấu cháo điện thoại.
Dặn dò Bảo Lâm công việc xong, Phương Minh Trung đang mơ màng tiến vào mộng đẹp thì nghe bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa giòn giã.
Cánh cửa mở ra, trong bóng tối một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, tóc rũ loà xoà che đi hơn nửa khuôn mặt nhảy bổ ra khiến Phương Minh Trung giật mình lùi lại mấy bước.
Thấy được dáng vẻ này Kiều An không nhịn nổi mà vang lên những tiếng cười khoái trí. Mãi khi nghe được giọng người đàn ông hét tên mình cô mới dập tắt đi nụ cười sung sướng, cất giọng nịnh nọt.
" Chúc mừng sinh nhật."
Phương Minh Trung trải qua hai lần bất ngờ, tới bây giờ thì trong lòng đang rộn ràng như pháo nổ đêm giao thừa. Vậy mà trên gương mặt lại không chút cảm xúc ra vẻ giận hờn.
" Có ai gần 12 giờ đêm rồi mới chúc mừng sinh nhật người yêu như em không."
Kiều An chỉ đành trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, áy náy mở lời.
" Em xin lỗi, vừa Thanh Tâm nhắc em mới nhớ ra."
Phương Minh Trung: "..."
" Tốt nhất là đừng có làm trò mèo gì sau lưng em, bằng không em sẽ khiến anh sứt đầu mẻ trán đấy."
Phương Minh Trung nhìn cô đầy hiếu kì.
" Trò mèo là trò gì?"
Kiều An: " Trò mèo là trò của những con mèo."
Vênh lên nụ cười tự đắc cùng cái nhìn khiêu khích Kiều An lại tiếp tục khẳng định lại quan điểm của mình.
" Em không nói đùa đâu, cẩn thận không là em xé xác anh ra đấy."
Rõ ràng là cô sai, cô vừa mới xin lỗi anh một câu sao giờ lại thành người cầm cương lớn giọng dạy dỗ anh vậy. Nhìn cái khí thế hùng hổ ngút trời của bạn gái Phương Minh Trung chỉ đành ngoan ngoãn nhún nhường làm hoà.
" Được rồi, không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao."
" Anh lấy đâu ra người tình bên ngoài chứ. Thời gian của anh để dành đi làm lành với em hết rồi "
Trên khuôn mặt người đàn ông chợt hiện lên nụ cười gian xảo, nhìn cô bằng ánh mắt đói khát.
" Còn nữa, anh chỉ muốn làm trò mèo với em thôi."
Vừa nói anh vừa cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.
Kiều An giương lên đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc, cô muốn nói thêm gì đó nhưng chỉ thấy một bờ môi mềm ấm đẩy những lời còn chưa kịp phát ra trôi ngược trở lại.
Lần này anh không còn sợ cô la mắng lại thêm sự kích thích của hơi men trong người khiến nụ hôn kia càng thêm phần triền miên, ướt át. Mãi tới khi nhận thấy hô hấp của người trong lòng trở lên khó nhọc anh mới luyến tiếc ngẩng đầu lên.
Kiều An bị hôn tới hoảng loạng, vội vàng đẩy anh ra rồi loạng choạng đứng lên. Mà chính hành động này của cô lại như kích thích các dây thần kinh trong người Phương Minh Trung. Những ngón tay dài vươn ra kéo Kiều An trở lại trong lòng mình.
Kiều An chưa hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác. Giọng nói bắt đầu run rẩy.
" Buông...Buông em ra đi."
Ngay sau đó bên tai cô vang lên thứ âm thanh nỉ non, khàn khàn cùng thứ hơi thở gấp gáp có phần tức giận, có phần hụt hẫng cũng có phần ám muội.
" Đến khi nào em mới có thể chấp nhận anh."
" Em...em...em.."
Lúc này Kiều An hoàn toàn mất đi dáng vẻ hổ báo khi nãy thay vào đó là bộ dạng lúng túng, đến cả lời nói cũng ấp úng không ra câu ra từ.
Vỗn dĩ cô nhận lời yêu anh không chỉ vì trái tim loạn nhịp mà cơ bản nhất chính là vì anh là người thích hợp nhất để làm đối tượng hẹn hò cùng cô. Thế nên cô thật sự chưa thể chấp nhận sự thăng hoa mãnh liệt trong cảm xúc của anh khi nãy.
Phương Minh Trung hiện rõ sự thất vọng trên khuôn mặt nhợt nhạt, khoé môi anh lại bất giác cong lên một nụ cười khổ. Có lẽ để bước vào tim cô lần nữa anh còn cần rất nhiều thời gian.
" Em nấu mì giúp anh đi."
Để thoát khỏi sự gượng gạo trong không khí lúc này anh đành tìm đại một lý do giúp cả cả được thoải mái hơn, còn Kiều An cũng như mở cờ trong bụng ba chân bốn cẳng chạy thoát thân.
Sau khi tắm xong tâm trạng Phương Minh Trung đã ổn định hơn rất nhiều, anh chọn một bộ đồ thể thao mặc nhà thay cho bộ vest lịch lãm ám hơi cồn. Bước ra phòng ăn, Kiều An đã đợi anh sẵn sàng cùng 2 tô mì đang bay hương nức mũi.
" Em cũng ăn sao."
Kiều An: " Ăn chứ, em còn chưa được ăn tối mà."
Vừa nói cô vừa chỉ tay ra hiệu anh ngồi xuống ghế đối diện.
Cả tuần trời, giờ phút này anh mới lại thấy cô ríu rít bên tai như thường lệ.
Cô hết kể cho anh nghe công việc của cô mấy ngày nay rồi lại hỏi tới công việc của anh. Hai mắt cô sáng hẳn lên khi biết doanh thu của Thời Trang An Việt tăng vọt nhờ vào bộ sưu tập sắc xuân.
Nói đủ thứ chuyện trên đời nhưng duy nhất lời chúc mừng sinh nhật anh thì cô vẫn không nhớ ra.
Phương Minh Trung thu dọn bát đũa xong quay lại đã thấy còn mỗi mình đứng trong bếp. Kiều An lúc này đã trở về phòng cùng Thanh Tâm nấu cháo điện thoại.
Dặn dò Bảo Lâm công việc xong, Phương Minh Trung đang mơ màng tiến vào mộng đẹp thì nghe bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa giòn giã.
Cánh cửa mở ra, trong bóng tối một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, tóc rũ loà xoà che đi hơn nửa khuôn mặt nhảy bổ ra khiến Phương Minh Trung giật mình lùi lại mấy bước.
Thấy được dáng vẻ này Kiều An không nhịn nổi mà vang lên những tiếng cười khoái trí. Mãi khi nghe được giọng người đàn ông hét tên mình cô mới dập tắt đi nụ cười sung sướng, cất giọng nịnh nọt.
" Chúc mừng sinh nhật."
Phương Minh Trung trải qua hai lần bất ngờ, tới bây giờ thì trong lòng đang rộn ràng như pháo nổ đêm giao thừa. Vậy mà trên gương mặt lại không chút cảm xúc ra vẻ giận hờn.
" Có ai gần 12 giờ đêm rồi mới chúc mừng sinh nhật người yêu như em không."
Kiều An chỉ đành trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, áy náy mở lời.
" Em xin lỗi, vừa Thanh Tâm nhắc em mới nhớ ra."
Phương Minh Trung: "..."