Chương : 17
Lần trước là cocktail, lần này lại là chocolate nhân rượu.
Đàm Hinh nhớ lại nội dung của truyện, nam chính vốn là người không biết uống rượu. Nhưng mà... có cần phải khoa trương đến vậy không.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, Đại học tuy rất vắng nhưng kỳ nghỉ hè ở đây cũng có các hạng mục của nghiên cứu sinh, sinh viên ở lại trường cũng có đến vài người.
Sinh viên ngang qua đều nhìn như có như không vào hai người họ.
Đàm Hinh đẩy anh ta ra, mắt nhìn lên đồng hồ rồi nói: "Tôi phải vào trường thi, có chuyện gì đợi tôi thi xong rồi nói."
Người đàn ông nghiêm mặt lại, vẫn cố chấp cầm cổ tay của cô giống như nếu buông ra thì cô liền chạy mất. Một lát sau, anh mới chậm rãi buông lỏng.
"Tôi ở đây chờ em."
Đàm Hinh thở dài: "Quý Yến, cuối cùng thì... anh muốn điều gì từ tôi. Cho dù muốn tôi cũng không để anh lấy được."
Không đợi anh ta trả lời, cô đã chạy vào phòng thi. Vừa lúc cô xoay người, Đàm Hinh dường như thấy được ánh mắt của anh ảm đạm đi rất nhiều, toát lên một vẻ bi thương khó nói thành lời.
Đàm Hinh rủ mắt xuống, có lẽ là nhìn lầm.
Cô đi vào phòng một lúc lâu sau, nhưng anh vẫn đứng đó. Thân hình lảo đảo một chút, tay vịn lên thân cây ven đường, ánh mắt dường như thanh tỉnh hơn.
Cậu mở mắt ra đã thấy một nơi xa lạ, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
"Nơi này là... Đại học S sao?"
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn của mình và Đàm Hinh.
"Cậu ở đây, tớ muốn gặp cậu."
"Không có thời gian, nói cậu ở đâu?"
"Ở đó chờ tớ."
Quý Yến cau chặt lông mày, vô luận ra sao cũng không nhớ được lúc nãy xảy ra chuyện gì, trong lòng dường như có một nỗi buồn man mác. Cậu tìm Đàm Hinh nhưng lại không nhớ rõ có việc như vậy. Cũng như lúc KTV vậy.
Cậu vò đầu hai lần, vẩy đi mồ hôi còn vương trên sợi tóc, nhưng tâm tình vẫn còn phiền muộn. Cậu cố gắng tỉnh táo lại, đem từng tin nhắn đọc lại. Cậu nhíu mày, thấp giọng đọc: "Không còn thời gian?"
Khi xem đến phần sau, đột nhiên con ngươi co lại. Đàm Hinh nói tham dự cuộc thi chiêu sinh của Đại học S là sao.
***
Hai tiếng sau, Đàm Hinh ra khỏi phòng thi, cô khởi động lại di động của mình. Cô nhận được tin nhắn từ Diệp Lam, mẹ nói công ty xảy ra chút việc nên sẽ đến muộn.
"Đàm Hinh."
Cô xoay người lại, là Phương Lập Tân với bộ dáng chững chạc đàng hoàng, theo sau là đám con trai có vẻ bằng tuổi.
Đàm Hinh hỏi:"Sao vậy?"
Phương Lập Tân tựa như đang cười: "Tớ muốn hỏi xem cậu có thi tốt không?"
Đám con trai phía sau cũng tỏ ra thấu hiểu, vỗ vai cậu ta rồi đi mất.
Đàm Hinh nói: "Cũng tạm." Sau đó hỏi xã giao: "Vậy còn cậu, thi tốt chứ?"
"Hơi rối một chút, dù sao cũng là đề thi chuẩn của Đại học S, tớ còn chưa đủ trình độ."
Đàm Hinh dựa vào phán đoán cách hành xử của người bạn mà an ủi cậu mấy câu, nhưng Phương Lập Tân lại không biểu hiện ra vẻ đau khổ của việc thi rớt.
Cậu tựa như chỉ là kẻ ngoài cuộc đang kể chuyện, giống như tính cách của cậu, đứng đắn nhưng cứng nhắc.
Đàm Hinh bỗng nghĩ đến, nếu mẹ mình đi tìm quan hệ để mình vào Đại học S thì với điều kiện của nhà Phương Lập Tân thì chuyện vào được trường là không khó.
Hai người ra khỏi khuôn viên trường, vẫn tiếp tục nói chuyện.
Phương Lập Tân hỏi: "Chút nữa dì đến đón cậu sao?"
Đàm Hinh nói: "Mẹ tớ có chút việc gấp nên chắc sẽ đến muộn."
"Vậy thì..."
"À, tớ nói..."
Trước cổng trường có để những bục đá cẩm thạch lớn, dưới cây cột cao ngất ấy đang có một người con trai đang tựa lưng vào. Cậu mặc áo thun trắng cùng quần jean xanh nhạt, vẻ đẹp trai khiến không ít các cô gái phải dừng chân.
Quý Yến để hai tay vào túi quần, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Cậu nhìn thấy Phương Lập Tân, khẽ xì một tiếng: "Cậu thấy đứng sát như vậy có thấy nóng không?"
Phương Lập Tân nói: "Ờm, có vẻ"
Mặt Quý Yến lạnh xuống, đến gần nắm lấy tay Đàm Hinh: "Tớ đứng hứng nắng hai tiếng chờ các cậu, vì vậy trả công cho tớ đi, tớ muốn uống nước lạnh."
Đàm Hinh lại cảm thấy hoang mang. Hành động vô tư và lời nói, quả nhiên... Lại trở về bình thường rồi.
Cô gật đầu, đúng lúc có thể bớt lúng túng với Phương Lập Tân: "Ở cổng phía Đông có một quán nước, đi thôi."
Sắc mặt Quý Yến dịu đi một chút, trước khi đi còn liếc về phía Phương Lập Tân. Chỉ cần có ý tiếp cận Đàm Hinh, cậu đều cảm thấy khó chịu. Nhất là tên Phương Lập Tân này.
Đến cửa Đông, vì nơi đây gần trường học nên cũng không ít náo nhiệt, bất quá chỉ mới hơn 4h chiều vẫn còn nắng nên mọi người không đi ra ngoài nhiều.
Hai người họ một đường đi đến quán nước, trong quán tỏa ra hơi lạnh thổi tan thời tiết nóng bức. Cô chủ cũng xem như dung mạo thanh tú, nhìn bọn họ như cặp tình nhân nên sắp xếp một phòng riêng có vách ngăn nhỏ vựa vặn tránh được ánh mắt của các khách khác.
Phòng này rất có phong cách, trên vách tường dán các tờ giấy ghi chú chi chít chữ, nói về tình bạn, tình yêu còn có cả nguyện vọng và ước muốn.
Cô chủ chỉ về phía bàn, trên đó có đặt các loại bút màu và giấy: "Hai người có thể sử dụng chúng."
Đàm Hinh cười nói: "Không cần đâu, cảm ơn chị ạ."
Cô chỉ một ly nước chanh, nhìn về phía Quý Yến: "Cậu nói muốn uống nước lạnh mà, chọn đi."
Quý Yến tùy tiện chọn một ly Latte đá sau đó chống cằm nhìn cô: "Cậu là con gái sao? Hầu như mọi cô gái đều thích lãng mạn mà..."
Cô chủ bật cười, nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng.
Đàm Hinh nói: "Tớ không nghĩ ra sẽ viết cái gì."
Quý Yến im lặng nhìn cô, bỗng lấy một cây bút rồi viết lên tờ giấy: Quý Yến & Đàm Hinh -- 2008.7.18
Sau đó dán lên tường.
Đàm Hinh bị hành động ngây thơ đó chọc cười: "Viết cái này có ý nghĩa gì chứ?"
"Nếu như mấy năm sau chúng ta ngồi ở đây một lần nữa, sau đó tìm lại mảnh giấy này, cảm giác cũng không tệ."
Cậu ta miêu tả rất sinh động, Đàm Hinh nghe thấy cũng cảm nhận được độ chân thực của nó, nhưng đó cũng chỉ là lời nói thôi.
Nhân lúc chưa có nước uống, Quý Yến nói: "À, có chuyện hơi kì lạ nhưng nó lại đột nhiên xảy ra..."
Cậu vuốt mái tóc ngắn của mình: "Thật ra, tớ đang ở nhà nhưng chỉ trong chớp mắt lại đứng ở Đại học S... Tin nhắn trong điện thoại tớ cũng không nhớ rõ."
Đàm Hinh gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng.
Quý Yến hỏi: "Tớ có nói điều gì kỳ lạ với cậu không?"
Đàm Hinh chớp mắt một chút: "Lúc đó tớ đang gấp vào phòng thi nên không chờ được cậu."
Quý Yến thở phào, không biết là nhẹ nhõm hay là cảm giác thiếu hụt đây.
Hai người đều trầm mặc cho đến khi cô chủ đem nước lên.
"Mời hai người dùng."
Đàm Hinh nhìn về phía cô gái: "Cảm ơn chị."
Quý Yến thấy nụ cười hoàn mỹ của cô thì khóe miệng bỗng nhếch lên, đầu ngón tay vẫn xoay đầu viết, hững hờ hỏi: "Cậu thi vào Đại học S sao không nói cho tớ?"
Chuyện gì tới cũng sẽ tới.
Đàm Hinh nói: "Bởi không chắc sẽ đậu nên tớ thấy không cần thiết."
"Không cần thiết là sao?"
"Sắp tới cha mẹ tớ sắp ly hôn, phải dọn ra ở riêng. Tớ sẽ dọn đi cùng mẹ nên không muốn học lớp 12 nữa, tớ gấp vào Đại học để sự ảnh hưởng việc chia gia sản đến tớ cũng giảm xuống."
Nói đến đây, cô còn cười cười: "Dù sao là một học sinh cuối cấp mà có gia đình ly hôn, cha mẹ lúc nào cũng cãi nhau thì sự ảnh hưởng cũng không nhỏ."
Quý Yến cảm thấy hơi sợ, lấy ly Latte trên bàn uống một hớp.
"Tớ thật vô dụng."
"Sao cơ?"
Quý Yến nói: "Tớ không giúp được gì cho cậu."
"Chuyện này tớ có thể xử lý được, cho nên..."
"Cho nên cậu mới muốn cách xa tớ? Bởi vì cha mẹ cậu sắp ly hôn, cậu dọn ra ngoài nên muốn xem tớ như người xa lạ à. Cậu đã nói chỉ cần chúng ta còn là bạn thì sẽ không bao giờ không quan tâm tớ. Đàm Hinh, cậu không phải là người nói không giữ lời."
Đàm Hinh sững sờ, quan hệ bạn bè với nam chính, dựa vào mạch truyện Marry Sue chân chính thì lúc nào cũng chỉ là tuyến nhân vật phụ.
Cô cười nói: "Bạn khác giới thật sự có thể thuần khiết như vậy không?"
"Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều đem chúng ta đặt cạnh nhau nhưng thực tế có như vậy sao? Về sau, cậu hay tớ nếu thích người khác thì quan hệ "bạn bè" này ngược lại rất khó xử."
Khó xử sao.
Sắc mặt Quý Yến thâm trầm: "Tớ không nghĩ xa như vậy."
Đàm Hinh cắm ống hút vào, hút một ngụm nhỏ nước chanh: "Chúng ta đã lớn rồi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến."
Quý Yến không thể phản bác được. Dù cậu cảm thấy mình sẽ không thích người con gái khác, còn Đàm Hinh... Bên cạnh cô luôn có vệ tinh xung quanh.
Nếu trong những người này có người khiến cô thích thì cậu sẽ trở thành vướng bận của cô. Cậu hờn hỗi hỏi: "Vậy cậu thích tớ là được rồi."
Đàm Hinh vừa mới uống một ngụm nước chưa kịp nuốt đã bị sặc ngang. Quý Yến vội rút ra khăn tay cho cô, Đàm Hinh phản ứng quá mức đả kích khiến mặt của cậu đen như đáy nồi. Lúc này Diệp Lam gọi điện thoại tới.
"Mẹ à."
Diệp Lam nói: "Tiểu Hinh, mẹ đến Đại học S rồi, con đang ở đâu?"
Đàm Hinh nói: "Con đang ở cửa Đông cùng Quý Yến, bọn con đang trong quán nước, giờ bọn con sẽ ra đón mẹ."
Cô cúp điện thoại xuống, nói: "Đi thôi, về nhà."
Quý Yến sa sầm mặt ở phía sau cô. Sau một lúc lâu, cậu kéo nhẹ góc áo của cô, thấp giọng hỏi: "Cậu không thích tớ sao?"
Đàm Hinh thấy trước mặt có một cái đầu chó lớn, cụp tai xuống như dáng vẻ đang vẫy đuôi. May mà Diệp Lam đã lái xe đến hóa giải sự xấu hổ này.
Đàm Hinh nhớ lại nội dung của truyện, nam chính vốn là người không biết uống rượu. Nhưng mà... có cần phải khoa trương đến vậy không.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, Đại học tuy rất vắng nhưng kỳ nghỉ hè ở đây cũng có các hạng mục của nghiên cứu sinh, sinh viên ở lại trường cũng có đến vài người.
Sinh viên ngang qua đều nhìn như có như không vào hai người họ.
Đàm Hinh đẩy anh ta ra, mắt nhìn lên đồng hồ rồi nói: "Tôi phải vào trường thi, có chuyện gì đợi tôi thi xong rồi nói."
Người đàn ông nghiêm mặt lại, vẫn cố chấp cầm cổ tay của cô giống như nếu buông ra thì cô liền chạy mất. Một lát sau, anh mới chậm rãi buông lỏng.
"Tôi ở đây chờ em."
Đàm Hinh thở dài: "Quý Yến, cuối cùng thì... anh muốn điều gì từ tôi. Cho dù muốn tôi cũng không để anh lấy được."
Không đợi anh ta trả lời, cô đã chạy vào phòng thi. Vừa lúc cô xoay người, Đàm Hinh dường như thấy được ánh mắt của anh ảm đạm đi rất nhiều, toát lên một vẻ bi thương khó nói thành lời.
Đàm Hinh rủ mắt xuống, có lẽ là nhìn lầm.
Cô đi vào phòng một lúc lâu sau, nhưng anh vẫn đứng đó. Thân hình lảo đảo một chút, tay vịn lên thân cây ven đường, ánh mắt dường như thanh tỉnh hơn.
Cậu mở mắt ra đã thấy một nơi xa lạ, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
"Nơi này là... Đại học S sao?"
Cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn của mình và Đàm Hinh.
"Cậu ở đây, tớ muốn gặp cậu."
"Không có thời gian, nói cậu ở đâu?"
"Ở đó chờ tớ."
Quý Yến cau chặt lông mày, vô luận ra sao cũng không nhớ được lúc nãy xảy ra chuyện gì, trong lòng dường như có một nỗi buồn man mác. Cậu tìm Đàm Hinh nhưng lại không nhớ rõ có việc như vậy. Cũng như lúc KTV vậy.
Cậu vò đầu hai lần, vẩy đi mồ hôi còn vương trên sợi tóc, nhưng tâm tình vẫn còn phiền muộn. Cậu cố gắng tỉnh táo lại, đem từng tin nhắn đọc lại. Cậu nhíu mày, thấp giọng đọc: "Không còn thời gian?"
Khi xem đến phần sau, đột nhiên con ngươi co lại. Đàm Hinh nói tham dự cuộc thi chiêu sinh của Đại học S là sao.
***
Hai tiếng sau, Đàm Hinh ra khỏi phòng thi, cô khởi động lại di động của mình. Cô nhận được tin nhắn từ Diệp Lam, mẹ nói công ty xảy ra chút việc nên sẽ đến muộn.
"Đàm Hinh."
Cô xoay người lại, là Phương Lập Tân với bộ dáng chững chạc đàng hoàng, theo sau là đám con trai có vẻ bằng tuổi.
Đàm Hinh hỏi:"Sao vậy?"
Phương Lập Tân tựa như đang cười: "Tớ muốn hỏi xem cậu có thi tốt không?"
Đám con trai phía sau cũng tỏ ra thấu hiểu, vỗ vai cậu ta rồi đi mất.
Đàm Hinh nói: "Cũng tạm." Sau đó hỏi xã giao: "Vậy còn cậu, thi tốt chứ?"
"Hơi rối một chút, dù sao cũng là đề thi chuẩn của Đại học S, tớ còn chưa đủ trình độ."
Đàm Hinh dựa vào phán đoán cách hành xử của người bạn mà an ủi cậu mấy câu, nhưng Phương Lập Tân lại không biểu hiện ra vẻ đau khổ của việc thi rớt.
Cậu tựa như chỉ là kẻ ngoài cuộc đang kể chuyện, giống như tính cách của cậu, đứng đắn nhưng cứng nhắc.
Đàm Hinh bỗng nghĩ đến, nếu mẹ mình đi tìm quan hệ để mình vào Đại học S thì với điều kiện của nhà Phương Lập Tân thì chuyện vào được trường là không khó.
Hai người ra khỏi khuôn viên trường, vẫn tiếp tục nói chuyện.
Phương Lập Tân hỏi: "Chút nữa dì đến đón cậu sao?"
Đàm Hinh nói: "Mẹ tớ có chút việc gấp nên chắc sẽ đến muộn."
"Vậy thì..."
"À, tớ nói..."
Trước cổng trường có để những bục đá cẩm thạch lớn, dưới cây cột cao ngất ấy đang có một người con trai đang tựa lưng vào. Cậu mặc áo thun trắng cùng quần jean xanh nhạt, vẻ đẹp trai khiến không ít các cô gái phải dừng chân.
Quý Yến để hai tay vào túi quần, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Cậu nhìn thấy Phương Lập Tân, khẽ xì một tiếng: "Cậu thấy đứng sát như vậy có thấy nóng không?"
Phương Lập Tân nói: "Ờm, có vẻ"
Mặt Quý Yến lạnh xuống, đến gần nắm lấy tay Đàm Hinh: "Tớ đứng hứng nắng hai tiếng chờ các cậu, vì vậy trả công cho tớ đi, tớ muốn uống nước lạnh."
Đàm Hinh lại cảm thấy hoang mang. Hành động vô tư và lời nói, quả nhiên... Lại trở về bình thường rồi.
Cô gật đầu, đúng lúc có thể bớt lúng túng với Phương Lập Tân: "Ở cổng phía Đông có một quán nước, đi thôi."
Sắc mặt Quý Yến dịu đi một chút, trước khi đi còn liếc về phía Phương Lập Tân. Chỉ cần có ý tiếp cận Đàm Hinh, cậu đều cảm thấy khó chịu. Nhất là tên Phương Lập Tân này.
Đến cửa Đông, vì nơi đây gần trường học nên cũng không ít náo nhiệt, bất quá chỉ mới hơn 4h chiều vẫn còn nắng nên mọi người không đi ra ngoài nhiều.
Hai người họ một đường đi đến quán nước, trong quán tỏa ra hơi lạnh thổi tan thời tiết nóng bức. Cô chủ cũng xem như dung mạo thanh tú, nhìn bọn họ như cặp tình nhân nên sắp xếp một phòng riêng có vách ngăn nhỏ vựa vặn tránh được ánh mắt của các khách khác.
Phòng này rất có phong cách, trên vách tường dán các tờ giấy ghi chú chi chít chữ, nói về tình bạn, tình yêu còn có cả nguyện vọng và ước muốn.
Cô chủ chỉ về phía bàn, trên đó có đặt các loại bút màu và giấy: "Hai người có thể sử dụng chúng."
Đàm Hinh cười nói: "Không cần đâu, cảm ơn chị ạ."
Cô chỉ một ly nước chanh, nhìn về phía Quý Yến: "Cậu nói muốn uống nước lạnh mà, chọn đi."
Quý Yến tùy tiện chọn một ly Latte đá sau đó chống cằm nhìn cô: "Cậu là con gái sao? Hầu như mọi cô gái đều thích lãng mạn mà..."
Cô chủ bật cười, nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng.
Đàm Hinh nói: "Tớ không nghĩ ra sẽ viết cái gì."
Quý Yến im lặng nhìn cô, bỗng lấy một cây bút rồi viết lên tờ giấy: Quý Yến & Đàm Hinh -- 2008.7.18
Sau đó dán lên tường.
Đàm Hinh bị hành động ngây thơ đó chọc cười: "Viết cái này có ý nghĩa gì chứ?"
"Nếu như mấy năm sau chúng ta ngồi ở đây một lần nữa, sau đó tìm lại mảnh giấy này, cảm giác cũng không tệ."
Cậu ta miêu tả rất sinh động, Đàm Hinh nghe thấy cũng cảm nhận được độ chân thực của nó, nhưng đó cũng chỉ là lời nói thôi.
Nhân lúc chưa có nước uống, Quý Yến nói: "À, có chuyện hơi kì lạ nhưng nó lại đột nhiên xảy ra..."
Cậu vuốt mái tóc ngắn của mình: "Thật ra, tớ đang ở nhà nhưng chỉ trong chớp mắt lại đứng ở Đại học S... Tin nhắn trong điện thoại tớ cũng không nhớ rõ."
Đàm Hinh gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng.
Quý Yến hỏi: "Tớ có nói điều gì kỳ lạ với cậu không?"
Đàm Hinh chớp mắt một chút: "Lúc đó tớ đang gấp vào phòng thi nên không chờ được cậu."
Quý Yến thở phào, không biết là nhẹ nhõm hay là cảm giác thiếu hụt đây.
Hai người đều trầm mặc cho đến khi cô chủ đem nước lên.
"Mời hai người dùng."
Đàm Hinh nhìn về phía cô gái: "Cảm ơn chị."
Quý Yến thấy nụ cười hoàn mỹ của cô thì khóe miệng bỗng nhếch lên, đầu ngón tay vẫn xoay đầu viết, hững hờ hỏi: "Cậu thi vào Đại học S sao không nói cho tớ?"
Chuyện gì tới cũng sẽ tới.
Đàm Hinh nói: "Bởi không chắc sẽ đậu nên tớ thấy không cần thiết."
"Không cần thiết là sao?"
"Sắp tới cha mẹ tớ sắp ly hôn, phải dọn ra ở riêng. Tớ sẽ dọn đi cùng mẹ nên không muốn học lớp 12 nữa, tớ gấp vào Đại học để sự ảnh hưởng việc chia gia sản đến tớ cũng giảm xuống."
Nói đến đây, cô còn cười cười: "Dù sao là một học sinh cuối cấp mà có gia đình ly hôn, cha mẹ lúc nào cũng cãi nhau thì sự ảnh hưởng cũng không nhỏ."
Quý Yến cảm thấy hơi sợ, lấy ly Latte trên bàn uống một hớp.
"Tớ thật vô dụng."
"Sao cơ?"
Quý Yến nói: "Tớ không giúp được gì cho cậu."
"Chuyện này tớ có thể xử lý được, cho nên..."
"Cho nên cậu mới muốn cách xa tớ? Bởi vì cha mẹ cậu sắp ly hôn, cậu dọn ra ngoài nên muốn xem tớ như người xa lạ à. Cậu đã nói chỉ cần chúng ta còn là bạn thì sẽ không bao giờ không quan tâm tớ. Đàm Hinh, cậu không phải là người nói không giữ lời."
Đàm Hinh sững sờ, quan hệ bạn bè với nam chính, dựa vào mạch truyện Marry Sue chân chính thì lúc nào cũng chỉ là tuyến nhân vật phụ.
Cô cười nói: "Bạn khác giới thật sự có thể thuần khiết như vậy không?"
"Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều đem chúng ta đặt cạnh nhau nhưng thực tế có như vậy sao? Về sau, cậu hay tớ nếu thích người khác thì quan hệ "bạn bè" này ngược lại rất khó xử."
Khó xử sao.
Sắc mặt Quý Yến thâm trầm: "Tớ không nghĩ xa như vậy."
Đàm Hinh cắm ống hút vào, hút một ngụm nhỏ nước chanh: "Chúng ta đã lớn rồi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến."
Quý Yến không thể phản bác được. Dù cậu cảm thấy mình sẽ không thích người con gái khác, còn Đàm Hinh... Bên cạnh cô luôn có vệ tinh xung quanh.
Nếu trong những người này có người khiến cô thích thì cậu sẽ trở thành vướng bận của cô. Cậu hờn hỗi hỏi: "Vậy cậu thích tớ là được rồi."
Đàm Hinh vừa mới uống một ngụm nước chưa kịp nuốt đã bị sặc ngang. Quý Yến vội rút ra khăn tay cho cô, Đàm Hinh phản ứng quá mức đả kích khiến mặt của cậu đen như đáy nồi. Lúc này Diệp Lam gọi điện thoại tới.
"Mẹ à."
Diệp Lam nói: "Tiểu Hinh, mẹ đến Đại học S rồi, con đang ở đâu?"
Đàm Hinh nói: "Con đang ở cửa Đông cùng Quý Yến, bọn con đang trong quán nước, giờ bọn con sẽ ra đón mẹ."
Cô cúp điện thoại xuống, nói: "Đi thôi, về nhà."
Quý Yến sa sầm mặt ở phía sau cô. Sau một lúc lâu, cậu kéo nhẹ góc áo của cô, thấp giọng hỏi: "Cậu không thích tớ sao?"
Đàm Hinh thấy trước mặt có một cái đầu chó lớn, cụp tai xuống như dáng vẻ đang vẫy đuôi. May mà Diệp Lam đã lái xe đến hóa giải sự xấu hổ này.