Chương : 43
Sau Quốc Khánh, Đàm Hinh về trường. Trong lúc đó cô vẫn đang còn nghĩ muốn xin lỗi Quý Yến về chuyện kia nhưng hình như cậu ta như mất trí nhớ, luôn tránh tránh né né.
Cứ như vậy, Đàm Hinh phải tự thuyết phục mình chuyện hôm đó đều là giấc mơ, một giấc mơ đầy lúng túng.
Năm nay, ông Hoắc có mở một lớp tự chọn nhỏ. Vì tuổi của ông quá lớn, cân nhắc đến thân thể nên chỉ có 45 chỗ ở trong phòng nhỏ để giảng bài. Ông Hoắc rất nổi tiếng trong mảng Tài chính Đại học S, hệ thống mở lớp vào lúc tối, chưa đến 15 phút toàn bộ chỗ đều được đăng kí kín mít.
Ông Hoắc đã nhiều năm không giảng bài cho sinh viên đại học, nhiều người không biết chuyện này nhưng sau khi biết được lại chỉ có thể tức hộc máu, tiếc hận ngậm ngùi vì không còn cơ hội.
Mà phòng ngủ của Đàm Hinh vì nhận được tin này khá sớm nên 4 người họ đều giành được chỗ trong đó.
Hứa Khả Vũ ôm lấy Đàm Hinh, làm nũng: "Thật tuyệt! Đàm Hinh ơi, yêu cậu chết mất."
Giang Tư hỏi: "Đàm Hinh, sao cậu biết lần này môn tự chọn có thầy Hoắc vậy."
Đàm Hinh cười cười, thật ra là ông Hoắc chính miệng nói với cô biết. Trước ngày đăng kí, ông còn dặn cô kỹ càng, cơ hội khó có được, cô không đi sẽ không còn nữa.
Cô nói: "Lần trước tớ đi hỗ trợ hướng dẫn, nghe được mấy anh chị khóa trên nói."
Chữ cô rất đẹp nên mọi người thường nhờ cô chép tài liệu, các cô nàng đều rất cảm kích nên muốn mời cô ăn cơm. Đàm Hinh là công thần cũng không chối từ, trực tiếp đồng ý.
Ngoài cửa Nam của trường có mấy tiệm cơm nổi tiếng, mấy cô gái ngồi vào bàn đầy đồ ăn kia, còn nói muốn uống thêm bia.
Đàm Hinh sững sờ: "Tớ không biết uống."
Giang Tư rót cho cho cô một ly bia: "Đều là người lớn cả rồi sao lại không biết uống, uống mấy lần là biết."
Đào Tĩnh gặm đùi gà, miệng còn nói: "Đàm Hinh còn chưa tính là lớn."
Hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
"Không phải chứ--"
Không phải do dáng dấp của cô trưởng thành mà do khí chất quá trầm ổn, khiến người khác sinh ra cảm giác đáng tin tưởng. Vì vậy mỗi lần mấy người bạn cùng phòng có chuyện đều quen tìm cô để giúp đỡ hay chia sẻ, mỗi lần làm gì sai cũng sợ cô sẽ chê trách.
Từng người nói ra năm sinh của mình mới phát hiện, người có dáng vẻ đáng yêu nhất Đào Tĩnh lại lớn tuổi nhất. Kế tiếp là Giang Tư rồi tới Hứa Khả Vũ, cuối cùng mới là Đàm Hinh.
Giang Tư lấy ly bia về, dựa vào quy tắc cũ, bạn cùng phòng nên sắp xếp theo tuổi từ lớn đến nhỏ. Mọi người nhìn về phía dĩa gà, gặm đùi gà đến miệng đầy dầu mỡ, hai chữ "Lão đại" cũng không thốt lên được.
Cuối cùng cùng đành từ bỏ, mọi người đổi bia thành nước trái cây. Không đúng lúc gặp được các bạn học nam cũng đến ăn cơm.
"A, là phòng ngủ của hoa hậu."
"Là thật a."
Tính tính của Hứa Khả Vũ có chút hoạt bát, nhìn thấy người quen đã chào hỏi: "Hello, các cậu cũng đến ăn cơm sao."
"Đúng vậy, hôm nay chúng tớ liên quan ký túc xa, thuận tiện chúc mừng lão tam đã thoát ế."
Lão tam của bọn họ trợn mắt gào lên: "Đây là chúc mừng của mấy người à, rõ ràng là bóc lột! Tớ còn phải nuôi bạn gái, mọi người nỡ lòng nào sao."
"Đừng nói lớn, còn có mấy bạn nữ ở đây nữa."
Lúc này cửa tiệm được đẩy ra, một nam sinh gầy guộc đi đến, cậu mặc một chiếc áo len màu đen, trên sống mũi đeo kinh đen trong biểu hiện nghiêm túc chẳng giống sinh viên chút nào, lại giống như một vị học giả nghiêm cẩn hơn.
"Lập Tân, ở đây."
"Trong tiệm hết chỗ rồi, chúng ta ngồi chung đi."
Phương Lập Tân nhìn thấy Đàm Hinh thì bất ngờ, lập tức vui vẻ nói: "Được."
Liên hoan của đám con trai sao có thể thiếu bia được. Vài lon bia cho dù không có say cũng có thể mượn say làm loạn, lời nào nên nói hay không nên nói đều bị phanh phui hết thảy.
Có người bạn học nam, hỏi Đàm Hinh thẳng thắn: "Rốt cuộc cậu thích người con trai như thế nào? Có tiền? Đẹp trai? Hay thông minh?"
Nhém chút nữa là hỏi cô xem cậu ta có được tính không.
Bầu không khí có hơi xấu hổ, bạn cùng phòng cậu ta hòa giải: "Cái thằng này bình thường im lặng, hôm nay lại không biết xấu hổ nhỉ."
"Tớ không nên cho cậu tiếp tục mất mặt, uống bia vào điên cùng đám con gái."
Người kia vẫn nhìn chằm chằm Đàm Hinh, tựa hồ vẫn chờ đáp án.
Đàm Hinh nhấp nhẹ nước chanh, nghiêng đầu cười cười: "Người tớ thích là người sẽ khiến tớ rung động."
"..."
Câu nói này xem như huề vốn, nhưng lại khiến người khác á khẩu, người kia há hốc mồm cả ngày trời không nói nữa.
Bọn họ quá náo nhiệt rồi, Đàm Hinh mượn cớ đi toilet để rời đi sớm. Tiệm cơm buổi trưa khá nhiều khách, đi toilet ở gần cửa chính nên có đi ra ngoài cũng ít người chú ý đến.
Cô ra khỏi cửa, gọi điện thoại cho Đàm Tĩnh để cô nói giúp một tiếng. Nhưng cô nàng còn đang ăn đắm say, chỉ mơ hồ lên tiếng.
Đàm Hinh bật cười, cô cất điện thoại vào túi xách, quay người lại đã thấy Phương Lập Tân đã tựa người ở bức tường đối diện, nhìn cô trầm mặc.
Từ lâu cô đã không sinh ra cảm xúc kiêng kỵ này. Từ lúc vào Đại học S, cảm nhận của cô với cậu ta đã tốt hơn nhiều, ít ra cậu cũng có một dáng vẻ rất thân sĩ. Nhưng trong nháy mắt, cảm xúc kiêng kỵ kia lại một lần nữa ập tới.
"Cậu có việc gì sao?"
Phương Lập Tân gật đầu nói: "Cậu nhỏ của tớ muốn đến thành phố S, lần này có lẽ sẽ ở lại lâu."
Đàm Hinh hơi giật mình, là Tạ Hoàn.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô mở điện thoại lên rồi tìm dãy số bên trong danh sách đen. Quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Phương Lập Tân đến gần cô, cậu nói: "Cậu nhỏ tớ thích cậu, cậu ấy vì cậu mới từ bỏ tất cả ở thủ đô để tới đây."
Đàm Hinh không biết trả lời làm sao.
Trên thực tế cô nghi ngờ vì nhân vật chính đổi chỗ nên mới rung động với mình, nhưng cô nhớ rõ trong nội dung Tạ Hoàn dù có hảo cảm với Đàm Hiểu San cũng chỉ có hỗ trợ bảo vệ, phần lớn thời gian đều ở thủ đô làm việc.
Anh ta là người đàn ông rất có trách nhiệm, xem nhẹ chuyện tình cảm nam nữ, luôn có dáng vẻ như một trưởng giả mà xuất hiện. Là người không có khuyết điểm, hoàn mỹ như không phải con người.
Mà người Tạ Hoàn này cô biết lại là người có niềm vui hay giận dỗi, là người rất sinh động cảm xúc.
"Nhưng tớ đã từ chối anh ta.", Đàm Hinh nói.
Phương Lập Tân dừng một chút, môi mỏng nhếch lên lộ ra ý cười: "Cậu của tớ là người một khi đã thích thì sẽ thích một đời người, trừ phi..."
Đàm Hinh ngước mắt lên: "Điều gì?"
"Trừ phi cậu thích người khác, cậu nhỏ mới từ bỏ."
"..."
"Cậu cũng như vậy sao?", Đàm Hinh hỏi.
Phương Lập Tân nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng đục màu gạo, tóc dài được xả ở một bên, xén sợi tóc con về phía sau tai nhìn qua rất ôn nhu nhã nhặn. Cả tiếng nói cũng càng ôn nhu hơn.
Cậu lắc đầu: "Dù tớ rất giống cậu nhỏ nhưng vẫn có sự khác biệt."
"Khác ở chỗ nào?", Đàm Hinh hỏi.
"Nói ra sẽ không còn ý nghĩa, sau này cậu sẽ biết."
"Không thể nói sao?"
"Không thể nói được."
Đàm Hinh chào tạm biệt cậu, lúc hai người lướt qua nhau Phương Lập Tân lấy tay chặn cô lại: "Người khiến cậu rung động là Quý Yến sao?"
Đàm Hinh liếc cậu ta một cái: "Cậu không nói cho tớ biết, nên tớ cũng có quyền không trả lời.", nói rồi cười đi mất.
Phương Lập Tân cười nhẹ, cậu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại kiêu hãnh như bầu trời xanh thẳm. Quá nguy hiểm, trong nháy mắt cậu đã nghĩ sẽ nói thẳng với cô, điểm khác biệt lớn nhất của cậu và Tạ Hoàn là cậu nhỏ có thể có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, là người thuộc về chính nghĩa. Mà cậu chỉ để ý đến kết quả.
Nếu như cậu thích một cô gái, trừ phi có được cô nếu không sẽ không dừng tay. Nếu như cô biết được điều này sẽ bị dọa chạy mất thì sao.
***
Số nằm trong danh sách đen có nguồn gốc từ thủ đô, là điện thoại riêng của Tạ Hoàn.
Sau tiệc của bà Quý, cha mẹ cô ly hôn rồi vội vàng chuyển nhà, huấn luyện quân sự, học Đại học nên sớm đã quên béng chuyện này. Hoặc có thể nói, trong tiềm thức của cô không có ý định nhớ đến.
Cảm giác của cô đối với người đàn ông này rất loạn, nên chẳng thèm để ý đến nữa. Chỉ cần chạm mặt lần nữa, khó tránh khỏi ngại ngùng.
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không kéo số đó ra khỏi danh sách đen, dù sao đã ở đó 2 tháng cũng không quan tâm ở thêm vài ngày đâu. Thời tiết chuyển lạnh, Đàm Hinh gửi cho dì Lâm mấy bộ quần áo ấm đến Đàm gia.
Vào ban đêm, dì Lâm gọi điện cho cô, bà đã quyết định chuyển về nhà lớn. Bà còn hỏi gần đây cô sống như thế nào, có cảm lạnh không, đại học có tốt không,...
Đàm Hinh trả lời từng câu, an ủi bà: "Chờ trường cho nghỉ, con sẽ về nhà lớn thăm dì."
Dì Lâm thật vui vẻ, liên tục đồng ý. Thời gian không còn sớm nữa, dì Lâm thấp giọng: "Vị Hiểu San tiểu thư kia đều cùng một giuộc với mẹ cô ta, đều thích câu dẫn nam nhân. Trước đó mấy ngày thấy cô ta lấy lòng Quý thiếu gia bị ném đi cho mất mặt, hôm nay lại đến đó nữa, xem ra muốn vứt cả mặt mũi đi rồi."
Đàm Hinh im lặng, dì Lâm vẫn còn oán giận nói: "Quý thiếu gia thích chạy bộ sáng sớm, mỗi ngày cô ta đều canh giữ ở gần đó, hôm nay còn mua bánh ngọt đến Quý gia cuối cùng còn bị đuổi về. Tâm địa gian xảo của cô ta, Quý phu nhân đương nhiên không xem trọng, cô ta cũng không biết lượng sức mình mà lại quá đề cao bản thân."
"Người ở Hoàng Lâm Uyển nhà ai không phú cũng quý người biết coi trọng mặt mũi, mẹ coi ngoại lai này làm gì có người coi trọng, chim sẻ chỉ là chim sẻ, cho dù có bay lên cao cũng không thể biến thành phượng hoàng được."
Đàm Hinh đoán trong khoảng thời gian này bà đã nhẫn tính khí của Đậu Linh không ít, bình thường những lời này bà chỉ để trong lòng không nói ra.
Dì Lâm phát tiết vài câu, cũng tự biết không đúng. Mặc dù cô là người già của Đàm gia nhưng cũng chỉ là người giúp việc, không nên nói xấu chủ nhân.
"Tiểu thư nên đi ngủ sớm một chút, dì Lâm không quấy rầy nữa."
Đàm Hinh cười nói: "Không sao, chỉ là dì đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu."
Dì Lâm luôn thương yêu cô, không nói đạo lý với cô, chỉ thích khen ngợi chiều chuộng. Đặt điện thoại xuống, Đàm Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình đến ngây người.
Tên của hai người kia vừa nhắc tới đều khiến cô không thoải mái.
***
Quý gia.
Thiếu niên ngồi trước máy vi tính, nhấp một chút cà phê, đưa tay nhấn vào nút Enter. Danh sách mua sắm của Đậu Linh và Đàm Hiểu San được gửi đến cho Đàm Diệu Uy.
Đàm gia mất đi Diệp gia ủng hộ, cũng mất đi ưu thế tuyệt đối ở Thành Hâm, Đàm Diệu Uy gần đây sứt đầu mẻ trán, hẳn nhìn thấy những tờ giấy này tâm tình rất vi diệu đây. Người phụ nữ kia cũng không có thời gian đi làm phiền Đàm Hinh.
Khang Di gõ cửa đi vào: "Con trai, mẹ nấu thức ăn khuya cho con, đang nghe bài Tiếng Anh sao?"
Đến gần xem thì thấy cậu đang làm đề toán, bà bật cười: "Con không thể tập trung vào một thứ sao, hai việc làm cùng một lúc sao tốt được."
"Mẹ, não của con không giống với mọi người đâu."
Khang Di tức giận gõ vào trán cậu: "Không tâm tình sa sút nữa à? Lúc trước nhìn con còn có dáng vẻ mất hết can đảm, nói muốn từ bỏ, giờ sao lại vui vẻ đây."
Quý Yến trầm mặc, cúi đầu xuống ăn mì.
Khang Di cười nói: "Cha con nói gì với con?"
Quý Yến bỏ đũa xuống, mới hai ba miếng đã ăn xong: "Mẹ vất vả rồi.", nói rồi đuổi mẹ ruột của mình ra khỏi phòng. Khang Di nổi giận trước cửa, Quý Yến không nhịn được cười, cậu tựa lưng vào ghế vuốt mi tâm.
Cha cậu không nói gì, Quý An Quốc chỉ ngồi với cậu một lúc rồi nói: "Ngủ sớm đi, mai còn đi học.", rất chân thực.
Cậu đã từng nói, muốn Đàm Hinh ở Đại học S chờ cậu. Dù khả năng cô chưa từng mở lá thư này rất cao nhưng đó là lời hứa của một người đàn ông thì nhất định phải làm được.
Cậu đưa tay soạn một xấp tài liệu để vào trong ngăn kéo, đợi đến một ngày cô thích cậu một chút sẽ đưa cho cô. Khi đó cô sẽ biết, cậu thích cô nhiều hơn cô tưởng tượng rất là nhiều.
Cứ như vậy, Đàm Hinh phải tự thuyết phục mình chuyện hôm đó đều là giấc mơ, một giấc mơ đầy lúng túng.
Năm nay, ông Hoắc có mở một lớp tự chọn nhỏ. Vì tuổi của ông quá lớn, cân nhắc đến thân thể nên chỉ có 45 chỗ ở trong phòng nhỏ để giảng bài. Ông Hoắc rất nổi tiếng trong mảng Tài chính Đại học S, hệ thống mở lớp vào lúc tối, chưa đến 15 phút toàn bộ chỗ đều được đăng kí kín mít.
Ông Hoắc đã nhiều năm không giảng bài cho sinh viên đại học, nhiều người không biết chuyện này nhưng sau khi biết được lại chỉ có thể tức hộc máu, tiếc hận ngậm ngùi vì không còn cơ hội.
Mà phòng ngủ của Đàm Hinh vì nhận được tin này khá sớm nên 4 người họ đều giành được chỗ trong đó.
Hứa Khả Vũ ôm lấy Đàm Hinh, làm nũng: "Thật tuyệt! Đàm Hinh ơi, yêu cậu chết mất."
Giang Tư hỏi: "Đàm Hinh, sao cậu biết lần này môn tự chọn có thầy Hoắc vậy."
Đàm Hinh cười cười, thật ra là ông Hoắc chính miệng nói với cô biết. Trước ngày đăng kí, ông còn dặn cô kỹ càng, cơ hội khó có được, cô không đi sẽ không còn nữa.
Cô nói: "Lần trước tớ đi hỗ trợ hướng dẫn, nghe được mấy anh chị khóa trên nói."
Chữ cô rất đẹp nên mọi người thường nhờ cô chép tài liệu, các cô nàng đều rất cảm kích nên muốn mời cô ăn cơm. Đàm Hinh là công thần cũng không chối từ, trực tiếp đồng ý.
Ngoài cửa Nam của trường có mấy tiệm cơm nổi tiếng, mấy cô gái ngồi vào bàn đầy đồ ăn kia, còn nói muốn uống thêm bia.
Đàm Hinh sững sờ: "Tớ không biết uống."
Giang Tư rót cho cho cô một ly bia: "Đều là người lớn cả rồi sao lại không biết uống, uống mấy lần là biết."
Đào Tĩnh gặm đùi gà, miệng còn nói: "Đàm Hinh còn chưa tính là lớn."
Hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
"Không phải chứ--"
Không phải do dáng dấp của cô trưởng thành mà do khí chất quá trầm ổn, khiến người khác sinh ra cảm giác đáng tin tưởng. Vì vậy mỗi lần mấy người bạn cùng phòng có chuyện đều quen tìm cô để giúp đỡ hay chia sẻ, mỗi lần làm gì sai cũng sợ cô sẽ chê trách.
Từng người nói ra năm sinh của mình mới phát hiện, người có dáng vẻ đáng yêu nhất Đào Tĩnh lại lớn tuổi nhất. Kế tiếp là Giang Tư rồi tới Hứa Khả Vũ, cuối cùng mới là Đàm Hinh.
Giang Tư lấy ly bia về, dựa vào quy tắc cũ, bạn cùng phòng nên sắp xếp theo tuổi từ lớn đến nhỏ. Mọi người nhìn về phía dĩa gà, gặm đùi gà đến miệng đầy dầu mỡ, hai chữ "Lão đại" cũng không thốt lên được.
Cuối cùng cùng đành từ bỏ, mọi người đổi bia thành nước trái cây. Không đúng lúc gặp được các bạn học nam cũng đến ăn cơm.
"A, là phòng ngủ của hoa hậu."
"Là thật a."
Tính tính của Hứa Khả Vũ có chút hoạt bát, nhìn thấy người quen đã chào hỏi: "Hello, các cậu cũng đến ăn cơm sao."
"Đúng vậy, hôm nay chúng tớ liên quan ký túc xa, thuận tiện chúc mừng lão tam đã thoát ế."
Lão tam của bọn họ trợn mắt gào lên: "Đây là chúc mừng của mấy người à, rõ ràng là bóc lột! Tớ còn phải nuôi bạn gái, mọi người nỡ lòng nào sao."
"Đừng nói lớn, còn có mấy bạn nữ ở đây nữa."
Lúc này cửa tiệm được đẩy ra, một nam sinh gầy guộc đi đến, cậu mặc một chiếc áo len màu đen, trên sống mũi đeo kinh đen trong biểu hiện nghiêm túc chẳng giống sinh viên chút nào, lại giống như một vị học giả nghiêm cẩn hơn.
"Lập Tân, ở đây."
"Trong tiệm hết chỗ rồi, chúng ta ngồi chung đi."
Phương Lập Tân nhìn thấy Đàm Hinh thì bất ngờ, lập tức vui vẻ nói: "Được."
Liên hoan của đám con trai sao có thể thiếu bia được. Vài lon bia cho dù không có say cũng có thể mượn say làm loạn, lời nào nên nói hay không nên nói đều bị phanh phui hết thảy.
Có người bạn học nam, hỏi Đàm Hinh thẳng thắn: "Rốt cuộc cậu thích người con trai như thế nào? Có tiền? Đẹp trai? Hay thông minh?"
Nhém chút nữa là hỏi cô xem cậu ta có được tính không.
Bầu không khí có hơi xấu hổ, bạn cùng phòng cậu ta hòa giải: "Cái thằng này bình thường im lặng, hôm nay lại không biết xấu hổ nhỉ."
"Tớ không nên cho cậu tiếp tục mất mặt, uống bia vào điên cùng đám con gái."
Người kia vẫn nhìn chằm chằm Đàm Hinh, tựa hồ vẫn chờ đáp án.
Đàm Hinh nhấp nhẹ nước chanh, nghiêng đầu cười cười: "Người tớ thích là người sẽ khiến tớ rung động."
"..."
Câu nói này xem như huề vốn, nhưng lại khiến người khác á khẩu, người kia há hốc mồm cả ngày trời không nói nữa.
Bọn họ quá náo nhiệt rồi, Đàm Hinh mượn cớ đi toilet để rời đi sớm. Tiệm cơm buổi trưa khá nhiều khách, đi toilet ở gần cửa chính nên có đi ra ngoài cũng ít người chú ý đến.
Cô ra khỏi cửa, gọi điện thoại cho Đàm Tĩnh để cô nói giúp một tiếng. Nhưng cô nàng còn đang ăn đắm say, chỉ mơ hồ lên tiếng.
Đàm Hinh bật cười, cô cất điện thoại vào túi xách, quay người lại đã thấy Phương Lập Tân đã tựa người ở bức tường đối diện, nhìn cô trầm mặc.
Từ lâu cô đã không sinh ra cảm xúc kiêng kỵ này. Từ lúc vào Đại học S, cảm nhận của cô với cậu ta đã tốt hơn nhiều, ít ra cậu cũng có một dáng vẻ rất thân sĩ. Nhưng trong nháy mắt, cảm xúc kiêng kỵ kia lại một lần nữa ập tới.
"Cậu có việc gì sao?"
Phương Lập Tân gật đầu nói: "Cậu nhỏ của tớ muốn đến thành phố S, lần này có lẽ sẽ ở lại lâu."
Đàm Hinh hơi giật mình, là Tạ Hoàn.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô mở điện thoại lên rồi tìm dãy số bên trong danh sách đen. Quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Phương Lập Tân đến gần cô, cậu nói: "Cậu nhỏ tớ thích cậu, cậu ấy vì cậu mới từ bỏ tất cả ở thủ đô để tới đây."
Đàm Hinh không biết trả lời làm sao.
Trên thực tế cô nghi ngờ vì nhân vật chính đổi chỗ nên mới rung động với mình, nhưng cô nhớ rõ trong nội dung Tạ Hoàn dù có hảo cảm với Đàm Hiểu San cũng chỉ có hỗ trợ bảo vệ, phần lớn thời gian đều ở thủ đô làm việc.
Anh ta là người đàn ông rất có trách nhiệm, xem nhẹ chuyện tình cảm nam nữ, luôn có dáng vẻ như một trưởng giả mà xuất hiện. Là người không có khuyết điểm, hoàn mỹ như không phải con người.
Mà người Tạ Hoàn này cô biết lại là người có niềm vui hay giận dỗi, là người rất sinh động cảm xúc.
"Nhưng tớ đã từ chối anh ta.", Đàm Hinh nói.
Phương Lập Tân dừng một chút, môi mỏng nhếch lên lộ ra ý cười: "Cậu của tớ là người một khi đã thích thì sẽ thích một đời người, trừ phi..."
Đàm Hinh ngước mắt lên: "Điều gì?"
"Trừ phi cậu thích người khác, cậu nhỏ mới từ bỏ."
"..."
"Cậu cũng như vậy sao?", Đàm Hinh hỏi.
Phương Lập Tân nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng đục màu gạo, tóc dài được xả ở một bên, xén sợi tóc con về phía sau tai nhìn qua rất ôn nhu nhã nhặn. Cả tiếng nói cũng càng ôn nhu hơn.
Cậu lắc đầu: "Dù tớ rất giống cậu nhỏ nhưng vẫn có sự khác biệt."
"Khác ở chỗ nào?", Đàm Hinh hỏi.
"Nói ra sẽ không còn ý nghĩa, sau này cậu sẽ biết."
"Không thể nói sao?"
"Không thể nói được."
Đàm Hinh chào tạm biệt cậu, lúc hai người lướt qua nhau Phương Lập Tân lấy tay chặn cô lại: "Người khiến cậu rung động là Quý Yến sao?"
Đàm Hinh liếc cậu ta một cái: "Cậu không nói cho tớ biết, nên tớ cũng có quyền không trả lời.", nói rồi cười đi mất.
Phương Lập Tân cười nhẹ, cậu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại kiêu hãnh như bầu trời xanh thẳm. Quá nguy hiểm, trong nháy mắt cậu đã nghĩ sẽ nói thẳng với cô, điểm khác biệt lớn nhất của cậu và Tạ Hoàn là cậu nhỏ có thể có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng, là người thuộc về chính nghĩa. Mà cậu chỉ để ý đến kết quả.
Nếu như cậu thích một cô gái, trừ phi có được cô nếu không sẽ không dừng tay. Nếu như cô biết được điều này sẽ bị dọa chạy mất thì sao.
***
Số nằm trong danh sách đen có nguồn gốc từ thủ đô, là điện thoại riêng của Tạ Hoàn.
Sau tiệc của bà Quý, cha mẹ cô ly hôn rồi vội vàng chuyển nhà, huấn luyện quân sự, học Đại học nên sớm đã quên béng chuyện này. Hoặc có thể nói, trong tiềm thức của cô không có ý định nhớ đến.
Cảm giác của cô đối với người đàn ông này rất loạn, nên chẳng thèm để ý đến nữa. Chỉ cần chạm mặt lần nữa, khó tránh khỏi ngại ngùng.
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không kéo số đó ra khỏi danh sách đen, dù sao đã ở đó 2 tháng cũng không quan tâm ở thêm vài ngày đâu. Thời tiết chuyển lạnh, Đàm Hinh gửi cho dì Lâm mấy bộ quần áo ấm đến Đàm gia.
Vào ban đêm, dì Lâm gọi điện cho cô, bà đã quyết định chuyển về nhà lớn. Bà còn hỏi gần đây cô sống như thế nào, có cảm lạnh không, đại học có tốt không,...
Đàm Hinh trả lời từng câu, an ủi bà: "Chờ trường cho nghỉ, con sẽ về nhà lớn thăm dì."
Dì Lâm thật vui vẻ, liên tục đồng ý. Thời gian không còn sớm nữa, dì Lâm thấp giọng: "Vị Hiểu San tiểu thư kia đều cùng một giuộc với mẹ cô ta, đều thích câu dẫn nam nhân. Trước đó mấy ngày thấy cô ta lấy lòng Quý thiếu gia bị ném đi cho mất mặt, hôm nay lại đến đó nữa, xem ra muốn vứt cả mặt mũi đi rồi."
Đàm Hinh im lặng, dì Lâm vẫn còn oán giận nói: "Quý thiếu gia thích chạy bộ sáng sớm, mỗi ngày cô ta đều canh giữ ở gần đó, hôm nay còn mua bánh ngọt đến Quý gia cuối cùng còn bị đuổi về. Tâm địa gian xảo của cô ta, Quý phu nhân đương nhiên không xem trọng, cô ta cũng không biết lượng sức mình mà lại quá đề cao bản thân."
"Người ở Hoàng Lâm Uyển nhà ai không phú cũng quý người biết coi trọng mặt mũi, mẹ coi ngoại lai này làm gì có người coi trọng, chim sẻ chỉ là chim sẻ, cho dù có bay lên cao cũng không thể biến thành phượng hoàng được."
Đàm Hinh đoán trong khoảng thời gian này bà đã nhẫn tính khí của Đậu Linh không ít, bình thường những lời này bà chỉ để trong lòng không nói ra.
Dì Lâm phát tiết vài câu, cũng tự biết không đúng. Mặc dù cô là người già của Đàm gia nhưng cũng chỉ là người giúp việc, không nên nói xấu chủ nhân.
"Tiểu thư nên đi ngủ sớm một chút, dì Lâm không quấy rầy nữa."
Đàm Hinh cười nói: "Không sao, chỉ là dì đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu."
Dì Lâm luôn thương yêu cô, không nói đạo lý với cô, chỉ thích khen ngợi chiều chuộng. Đặt điện thoại xuống, Đàm Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình đến ngây người.
Tên của hai người kia vừa nhắc tới đều khiến cô không thoải mái.
***
Quý gia.
Thiếu niên ngồi trước máy vi tính, nhấp một chút cà phê, đưa tay nhấn vào nút Enter. Danh sách mua sắm của Đậu Linh và Đàm Hiểu San được gửi đến cho Đàm Diệu Uy.
Đàm gia mất đi Diệp gia ủng hộ, cũng mất đi ưu thế tuyệt đối ở Thành Hâm, Đàm Diệu Uy gần đây sứt đầu mẻ trán, hẳn nhìn thấy những tờ giấy này tâm tình rất vi diệu đây. Người phụ nữ kia cũng không có thời gian đi làm phiền Đàm Hinh.
Khang Di gõ cửa đi vào: "Con trai, mẹ nấu thức ăn khuya cho con, đang nghe bài Tiếng Anh sao?"
Đến gần xem thì thấy cậu đang làm đề toán, bà bật cười: "Con không thể tập trung vào một thứ sao, hai việc làm cùng một lúc sao tốt được."
"Mẹ, não của con không giống với mọi người đâu."
Khang Di tức giận gõ vào trán cậu: "Không tâm tình sa sút nữa à? Lúc trước nhìn con còn có dáng vẻ mất hết can đảm, nói muốn từ bỏ, giờ sao lại vui vẻ đây."
Quý Yến trầm mặc, cúi đầu xuống ăn mì.
Khang Di cười nói: "Cha con nói gì với con?"
Quý Yến bỏ đũa xuống, mới hai ba miếng đã ăn xong: "Mẹ vất vả rồi.", nói rồi đuổi mẹ ruột của mình ra khỏi phòng. Khang Di nổi giận trước cửa, Quý Yến không nhịn được cười, cậu tựa lưng vào ghế vuốt mi tâm.
Cha cậu không nói gì, Quý An Quốc chỉ ngồi với cậu một lúc rồi nói: "Ngủ sớm đi, mai còn đi học.", rất chân thực.
Cậu đã từng nói, muốn Đàm Hinh ở Đại học S chờ cậu. Dù khả năng cô chưa từng mở lá thư này rất cao nhưng đó là lời hứa của một người đàn ông thì nhất định phải làm được.
Cậu đưa tay soạn một xấp tài liệu để vào trong ngăn kéo, đợi đến một ngày cô thích cậu một chút sẽ đưa cho cô. Khi đó cô sẽ biết, cậu thích cô nhiều hơn cô tưởng tượng rất là nhiều.