Chương : 26
Nó hiện giờ đang ngồi trong phòng. Nó vui sướng nghĩ đến ngày mai, ngày chủ nhật mà nó có thể về thăm mẹ và bà quản gia. Có lẽ là ngày vui nhất từ sau khi ba nó mất. Nó mở tủ đồ lấy ra những vật dụng cần thiết cho chuyến đi ngày mai. Lúc chiều khi rảnh rỗi nó cũng đã mua một vài đồ ăn, vật dụng cần thiết để mang về cho mẹ nó và bà quản gia. Không biết họ có khỏe không, lần này về nhất định nó phải quan tâm thật nhiều tới bà và mẹ. Nhìn ra bức ảnh gia đình, nó vẫn nhớ ba nó nhất. Chợt nó thở dài... cuộc sống hiện tại vẫn cứ vậy, vấn đề về ba nó vẫn mờ ảo khó biết được. Nó ước những nhà thám tử lừng danh như Sherlock Home hay Conan, Hattori có thật thì tốt quá. Nó có thể nhờ họ điều tra và giải oan cho ba nó. Thật mệt quá! Nó đóng vali lại, mở cửa xuống dưới nhà. Ngọc Mai, Nhất Nam và Nhất Hải vẫn còn ở đây. Họ đang chơi cờ cá ngựa cùng với hắn. Ván cờ nghe có vẻ rất quyết liệt và phần thắng đang nằm trong tay Ngọc Mai. Hắn thì bị cậu đá cho, mấy nhát bay về chuồng nên bây giờ vẫn chưa xuất chuồng được. Nhìn hắn đang vô cùng cay cú và rắp tâm trả thù bằng được cậu. Anh thì mới xuất được một quân cờ mà đi mãi không được vì cứ bị cô chặn đầu. Cậu thì vẫn chưa về chuồng con nào vì còn mải đi đá người khác. Nó bước lại gần bàn cờ. Nhìn thế trận mà buồn cười không chịu được. Sau một hồi xuất mãi chẳng được, hắn chán:
- Thôi không chơi nữa, cứ như thế này có đến sáng mai ván cờ này vẫn chưa kết thúc.
- Ừ đúng đấy - cậu hùa theo.
Anh cũng đang chuẩn bị hùa cùng hai người kia thì bị cô chặn họng:
- Chơi không kiên nhẫn gì cả. Chưa gì đã bỏ rồi! (Mấy anh này xấu quá!)
Vậy là ba tên kia ngó lơ ra chỗ khác. Nó đến chết cười với mấy tên này mất. Nó vào trong bếp bưng ra một đĩa bánh nho hấp mà đám dân tị nạn kia vốn thích nhất ra phòng khách. Cô đã thu dọn xong bàn cờ, hắn và hai tên kia vô cùng lười biếng, chẳng dọn dẹp gì cả. Nó đặt đĩa bánh lên bàn.
- Đàn ông ở đây chết hết rồi! - nó nói.
- Đâu có đâu, tại tụi tui mệt ấy chứ! - cậu trẻ con.
Nó lắc đầu, nếu như cậu mệt, chắc nó và cô sốt bốn mươi độ rồi. Lúc này ba gã dân tị nạn ngửi thấy mùi bánh thơm phức và nhanh tay chộp lấy ăn. Nó và cô nhìn khiếp sợ. Chiều nay có rất nhiều bánh trái trong bữa tiệc của hắn rồi, thế mà bây giờ mấy người này vẫn ăn như chết đói. Thật khâm phục! Hắn thấy nó và cô cứ nhìn mình với ánh mắt khiếp sợ bèn lên tiếng:
- Tắt cái mắt đi. Nhìn thế ai cũng phải tự ti vì độ thiếu mì chính của hai người đấy!
Cô bĩu môi:
- Ba người ăn như vỡ nợ thế, kêu tui tắt mắt đi kiểu gì?
- Thì nhắm mắt vào! - cậu trêu.
- Xì...
Sau một hồi đam mê ăn uống, mấy tên dân tị nạn mới bắt đầu đi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai. Tối nay tất cả cũng ngủ lại nhà hắn để tiện cho chuyến đi ngày mai. Cô quay sang nó:
- Tặng quà tên đó chưa vậy?
- Ừ nhỉ, mải ngồi tán chuyện quên mất tiêu!
Nó lấy hộp quà trong túi xách ra. Nó lên phòng hắn để tặng quà thì bên trong căn phòng phát ra những tiếng cãi vã.
- Cái hộp quà đấy phải mở trước! - cậu đòi hắn mở quà Nhất Nam trước.
- Sao không mở quà của nhà ngươi trước lại phải là của ta? - anh cũng đòi mở quà cậu trước.
- Im đi nào! Qùa tui chứ của mấy người à? - hắn điên tiết.
Nó gõ cửa bước vào trong. Hắn thấy nó vào thì nhíu mày, phòng đàn ông con trai đang ''bàn chuyện lớn'' vô làm gì? Nó lại gần chỗ hắn, giương hộp quà ra:
- Của anh nè, chiều nay tôi đang trốn chui trốn lủi nên không có tặng anh được, giờ tặng nè!
Hắn gật đầu cười cười. Hai tên nhà họ Kim mắt chợt sáng rực:
- Mở quà của Mỹ Hà trước!
Hắn điên tiết nắm tay lại, sau năm phút đá bay hai tên họ Kim kia ra khỏi phòng. Quà của người ta mà cứ như là quà của mình vậy! Nó bụm miệng cười rồi cũng ra khỏi phòng. Hắn đóng luôn cửa lại:
- Mấy thằng này...
Hắn lại gần đống quà của mình. Bây giờ mới có thể tự do mở quà được! Hắn mở luôn quà của cậu trước, cái tên lắm mồm và lôi thôi nhất. Cậu tặng hắn một cái áo len. Hắn sởn hết da gà da ốc khi tưởng tượng cậu thích hắn nên tặng áo len (hai anh này đều bê nặng! Một anh thì trí tưởng tượng quá phong phú!). Hắn chuyển sang món quà của anh. Anh tặng cho hắn bộ cốc đôi. Ban đầu hắn cũng sởn hết da gà vì tưởng tượng anh cũng bê đê nhưng sau khi đọc xong thiệp hắn mới thở phào nhẹ nhõm: ''nay mai có gấu đưa cô ấy một cái cốc. Đây là bộ gắn kết tình yêu của thằng bạn thân. Tui làm luôn nghề mai mối cho ông rồi đấy!''.
- Thằng bạn này tốt gớm, đã biết lo cho làm mối bạn rồi! Tốt!
Tiếp đến là quà của cô. Hắn đang ngồi trên giường mở quà, nhìn thấy con lợn đất, hắn cười rung giường. Con lợn hình hài quá ư là buồn cười làm hắn nhịn cũng không được. Nhưng bất chợt mặt hắn sầm sì: ''chả lẽ cô ta ví mình là con lợn này?''
Hắn lại mở quà của nó. Chà, ngôi nhà ước mơ trông rất thơ mộng. Đúng là tâm hồn lãng mạn của con gái! Nó còn ghi kèm một tờ thiệp: ''chúc mừng sinh nhật nha, muốn ước gì thì cứ nhét zô!'' Hắn cười, đây chắc có lẽ là món quà ổn nhất từ nãy tới giờ! Hắn nghĩ: ''ước...?''
---------------------------------------------------------------------
Bây giờ đã đến giờ đi ngủ, nó và cô chung một phòng. Ba mẹ hắn đã đi sang Cao Hùng để chuẩn bị hợp tác làm ăn nên năm người này có thể tha hồ tự do tại nhà hắn. Ngày mai sẽ về sớm nên nó rất chi là háo hức. Vậy nên nó đánh một mạch không thèm quan tâm đến mọi vấn đề xung quanh. Ba gã tị nạn hôm nay cũng rất chi là ''ngoan'', ngủ cũng rất nhanh chóng (hình như toàn trẻ mẫu giáo!). Chắc là những món ăn của mẹ nó dụ dỗ mấy tên này ghê lắm đây!
----------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, nó và cô dậy rất sớm. Hai người đã chuẩn bị xong và đang chuẩn bị để đi đánh thức ba con heo lười nhác. Nó và cô tới gần phòng hắn, chợt cửa mở tung làm hai người giật bắn mình.
- Tiến lên! Những món ăn tuyệt đỉnh đang chờ chúng ta! - ba tên hô khẩu hiệu.
Nó và cô suýt sặc chết. Cô thì bị giật mình tới mức ngã cả ra sàn. Cứ tưởng phải lôi mãi mới dậy nhưng không ngờ vì những món ăn, ba tên này có thể dậy sớm như vậy! (vì ăn có thể hi sinh tất cả, quả là một tấm gương sáng đáng noi theo! *vuốt râu*)
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, nó cùng cô xách đồ ra xe. Năm người chuẩn bị cho hành trình về nhà nó. Nó đáng lẽ ra mới là người phấn khởi nhất nhưng không thể tin nổi là mấy tên kia mới thực sự phấn khởi hơn ai hết. Chắc cuộc sống của họ chỉ có ăn và ăn!
- Này ba mẹ anh biết chưa? - nó hỏi hắn.
- Không cần lo cứ đi thôi!
Vậy là chuyến đi được khởi hành. Năm người thẳng tiến về nhà nó. ''Mẹ và bà ơi con về rồi đây!'' - nó nghĩ thầm trong sự vui sướng.
- Thôi không chơi nữa, cứ như thế này có đến sáng mai ván cờ này vẫn chưa kết thúc.
- Ừ đúng đấy - cậu hùa theo.
Anh cũng đang chuẩn bị hùa cùng hai người kia thì bị cô chặn họng:
- Chơi không kiên nhẫn gì cả. Chưa gì đã bỏ rồi! (Mấy anh này xấu quá!)
Vậy là ba tên kia ngó lơ ra chỗ khác. Nó đến chết cười với mấy tên này mất. Nó vào trong bếp bưng ra một đĩa bánh nho hấp mà đám dân tị nạn kia vốn thích nhất ra phòng khách. Cô đã thu dọn xong bàn cờ, hắn và hai tên kia vô cùng lười biếng, chẳng dọn dẹp gì cả. Nó đặt đĩa bánh lên bàn.
- Đàn ông ở đây chết hết rồi! - nó nói.
- Đâu có đâu, tại tụi tui mệt ấy chứ! - cậu trẻ con.
Nó lắc đầu, nếu như cậu mệt, chắc nó và cô sốt bốn mươi độ rồi. Lúc này ba gã dân tị nạn ngửi thấy mùi bánh thơm phức và nhanh tay chộp lấy ăn. Nó và cô nhìn khiếp sợ. Chiều nay có rất nhiều bánh trái trong bữa tiệc của hắn rồi, thế mà bây giờ mấy người này vẫn ăn như chết đói. Thật khâm phục! Hắn thấy nó và cô cứ nhìn mình với ánh mắt khiếp sợ bèn lên tiếng:
- Tắt cái mắt đi. Nhìn thế ai cũng phải tự ti vì độ thiếu mì chính của hai người đấy!
Cô bĩu môi:
- Ba người ăn như vỡ nợ thế, kêu tui tắt mắt đi kiểu gì?
- Thì nhắm mắt vào! - cậu trêu.
- Xì...
Sau một hồi đam mê ăn uống, mấy tên dân tị nạn mới bắt đầu đi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi ngày mai. Tối nay tất cả cũng ngủ lại nhà hắn để tiện cho chuyến đi ngày mai. Cô quay sang nó:
- Tặng quà tên đó chưa vậy?
- Ừ nhỉ, mải ngồi tán chuyện quên mất tiêu!
Nó lấy hộp quà trong túi xách ra. Nó lên phòng hắn để tặng quà thì bên trong căn phòng phát ra những tiếng cãi vã.
- Cái hộp quà đấy phải mở trước! - cậu đòi hắn mở quà Nhất Nam trước.
- Sao không mở quà của nhà ngươi trước lại phải là của ta? - anh cũng đòi mở quà cậu trước.
- Im đi nào! Qùa tui chứ của mấy người à? - hắn điên tiết.
Nó gõ cửa bước vào trong. Hắn thấy nó vào thì nhíu mày, phòng đàn ông con trai đang ''bàn chuyện lớn'' vô làm gì? Nó lại gần chỗ hắn, giương hộp quà ra:
- Của anh nè, chiều nay tôi đang trốn chui trốn lủi nên không có tặng anh được, giờ tặng nè!
Hắn gật đầu cười cười. Hai tên nhà họ Kim mắt chợt sáng rực:
- Mở quà của Mỹ Hà trước!
Hắn điên tiết nắm tay lại, sau năm phút đá bay hai tên họ Kim kia ra khỏi phòng. Quà của người ta mà cứ như là quà của mình vậy! Nó bụm miệng cười rồi cũng ra khỏi phòng. Hắn đóng luôn cửa lại:
- Mấy thằng này...
Hắn lại gần đống quà của mình. Bây giờ mới có thể tự do mở quà được! Hắn mở luôn quà của cậu trước, cái tên lắm mồm và lôi thôi nhất. Cậu tặng hắn một cái áo len. Hắn sởn hết da gà da ốc khi tưởng tượng cậu thích hắn nên tặng áo len (hai anh này đều bê nặng! Một anh thì trí tưởng tượng quá phong phú!). Hắn chuyển sang món quà của anh. Anh tặng cho hắn bộ cốc đôi. Ban đầu hắn cũng sởn hết da gà vì tưởng tượng anh cũng bê đê nhưng sau khi đọc xong thiệp hắn mới thở phào nhẹ nhõm: ''nay mai có gấu đưa cô ấy một cái cốc. Đây là bộ gắn kết tình yêu của thằng bạn thân. Tui làm luôn nghề mai mối cho ông rồi đấy!''.
- Thằng bạn này tốt gớm, đã biết lo cho làm mối bạn rồi! Tốt!
Tiếp đến là quà của cô. Hắn đang ngồi trên giường mở quà, nhìn thấy con lợn đất, hắn cười rung giường. Con lợn hình hài quá ư là buồn cười làm hắn nhịn cũng không được. Nhưng bất chợt mặt hắn sầm sì: ''chả lẽ cô ta ví mình là con lợn này?''
Hắn lại mở quà của nó. Chà, ngôi nhà ước mơ trông rất thơ mộng. Đúng là tâm hồn lãng mạn của con gái! Nó còn ghi kèm một tờ thiệp: ''chúc mừng sinh nhật nha, muốn ước gì thì cứ nhét zô!'' Hắn cười, đây chắc có lẽ là món quà ổn nhất từ nãy tới giờ! Hắn nghĩ: ''ước...?''
---------------------------------------------------------------------
Bây giờ đã đến giờ đi ngủ, nó và cô chung một phòng. Ba mẹ hắn đã đi sang Cao Hùng để chuẩn bị hợp tác làm ăn nên năm người này có thể tha hồ tự do tại nhà hắn. Ngày mai sẽ về sớm nên nó rất chi là háo hức. Vậy nên nó đánh một mạch không thèm quan tâm đến mọi vấn đề xung quanh. Ba gã tị nạn hôm nay cũng rất chi là ''ngoan'', ngủ cũng rất nhanh chóng (hình như toàn trẻ mẫu giáo!). Chắc là những món ăn của mẹ nó dụ dỗ mấy tên này ghê lắm đây!
----------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, nó và cô dậy rất sớm. Hai người đã chuẩn bị xong và đang chuẩn bị để đi đánh thức ba con heo lười nhác. Nó và cô tới gần phòng hắn, chợt cửa mở tung làm hai người giật bắn mình.
- Tiến lên! Những món ăn tuyệt đỉnh đang chờ chúng ta! - ba tên hô khẩu hiệu.
Nó và cô suýt sặc chết. Cô thì bị giật mình tới mức ngã cả ra sàn. Cứ tưởng phải lôi mãi mới dậy nhưng không ngờ vì những món ăn, ba tên này có thể dậy sớm như vậy! (vì ăn có thể hi sinh tất cả, quả là một tấm gương sáng đáng noi theo! *vuốt râu*)
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, nó cùng cô xách đồ ra xe. Năm người chuẩn bị cho hành trình về nhà nó. Nó đáng lẽ ra mới là người phấn khởi nhất nhưng không thể tin nổi là mấy tên kia mới thực sự phấn khởi hơn ai hết. Chắc cuộc sống của họ chỉ có ăn và ăn!
- Này ba mẹ anh biết chưa? - nó hỏi hắn.
- Không cần lo cứ đi thôi!
Vậy là chuyến đi được khởi hành. Năm người thẳng tiến về nhà nó. ''Mẹ và bà ơi con về rồi đây!'' - nó nghĩ thầm trong sự vui sướng.