Chương : 53
Ngọc Mai đã thăm người quen của mình. Họ rất là quý cô nên cô cảm thấy rất vui. Bây giờ là lúc quay lại chỗ của mọi người. Cô đang định hình chuyến vui chơi vào chiều nay. Nhất định là sẽ rất vui, cô nhất định phải bắt Nhất Nam mua một đóa hoa hồng về cắm để tượng trưng cho tình yêu của họ. Nghĩ tới đây cô khẽ mỉm cười, có lẽ cuộc sống hạnh phúc này sẽ khó có thể mất đi nhỉ?
Cô về tới nơi cũng là lúc bữa trưa sắp bắt đầu. Cô lại chỗ Nhất Nam, anh đang cùng nó và hắn chuẩn bị các món ăn cùng các đầu bếp. Những món ăn thật ngon, bắt mắt và hầu hết đều là hải sản. Nhất Nam thấy cô đã quay lại liền ra kéo cô vào bàn. Anh giới thiệu giống như một phát thanh viên chuyên nghiệp:
- Nhìn xem, món này anh chuẩn bị cho em đó!
- Nhìn ngon lắm nhưng mà...
- Sao vậy? - Anh hơi lo lắng.
Cô cắt một bông hoa bằng rau củ quả rồi cắm lên trên. Nhìn món ăn trở nên đẹp hẳn lên. Cô quay sang mỉm cười với anh:
- Như vậy sẽ đẹp hơn!
- Đúng thật! - Anh ôm cô.
Nó nhìn hai cái người nào đấy chưa gì đã tình tứ mà muốn độn thổ. Nó hắng giọng:
- Chú ý nơi công cộng!
- Đúng rồi đấy! - Hắn hùa theo.
Thực ra là đang ấm ức vì không được ôm nó giống anh ôm cô nên mới hùa theo nó ấy mà. Chứ tên này thèm ôm nó chết đi được. Cô và anh thấy vậy cười cười, cũng xen chút ngượng ngùng. Nó đem món ăn của nó ra để trên bàn. Thì ra là món Gua bao. Nhìn ngon lắm luôn, nếu mà là nó nấu thì chẳng phải chê làm gì. Nó quay sang hắn đang mon men cái tay.
- Anh muốn em đập cho chừa thói ăn vụng không?
- Nhưng mà ngon chứ bộ. Với lại em nên tự hào vì anh là người ăn của em!
- Mơ đi!
Các bậc phụ huynh bây giờ mới có mặt ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp mang các món ăn đặc sắc của vùng biển nơi đây ra. Các món đều mang hương vị của biển: cua sốt ớt, canh chua hải sản, cơm mimosa hải sản, súp cua, cá sốt cà chua, súp bào ngư vi cá, cá chép mộc nhĩ, rau muống xào ốc móng tay, thịt dê xào lăn, kim chi, pizza và bít tết bò. Những món ăn được trang trí với nhiều màu sắc khác nhau từ các nước sốt và rau củ quả. Nhìn vào chỗ thực đơn này, khó ai có thể cưỡng lại được sự tuyệt vời của chúng.
Mọi người bắt đầu cho bữa trưa của mình. Nó nhìn hắn ăn ngon lành mà cười, đúng là có chết cũng không bỏ cái tật xấu thói khi ăn mà. Nhưng mà như vậy nhìn hắn có đáng yêu hơn chút chút. Dương Ngọc Mễ nhấc li rượu lên uống, nhỏ lại nhớ tới Dương Quân Minh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Sau khi Dương Quân Minh bị tử hình, Đỗ Tú Kì thần thái cũng kém đi, mặc dù bà ta vẫn cố giả vờ vui tươi như bình thường để che dấu đi tất cả. Dương Ngọc Mễ đang suy nghĩ cách để thực hiện bước thứ hai của kế hoạch. Nhưng có lẽ phải chờ đến chiều nay, sau khi tất cả đã đi chơi về rồi thì mới có cơ hội.
Bữa trưa xong xuôi, tất cả mọi người chuẩn bị đi nghỉ trưa. Riêng đám tụi nó ngồi vào một chỗ để bàn kế hoạch chiều nay nên đi chơi ở đâu. Nó chống tay vào cằm nhìn mọi người:
- Ừm, đi đâu đầu tiên nhỉ?
- Đi biển! - Hắn gợi ý.
- Được đấy!
Nó thấy cô có vẻ không tập trung, cô đang nói chuyện với Nhất Nam. Thật tình, không thể rời nhau ra được một chút sao? Nó bắt đầu có chút khó chịu với hai cái người này. Nó gọi Ngọc Mai:
- Cậu có nghe gì không đấy?
- Gì vậy?
- Hai người chẳng tập trung gì cả, bớt tình tứ lại một lát được không?
- Nhưng mà làm thế đâu có lỗi đâu chứ? Chỉ là mình muốn nói với Nhất Nam chút thôi mà! - Cô cũng bất bình.
- Thôi được rồi! Vậy đi đâu vậy? - Anh hỏi.
- Đi biển.
Cô, nó và Dương Ngọc Mễ đi chuẩn bị đồ bơi. Chiều nay tất cả sẽ đi tắm biển nên không thể thiếu đồ bơi được rồi! Nó mang theo bộ đồ bơi màu xanh dương, nhỏ mang theo bộ màu đỏ còn cô thì mang theo bộ màu hồng. Tất cả lên chiếc tàu điện của đảo để đi tới bãi biển. Chiếc xe xuất phát, nó lấy máy ảnh chụp lia lịa. Đẹp quá!
Bãi biển xuất hiện ra trước mắt tụi nó. Nước biển xanh mát cùng với sóng vỗ rì rào. Khung cảnh đẹp tới nỗi nó chỉ muốn phi luôn ra thôi. Hôm nay nhất định phải chơi cho thật đã mới được! Nó, cô và nhỏ đi vào phòng thay đồ. Ra ngoài, nó chạy ào ra bãi cát. Xây lâu đài cát là trò mà nó mê tít. Hắn trêu nó:
- Em trẻ con quá đấy! Lớn rồi mà vẫn xây lâu đài cát!
- Kệ em, tuổi nào mà chẳng xây lâu đài cát được. Ngọc Mai cũng thích nhé!
Nó nhìn quanh, cô đâu rồi nhỉ? Nó lại chỗ cô và Nhất Nam, hai người này không ra chơi cùng mà chỉ ngồi đó nói chuyện với nhau. Như vậy thì đi chơi làm gì chứ? Nó lại gần, giọng bất bình thấy rõ:
- Cậu có định chơi không vậy?
- Lát nữa - Cô nói rồi lại quay sang nói với Nhất Nam.
- Ngọc Mai, nếu cậu cứ như vậy thì ở nhà luôn đi!
- Sao cậu lại cáu kỉnh với mình vậy? - Ngọc Mai không đồng tình.
- Cậu thay đổi quá nhiều từ sau khi yêu Nhất Nam! - Nó buồn.
- Cậu thật là kì lạ, vậy cậu yêu Nhất Nam thử đi!
- Ngọc Mai, cậu... Cậu thật quá đáng! Cậu biết bản thân cậu vừa nói gì không? Đó là một điều xúc phạm đối với tớ! - Nó giận giữ.
Nó bực bội đi ra chỗ khác, thật không ra sao cả mà. Nó giận cô, cô thay đổi quá nhiều rồi, cô không còn muốn đi chơi với mọi người nhiều như trước nữa mà thay vào đó là dành quá nhiều thời gian cho Nhất Nam, nhiều tới mức khiến người khác khó chịu. Nó đi dạo trên bờ cát. Lòng trĩu nặng, vừa rồi nó và cô đã cãi nhau, chỉ vì những thứ vớ vẩn! Nó cũng thấy mình nói hơi quá nhưng cư xử của cô khiến nó chỉ muốn đi tiếp để trút giận mà thôi. Nói nó ''thử yêu Nhất Nam đi!'' khác nào xúc phạm nó chứ? Dù sao nó cũng đã có người yêu là hắn rồi mà!
Dương Ngọc Mễ ngồi quan sát tình hình, nhỏ nhếch môi cười. Có vẻ lần này trời giúp nhỏ. Như thế này nằm ngoài dự tính nhưng điều này lại làm cho kế hoạch của nhỏ trở nên tốt hơn. Nhỏ ngồi nhâm nhi ly nước cam dưới tấm dù xanh. Bước đầu coi như đã hoàn thành, chỉ còn sự trả thù cuối cùng mà thôi!
Nhất Nam nhìn nó, anh lại nhìn sang cô. Cô cũng đang bức xúc, ngồi khó chịu. Anh thấy quả thật mình cũng có phần sai nhưng nó nói cũng hơi quá. Hắn nhìn anh và cô:
- Để mình ra chỗ cô ấy.
- Ừ.
Anh nhìn cô, anh cũng không hài lòng với cách ứng xử vừa rồi.
- Ngọc Mai, chúng ta cũng sai.
- Em biết nhưng cậu ấy sao lại quản em, em cũng có chút thời gian riêng tư!
Cô ngồi buồn rầu, cô biết mình cũng sai nhưng cô không chịu được nó nói. Cô cũng rất giận nó nhưng trong lòng lại thấy có lỗi. Nó và cô hai người hai suy nghĩ nhưng đều cùng về một chuyện đã diễn ra. Chẳng lẽ lại như vậy? Hai người giận nhau thật sao? Cô cũng muốn làm hòa với nó nhưng cô lại đi thẳng vào trong phòng thay đồ. Cô cần thư giãn một chút.
Cô về tới nơi cũng là lúc bữa trưa sắp bắt đầu. Cô lại chỗ Nhất Nam, anh đang cùng nó và hắn chuẩn bị các món ăn cùng các đầu bếp. Những món ăn thật ngon, bắt mắt và hầu hết đều là hải sản. Nhất Nam thấy cô đã quay lại liền ra kéo cô vào bàn. Anh giới thiệu giống như một phát thanh viên chuyên nghiệp:
- Nhìn xem, món này anh chuẩn bị cho em đó!
- Nhìn ngon lắm nhưng mà...
- Sao vậy? - Anh hơi lo lắng.
Cô cắt một bông hoa bằng rau củ quả rồi cắm lên trên. Nhìn món ăn trở nên đẹp hẳn lên. Cô quay sang mỉm cười với anh:
- Như vậy sẽ đẹp hơn!
- Đúng thật! - Anh ôm cô.
Nó nhìn hai cái người nào đấy chưa gì đã tình tứ mà muốn độn thổ. Nó hắng giọng:
- Chú ý nơi công cộng!
- Đúng rồi đấy! - Hắn hùa theo.
Thực ra là đang ấm ức vì không được ôm nó giống anh ôm cô nên mới hùa theo nó ấy mà. Chứ tên này thèm ôm nó chết đi được. Cô và anh thấy vậy cười cười, cũng xen chút ngượng ngùng. Nó đem món ăn của nó ra để trên bàn. Thì ra là món Gua bao. Nhìn ngon lắm luôn, nếu mà là nó nấu thì chẳng phải chê làm gì. Nó quay sang hắn đang mon men cái tay.
- Anh muốn em đập cho chừa thói ăn vụng không?
- Nhưng mà ngon chứ bộ. Với lại em nên tự hào vì anh là người ăn của em!
- Mơ đi!
Các bậc phụ huynh bây giờ mới có mặt ngồi vào bàn ăn. Đầu bếp mang các món ăn đặc sắc của vùng biển nơi đây ra. Các món đều mang hương vị của biển: cua sốt ớt, canh chua hải sản, cơm mimosa hải sản, súp cua, cá sốt cà chua, súp bào ngư vi cá, cá chép mộc nhĩ, rau muống xào ốc móng tay, thịt dê xào lăn, kim chi, pizza và bít tết bò. Những món ăn được trang trí với nhiều màu sắc khác nhau từ các nước sốt và rau củ quả. Nhìn vào chỗ thực đơn này, khó ai có thể cưỡng lại được sự tuyệt vời của chúng.
Mọi người bắt đầu cho bữa trưa của mình. Nó nhìn hắn ăn ngon lành mà cười, đúng là có chết cũng không bỏ cái tật xấu thói khi ăn mà. Nhưng mà như vậy nhìn hắn có đáng yêu hơn chút chút. Dương Ngọc Mễ nhấc li rượu lên uống, nhỏ lại nhớ tới Dương Quân Minh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Sau khi Dương Quân Minh bị tử hình, Đỗ Tú Kì thần thái cũng kém đi, mặc dù bà ta vẫn cố giả vờ vui tươi như bình thường để che dấu đi tất cả. Dương Ngọc Mễ đang suy nghĩ cách để thực hiện bước thứ hai của kế hoạch. Nhưng có lẽ phải chờ đến chiều nay, sau khi tất cả đã đi chơi về rồi thì mới có cơ hội.
Bữa trưa xong xuôi, tất cả mọi người chuẩn bị đi nghỉ trưa. Riêng đám tụi nó ngồi vào một chỗ để bàn kế hoạch chiều nay nên đi chơi ở đâu. Nó chống tay vào cằm nhìn mọi người:
- Ừm, đi đâu đầu tiên nhỉ?
- Đi biển! - Hắn gợi ý.
- Được đấy!
Nó thấy cô có vẻ không tập trung, cô đang nói chuyện với Nhất Nam. Thật tình, không thể rời nhau ra được một chút sao? Nó bắt đầu có chút khó chịu với hai cái người này. Nó gọi Ngọc Mai:
- Cậu có nghe gì không đấy?
- Gì vậy?
- Hai người chẳng tập trung gì cả, bớt tình tứ lại một lát được không?
- Nhưng mà làm thế đâu có lỗi đâu chứ? Chỉ là mình muốn nói với Nhất Nam chút thôi mà! - Cô cũng bất bình.
- Thôi được rồi! Vậy đi đâu vậy? - Anh hỏi.
- Đi biển.
Cô, nó và Dương Ngọc Mễ đi chuẩn bị đồ bơi. Chiều nay tất cả sẽ đi tắm biển nên không thể thiếu đồ bơi được rồi! Nó mang theo bộ đồ bơi màu xanh dương, nhỏ mang theo bộ màu đỏ còn cô thì mang theo bộ màu hồng. Tất cả lên chiếc tàu điện của đảo để đi tới bãi biển. Chiếc xe xuất phát, nó lấy máy ảnh chụp lia lịa. Đẹp quá!
Bãi biển xuất hiện ra trước mắt tụi nó. Nước biển xanh mát cùng với sóng vỗ rì rào. Khung cảnh đẹp tới nỗi nó chỉ muốn phi luôn ra thôi. Hôm nay nhất định phải chơi cho thật đã mới được! Nó, cô và nhỏ đi vào phòng thay đồ. Ra ngoài, nó chạy ào ra bãi cát. Xây lâu đài cát là trò mà nó mê tít. Hắn trêu nó:
- Em trẻ con quá đấy! Lớn rồi mà vẫn xây lâu đài cát!
- Kệ em, tuổi nào mà chẳng xây lâu đài cát được. Ngọc Mai cũng thích nhé!
Nó nhìn quanh, cô đâu rồi nhỉ? Nó lại chỗ cô và Nhất Nam, hai người này không ra chơi cùng mà chỉ ngồi đó nói chuyện với nhau. Như vậy thì đi chơi làm gì chứ? Nó lại gần, giọng bất bình thấy rõ:
- Cậu có định chơi không vậy?
- Lát nữa - Cô nói rồi lại quay sang nói với Nhất Nam.
- Ngọc Mai, nếu cậu cứ như vậy thì ở nhà luôn đi!
- Sao cậu lại cáu kỉnh với mình vậy? - Ngọc Mai không đồng tình.
- Cậu thay đổi quá nhiều từ sau khi yêu Nhất Nam! - Nó buồn.
- Cậu thật là kì lạ, vậy cậu yêu Nhất Nam thử đi!
- Ngọc Mai, cậu... Cậu thật quá đáng! Cậu biết bản thân cậu vừa nói gì không? Đó là một điều xúc phạm đối với tớ! - Nó giận giữ.
Nó bực bội đi ra chỗ khác, thật không ra sao cả mà. Nó giận cô, cô thay đổi quá nhiều rồi, cô không còn muốn đi chơi với mọi người nhiều như trước nữa mà thay vào đó là dành quá nhiều thời gian cho Nhất Nam, nhiều tới mức khiến người khác khó chịu. Nó đi dạo trên bờ cát. Lòng trĩu nặng, vừa rồi nó và cô đã cãi nhau, chỉ vì những thứ vớ vẩn! Nó cũng thấy mình nói hơi quá nhưng cư xử của cô khiến nó chỉ muốn đi tiếp để trút giận mà thôi. Nói nó ''thử yêu Nhất Nam đi!'' khác nào xúc phạm nó chứ? Dù sao nó cũng đã có người yêu là hắn rồi mà!
Dương Ngọc Mễ ngồi quan sát tình hình, nhỏ nhếch môi cười. Có vẻ lần này trời giúp nhỏ. Như thế này nằm ngoài dự tính nhưng điều này lại làm cho kế hoạch của nhỏ trở nên tốt hơn. Nhỏ ngồi nhâm nhi ly nước cam dưới tấm dù xanh. Bước đầu coi như đã hoàn thành, chỉ còn sự trả thù cuối cùng mà thôi!
Nhất Nam nhìn nó, anh lại nhìn sang cô. Cô cũng đang bức xúc, ngồi khó chịu. Anh thấy quả thật mình cũng có phần sai nhưng nó nói cũng hơi quá. Hắn nhìn anh và cô:
- Để mình ra chỗ cô ấy.
- Ừ.
Anh nhìn cô, anh cũng không hài lòng với cách ứng xử vừa rồi.
- Ngọc Mai, chúng ta cũng sai.
- Em biết nhưng cậu ấy sao lại quản em, em cũng có chút thời gian riêng tư!
Cô ngồi buồn rầu, cô biết mình cũng sai nhưng cô không chịu được nó nói. Cô cũng rất giận nó nhưng trong lòng lại thấy có lỗi. Nó và cô hai người hai suy nghĩ nhưng đều cùng về một chuyện đã diễn ra. Chẳng lẽ lại như vậy? Hai người giận nhau thật sao? Cô cũng muốn làm hòa với nó nhưng cô lại đi thẳng vào trong phòng thay đồ. Cô cần thư giãn một chút.