Chương 2 : -2: Trùng sinh (nhất)
"Ngụy Vô Tiện chết rồi. Thật hả lòng hả dạ!"
Cuộc vây quét lớn trên Loạn Táng Cương vừa kết thúc, chưa sang ngày, tin này dường như đã chắp cánh bay khắp giới tu chân. So với tốc độ lan tràn chiến tranh ngày trước, rõ ràng chỉ có hơn chứ không hề kém.
Chỉ trong phút chốc, dẫu là danh môn thế gia hay tán tu (*) nơi sơn dã, ai ai cũng bàn luận về lần vây quét do liên minh tứ đại huyền môn (**) thế gia dẫn đầu cộng thêm trăm nhà lớn bé cùng tham gia hỗn chiến này.
(*) Tán tu: Người tu luyện tự do, không theo bất kì môn phái nào.
(**) Huyền môn: Dựa theo câu của Lão Tử: "Huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi Môn" – ý chỉ Đạo Giáo.
"Hay hay hay, thiệt là hả lòng hả dạ! Là vị danh sĩ anh hùng nào tự tay đâm Di Lăng lão tổ thế?"
"Còn ai nữa ngoài sư đệ hắn – Tiểu tông chủ Giang Trừng – đại nghĩa diệt thân, dẫn đầu tứ đại gia tộc Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị, tận diệt hang ổ Loạn Táng Cương của Ngụy Vô Tiện."
"Ta phải nói một câu công bằng: Giết hay lắm."
Ngay lập tức có kẻ vỗ tay lớn tiếng phụ họa: "Ngươi nói đúng, giết hay lắm! Nếu không nhờ Vân Mộng Giang thị nhận nuôi hắn dạy dỗ hắn, đời này Ngụy Anh chỉ là hạng xoàng xĩnh lăn lộn nơi đầu đường xó chợ... còn đòi gì hơn? Trước kia Giang tông chủ nuôi dạy hắn như con ruột, hắn thì giỏi rồi, dám ngang nhiên thoát ly gia tộc, đối đầu với bách gia, làm mất hết mặt mũi Vân Mộng Giang thị, lại còn hại nhà họ Giang chết thảm gần hết. Sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, là hắn chứ còn ai!"
"Giang Trừng sao cứ để thằng tôi tớ này xấc xược bấy lâu? Gặp ta, lúc trước họ Ngụy kia chạy trốn, ta đâu chỉ đâm hắn một đao, mà sẽ thẳng tay thanh lý môn hộ, như thế hắn đã không có cơ hội làm những việc điên dại sau này. Với cái ngữ ấy còn nói gì đến mấy thứ tình cảm đồng môn đồng tu, thanh mai trúc mã?"
"Nhưng ta nghe được đâu giống vầy? Chẳng phải Ngụy Anh gặp phản phệ do tu luyện tà thuật, bị quỷ tướng dưới quyền cắn xé gặm nhấm đến chết sao? Nghe đồn hắn đang sống sờ sờ mà bị cắn nát thành bột."
"Hahahahaha...Đây phải gọi là quả báo ngay trong kiếp này. Ta muốn nói lâu rồi, lũ quỷ tướng hắn nuôi kia cứ như đám chó điên lỏng xích, cắn càn khắp nơi, cuối cùng cắn chết chủ, đáng kiếp!"
"Tuy đồn là thế, nhưng lần vây quét Loạn Táng Cương này, nếu không nhờ tiểu Giang tông chủ vạch ra kế hoạch dựa trên nhược điểm của Di Lăng lão tổ, thành bại còn khó nói. Các ngươi cũng đừng quên Ngụy Vô Tiện nắm trong tay thứ gì; ngày trước, hơn ba nghìn tu sĩ nổi danh đã bị diệt sạch toàn quân trong một đêm ra sao".
"Không phải năm nghìn hả?"
"Ba với năm khác gì. Ta thấy năm nghìn còn có lý hơn ấy."
"Đúng là điên rồ mà..."
"Trước khi chết hắn đã phá hủy Âm Hổ Phù, cũng coi như tích chút âm đức. Bằng không giữ món đồ quỷ quái kia lại tiếp tục gieo họa nhân gian, nghiệp chướng sẽ càng thêm nặng nề."
Ba chữ "Âm Hổ Phù" vừa thốt ra, xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng đang dè chừng điều gì đó.
Lát sau, có người than thở:
"Haizz...Phải nói Ngụy Vô Tiện năm xưa cũng là công tử thế gia vô cùng nổi tiếng trong tiên môn, cũng đâu phải chưa từng có những câu chuyện đẹp. Tuổi trẻ thành danh, vinh quang đắc ý xiết bao... Rốt cuộc vì sao hắn lại đi đến nước này?"
Đề tài thay đổi, tiếng bàn tán lại xôn xao không ngừng.
"Vậy mới thấy, tu luyện chung quy cũng không thể chệch khỏi con đường chính thống. Tà ma ngoại đạo, hào quang rực rỡ nhất thời, làm như tài giỏi lắm, ghê gớm lắm? Hừ, cuối cùng kết cục ra sao?"
Hồi đáp hùng hồn: "Chết không toàn thây!"
"Cũng không hẳn do con đường tu luyện làm hại, suy cho cùng vẫn bởi Ngụy Vô Tiện này nhân phẩm quá kém, trời giận người trách mà. Đây gọi là thiện ác ắt có báo, đạo trời mãi tuần hoàn."
...
Sau khi chết, đóng nắp quan tài mới bàn chuyện đúng sai. Tất cả nội dung bàn tán đều na ná như nhau, thi thoảng có đôi lời ngược dòng yếu ớt, cũng sẽ bị đè xuống ngay.
Chỉ là, thâm tâm mỗi người vẫn lởn vởn một làn sương không sao xua tan nổi.
Tuy nói Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện đã bỏ mình nơi Loạn Táng Cương, nhưng sau khi xong chuyện lại không thể triệu hồi tàn hồn của hắn.
Có lẽ hồn phách hắn đã bị xơi tái khi vạn quỷ xâu xé, hoặc biết đâu đã trốn thoát mất rồi.
Nếu là vế trước, hiển nhiên nhà nhà mừng rỡ, chốn chốn hoan ca. Nhưng Di Lăng lão tổ đủ sức lật đất nghiêng trời, dời non lấp biển – ít ra tin đồn là vậy, nếu hắn muốn kháng cự việc gọi hồn cũng chẳng phải chuyện khó. Một mai hắn hồi phục nguyên thần, đoạt xá sống lại, khi đó trăm nhà huyền môn, thậm chí toàn bộ thế gian này chắc chắn phải hứng chịu đòn trả thù và nguyền rủa còn điên cuồng rồ dại hơn nữa, sa vào gió tanh mưa máu mịt mùng tối tăm.
Vậy nên, sau khi đặt một trăm hai mươi tòa thạch thú trấn sơn trên đỉnh Loạn Táng Cương, các gia tộc lớn cũng bắt đầu thường xuyên tiến hành nghi thức gọi hồn, đồng thời rà soát nghiêm ngặt những vụ đoạt xá, nghe ngóng chuyện dị thường khắp nơi, hết sức đề phòng.
Năm đầu tiên, sóng yên gió lặng.
Năm thứ hai, sóng yên gió lặng.
Năm thứ ba, sóng yên gió lặng.
...
Năm thứ mười ba, sóng vẫn yên, gió vẫn lặng.
Đến năm này, rốt cuộc ngày càng nhiều người tin có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng chẳng tài ba đến thế, e rằng hắn đã thực sự hồn phi phách tán rồi.
Cho dù đã từng chọc trời khuấy nước, rốt cuộc cũng có ngày trở thành kẻ bị lật đổ.
Chẳng có ai vĩnh viễn được thờ phụng trên thần đàn, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại ST Truyện