Chương : 12
CHƯƠNG 12: ĐỂ MẮT CHỊ RỒI
Hai tay Trương Minh Kiệt giơ ra thừa thãi trong không trung, vẻ mặt tươi cười tâng bốc phút chốc cứng đờ.
Nhóm bạn học cũ nhìn thấy Trương Minh Kiệt tươi cười nghênh đón, miệng gọi ‘Cục trưởng Cao’ với cặp vợ chồng này thì đã hiểu rõ nhân vật mà họ vừa cản đường là nhân vật quan trọng như thế nào rồi.
Chỉ là không ai ngờ được Cao Bình lại có vẻ như hoàn toàn không nhìn thấy Trương Minh Kiệt.
Anh đi ngang qua bên cạnh Trương Minh Kiệt rồi đi thẳng về phía trước.
Chẳng lẽ là vì vừa rồi bị chặn đường nên cục trưởng Cao không vui?
Suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Trương Minh Kiệt và những người khác.
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
“Cậu Trần, xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi!”
Cao Bình và Tôn Ngọc Hương đi đến trước mặt Trần Thuận, ngại ngùng nói.
Đường đường là lãnh đạo cao nhất của Cục quản lý giám sát Dược phẩm và Thực phẩm mà lại tỏ ra khách sáo với Trần Thuận, người đến nhà họ Tống ở rể sao?
Mà còn gọi là: cậu Trần?
Câu chào hỏi của Cao Bình khiến cho mọi người xung quanh nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.
Họ nhớ lại những câu nói châm chọc vừa rồi nói với Trần Thuận, bất giác lạnh sống lưng.
Còn Trương Minh Kiệt thì không cần phải nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Những người bạn học cũ nịnh nọt anh ta nãy giờ dù sao cũng không có liên quan trực tiếp với Cao Bình, nên cho dù Cao Bình không vui thì cũng chỉ không vui thôi, cũng không thể làm gì bọn họ được.
Nhưng Trương Minh Kiệt thì khác, anh ta là người của Cục quản lý giám sát Dược phẩm và Thực phẩm.
Cao Bình có thành kiến với anh ta thì cũng đồng nghĩa là con đường sự nghiệp phía trước của anh ta coi như xong.
Trương Minh Kiệt lúc này hối hận tột độ.
Đồng thời, anh ta càng hận Trần Thuận đến cực điểm.
Vốn là trò cười ở rể rồi thì ngoan ngoãn đảm nhận vai làm trò cười là được rồi, sao lại trở thành người mà Cục trưởng Cao phải nể mặt như vậy chứ?
“Cục trưởng Cao, thì ra anh quen biết Trần Thuận à, chúng tôi đều là bạn học cũ của Trần Thuận.”
Trương Minh Kiệt mặt dày bước qua cười nói.
“Đúng vậy.”
“Chúng tôi đều là bạn học chung lớp thời đại học.”
Những người bạn học phía sau cũng phụ họa theo.
Lần này có vẻ như những người bạn học này đã bắt kịp nhịp, điều này khiến cho Trương Minh Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, giây sau đó.
Một giọng nói vang lên, như bạt tai thẳng vào mặt bọn họ.
“Xin lỗi, sao tôi không nhớ tôi có quen các bạn nhỉ?”
“Cũng có thể là do trí nhớ của tôi không tốt lắm, lớp đại học có nhiều sinh viên như vậy, vài người tào lao vớ vẩn, nên chắc là tôi không nhớ, âu cũng là chuyện bình thường mà.”
Trần Thuận thản nhiên nói.
Nghe vậy, Tôn Ngọc Hương không khỏi bật cười.
Còn Trương Minh Kiệt thì xấu hổ ngượng ngùng đứng yên tại chỗ.
“Cậu là trưởng phòng Trương, người mới nhậm chức được hai hôm phải không?”
Cao Bình nhìn về phía Trương Minh Kiệt.
Trương Minh Kiệt liền vội vàng gật đầu.
“Trước khi học cách làm việc, nên học cách làm người trước đã.”
“Đặt cậu vào vị trí này là hy vọng cậu làm việc đàng hoàng, chứ không phải để cậu quay đầu đã ra ngoài khoe khoang năng lực của mình, địa vị của mình, càng không nói đến việc tùy tiện tự ý hứa hẹn sắp xếp công việc đi cửa sau cho người khác như vậy.”
“Cậu ở vị trí này, chưa yêu cầu cao phải khiêm tốn học hỏi, nhưng ít nhất cũng phải biết thận trọng trong từng lời nói, hành động, nhất cử nhất động của cậu không chỉ đại diện cho một mình cậu. Giờ nhìn lại có vẻ việc bổ nhiệm cậu vào chức trưởng phòng là quyết định chưa được sáng suốt lắm.”
“Cậu về mà tự kiểm điểm lại mình đi.”
Những lời nói này của Cao Bình không khác gì là phán tử hình cho Trương Minh Kiệt.
Trương Minh Kiệt trợn to mắt, bổ nhiệm anh ta làm trưởng phòng là quyết định chưa sáng suốt?
Về nhà kiểm điểm?
Đây… vậy có nghĩa là, anh ta không chỉ vừa mất đi chức trưởng phòng vừa nhận được mà về cơ bản, dưới trướng Cao Bình, anh ta sẽ không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa sao…
Vậy con đường sự nghiệp của anh ta cơ bản là đã chấm dứt rồi!
“Cục trưởng Cao, vì tôi đắc tội với Trần Thuận cho nên…”
Trương Minh Kiệt không phục.
Vẻ mặt Cao Bình bất chợt thay đổi trong tích tắc.
“Những gì tôi nói chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?”
Cao Bình tức giận khiến Trương Minh Kiệt giật mình run sợ.
Sau đó, anh ta thất thểu bước ra ngoài.
Tương lai của Trương Minh Kiệt, coi như chấm dứt!
Còn những người bạn trước đó vẫn còn đang nịnh nọt ca tụng anh ta giờ không một ai cất bước đi theo nữa.
***
“Trời ơi, em trai, hình như em càng ngày càng đẹp trai hơn, da dẻ đẹp quá, làm chị ngưỡng mộ chết đi được!”
Tôn Ngọc Hương nhìn Trần Thuận, kinh ngạc nói.
Từ lúc bước vào cảnh giới luyện khí, nhờ lực Hỗn Độn tẩy gân phạt cốt, đào thải hết những tạp chất trong cơ thể ra, da dẻ tự nhiên sẽ đẹp hơn.
“Chị, chị cũng xinh đẹp hơn kìa, da dẻ cũng mềm mịn hơn.”
Trần Thuận khẽ cười nói.
Tôn Ngọc Hương nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.
Từ khi Cao Bình được Trần Thuận chữa khỏi bệnh, cô lại được đắm chìm trong tình yêu, khí sắc và da dẻ cũng ngày một đẹp hơn.
Sau những lời chào hỏi khách sáo ban đầu.
“Cục trưởng Cao, anh nói anh có manh mối của người ra tay với anh, chuyện là như thế nào?”
Trần Thuận hỏi thẳng vào vấn đề.
Dù sao thì đây mới là nguyên nhân chủ yếu hắn nhận lời gặp mặt.
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có thể có liên quan đến chuyện xảy ra ba tháng trước.”
“Lúc đó, tôi và Ngọc Hương đang đi dạo phố bỗng gặp một người kỳ lạ, ban ngày ban mặt mà người đó trùm áo choàng rộng lớn màu đen, nhìn có vẻ âm khí dày đặc.”
“Lúc đó vốn chúng tôi định cách xa người đó nhưng không ngờ tự nhiên người đó chủ động tiếp cận, hơn nữa còn đưa tay sờ mó Ngọc Hương, trong miệng còn lầm bầm đọc câu chú gì đó, tôi nghe không rõ.”
“Cậu cũng biết là đàn ông, gặp phải chuyện này thì đương nhiên không nhịn được, thấy người đó đụng tay đụng chân Ngọc Hương, tôi liền đẩy người đó ra, nhưng tay của tôi cơ bản là chưa đụng đến người của người đó, thì giống như ảo thuật vậy, tôi bị một lực gì đó đẩy ngược trở lại, cũng may là hắn sờ Ngọc Hương cái, rồi vỗ lên người tôi cái, sau đó không có hành động quá đáng gì nữa, nhưng vô duyên vô cớ lại nói câu: ba tháng sau quay lại.”
“Sau đó người đó bước đi với tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã đi cách xa tôi hàng mét, rồi sau đó chúng tôi cũng không để ý lắm, cứ nghĩ là gặp phải tên thần kinh thôi.”
Nghe Cao Bình kể lại xong, có vẻ như Trần Thuận đã có thể chắc chắn hơn.
“Là từ lúc đó anh bắt đầu cảm thấy cơ thể không khỏe à?”
Trần Thuận hỏi.
“Phải.” Cao Bình trả lời rất chắc nịch.
Và cũng từ mốc thời gian đó, Cao Bình mới nảy ra suy đoán này.
Chẳng lẽ đây là người tu luyện tà thuật sao? Kẻ đó nhắm vào Tô Ngọc Hương nên mới ra tay với Cao Bình?
Trần Thuận cho rằng có thể là như vậy.
“Cục trưởng Cao, xem ra anh đã bị y hạ độc rồi, có vẻ như y đã nhắm chị rồi.”
Trần Thuận nói.
“Cái gì?”
Cao Bình và Tôn Ngọc Hương đều trừng to mắt.
“Không chỉ như vậy, y nói ba tháng sau quay lại có lẽ là thật.”
Trần Thuận nói tiếp.
“Ba tháng sau?” Cao Bình nhíu mày, trầm tư suy nghĩ lúc rồi ngẩng đầu nói với Trần Thuận: “Cậu Trần, tính ra thì hôm nay vừa tròn ba tháng.”
Trùng hợp vậy sao!
Trần Thuận có chút bất ngờ.
Và cũng có chút vui mừng.
“Nếu cục trưởng Cao tin được tôi thì có thể giao việc này cho tôi giải quyết, nhưng mà hai người phải phối hợp với tôi mới được.”
Thực tế thì chủ yếu chỉ cần Tôn Ngọc Hương phối hợp là được.
Nhưng vì tránh dị nghị, nên Trần Thuận vẫn phải để Cao Bình cùng thực hiện thì thỏa đáng hơn.
“Cậu Trần ngoại trừ y thuật, còn biết võ công sao?”
Cao Bình có chút ngạc nhiên.
Giờ nghĩ lại, hắc y nhân với âm khí dày đặc đó có vẻ như là người biết võ công.
Tôn Ngọc Hương là người của nhà họ Tôn ở Thủ đô, Cao Bình cưới cô rồi nên cũng đương nhiên biết được những chuyện mà người thường không biết, ví dụ như thật sự có tồn tại những người như luyện võ công, nội công trên thế gian này.
Võ công?
Trần Thuận lắc đầu.
Hắn thật sự không biết võ công.
Cái mà hắn biết, không phải là võ công.
Nhưng mà, chuyện liên quan đến việc tu luyện thì đương nhiên Trần Thuận sẽ không nói cho Cao Bình và Tôn Ngọc Hương biết.
Thấy Trần Thuận lắc đầu, Tôn Ngọc Hương và Cao Bình nghĩ mình hiểu nhầm.
Con người không ai toàn vẹn, Trần Thuận tuổi còn trẻ mà y thuật lợi hại như vậy đã là giỏi lắm rồi.
***
Mười giờ tối, tại công viên Giang Châu.
Trần Thuận và Cao Bình, Tôn Ngọc Hương cùng ngồi trong ngôi đình nhỏ.
“Cậu Trần, giờ đã mười giờ đêm rồi, theo như kỳ hạn ba tháng mà hắc y nhân đó nói thì chỉ còn hai tiếng nữa là quá hạn rồi, hắc y nhân đó vẫn chưa xuất hiện, chắc không phải là y không tìm được chỗ đấy chứ?”
Cao Bình lo lắng thấp thỏm không yên.
“Không đâu, chắc chắn y sẽ tìm thấy, cục trưởng Cao, anh đừng lo, có tôi đây, sẽ không sao đâu.”
Trần Thuận giải thích một chút.
Đồng thời, hắn nhìn về hướng những vệ sỹ ẩn nấp ở gần đó, họ là vệ sỹ do Cao Bình và Tôn Ngọc Hương tìm đến.
Tất cả bọn họ đều là lính đặc công xuất ngũ, có thể một đấu mười.
Từ đó có thể thấy được, thế lực của nhà họ Tôn ở thủ đô như thế nào?
Tôn Ngọc Hương không phải là con cháu đích hệ, mới lên tiếng nhờ nhà họ Tôn ở tận thủ đô giúp đỡ mà trong vòng có vài tiếng đồng hồ đã có thể thần tốc điều một đội lính đặc công xuất ngũ đến Giang Châu để bảo vệ họ.
Không thể không thừa nhận khả năng to lớn của họ.
“Chàng trai trẻ, tự cao tự đại quá không phải là chuyện tốt đâu.”
“Nếu như một mình cậu làm được thì cần gì anh em chúng tôi đến đây nữa.”
Bên ngoài đình, có một người thân hình vạm vỡ, vai u thịt bắp, người này là người dẫn đầu đội lính đặc công xuất ngũ mà nhà họ Tôn phái đến, biệt hiệu là ‘Gấu Xám’, môt thân võ công cao cường, đat đến cảnh giới cao.
Anh ta nói vậy là đã rất giữ thể diện cho Trần Thuận lắm rồi.
Nếu như không phải vì biết trước Trần Thuận đã từng cứu chữa cho Cao Bình thì chắc chắn Gấu Xám sẽ không nể mặt Trần Thuận như vậy.
Với thân hình ốm yếu như khúc cây, không biết có đứng vững với gió lớn không mà còn dám nói là có thể bảo vệ được Cao Bình và Tôn Ngọc Hương, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, nếu lỡ mà xảy ra chuyện thì hắn có gánh nổi trách nhiệm không?
Trần Thuận liếc nhìn Gấu Xám, chẳng đáp lại câu nào.
Vừa lúc Cao Bình và Tôn Ngọc Hương bắt đầu cảm thấy lo lắng thì xung quanh bắt đầu có động tĩnh.
Chỉ có điều, tiếng động truyền đến là tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
“Chuyện gì vậy?”
Cao Bình và Tôn Ngọc Hương cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Mặt Gấu Xám cũng biến sắc.
Nhưng, rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết biến mất.
“Khà khà khà!”
Ngay sau đó, bất ngờ vang lên một giọng cười khiến người nghe rùng mình, hắc y nhân trùm áo choàng đen to rộng từ từ tiến lại gần.