Chương : 46
Trận chiến tiếp theo rất nhanh đã đến, không ít tiểu phóng viên xen lẫn trong đại quân Ma tộc, chuẩn bị ghi chép lại chiến dịch rung động nhân tâm này.
Hàn Dật Phong suất lĩnh khô lâu quân đoàn, sắc mặt lạnh lùng đứng trong toán đầu đại quân Ma giới, nếu như nhìn kỹ, không khó phát hiện ở mép túi áo trước của anh, vắt vẻo hai cái móng vuốt màu xanh lục nho nhỏ.
Đường Đường tối hôm qua bị Hàn Dật Phong lăn qua lăn lại giằng co cả đêm, chịu nỗi nhục nước mất chủ quyền ký hạ một số hiệp ước XXOO không bình đẳng, mới rốt cục đổi lấy cái gật đầu của anh, đáp ứng mang mình đi chiến trường, đáng tiếc vị chủ nhân nào đó quá thiếu đạo đức, vừa mới ra chiến trường đã thắt nút túi áo, tiểu sủng vật ở bên trong gấp đến độ quấy loạn.
Cái gì cũng nhìn không tới! Lừa đảo! Sớm biết như vậy, còn không bằng ở nhà ngủ!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang kỳ quái, Đường Đường hiếu kỳ khó chịu, duỗi ra chân trước vắt lên mép túi áo, liều mạng thò đầu ra.
Hàn Dật Phong dở khóc dở cười, đem tiểu sủng vật lôi ra đặt lên đầu vai mình.
Đường Đường cảm thấy mỹ mãn liếm liếm Hàn Dật Phong, sau đó trừng to mắt nhìn quanh.
Sau lưng là Ma tộc đông nghìn nghịt, mà ở bên trên Ma tộc đại quân, là Thiên Sứ quân đoàn nhất tề mở cánh, lan tràn vô biên, che khuất bầu trời.
Một đen một trắng, đều là sắc thái thuần túy nhất.
Tát La xòe ba cặp cánh cực lớn, lơ lửng ở trước toàn bộ Thiên Sứ quân đoàn, y bào tinh thuần, tóc bạc đẹp mắt, quyền trượng kim sắc trong tay phát ra quang mang chói mắt, quả thật là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thần ngàn vạn năm qua.
Hàng đầu Ma tộc đại quân, Lê Tư Đặc có chút nghiêng đầu, rõ ràng cho thấy không muốn khiến cho các thiên sứ chú ý, nhưng có người lại không phối hợp.
"Lê Tư Đặc, đã lâu không gặp." Tát La mỉm cười.
Ngàn năm trước, Phó thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn suất lĩnh một chi quân đoàn bội phản Phụ Thần*, chấn Kinh Thần ma nhị giới.
*Phụ ở đây là Cha, Phụ Thần có thể hiểu là cha của các vị thần, là người địa vị cao nhất Thần giới.
Không ai có thể miêu tả rõ ràng chiến dịch đó, chỉ biết sau khi hết thảy kết thúc, nước nơi sông thiêng bị nhuộm thành màu đỏ, mặc cho thời gian trôi qua, chưa từng rút xuống.
Lê Tư Đặc, Lê Tư Đặc.
Nghe danh tự tại Thần giới bị coi là cấm kị đó, cơ hồ tất cả thiên sứ đều theo ánh mắt Tát La nhìn xuống dưới.
Trên mặt đất đen kịt, Ma tộc đại quân xếp hàng chỉnh tề.
Mà ở phía trước đội ngũ, đứng đấy một hắc y nam tử thân hình đơn bạc, khuôn mặt trắng nõn cơ hồ trong suốt, hai mắt thế nhưng lại là màu đỏ thuần chính nhất.
Nội dung trong Thánh sử có liên quan đến Lê Tư Đặc, chỉ ghi lại ngày đó y phản bội trốn khỏi Thần giới.
Trăm ngàn năm qua, có người nói y đã chết trong chiến tranh, có người nói y bị nhốt dưới đáy sông thiêng, cũng có người nói y đọa thiên thành ma, nhưng rất ít người nghĩ tới, y cư nhiên biến thành Huyết tộc.
"Đã lâu không gặp." Lê Tư Đặc lười biếng trả lời, thần sắc tuy đạm mạc, nhưng hai tay nắm chặt có chút run rẩy.
Bị nhiều ánh mắt vây xem không thiện ý nhìn chăm chú như vậy, ai cũng sẽ tâm tình không tốt.
Tây Mặc giận dữ liếc mắt nhìn Tát La, mang theo đại quân Ma tộc trùng điệp phóng về hướng Quang Minh chi vực.
Tát La nhún nhún vai, cũng suất lĩnh Thiên Sứ quân đoàn theo sát.
Trên đỉnh đầu, vô số thiên sứ nhanh chóng xẹt qua, hai cánh trắng noãn vạch phá trời không, phát ra tiếng vang quen thuộc.
Trong một thoáng, ánh mắt Lê Tư Đặc tựa hồ có chút mê mang, bất quá rất nhanh hồi thần.
Một thiếu niên mặc áo sơ-mi đen rơi xuống bên chân, camera trong tay đã nát thành mảnh vụn, chiếc cánh đen trên lưng cũng bắt đầu rụng xuống, rất nhanh liền thôi giãy dụa.
Lê Tư Đặc nhận ra, cậu ấy là phóng viên thực tập ở tòa soạn báo, tuổi còn rất nhỏ, thường xuyên ôm camera trốn quanh Vong linh thánh điện, bị Freddy uy hiếp cũng không chịu đi, chỉ là mày dạn mặt dày cười ngốc.
Một cự thú xấu xí hướng Lê Tư Đặc nhào đầu tới, cũng trong chớp mắt bị một quả cầu năng lượng kim sắc nổ nát vụn.
Quang ma pháp cũng không hiếm thấy, nhưng có thể tinh thuần đến mức này, chỉ có hai người.
Một là Tát La, người còn lại là Lê Tư Đặc.
Trên chiến trường tiếng chém giết rung trời, ngay cả trong không khí cũng là một mảnh hỗn độn.
Bởi vì Thần Ma nhị giới phối hợp, cuộc chiến lần này ưu thế dị thường rõ ràng, rất nhiều cự thú bị quả cầu năng lượng nổ nát, lục địa màu đen cơ hồ biến thành biển máu mênh mông.
"Cái này cho ngươi." Một cánh tay đột nhiên đưa đến trước mặt Lê Tư Đặc, cầm một chiếc khăn tay trắng muốt.
Lê Tư Đặc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Tát La.
"Trên mặt có máu." Tát La giải thích.
"Không cần." Lê Tư Đặc né tránh tay của hắn, quay đầu muốn đi.
"Lê Tư Đặc!" Tát La gọi lại y, “Ta cho tới bây giờ chưa từng xem ngươi là địch nhân."
"Chúng ta vốn cũng không phải địch nhân." Lê Tư Đặc chỉ hướng chiến trường bên kia, "Địch nhân của chúng ta, ở đó."
Xuyên qua tầng tầng quân đội, Quang Minh Vương Phổ Thụy Khắc xòe cánh xám, lơ lửng giữa không trung nhìn về phía chiến trường.
"Cách một ngàn năm, hắn vẫn như trước khiến người ta chán ghét." Tát La khiêu mi.
“Vậy thì giết hắn đi.” Lê Tư Đặc niệm động chú ngữ, thuấn di đến chỗ Phổ Thụy Khắc.
"Xin chào, bảo bối của ta." Quang Minh Vương bệ hạ thoạt nhìn tuyệt không kinh ngạc, ngược lại hướng về y mở ra hai tay.
Trong đáy mắt Lê Tư Đặc không có một tia độ ấm, tay phải có chút nâng lên, rất nhanh liền ngưng kết một quả cầu năng lượng kim sắc.
"Ta đã nói, không muốn cùng ngươi động thủ." Phổ Thụy Khắc lắc đầu cười.
"Ta cũng đã nói, sẽ đích thân giết ngươi." Lê Tư Đặc sắc mặt lạnh lùng.
"Thật sự không muốn trở về bên cạnh ta?" Phổ Thụy Khắc nhìn y, "Bảo bối, ngươi sẽ phải hối hận."
Không đợi hắn nói xong, Lê Tư Đặc đã phất tay về phía hắn.
Ma pháp cầu kim sắc ẩn chứa vô số năng lượng nổ tung trên người Phổ Thụy Khắc, nhưng hắn chỉ có chút lay động thân thể, cơ hồ không bị bất cứ thương tổn gì.
Lê Tư Đặc lại bởi vì tiêu hao quá nhiều ma pháp, có chút đầu váng mắt hoa.
"Ngươi cư nhiên thật sự muốn giết ta." Ánh mắt Phổ Thụy Khắc lập tức biến đổi.
Lê Tư Đặc ngậm miệng, không nói lời nào nhìn hắn.
Cuồng phong gào thét, giữa đất trời vô số hạt bụi bay lên.
Phổ Thụy Khắc biểu tình âm lãnh, tay trái chậm rãi nắm chặt, quanh thân có một tầng khí lưu màu xám vây quanh.
Lê Tư Đặc bờ môi tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hiểu rõ mình bây giờ đã không có năng lực cùng hắn đối kháng, nhưng vẫn không muốn nhận thua, càng không muốn trốn tránh.
"Bảo bối ngoan, ta sửa sang lại tốt quân nhu liền tới tìm ngươi." Trước khi xuất chiến, đã từng có người ôm mình hôn môi, tình ý sâu đậm, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều cho mình.
Được hắn cầu hôn nhiều lần như vậy, nhưng vẫn không đáp ứng, không phải không muốn, mà là không dám.
Freddy, thực xin lỗi.
Đoàn năng lượng màu xám đập vào mặt, bàn tay phải nắm chặt của Lê Tư Đặc chậm rãi buông ra.
"Lê Tư Đặc!!!" Tát La quá sợ hãi, vỗ cánh muốn xông lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Một tiếng oanh động cực lớn truyền đến, trong làn điện quang hỏa thạch, ngay cả đại địa cũng run rẩy.
"Lê Tư Đặc..." Tát La không thể tin gọi nhỏ, có chút không thể tiếp nhận hiện thực.
Sau khi bụi tản đi hết, một thân ảnh thuần hắc sắc dần dần hiện rõ, trong lồng ngực hắn, là Lê Tư Đặc đã hôn mê.
Xem ra có vài người thật đúng là vận khí tốt, muốn không phục cũng không được... Tát La nhẹ nhàng thở ra, cười lắc đầu, xoay người lại tập trung chiến đấu.
“Thì ra là Vương tử điện hạ tôn quý." Phổ Thụy Khắc khiêu mi.
Người trong lòng khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, Freddy giương mắt, mặt không biểu tình nhìn Phổ Thụy Khắc.
"Ngươi hình như rất quan tâm hắn." Phổ Thụy Khắc cười lạnh, "Là bạn giường mới của hắn? Thứ mười hay thứ một trăm?"
Freddy không nói lời nào, ôm Lê Tư Đặc đứng lên.
"Có muốn ta nói cho ngươi biết không, làm sao mới có thể khiến hắn trên giường kêu càng câu nhân?” Phổ Thụy Khắc ánh mắt tà ác, "Lúc trước khi ta thượng hắn, hắn cái gì cũng không biết, phí thật nhiều công phu mới điều giáo tốt—— "
Lời còn chưa nói hết, một quả cầu năng lượng màu đen cực lớn đã nổ tung trước mắt, Phổ Thụy Khắc sớm có phòng bị lách mình tránh thoát, nhìn lại Freddy và Lê Tư Đặc, đã không còn bóng dáng.
Tuy rất muốn làm thịt tên khốn nạn kia, nhưng Freddy cuối cùng vẫn lựa chọn trước tiên mang theo Lê Tư Đặc rời đi, miễn cho y bị kích thích càng lớn.
Trở lại chỗ ở, Freddy đem Lê Tư Đặc đặt lên giường nằm, lấy sữa nóng đút cho y uống.
Huyết tộc năng lực tự lành rất cường đại, huống hồ vừa rồi có Freddy bảo hộ, bởi vậy Lê Tư Đặc cũng không chịu quá nhiều tổn thương, rất nhanh liền tỉnh lại, ai biết vừa khôi phục thần trí, liền nghe được đoạn lời nói kia của Phổ Thụy Khắc.
Vết thương trăm ngàn năm trước bị tàn nhẫn rạch mở, bày ra trước mắt Freddy.
Lê Tư Đặc quay đầu, tuy nhắm mắt, khóe mắt vẫn có thủy quang.
"Bảo bối không có việc gì." Freddy lau đi nước mắt của y, cúi người ôm y, “Đừng khóc, hôm nay tiện nghi cho tên khốn đó, hôm nào ta đi làm thịt hắn cho ngươi xả giận.”
"Thực xin lỗi." Lê Tư Đặc thanh âm có chút khàn.
"Không có việc gì, ta không quan tâm, ngươi biết rõ ta không quan tâm." Freddy cầm lấy tay y, kề lên môi hôn, "Về sau sẽ không còn ai khi dễ ngươi, vĩnh viễn không có.”
"Ngươi muốn nghe quá khứ của ta không?” Lê Tư Đặc sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi muốn nói ta sẽ nghe, không muốn nói ta liền không nghe." Freddy cười cười, cúi đầu hôn khóe môi y, “Tùy ngươi."
“Trước đây ta không đem mọi việc nói cho ngươi biết." Lê Tư Đặc nhắm mắt lại, “Ta là Sí Thiên Sứ, cũng là Phó thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn."
Ngàn năm trước, Thiên Sứ quân đoàn có hai vị thống lĩnh, Tát La và Lê Tư Đặc, đều trẻ tuổi, đều ưu tú.
Lê Tư Đặc không phải người nhiều lời, bởi vậy trong quân đội nhân duyên kém xa Tát La vừa nhiệt tình vừa thích náo nhiệt. Thần giới cơ hồ mỗi ngày đều tổ chức tiệc tùng, tuy lần nào Lê Tư Đặc cũng bị Tát La cưỡng chế túm đi, nhưng luôn lén trốn mất.
Một lần trong số đó, Lê Tư Đặc lại kiếm cớ nửa đường rời đi, ai ngờ vừa ra ngoài, đã bị một Lục dực thiên sứ (thiên sứ sáu cánh) ngăn lại.
"Có chuyện gì?" Lê Tư Đặc hỏi hắn.
“Quân đoàn ba có chút náo động nhỏ, muốn mời ngài qua xem." Người đó nho nhã lễ độ hạ thấp người, "Tại hạ Phổ Thụy Khắc, đoàn trưởng Thiên Sứ quân đoàn ba.”
Nếu như thời gian có thể quay lại, nếu đoán trước được việc sẽ xảy ra tương lai, Lê Tư Đặc nhất định sẽ không đi.
Đáng tiếc có những chuyện, đã xảy ra tức là đã xảy ra, dù là ai cũng không thể thay đổi.
Hàn Dật Phong suất lĩnh khô lâu quân đoàn, sắc mặt lạnh lùng đứng trong toán đầu đại quân Ma giới, nếu như nhìn kỹ, không khó phát hiện ở mép túi áo trước của anh, vắt vẻo hai cái móng vuốt màu xanh lục nho nhỏ.
Đường Đường tối hôm qua bị Hàn Dật Phong lăn qua lăn lại giằng co cả đêm, chịu nỗi nhục nước mất chủ quyền ký hạ một số hiệp ước XXOO không bình đẳng, mới rốt cục đổi lấy cái gật đầu của anh, đáp ứng mang mình đi chiến trường, đáng tiếc vị chủ nhân nào đó quá thiếu đạo đức, vừa mới ra chiến trường đã thắt nút túi áo, tiểu sủng vật ở bên trong gấp đến độ quấy loạn.
Cái gì cũng nhìn không tới! Lừa đảo! Sớm biết như vậy, còn không bằng ở nhà ngủ!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang kỳ quái, Đường Đường hiếu kỳ khó chịu, duỗi ra chân trước vắt lên mép túi áo, liều mạng thò đầu ra.
Hàn Dật Phong dở khóc dở cười, đem tiểu sủng vật lôi ra đặt lên đầu vai mình.
Đường Đường cảm thấy mỹ mãn liếm liếm Hàn Dật Phong, sau đó trừng to mắt nhìn quanh.
Sau lưng là Ma tộc đông nghìn nghịt, mà ở bên trên Ma tộc đại quân, là Thiên Sứ quân đoàn nhất tề mở cánh, lan tràn vô biên, che khuất bầu trời.
Một đen một trắng, đều là sắc thái thuần túy nhất.
Tát La xòe ba cặp cánh cực lớn, lơ lửng ở trước toàn bộ Thiên Sứ quân đoàn, y bào tinh thuần, tóc bạc đẹp mắt, quyền trượng kim sắc trong tay phát ra quang mang chói mắt, quả thật là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thần ngàn vạn năm qua.
Hàng đầu Ma tộc đại quân, Lê Tư Đặc có chút nghiêng đầu, rõ ràng cho thấy không muốn khiến cho các thiên sứ chú ý, nhưng có người lại không phối hợp.
"Lê Tư Đặc, đã lâu không gặp." Tát La mỉm cười.
Ngàn năm trước, Phó thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn suất lĩnh một chi quân đoàn bội phản Phụ Thần*, chấn Kinh Thần ma nhị giới.
*Phụ ở đây là Cha, Phụ Thần có thể hiểu là cha của các vị thần, là người địa vị cao nhất Thần giới.
Không ai có thể miêu tả rõ ràng chiến dịch đó, chỉ biết sau khi hết thảy kết thúc, nước nơi sông thiêng bị nhuộm thành màu đỏ, mặc cho thời gian trôi qua, chưa từng rút xuống.
Lê Tư Đặc, Lê Tư Đặc.
Nghe danh tự tại Thần giới bị coi là cấm kị đó, cơ hồ tất cả thiên sứ đều theo ánh mắt Tát La nhìn xuống dưới.
Trên mặt đất đen kịt, Ma tộc đại quân xếp hàng chỉnh tề.
Mà ở phía trước đội ngũ, đứng đấy một hắc y nam tử thân hình đơn bạc, khuôn mặt trắng nõn cơ hồ trong suốt, hai mắt thế nhưng lại là màu đỏ thuần chính nhất.
Nội dung trong Thánh sử có liên quan đến Lê Tư Đặc, chỉ ghi lại ngày đó y phản bội trốn khỏi Thần giới.
Trăm ngàn năm qua, có người nói y đã chết trong chiến tranh, có người nói y bị nhốt dưới đáy sông thiêng, cũng có người nói y đọa thiên thành ma, nhưng rất ít người nghĩ tới, y cư nhiên biến thành Huyết tộc.
"Đã lâu không gặp." Lê Tư Đặc lười biếng trả lời, thần sắc tuy đạm mạc, nhưng hai tay nắm chặt có chút run rẩy.
Bị nhiều ánh mắt vây xem không thiện ý nhìn chăm chú như vậy, ai cũng sẽ tâm tình không tốt.
Tây Mặc giận dữ liếc mắt nhìn Tát La, mang theo đại quân Ma tộc trùng điệp phóng về hướng Quang Minh chi vực.
Tát La nhún nhún vai, cũng suất lĩnh Thiên Sứ quân đoàn theo sát.
Trên đỉnh đầu, vô số thiên sứ nhanh chóng xẹt qua, hai cánh trắng noãn vạch phá trời không, phát ra tiếng vang quen thuộc.
Trong một thoáng, ánh mắt Lê Tư Đặc tựa hồ có chút mê mang, bất quá rất nhanh hồi thần.
Một thiếu niên mặc áo sơ-mi đen rơi xuống bên chân, camera trong tay đã nát thành mảnh vụn, chiếc cánh đen trên lưng cũng bắt đầu rụng xuống, rất nhanh liền thôi giãy dụa.
Lê Tư Đặc nhận ra, cậu ấy là phóng viên thực tập ở tòa soạn báo, tuổi còn rất nhỏ, thường xuyên ôm camera trốn quanh Vong linh thánh điện, bị Freddy uy hiếp cũng không chịu đi, chỉ là mày dạn mặt dày cười ngốc.
Một cự thú xấu xí hướng Lê Tư Đặc nhào đầu tới, cũng trong chớp mắt bị một quả cầu năng lượng kim sắc nổ nát vụn.
Quang ma pháp cũng không hiếm thấy, nhưng có thể tinh thuần đến mức này, chỉ có hai người.
Một là Tát La, người còn lại là Lê Tư Đặc.
Trên chiến trường tiếng chém giết rung trời, ngay cả trong không khí cũng là một mảnh hỗn độn.
Bởi vì Thần Ma nhị giới phối hợp, cuộc chiến lần này ưu thế dị thường rõ ràng, rất nhiều cự thú bị quả cầu năng lượng nổ nát, lục địa màu đen cơ hồ biến thành biển máu mênh mông.
"Cái này cho ngươi." Một cánh tay đột nhiên đưa đến trước mặt Lê Tư Đặc, cầm một chiếc khăn tay trắng muốt.
Lê Tư Đặc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Tát La.
"Trên mặt có máu." Tát La giải thích.
"Không cần." Lê Tư Đặc né tránh tay của hắn, quay đầu muốn đi.
"Lê Tư Đặc!" Tát La gọi lại y, “Ta cho tới bây giờ chưa từng xem ngươi là địch nhân."
"Chúng ta vốn cũng không phải địch nhân." Lê Tư Đặc chỉ hướng chiến trường bên kia, "Địch nhân của chúng ta, ở đó."
Xuyên qua tầng tầng quân đội, Quang Minh Vương Phổ Thụy Khắc xòe cánh xám, lơ lửng giữa không trung nhìn về phía chiến trường.
"Cách một ngàn năm, hắn vẫn như trước khiến người ta chán ghét." Tát La khiêu mi.
“Vậy thì giết hắn đi.” Lê Tư Đặc niệm động chú ngữ, thuấn di đến chỗ Phổ Thụy Khắc.
"Xin chào, bảo bối của ta." Quang Minh Vương bệ hạ thoạt nhìn tuyệt không kinh ngạc, ngược lại hướng về y mở ra hai tay.
Trong đáy mắt Lê Tư Đặc không có một tia độ ấm, tay phải có chút nâng lên, rất nhanh liền ngưng kết một quả cầu năng lượng kim sắc.
"Ta đã nói, không muốn cùng ngươi động thủ." Phổ Thụy Khắc lắc đầu cười.
"Ta cũng đã nói, sẽ đích thân giết ngươi." Lê Tư Đặc sắc mặt lạnh lùng.
"Thật sự không muốn trở về bên cạnh ta?" Phổ Thụy Khắc nhìn y, "Bảo bối, ngươi sẽ phải hối hận."
Không đợi hắn nói xong, Lê Tư Đặc đã phất tay về phía hắn.
Ma pháp cầu kim sắc ẩn chứa vô số năng lượng nổ tung trên người Phổ Thụy Khắc, nhưng hắn chỉ có chút lay động thân thể, cơ hồ không bị bất cứ thương tổn gì.
Lê Tư Đặc lại bởi vì tiêu hao quá nhiều ma pháp, có chút đầu váng mắt hoa.
"Ngươi cư nhiên thật sự muốn giết ta." Ánh mắt Phổ Thụy Khắc lập tức biến đổi.
Lê Tư Đặc ngậm miệng, không nói lời nào nhìn hắn.
Cuồng phong gào thét, giữa đất trời vô số hạt bụi bay lên.
Phổ Thụy Khắc biểu tình âm lãnh, tay trái chậm rãi nắm chặt, quanh thân có một tầng khí lưu màu xám vây quanh.
Lê Tư Đặc bờ môi tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, trong lòng hiểu rõ mình bây giờ đã không có năng lực cùng hắn đối kháng, nhưng vẫn không muốn nhận thua, càng không muốn trốn tránh.
"Bảo bối ngoan, ta sửa sang lại tốt quân nhu liền tới tìm ngươi." Trước khi xuất chiến, đã từng có người ôm mình hôn môi, tình ý sâu đậm, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều cho mình.
Được hắn cầu hôn nhiều lần như vậy, nhưng vẫn không đáp ứng, không phải không muốn, mà là không dám.
Freddy, thực xin lỗi.
Đoàn năng lượng màu xám đập vào mặt, bàn tay phải nắm chặt của Lê Tư Đặc chậm rãi buông ra.
"Lê Tư Đặc!!!" Tát La quá sợ hãi, vỗ cánh muốn xông lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Một tiếng oanh động cực lớn truyền đến, trong làn điện quang hỏa thạch, ngay cả đại địa cũng run rẩy.
"Lê Tư Đặc..." Tát La không thể tin gọi nhỏ, có chút không thể tiếp nhận hiện thực.
Sau khi bụi tản đi hết, một thân ảnh thuần hắc sắc dần dần hiện rõ, trong lồng ngực hắn, là Lê Tư Đặc đã hôn mê.
Xem ra có vài người thật đúng là vận khí tốt, muốn không phục cũng không được... Tát La nhẹ nhàng thở ra, cười lắc đầu, xoay người lại tập trung chiến đấu.
“Thì ra là Vương tử điện hạ tôn quý." Phổ Thụy Khắc khiêu mi.
Người trong lòng khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, Freddy giương mắt, mặt không biểu tình nhìn Phổ Thụy Khắc.
"Ngươi hình như rất quan tâm hắn." Phổ Thụy Khắc cười lạnh, "Là bạn giường mới của hắn? Thứ mười hay thứ một trăm?"
Freddy không nói lời nào, ôm Lê Tư Đặc đứng lên.
"Có muốn ta nói cho ngươi biết không, làm sao mới có thể khiến hắn trên giường kêu càng câu nhân?” Phổ Thụy Khắc ánh mắt tà ác, "Lúc trước khi ta thượng hắn, hắn cái gì cũng không biết, phí thật nhiều công phu mới điều giáo tốt—— "
Lời còn chưa nói hết, một quả cầu năng lượng màu đen cực lớn đã nổ tung trước mắt, Phổ Thụy Khắc sớm có phòng bị lách mình tránh thoát, nhìn lại Freddy và Lê Tư Đặc, đã không còn bóng dáng.
Tuy rất muốn làm thịt tên khốn nạn kia, nhưng Freddy cuối cùng vẫn lựa chọn trước tiên mang theo Lê Tư Đặc rời đi, miễn cho y bị kích thích càng lớn.
Trở lại chỗ ở, Freddy đem Lê Tư Đặc đặt lên giường nằm, lấy sữa nóng đút cho y uống.
Huyết tộc năng lực tự lành rất cường đại, huống hồ vừa rồi có Freddy bảo hộ, bởi vậy Lê Tư Đặc cũng không chịu quá nhiều tổn thương, rất nhanh liền tỉnh lại, ai biết vừa khôi phục thần trí, liền nghe được đoạn lời nói kia của Phổ Thụy Khắc.
Vết thương trăm ngàn năm trước bị tàn nhẫn rạch mở, bày ra trước mắt Freddy.
Lê Tư Đặc quay đầu, tuy nhắm mắt, khóe mắt vẫn có thủy quang.
"Bảo bối không có việc gì." Freddy lau đi nước mắt của y, cúi người ôm y, “Đừng khóc, hôm nay tiện nghi cho tên khốn đó, hôm nào ta đi làm thịt hắn cho ngươi xả giận.”
"Thực xin lỗi." Lê Tư Đặc thanh âm có chút khàn.
"Không có việc gì, ta không quan tâm, ngươi biết rõ ta không quan tâm." Freddy cầm lấy tay y, kề lên môi hôn, "Về sau sẽ không còn ai khi dễ ngươi, vĩnh viễn không có.”
"Ngươi muốn nghe quá khứ của ta không?” Lê Tư Đặc sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi muốn nói ta sẽ nghe, không muốn nói ta liền không nghe." Freddy cười cười, cúi đầu hôn khóe môi y, “Tùy ngươi."
“Trước đây ta không đem mọi việc nói cho ngươi biết." Lê Tư Đặc nhắm mắt lại, “Ta là Sí Thiên Sứ, cũng là Phó thống lĩnh Thiên Sứ quân đoàn."
Ngàn năm trước, Thiên Sứ quân đoàn có hai vị thống lĩnh, Tát La và Lê Tư Đặc, đều trẻ tuổi, đều ưu tú.
Lê Tư Đặc không phải người nhiều lời, bởi vậy trong quân đội nhân duyên kém xa Tát La vừa nhiệt tình vừa thích náo nhiệt. Thần giới cơ hồ mỗi ngày đều tổ chức tiệc tùng, tuy lần nào Lê Tư Đặc cũng bị Tát La cưỡng chế túm đi, nhưng luôn lén trốn mất.
Một lần trong số đó, Lê Tư Đặc lại kiếm cớ nửa đường rời đi, ai ngờ vừa ra ngoài, đã bị một Lục dực thiên sứ (thiên sứ sáu cánh) ngăn lại.
"Có chuyện gì?" Lê Tư Đặc hỏi hắn.
“Quân đoàn ba có chút náo động nhỏ, muốn mời ngài qua xem." Người đó nho nhã lễ độ hạ thấp người, "Tại hạ Phổ Thụy Khắc, đoàn trưởng Thiên Sứ quân đoàn ba.”
Nếu như thời gian có thể quay lại, nếu đoán trước được việc sẽ xảy ra tương lai, Lê Tư Đặc nhất định sẽ không đi.
Đáng tiếc có những chuyện, đã xảy ra tức là đã xảy ra, dù là ai cũng không thể thay đổi.