Chương : 5
Hàn Dật Phong lái xe ba giờ, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự màu trắng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang cắt cỏ, mặc áo sơ mi xanh nhạt, nhìn vừa thanh sảng (nhẹ nhàng khoan khoái) lại chói sáng.
"Ngô Đồng." Hàn Dật Phong cách hàng rào gọi hắn.
"Dật Phong?" Người đàn ông trẻ tuổi thật bất ngờ, từ túi quần lôi ra bộ điều khiển từ xa mở cửa sân.
Đường Đường sợ người lạ, vì vậy một mực đi theo sau lưng Hàn Dật Phong.
“Trẻ con nhà ai a?” Ngô Đồng hỏi Hàn Dật Phong.
“Nhà tôi đấy.” Hàn Dật Phong kéo tiểu gia hỏa sau lưng mình ra, “Gọi là Đường Đường."
"Đường Đường?" Ngô Đồng vươn tay, “Xin chào, anh là Ngô Đồng.”
“Chào anh.” Đường Đường có chút khẩn trương, đem tay giấu sau lưng.
“Em đừng sợ a, anh đâu có ăn em.” Ngô Đồng cười thu tay lại, chỉ chỉ cái ghế một bên, “Ngồi đi, anh vào bếp pha trà.”
Mảnh cỏ nhà Ngô Đồng cũng không lớn, nho nhỏ lại rất tinh xảo, bên trên còn nở vài đóa hoa nhỏ màu vàng.
Đường Đường ngồi trên ghế, hiếu kỳ nhìn bốn phía.
“Muốn ăn trái cây không?" Hàn Dật Phong ngồi xổm trước người hỏi cậu.
"Muốn." Đường Đường gật đầu.
Hàn Dật Phong cười cười, đứng dậy đi vào bếp.
Đẩy cánh cửa màu trắng ra, chỉ thấy Ngô Đồng đang đứng trước bồn nước chậm rãi rửa bộ trà cụ.
“Tôi biết ngay cậu sẽ vào.” Ngô Đồng vẫy vẫy bọt nước trên tay, "Nói đi, lần này lại muốn tôi làm gì?"
"Đường Đường là sủng vật thiếu niên Huyết tộc.” Hàn Dật Phong cũng không vòng vo với hắn, “Có biện pháp nào giúp cậu ấy sống lâu một chút không?"
"Sủng vật thiếu niên?" Ngô Đồng nghe vậy nhíu mày, "Ở đâu ra?"
"Ở đâu ra anh đừng quan tâm, tóm lại anh có biện pháp nào không?" Hàn Dật Phong truy vấn.
"Không có." Ngô Đồng lắc đầu.
“Không có?” Hàn Dật Phong nhíu mày.
Ngô Đồng là một trong số nhà sinh vật học thiên tài đếm được trên đầu ngón tay, hắn đã hết cách, thì người khác càng không thể nào có biện pháp.
“Trước đây chưa từng tiếp xúc với loại sinh vật này, chỉ xem qua một ít tư liệu." Ngô Đồng lấy lá trà từ tủ chén ra, "Trên cơ bản hoàn toàn không biết gì cả."
"Thực sự không có cách nào?" Hàn Dật Phong có chút không cam lòng.
"Không có, trừ phi ——" Ngô Đồng ngừng động tác trong tay.
"Trừ phi cái gì?" Hàn Dật Phong nhìn hắn.
"Trừ phi cậu để cậu ấy lại cho tôi nghiên cứu.” Ngô Đồng cùng anh đối mặt.
"Không được." Hàn Dật Phong lập tức cự tuyệt.
“Vậy tôi đây thực sự hết cách rồi.” Ngô Đồng cũng không kiên trì, quay người tiếp tục pha trà.
Hàn Dật Phong vừa muốn nói chuyện, chợt nghe trong sân truyền đến tiếng kêu thất thanh của Đường Đường.
“Trời, là Beith!" Ngô Đồng biến sắc.
Hàn Dật Phong vọt ra sân, chỉ thấy Đường Đường đang ngồi trên đồng cỏ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn con chó khổng lồ cao cỡ nửa người trước mặt, đầy người cậu đều là máu tươi.
Huyết dịch trên người sủng vật thiếu niên vị là ngon nhất, Beith đối cậu thấp giọng gầm, kích động muốn nhào tới lần nữa.
Đường Đường sắc mặt trắng bệch, đau đớn cộng thêm hoảng sợ, rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Hàn Dật Phong một phen tiếp được thiếu niên té xỉu, vươn tay sờ sau người mình.
"Beith không phải cố ý đâu!” Ngô Đồng theo sát anh đè lại bàn tay đang móc súng, "Vào nhà! Cứu người quan trọng hơn."
Hàn Dật Phong sắc mặt âm trầm, ôm Đường Đường bước vào trong nhà.
Vào phòng khách rẽ phải rồi rẽ phải, phía sau cửa chống đạn màu trắng, là một phòng thí nghiệm thật lớn.
“Đặt cậu ấy lên giường.” Ngô Đồng nhanh chóng mở tủ, lấy bông băng để cầm máu và thuốc.
Hàn Dật Phong thật cẩn thận cởi quần áo Đường Đường ra, miệng vết thương đập vào mắt, khiến anh thiếu chút lại lao ra làm thịt Beith.
Nước bọt của chó vốn có tính acid, huống chi Beith còn là một con chó biến dị được Ngô Đồng cải tạo qua!
Lúc mới cắn xuống có lẽ miệng vết thương không lớn, thế nhưng một lúc sau, từng dấu răng khuếch trương gần gấp đôi.
“Cậu đừng kích động a.” Ngô Đồng hiểu rất rõ tính tình Hàn Dật Phong, sợ chú chó bảo bối của mình sẽ mất mạng, “Cậu yên tâm, tôi nhất định trị khỏi cho cậu ấy! Cam đoan một vết sẹo cũng không có!"
Miếng bông thấm đầy thuốc vừa chạm vào miệng vết thương, toàn thân Đường Đường mạnh mẽ co rút, miệng cũng bật ra âm thanh nức nở thống khổ.
“Ngoan, nhịn một chút được không?" Trên người thiếu niên tràn đầy vết thương, Hàn Dật Phong cũng không dám ôm, chỉ có thể cầm chặt tay trái cậu nhẹ giọng dỗ dành.
Đường Đường tuy đang hôn mê, nhưng nghe vậy vẫn an tĩnh một chút.
Xử lý chưa đến một phần ba miệng vết thương, Đường Đường đã đầu đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy như lá rụng trong gió.
Máu bên hông được lau khô, lộ ra hình xăm màu đen tinh xảo.
Ngô Đồng sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Dật Phong, chỉ thấy anh đang chuyên tâm giúp Đường Đường lau đi mồ hôi lạnh.
“… Hay để tôi tiêm cho cậu ấy một mũi giảm đau.” Ngô Đồng dừng lại động tác trong tay.
Hàn Dật Phong gật gật đầu, không phản đối.
Ngô Đồng rất nhanh phối xong thuốc giảm đau, lại không vội đi lại bên giường.
Những bình thuốc được bảo quản bốc lên hàn khí, có một cái chai nhỏ màu lam, Ngô Đồng do dự một chút, vẫn là đưa tay tới.
“Có chuyện gì tôi không biết sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Ngô Đồng cả kinh, chai nhỏ màu lam một lần nữa rơi về nằm trong khối băng.
“Anh biết rõ đoạn lịch sử kia.” Hàn Dật Phong đóng lại cửa ngăn lạnh, "Anh rốt cuộc là ai?"
"... Không phải chuyện của cậu.” Ngô Đồng nhìn thẳng mắt anh.
“Cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, anh lại muốn giết cậu ấy.” Thanh âm Hàn Dật Phong không mang theo tia độ ấm nào.
“Trên người cậu ta là ấn ký vòng hoa tường vi.” Ngô Đồng có chút kích động, “Là gene của ai, cậu hẳn là rõ ràng!”
“Tôi đương nhiên rõ ràng.” Hàn Dật Phong tự mình phối thuốc giảm đau, “Tôi tự xử lý vết thương của cậu ấy.”
“Lỡ như—— "
“Có tôi ở đây, sẽ không có lỡ như.” Hàn Dật Phong ngắt lời hắn, “Anh đã cứu mạng của tôi, cho nên lần này tôi tha thứ cho anh, nhưng tuyệt đối không có lần sau.”
"Họ Hàn kia, sớm muộn cũng có ngày cậu chết về tay mình!” Ngô Đồng tức giận gầm nhẹ.
“Vậy cũng vẫn tốt hơn chết trên tay người khác.” Hàn Dật Phong lơ đễnh, trở lại bên giường tiêm cho Đường Đường.
Có tác dụng của thuốc giảm đau, Đường Đường trông có vẻ dễ chịu hơn nhiều, vết thương cuối cùng trên thân thể được xử lý xong, toàn thân tiểu gia hỏa quấn đầy băng gạc.
“Chỗ này của anh có phòng cho khách không?” Hàn Dật Phong quay đầu hỏi Ngô Đồng.
"Có." Ngô Đồng thở dài, "Cậu thật chỉ đơn thuần muốn thu lưu cậu ấy? Hay là…”
Hàn Dật Phong không nói chuyện, thật cẩn thận né tránh vết thương trên người Đường Đường, ôm cậu về phòng.
Đường Đường trước đây tuy chịu khổ đã nhiều, nhưng phần lớn là ăn đói mặc rách, bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn là lần đầu.
Thật là đau, từng miệng vết thương đều nóng rát, nhưng trong lúc mình hôn mê, thanh âm chủ nhân thật ôn nhu, dù chỉ vì thanh âm đó, mình cũng phải trở nên càng thêm kiên cường mới được.
Khi một lần nữa tỉnh lại, trước mắt một mảnh trắng tinh, dưới thân vô cùng mềm mại, như đang nằm trên đống bông.
"Tỉnh rồi?" Hàn Dật Phong nhanh chóng hiện ra trước mặt cậu.
"Chủ nhân." Đường Đường chống tay muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân một trận đau nhức, như bị người phá hủy qua một lần.
"Nằm đi." Hàn Dật Phong nhẹ nhàng chặn lại thân thể cậu, "Có đau hay không?"
"Đau." Đường Đường sẽ không nói dối.
"Có thể chịu nổi không?" Hàn Dật Phong cầm chặt tay trái của cậu.
"... Có thể." Nhớ tới lời Hàn Dật Phong trước kia đã từng nói, Đường Đường gật mạnh đầu.
Nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc, phải dũng cảm!
"Ngoan." Hàn Dật Phong tán dương cào cào cái mũi cậu, "Như vậy mới là bộ dạng của một bé trai."
Đường Đường lần đầu tiên được Hàn Dật Phong khen ngợi, vui vẻ sắp bay lên.
Hàn Dật Phong bưng đến một chén sữa bò ấm áp, dùng muỗng nhỏ chậm rãi đút vào miệng Đường Đường, uống xong sữa bò lại tiếp tục ăn một quả táo lớn, đem tiểu gia hỏa đút đến thỏa thuê.
Đường Đường đối với táo và sữa bò đặc biệt có hảo cảm, vì đó chính là lần đầu tiên được ăn no bụng kể từ khi đến thế giới này.
Bản thân khi đó rất xấu rất khó coi, thế nhưng chủ nhân không hề có nửa điểm ý tứ ghét bỏ, chẳng những chứa chấp mình, còn cho mình ăn quả táo nghiền ngon nhất.
Đã từng trải qua lạnh giá, mới biết ấm áp quý giá bao nhiêu.
Cả đời này cũng sẽ không quên vị đạo đó.
“Tiểu gia hỏa, còn muốn gì nữa không?” Hàn Dật Phong đưa tay lau bọt sữa dính trên khóe miệng cậu.
Đường Đường hoàn hồn, ngốc ngốc vươn đầu lưỡi liếm lấy ngón tay Hàn Dật Phong.
Toàn là theo bản năng.
Hàn Dật Phong sửng sốt, nhanh chóng thu ngón tay về.
"..." Đường Đường sợ hãi, mình hình như lại phạm sai lầm rồi.
Chủ nhân đã từng nói qua, mình không thể xem bản thân là sủng vật! Thế nhưng vừa rồi, không biết sao liền quên mất.
Tiểu gia hỏa cúi đầu, thành thành thật thật chuẩn bị nghe Hàn Dật Phong giảng đạo lý cho mình.
Tuy tới tới lui lui chỉ có vài câu, nhưng mà ai bảo mình không nhớ kỹ.
Có điều lần này ngoài dự kiến của Đường Đường, Hàn Dật Phong không trách cậu, trái lại đứng lên muốn ra cửa.
"Chủ nhân!" Đường Đường sợ Hàn Dật Phong sẽ không cần mình, cũng chẳng quan tâm toàn thân đều đang đau, cắn răng một cái ngồi dậy.
“Cậu làm gì vậy!” Hàn Dật Phong bị dọa sợ, vội tiến lại đỡ cậu.
Đường Đường theo bản năng lại muốn cọ vào ngực Hàn Dật Phong, nhưng đột nhiên nhớ tới không thể làm nũng không thể khóc, vì vậy cố nuốt nước mắt trở về, mắt đỏ hồng ngồi trên giường không biết nên làm sao bây giờ.
Nhìn bộ dạng quẫn bách lại ủy khuất của tiểu gia hỏa, Hàn Dật Phong thở dài, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lòng.
“Tôi không trách cậu.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng sợ."
Chóp mũi truyền đến mùi thuốc lá dễ ngửi, Đường Đường không nỡ rời đi.
"Thực xin lỗi." Hàn Dật Phong ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
“A?” Đường Đường có chút mờ mịt ngẩng đầu.
“Tôi đem cậu đến đây lại không bảo vệ cậu tốt, hại cậu chịu nhiều thương tổn như vậy.” Hàn Dật Phong chỉnh chỉnh tóc mai trên trán cậu, “Cậu có trách tôi không?”
"Không trách." Đường Đường vội lắc đầu.
"Thật?” Hàn Dật Phong mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Hàn Dật Phong, Đường Đường cả người khẩn trương đến muốn ngất, làm sao còn có thể bình tĩnh tự hỏi.
Thật lâu, tiểu gia hỏa rốt cục nghẹn ra một câu: "Tôi là nam tử hán, nam tử hán thì phải tự bảo vệ mình!”
Hàn Dật Phong cười đến đau bụng.
Quả dưa nhỏ siêu cấp ngốc!
Một người đàn ông trẻ tuổi đang cắt cỏ, mặc áo sơ mi xanh nhạt, nhìn vừa thanh sảng (nhẹ nhàng khoan khoái) lại chói sáng.
"Ngô Đồng." Hàn Dật Phong cách hàng rào gọi hắn.
"Dật Phong?" Người đàn ông trẻ tuổi thật bất ngờ, từ túi quần lôi ra bộ điều khiển từ xa mở cửa sân.
Đường Đường sợ người lạ, vì vậy một mực đi theo sau lưng Hàn Dật Phong.
“Trẻ con nhà ai a?” Ngô Đồng hỏi Hàn Dật Phong.
“Nhà tôi đấy.” Hàn Dật Phong kéo tiểu gia hỏa sau lưng mình ra, “Gọi là Đường Đường."
"Đường Đường?" Ngô Đồng vươn tay, “Xin chào, anh là Ngô Đồng.”
“Chào anh.” Đường Đường có chút khẩn trương, đem tay giấu sau lưng.
“Em đừng sợ a, anh đâu có ăn em.” Ngô Đồng cười thu tay lại, chỉ chỉ cái ghế một bên, “Ngồi đi, anh vào bếp pha trà.”
Mảnh cỏ nhà Ngô Đồng cũng không lớn, nho nhỏ lại rất tinh xảo, bên trên còn nở vài đóa hoa nhỏ màu vàng.
Đường Đường ngồi trên ghế, hiếu kỳ nhìn bốn phía.
“Muốn ăn trái cây không?" Hàn Dật Phong ngồi xổm trước người hỏi cậu.
"Muốn." Đường Đường gật đầu.
Hàn Dật Phong cười cười, đứng dậy đi vào bếp.
Đẩy cánh cửa màu trắng ra, chỉ thấy Ngô Đồng đang đứng trước bồn nước chậm rãi rửa bộ trà cụ.
“Tôi biết ngay cậu sẽ vào.” Ngô Đồng vẫy vẫy bọt nước trên tay, "Nói đi, lần này lại muốn tôi làm gì?"
"Đường Đường là sủng vật thiếu niên Huyết tộc.” Hàn Dật Phong cũng không vòng vo với hắn, “Có biện pháp nào giúp cậu ấy sống lâu một chút không?"
"Sủng vật thiếu niên?" Ngô Đồng nghe vậy nhíu mày, "Ở đâu ra?"
"Ở đâu ra anh đừng quan tâm, tóm lại anh có biện pháp nào không?" Hàn Dật Phong truy vấn.
"Không có." Ngô Đồng lắc đầu.
“Không có?” Hàn Dật Phong nhíu mày.
Ngô Đồng là một trong số nhà sinh vật học thiên tài đếm được trên đầu ngón tay, hắn đã hết cách, thì người khác càng không thể nào có biện pháp.
“Trước đây chưa từng tiếp xúc với loại sinh vật này, chỉ xem qua một ít tư liệu." Ngô Đồng lấy lá trà từ tủ chén ra, "Trên cơ bản hoàn toàn không biết gì cả."
"Thực sự không có cách nào?" Hàn Dật Phong có chút không cam lòng.
"Không có, trừ phi ——" Ngô Đồng ngừng động tác trong tay.
"Trừ phi cái gì?" Hàn Dật Phong nhìn hắn.
"Trừ phi cậu để cậu ấy lại cho tôi nghiên cứu.” Ngô Đồng cùng anh đối mặt.
"Không được." Hàn Dật Phong lập tức cự tuyệt.
“Vậy tôi đây thực sự hết cách rồi.” Ngô Đồng cũng không kiên trì, quay người tiếp tục pha trà.
Hàn Dật Phong vừa muốn nói chuyện, chợt nghe trong sân truyền đến tiếng kêu thất thanh của Đường Đường.
“Trời, là Beith!" Ngô Đồng biến sắc.
Hàn Dật Phong vọt ra sân, chỉ thấy Đường Đường đang ngồi trên đồng cỏ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn con chó khổng lồ cao cỡ nửa người trước mặt, đầy người cậu đều là máu tươi.
Huyết dịch trên người sủng vật thiếu niên vị là ngon nhất, Beith đối cậu thấp giọng gầm, kích động muốn nhào tới lần nữa.
Đường Đường sắc mặt trắng bệch, đau đớn cộng thêm hoảng sợ, rốt cục hôn mê bất tỉnh.
Hàn Dật Phong một phen tiếp được thiếu niên té xỉu, vươn tay sờ sau người mình.
"Beith không phải cố ý đâu!” Ngô Đồng theo sát anh đè lại bàn tay đang móc súng, "Vào nhà! Cứu người quan trọng hơn."
Hàn Dật Phong sắc mặt âm trầm, ôm Đường Đường bước vào trong nhà.
Vào phòng khách rẽ phải rồi rẽ phải, phía sau cửa chống đạn màu trắng, là một phòng thí nghiệm thật lớn.
“Đặt cậu ấy lên giường.” Ngô Đồng nhanh chóng mở tủ, lấy bông băng để cầm máu và thuốc.
Hàn Dật Phong thật cẩn thận cởi quần áo Đường Đường ra, miệng vết thương đập vào mắt, khiến anh thiếu chút lại lao ra làm thịt Beith.
Nước bọt của chó vốn có tính acid, huống chi Beith còn là một con chó biến dị được Ngô Đồng cải tạo qua!
Lúc mới cắn xuống có lẽ miệng vết thương không lớn, thế nhưng một lúc sau, từng dấu răng khuếch trương gần gấp đôi.
“Cậu đừng kích động a.” Ngô Đồng hiểu rất rõ tính tình Hàn Dật Phong, sợ chú chó bảo bối của mình sẽ mất mạng, “Cậu yên tâm, tôi nhất định trị khỏi cho cậu ấy! Cam đoan một vết sẹo cũng không có!"
Miếng bông thấm đầy thuốc vừa chạm vào miệng vết thương, toàn thân Đường Đường mạnh mẽ co rút, miệng cũng bật ra âm thanh nức nở thống khổ.
“Ngoan, nhịn một chút được không?" Trên người thiếu niên tràn đầy vết thương, Hàn Dật Phong cũng không dám ôm, chỉ có thể cầm chặt tay trái cậu nhẹ giọng dỗ dành.
Đường Đường tuy đang hôn mê, nhưng nghe vậy vẫn an tĩnh một chút.
Xử lý chưa đến một phần ba miệng vết thương, Đường Đường đã đầu đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy như lá rụng trong gió.
Máu bên hông được lau khô, lộ ra hình xăm màu đen tinh xảo.
Ngô Đồng sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Dật Phong, chỉ thấy anh đang chuyên tâm giúp Đường Đường lau đi mồ hôi lạnh.
“… Hay để tôi tiêm cho cậu ấy một mũi giảm đau.” Ngô Đồng dừng lại động tác trong tay.
Hàn Dật Phong gật gật đầu, không phản đối.
Ngô Đồng rất nhanh phối xong thuốc giảm đau, lại không vội đi lại bên giường.
Những bình thuốc được bảo quản bốc lên hàn khí, có một cái chai nhỏ màu lam, Ngô Đồng do dự một chút, vẫn là đưa tay tới.
“Có chuyện gì tôi không biết sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Ngô Đồng cả kinh, chai nhỏ màu lam một lần nữa rơi về nằm trong khối băng.
“Anh biết rõ đoạn lịch sử kia.” Hàn Dật Phong đóng lại cửa ngăn lạnh, "Anh rốt cuộc là ai?"
"... Không phải chuyện của cậu.” Ngô Đồng nhìn thẳng mắt anh.
“Cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ chuyện gì cũng không hiểu, anh lại muốn giết cậu ấy.” Thanh âm Hàn Dật Phong không mang theo tia độ ấm nào.
“Trên người cậu ta là ấn ký vòng hoa tường vi.” Ngô Đồng có chút kích động, “Là gene của ai, cậu hẳn là rõ ràng!”
“Tôi đương nhiên rõ ràng.” Hàn Dật Phong tự mình phối thuốc giảm đau, “Tôi tự xử lý vết thương của cậu ấy.”
“Lỡ như—— "
“Có tôi ở đây, sẽ không có lỡ như.” Hàn Dật Phong ngắt lời hắn, “Anh đã cứu mạng của tôi, cho nên lần này tôi tha thứ cho anh, nhưng tuyệt đối không có lần sau.”
"Họ Hàn kia, sớm muộn cũng có ngày cậu chết về tay mình!” Ngô Đồng tức giận gầm nhẹ.
“Vậy cũng vẫn tốt hơn chết trên tay người khác.” Hàn Dật Phong lơ đễnh, trở lại bên giường tiêm cho Đường Đường.
Có tác dụng của thuốc giảm đau, Đường Đường trông có vẻ dễ chịu hơn nhiều, vết thương cuối cùng trên thân thể được xử lý xong, toàn thân tiểu gia hỏa quấn đầy băng gạc.
“Chỗ này của anh có phòng cho khách không?” Hàn Dật Phong quay đầu hỏi Ngô Đồng.
"Có." Ngô Đồng thở dài, "Cậu thật chỉ đơn thuần muốn thu lưu cậu ấy? Hay là…”
Hàn Dật Phong không nói chuyện, thật cẩn thận né tránh vết thương trên người Đường Đường, ôm cậu về phòng.
Đường Đường trước đây tuy chịu khổ đã nhiều, nhưng phần lớn là ăn đói mặc rách, bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn là lần đầu.
Thật là đau, từng miệng vết thương đều nóng rát, nhưng trong lúc mình hôn mê, thanh âm chủ nhân thật ôn nhu, dù chỉ vì thanh âm đó, mình cũng phải trở nên càng thêm kiên cường mới được.
Khi một lần nữa tỉnh lại, trước mắt một mảnh trắng tinh, dưới thân vô cùng mềm mại, như đang nằm trên đống bông.
"Tỉnh rồi?" Hàn Dật Phong nhanh chóng hiện ra trước mặt cậu.
"Chủ nhân." Đường Đường chống tay muốn ngồi dậy, lại cảm thấy toàn thân một trận đau nhức, như bị người phá hủy qua một lần.
"Nằm đi." Hàn Dật Phong nhẹ nhàng chặn lại thân thể cậu, "Có đau hay không?"
"Đau." Đường Đường sẽ không nói dối.
"Có thể chịu nổi không?" Hàn Dật Phong cầm chặt tay trái của cậu.
"... Có thể." Nhớ tới lời Hàn Dật Phong trước kia đã từng nói, Đường Đường gật mạnh đầu.
Nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc, phải dũng cảm!
"Ngoan." Hàn Dật Phong tán dương cào cào cái mũi cậu, "Như vậy mới là bộ dạng của một bé trai."
Đường Đường lần đầu tiên được Hàn Dật Phong khen ngợi, vui vẻ sắp bay lên.
Hàn Dật Phong bưng đến một chén sữa bò ấm áp, dùng muỗng nhỏ chậm rãi đút vào miệng Đường Đường, uống xong sữa bò lại tiếp tục ăn một quả táo lớn, đem tiểu gia hỏa đút đến thỏa thuê.
Đường Đường đối với táo và sữa bò đặc biệt có hảo cảm, vì đó chính là lần đầu tiên được ăn no bụng kể từ khi đến thế giới này.
Bản thân khi đó rất xấu rất khó coi, thế nhưng chủ nhân không hề có nửa điểm ý tứ ghét bỏ, chẳng những chứa chấp mình, còn cho mình ăn quả táo nghiền ngon nhất.
Đã từng trải qua lạnh giá, mới biết ấm áp quý giá bao nhiêu.
Cả đời này cũng sẽ không quên vị đạo đó.
“Tiểu gia hỏa, còn muốn gì nữa không?” Hàn Dật Phong đưa tay lau bọt sữa dính trên khóe miệng cậu.
Đường Đường hoàn hồn, ngốc ngốc vươn đầu lưỡi liếm lấy ngón tay Hàn Dật Phong.
Toàn là theo bản năng.
Hàn Dật Phong sửng sốt, nhanh chóng thu ngón tay về.
"..." Đường Đường sợ hãi, mình hình như lại phạm sai lầm rồi.
Chủ nhân đã từng nói qua, mình không thể xem bản thân là sủng vật! Thế nhưng vừa rồi, không biết sao liền quên mất.
Tiểu gia hỏa cúi đầu, thành thành thật thật chuẩn bị nghe Hàn Dật Phong giảng đạo lý cho mình.
Tuy tới tới lui lui chỉ có vài câu, nhưng mà ai bảo mình không nhớ kỹ.
Có điều lần này ngoài dự kiến của Đường Đường, Hàn Dật Phong không trách cậu, trái lại đứng lên muốn ra cửa.
"Chủ nhân!" Đường Đường sợ Hàn Dật Phong sẽ không cần mình, cũng chẳng quan tâm toàn thân đều đang đau, cắn răng một cái ngồi dậy.
“Cậu làm gì vậy!” Hàn Dật Phong bị dọa sợ, vội tiến lại đỡ cậu.
Đường Đường theo bản năng lại muốn cọ vào ngực Hàn Dật Phong, nhưng đột nhiên nhớ tới không thể làm nũng không thể khóc, vì vậy cố nuốt nước mắt trở về, mắt đỏ hồng ngồi trên giường không biết nên làm sao bây giờ.
Nhìn bộ dạng quẫn bách lại ủy khuất của tiểu gia hỏa, Hàn Dật Phong thở dài, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào lòng.
“Tôi không trách cậu.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng sợ."
Chóp mũi truyền đến mùi thuốc lá dễ ngửi, Đường Đường không nỡ rời đi.
"Thực xin lỗi." Hàn Dật Phong ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
“A?” Đường Đường có chút mờ mịt ngẩng đầu.
“Tôi đem cậu đến đây lại không bảo vệ cậu tốt, hại cậu chịu nhiều thương tổn như vậy.” Hàn Dật Phong chỉnh chỉnh tóc mai trên trán cậu, “Cậu có trách tôi không?”
"Không trách." Đường Đường vội lắc đầu.
"Thật?” Hàn Dật Phong mỉm cười nhìn cậu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Hàn Dật Phong, Đường Đường cả người khẩn trương đến muốn ngất, làm sao còn có thể bình tĩnh tự hỏi.
Thật lâu, tiểu gia hỏa rốt cục nghẹn ra một câu: "Tôi là nam tử hán, nam tử hán thì phải tự bảo vệ mình!”
Hàn Dật Phong cười đến đau bụng.
Quả dưa nhỏ siêu cấp ngốc!