Chương : 8
Ăn tối xong, Lâm Cảnh lấy cớ chưa làm xong việc, sớm trốn vào thư phòng, ôm một quyển sách rất chịu khó chăm chú xem.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, miệng nhếch một nụ cười khẽ khó mà nhận thấy.
Nhẹ nhàng búng tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một cái ly đế cao, bên trong là chất lỏng đỏ nhạt, tản mát ra hương rượu thản nhiên, pha lẫn một chút mùi hoa hồng.
Mà trong lâu đài nơi xa, Quỷ hút máu bá tước bề ngoài nhã nhặn tuấn mỹ đang nằm dựa vào tường cạnh lò sưởi, vừa nâng lên rượu đỏ trong tay, đột nhiên thấy cái ly trước mặt thình lình biến mất, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.
Ba giây sau, người hầu gái tựa cửa ngủ gật bị một tiếng gào thét làm tỉnh lại.
"Vô liêm sỉ! Đó là Bordeaux 69 năm của lão tử!”
Tây Mặc bưng rượu đỏ trong tay nghiền ngẫm cười cười, còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải lấy cớ gì đi quấy rối tên nhân loại ngốc nghếch kia, đột nhiên nghe được có người nhẹ nhàng... Đạp cửa.
Ách, đúng vậy, tuyệt đối là đạp cửa, nhưng mà rất cẩn thận, cũng không thô lỗ, hẳn là đang cầm đồ trên tay, không tiện nhấn chuông.
Tây Mặc nhíu mày, thả ly rượu trong tay xuống, ra phòng khách mở cửa.
Ngoài cửa đứng một thiếu niên tóc đen xinh xắn, hai tay nâng một khay bánh lớn.
"Thân vương." Đường Đường nằm mơ cũng không nghĩ tới người mở cửa lại có thể là Tây Mặc, vì vậy bị dọa cho hồn phi phách tán.
"Không được kêu!" Tây Mặc kịp thời đón được cái khay bị rơi xuống từ tay Đường Đường, thần sắc bình tĩnh uy hiếp.
"Vâng." Đường Đường không dám nói gì nữa.
"Ngươi tới làm gì?" Tây Mặc nhíu mày nhìn thứ đang cầm trong tay.
"Chủ... Chủ nhân làm bánh xốp nướng ô mai, bảo tôi đem một ít tới.” Đường Đường cúi đầu.
“Đem về.” Tây Mặc nâng cằm Đường Đường, đôi mắt nheo lại hung ác nhìn cậu, “Có biết phải nói với họ Hàn thế nào không?”
“Dạ biết.” Đường Đường trong mắt phiếm lệ quang, "Tôi đến gõ cửa, không có người."
“Đi đi.” Tây Mặc nhét lại cái khay vào tay cậu, "Nói sai một chữ, ta sẽ hủy ngươi."
Đường Đường bưng khay, vội chạy đi.
Tây Mặc lạnh lùng cười, xoay người đóng cửa.
"Vừa rồi có người?" Lâm Cảnh nghe được động tĩnh, từ thư phòng thò ra nửa cái đầu.
“Hình như vậy, có điều anh mở cửa lại không thấy ai.” Tây Mặc cười cười với cậu, "Có muốn ăn trái cây không?”
"Không cần." Lâm Cảnh lùi về thư phòng, nhanh chóng đóng cửa.
Tây Mặc bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, dáng tươi cười như hoa hồng trong đêm, diễm lệ mà quỷ dị.
Sáng hôm sau rời giường, trên bàn cơm bữa sáng hệt như trước vô cùng hoa lệ, bánh mì lúa mạch thêm tùng lộ mật ong, phối hợp soup gan ngỗng cùng chim bồ câu được chế biến theo cách tiêu chuẩn, tản mát từng trận hương thơm mê người.
Lâm Cảnh ngồi cạnh bàn ăn, khẩu vị gì cũng không có.
"Không thích?" Tây Mặc săn sóc hỏi cậu, “Vậy em muốn ăn gì, anh đi làm lại?”
"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, thành thành thật thật mở miệng, "Anh sau này không cần phiền toái như vậy, tôi không quen.”
“Ăn không quen, hay là không quen anh làm?” Tây Mặc ôn nhu nhìn vào mắt cậu.
"..." Lâm Cảnh mấp máy miệng, không nói gì.
Là không quen có người tốt với mình như vậy.
“Ăn điểm tâm đi.” Tây Mặc cũng không truy vấn, chỉ đem bánh mì mật ong đặt vào tay cậu, “Ăn xong cho em xem thứ này rất hay.”
"Cái gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Lâm Cảnh thành công bị khơi mào.
“Ngoan ngoãn ăn xong sẽ cho em xem.” Tây Mặc xoa mũi cậu, thân mật lại ái muội.
Lâm Cảnh sửng sốt ba giây, sau đó mặt xoát cái đỏ bừng.
Tây Mặc một bên ưu nhã dùng muỗng ăn gan ngỗng, một bên nghẹn cười nghẹn đến ruột co rút.
Không khí quá mức quỷ dị, một bữa sáng nuốt hết, Lâm Cảnh ăn đến đau dạ dày.
Tây Mặc ngược lại tâm tình rất tốt, sau khi cơm nước xong ngay cả bàn cũng không dọn, lôi kéo Lâm Cảnh ra phòng khách.
Trên bàn trà, là một cái thùng sữa bò thật to.
"Đây là cái gì?" Lâm Cảnh không hiểu là chuyện gì.
Tây Mặc mở thùng ra, từ bên trong ôm ra một tiểu đông tây.
"Oaaa..!" Lâm Cảnh kinh hỉ, chộp lấy từ trong tay hắn.
Lông ngắn bồng bồng, cái tai mềm cụp xuống, mắt đen lúng liếng – là một con chó trắng chỉ nhỏ cỡ bàn tay, trên đầu có một dúm lông đen vểnh lên, đáng yêu không đỡ được.
Cún con không sợ người, nhìn Lâm Cảnh một cái rồi lắc đầu vẫy đuôi, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn cơ hồ trong suốt liếm ngón tay cậu.
“Là giống nào, sao lại nhỏ xíu vậy a.” Lâm Cảnh vui kinh khủng.
“Chẳng phải là giống quý gì, ông chủ tiệm bán thú cưng nói là một loại giống lai.” Tây Mặc cũng duỗi đầu ngón tay trêu chọc cún con, “Vốn ông ấy nói nuôi không sống, định ném đi đó, anh thấy đáng thương nên đem về, lưu nó lại được chứ?”
“Ừ ừ.” Lâm Cảnh vốn không có tí sức chống cự đối với động vật lông xù, huống chi vật nhỏ này lại đáng yêu như vậy, vì thế ôm nó không nỡ buông tay.
Chơi được một lúc, cún con bắt đầu chán, có điểm ủ rũ.
“Làm sao bây giờ?" Lâm Cảnh bị dọa hoảng lên, “Có khi nào bị tôi đùa chết không?”
“Không đâu, chắc nó đói bụng?” Tây Mặc tiếp nhận cún con cau mày xem xét.
“Tôi đi hâm lại sữa cho nó.” Lâm Cảnh phóng vào bếp.
“Được.” Tây Mặc ôn nhu cười, đến khi bóng lưng Lâm Cảnh biến mất sau bếp.
“Ô gấu!” Bị Tây Mặc nhéo nhéo trong tay, cún con hoàn toàn không còn bộ dạng sống dở chết dở trước đó, hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng.
"Ngươi thành thật một chút cho ta!” Tây Mặc gõ gõ cái ót nó.
Cún con chớp chớp mắt hiểu ý, nhanh chóng ẳng ẳng ngồi phịch trong tay Tây Mặc.
Lâm Cảnh trong bếp hâm sữa đủ ấm, bưng ra đặt trước mặt cún con.
Tiểu bạch cẩu tiến đến ngửi ngửi, ghét bỏ nghiêng đầu sang chỗ khác, đem cái mông nhắm chuẩn ngay đĩa sữa.
"Làm sao bây giờ, nó không ăn." Lâm Cảnh lo lắng ngồi xổm bên bàn.
“Sao lại thế được, nó ‘nhất định’ rất thích uống sữa tươi." Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi cười.
"Ô..." Cún con kêu hai tiếng, không cam lòng xoay mình qua thè lưỡi liếm sữa bò.
“Ăn kìa ăn kìa.” Lâm Cảnh kinh hỉ.
“Phải a, anh đã nói nó thích uống sữa mà.” Tây Mặc đứng lên, "Anh có chút chuyện phải ra ngoài một chút, tối nay sẽ về.”
“Anh đi đâu?” Lâm Cảnh nghe vậy ngẩng đầu hỏi hắn.
"Quan tâm anh?" Tây Mặc trêu chọc.
Lâm Cảnh đỏ mặt.
“Đừng lo lắng, anh chỉ là ra ngoài tìm vài thứ.” Tây Mặc mặc áo khoác, “Tối về anh sẽ lại làm cơm cho em.”
“Ừ.” Lâm Cảnh gật đầu, tiếp tục trêu chọc cún con, nội tâm phảng phất có chút ảo giác, thật giống như bản thân mình là tiểu tình nhân Tây Mặc dưỡng ở nhà, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ có chơi với cún, sau đó chờ hắn trở về lại cùng nhau ăn cơm...
Phi phi! Đây là cái lối so sánh rách nát gì! Lâm Cảnh bị bản thân dọa sợ, đây là nhà mình, có nuôi cũng là mình nuôi hắn!
A không đúng! Ai muốn dưỡng cái tên quỷ hút máu kia!
Điên cuồng lắc đầu!
Tiểu bạch cẩu gục xuống bàn, một bên thè lưỡi ra liếm sữa bò một bên nhìn Lâm Cảnh, yên lặng trong lòng khinh bỉ cậu.
Tên đần!
Tây Mặc sau khi ra ngoài thì đến một ngõ tắt không người, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trở về tòa thành của mình, chỉ thấy ở cổng chính đang đứng một ác ma tóc vàng, vẻ mặt lo lắng nhìn quanh quất.
"Thân vương!" Nhìn thấy Tây Mặc, ác ma dùng tốc độ ánh sáng nhào đến.
"Freddy?" Tây Mặc nhíu mày, "Ngươi sao lại từ cửa địa ngục trở về rồi?”
“Chó tử thần của ta có phải bị ngươi xách đi rồi không hả?” Freddy ôm cánh tay Tây Mặc không buông, “Ngươi mau trả nó lại cho ta!”
"Ta không biết." Tây Mặc bình tĩnh tháo ngón tay hắn ra.
“Rõ ràng là bị thủ hạ của ngươi cướp đi!” Freddy phẫn nộ, "Đó là quà sinh nhật ta chuẩn bị tặng cho bá tước. Trả lại cho ta, a, a a, a a a, trả lại cho ta...”
Tây Mặc bị nháo đến tâm phiền, vì vậy duỗi ngón trỏ chọt chọt lên trán Freddy, đôi môi nhạt màu mấp máy, ưu nhã phun ra bốn chữ, “Ta, nói, không, biết.”
Ngươi rõ ràng là biết! Freddy bị ma pháp định thân tại chỗ không thể động đậy, vì vậy trong lòng yên lặng đem tổ tiên Tây Mặc toàn bộ ân cần thăm hỏi một lần.
Tây Mặc trở lại nhà mình, trong dự liệu nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ đứng cạnh lò sưởi.
"Thân vương." Danny đi tới, tay bưng một ly chất lỏng hơi đặc sánh màu đỏ.
Tây Mặc tiếp nhận máu tươi từ tay cậu, ngồi trên ghế dựa uống một hơi cạn sạch.
Danny quỳ một bên, nhu thuận giúp hắn xoa bóp chân.
“Bị đuổi khỏi thành bảo của Bá tước rồi?” Tây Mặc nâng mắt nhìn cậu.
“Dạ.” Danny gật đầu, thấp giọng mở miệng, "Bị Freddy đại nhân đuổi ra không chỉ có tôi, tất cả sủng vật bá tước đại nhân sở hữu đều bị đuổi ra ngoài, tôi không có chỗ đi.”
“À, vậy ngươi cứ ở lại đây đi.” Tây Mặc hiển nhiên tâm tình rất tốt, cũng không truy cứu thêm.
"Cảm ơn thân vương." Danny cắn môi dưới, lấy hết can đảm hôn môi bàn tay phải Tây Mặc.
"Hôm nay không có thời gian." Tây Mặc vỗ vỗ đầu cậu, “Đi gọi tiến sĩ tới, nói là ta có việc.”
Lâm Cảnh ở nhà cùng cún con chơi nguyên một buổi chiều, bất tri bất giác đã đến bảy giờ tối.
“Sao đã muộn vầy rồi mà vẫn chưa trở lại.” Lâm Cảnh lầm bầm lầu bầu, đem cún con đang ngủ đặt vào một cái giỏ lót vải bông.
Chờ mãi cũng chán, hay là…mình thử làm đồ ăn?
Vì vậy chờ khi Tây Mặc trở về, chỉ thấy trong bếp đèn đuốc sáng trưng, Lâm Cảnh đang tay chân vụng về đứng bên cái nồi xào rau.
“Không phải đã nói để anh làm cơm?" Tây Mặc tiến đến tiếp nhận cái vá trong tay cậu.
“Tự tôi cũng biết làm…” Lâm Cảnh nhỏ giọng lầm bầm.
“Phải, anh biết em biết làm.” Tây Mặc mắt nhìn rau xanh đã cháy vàng trong nồi, buồn cười nhìn cậu.
"... Nhất thời sơ suất." Lâm Cảnh thanh minh cho mình.
“Anh hiểu.” Tây Mặc cười vẻ mặt ôn nhu, “Đi chơi với cún con đi a.”
“Nó cứ ngủ hoài.” Lâm Cảnh cởi dây tạp dề, “Đợi cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi, mua cho nó cái ổ nhỏ với thức ăn cho cún.”
“Được.” Tây Mặc muốn nói lại thôi, "Tiểu Cảnh, anh…có thể xin em một việc không?”
"Chuyện gì?" Lâm Cảnh hỏi hắn.
“Chuyện anh ở đây, đừng để người khác biết, ý anh là, đừng nói cho bất luận kẻ nào." Tây Mặc nhìn có vẻ có chút xấu hổ, “Anh không muốn ai biết hết.”
“ Tôi chưa có nói cho ai hết, Dật Phong cũng không biết." Lâm Cảnh hướng hắn cười, “Anh đừng sợ, tôi sẽ không để cho người khác biết anh ở đây.”
"Cảm ơn em.” Tây Mặc vẻ mặt cảm kích.
"Khách khí làm gì.” Lâm Cảnh đứng bên cạnh bồn rửa giúp hắn rửa đồ ăn, tai tự dưng có chút nóng lên.
Đang ở nhà mình, chính là Quỷ hút máu ôn nhu nhất trên thế giới.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, miệng nhếch một nụ cười khẽ khó mà nhận thấy.
Nhẹ nhàng búng tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một cái ly đế cao, bên trong là chất lỏng đỏ nhạt, tản mát ra hương rượu thản nhiên, pha lẫn một chút mùi hoa hồng.
Mà trong lâu đài nơi xa, Quỷ hút máu bá tước bề ngoài nhã nhặn tuấn mỹ đang nằm dựa vào tường cạnh lò sưởi, vừa nâng lên rượu đỏ trong tay, đột nhiên thấy cái ly trước mặt thình lình biến mất, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.
Ba giây sau, người hầu gái tựa cửa ngủ gật bị một tiếng gào thét làm tỉnh lại.
"Vô liêm sỉ! Đó là Bordeaux 69 năm của lão tử!”
Tây Mặc bưng rượu đỏ trong tay nghiền ngẫm cười cười, còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải lấy cớ gì đi quấy rối tên nhân loại ngốc nghếch kia, đột nhiên nghe được có người nhẹ nhàng... Đạp cửa.
Ách, đúng vậy, tuyệt đối là đạp cửa, nhưng mà rất cẩn thận, cũng không thô lỗ, hẳn là đang cầm đồ trên tay, không tiện nhấn chuông.
Tây Mặc nhíu mày, thả ly rượu trong tay xuống, ra phòng khách mở cửa.
Ngoài cửa đứng một thiếu niên tóc đen xinh xắn, hai tay nâng một khay bánh lớn.
"Thân vương." Đường Đường nằm mơ cũng không nghĩ tới người mở cửa lại có thể là Tây Mặc, vì vậy bị dọa cho hồn phi phách tán.
"Không được kêu!" Tây Mặc kịp thời đón được cái khay bị rơi xuống từ tay Đường Đường, thần sắc bình tĩnh uy hiếp.
"Vâng." Đường Đường không dám nói gì nữa.
"Ngươi tới làm gì?" Tây Mặc nhíu mày nhìn thứ đang cầm trong tay.
"Chủ... Chủ nhân làm bánh xốp nướng ô mai, bảo tôi đem một ít tới.” Đường Đường cúi đầu.
“Đem về.” Tây Mặc nâng cằm Đường Đường, đôi mắt nheo lại hung ác nhìn cậu, “Có biết phải nói với họ Hàn thế nào không?”
“Dạ biết.” Đường Đường trong mắt phiếm lệ quang, "Tôi đến gõ cửa, không có người."
“Đi đi.” Tây Mặc nhét lại cái khay vào tay cậu, "Nói sai một chữ, ta sẽ hủy ngươi."
Đường Đường bưng khay, vội chạy đi.
Tây Mặc lạnh lùng cười, xoay người đóng cửa.
"Vừa rồi có người?" Lâm Cảnh nghe được động tĩnh, từ thư phòng thò ra nửa cái đầu.
“Hình như vậy, có điều anh mở cửa lại không thấy ai.” Tây Mặc cười cười với cậu, "Có muốn ăn trái cây không?”
"Không cần." Lâm Cảnh lùi về thư phòng, nhanh chóng đóng cửa.
Tây Mặc bưng ly rượu đỏ trên bàn lên, dáng tươi cười như hoa hồng trong đêm, diễm lệ mà quỷ dị.
Sáng hôm sau rời giường, trên bàn cơm bữa sáng hệt như trước vô cùng hoa lệ, bánh mì lúa mạch thêm tùng lộ mật ong, phối hợp soup gan ngỗng cùng chim bồ câu được chế biến theo cách tiêu chuẩn, tản mát từng trận hương thơm mê người.
Lâm Cảnh ngồi cạnh bàn ăn, khẩu vị gì cũng không có.
"Không thích?" Tây Mặc săn sóc hỏi cậu, “Vậy em muốn ăn gì, anh đi làm lại?”
"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, thành thành thật thật mở miệng, "Anh sau này không cần phiền toái như vậy, tôi không quen.”
“Ăn không quen, hay là không quen anh làm?” Tây Mặc ôn nhu nhìn vào mắt cậu.
"..." Lâm Cảnh mấp máy miệng, không nói gì.
Là không quen có người tốt với mình như vậy.
“Ăn điểm tâm đi.” Tây Mặc cũng không truy vấn, chỉ đem bánh mì mật ong đặt vào tay cậu, “Ăn xong cho em xem thứ này rất hay.”
"Cái gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Lâm Cảnh thành công bị khơi mào.
“Ngoan ngoãn ăn xong sẽ cho em xem.” Tây Mặc xoa mũi cậu, thân mật lại ái muội.
Lâm Cảnh sửng sốt ba giây, sau đó mặt xoát cái đỏ bừng.
Tây Mặc một bên ưu nhã dùng muỗng ăn gan ngỗng, một bên nghẹn cười nghẹn đến ruột co rút.
Không khí quá mức quỷ dị, một bữa sáng nuốt hết, Lâm Cảnh ăn đến đau dạ dày.
Tây Mặc ngược lại tâm tình rất tốt, sau khi cơm nước xong ngay cả bàn cũng không dọn, lôi kéo Lâm Cảnh ra phòng khách.
Trên bàn trà, là một cái thùng sữa bò thật to.
"Đây là cái gì?" Lâm Cảnh không hiểu là chuyện gì.
Tây Mặc mở thùng ra, từ bên trong ôm ra một tiểu đông tây.
"Oaaa..!" Lâm Cảnh kinh hỉ, chộp lấy từ trong tay hắn.
Lông ngắn bồng bồng, cái tai mềm cụp xuống, mắt đen lúng liếng – là một con chó trắng chỉ nhỏ cỡ bàn tay, trên đầu có một dúm lông đen vểnh lên, đáng yêu không đỡ được.
Cún con không sợ người, nhìn Lâm Cảnh một cái rồi lắc đầu vẫy đuôi, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn cơ hồ trong suốt liếm ngón tay cậu.
“Là giống nào, sao lại nhỏ xíu vậy a.” Lâm Cảnh vui kinh khủng.
“Chẳng phải là giống quý gì, ông chủ tiệm bán thú cưng nói là một loại giống lai.” Tây Mặc cũng duỗi đầu ngón tay trêu chọc cún con, “Vốn ông ấy nói nuôi không sống, định ném đi đó, anh thấy đáng thương nên đem về, lưu nó lại được chứ?”
“Ừ ừ.” Lâm Cảnh vốn không có tí sức chống cự đối với động vật lông xù, huống chi vật nhỏ này lại đáng yêu như vậy, vì thế ôm nó không nỡ buông tay.
Chơi được một lúc, cún con bắt đầu chán, có điểm ủ rũ.
“Làm sao bây giờ?" Lâm Cảnh bị dọa hoảng lên, “Có khi nào bị tôi đùa chết không?”
“Không đâu, chắc nó đói bụng?” Tây Mặc tiếp nhận cún con cau mày xem xét.
“Tôi đi hâm lại sữa cho nó.” Lâm Cảnh phóng vào bếp.
“Được.” Tây Mặc ôn nhu cười, đến khi bóng lưng Lâm Cảnh biến mất sau bếp.
“Ô gấu!” Bị Tây Mặc nhéo nhéo trong tay, cún con hoàn toàn không còn bộ dạng sống dở chết dở trước đó, hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng.
"Ngươi thành thật một chút cho ta!” Tây Mặc gõ gõ cái ót nó.
Cún con chớp chớp mắt hiểu ý, nhanh chóng ẳng ẳng ngồi phịch trong tay Tây Mặc.
Lâm Cảnh trong bếp hâm sữa đủ ấm, bưng ra đặt trước mặt cún con.
Tiểu bạch cẩu tiến đến ngửi ngửi, ghét bỏ nghiêng đầu sang chỗ khác, đem cái mông nhắm chuẩn ngay đĩa sữa.
"Làm sao bây giờ, nó không ăn." Lâm Cảnh lo lắng ngồi xổm bên bàn.
“Sao lại thế được, nó ‘nhất định’ rất thích uống sữa tươi." Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi cười.
"Ô..." Cún con kêu hai tiếng, không cam lòng xoay mình qua thè lưỡi liếm sữa bò.
“Ăn kìa ăn kìa.” Lâm Cảnh kinh hỉ.
“Phải a, anh đã nói nó thích uống sữa mà.” Tây Mặc đứng lên, "Anh có chút chuyện phải ra ngoài một chút, tối nay sẽ về.”
“Anh đi đâu?” Lâm Cảnh nghe vậy ngẩng đầu hỏi hắn.
"Quan tâm anh?" Tây Mặc trêu chọc.
Lâm Cảnh đỏ mặt.
“Đừng lo lắng, anh chỉ là ra ngoài tìm vài thứ.” Tây Mặc mặc áo khoác, “Tối về anh sẽ lại làm cơm cho em.”
“Ừ.” Lâm Cảnh gật đầu, tiếp tục trêu chọc cún con, nội tâm phảng phất có chút ảo giác, thật giống như bản thân mình là tiểu tình nhân Tây Mặc dưỡng ở nhà, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ có chơi với cún, sau đó chờ hắn trở về lại cùng nhau ăn cơm...
Phi phi! Đây là cái lối so sánh rách nát gì! Lâm Cảnh bị bản thân dọa sợ, đây là nhà mình, có nuôi cũng là mình nuôi hắn!
A không đúng! Ai muốn dưỡng cái tên quỷ hút máu kia!
Điên cuồng lắc đầu!
Tiểu bạch cẩu gục xuống bàn, một bên thè lưỡi ra liếm sữa bò một bên nhìn Lâm Cảnh, yên lặng trong lòng khinh bỉ cậu.
Tên đần!
Tây Mặc sau khi ra ngoài thì đến một ngõ tắt không người, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Trở về tòa thành của mình, chỉ thấy ở cổng chính đang đứng một ác ma tóc vàng, vẻ mặt lo lắng nhìn quanh quất.
"Thân vương!" Nhìn thấy Tây Mặc, ác ma dùng tốc độ ánh sáng nhào đến.
"Freddy?" Tây Mặc nhíu mày, "Ngươi sao lại từ cửa địa ngục trở về rồi?”
“Chó tử thần của ta có phải bị ngươi xách đi rồi không hả?” Freddy ôm cánh tay Tây Mặc không buông, “Ngươi mau trả nó lại cho ta!”
"Ta không biết." Tây Mặc bình tĩnh tháo ngón tay hắn ra.
“Rõ ràng là bị thủ hạ của ngươi cướp đi!” Freddy phẫn nộ, "Đó là quà sinh nhật ta chuẩn bị tặng cho bá tước. Trả lại cho ta, a, a a, a a a, trả lại cho ta...”
Tây Mặc bị nháo đến tâm phiền, vì vậy duỗi ngón trỏ chọt chọt lên trán Freddy, đôi môi nhạt màu mấp máy, ưu nhã phun ra bốn chữ, “Ta, nói, không, biết.”
Ngươi rõ ràng là biết! Freddy bị ma pháp định thân tại chỗ không thể động đậy, vì vậy trong lòng yên lặng đem tổ tiên Tây Mặc toàn bộ ân cần thăm hỏi một lần.
Tây Mặc trở lại nhà mình, trong dự liệu nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ đứng cạnh lò sưởi.
"Thân vương." Danny đi tới, tay bưng một ly chất lỏng hơi đặc sánh màu đỏ.
Tây Mặc tiếp nhận máu tươi từ tay cậu, ngồi trên ghế dựa uống một hơi cạn sạch.
Danny quỳ một bên, nhu thuận giúp hắn xoa bóp chân.
“Bị đuổi khỏi thành bảo của Bá tước rồi?” Tây Mặc nâng mắt nhìn cậu.
“Dạ.” Danny gật đầu, thấp giọng mở miệng, "Bị Freddy đại nhân đuổi ra không chỉ có tôi, tất cả sủng vật bá tước đại nhân sở hữu đều bị đuổi ra ngoài, tôi không có chỗ đi.”
“À, vậy ngươi cứ ở lại đây đi.” Tây Mặc hiển nhiên tâm tình rất tốt, cũng không truy cứu thêm.
"Cảm ơn thân vương." Danny cắn môi dưới, lấy hết can đảm hôn môi bàn tay phải Tây Mặc.
"Hôm nay không có thời gian." Tây Mặc vỗ vỗ đầu cậu, “Đi gọi tiến sĩ tới, nói là ta có việc.”
Lâm Cảnh ở nhà cùng cún con chơi nguyên một buổi chiều, bất tri bất giác đã đến bảy giờ tối.
“Sao đã muộn vầy rồi mà vẫn chưa trở lại.” Lâm Cảnh lầm bầm lầu bầu, đem cún con đang ngủ đặt vào một cái giỏ lót vải bông.
Chờ mãi cũng chán, hay là…mình thử làm đồ ăn?
Vì vậy chờ khi Tây Mặc trở về, chỉ thấy trong bếp đèn đuốc sáng trưng, Lâm Cảnh đang tay chân vụng về đứng bên cái nồi xào rau.
“Không phải đã nói để anh làm cơm?" Tây Mặc tiến đến tiếp nhận cái vá trong tay cậu.
“Tự tôi cũng biết làm…” Lâm Cảnh nhỏ giọng lầm bầm.
“Phải, anh biết em biết làm.” Tây Mặc mắt nhìn rau xanh đã cháy vàng trong nồi, buồn cười nhìn cậu.
"... Nhất thời sơ suất." Lâm Cảnh thanh minh cho mình.
“Anh hiểu.” Tây Mặc cười vẻ mặt ôn nhu, “Đi chơi với cún con đi a.”
“Nó cứ ngủ hoài.” Lâm Cảnh cởi dây tạp dề, “Đợi cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi, mua cho nó cái ổ nhỏ với thức ăn cho cún.”
“Được.” Tây Mặc muốn nói lại thôi, "Tiểu Cảnh, anh…có thể xin em một việc không?”
"Chuyện gì?" Lâm Cảnh hỏi hắn.
“Chuyện anh ở đây, đừng để người khác biết, ý anh là, đừng nói cho bất luận kẻ nào." Tây Mặc nhìn có vẻ có chút xấu hổ, “Anh không muốn ai biết hết.”
“ Tôi chưa có nói cho ai hết, Dật Phong cũng không biết." Lâm Cảnh hướng hắn cười, “Anh đừng sợ, tôi sẽ không để cho người khác biết anh ở đây.”
"Cảm ơn em.” Tây Mặc vẻ mặt cảm kích.
"Khách khí làm gì.” Lâm Cảnh đứng bên cạnh bồn rửa giúp hắn rửa đồ ăn, tai tự dưng có chút nóng lên.
Đang ở nhà mình, chính là Quỷ hút máu ôn nhu nhất trên thế giới.