Chương : 12
Không có nhiều đồ đạc nên việc thu thập cũng trở nên khá đơn giản. Rạng sáng bảy ngày sau, khi vạn vật vẫn còn câu tịch, tại quan đạo cách Lục phủ hai mươi dặm.
Mã Phu dẫn theo một con ngựa, phóng một cái bao lớn, đã muốn tiễn Lục Khí đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác.
Vì Lục Khí lần này vào kinh đi thi, Mã Phu bèn bồi hắn hết tất cả tiền của có được. Y dùng tiền công mà mình vất vả dành dụm nhiều năm, tự tay cấp Lục Khí một con ngựa dai sức, chuẩn bị hai, ba bộ trang phục tươm tất và đạo cụ. Tiền bạc còn lại thì đưa cho Lục Khí để hắn đi đường.
“Mã đại ca … ngươi giữ lại đi. Hiện tại thân mình ngươi không tốt, không nên mệt nhọc nhiều” Lục Khí nhìn Mã Phu, trong mắt ánh lên vẻ cảm kích. Y vì hắn, chính là xuất phát từ nội tâm cúc cung tận tụy. Vì sợ hắn không thể đoạt tới giải nhất nên đêm trước khi khởi hành, y đã đem toàn bộ công lực truyền cho hắn. Hiện, Lục Khí tuy rằng chỉ mới mười bảy tuổi, khả đã có đến hai mươi năm công lực. Tương phản, nội công của Mã phu là phải luyện tập lại từ đầu.
Mã Phu hơi đỏ mặt. Này bảy ngày, Lục Khí cùng y hằng đêm triền miên, làm y hơi chột dạ, hai chân bước đi cũng run lên. Nghĩ đến chuyện Lục Khí nói y thân thể không tốt là chỉ chuyện này nên gương mặt không quá xinh đẹp của y bỗng chốc nhuộm một tầng huyết sắc.
“Ta không có gì đáng ngại. Nhưng ngươi, hai năm nay ta cùng Lưu Thẩm không thể ở bên cạnh ngươi, nên mọi sự đều phải cẩn thận. Hai năm sau, nếu ngươi có thành công thì hãy đón Lưu Thẩm đi. Còn ta…mặc kệ ngươi thế nào…ta…chờ…ngươi.” Ba chữ cuối cùng cơ hồ là lầm bầm trong miệng. Nói xong, Mã Phu tỉnh ngộ, thấy mình thật giống như một cái nhi nữ nên lại ngượng ngùng.
Lục Khí nở nụ cười, cười đến thực hồn nhiên, cười đến má trái lộ ra một cái lúm đồng tiền thật sâu, có thể làm người say. Khuôn mặt tươi cười này, Mã Phu bắt mình phải khắc ghi vào trong lòng, thẳng đến khi chết đi, y cũng không thể quên được.
Lục Khí cười nói “Ha hả, Mã đại ca, ngươi cũng đừng quên chuyện chúng ta từng nói trước đó. Nếu chức vị của ta không cao, ngươi phải theo ta lưu lạc thiên nhai, đi vào hiệp đạo nga.”
“Ta sẽ không quên!” Mã Phu chăm chú nhìn thật kĩ thiếu niên mà mình đã chung sống hết sáu năm, đoạt đi toàn bộ thể xác và tinh thần của mình chậm chạp rời xa, thuận miệng hứa hẹn.
Sau này mờ mịt biển người, nhân thế trầm luân, ngươi hội sẽ biết đến nhiều chuyện kì lạ, gặp nhiều người đối đãi ngươi thật tốt. Lấy của ngươi tư dung, lấy của ngươi phong thái, tất nhiên sẽ có nhiều người nguyện cung phụng ngươi vì tư sắc nghiêng nước nghiêng thành của ngươi. Ta không sợ ngươi nghèo túng, cũng không sợ ngươi lưu lạc, ta sợ chính là ngươi…
Lão thiên gia, Mã Phu ta cầu xin ngài, xét cả đời ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ cầu ngài làm cho hắn…chớ quên ta. Vinh hoa phú quý chỉ là mây khói, Tiểu Tứ Tử, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi đã từng quen biết một người chăn ngựa…
Lục Khí phi thân lên ngựa, linh khởi dây cương, quay đầu thoáng nhìn lại thân ảnh đơn bạc đang đứng trong bóng tối của Mã Phu, giữa tiếng gió lưu lại một câu:
“Chờ ta. Hai năm sau, ta sẽ trở về đón các ngươi. ── giá!”
“Tiểu Tứ Tử! Tiểu Tứ Tử ── ngươi chờ một chút!” Mã Phu tựa hồ nhớ đến chuyện gì đó nên dùng hết toàn lực đuổi theo sau Lục Khí.
——————
Vì tiết kiệm vòng vo, một đường khiến cho dân tình sở mê, trải qua một phen một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, Lục Khí sau bảy tháng trời cũng chạy đến được một thôn trang nhỏ cách kinh thành sáu mươi lý.
Quan sát sắc trời, biết đêm nay đã muốn không kịp vào kinh, Lục Khí chuẩn bị tìm một nhà nào gần đó xin tá túc. Dừng ngựa, hắn bắt đầu chú ý đánh giá bốn phía.
Trên quan đạo, người qua kẻ lại không nhiều lắm. Ngoại trừ những người đi đường, hắn còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đậu ở tiền phương, không xa lắm. Trước xe còn có hai người trông coi, nhìn giống như gia quyến nhà giàu có chuyện xuất hành. Phía tây quan đạo có một thôn trang không lớn. Từng đợt khói bếp dâng lên, mênh mông vô bờ, dưới ánh tà dương buổi chiều dẫn theo một tầng tươi đẹp.
Lục Khí ngẩng đầu, làm cho cơn gió ôn nhu buổi chạng vạng ôm lấy cơ thể. Hắn giơ tay lên sờ sờ khối ngọc thạch rẻ mạt, nghĩ đến người nọ giữa những hơi thở đứt quãng nói rằng đây là khóa mệnh thạch sư phó mua cho y, có thể phù hộ khi đi đường thọ mệnh trăm tuổi, nhớ tới người nọ ở đêm cuối cùng gắt gao ôm lấy hắn, thừa nhận vẻ mặt điên cuồng của hắn mà trong lòng run lên, tim đập mạnh và hơi loạn nhịp.
Một trận vó ngựa ù ù từ xa truyền tới, tốc độ nhanh hơn tên bắn. Lục Khí nghiêng đầu, thấy có sáu người vận hắc y vây xung quanh chiếc xe ngựa kia, sau đó đánh nhau với những người canh giữ.
Không phải trả thù thì cũng là đoạt của, Lục Khí nhàm chán quay đầu đi, hắn không nghĩ sẽ chõ mõm vào chuyện người ra, cầm chắc dây cương, chuẩn bị dắt ngựa đi vào con đường nhỏ.
“Đây là tể tướng phu nhân cùng thiên kim hồi loan, các ngươi là người phương nào mà dám. . . A! …” Một gã kị sĩ bị đánh bại.
Tể tướng… Lục Khí kìm lại dây dương, tâm tư tốc chuyển.
Mắt thấy hai kẻ canh giữ kia đều bị giải quyết, từ trong xe ngựa lại truyền đến tiếng thét chói tai, Lục Khí lúc này mới không nhanh không chậm chạy đến. Hắn không biết mình có thể ứng phó với sáu tên hắc y nhân kia hay không, tuy rằng có tuyệt kỹ trong người, nhưng hắn không có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng, hắn vẫn muốn đánh cược một chầu, nếu những người kia là phu nhân và nữ nhi của tể tướng, như vậy…
——————-
Sau khi Lục Khí rời đi chừng mười ngày thì phu nhân cùng thiếu gia hồi phủ. Thấy Lục Khí đã rời đi, trong cơn tức giận, không nghĩ dễ dàng buông tha hắn nên phu nhân hướng nha môn báo mất một ngàn hai vàng bạc, mà kẻ lấy đi chính là Lục Khí. Phu nhân lúc nào cũng thúc giục làm cho Đỗ tri phủ phải tốc tốc truy bắt tiểu tử kia. Sự tình nháo khai, thanh danh Lục phủ tuy rằng bị hao tổn nhưng cũng vừa vặn để lại cho Lục Khí tội danh ăn cắp.
Mười lăm ngày sau, Mã Phu đi đến nha môn, thừa nhận là chính mình đã ăn cắp một ngàn hai bạc trắng của Lục phủ, nói Lục Khí là bị oan uổng, bởi vì bất an sợ bị người sau này trả thù nên mới tiến đến tự thú. Đỗ tri phủ hỏi tiền bạc hiện giờ để đâu thì y đáp là đã muốn chi tiêu hết. Cuối cùng, Đỗ tri phủ kết án, Mã Phu tội trộm cắp bị phán ba năm tù giam. Đến lúc này, Lục phu nhân cùng Lục thiếu gia mới biết người luôn âm thầm giúp đỡ Lục Khí chính là một người chăn ngựa nho nhỏ trong phủ nên chán nản, đành phải mắng to Lục Khí hảo mệnh, chứ cũng không thể làm gì khác.
Bốn tháng sau, Mã Phu ở lao trung nghe lao đầu nhắc tới chuyện thi hương thi đỗ, biết được môn hạ của tế tướng, một môn sinh họ Lục vượt qua cử đỉnh, bắn tên, cận chiến, công phòng tứ thử, vững vàng đoạt được võ thử chi khôi. Nghe nói hoàng đế tại kim loan bảo điện cho tiếp kiến Lục Vũ trạng nguyên, cảm thấy họ Lục có cái tên thật không hay nên đặc biệt ban thưởng hai chữ ‘Phụng Thiên’, tiền thưởng là hai gấm vóc thập thất.
Mã Phu kì quái không hiểu vì sao Tiểu Tứ Tử lại biến thành môn sinh của tể tướng, sau tỉnh ngộ liền tấm tắc khen ngợi hắn thông minh. Hắn biết mình nếu tùy tiện đi thi, đối với những chuyện khác dốt đặc cán mai, rất có thể thua trận. Dù sao thì y cũng chỉ dạy hắn kỵ mã chứ không có dạy hắn kỵ mã đánh giặc. Hơn nữa, Vũ trạng nguyên làm sao có thể không có tri thức dẫn binh ra trận được. Nghĩ đến Lục Khí trở thành môn sinh của tể tướng, ắt hẳn cũng là do ông ta đã rất tận tâm tài bồi hắn.
Hơn nửa năm sau, Mã Phu nghe được tin đương kim Vũ Trạng nguyên Lục Phụng Thiên đi theo Dương Oai đại tướng quân xuất chinh thảo phạt Đột Quyết ở phương bắc, tin tức chiến trường há có thể truyền ra ngoài, y chỉ có thể ở trong lòng lo lắng cho an nguy của Lục Khí.
Hai năm sau, Dương Oai đại tướng quân chiến thắng trở về, ở đường hẻm được dân chúng hoan nghênh, bắt được hiến nữ Thành Phục của Đột Quyết vương. Phụng Thiên cầm đầu quân sĩ trở về trong khúc khải hoàn.
Nửa năm sau, tam phẩm Hộ Quốc tướng quân Lục Phụng Thiên mang theo hai mươi bốn gia đinh, hai mươi bốn hộ vệ, một đường minh cổ bước vào Lục phủ. Ở trước mặt Lục phủ cao thấp hoảng sợ, hắn mang đến đại kiệu mười sáu người khiên đón đi Lưu Thẩm. Khi lên kiệu, Lưu Thẩm có quay đầu nhìn lại Lục lão gia đang trợn mắt há hốc mồm, liếc mắt một cái, còn có oán hận mờ mịt nói không nên lời, nhưng phần nhiều vẫn là vênh váo, đắc ý.
Đến tận đây, những người trong Lục phủ mới hiểu được, này Hộ Quốc tướng quân trong truyền thuyết, người ở chiến trường lập được đại công hiển hách, được hoàng thượng tự mình ban thưởng rượu, nam nhân hai mươi tuổi phong tư hiên ngang, hào hùng chính là cái người bị họ khinh thường năm xưa – tạp chủng do hoa tượng quả phụ sinh ra. Liệt tổ liệt tông Lục gia nếu biết được, có chết cũng hộc máu tam thăng, ra khỏi quan tài mà mắng to Lục lão gia cùng Lục phu nhân tại sao khi đó lại không đem Lục Khí tái nhập gia phổ.
Ngay khi trên dưới Lục phủ lo lắng bị Hộ Quốc tướng quân trả thù thì Lục Khí, lúc này là Lục Phụng Thiên đang hỏi thăm Lưu Thẩm.
“Hai năm nay ngươi sống thế nào? Cho ngươi chịu khổ! Sau này xin cho Phụng Thiên hảo hảo hiếu kính ngươi đi.”
“Lão thân chịu khổ không tính gì, chỉ cần tiểu thiếu gia ngài có thể thăng chức nhanh thì tốt rồi.”
“… Đúng rồi, Mã đại ca đâu?”
Lưu Thẩm rũ xuống mi mắt “Hắn ly khai rồi. Sau khi ngài vừa đi không lâu.”
“Sao? Hắn rõ ràng đáp ứng ta chiếu cố ngươi hai năm.” Lục Phụng Thiên tỏ vẻ không tin.
“Hắn chỉ là một ngoại nhân, vì ngài mà ở lại Lục phủ nhiều năm, giáo ngài võ nghệ, chiếu cố cuộc sống của chúng ta, đã là nhân nghĩa tẫn tới. Ngài có cuộc sống của ngài, hắn cũng có ngày hắn phải qua.” Lưu Thẩm không trả lời nghi vấn của Lục Phụng Thiên, cũng không nói ra nơi Mã Phu đã đi, chỉ thản nhiên bình luận.
Lục Phụng Thiên giật mình, ngẫm lại một chút thì bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó thì thào nói “Cũng là… hắn không thể ở bên cạnh ta suốt đời.”
——————–
Mã Phu ở lao trung đợi hai năm rưỡi.
Y nghe nói Lục Phụng Thiên đã trở lại, nghênh ngang đón đi bà vú Lưu Thẩm. Y nghĩ hắn rất nhanh sau đó sẽ đón y ra ngoài, bằng không ít nhất cũng tới thăm mình nên ngày ngày đều ngóng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một ngày lại một ngày, thẳng đến khi y nghe người ta nói Hộ Quốc tướng quân đã muốn quay về kinh thành.
Hắn… tại sao lại không đến đón ta? Tại sao? Mã Phu ôm đầu ngồi xổm xuống.
Nửa năm sau, y ngồi tù mãn ba năm. Ngày đó, có một người đứng ngay cửa chờ y.
“Ngươi chính là Mã Phu?”
“Phải.” Mã Phu nhìn hắn, lập tức cúi đầu.
“Ta là người của phủ Hộ Quốc tướng quân.”
Phủ Hộ Quốc tướng quân? Vị Hộ Quốc tướng quân ấy có phải hay không…? Mã Phu có một chút kích động.
“Là lão phu nhân sai ta đến đây, chuyển cái này cho ngươi.” Người tới lấy ra một phong tín hàm đưa tới trước mặt y.
“Lão phu nhân?” Mã Phu cảm thấy có chút mê hoặc.
Người tới rời đi, chỉ để lại một phong thư.
Mã Phu mở ra, chỉ thấy bên trong có tờ ngân phiếu năm trăm hai, còn có một bức thư.
………
── Mã Phu, là lão thân, Lưu thị.
Ta tìm người viết giùm phong thư này, hy vọng sau khi xem xong ngươi có thể hiểu cho khổ tâm của lão thân.
Ân đức của ngươi đối với tiểu thiếu gia, Lưu thị ta ghi nhớ trong lòng. Hiện giờ tiểu thiếu gia đã công thành danh toại, đã muốn không còn như lúc trước nữa.
Năm trăm hai bạc ròng, lược biểu tâm ý, ngươi cầm lấy mà cưới vợ, hưởng hết nhân gian luân thường cùng cảm thụ thế nào là chi nhạc.
………
Ba dòng ngắn ngủn mà muốn chặt đứt ba năm chờ đợi của ta. Nhĩ hảo nhẫn tâm, Lưu Thẩm.
Mã Phu ngồi bên bờ ruộng một ngày một đêm, vỗ vỗ lớp bụi trên người, y quyết định nhập kinh.
Lưu Thẩm ngươi không thể chặt đứt tình duyên của ta và hắn. Có lẽ ngươi đúng, vì tương lai của hắn, ta phải rời đi. Nhưng, ta đây chính là muốn hắn chính mồm nói ra điều đó.