Chương : 2
Mã Phu không nghĩ mình là người tốt nhưng sự cảm thông cho những kẻ bất hạnh thì lại vô cùng dạt dào. Vì vậy khi tình cờ trông thấy hai vị thiếu gia của Lục phủ đang ra sức ức hiếp một trĩ đồng thân hình gầy gò ốm yếu, y đã cầm lòng không nổi mà lên tiếng khuyên ngăn.
Mã Phu giả bộ như vừa đi ngang qua, giọng khấp khởi nói “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, sáng sớm nay lão gia vừa dẫn về một con Tiểu Câu Tử, các ngài đã xem qua chưa? Tiểu Câu Tử rất là quý hiếm a! Chỉ có một con thôi nên lão gia nói ai trong hai vị công tử ưng ý thì sẽ mang nó tặng cho người đó?”
Đại thiếu gia Lục phủ vốn rất thích khuyển mã, nay nghe lời này liền cảm thấy thú vị mà tạm thời tha cho tiểu hài tử kia “Tiểu Câu Tử là gì? Màu sắc và hoa văn ra sao? Là loại ngựa gì?”.
“Cả người nó đen tuyền, chỉ có bốn chân là trắng tinh như tuyết, tiểu nhân nghe lão gia nói nó có xuất thân từ đàn ngựa hoang ở thảo nguyên bao la rộng lớn.”
“Hắc vân đạp tuyết?” Hai mắt đại thiếu gia sáng rực lên, trong lòng cực kì nôn nóng được sở hữu danh mã nên chỉ trong nháy mắt, hắn đã vứt cành liễu đang cầm trên tay và nhanh chạy khỏi tiểu viện.
Tiểu thiếu gia Lục Hoài Tú tuy rằng không có hứng thú với danh mã, nhưng phàm là đại ca hứng thú với thứ gì, hắn đều phải sáp thượng một tay. Lần này cư nhiên cũng không ngoại lệ.
Lục Hoài Tú giương cành liễu trong tay lên, nhắm thẳng vào tai trái của tiểu hài tử mà đánh xuống. Cơn đau khiến đứa nhỏ theo bản năng lấy tay che lại chỗ vừa bị đánh, nhưng hắn không hề kêu đau. Đôi mắt hắn trở nên dữ tợn như một con sói nhỏ chằm chằm nhìn về phía kẻ thù.
“Nhìn cái gì? Tiểu tạp chủng! Còn nhìn nữa bổn thiếu gia móc hai mắt ngươi ra! Nguyên lai ta muốn cùng đại ca giáo huấn ngươi luật lệ ở Lục phủ, vậy mà ngươi lại dùng ánh mắt này để đáp trả chúng ta. Đồ ti tiện!”
Lục Hoài Tú tuy còn nhỏ tuổi nhưng mồm miệng lại cực kì hiểm ác. Những lời mà hắn nói ra kì thực hoàn toàn trái ngược với bề ngoài xinh xắn đáng yêu mà lão thiên gia đã ưu ái ban tặng.
Tiểu hài tử vẫn cứng đầu, quyết không để thoát ra nửa lời than van. Đôi mắt hắn trừng lớn hơn và bừng bừng lửa giận như thể muốn đem kẻ trước mắt ăn tươi nuốt sống.
“Tiểu thiếu gia, tiểu nhân nghe nói lão gia đã cho người đặt làm một cái yên ngựa thật đẹp. Bốn phía đều được dác bạc, vải bọc được thêu lên những hoa văn vô cùng tinh tế, nghe đâu là kiểu thông dụng ở kinh thành. Hảo mã xứng hảo an, nếu được cưỡi nó đi một vòng thì thật là vinh hạnh. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia thật là tốt số a!” Mã Phu chậc chậc hai tiếng, làm ra vẻ hâm mộ.
“Chết tiệt, sao ngươi không chịu nói sớm? Lần này lại để đại ca đoạt được trước rồi!” Lục Hoài Tú tức giận dậm chân, vung cao cành liễu trong tay.
“Hắc hắc, tiểu thiếu gia, ngài cũng nên nhớ, con ngựa vừa tìm được là một con ngựa hoang, dã tính vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vì vậy, để có thể chế ngự được Hắc vân đạp tuyết đối với đại thiếu gia không phải là chuyện dễ dàng…”
Lời nói của Mã Phu còn chưa dứt thì Lục Hoài Tú đã nhanh chạy đi mất.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của tiểu thiếu gia đã khuất xa, Mã Phu mới chậm chạp quan sát tỉ mỉ tên tiểu quỷ trước mặt.
“Ta tên là Mã Phu, còn ngươi?” Y tủm tỉm cười và nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu hài tử đi tới, dùng tay đẩy y sang một bên.
Mã Phu sửng sốt. Thân mình bất động. Y không giận mà ngược lại còn cảm thấy tiểu tử này thật có ý tứ. Nghĩ nghĩ một hồi, y bèn nhoẻn miệng cười, buông lời trêu chọc.
“Ngươi chán ghét ta? Ta đã đuổi những kẻ ức hiếp ngươi đi, ngươi không cảm kích ta sao?”
Tiểu hài tử quắc mắc, liếc y một cái, hai tay đặt ở thắt lưng, hung tợn nói “Tránh ra! Ngươi đang giẫm lên đồ ăn của ta đó.”
“Đồ ăn?” Mã Phu cúi mặt xuống, ngay lập tức hướng mắt nhìn nơi chân mình đang định vị. Lúc này y mới phát hiện, tiểu viện hoang vắng này đã trở thành một mảnh đất nho nhỏ, bốn phía đều có đủ loại rau quả: từ rau xanh đến cây ngô, còn có ớt và cả khoai lang đang còn non nữa.
“Ngươi còn không mau tránh ra!” Tiểu hài tử thét to.
“Úc!” Mã Phu nhanh chóng thối lui một bước, cẩn thận để không giẫm phải cây non.
Tiểu hài tử thấy y đã tránh ra cũng không tỏ biểu hiện gì. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà đi vào phòng, vác ra một cái cuốc nhỏ, chuẩn bị san lấp lại mặt đất, chỗ vừa bị hai tiểu quỷ kia đào bới lung tung.
“Có cần ta giúp ngươi không?” Mã Phu không đành lòng nên nhẹ giọng hỏi han.
Tiểu hài tử vẫn là không để ý, tiếp tục hì hục với công việc của mình.
Nhìn hồi lâu, Mã Phu cuối cùng cũng nhịn không được, bèn nói: “Ngươi không thể gọi những thứ này là đồ ăn được. Với lại thổ nhưỡng ở đây cũng không tốt, e rằng sẽ chúng sẽ không thể sinh trưởng tốt mà trở thành thứ ngươi có thể ăn được.”
Tiểu hài tử cẩn thận đem một gốc cây chôn xuống đất.
Thấy tiểu hài tử không chú ý đến mình, Mã Phu lắc lắc đầu, thầm thán phục sự cứng rắn của hắn. Y cũng không rời đi mà chỉ ngồi đó và quan sát.
Tiểu hài tử đứng lên, dùng cuốc cào đất mấy cái rồi ngồi xổm xuống, chôn mấy cây non vào đất, còn những thứ đã bị giẫm nát khi nãy, hắn dứt khoát vứt sang một bên. Sau đó, hắn tiếp tục đứng lên, ngồi xuống, rồi lại đứng lên, ngồi xuống…
Một hồi lâu sau đó, tiểu hài tử mới nhỏ giọng “Ta không biết phải làm thế nào. Không phải khi ăn thì chúng đều giống nhau sao? Những thứ này….”
Y nở nụ cười tươi tắn, chậm rãi nói “Ta gọi là Mã Phu, năm nay mười bảy, là người chăn ngựa trong phủ này. Còn ngươi thì sao, tiểu tử?”
Tiểu Lục Khí ngẩng mặt lên trời, khí khái chân chính mà hùng hồn tự giới thiệu “… Ta gọi là Lục. . . Khí. Ngươi cũng có thể gọi ta là đồ đê tiện hay tiểu tạp chủng. Ta năm nay đại khái cũng mười một mười hai. Ta tự mình kiếm sống ở đây.”
“Ngươi thật sự muốn giúp ta sao?” Lục Khí mở to hai mắt, không kiềm nổi khát vọng.
“Nếu ngươi giúp ta, ta có thể cho ngươi hai, à không…ba củ khoai lang!” Lục Khí cắn răng hứa hẹn sau một hồi suy nghĩ thật lâu.