Chương 142: Ngủ ngàn kiếp
Hắn bơi tới đâu là nước sông đỏ tới đó, gương mặt sớm đã trắng bệch như xác chết, cánh tay rắn chắc giờ đã mềm yếu như nhi nữ. Gần đến bờ, ý thức lại tụt dốc, hắn hụt chân để nước sông nhấn chìm hắn xuống bên dưới.
Cơ thể gần như đạt giới hạn, không còn quơ quào loạn xạ nữa, trong lòng nước mờ mờ ảo ảo hình bóng nữ nhân hắn yêu xuất hiện trước mắt.
" Vương Minh, chàng đến rồi! "
" Ngạn Nhi... "
Từng đợt bóng nước từ miệng hắn trào ra, cơn đau khắp người khiến hắn khôi phục lại thần trí cố ngoi lên trên. Bờ hoa bỉ ngạn còn cách không xa, dù cho cơ thể đã đạt giới hạn hắn cũng chẳng màn, tiếp tục bơi đến khi người nằm lên vườn hoa đỏ rực.
Máu từ thân hắn không ngừng chảy, hòa với màu đỏ tươi của bỉ ngạn không còn nhận dạng được đâu là hoa đâu là máu. Hắn thở hổn hển thô nặng, đôi ngươi đen láy co rúm thu vào quan cảnh xung quanh.
Bỉ ngạn đong đưa trong gió lộng, mùi thơm thoang thoảng làm đầu óc hắn dịu đi vài phần, cả cơ thể dường như cũng bớt đau đớn.
Gương mặt hắn bây giờ không còn giữ nét tuấn lãnh của một ma thần, toàn những vết trầy xước, máu me chi chít, thất thần như một kẻ gần chạm ngưỡng cửa âm giới.
" Ngạn Nhi... "
Hắn lồm cồm ngồi dậy, dùng chút hơi tàn tiếp tục tìm kiếm, từng đóa hoa bị hắn bơi móc, ướm đầy máu tươi từ hai tay hắn.
" Ngạn Nhi, ta biết nàng ở đây "
" Ngạn Nhi nàng ra gặp ta đi "
Ngón tay nứt nẻ đầy máu run rẩy, chạm hết đóa này đến đóa khác, hắn loay hoay như một tên làm vườn cần mẫn. Bởi vì chân thân của Y Ngạn là hoa bỉ ngạn, hắn tin chắc nàng đang ở đâu đó trong hàng vạn đóa hoa ở đây mà cực lực tìm kiếm.
Tuy nhiên, vạn đóa đều giống nhau từ màu sắc đến hình dáng, hắn có kiếm đến hoa đỏ mắt vẫn không tìm ra sự khác biệt, thật sự khó mà phân biệt được đâu là nguyên thần của Y Ngạn.
Lật tung cả một vùng trong vô vọng, hắn lại di chuyển đến chỗ khác, sức cùng lực kiệt đứng lên rồi lại ngã xuống, hết lần này đến lần khác. Vườn hoa bỉ ngạn bị hắn phủ thân to lớn lên làm xáo trộn từng nơi nhỏ.
Hoa Ảnh ẩn thân chứng kiến hắn khổ sở, cười tà tứ nhìn sang nguyên thần của Y Ngạn đang bị y giam giữ ở rất gần với nam nhân ấy, vậy mà hắn lại không tìm ra.
Tiếng cười khúc khích bất chợt vang lên, Hoa Ảnh ngồi lơ lửng trong không trung hiện thân ngó xuống, trêu đùa nói.
" Ma thần sao lại đại giá quan lâm Vong Xuyên thế kia? "
Thanh âm của trẻ con lanh lảnh trong màn đêm tĩnh mịch, Tinh Vương Minh bị âm thanh này gây chú ý, ngước đầu ngó khắp nơi.
Trong không trung là tiểu cô nương chạc 12 13 ngồi chống cằm nhìn hắn cười cười rất tươi.
" Ngươi là ai? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút đề phòng, hắn chau mày đánh giá tiểu cô nương, người này không hề có âm khí tỏa ra, cả thanh khí cũng không có, dường khí của người thường lại càng không, khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
Nghe kể rằng, ở Vong Xuyên cũng có người canh giữ, quản lí các u linh và con sông kia, khi nãy hắn còn nhầm tưởng người chèo thuyền là kẻ canh giữ Vong Xuyên, nhưng hiện giờ nhìn thấy tiểu cô nương lơ lửng ấy, hắn đã ngộ ra.
" Ngươi là người canh giữ Vong Xuyên "
Hoa Ảnh cười cười gian tà, mắt to tròn nhăn nhúm nặng nề, sảng khoái đáp.
" Phải, ta là Hoa Ảnh, là người canh giữ Vong Xuyên này "
" Người canh giữ Vong Xuyên... "
Hắn độc âm trong miệng, đầu óc bỗng dưng bừng sáng trong tức thì.
- Như vậy...chẳng phải sẽ biết Y Ngạn ở đâu sao?
Ngay lập tức, hắn quỳ rạp dưới đất, ngẩng mặt tả tơi nặn ra nụ cười có chút hy vọng, khẩn trương tra hỏi.
" Hoa Ảnh, có phải, có phải ngươi biết Tinh Y Ngạn ở đâu? "
" Biết "
Hoa Ảnh cười duyên, tinh nghịch đáp, tay chống cằm gõ nhẹ từng nhịp vào gò má phiếm hồng, nghiêng đầu chờ đợi câu nói tiếp theo mà trong lòng y sớm đã đoán được.
Quả nhiên, nam nhân quỳ dưới đám hoa bỉ ngạn, lết gối đến gần chỗ Hoa Ảnh, thời khắc này hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, cả thể diện, niềm kiêu hãnh của một ma thần cũng vứt bỏ.
Hắn dập đầu hèn mọn, cầu xin.
" Hoa Ảnh, ta cầu xin ngươi, hãy chỉ cho ta biết nàng ấy đang ở đâu? "
Hoa Ảnh khẽ cười tà mị, gió đung đưa từng tấc vải đỏ dần mờ nhạt, người từ từ hòa vào trong không khí, thanh âm văng vẳng để lại.
" Vạn hoa chỉ có một, dùng chân tình đổi lấy nguyên thần "
Đến thần không biết, đi quỷ không hay, cứ như thế mà để lại hắn quỳ bên dưới ngơ ngẩn nhìn một lúc.
Trong đầu ong ong câu nói ấy, không biết đã trôi qua canh mấy cửa ở Vong Xuyên chưa mở, hắn biết thời gian vẫn còn. Gấp gáp tìm kiếm, từng bụi hoa đều bị hắn lùng sục, không ngừng lẩm bẩm lại câu nói của Hoa Ảnh.
Vẫn không hiểu, dùng chân tình đổi lấy là dùng như thế nào? Hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ tìm từng đóa hoa.
" Tại sao không nhớ nổi? "
" Rốt cuộc nó đã được hình thành bằng gì? "
" Dùng cái gì để yêu? Dùng kiểu gì? Dùng cái gì để đổi lấy? "
" Tại sao ta không hiểu chứ? "
Hắn hồ mê loạn ngữ lẩm bẩm, đầu óc rối tinh rối mù, tâm ma trong người hắn hiện giờ lại không hề xuất hiện, nó hoàn toàn bị nỗi đau trong tim hắn đàn áp nằm gọn ở một góc trái tim.
" Ngạn Nhi...ha... "
Lệ rơi tràn ly, hắn ngửa cổ cười ngặt nghẽo, gần như không còn hy vọng nữa. Đến cuối cùng thành bại chẳng thể nói một lời, hắn ngẩn ngơ tang thương, lảm nhảm.
" Ngạn Nhi...đúng là tựa khách qua đường... "
" Chung quy ta vẫn là đuổi theo thư hư vô bất định "
" Ngạn Nhi, lệ đã chảy thành sông rồi...liệu nàng có thấy không? "
" Tim ta đau quá, sao nó lại đau thế này? "
Cảm giác như lần Y Ngạn rút gân trả hắn, lấy máu bỏ đi, tâm đến phế liệt, nộ khí công tâm khiến hắn thổ huyết. Nước mắt rào rạt chảy theo máu, hắn gục ngã dưới đất, không còn cảm nhận được hơi thở của bản thân.
Chung quy trái tim này đã chịu quá nhiều tổn thương, mọi thứ bây giờ đối với hắn đều trở nên vô thanh vô tức.
Hắn lồm cồm đứng lên, xiêm y trên người rách rưới ướm đầm máu, hắn nhẹ nhàng đưa tay vào lồng ngực lấy nội đan ra ngoài, ảm đạm ngắm nghía.
" Tinh Y Ngạn, nếu ở thế gian không còn nàng nữa ma thần ta nguyện ở Vong Xuyên ngủ ngàn kiếp để gặp nàng... "
Cơ thể gần như đạt giới hạn, không còn quơ quào loạn xạ nữa, trong lòng nước mờ mờ ảo ảo hình bóng nữ nhân hắn yêu xuất hiện trước mắt.
" Vương Minh, chàng đến rồi! "
" Ngạn Nhi... "
Từng đợt bóng nước từ miệng hắn trào ra, cơn đau khắp người khiến hắn khôi phục lại thần trí cố ngoi lên trên. Bờ hoa bỉ ngạn còn cách không xa, dù cho cơ thể đã đạt giới hạn hắn cũng chẳng màn, tiếp tục bơi đến khi người nằm lên vườn hoa đỏ rực.
Máu từ thân hắn không ngừng chảy, hòa với màu đỏ tươi của bỉ ngạn không còn nhận dạng được đâu là hoa đâu là máu. Hắn thở hổn hển thô nặng, đôi ngươi đen láy co rúm thu vào quan cảnh xung quanh.
Bỉ ngạn đong đưa trong gió lộng, mùi thơm thoang thoảng làm đầu óc hắn dịu đi vài phần, cả cơ thể dường như cũng bớt đau đớn.
Gương mặt hắn bây giờ không còn giữ nét tuấn lãnh của một ma thần, toàn những vết trầy xước, máu me chi chít, thất thần như một kẻ gần chạm ngưỡng cửa âm giới.
" Ngạn Nhi... "
Hắn lồm cồm ngồi dậy, dùng chút hơi tàn tiếp tục tìm kiếm, từng đóa hoa bị hắn bơi móc, ướm đầy máu tươi từ hai tay hắn.
" Ngạn Nhi, ta biết nàng ở đây "
" Ngạn Nhi nàng ra gặp ta đi "
Ngón tay nứt nẻ đầy máu run rẩy, chạm hết đóa này đến đóa khác, hắn loay hoay như một tên làm vườn cần mẫn. Bởi vì chân thân của Y Ngạn là hoa bỉ ngạn, hắn tin chắc nàng đang ở đâu đó trong hàng vạn đóa hoa ở đây mà cực lực tìm kiếm.
Tuy nhiên, vạn đóa đều giống nhau từ màu sắc đến hình dáng, hắn có kiếm đến hoa đỏ mắt vẫn không tìm ra sự khác biệt, thật sự khó mà phân biệt được đâu là nguyên thần của Y Ngạn.
Lật tung cả một vùng trong vô vọng, hắn lại di chuyển đến chỗ khác, sức cùng lực kiệt đứng lên rồi lại ngã xuống, hết lần này đến lần khác. Vườn hoa bỉ ngạn bị hắn phủ thân to lớn lên làm xáo trộn từng nơi nhỏ.
Hoa Ảnh ẩn thân chứng kiến hắn khổ sở, cười tà tứ nhìn sang nguyên thần của Y Ngạn đang bị y giam giữ ở rất gần với nam nhân ấy, vậy mà hắn lại không tìm ra.
Tiếng cười khúc khích bất chợt vang lên, Hoa Ảnh ngồi lơ lửng trong không trung hiện thân ngó xuống, trêu đùa nói.
" Ma thần sao lại đại giá quan lâm Vong Xuyên thế kia? "
Thanh âm của trẻ con lanh lảnh trong màn đêm tĩnh mịch, Tinh Vương Minh bị âm thanh này gây chú ý, ngước đầu ngó khắp nơi.
Trong không trung là tiểu cô nương chạc 12 13 ngồi chống cằm nhìn hắn cười cười rất tươi.
" Ngươi là ai? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút đề phòng, hắn chau mày đánh giá tiểu cô nương, người này không hề có âm khí tỏa ra, cả thanh khí cũng không có, dường khí của người thường lại càng không, khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
Nghe kể rằng, ở Vong Xuyên cũng có người canh giữ, quản lí các u linh và con sông kia, khi nãy hắn còn nhầm tưởng người chèo thuyền là kẻ canh giữ Vong Xuyên, nhưng hiện giờ nhìn thấy tiểu cô nương lơ lửng ấy, hắn đã ngộ ra.
" Ngươi là người canh giữ Vong Xuyên "
Hoa Ảnh cười cười gian tà, mắt to tròn nhăn nhúm nặng nề, sảng khoái đáp.
" Phải, ta là Hoa Ảnh, là người canh giữ Vong Xuyên này "
" Người canh giữ Vong Xuyên... "
Hắn độc âm trong miệng, đầu óc bỗng dưng bừng sáng trong tức thì.
- Như vậy...chẳng phải sẽ biết Y Ngạn ở đâu sao?
Ngay lập tức, hắn quỳ rạp dưới đất, ngẩng mặt tả tơi nặn ra nụ cười có chút hy vọng, khẩn trương tra hỏi.
" Hoa Ảnh, có phải, có phải ngươi biết Tinh Y Ngạn ở đâu? "
" Biết "
Hoa Ảnh cười duyên, tinh nghịch đáp, tay chống cằm gõ nhẹ từng nhịp vào gò má phiếm hồng, nghiêng đầu chờ đợi câu nói tiếp theo mà trong lòng y sớm đã đoán được.
Quả nhiên, nam nhân quỳ dưới đám hoa bỉ ngạn, lết gối đến gần chỗ Hoa Ảnh, thời khắc này hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, cả thể diện, niềm kiêu hãnh của một ma thần cũng vứt bỏ.
Hắn dập đầu hèn mọn, cầu xin.
" Hoa Ảnh, ta cầu xin ngươi, hãy chỉ cho ta biết nàng ấy đang ở đâu? "
Hoa Ảnh khẽ cười tà mị, gió đung đưa từng tấc vải đỏ dần mờ nhạt, người từ từ hòa vào trong không khí, thanh âm văng vẳng để lại.
" Vạn hoa chỉ có một, dùng chân tình đổi lấy nguyên thần "
Đến thần không biết, đi quỷ không hay, cứ như thế mà để lại hắn quỳ bên dưới ngơ ngẩn nhìn một lúc.
Trong đầu ong ong câu nói ấy, không biết đã trôi qua canh mấy cửa ở Vong Xuyên chưa mở, hắn biết thời gian vẫn còn. Gấp gáp tìm kiếm, từng bụi hoa đều bị hắn lùng sục, không ngừng lẩm bẩm lại câu nói của Hoa Ảnh.
Vẫn không hiểu, dùng chân tình đổi lấy là dùng như thế nào? Hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ tìm từng đóa hoa.
" Tại sao không nhớ nổi? "
" Rốt cuộc nó đã được hình thành bằng gì? "
" Dùng cái gì để yêu? Dùng kiểu gì? Dùng cái gì để đổi lấy? "
" Tại sao ta không hiểu chứ? "
Hắn hồ mê loạn ngữ lẩm bẩm, đầu óc rối tinh rối mù, tâm ma trong người hắn hiện giờ lại không hề xuất hiện, nó hoàn toàn bị nỗi đau trong tim hắn đàn áp nằm gọn ở một góc trái tim.
" Ngạn Nhi...ha... "
Lệ rơi tràn ly, hắn ngửa cổ cười ngặt nghẽo, gần như không còn hy vọng nữa. Đến cuối cùng thành bại chẳng thể nói một lời, hắn ngẩn ngơ tang thương, lảm nhảm.
" Ngạn Nhi...đúng là tựa khách qua đường... "
" Chung quy ta vẫn là đuổi theo thư hư vô bất định "
" Ngạn Nhi, lệ đã chảy thành sông rồi...liệu nàng có thấy không? "
" Tim ta đau quá, sao nó lại đau thế này? "
Cảm giác như lần Y Ngạn rút gân trả hắn, lấy máu bỏ đi, tâm đến phế liệt, nộ khí công tâm khiến hắn thổ huyết. Nước mắt rào rạt chảy theo máu, hắn gục ngã dưới đất, không còn cảm nhận được hơi thở của bản thân.
Chung quy trái tim này đã chịu quá nhiều tổn thương, mọi thứ bây giờ đối với hắn đều trở nên vô thanh vô tức.
Hắn lồm cồm đứng lên, xiêm y trên người rách rưới ướm đầm máu, hắn nhẹ nhàng đưa tay vào lồng ngực lấy nội đan ra ngoài, ảm đạm ngắm nghía.
" Tinh Y Ngạn, nếu ở thế gian không còn nàng nữa ma thần ta nguyện ở Vong Xuyên ngủ ngàn kiếp để gặp nàng... "