Chương 148: Đại kết cục (END)
Nụ cười tươi hết cỡ nhanh chóng vụt tắt, ánh mắt dứt khoát, Y Ngạn lạnh giọng lời cuối.
" Giờ thì......tạm biệt, thánh nữ - Liễu Linh "
Thanh Luân Nguyệt trong tay đâm xuyên qua lồng ngực của Liễu Linh, nàng đoạt mạng ả, hủy luôn nội đan của ả thay vì hấp thụ.
Tâm ma vốn có trong người Y Ngạn hút lấy những ác nghiệp lớn do nàng gây ra dần trở nên mạnh mẽ. Tưởng rằng có thể lấy thân thể nàng nhưng lại không ngờ, ngay từ đầu khi vào cơ thể này nó đã bị nàng trấn áp.
Nó ra sức điều khiển, dùng toàn bộ ác nghiệp mà nó tích tụ đưa nàng vào ma đạo, cuối cùng vẫn không thành công. Ý chí của nàng quá kiên định, quá mạnh mẽ.
Chỉ thấy, nàng kéo một lọn tóc xoắn xoắn vào tay, khẽ cười mà nói với nó.
" Ngươi đừng cố gắn lấy thân xác của ta
Chúng ta đều sinh ra từ thạch thưởng cổ, sức mạnh đều là của chung
Ta lại là vật trấn áp ngươi, cho dù hôm nay ta có diệt cả thiên giới ngươi cũng không bao giờ điều khiển được ta "
" Ngoan ngoãn chuẩn bị cùng ta hóa kiếp đi, sẽ rất nhanh thôi "
Nàng thả ngay lọn tóc sương lê, cầm chắc Luân Nguyệt trong tay rảo bước đến chánh điện hồ tộc, ngồi lên ghế vương thủng thẳng chờ đợi.
Tâm ma không ngừng mắng chửi trong đầu nàng, mọi thứ hoàn toàn vô ích, nàng vẫn giả ngơ như nó chưa từng tồn tại trong người nàng.
Nơi linh thiêng của thiên giới trong một lúc nhuốm đầy máu, xác linh vật nằm ngổn ngang, chẳng mấy chốc tin Y Ngạn diệt hồ tộc đã đến tai thiên đế.
Thần tiên đều kéo đến hồ tộc, chứng kiến khung cảnh không khỏi câm phẫn, thiên đế chất vấn nàng, nhận lại là lời nói không biết trời cao đấy dầy.
" Liễu Linh tâm địa độc ác giết người không gớm tay vốn không xứng làm tiên
Hồ tộc mù quán bao che cho một thánh nữ tâm địa rắn rết mới nhận cái kết này
Ta chỉ là thay trời hành đạo "
" Vả lại, ta làm hoa linh bao lâu nay thấy tam giới này chẳng có gì hay ho
Hôm nay Tinh Y Ngạn ta sẽ hủy diệt tất cả lập lại một trật tự mới "
Nàng cố ý gây hiềm khích với thiên giới, còn cho họ thấy cả tâm ma trong người nàng, bao gồm cả sức mạnh thượng cổ của nàng đe dọa đến họ.
Thiên đế chỉ tội nàng, tàn sát hồ tộc tội lỗi đầy mình còn muốn hủy diệt tam giới, bắt buộc họ phải ra tay trừng trị nàng.
Nhưng, nàng thật sự quá mạnh, do trong người vốn có sức mạnh thượng cổ, còn hấp thụ rất nhiều nội đan của hồ tộc, căn bản không ai đánh lại nàng.
Nghiệp chướng nhiều đến mức đánh động trời cao kéo đến lôi kiếp. Khi Y Ngạn trông thấy lôi kiếp mà nàng chờ đợi cũng xuất hiện, cuối cùng mới thôi không đả thương người khác.
Tâm ma trong cơ thể nàng bấy giờ mới biết được mục đích gây chiến với thiên giới của Y Ngạn, chung quy vì mượn lôi kiếp triệt tiêu nó.
Cơ thể của Tinh Vương Minh tu luyện đạt mức có thể chống chịu lôi kiếp, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới nó. Nhưng, còn cơ thể của Y Ngạn thì trái ngược hoàn toàn, nếu nàng trúng lôi kiếp nó và nàng đều sẽ biến mất vĩnh viễn.
Sau cùng lại thua cho một nữ nhân, tâm ma không cam lòng cố điều khiển thân thể Y Ngạn trốn chạy khỏi lôi kiếp. Thế nhưng, bây giờ trốn thì đã quá muộn rồi.
Người của thiên giới lập trận pháp tấn công, Y Ngạn buông xuôi chống đối, tiếp nhận họ từng người đả thương nàng, lợi dụng họ phá hủy đi sức mạnh vốn có bên trong, nàng dần trở nên yếu đi, yếu đến mức chỉ cần một tia sét của lôi kiếp giáng xuống nàng sẽ tiêu biến mãi mãi.
Họ đánh nàng văng ra vùng không trung trắng muốt, cơ thể lơ lửng nhiễm đầy máu tươi chờ đợi.
Lôi kiếp sớm đã vây lấy nàng, ngay khi tia sét bổ xuống thì đột nhiên cơ thể bị một lực hút kéo lấy tránh khỏi tia sét trí mạng.
" Ngạn Nhi "
Tinh Vương Minh, hắn từ lúc nào đã tỉnh dậy, còn sử dụng được thần lực, cỏ u hồn không còn chế ngự được hắn.
Phía sau hắn là hàng vạn yêu ma, hắn ôm lấy nàng trong không trung, ánh mắt chứa đựng bi thương nhìn nàng, thâm tình nói.
" Ngạn Nhi, ở đây nguy hiểm quá, ta đến bảo vệ nàng "
" Vương Minh...muộn rồi...chàng không còn cứu được ta nữa đâu "
Y Ngạn gian nan đẩy hắn ra, hắn lại ra sức giam cầm nàng trong vòng tay, đôi mắt vẫn còn rất thâm tình, yêu chiều nàng.
" Ngạn Nhi, không muộn, nàng biết đổi tim ta cũng biết "
Hắn vuốt ve trên khuôn mặt tàn tạ của nàng cười nhạt.
Như nhận ra ý đồ của hắn, nàng muốn ngăn nhưng không thể, người nàng có quá nhiều vết thương chẳng còn sức kháng cự.
Người bên thiên giới nhìn thấy ma thần xuất hiện, biết hắn đến vì nữ nhân kia không một ai dám manh động, vốn định nói lý với hắn nhưng còn chưa mở miệng hắn đã phất tay ngăn cách hai bên thiên - ma.
" Ngạn Nhi, nàng yêu tam giới này...ta cũng yêu...vì nó có nàng...
Sau này sống cho thật tốt, ta lấy tính mạng này trả lại những gì ta đã nợ
Trả lại cho nàng một ca ca, trả cho nàng một phu quân cam đảm dám vì nàng làm tất cả... "
Hắn nâng niu Y Ngạn lần cuối, nụ cười thật tươi nặn ra từ khuôn mặt đậm bi thương. Hắn không còn lưu luyến hôn nàng nữa, cứ như thế dùng thần lực trao đổi tim về lại như cũ.
Cơ thể mảnh mai vô lực ngả ra sau, nàng lập tức bị Lưu Ly và Hữu Bạch chờ sẵn giam giữ, mắt ai cũng đầy mất mát nhìn lên cao.
Tam giới chứng kiến hắn đi vào vùng lôi kiếp rất nhẹ nhàng, moi ra nội đan của mình. Hắn biết cơ thể có thể kháng cự lôi kiếp, nhưng nếu để nội đan bị sét đấm trực tiếp, hắn sẽ chết.
Tâm ma về lại thân hắn không ngừng dùng đủ lời lẽ khuất phục hắn, tuyệt nhiên điều vô dụng, sâu trong tâm đã quyết định hy sinh thân mình để đổi lấy tam giới, đổi lấy tính mạng nữ nhân hắn yêu.
Y Ngạn ở bên dưới với tay gào thét, hắn dường như không còn nghe được lời nói của nàng, chỉ thấy nàng mắt ướt đỏ hoe.
Nam nhân cười thật nhẹ nhõm, khóe miệng lưu luyến độc âm.
" Ngạn Nhi, tạm - biệt "
Những tia lôi kiếp trực tiếp đánh vào người hắn, đánh vào nội đan, phá hủy tu vi mười mấy vạn năm của hắn. Chẳng mấy chốc cả bầu trời ướm lên một màu đỏ u buồn.
" VƯƠNG MINH!!!!! "
Tiếng hét thống khổ không hơn được tiếng sấm, Y Ngạn dùng toàn sức lực kháng cự lại giam cầm của Lưu Ly và Hữu Bạch. Nàng thoát lên trời cao chẳng kịp với tay.
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng "
Hắn chầm chầm nhắm mắt, cuối cùng buông xuôi cánh tay chẳng kịp nắm lấy nàng, tâm ma trong người đã tiêu biến, tam giới đã bình yên, nguyên thần của hắn dần dần mờ nhạt.
" Không, Vương Minh, quay lại đây, chàng quay lại đây "
Bụi vụn linh khí vương vấn tựa kiếp phù du, Y Ngạn không do dự moi nội đan của mình, hút lấy linh khí.
" Tinh Vương Minh kiếp này Tinh Y Ngạn ta nhất định không sống một mình "
Nàng dùng chính tu vi 9 vạn năm giữ cho nguyên thần của hắn vào trong nội đạn. Chân thân của nàng và hắn cùng lúc hiện ra, sinh mạng của nàng và hắn hợp làm một.
Người khác chỉ thấy họ vì nhau mà hy sinh, lại không biết rằng Hà Đức trốn sau những vầng mây đỏ thẫm, âm thầm dùng mạng sống của mình bảo vệ chân thân của cả hai.
Cuối cùng, thuộc hạ duy nhất ra đi một cách lặng lẽ, về sau không còn ai biết đến sự tồn tại của Hà Đức.
Lưu Ly trở thành nữ đế cai quản ma giới, tiếp nhận nhiệm vụ được bàn giao trước đó, ngàn năm giữ hòa bình tam giới, ngàn năm nuôi dưỡng Tinh Vương Minh và Tinh Y Ngạn.
Rất lâu sau đó, giao long ôm bỉ ngạn ngủ ngàn năm ở ma giới cũng tỉnh dậy, nó ngậm lấy đóa hoa bay lên trời cao, gầm lên một tiếng đánh động tam giới.
Ba vạn năm, hai linh vật hấp thụ linh khí cuối cùng cũng hóa thành hình người, hắn ôm nàng còn chưa mở mắt trong vầng mây ngũ sắc, khẽ hôn đánh thức nàng.
Cô nương diễm lệ mở mắt e thẹn, nàng choàng tay lên cổ hắn, nhỏm người hôn lên môi hắn.
- Đau đến vậy, giận đến vậy, xót xa đến vậy, yêu đến vậy, hận đến vậy, sâu đậm đến thế
- Tình yêu của ai điên cuồng, tùy hứng buông thả
- Sau mỗi tranh chấp không buông bỏ thì phía trước sẽ là cầu vồng
" Giờ thì......tạm biệt, thánh nữ - Liễu Linh "
Thanh Luân Nguyệt trong tay đâm xuyên qua lồng ngực của Liễu Linh, nàng đoạt mạng ả, hủy luôn nội đan của ả thay vì hấp thụ.
Tâm ma vốn có trong người Y Ngạn hút lấy những ác nghiệp lớn do nàng gây ra dần trở nên mạnh mẽ. Tưởng rằng có thể lấy thân thể nàng nhưng lại không ngờ, ngay từ đầu khi vào cơ thể này nó đã bị nàng trấn áp.
Nó ra sức điều khiển, dùng toàn bộ ác nghiệp mà nó tích tụ đưa nàng vào ma đạo, cuối cùng vẫn không thành công. Ý chí của nàng quá kiên định, quá mạnh mẽ.
Chỉ thấy, nàng kéo một lọn tóc xoắn xoắn vào tay, khẽ cười mà nói với nó.
" Ngươi đừng cố gắn lấy thân xác của ta
Chúng ta đều sinh ra từ thạch thưởng cổ, sức mạnh đều là của chung
Ta lại là vật trấn áp ngươi, cho dù hôm nay ta có diệt cả thiên giới ngươi cũng không bao giờ điều khiển được ta "
" Ngoan ngoãn chuẩn bị cùng ta hóa kiếp đi, sẽ rất nhanh thôi "
Nàng thả ngay lọn tóc sương lê, cầm chắc Luân Nguyệt trong tay rảo bước đến chánh điện hồ tộc, ngồi lên ghế vương thủng thẳng chờ đợi.
Tâm ma không ngừng mắng chửi trong đầu nàng, mọi thứ hoàn toàn vô ích, nàng vẫn giả ngơ như nó chưa từng tồn tại trong người nàng.
Nơi linh thiêng của thiên giới trong một lúc nhuốm đầy máu, xác linh vật nằm ngổn ngang, chẳng mấy chốc tin Y Ngạn diệt hồ tộc đã đến tai thiên đế.
Thần tiên đều kéo đến hồ tộc, chứng kiến khung cảnh không khỏi câm phẫn, thiên đế chất vấn nàng, nhận lại là lời nói không biết trời cao đấy dầy.
" Liễu Linh tâm địa độc ác giết người không gớm tay vốn không xứng làm tiên
Hồ tộc mù quán bao che cho một thánh nữ tâm địa rắn rết mới nhận cái kết này
Ta chỉ là thay trời hành đạo "
" Vả lại, ta làm hoa linh bao lâu nay thấy tam giới này chẳng có gì hay ho
Hôm nay Tinh Y Ngạn ta sẽ hủy diệt tất cả lập lại một trật tự mới "
Nàng cố ý gây hiềm khích với thiên giới, còn cho họ thấy cả tâm ma trong người nàng, bao gồm cả sức mạnh thượng cổ của nàng đe dọa đến họ.
Thiên đế chỉ tội nàng, tàn sát hồ tộc tội lỗi đầy mình còn muốn hủy diệt tam giới, bắt buộc họ phải ra tay trừng trị nàng.
Nhưng, nàng thật sự quá mạnh, do trong người vốn có sức mạnh thượng cổ, còn hấp thụ rất nhiều nội đan của hồ tộc, căn bản không ai đánh lại nàng.
Nghiệp chướng nhiều đến mức đánh động trời cao kéo đến lôi kiếp. Khi Y Ngạn trông thấy lôi kiếp mà nàng chờ đợi cũng xuất hiện, cuối cùng mới thôi không đả thương người khác.
Tâm ma trong cơ thể nàng bấy giờ mới biết được mục đích gây chiến với thiên giới của Y Ngạn, chung quy vì mượn lôi kiếp triệt tiêu nó.
Cơ thể của Tinh Vương Minh tu luyện đạt mức có thể chống chịu lôi kiếp, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới nó. Nhưng, còn cơ thể của Y Ngạn thì trái ngược hoàn toàn, nếu nàng trúng lôi kiếp nó và nàng đều sẽ biến mất vĩnh viễn.
Sau cùng lại thua cho một nữ nhân, tâm ma không cam lòng cố điều khiển thân thể Y Ngạn trốn chạy khỏi lôi kiếp. Thế nhưng, bây giờ trốn thì đã quá muộn rồi.
Người của thiên giới lập trận pháp tấn công, Y Ngạn buông xuôi chống đối, tiếp nhận họ từng người đả thương nàng, lợi dụng họ phá hủy đi sức mạnh vốn có bên trong, nàng dần trở nên yếu đi, yếu đến mức chỉ cần một tia sét của lôi kiếp giáng xuống nàng sẽ tiêu biến mãi mãi.
Họ đánh nàng văng ra vùng không trung trắng muốt, cơ thể lơ lửng nhiễm đầy máu tươi chờ đợi.
Lôi kiếp sớm đã vây lấy nàng, ngay khi tia sét bổ xuống thì đột nhiên cơ thể bị một lực hút kéo lấy tránh khỏi tia sét trí mạng.
" Ngạn Nhi "
Tinh Vương Minh, hắn từ lúc nào đã tỉnh dậy, còn sử dụng được thần lực, cỏ u hồn không còn chế ngự được hắn.
Phía sau hắn là hàng vạn yêu ma, hắn ôm lấy nàng trong không trung, ánh mắt chứa đựng bi thương nhìn nàng, thâm tình nói.
" Ngạn Nhi, ở đây nguy hiểm quá, ta đến bảo vệ nàng "
" Vương Minh...muộn rồi...chàng không còn cứu được ta nữa đâu "
Y Ngạn gian nan đẩy hắn ra, hắn lại ra sức giam cầm nàng trong vòng tay, đôi mắt vẫn còn rất thâm tình, yêu chiều nàng.
" Ngạn Nhi, không muộn, nàng biết đổi tim ta cũng biết "
Hắn vuốt ve trên khuôn mặt tàn tạ của nàng cười nhạt.
Như nhận ra ý đồ của hắn, nàng muốn ngăn nhưng không thể, người nàng có quá nhiều vết thương chẳng còn sức kháng cự.
Người bên thiên giới nhìn thấy ma thần xuất hiện, biết hắn đến vì nữ nhân kia không một ai dám manh động, vốn định nói lý với hắn nhưng còn chưa mở miệng hắn đã phất tay ngăn cách hai bên thiên - ma.
" Ngạn Nhi, nàng yêu tam giới này...ta cũng yêu...vì nó có nàng...
Sau này sống cho thật tốt, ta lấy tính mạng này trả lại những gì ta đã nợ
Trả lại cho nàng một ca ca, trả cho nàng một phu quân cam đảm dám vì nàng làm tất cả... "
Hắn nâng niu Y Ngạn lần cuối, nụ cười thật tươi nặn ra từ khuôn mặt đậm bi thương. Hắn không còn lưu luyến hôn nàng nữa, cứ như thế dùng thần lực trao đổi tim về lại như cũ.
Cơ thể mảnh mai vô lực ngả ra sau, nàng lập tức bị Lưu Ly và Hữu Bạch chờ sẵn giam giữ, mắt ai cũng đầy mất mát nhìn lên cao.
Tam giới chứng kiến hắn đi vào vùng lôi kiếp rất nhẹ nhàng, moi ra nội đan của mình. Hắn biết cơ thể có thể kháng cự lôi kiếp, nhưng nếu để nội đan bị sét đấm trực tiếp, hắn sẽ chết.
Tâm ma về lại thân hắn không ngừng dùng đủ lời lẽ khuất phục hắn, tuyệt nhiên điều vô dụng, sâu trong tâm đã quyết định hy sinh thân mình để đổi lấy tam giới, đổi lấy tính mạng nữ nhân hắn yêu.
Y Ngạn ở bên dưới với tay gào thét, hắn dường như không còn nghe được lời nói của nàng, chỉ thấy nàng mắt ướt đỏ hoe.
Nam nhân cười thật nhẹ nhõm, khóe miệng lưu luyến độc âm.
" Ngạn Nhi, tạm - biệt "
Những tia lôi kiếp trực tiếp đánh vào người hắn, đánh vào nội đan, phá hủy tu vi mười mấy vạn năm của hắn. Chẳng mấy chốc cả bầu trời ướm lên một màu đỏ u buồn.
" VƯƠNG MINH!!!!! "
Tiếng hét thống khổ không hơn được tiếng sấm, Y Ngạn dùng toàn sức lực kháng cự lại giam cầm của Lưu Ly và Hữu Bạch. Nàng thoát lên trời cao chẳng kịp với tay.
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng "
Hắn chầm chầm nhắm mắt, cuối cùng buông xuôi cánh tay chẳng kịp nắm lấy nàng, tâm ma trong người đã tiêu biến, tam giới đã bình yên, nguyên thần của hắn dần dần mờ nhạt.
" Không, Vương Minh, quay lại đây, chàng quay lại đây "
Bụi vụn linh khí vương vấn tựa kiếp phù du, Y Ngạn không do dự moi nội đan của mình, hút lấy linh khí.
" Tinh Vương Minh kiếp này Tinh Y Ngạn ta nhất định không sống một mình "
Nàng dùng chính tu vi 9 vạn năm giữ cho nguyên thần của hắn vào trong nội đạn. Chân thân của nàng và hắn cùng lúc hiện ra, sinh mạng của nàng và hắn hợp làm một.
Người khác chỉ thấy họ vì nhau mà hy sinh, lại không biết rằng Hà Đức trốn sau những vầng mây đỏ thẫm, âm thầm dùng mạng sống của mình bảo vệ chân thân của cả hai.
Cuối cùng, thuộc hạ duy nhất ra đi một cách lặng lẽ, về sau không còn ai biết đến sự tồn tại của Hà Đức.
Lưu Ly trở thành nữ đế cai quản ma giới, tiếp nhận nhiệm vụ được bàn giao trước đó, ngàn năm giữ hòa bình tam giới, ngàn năm nuôi dưỡng Tinh Vương Minh và Tinh Y Ngạn.
Rất lâu sau đó, giao long ôm bỉ ngạn ngủ ngàn năm ở ma giới cũng tỉnh dậy, nó ngậm lấy đóa hoa bay lên trời cao, gầm lên một tiếng đánh động tam giới.
Ba vạn năm, hai linh vật hấp thụ linh khí cuối cùng cũng hóa thành hình người, hắn ôm nàng còn chưa mở mắt trong vầng mây ngũ sắc, khẽ hôn đánh thức nàng.
Cô nương diễm lệ mở mắt e thẹn, nàng choàng tay lên cổ hắn, nhỏm người hôn lên môi hắn.
- Đau đến vậy, giận đến vậy, xót xa đến vậy, yêu đến vậy, hận đến vậy, sâu đậm đến thế
- Tình yêu của ai điên cuồng, tùy hứng buông thả
- Sau mỗi tranh chấp không buông bỏ thì phía trước sẽ là cầu vồng