Chương 4: Trùng phùng
Tang lễ diễn ra cũng vô cùng đơn giản, người qua kẻ lại cũng ít, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Dã Thụy Yên đau lòng thẫn thờ chủ tang, gương mặt trắng bệch không có sức sống. Sắc tang não nề, y như hoà mình vào đó, u tối không ánh hồng
Lộ Thương Nguyệt bên cạnh lo lắng tang sự, bản thân cũng rất đau lòng, người đầu tiên mà cô coi là mẹ...vậy mà cũng đi rồi.
- Đến tang sự của người mà ta cũng không có tiền làm, đơn sơ như vậy...Ta đúng là kẻ phế vật mà... - Dã Thụy Yên cúi gầm mặt, trên tay liên tục đốt tiền vàng cho mẹ, đôi mắt như muốn rũ xuống, giọt lệ trên mi ứ đọng lại, chỉ cần một chút nữa liền rơi xuống đau lòng
Lộ Thương Nguyệt ôm nhẹ vai y, vuốt ve: Muốn khóc thì cứ khóc, huynh không cần chịu đựng...
Như động đến điểm cực cùng, Dã Thụy Yên cuối cùng không nhịn được nữa, sà vào lòng cô nức nở như một đứa trẻ chưa lớn. Cô cũng không nhịn được mà để nước mắt rơi. Trước kia, sinh li tử biệt như một điều bình thường, ngay cả khi bị phản bội cô cũng không rơi nước mắt. Vì thứ đó là minh chứng cho sự yếu đuối, nếu tôn chủ của một giới lại để người khác nhìn thấy đang rơi nước mắt, uy nghiêm sẽ biến mất như một cơn gió
- Huynh yên tâm, chắc chắn thái thái ở hiền gặp lành, kiếp sau...đầu thai vào nơi giàu sang phú quý, hưởng phúc cả đời
- Thật...sao?
- Đương nhiên, việc bây giờ của huynh là vực dậy tinh thần, tiếp tục sống tốt để cho người an tâm
- A Nguyệt cô nương, mẫu thân muốn ta thi tốt làm quan. Tuy ta cũng chỉ biết vài chữ...nhưng vì người, nhất định ta sẽ cố gắng
- Được, ta giúp huynh...
- ----------------------------_--------------------------_------------------
Nơi địa ngục tối tăm, muôn vàn tiếng gào thét khó chịu, đầy quỷ khí. Lộ Thương Nguyệt hiên ngang bước vào, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này, đã lâu không được cảm nhận, khắp người đầy ắp năng lượng. Xung quanh cô được bao bọc bởi một làn quỷ lệ đỏ đậm, bước đến đâu, mặt phẳng dưới chân bốc lửa đến đó. Bất kì kẻ nào ngáng chân cô, chỉ một cái phẩy tay liền tan ra trăm mảnh.
Diêm Vương nghe tiếng động lạ, liền phái binh ra xem tình hình. Chưa dứt câu thì Lộ Thương Nguyệt liền xuất hiện với gương mặt lạnh tanh
- Vị thần thánh phương nào, có việc gì mà hạ giá xuống đây?
Lộ Thương Nguyệt lướt qua hắn, trực tiếp chễm chệ ngồi trên ghế diêm Vương của hắn. Cô ra lệnh cho hắn đóng cửa lại, xung quanh liền có kết giới vô hình, không âm thanh nào được lọt ra ngoài
- Báo danh
- Tiểu thần là diêm Vương cai quản địa ngục, mới nhận chức cách đây 1000 năm. Không biết vị đại tiên đến đây có việc gì ạ?
Nghe xong cô liền cười khẩy, khinh bỉ ra mặt: - Đại tiên? Ngươi nhìn bản tôn giống bọn đạo mạo bỉ ổi đó ư? Thứ bản tôn tu là tà đạo, thiên kiếp chẳng hề hấn gì
Hắn liền sợ hãi lùi ra sau vài bước, cúi xuống cung kính, quay sang tên tiểu sai bên cạnh: - Mau mang sổ sách ra đây
- Tìm cho ta một yêu tộc, tên là Yên Yên. Hắn ta đã đầu thai vào người nào
- Yêu tộc? Trước giờ điện diêm la chỉ cai quản người trần, tại sao lại có yêu tộc ở đây? Chắc đại nhân đã có gì nhầm lẫn
- Phí lời, mau tìm đi
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cũng thấy một tia hy vọng: Bẩm đại nhân, kẻ này đã trải qua bảy kiếp luân hồi, hiện nay đang là một dân thường
Lộ Thương Nguyệt làm phép, thoắt cái cuốn sổ đã xuất hiện trong tay nàng. Quả nhiên là y... Trong chớp mắt, tờ giấy ghi số mệnh của y liền biến mất, tan vào không trung
- Đại nhân, chuyện này là nghịch thiên, sẽ bị trừng phạt đó ạ...
- Bà lão là mẹ kiếp này của y, ngươi sắp xếp cho bà chỗ đầu thai tốt nhất. Cụ thể thì chắc bản tôn không cần giải thích. Đã hiểu chưa?
Diêm Vương liền răm rắp nghe theo lệnh, dặn người sắp xếp
- Còn ngươi...
- Đại nhân yên tâm, chuyện hôm nay, tiểu nhân chắc chắn không hé nửa lời.
Hắn vừa dứt lời, Lộ Thương Nguyệt liền biến mất, chỉ còn để lại chiếc ghế trống
Tên tiểu sai bên cạnh thấy vậy liền thắc mắc: Đại nhân, sao phải nghe lời cô ta đến như vậy?
- Ngươi không hiểu, nàng ta chắc chắn không phải kẻ bình thường, theo ta, công lực của nàng ta ắt hẳn cao hơn cả La Bàn thượng tiên. Chúng ta dây vào chắc chắn kết cục sẽ thảm thương
Lộ Thương Nguyệt sau khi thoát khỏi đó, xuất hiện trong khu rừng trúc cao ngất ngưởng. Cô hít lấy một hơi nội lực, cảm giác khí huyết dâng trào, sảng khoái không tưởng. Lệ khí ở nơi ngục tù một phần nào đó đã giúp tôn chủ tăng thêm công lực, đồng thời chữa được vết thương lâu năm. Cô vận hết công suất, xung quanh ba dặm cây cối liền ngã rạp xuống tạo thành vòng tròn khổng lồ có tâm điểm. Đôi mắt phút chốc đỏ ngầu, đằng đằng sát khí
- Cảm giác này.... Lộ Thương Nguyệt ngửi thấy mùi hương đặc biệt rất quen thuộc, đôi tay cô run run nắm lại, kì vọng quay ra sau
- Bái kiến tôn chủ, Vô Ảnh có mặt
Lộ Thương Nguyệt quay về phía nam nhân hắc y đằng sau. Khuôn mặt y trông rất anh tú, sống mũi cao nhưng đôi mắt lại có chút đỏ ngầu. Trên thân bị trói bằng dây xích nặng cả vài tấn, tay chân đều bị khoá lại. Không màng đau đớn mà quỳ xuống bái kiến cô
- Vô Ảnh?
- Cuối cùng tôn chủ cũng trở về...
Lộ Thương Nguyệt nhìn hoàn cảnh của hắn, đau lòng vuốt ve mái tóc bù xù xoã ngang khuôn mặt: Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?
Không đầy một khắc, cô dùng công lực phá bỏ dây xích nặng quấn quanh người hắn, truyền nội lực chữa thương cho hắn. Quỷ vương tàn ác nhất trong mắt người đời, lại không thể trơ ra nhìn thuộc hạ mình bị tù đày. Lộ Thương Nguyệt sau khi chữa trị cho hắn, cơ thể liền có chút suy nhược, thiết nghĩ bị ma trận hút sự sống suốt ba nghìn năm, cơ thể chưa thể hồi phục hoàn toàn
- Tôn chủ, cuối cùng người cũng quay trở lại
- Trước đó ta đã lập dao kèo với thiên tộc, sẽ không động chạm đến các ngươi. Tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
- Bẩm tôn chủ, sau khi người đi, thiên giới liền phá vỡ bội tín, để chiếm đc ma giới chúng liền thay kẻ bội bạc kia vào chỗ của người. Bây giờ, chúng ta sống mà như đã chết, hành hạ đêm ngày
Đôi mắt Vô Ảnh đỏ hoe giận dữ, Bàn tay y nắm chặt, cúi gằm mặt xuống không dám đối mặt với tôn chủ của mình. Y cho rằng mọi việc là do y vô dụng, k giúp được gì cho quê hương mình..
Lộ Thương Nguyệt bên cạnh lo lắng tang sự, bản thân cũng rất đau lòng, người đầu tiên mà cô coi là mẹ...vậy mà cũng đi rồi.
- Đến tang sự của người mà ta cũng không có tiền làm, đơn sơ như vậy...Ta đúng là kẻ phế vật mà... - Dã Thụy Yên cúi gầm mặt, trên tay liên tục đốt tiền vàng cho mẹ, đôi mắt như muốn rũ xuống, giọt lệ trên mi ứ đọng lại, chỉ cần một chút nữa liền rơi xuống đau lòng
Lộ Thương Nguyệt ôm nhẹ vai y, vuốt ve: Muốn khóc thì cứ khóc, huynh không cần chịu đựng...
Như động đến điểm cực cùng, Dã Thụy Yên cuối cùng không nhịn được nữa, sà vào lòng cô nức nở như một đứa trẻ chưa lớn. Cô cũng không nhịn được mà để nước mắt rơi. Trước kia, sinh li tử biệt như một điều bình thường, ngay cả khi bị phản bội cô cũng không rơi nước mắt. Vì thứ đó là minh chứng cho sự yếu đuối, nếu tôn chủ của một giới lại để người khác nhìn thấy đang rơi nước mắt, uy nghiêm sẽ biến mất như một cơn gió
- Huynh yên tâm, chắc chắn thái thái ở hiền gặp lành, kiếp sau...đầu thai vào nơi giàu sang phú quý, hưởng phúc cả đời
- Thật...sao?
- Đương nhiên, việc bây giờ của huynh là vực dậy tinh thần, tiếp tục sống tốt để cho người an tâm
- A Nguyệt cô nương, mẫu thân muốn ta thi tốt làm quan. Tuy ta cũng chỉ biết vài chữ...nhưng vì người, nhất định ta sẽ cố gắng
- Được, ta giúp huynh...
- ----------------------------_--------------------------_------------------
Nơi địa ngục tối tăm, muôn vàn tiếng gào thét khó chịu, đầy quỷ khí. Lộ Thương Nguyệt hiên ngang bước vào, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này, đã lâu không được cảm nhận, khắp người đầy ắp năng lượng. Xung quanh cô được bao bọc bởi một làn quỷ lệ đỏ đậm, bước đến đâu, mặt phẳng dưới chân bốc lửa đến đó. Bất kì kẻ nào ngáng chân cô, chỉ một cái phẩy tay liền tan ra trăm mảnh.
Diêm Vương nghe tiếng động lạ, liền phái binh ra xem tình hình. Chưa dứt câu thì Lộ Thương Nguyệt liền xuất hiện với gương mặt lạnh tanh
- Vị thần thánh phương nào, có việc gì mà hạ giá xuống đây?
Lộ Thương Nguyệt lướt qua hắn, trực tiếp chễm chệ ngồi trên ghế diêm Vương của hắn. Cô ra lệnh cho hắn đóng cửa lại, xung quanh liền có kết giới vô hình, không âm thanh nào được lọt ra ngoài
- Báo danh
- Tiểu thần là diêm Vương cai quản địa ngục, mới nhận chức cách đây 1000 năm. Không biết vị đại tiên đến đây có việc gì ạ?
Nghe xong cô liền cười khẩy, khinh bỉ ra mặt: - Đại tiên? Ngươi nhìn bản tôn giống bọn đạo mạo bỉ ổi đó ư? Thứ bản tôn tu là tà đạo, thiên kiếp chẳng hề hấn gì
Hắn liền sợ hãi lùi ra sau vài bước, cúi xuống cung kính, quay sang tên tiểu sai bên cạnh: - Mau mang sổ sách ra đây
- Tìm cho ta một yêu tộc, tên là Yên Yên. Hắn ta đã đầu thai vào người nào
- Yêu tộc? Trước giờ điện diêm la chỉ cai quản người trần, tại sao lại có yêu tộc ở đây? Chắc đại nhân đã có gì nhầm lẫn
- Phí lời, mau tìm đi
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cũng thấy một tia hy vọng: Bẩm đại nhân, kẻ này đã trải qua bảy kiếp luân hồi, hiện nay đang là một dân thường
Lộ Thương Nguyệt làm phép, thoắt cái cuốn sổ đã xuất hiện trong tay nàng. Quả nhiên là y... Trong chớp mắt, tờ giấy ghi số mệnh của y liền biến mất, tan vào không trung
- Đại nhân, chuyện này là nghịch thiên, sẽ bị trừng phạt đó ạ...
- Bà lão là mẹ kiếp này của y, ngươi sắp xếp cho bà chỗ đầu thai tốt nhất. Cụ thể thì chắc bản tôn không cần giải thích. Đã hiểu chưa?
Diêm Vương liền răm rắp nghe theo lệnh, dặn người sắp xếp
- Còn ngươi...
- Đại nhân yên tâm, chuyện hôm nay, tiểu nhân chắc chắn không hé nửa lời.
Hắn vừa dứt lời, Lộ Thương Nguyệt liền biến mất, chỉ còn để lại chiếc ghế trống
Tên tiểu sai bên cạnh thấy vậy liền thắc mắc: Đại nhân, sao phải nghe lời cô ta đến như vậy?
- Ngươi không hiểu, nàng ta chắc chắn không phải kẻ bình thường, theo ta, công lực của nàng ta ắt hẳn cao hơn cả La Bàn thượng tiên. Chúng ta dây vào chắc chắn kết cục sẽ thảm thương
Lộ Thương Nguyệt sau khi thoát khỏi đó, xuất hiện trong khu rừng trúc cao ngất ngưởng. Cô hít lấy một hơi nội lực, cảm giác khí huyết dâng trào, sảng khoái không tưởng. Lệ khí ở nơi ngục tù một phần nào đó đã giúp tôn chủ tăng thêm công lực, đồng thời chữa được vết thương lâu năm. Cô vận hết công suất, xung quanh ba dặm cây cối liền ngã rạp xuống tạo thành vòng tròn khổng lồ có tâm điểm. Đôi mắt phút chốc đỏ ngầu, đằng đằng sát khí
- Cảm giác này.... Lộ Thương Nguyệt ngửi thấy mùi hương đặc biệt rất quen thuộc, đôi tay cô run run nắm lại, kì vọng quay ra sau
- Bái kiến tôn chủ, Vô Ảnh có mặt
Lộ Thương Nguyệt quay về phía nam nhân hắc y đằng sau. Khuôn mặt y trông rất anh tú, sống mũi cao nhưng đôi mắt lại có chút đỏ ngầu. Trên thân bị trói bằng dây xích nặng cả vài tấn, tay chân đều bị khoá lại. Không màng đau đớn mà quỳ xuống bái kiến cô
- Vô Ảnh?
- Cuối cùng tôn chủ cũng trở về...
Lộ Thương Nguyệt nhìn hoàn cảnh của hắn, đau lòng vuốt ve mái tóc bù xù xoã ngang khuôn mặt: Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?
Không đầy một khắc, cô dùng công lực phá bỏ dây xích nặng quấn quanh người hắn, truyền nội lực chữa thương cho hắn. Quỷ vương tàn ác nhất trong mắt người đời, lại không thể trơ ra nhìn thuộc hạ mình bị tù đày. Lộ Thương Nguyệt sau khi chữa trị cho hắn, cơ thể liền có chút suy nhược, thiết nghĩ bị ma trận hút sự sống suốt ba nghìn năm, cơ thể chưa thể hồi phục hoàn toàn
- Tôn chủ, cuối cùng người cũng quay trở lại
- Trước đó ta đã lập dao kèo với thiên tộc, sẽ không động chạm đến các ngươi. Tại sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
- Bẩm tôn chủ, sau khi người đi, thiên giới liền phá vỡ bội tín, để chiếm đc ma giới chúng liền thay kẻ bội bạc kia vào chỗ của người. Bây giờ, chúng ta sống mà như đã chết, hành hạ đêm ngày
Đôi mắt Vô Ảnh đỏ hoe giận dữ, Bàn tay y nắm chặt, cúi gằm mặt xuống không dám đối mặt với tôn chủ của mình. Y cho rằng mọi việc là do y vô dụng, k giúp được gì cho quê hương mình..