Chương : 59
Mấy trăm tên Kỵ Sĩ Tử Vong cao lớn toàn thân mặc khôi giáp màu đen, ngồi dưới thân mình là Yểm Mộng màu đen còn bốc cháy ngọn lửa màu đen, giơ thương kỵ sĩ màu đen thật dài, mang theo hơi thở tử vong, cả người trên dưới tràn ngập sát khí kẻ khác sợ hãi, hoàn toàn thả ra khí thế Vong Linh Thánh cấp của mình, giống một dòng nước lũ màu đen hướng đám ma thú phóng tới.
Cách chỗ ma thú tụ tập không xa là một mảnh xương khô và cương thi đang thành thành thật thật dưới sự chỉ huy của Kỵ Sĩ Bóng Tối cùng quân đội nhân loại tác chiến. Đao quang kiếm ảnh, máu thịt tứ tung…
Bạch Hành vung tay lên chính là một mảnh tường băng tiếp nối không đứt vừa lúc dựng lên hướng Kỵ Sĩ Tử Vong đi tới.
Tường băng trong suốt xuyên thấu đột ngột xuất hiện, nhưng không có làm cho Kỵ Sĩ Tử Vong gặp bao nhiêu phiền toái, sau âm thanh răng rắc răng rắc, tường băng đã bị đập vỡ.
Bọn nó dù sao cũng là Vong Linh Thánh cấp, mà không phải cương thi và xương khô.
Nhưng mà, Bạch Hành không nản lòng, anh khuôn mặt bình tĩnh bắt đầu cách chỗ tường băng không kia thả ra một dãy tường băng khác. Một dãy lại một dãy tường băng xuất hiện giữa ma thú và Vong Linh, lúc đem một dãy tường băng cuối cùng xuất hiện, Bạch Hành khẽ thở ra.
Hiện tại mặc kệ là Vong Linh hay là ma thú đều không thể thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào khí thế của đối phương cảm ứng đối phương.
Không trung, đám Cự Ưng hệ lôi còn có Cẩm Khâm dẫn dắt tộc nhân đang ở trong tầng trời thấp xoay quanh, lúc này hai chủng tộc bay hoàn toàn hợp tác với nhau, mỗi một lần sau khi Cẩm Khâm uyển chuyển kêu to, tia chớp rồng lửa đều sẽ dừng ở trên người một con Vu Yêu…Công kích chuẩn xác rất nhanh tàn nhẫn, lúc này không có một con ma thú nào còn có tâm tình vui đùa thoải mái.
Ở phương hướng đối diện Kỵ Sĩ Tử Vong đi đến, Lão Gấu và đám ma thú lớn với thực lực lớn mạnh như vậy đang xếp thành một đội đứng ở phía trước nhất của đội ngũ ma thú. Bọn hắn cả cơ thể sôi dục, trong mắt lóe ra khí thế không ai diệt được và ngọn lửa chiến đấu hừng hực – “Ow ——”
Ở dưới sự chỉ huy của Lão Gấu, một nhóm ma thú bắt đầu cao giọng gào lên, liền ngay cả Bạch Hành không nghe hiểu ngôn ngữ của chúng nó cũng ở trong âm thanh kia nghe ra được chiến ý nồng đậm và khí thế chưa từng có từ trước đến nay.
Đám ma thú nhỏ đang đứng ở trên vai hoặc là trên đầu ma thú lớn, chúng nó nhỏ xinh linh hoạt, lực bậc tốt, nhanh như tia chớp, trong chiến đấu sở trường nhất về tập kích bất ngờ.
Bé đáng yêu cơ thể cao to, đứng ở bên sườn tầng ngoài nhất của quân đoàn, cơ thể của nó không thích hợp đứng ở phía trước nhất đối kháng với Kỵ Sĩ Tử Vong bay mà đến, nhưng cơ thể nó dài kinh người và khí lực thậm chí còn thắng cả Lão Gấu của bọn hắn dùng để ở sườn bên tiến hành công kích là thích hợp nhất. Chỉ tiếc đối phương là Vong Linh, nọc độc của Bé đáng yêu không thể làm một loại vũ khí.
Trong ma thú đặc biệt nhất chính là đám Nhện Cắn Hồn, mấy con nhện to lớn này đang hưng phấn và đợi thức ăn ngon sắp tiến đến, đối với chúng nó thịt thối là món ưa thích, Kẻ Bất Tử quả thật là thức ăn ngon khó có được. Chúng nó còn có một kỹ năng chính là phun ra tơ nhện, chúng nó thân là nhện đối với tơ nhện mình phun ra khống chế vô cùng tốt, hoàn toàn có thể dựa vào mấy cái tơ nhện này quấn lấy Kẻ Bất Tử, sau đó ăn mòn thịt thối cả người của bọn nó, đắc ý phun phun ăn vào trong bụng.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao đám ma thú bay lại mạnh mẽ công kích Vu Yêu, có thể tưởng tượng Kẻ Bất Tử có Vu Yêu làm bạn độ khó đối phó sẽ tăng lên không chỉ một độ khó, hơn nữa tơ nhện ở dưới tình huống ảnh hưởng của Vu yêu đều bị suy giảm đến một cái mức độ.
Phải biết rằng mặc dù Nhện Cắn hồn có được tập tính nào đó nhìn qua tương tự như hắc ám, nhưng chúng nó dù sao vẫn là sinh vật trên đại lục, đối với ma pháp hệ Vong Linh kháng lực không phải rất mạnh.
Tiểu Ngân trực tiếp ở trong không trung hóa thành Sói lớn màu bạc, lông màu bạc toàn thân theo gió mà di chuyển phất phơ.
Từng đạo ánh sáng trắng xông vào trên tường băng Bạch Hành làm ra, trong thời gian kế tiếp, bọn Kỵ Sĩ Tử Vong động tác phá băng sẽ không tự nhiên nữa, nguyên tố quang thâm nhập hoàn mỹ vào trong nguyên tố băng làm chúng nó ăn đủ đau khổ. Chưa đến một lúc, ngọn lửa màu đen trên người Yểm Mộng vốn hùng dũng oai vệ đều ảm đạm.
Tường băng vốn chính là dùng để hạn chế tốc độ của Kỵ Sĩ Tử Vong đánh sâu vào ở dưới sự hợp tác của Bạch Hành và Tiểu Ngân lực sát thương nhất thời nâng cao một bậc.
“Kẻ ngốc mới có thể để cho bọn nó dùng tốc độ nhanh như vậy duy trì khí thế như vậy vọt tới trước mặt Lão Gấu chúng nó nhỉ!”
Bạch Hành ở trong không trung đắc ý nói một câu.
Anh vốn cũng chỉ là muốn dùng tường băng hạn chế tốc độ tiến lên của Kỵ Sĩ Tử Vong, phải biết rằng đối với kỵ binh mà nói, đánh sâu vào quá nhanh lực lượng mang đến là vô cùng lớn. Bạch Hành đối với thực lực của Lão Gấu chúng nó là tin tưởng, nhưng mà, có thể làm chậm lại ưu thế của kẻ địch mà không làm, vậy không phải ngu ngốc thì là cái gì?
Lão Gấu chúng nó kinh nghiệm chiến đấu đã sớm phong phú đến cực điểm, đương nhiên sẽ không bởi vì kẻ địch chậm chạp không xuất hiện liền nôn nóng, ngược lại chúng nó đã sớm đoán được mục đích tường băng của Bạch Hành, còn có nguyên tố hệ quang trong tường băng phát ra – he he, làm rất tốt!
Chẳng qua, vì như thế, đám ma thú liền bắt đầu tùy cơ ứng biến căn cứ tình huống hiện có mà thay đổi chiến thuật tác chiến.
Đám ma thú nhỏ vốn trốn ở trong ma thú lớn thu liễm khí thế của bản thân định đánh lén đều nhao nhao xuất hiện, linh hoạt luồn lách trên tường băng, nhảy vọt hướng tới Kỵ Sĩ Tử Vong đang chiến đấu với tường băng chạy qua.
Từng cái bóng tối màu ở trên tường bằng trong suốt và tuyết màu trắng chạy nhanh di chuyển, rất nhanh liền tiếp cận bọn Kỵ Sĩ Tử Vong.
Nhưng mà tốc độ của chúng nó quá nhanh, lại chỉ đánh lén, sau một kích, mặc kệ có hay không công kích thành công đều chạy nhanh lui về phía sau, Kỵ Sĩ Tử Vong lại là binh chủng thuộc loại trọng hình, phương diện tốc độ cũng không am hiểu, ở dưới tình huống hai bên đều là Thánh cấp, bọn nó thật sự không có biện pháp làm gì được đám ma thú nho nhỏ thậm chí chúng nó lớn chưa đến bàn tay.
“Tiểu Ngân, để chúng nó công kích Yểm Mộng.”
Kỵ sĩ, tọa kỵ không hề nghi ngờ là một trong công cụ chiến đấu trọng yếu, cố tình tọa kỵ của bọn nó vẫn chưa có cường đại của bọn nó, vì thế liền trở thành nhược điểm.
Sói bạc nghe vậy hú một tiếng dài.
Nhất thời đám ma thú nhỏ ban nãy còn đang nhảy thử ý đồ trực tiếp công kích Kỵ Sĩ Tử Vong đều bắt đầu công kích Yểm Mộng.
Quả cầu lửa nhỏ hoặc là tia chớp cỡ nhỏ, hoặc là nguyên tố nén đến cực điểm màu sắc đều trắng bạch, nếu không chính là gai băng dài mảnh bén nhọn, toàn bộ công kích đều hướng tới mắt của Yểm Mộng.
Đương nhiên, nếu có cơ hội thương đến Kỵ Sĩ Tử Vong, đám ma thú cũng sẽ không buông tha cơ hội.
Trong chốc lát, tiếng kêu chiêm chiếp chi chi của đám ma thú và tiếng kêu thảm thiết của Yểm Mộng và rống giận của Kỹ Sĩ Tử Vong, nhất thời cộng hưởng thành một mảnh.
Chỉ chốc lát sau Kẻ Bất Tử và Vu Yêu còn lại cũng đuổi tới, Tiểu Ngân rống lên vài tiếng, đám ma thú nhỏ quyết đoán kịp thời nhanh chóng hiệu lệnh rút quân.
Cơ hồ ở chỗ thân ảnh của chúng nó vừa biến mất, từng đạo tia chớp màu đen liền đánh trúng chỗ chúng nó đứng.
Đám nhóc kia chạy nhanh hơn…
Dù sao chúng nó vóc dáng nhỏ, có năng lực nhảy có thể vọt, tường băng ngăn cách đối với chúng nó mà nói căn bản không tính là cái gì. Lập tức liền trở lại đại đội, không có như mọi khi giống như đối phó Vong Linh cấp thấp khoe ra công tích của mình, chúng nó chỉ là an an phận phận trở lại vị trí lúc trước, lại thu lại khí thế của mình, lẳng lặng cùng đợi chiến đấu lần sau tiến đến.
Sau khi ma thú nhỏ rời đi, Tiểu Ngân có thể công kích thẳng tay.
Bạch Hành không thể – anh đang không ngừng hướng bên trong tường băng còn lại ngưng luyện nguyên tố băng để cho chúng nó càng thêm chắc chắn.
Một đạo tia chớp màu trắng đột nhiên xuất hiện, đánh một đạo trên người Vu Yêu, trong không khí truyền lại âm thanh một thứ gì đó bị ăn mòn, sau đó con Vu Yêu kia liền hóa thành tro bụi phiêu tán ở trong không trung.
Ma thú bay trong không trung và đám Vu Yêu xung quanh hoảng sợ.
Đạo tia chớp kia không phải tia chớp bình thường, hơn nữa làm đám Vu Yêu ma pháp hệ Vong Linh càng có thể cảm giác được số lượng nguyên tố quang khủng bố trong đó, thế nhưng cái kia rõ ràng là một tia chớp.
Tiểu Ngân khinh thường mím môi, đối với hắn Thần cấp mà nói sử dụng ma pháp hỗn hệ thì ra tay chính là gì đó. Hắn làm Thần cấp đích thực là có lực lượng để ngạo thị ở đại lục này.
Chỉ có điều đạo tia chớp này đối với hắn mà nói thời gian chuẩn bị phải so với ma pháp bình thường dài hơn một chút, không có biện pháp làm được một phát trong chớp mắt.
Cho dù như thế, có thêm Tiểu Ngân tốc độ biến mất của Vu Yêu vẫn là cực kỳ nhanh.
Bên kia, nhân loại bên kia hiển nhiên chiến đấu phải gian khổ hơn nhiều.
Tất cả mọi người là lấy mệnh để liều mạng.
Hơn nữa có thêm Kỵ Sĩ Bóng Tối, mặc dù không phải Thánh cấp, nhưng Kỵ Sĩ Bóng Tối dù sao cũng là một loại Vong Linh cấp cao, thực lực cực kỳ cường hãn.
Trường chiến trận này liền biến thành lực lượng tương đương.
Quân đội nhân loại tại sau một đoạn thời gian gặp chiến đấu thảm thiết.
Các tướng lĩnh ở giữa hai quân và Kỵ Sĩ Bóng Tối đầu lĩnh đánh nhau kịch liệt, chiêu thức đấu khí đủ màu liên tục cùng đấu khí Vong Linh màu đen giao nhau, bắn ra pháo hoa tử vong.
Roastoryy chính là một trong số đó, cậu thần tình kích động cùng một con Kỵ Sĩ Bóng Tối cấp chín đối chiến, một kiếm mạnh mẽ chém ra, không quan tâm đau nhức trên tay truyền đến, trực tiếp chém ngược một kiếm, thừa dịp đối phương bị khí lực của mình đẩy lui trong chớp mắt đoạt tấn công tiến lên, một kiếm đâm vào khởi nguyên của đối phương. Nhếch mép chậm rãi tản ra đối với Kỵ Sĩ Bóng Tối cười, lại một kiếm, chém nát ngựa Vong Linh của chủ nhân đã chết đi.
Vươn ra đầu lười liếm liếm môi, Roastoryy vẻ mặt biểu tình cơ khát.
“Trưởng quan lại phạm tật xấu.” Angie phía sau cậu vất vả giúp trưởng quan nhà mình thanh lý Vong Linh cấp thấp xung quanh, miễn cho bọn nó quấy rầy đến chiến đấu của trưởng quan. Nhìn thấy biểu tình điên cuồng của Roastoryy, anh không nhịn được nhỏ giọng nói.
Mắt thấy Roastoryy lại nhìn chòng chọc một con Kỵ Sĩ Bóng Tối, đi nhanh hướng con đó đi qua, Angie nhanh đuổi kịp, tiếp tục công tác dọn dẹp ‘Yêu quái nhỏ’ của mình – trưởng quan, mắt cậu không cần như cũ nhìn chằm chàm Kỵ Sĩ Bóng Tối người nữa, người ta sẽ thẹn thùng đó, trưởng quan Fiegez sẽ ăn dấm chua…Quan trọng nhất là, bên cạnh cái con xương khô cấp một kia cũng sắp chém vào cậu a a a!!!
Lankers hai tay hợp lại trước ngực, miệng lẩm bẩm ma pháp hệ quang cực mạnh mà cậu trước mắt có thể sử sụng Thánh Quang buông xuống, đây là một ma pháp chữa trị mang tính phạm vi, có thể rất nhanh chữa khỏi vết thương trên người, hơn nữa hiệu quả bổ sung hiệu ứng trái ngược rõ ràng.
Hai tay vung lên, một mảnh ánh sáng trắng rơi vào trên người binh lính đau đớn rên rỉ, theo ánh sáng trắng rót vào cơ thể, tiếng rên rỉ của bọn họ lập tức nhỏ lại, nhưng mà bản thân Lankers lại sắc mặt trắng nhợt, chân mềm nhũn thiếu chút nữa chưa ngã trên mặt đất.
“Lankers, cậu không có việc gì đi?”
Bên cạnh một vị ma pháp sư hệ quang cùng là ma pháp sư chữa trị thấy cậu bộ dáng mệt mỏi, đi tới quan tâm hỏi: “Binh lính bị thương là cứu không hết, cậu không nên miễn cường mình như thế.”
Lankers lắc lắc đầu, chịu đựng cảm giác chóng mặt, “Tôi không sao, suy tưởng một chút là được. Bọn họ ở đây đau đớn, tôi một khi đã có thể làm được chút gì đó thì làm sao có thể nhìn như không thấy được!”
Nói xong, cậu cắn môi mình thật mạnh một cái, cũng bất chấp gian phòng này trên mặt đất bẩn loạn, đi đến góc, mông ngồi trên đất bắt đầu suy tưởng.
Vị ma pháp sư hệ quang kia nhìn xem cậu, cắn răng một cái, xoay người đối mặt binh lính bị thương, bắt đầu chuẩn bị một ma pháp chữa trị khác, bất chấp ma lực của bản thân anh cũng còn thừa không nhiều lắm, anh vốn nghĩ lập tức minh tưởng.
Andreu chỉ huy nhóm ma pháp sư trọng điểm công kích Kỵ Sĩ Bóng Tối. Không thể nghi ngờ, còn hơn Vong Linh cấp thấp, một con Kỹ Sĩ Bóng Tối mang đến thương tổn lớn hơn nhiều!
“Toàn bộ ma pháp sư, bắt đầu tổ đội, hai mươi người cấp sáu một tổ, mười lăm người cấp bảy một tổ, người người cấp tám một tổ, hai người cấp chín một tổ, lập tức bắt đầu! Sau khi tổ đội lập tức bắt đầu ngắm đánh Kỵ Sĩ Bóng Tối! Chú ý, ma pháp khống chế, không nên thương tổn đến người một nhà chúng ta!”
…
Ở dưới sự tấn công song song của Tiểu Ngân và ma thú bay, đợi lúc đám Vong Linh Thánh cấp và quân đoàn ma thú mặt đối mặt, Vu Yêu am hiểu đánh lén và công kích xa đã còn lại không có mấy.
Đám Yểm Mộng hoặc là đã chết, hoặc là ngọn lửa trên người thảm hại đến sắp tắt lụi. Đại bộ phận Kỵ Sĩ Tử Vong thoạt nhìn qua cũng rất chật vật…Chẳng qua cơn tức cũng thật rất lớn.
Lão Gấu bọn hắn đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội như vậy, không đợi đối phương đi đến, chúng nó chủ động vọt lên. Đều tự đối chiến một con…
Bởi vì lúc trước Tiểu Ngân và ma thú bay tấn công, hiện tại trên cơ bản ma thú bên này có thể nói là đánh hội đồng đối phương, chẳng qua ma thú lớn lại thật ra là một con đối chiến một con Vong Linh.
Lão Gấu hai tay chặn đường của Kỵ Sĩ Tử Vong – nhìn như đơn giản tự nhiên, kỳ thật thiếu chút nữa bị người ta đâm thấu tâm lương – cùng một con Kẻ Bất Tử đối chiến.
Hắn hưng phấn đến sắp kêu ngao ngao, nhưng đối phương cũng không kém cỏi, Kẻ Bất Tử thấy Lão Gấu hướng nó vọt qua, cúi thấp đầu nhỏ, nằm sấp cúi người vọt qua.
Ầm một tiếng trầm hưởng, hai đống núi thịt dộng vào nhau, mặt đất cũng rung vài cái.
Bàn tay to của Lão Gấu ngăn cản cơ thể Kẻ Bất Tử so với hắn mà nói coi như ‘Nhỏ xinh’, một cái vuốt khác ở trên cơ thể nó vẽ ngoáy một chút, vẽ ra một vài đường vết thương thật dài.
Đáng tiếc Kẻ Bất Tử căn bản là không quan tâm vết thương da thịt tróc lở của mình, vào lúc cơ thể của mình bị ngăn cản thấp đầu liền hướng tay Lão Gấu cắn qua.
—— Lão Gấu rất tức giận, bởi vì cái chiêu đê tiện này trong rừng rậm luôn luôn chỉ có hắn có, hiện tại đối phương thế nhưng bằng vào cơ thể có độc mà đóng dấu chiêu thức của mình, còn dùng chiêu thức của mình đối phó lại mình, điều này không phải coi khinh gấu sao?
Điên cuồng gào lên một tiếng, tay gấu trực tiếp lập tức đem hai cánh tay của Kẻ Bất Tử xé xuống. Sau đó – Kẻ Bất Tử liền chậm rãi ngã xuống đất.
Một thân ảnh màu tím nho nhỏ từ ngực Kẻ Bất Tử ngã xuống chui ra, nhảy hai ba cái lủi trên vai Kẻ Bất Tử. Kết quả bị Lão Gấu chán ghét túm lấy, quăng trong tuyết.
“Ow ow ——”
Lão Gấu tức giận kêu vài tiếng.
Tên nhóc kia bất đắc dĩ ở trên tuyết lăn vài cái, đem thịt thối trên người và móng vuốt làm cho sạch sẽ – thật là, chưa có nghe nói qua gấu còn coi trọng vệ sinh!
Kẻ Bất Tử đương nhiên sẽ không bởi vì mất hai tay sẽ chết, nguyên nhân chân chính làm nó chết đi là khởi nguyên của nó bị hủy.
Móng vuốt Lão Gấu đem ngực nó rạch ra một vết thương thật dài, như vậy lực phòng ngự trên da của nó liền giảm đến một cái mức độ Chồn Điện Tím có thể phá mở. Vì thế lúc Lão Gấu xé rớt hai tay của Kẻ Bất Tử, Chồn Điện Tím chạy nhanh tiến vào vết thương của nó, hướng tới khởi nguyên của nó thả ra một đường tia chớp…
Cho nên nói, một con Thánh cấp muốn chiến thắng một con Thánh cấp khác kỳ thật không phải một chuyện dễ dàng, vừa rồi mặc dù Lão Gấu đem hai tay Kẻ Bất Tử xé xuống, nhưng mà với tốc độ khôi phục của Kẻ Bất Tử, hai cánh tay kia rất nhanh có thể dài trở lại, trước đó nó còn có răng nanh và bàn chân có thể công kích. Nhưng hai con Thánh cấp, trong đó nếu một con chính là đánh lén, giết chết một cái Thánh cấp cũng sẽ không phải chuyện rất khó.
Lão Gấu chiến thuật thành công vui vẻ tung tăng đi tìm một con Kẻ Bất Tử khác…
“Xem ra không có vấn đề gì.” Bạch Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi lúc Lão Gấu đi qua Kỵ Sĩ Tử Vong anh thật sự là dọa ra một thân mồ hôi lạnh…
Nhìn thấy tình hình chiến đấu phía dưới, anh rốt cục có thể hơi thút thở ra.
“Nó vừa rồi là cố ý.” Tiểu Ngân ra đánh giá.
“À, phải không? Tốt lắm, lần sau để cho nó cùng Ưng con và Gấu con là được, dù sao nó cũng ‘Không – nói chuyện –’ lắm.”
Roastoryy tùy tay chém bay một cái công kích của xương khô bay đến, máu theo tay của cậu chảy đến trên sống kiếm, lại nhiễu trên mặt tuyết đã hoàn toàn bị máu nhiễm đỏ.
Cậu hô hấp dồn dập, trên người cũng thêm vài đường vết thương hoặc cạn hoặc sâu, nhưng biểu tình của cậu vẫn là điên cuồng như vậy, tham lam nhìn chằm chằm một con Kỹ Sĩ Bóng Tối cách đó không xa.
Đột nhiên một cái tát thật mạnh đánh trên mặt cậu, đem mặt cậu đánh cho lệch sang một bên.
“Angie!” Cậu âm thanh khàn khàn gọi tên phó quan.
Nhưng mà lần này Angie lại không dùng biểu tình bất đắc dĩ hoặc là cười đùa đối mặt cậu.
“Trưởng quan!” Âm thanh anh rất trầm thấp, ở trong chiến đấu khẽ hướng vào một bên tai trái của Roastoryy.
Roastoryy quay đầu, đó là một binh lính, binh lính đã chết, trên gương mặt trẻ tuổi nhiễm trắng xám đại biểu cái chết.
“Trưởng quan, cậu ta cách chỗ cậu vài bước bị một xương khô giết chết, bởi vì kẻ địch bên người cậu ta rất nhiều, thực lực cậu ta quá kém không thể chú ý đến toàn bộ. Thời điểm đó cậu cách chỗ cậu ta vài bước, nhưng mà ánh mắt của cậu đang dính vào trên người con Kỵ Sĩ Bóng Tối kia!”
Angie gào thét nói.
Đúng! Bọn họ trên chiến trường cũng đã làm tốt chuẩn bị chết ở đó, cũng làm tốt chuẩn bị trơ mắt nhìn thấy đồng bạn bên người chết đi, nhưng mà như thế, như thế…