Chương : 33
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, Mặc Đồng liền bắt đầu say máy bay.
Đầu tiên là nôn không ngừng, nôn xong người gần như kiệt sức.
Tiếp viên hàng không mang khăn đến, vừa lau mặt xong, mũi cậu liền bắt đầu chảy máu.
Chu Thích Hoài hạ lưng ghế xuống, để cậu ngửa đầu lên, nhưng máu không cầm được, từ kẽ những ngón tay thon dài đè trước mũi trườn xuống, nhuộm đỏ cả vạt áo trước.
Dằn vặt hồi lâu, máu rốt cuộc ngừng. Mặc Đồng mê man tựa vào lưng ghế, người lại như đang trôi bồng bềnh, trong lòng là một mảnh khủng hoảng mênh mang. Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy một tấm chăn mỏng phủ lên người mình.
Mặc Đồng mở mắt, ánh mắt mê ly bất lực nhìn Chu Thích Hoài, đột nhiên vươn tay nắm chặt tay anh ta, nắm thật chặt, gắng gượng hồi lâu, giọng nói nhẹ như tơ, “Làm ơn… Xin anh, làm ơn…”
Chu Thích Hoài trở tay, nắm tay cậu, “Em muốn nói gì?”
Mắt Mặc Đồng dần dần trong lên, đôi mắt đen láy mang vẻ sợ sệt, ẩn ẩn nước mắt. Chỉ một giây, cậu dời mắt đi, thấp giọng nói, “Làm ơn… Cho em ly nước, được không?”
Cuộc hành trình dài gần mười ba tiếng đồng hồ. Xuống máy bay thì có người đến đón, Chu Thích Hoài cũng có nhà ở Toronto, là một tòa nhà không quá khoa trương, nhưng nội thất được bài trí rất thoải mái.
Mặc Đồng được đưa vào phòng ngủ, rất nhanh đã ngủ say. Tại nơi đất khách xa ngàn dặm, vì quá mệt mỏi, đây là lần đầu tiên cậu ngủ yên giấc nhất suốt nhiều ngày nay.
Ngày thứ hai, Chu Thích Hoài lái xe đưa Mặc Đồng đi tham quan Toronto.
Toronto có rất nhiều công trình kiến trúc đặc sắc. Tòa Thị chính mới, nhìn từ xa trông như một chiếc vỏ sò hé mở, bên trong ngậm một hòn ngọc trai. Tháp truyền hình quốc gia, cao hơn 500 mét, đồ sộ hùng vĩ. Còn có Casa Loma, tòa lâu đài xa hoa thấp thoáng dưới bóng cây xanh. Tất cả khiến một người học kiến trúc như Mặc Đồng mê mẩn không thôi, cầm bản vẽ vẽ không ngừng, nếu thật sự vẽ không kịp, Chu Thích Hoài sẽ chụp lại giúp cậu.
Suốt đường, Chu Thích Hoài giống như một người anh kiên trì cẩn thận, nhẹ nhàng thầm thì giảng giải đủ chuyện cho Mặc Đồng. Anh ta còn dẫn Mặc Đồng đến khu phố Hoa kiều cửa hàng san sát, người qua kẻ lại như đưa thoi, đi hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, mua mấy món hàng vô dụng nhưng thú vị.
Ngày thứ ba, bọn họ đến hồ Ontario mù sương. Khi dạo bước bên hồ, Mặc Đồng nhìn bóng người cao lớn mạnh mẽ đi phía trước, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Bờ vai cùng tấm lưng rộng kia giống như một thỏi nam châm, hấp dẫn mê hoặc, cậu gần như không khống chế được bản thân muốn tựa vào. Hơi ấm của vòng ôm kia vẫn khắc sâu vào lòng như trước, nhưng, là điều gì ngăn cản cậu tiến đến. Chỉ cách xa hai bước, nhưng dường như thiên sơn vạn thủy.
Ngày thứ tư ở Toronto, Chu Thích Hoài và Mặc Đồng lên tàu “Maid of the Mist”, lướt qua con thác Niagara sóng nước cuộn trào. Khi đi qua thác, trong làn hơi nước mù mịt, tiếng sóng nước kinh tâm động phách cùng sương mù gột sạch mọi tiếng động khác, trong khoảnh khắc đó, Mặc Đồng khẽ hỏi: “Chu Thích Hoài à, anh có từng thật sự yêu tôi không?”
Tiếng nước ầm vang át đi tất cả, thanh âm yếu ớt như tơ nhện bay đi không còn chút dấu vết.
Buổi tối, trở về nội thành, lúc đi ngủ, Chu Thích Hoài nói, “Mặc Đồng, ngày mai chúng ta đi Victoria.”
Mặc Đồng quá mệt, không cách nào nhận ra trong lời nói của anh ta lẫn rất nhiều tâm tình, mơ màng ừ một tiếng liền ngủ say.
Victoria là một hòn đảo nhỏ bốn mặt giáp biển, là một thành phố rất có phong cách Anh, rất nhiều căn nhà ven biển có lịch sử hàng trăm năm, được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Thảm cây xanh ngắt, kiến trúc cổ kích, những nghệ sĩ đường phố vui vẻ, tiếng nhạc u buồn vang bên tai, đó là một vẻ đẹp mà Mặc Đồng chỉ được đọc qua trong sách, hôm nay mới được trải nghiệm.
Nghỉ ngơi một lát, Chu Thích Hoài liền bảo Mặc Đồng mặc vào một bộ lễ phục, Mặc Đồng nhìn lại, anh ta cũng lễ phục chỉnh tề.
Còn đang kinh ngạc, Chu Thích Hoài đã nói, “Hôm nay, chúng ta đi tham gia một buổi tiệc đính hôn.”
Buổi chiều, hai người đến một tòa dinh thự.
Tòa dinh thự cổ có thảm cỏ nhân tạo xanh mướt, tường xám ngói xanh, dây leo xanh tươi quấn quanh, cực kỳ hoa lệ, giống như cõi thần tiên.
Cô dâu chú rể đứng trong đám người. Người con gái quần áo trắng thuần, phục sức cổ điển, dáng người yểu điệu, bỗng nhiên quay sang. Mặc Đồng nhận ra, đó là khuôn mặt của phụ nữ châu Á, làn da ngăm ngăm của người Quảng Đông, ngũ quan sắc nhưng tinh tế, không quá đẹp, nhưng vì vầng trán toát ra một khí chất u tĩnh chín chắn hiếm có mà có vẻ rất động lòng người.
Đứng cạnh cô ta hiển nhiên là chú rể, mặc tuxedo trắng tinh, khiến dáng người cao lớn thanh nhã càng thêm đẹp mắt.
Đến khi anh ta quay đầu lại, Mặc Đồng mới thấy rõ khuôn mặt tuấn mi lãng mục kia.
Là Chu Húc Đông.
Chu Húc Đông lúc này cũng đã thấy Mặc Đồng. Mặc Đồng cười nhẹ với cậu ta, ngực nhưng lại như trống dồn. Cuối cùng cậu cũng rõ vì sao Chu Thích Hoài lại dẫn cậu đến Canada.
Chu Húc Đông chậm rãi tiến đến, “Đồng Đồng, là cậu! Quả thật là cậu!”
Khuôn mặt trẻ trung nổi lên một tia xấu hổ.
Ngược lại, Mặc Đồng vẫn nở nụ cười trong trẻo như làn gió, “Chúc mừng cậu, Keegen!”
Chu Húc Đông cũng nở một nụ cười sáng bừng, “Cảm ơn cậu, Đồng Đồng! Cậu tốt chứ?”
“Tôi tốt. Gặp lại cậu thật hay.”
Chu Húc Đông tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy vai Mặc Đồng, “Thật sự cảm ơn cậu, Đồng Đồng. Chúc cậu cũng được hạnh phúc như tôi, Peter Pan!”
Mặc Đồng rút vào một góc phòng, nơi đó ánh nắng chiếu không tới, vẫn còn có chút mát mẻ.
Đột nhiên có người nói với cậu, “Cha của cô dâu là Chủ tịch của siêu thị người hoa TNT lớn nhất Canada. Bọn họ quen biết nhiều lắm chỉ được hơn hai tháng, là nhất kiến chung tình.”
Mặc Đồng quay đầu lại, đứng trước mặt là một người phụ nữ.