Chương 58: Giải cứu
Mặc Tử Hàng đang ngồi trong phòng làm việc xem lại sổ sách. Đột nhiên điện thoại của anh reo lên, trên màn hình hiện một chấm đỏ cứ nhấp nháy liên tục, báo hiệu hai chữ cảnh cáo nguy hiểm.
Anh bất giác cau mày, không hiểu chấm đỏ báo động này tại sao lại nằm giữa biển.
Thông tin bắt đầu chập chờn, giường như bên kia đã bị nhiễm nước. Mặc Tử Hàng mau chóng ghi nhớ lại vị trí cũng như địa hinh xung quanh. Không hiểu sao trong lòng anh, một cảm giác vội vàng đến khó tả.
Anh bị tiếng chuông điện thoại tiếp theo làm cho giật mình. Thường ngày số máy lạ anh sẽ không bao giờ nghe máy, nhưng hiện giờ Mặc Tử Hàng lập tức bắt lấy điện thoại, đưa lên tai như dường như đã chờ cuộc gọi này từ lâu lắm rồi.
Quả nhiên là Tề Phong, giọng cậu ta hớt hải, qua điện thoại anh còn có thể nghe và biết được cậu ta đang lái xe ngoài đường, tốc độ không hề chậm.
"Tử Hàng, cậu nhất định phải nghe tôi nói. Giang Yên Nhiên có thể đã gặp chút sự cố gì đó, bây giờ đang ở dưới biển rồi"
Thấy đầu bên kia không có động tĩnh, Tề Phong nhất thời trở nên rối bời. Suýt chút nữa anh đã phải bật khóc vì bất lực, anh nói với Mặc Tử Hàng:"Tử Hàng, nếu cậu bỏ mặc cô ấy, nhất định sau này cậu sẽ hối hận"
"Cậu phải nhớ một điều, cậu ra nông nỗi bây giờ chính là vì muốn cứu Giang Yên Nhiên ra khỏi chỗ chết. Cậu thật sự muốn bao nhiêu công sức và nỗ lực, kể cả đánh đổi cả trí nhớ của mình, theo cô ấy chìm vào đáy biển mãi mãi sao?!"
Cuối cùng thứ Tề Phong nhận lại là tiếng cúp máy chói tai truyền đến. Anh bất lực ném điện thoại xuống, đánh mạnh vào vô lăng.
Chết tiệt, anh không biết Giang Yên Nhiên rơi xuống chỗ quỷ quái nào. Nãy giờ anh cũng đã đi dọc hết ven biển ở Lạc Thành, và khoanh tròn được vùng vị trí mà xe oto có thể lao xuống.
Chỉ có một tuyến đường lao xuống biển không có giải phân cách. Anh phanh xe lại, đẩy cửa xe xuống chạy ra ngoài, làn gió biển quật vào khuôn mặt mang theo đầy vẻ bất lực.
Nếu như là Mặc Tử Hàng, cậu ấy sẽ làm gì nhỉ?!!. truyện đam mỹ
***
Không biết xe đã chìm xuống bao lâu, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt.
Vừa nạy được cửa sổ xe, Giang Yên Nhiên liền cầm thanh kim loại đập vào cửa kính. Cuối cùng cửa sổ xe cũng bắt đầu từ từ nứt vỡ.
Cô vội vàng tiến lên, dùng khuỷu tay gạt thuỷ tinh thừa ra. Ngay lập tức bị những mảnh thuỷ tinh cứa vào tay, máu đang hoà làm một vào nước biển nhưng hiện giờ cô chẳng cảm thấy đau một chút nào.
Cuối cùng, đến lúc có thể chui từ trong xe ra ngoài thì trước mắt Giang Yên Nhiên đã gần như mơ hồ vì hít thở không thông. Cô cố gắng bơi lên, ánh sáng đã đến rất gần nhưng nãy giờ ở trong nước, thể lực của cô gần như cạn kiệt.
Cô không nhịn được, theo phản xạ mở miệng ra lấy hơi, tất nhiên ngay sau đó liền sặc nước biển, bật ho ra, lồng ngực đau nhức ngột ngạt, không thể tiếp tục bơi lên. Cô giãy dụa trong nước, biết cái chết đã đến cận kề rồi.
Khi ánh sáng lại lần nữa đang xa dần khỏi tầm với, Giang Yên Nhiên bất lực buông thõng tay, để cơ thể chìm tự do vào đáy biển.
***
Khi Tề Phong quay lưng lại, trên khuôn mặt thống khổ của anh xen lẫn một nụ cười khó tả. Đoàn xe của Mặc Tử Hàng dừng lại cách đó không xa. Mặc Tử Hàng cũng đẩy cửa xuống xe, bước thẳng về chỗ Tề Phong.
Tề Phong cũng mau chóng tường thuật lại mức độ nguy hiểm của sự việc:”Kể từ lúc Giang Yên Nhiên gọi cho tôi, đến giờ cũng đã hai mươi phút trôi qua. Nghe nói cô ấy cùng xe rơi xuống, nếu chạy nhanh lắm cũng chỉ có thể rơi xuống cách khu vực này 500m…"
Mặc Tử Hàng nhận máy tính từ tay người của mình, anh mở bản đồ lên, khoanh tròn vị trí mà Giang Yên Nhiên có thể rơi xuống.
"Do ảnh hưởng áp suất từ phía tây nam nên dòng hải lưu đang chảy siết hơn. Sóng cũng bắt đầu đánh cao hơn" Mặc Tử Hàng chăm chú suy luận.
Tề Phong nâng đồng hồ lên nhìn, có chút hốt hoảng:"Tử Hàng, đã gần đến 5 giờ rồi!!"
"Không cần cậu nhắc" anh lạnh lùng cắt ngang.
Mặc Tử Hàng biết nếu qua 5 giờ thì mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm như thế nào.
Từ lúc 5 giờ trước khi mặt trời lặn một chút, nhiệt độ nước biển sẽ nhanh chóng giảm. Vì vậy nếu có tìm ra sau năm giờ thì cũng..
Và điều đó cũng khiến cho anh bất giác lo sợ. Tuy rằng đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm nhưng trước khi mặt trời lặn gần như không thể tìm hết được. Hơn nữa cô lại bị sóng cuốn đi, có khả năng sẽ bị đẩy ra xa.
Tề Phong đá thật mạnh vào cửa xe:"Chết tiệt, chỉ còn 10 phút nữa là đến 5 giờ rồi, không còn cách nào khả thi hơn sao?!"
"Hệ thống ra đa đã chuẩn bị chưa?" Đó là giọng của Mặc Tử Hàng.
Người của anh mau chóng đưa thiết bị ra, Mặc Tử Hàng trực tiếp đeo nó lên người. Tiếp đến, khi Tề Phong còn chưa hiểu anh tính làm gì thì Mặc Tử Hàng đã ngồi lên xe, mở sẵn cửa sổ.
Tề Phong chạy lại nắm tay nắm cửa mở ra nhưng không được, giọng anh hơi lớn:"Tử Hàng, cậu tính làm gì?!"
Mặc Tử Hàng không trả lời nữa, anh đạp ga đi thẳng vào con đường phía trước, nhanh chóng khuất sau con dốc.
Ban đầu Tề Phong cứ nghĩ, Mặc Tử Hàng thật sự đã bỏ rơi Giag Yên Nhiên thật rồi.
Nhưng không lâu sau, ánh đèn xe chói mắt đang lao thẳng về phía anh. Tề Phong không nghĩ nhiều vội vàng tránh đường, chiếc xe cứ thế lao tốc độ cao rơi hẳn xuống biển.
Những người trên bờ ngay lập tức đeo tai nghe, mắt nhìn vào màn hình. Mặc Tử Hàng ở dưới biển bơi ra khỏi cửa xe, theo phán đoán tiếp tục bơi thêm 500m. Sau đó anh dừng lại, bật ra đa lên.
Từ trên bờ đám người chăm chú nhìn vào màn hình, quả nhiên có một chấm đỏ xuất hiện cách đó không xa. Những người kia nói qua micaro, truyền đến tai nghe không dây chống nước tuyệt đối mà Mặc Tử Hàng đang đeo bên người.
"Mặc thiếu gia, cô ấy ở ngay gần đó. Tiếp tục bơi thẳng 200m, phán đoán độ sâu, 400m"
Tiếp theo vài chiếc cano chạy đến, vài người trên bờ ngồi lên, theo vị trí hiển thị trên màn hình đưa thuyền xa bờ.
Cuối cùng Mặc Tử Hàng cũng nhìn thấy Giang Yên Nhiên, anh bơi đến bên cô, kéo mặt cô đến hôn xuống, nhanh chóng truyền cho cô một chút oxi, rồi một tay ôm chặt lấy cô, tay kia dùng sức kéo cô bơi lên phía trên.
Ngay khi cả hai cùng rời khỏi mặt nước, cano nhanh chóng bắt được vị trí của hai người kéo lên thuyền.
Mặc Tử Hàng để cô nằm ngửa ra, dùng hai tay bấm vào ngực cô, rồi lại cúi xuống giúp cô truyền ô xi. Một loạt các thao tác cứu trợ khẩn cấp, cuối cùng Giang Yên Nhiên cũng chịu nôn ra một ngụm nước, bắt đầu thở trở lại nhưng vẫn còn bất tỉnh.
Anh ngồi bệt ra sàn, tựa hai tay ra sau. Những người còn lại cũng mau chóng thở phào.
Anh bất giác cau mày, không hiểu chấm đỏ báo động này tại sao lại nằm giữa biển.
Thông tin bắt đầu chập chờn, giường như bên kia đã bị nhiễm nước. Mặc Tử Hàng mau chóng ghi nhớ lại vị trí cũng như địa hinh xung quanh. Không hiểu sao trong lòng anh, một cảm giác vội vàng đến khó tả.
Anh bị tiếng chuông điện thoại tiếp theo làm cho giật mình. Thường ngày số máy lạ anh sẽ không bao giờ nghe máy, nhưng hiện giờ Mặc Tử Hàng lập tức bắt lấy điện thoại, đưa lên tai như dường như đã chờ cuộc gọi này từ lâu lắm rồi.
Quả nhiên là Tề Phong, giọng cậu ta hớt hải, qua điện thoại anh còn có thể nghe và biết được cậu ta đang lái xe ngoài đường, tốc độ không hề chậm.
"Tử Hàng, cậu nhất định phải nghe tôi nói. Giang Yên Nhiên có thể đã gặp chút sự cố gì đó, bây giờ đang ở dưới biển rồi"
Thấy đầu bên kia không có động tĩnh, Tề Phong nhất thời trở nên rối bời. Suýt chút nữa anh đã phải bật khóc vì bất lực, anh nói với Mặc Tử Hàng:"Tử Hàng, nếu cậu bỏ mặc cô ấy, nhất định sau này cậu sẽ hối hận"
"Cậu phải nhớ một điều, cậu ra nông nỗi bây giờ chính là vì muốn cứu Giang Yên Nhiên ra khỏi chỗ chết. Cậu thật sự muốn bao nhiêu công sức và nỗ lực, kể cả đánh đổi cả trí nhớ của mình, theo cô ấy chìm vào đáy biển mãi mãi sao?!"
Cuối cùng thứ Tề Phong nhận lại là tiếng cúp máy chói tai truyền đến. Anh bất lực ném điện thoại xuống, đánh mạnh vào vô lăng.
Chết tiệt, anh không biết Giang Yên Nhiên rơi xuống chỗ quỷ quái nào. Nãy giờ anh cũng đã đi dọc hết ven biển ở Lạc Thành, và khoanh tròn được vùng vị trí mà xe oto có thể lao xuống.
Chỉ có một tuyến đường lao xuống biển không có giải phân cách. Anh phanh xe lại, đẩy cửa xe xuống chạy ra ngoài, làn gió biển quật vào khuôn mặt mang theo đầy vẻ bất lực.
Nếu như là Mặc Tử Hàng, cậu ấy sẽ làm gì nhỉ?!!. truyện đam mỹ
***
Không biết xe đã chìm xuống bao lâu, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt.
Vừa nạy được cửa sổ xe, Giang Yên Nhiên liền cầm thanh kim loại đập vào cửa kính. Cuối cùng cửa sổ xe cũng bắt đầu từ từ nứt vỡ.
Cô vội vàng tiến lên, dùng khuỷu tay gạt thuỷ tinh thừa ra. Ngay lập tức bị những mảnh thuỷ tinh cứa vào tay, máu đang hoà làm một vào nước biển nhưng hiện giờ cô chẳng cảm thấy đau một chút nào.
Cuối cùng, đến lúc có thể chui từ trong xe ra ngoài thì trước mắt Giang Yên Nhiên đã gần như mơ hồ vì hít thở không thông. Cô cố gắng bơi lên, ánh sáng đã đến rất gần nhưng nãy giờ ở trong nước, thể lực của cô gần như cạn kiệt.
Cô không nhịn được, theo phản xạ mở miệng ra lấy hơi, tất nhiên ngay sau đó liền sặc nước biển, bật ho ra, lồng ngực đau nhức ngột ngạt, không thể tiếp tục bơi lên. Cô giãy dụa trong nước, biết cái chết đã đến cận kề rồi.
Khi ánh sáng lại lần nữa đang xa dần khỏi tầm với, Giang Yên Nhiên bất lực buông thõng tay, để cơ thể chìm tự do vào đáy biển.
***
Khi Tề Phong quay lưng lại, trên khuôn mặt thống khổ của anh xen lẫn một nụ cười khó tả. Đoàn xe của Mặc Tử Hàng dừng lại cách đó không xa. Mặc Tử Hàng cũng đẩy cửa xuống xe, bước thẳng về chỗ Tề Phong.
Tề Phong cũng mau chóng tường thuật lại mức độ nguy hiểm của sự việc:”Kể từ lúc Giang Yên Nhiên gọi cho tôi, đến giờ cũng đã hai mươi phút trôi qua. Nghe nói cô ấy cùng xe rơi xuống, nếu chạy nhanh lắm cũng chỉ có thể rơi xuống cách khu vực này 500m…"
Mặc Tử Hàng nhận máy tính từ tay người của mình, anh mở bản đồ lên, khoanh tròn vị trí mà Giang Yên Nhiên có thể rơi xuống.
"Do ảnh hưởng áp suất từ phía tây nam nên dòng hải lưu đang chảy siết hơn. Sóng cũng bắt đầu đánh cao hơn" Mặc Tử Hàng chăm chú suy luận.
Tề Phong nâng đồng hồ lên nhìn, có chút hốt hoảng:"Tử Hàng, đã gần đến 5 giờ rồi!!"
"Không cần cậu nhắc" anh lạnh lùng cắt ngang.
Mặc Tử Hàng biết nếu qua 5 giờ thì mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm như thế nào.
Từ lúc 5 giờ trước khi mặt trời lặn một chút, nhiệt độ nước biển sẽ nhanh chóng giảm. Vì vậy nếu có tìm ra sau năm giờ thì cũng..
Và điều đó cũng khiến cho anh bất giác lo sợ. Tuy rằng đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm nhưng trước khi mặt trời lặn gần như không thể tìm hết được. Hơn nữa cô lại bị sóng cuốn đi, có khả năng sẽ bị đẩy ra xa.
Tề Phong đá thật mạnh vào cửa xe:"Chết tiệt, chỉ còn 10 phút nữa là đến 5 giờ rồi, không còn cách nào khả thi hơn sao?!"
"Hệ thống ra đa đã chuẩn bị chưa?" Đó là giọng của Mặc Tử Hàng.
Người của anh mau chóng đưa thiết bị ra, Mặc Tử Hàng trực tiếp đeo nó lên người. Tiếp đến, khi Tề Phong còn chưa hiểu anh tính làm gì thì Mặc Tử Hàng đã ngồi lên xe, mở sẵn cửa sổ.
Tề Phong chạy lại nắm tay nắm cửa mở ra nhưng không được, giọng anh hơi lớn:"Tử Hàng, cậu tính làm gì?!"
Mặc Tử Hàng không trả lời nữa, anh đạp ga đi thẳng vào con đường phía trước, nhanh chóng khuất sau con dốc.
Ban đầu Tề Phong cứ nghĩ, Mặc Tử Hàng thật sự đã bỏ rơi Giag Yên Nhiên thật rồi.
Nhưng không lâu sau, ánh đèn xe chói mắt đang lao thẳng về phía anh. Tề Phong không nghĩ nhiều vội vàng tránh đường, chiếc xe cứ thế lao tốc độ cao rơi hẳn xuống biển.
Những người trên bờ ngay lập tức đeo tai nghe, mắt nhìn vào màn hình. Mặc Tử Hàng ở dưới biển bơi ra khỏi cửa xe, theo phán đoán tiếp tục bơi thêm 500m. Sau đó anh dừng lại, bật ra đa lên.
Từ trên bờ đám người chăm chú nhìn vào màn hình, quả nhiên có một chấm đỏ xuất hiện cách đó không xa. Những người kia nói qua micaro, truyền đến tai nghe không dây chống nước tuyệt đối mà Mặc Tử Hàng đang đeo bên người.
"Mặc thiếu gia, cô ấy ở ngay gần đó. Tiếp tục bơi thẳng 200m, phán đoán độ sâu, 400m"
Tiếp theo vài chiếc cano chạy đến, vài người trên bờ ngồi lên, theo vị trí hiển thị trên màn hình đưa thuyền xa bờ.
Cuối cùng Mặc Tử Hàng cũng nhìn thấy Giang Yên Nhiên, anh bơi đến bên cô, kéo mặt cô đến hôn xuống, nhanh chóng truyền cho cô một chút oxi, rồi một tay ôm chặt lấy cô, tay kia dùng sức kéo cô bơi lên phía trên.
Ngay khi cả hai cùng rời khỏi mặt nước, cano nhanh chóng bắt được vị trí của hai người kéo lên thuyền.
Mặc Tử Hàng để cô nằm ngửa ra, dùng hai tay bấm vào ngực cô, rồi lại cúi xuống giúp cô truyền ô xi. Một loạt các thao tác cứu trợ khẩn cấp, cuối cùng Giang Yên Nhiên cũng chịu nôn ra một ngụm nước, bắt đầu thở trở lại nhưng vẫn còn bất tỉnh.
Anh ngồi bệt ra sàn, tựa hai tay ra sau. Những người còn lại cũng mau chóng thở phào.