Chương 60: Cảm nặng
Tiệc mừng thọ của ông nội Mặc được tổ chức ở nơi tổ chức lễ hội hoành tráng.
Hôm nay, những người có tư cách đến tham dự tiệc nhà họ Mặc đều là tầng lớp thượng lưu trong nước, từ giới chính trị, giới thương nghiệp, cho đến truyền thông, giới giải trí đều cử đại diện tới tham dự. Nói là tiệc mừng thọ, thật ra nơi này giống tiệc xã giao khảo nghiệm lòng người hơn.
Vẻ mặt của mỗi người đều là một vở kịch đối nhân xử thế.
Mãi đến tận buổi chiều, khách khứa lui tới chúc thọ và tặng quà đã về hơn phân nửa thì tiệc mừng thọ chính thức mới diễn ra sau chập tối.
Nhà họ Mặc không còn tiếp đón khách khứa bên ngoài nữa, trong phòng tiệc đều là trực hệ của nhà họ Mặc, hoặc là người thân và bạn bè có mối quan hệ xa hội vô cùng thân thiết với gia đình.
Lúc này bên cạnh ông nội Mặc mới rảnh rỗi một chút, Giang Hạ Vũ liền cùng ông bà Mặc đi đến như một gia đình, cô ta đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh sảo lên bàn đẩy về phía ông nội cười tươi nói:”Ông nội, lúc nãy không thể xen vào. Hôm nay là đại tiệc mừng ông đã tròn bảy mươi, cháu cũng có một chút thành ý muốn được gửi tặng ông”
Họ hàng trong bàn thấy có người mở đầu, thoáng chốc đều đặt hết những món quà đặc biệt công phu lên bàn. Lần này, những món quà không còn tùy tiện chất đống trên kệ nữa, mà đều chủ động mở ra như dâng vật quý cho ông cụ nhìn.
Mặc Đình Quân dù không hề muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Hạ Vũ, cũng càng không muốn nhận quà của cô ta. Nhưng hiện giờ khách khứa đông đúc, ông không tiện làm xấu mặt gia đình, chỉ đành cười cười nói nói, không bằng lòng nhận quà.
Dưới ánh mắt của mọi người, ông trực tiếp mở quà của cô ta ra. Bên trong là một chuỗi ngọc, thoạt đầu nhìn qua cũng thấy không có gì đặc sắc nhưng không lâu sau mọi người nhanh chóng ngửi thấy mùi hương vô cùng dễ chịu"
Bất chợt có một người bạn già của ông nội Mặc lên tiếng:"Thì ra là một chuỗi ngọc hương. Chuỗi ngọc này bây giờ rất hiếm, là loại ngọc càng lâu năm càng toả ra hương thơm, hương của ngọc này có thể giúp cho cơ thể bớt căng thẳng và giải toả. Với mùi hương ở mức độ này tôi đoán, tuổi đời không dưới một trăm năm, rất hiếm. E là giá trị không hề nhỏ"
Giang Hạ Vũ thầm cười đắc ý nhưng tất nhiên không thể hiện nó ra ngoài, chỉ để lại một nét mặt nhã nhặn khiêm tốn:"Cháu nghe nói ông nội rất thích những món đồ cổ, đặc biệt chuỗi ngọc này lại tốt cho sức khoẻ nên mới chuẩn bị nó tặng cho ông vào ngày hôm nay, thật ra cũng không phải là quá giá trị"
Ông bạn già của Mặc Đình Quân cười phá lên, quay sang gương mặt gượng gạo của ông nói:"Cô gái này thật biết khiêm tốn. Mặc Đình Quân, đây rốt cuộc là con cháu nhà ai mà dường như lại có vẻ thân thiết với ông đến vậy, đến cả quà cũng cẩn chọn rất tỉ mỉ, tuyệt đối quan hệ không tầm thường, có phải không"
Mặc Đình Thiệu ngồi bên chuẩn bị nhân thời cơ muốn công khai Giang Hạ Vũ, nào ngờ ông nội Mặc đã sớm đoán được mưu đồ của đám người này, nhanh như cắt đã đáp lời:"Chỉ là một cô con gái của một gia đình thân thiết mà thôi"
Giang Hạ Vũ siết chặt tay dưới gấu áo, ánh mắt nhìn ông nội Mặc căm phẫn. Cô ta đã cất công chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ông ta còn không cảm động thì thôi mà còn ngay lập tức chối bỏ quan hệ giữa hai nhà.
Mặc Đình Thiệu cũng không tiện phản bác lại cha mình. Chỉ cẩn trọng gọi Giang Hạ Vũ lại, bảo cô ngồi xuống cạnh ông, cũng đồng thời ngồi kế bên Mặc Tử Hàng.
Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối đều lạnh như tiền, không chút dao động, một ánh nhìn dành cho Giang Hạ Vũ cũng không có, càng không quan tâm đến cô ta.
Nhưng khi cô ta ngồi xuống kế bên Mặc Tử Hàng, nhìn thấy ánh mắt của các thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ nhìn cô thì trong lòng đắc ý không thôi. Suýt chút nữa cô ta cứ tưởng hiện giờ mình đã là Mặc Thiếu phu nhân rồi.
Những người kia vừa nhìn thấy cảnh này, dù ông nội Mặc trực tiếp chối bỏ nhưng ai cũng đang ngầm thừa nhận được vị trí của Giang Hạ Vũ này là ở đâu.
...
Cả buổi sáng, Lâm Tịnh đi xung quanh bữa tiệc cũng không tìm thấy Giang Yên Nhiên đâu. Loay hoay cô va phải Tề Phong, anh đứng hình mất một lúc nhìn cô nhưng lúc này cô đang vội cũng không để ý gì, chỉ vội hỏi:"Tề Phong, anh có thấy Mặc thiếu phu nhân đang ở đâu không?"
Nghe vậy anh mới bất chợt nhìn quanh, hình như có hơi giật mình. Thấy biểu cảm lạ của Tề Phong, cô lay anh hỏi:"Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao"
Tề Phong không nói hai lời trực tiếp kéo lấy tay Lâm Tịnh đưa ra xe, bảo cô ngồi lên xe rồi nói:"Hôm qua Giang Yên Nhiên bị nhiễm nước, giờ này không thấy đâu, nói không chừng có thể bị cảm nặng rồi"
Lâm Tịnh nghe vậy thì cũng không nhiều lời, trực tiếp để Tề Phong lái xe đưa mình về thẳng Mặc gia.
Đến nơi, cả hai cùng lúc xuống xe chạy vào. Người hầu trong nhà đều đã đi đến bữa tiệc phục vụ, chỉ còn một vài người ở lại. Thấy có người hầu loay hoay trong bếp, Lâm Tịnh mới vội hỏi:"Cô có thấy Mặc thiếu phu nhân ở đâu không?"
Người hầu nhận ra Lâm Tịnh vội trả lời:"À Dạ, thiếu phu nhân hôm qua đổ bệnh nặng, hôm qua tôi đã cho uống thuốc cũng đã đỡ rồi. Nhưng hiện tại có lẽ do quá mệt nên chưa tỉnh. Giang tiểu thư có căn dặn, đừng đánh thức thiếu phu nhân mà để cho cô ấy nghỉ ngơi"
Nghe vậy Tề Phong cười khẩy, với nụ cười này của anh, Lâm Tịnh cũng rõ ra phần nào. Hai người không trách cứ người hầu, vội nối đuôi nhau lên phòng Giang Yên Nhiên.
Đến nơi cô nói Tề Phong chờ bên ngoài rồi một mình xông vào, lúc này cô thấy Giang Yên Nhiên cũng vừa ngồi dậy, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Lâm Tịnh vội chạy đến, ngồi xuống hỏi:"Mặc thiếu phu nhân, cô thấy trong người thế nào rồi? Cô ổn chứ"
Giang Yên Nhiên mơ hồ gạt tay Lâm Tịnh đi, nét mặt khẩn trương:"Gì vậy, tôi đã ngủ bao lâu. Lâm Tịnh, cô xem giúp tôi bây giờ là mấy giờ rồi"
Lâm Tịnh mím môi nói:"Bây giờ đã gần sáu giờ tối rồi. Nhưng bà chủ, sức khoẻ cô không tốt, ông nội sẽ thông cảm thôi, mong cô.."
Giang Yên Nhiên đẩy Lâm Tịnh ra, chao đảo đứng dậy:"Không được, ngày hôm nay tôi không thể không có mặt. Lâm Tịnh, cô giúp tôi chuyến này được không?"
Lâm Tịnh thấy Giang Yên Nhiên cũng không đến nỗi nào, cuối cùng đành chấp nhận thoả thuận:"Được rồi, thiếu phu nhân, không vội, bây giờ vẫn còn kịp"
Lâm Tịnh giúp Giang Yên Nhiên mau chóng chọn được lễ phục, đánh qua trên mặt một lớp trang điểm nhẹ nhàng nhanh chóng, dù vậy do nét mặt của Giang Yên Nhiên vốn đã xinh xắn nên trông cô không hề thiếu đi một chút khí chất nào.
Trước khi tất cả ngồi lên xe, Giang Yên Nhiên giật mình thốt lên:"Chết rồi! Túi của tôi, chiếc túi xách ngày hôm qua tôi đã đeo bên người, anh có thấy không Tề Phong"
Tề Phong giật mình nhớ lại, anh đẩy cửa mở cốp xe, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ cầm vừa tay đưa cho Giang Yên Nhiên:"Hôm qua đưa cô đến bệnh viện tôi thấy cuốn sách này nằm trong túi của cô. May mắn túi của cô chống nước tốt nên sách không bị ướt. Tôi quan sát thấy đây là sách cổ nên cũng đoán được đây là quà cô mua tặng ông nội, đều đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi"
Nét mặt Giang Yên Nhiên ngay lập tức trở nên rạng rỡ, cô ôm lấy chiếc hộp có chứa thứ đồ của mình ngồi lên xe, cả ba mau chóng lái xe đến bữa tiệc.
Hôm nay, những người có tư cách đến tham dự tiệc nhà họ Mặc đều là tầng lớp thượng lưu trong nước, từ giới chính trị, giới thương nghiệp, cho đến truyền thông, giới giải trí đều cử đại diện tới tham dự. Nói là tiệc mừng thọ, thật ra nơi này giống tiệc xã giao khảo nghiệm lòng người hơn.
Vẻ mặt của mỗi người đều là một vở kịch đối nhân xử thế.
Mãi đến tận buổi chiều, khách khứa lui tới chúc thọ và tặng quà đã về hơn phân nửa thì tiệc mừng thọ chính thức mới diễn ra sau chập tối.
Nhà họ Mặc không còn tiếp đón khách khứa bên ngoài nữa, trong phòng tiệc đều là trực hệ của nhà họ Mặc, hoặc là người thân và bạn bè có mối quan hệ xa hội vô cùng thân thiết với gia đình.
Lúc này bên cạnh ông nội Mặc mới rảnh rỗi một chút, Giang Hạ Vũ liền cùng ông bà Mặc đi đến như một gia đình, cô ta đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh sảo lên bàn đẩy về phía ông nội cười tươi nói:”Ông nội, lúc nãy không thể xen vào. Hôm nay là đại tiệc mừng ông đã tròn bảy mươi, cháu cũng có một chút thành ý muốn được gửi tặng ông”
Họ hàng trong bàn thấy có người mở đầu, thoáng chốc đều đặt hết những món quà đặc biệt công phu lên bàn. Lần này, những món quà không còn tùy tiện chất đống trên kệ nữa, mà đều chủ động mở ra như dâng vật quý cho ông cụ nhìn.
Mặc Đình Quân dù không hề muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Hạ Vũ, cũng càng không muốn nhận quà của cô ta. Nhưng hiện giờ khách khứa đông đúc, ông không tiện làm xấu mặt gia đình, chỉ đành cười cười nói nói, không bằng lòng nhận quà.
Dưới ánh mắt của mọi người, ông trực tiếp mở quà của cô ta ra. Bên trong là một chuỗi ngọc, thoạt đầu nhìn qua cũng thấy không có gì đặc sắc nhưng không lâu sau mọi người nhanh chóng ngửi thấy mùi hương vô cùng dễ chịu"
Bất chợt có một người bạn già của ông nội Mặc lên tiếng:"Thì ra là một chuỗi ngọc hương. Chuỗi ngọc này bây giờ rất hiếm, là loại ngọc càng lâu năm càng toả ra hương thơm, hương của ngọc này có thể giúp cho cơ thể bớt căng thẳng và giải toả. Với mùi hương ở mức độ này tôi đoán, tuổi đời không dưới một trăm năm, rất hiếm. E là giá trị không hề nhỏ"
Giang Hạ Vũ thầm cười đắc ý nhưng tất nhiên không thể hiện nó ra ngoài, chỉ để lại một nét mặt nhã nhặn khiêm tốn:"Cháu nghe nói ông nội rất thích những món đồ cổ, đặc biệt chuỗi ngọc này lại tốt cho sức khoẻ nên mới chuẩn bị nó tặng cho ông vào ngày hôm nay, thật ra cũng không phải là quá giá trị"
Ông bạn già của Mặc Đình Quân cười phá lên, quay sang gương mặt gượng gạo của ông nói:"Cô gái này thật biết khiêm tốn. Mặc Đình Quân, đây rốt cuộc là con cháu nhà ai mà dường như lại có vẻ thân thiết với ông đến vậy, đến cả quà cũng cẩn chọn rất tỉ mỉ, tuyệt đối quan hệ không tầm thường, có phải không"
Mặc Đình Thiệu ngồi bên chuẩn bị nhân thời cơ muốn công khai Giang Hạ Vũ, nào ngờ ông nội Mặc đã sớm đoán được mưu đồ của đám người này, nhanh như cắt đã đáp lời:"Chỉ là một cô con gái của một gia đình thân thiết mà thôi"
Giang Hạ Vũ siết chặt tay dưới gấu áo, ánh mắt nhìn ông nội Mặc căm phẫn. Cô ta đã cất công chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, ông ta còn không cảm động thì thôi mà còn ngay lập tức chối bỏ quan hệ giữa hai nhà.
Mặc Đình Thiệu cũng không tiện phản bác lại cha mình. Chỉ cẩn trọng gọi Giang Hạ Vũ lại, bảo cô ngồi xuống cạnh ông, cũng đồng thời ngồi kế bên Mặc Tử Hàng.
Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối đều lạnh như tiền, không chút dao động, một ánh nhìn dành cho Giang Hạ Vũ cũng không có, càng không quan tâm đến cô ta.
Nhưng khi cô ta ngồi xuống kế bên Mặc Tử Hàng, nhìn thấy ánh mắt của các thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ nhìn cô thì trong lòng đắc ý không thôi. Suýt chút nữa cô ta cứ tưởng hiện giờ mình đã là Mặc Thiếu phu nhân rồi.
Những người kia vừa nhìn thấy cảnh này, dù ông nội Mặc trực tiếp chối bỏ nhưng ai cũng đang ngầm thừa nhận được vị trí của Giang Hạ Vũ này là ở đâu.
...
Cả buổi sáng, Lâm Tịnh đi xung quanh bữa tiệc cũng không tìm thấy Giang Yên Nhiên đâu. Loay hoay cô va phải Tề Phong, anh đứng hình mất một lúc nhìn cô nhưng lúc này cô đang vội cũng không để ý gì, chỉ vội hỏi:"Tề Phong, anh có thấy Mặc thiếu phu nhân đang ở đâu không?"
Nghe vậy anh mới bất chợt nhìn quanh, hình như có hơi giật mình. Thấy biểu cảm lạ của Tề Phong, cô lay anh hỏi:"Sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao"
Tề Phong không nói hai lời trực tiếp kéo lấy tay Lâm Tịnh đưa ra xe, bảo cô ngồi lên xe rồi nói:"Hôm qua Giang Yên Nhiên bị nhiễm nước, giờ này không thấy đâu, nói không chừng có thể bị cảm nặng rồi"
Lâm Tịnh nghe vậy thì cũng không nhiều lời, trực tiếp để Tề Phong lái xe đưa mình về thẳng Mặc gia.
Đến nơi, cả hai cùng lúc xuống xe chạy vào. Người hầu trong nhà đều đã đi đến bữa tiệc phục vụ, chỉ còn một vài người ở lại. Thấy có người hầu loay hoay trong bếp, Lâm Tịnh mới vội hỏi:"Cô có thấy Mặc thiếu phu nhân ở đâu không?"
Người hầu nhận ra Lâm Tịnh vội trả lời:"À Dạ, thiếu phu nhân hôm qua đổ bệnh nặng, hôm qua tôi đã cho uống thuốc cũng đã đỡ rồi. Nhưng hiện tại có lẽ do quá mệt nên chưa tỉnh. Giang tiểu thư có căn dặn, đừng đánh thức thiếu phu nhân mà để cho cô ấy nghỉ ngơi"
Nghe vậy Tề Phong cười khẩy, với nụ cười này của anh, Lâm Tịnh cũng rõ ra phần nào. Hai người không trách cứ người hầu, vội nối đuôi nhau lên phòng Giang Yên Nhiên.
Đến nơi cô nói Tề Phong chờ bên ngoài rồi một mình xông vào, lúc này cô thấy Giang Yên Nhiên cũng vừa ngồi dậy, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Lâm Tịnh vội chạy đến, ngồi xuống hỏi:"Mặc thiếu phu nhân, cô thấy trong người thế nào rồi? Cô ổn chứ"
Giang Yên Nhiên mơ hồ gạt tay Lâm Tịnh đi, nét mặt khẩn trương:"Gì vậy, tôi đã ngủ bao lâu. Lâm Tịnh, cô xem giúp tôi bây giờ là mấy giờ rồi"
Lâm Tịnh mím môi nói:"Bây giờ đã gần sáu giờ tối rồi. Nhưng bà chủ, sức khoẻ cô không tốt, ông nội sẽ thông cảm thôi, mong cô.."
Giang Yên Nhiên đẩy Lâm Tịnh ra, chao đảo đứng dậy:"Không được, ngày hôm nay tôi không thể không có mặt. Lâm Tịnh, cô giúp tôi chuyến này được không?"
Lâm Tịnh thấy Giang Yên Nhiên cũng không đến nỗi nào, cuối cùng đành chấp nhận thoả thuận:"Được rồi, thiếu phu nhân, không vội, bây giờ vẫn còn kịp"
Lâm Tịnh giúp Giang Yên Nhiên mau chóng chọn được lễ phục, đánh qua trên mặt một lớp trang điểm nhẹ nhàng nhanh chóng, dù vậy do nét mặt của Giang Yên Nhiên vốn đã xinh xắn nên trông cô không hề thiếu đi một chút khí chất nào.
Trước khi tất cả ngồi lên xe, Giang Yên Nhiên giật mình thốt lên:"Chết rồi! Túi của tôi, chiếc túi xách ngày hôm qua tôi đã đeo bên người, anh có thấy không Tề Phong"
Tề Phong giật mình nhớ lại, anh đẩy cửa mở cốp xe, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ cầm vừa tay đưa cho Giang Yên Nhiên:"Hôm qua đưa cô đến bệnh viện tôi thấy cuốn sách này nằm trong túi của cô. May mắn túi của cô chống nước tốt nên sách không bị ướt. Tôi quan sát thấy đây là sách cổ nên cũng đoán được đây là quà cô mua tặng ông nội, đều đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi"
Nét mặt Giang Yên Nhiên ngay lập tức trở nên rạng rỡ, cô ôm lấy chiếc hộp có chứa thứ đồ của mình ngồi lên xe, cả ba mau chóng lái xe đến bữa tiệc.