Chương 79
Giang Yên Nhiên choàng tỉnh dậy.
Cả người cô ê ẩm. Dùng tay tự gõ nhẹ vào đầu mình, đuôi mắt nheo lại, mơ hồ nhìn xung quanh.
Là phòng Hàn Trí Viễn.
Phong cách vẫn đơn giản như thế, anh ta suốt bao nhiêu năm qua không hề thay đổi.
Từ khuôn mặt, giọng nói cho đến cả phong cách và lối sống của mình.
Tay nắm cửa vang lên tiếng lạch cạch, cô đưa mắt nhìn theo. Quả nhiên là Hàn Trí Viễn, anh ta bước vào, trên tay là tô cháo bốc khói nghi ngút.
Vừa vô tư nói một câu:“Em tỉnh rồi à”
Anh ta đi đến cạnh chỗ cô nằm, ngồi xuống. Tự nhiên múc một thìa cháo lên thổi nhẹ rồi đưa về phía cô, tất nhiên Giang Yên Nhiên lặng lẽ nghiêng đầu đi, né tránh cánh tay của anh ta.
“Lúc này anh còn cố giả vờ quan tâm đến tôi làm gì? Hàn Trí Viễn, chẳng phải người anh nên đón về đây là chị tôi, không phải sao?”
Anh đặt thìa cháo xuống lại tô, cúi thấp đầu cười một cái. Rồi lặng lẽ lắc đầu.
"Yên Nhiên… năm đó em thích anh nhiều như thế, làm mọi thứ vì anh vậy mà anh lại ngu ngốc, cứ lao đầu vào một nơi không chào đón mình… "
“Đủ rồi” Giang Yên Nhiên cắt ngang “đó là chuyện của quá khứ. Hiện tại tôi đã không còn tình cảm gì với anh, vậy nên anh có hối tiếc hay đã tỉnh ra thì cũng đừng lôi tôi vào cuộc sống của anh nữa”
“Để tôi rời khỏi đây đi, tôi thật sự rất mệt mỏi rồi. Tôi không thể lúc nào cũng phải đối diện với những người mà tôi đã từng rất tin tưởng rồi lại đồng loạt phản bội tôi, rời bỏ tôi…” cô siết tay hất chăn đang đắp nửa người ra, định đứng dậy bỏ đi, thế nhưng Hàn Trí Viễn đã giữ chặt tay cô lại.
“Em không muốn nghe chuyện quan trọng mà anh muốn nói với em sao?”
“Yên Nhiên, anh không phải ân hận vì mình đã không đáp lại tình cảm của em mà là cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã làm”
Hàn Trí Viễn hít một hơi thật sâu nói tiếp:“Nếu anh không nói hết mọi chuyện cho em, có lẽ cả đời này anh sẽ dằn vặt và dày vò đến chết…”
Trong lòng Giang Yên Nhiên đột nhiên nôn nao vì lời anh ta nói, có cảm giác chuyện mà Hàn Trí Viễn sắp sửa nói cho cô thật sự là một chuyện rất quan trọng, lý trí bảo cô rằng, hãy kiên nhẫn nghe nó.
Giang Yên Nhiên yên lặng không nói gì, thật sự kiên nhẫn nhìn gương mặt anh ta, ánh mắt buồn bã đó nói anh ta không bày trò mà đang thật sự nghiêm túc.
Hàn Trí Viễn đặt tô cháo trên tay lên bàn, kéo ngăn kéo tủ đầu giường. Anh lấy từ bên trong một sấp giấy tờ, trông có phần cũ kĩ.
Anh đưa nó về phía cô, Giang Yên Nhiên không hiểu nhưng vẫn nhận lấy, nhìn sấp giấy trên tay lại nhìn mặt anh đầy khó hiểu như trông chờ lời giải thích tiếp theo.
Hai bàn tay Hàn Trí Viễn đan vào nhau, lộ rõ vẻ băn khoăn. Có vẻ như đây là chuyện vô cùng khó nói.
“Ba năm trước, Giang Hạ Vũ giàn xếp đưa em vào tù. Cô ấy biết gia đình yêu thương em nhất, chắc chắn khi biết chuyện sẽ trở về ngay vậy nên cùng lúc đã thông báo cho bọn họ để họ trở về…”
“Cô ấy thuê người gây tai nạn cho ba mẹ em… chuyện này khi anh biết được, anh cũng thật sự rất sock, không nghĩ rằng một cô gái mới hai mấy tuổi đầu có thể làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa còn là chính ba mẹ của mình…”
“Anh… anh nghĩ cô ấy còn trẻ người non dạ, hành động thiếu suy nghĩ nên đã giúp cô ấy bao che. Anh cho người diệt khẩu người Giang Hạ Vũ thuê gây tai nạn, dọn dẹp sạch sẽ mọi chứng cứ và hiện trường. Chuyện em vào tù không những anh biết rất rõ, mà anh còn đứng ra đẩy em vào…”
Hàn Trí Viễn rời khỏi ghế ngồi, hai đầu gối anh quỳ xuống đất. Anh không nghe được tiếng động gì từ cô, càng không dám nhìn vẻ mặt cô vào lúc này. Anh biết chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng chắc hẳn khi nghe hết chuyện này, cô thật sự sẽ rất sock.
Quả nhiên là vậy, Giang Yên Nhiên ngồi trên giường sững sờ, thậm chí mắt còn không chớp nổi.
Trước nay cô chỉ nghĩ rằng, Hàn Trí Viễn biết cô vào tù nhưng vẫn bỏ mặc cô, chứ không hề biết anh ta gián tiếp ở đằng sau gây ra những chuyện này.
“Thì ra tính mạng người mỏng manh như thế…”
Ba mẹ cô bị chính những người thân yêu mà mình luôn tin tưởng hãm hại. Sau cái chết của họ, bọn chúng không những không dằn vặt mà còn vô tư tận hưởng cuộc sống.
Tại sao lại bất công như vậy…
“Yên Nhiên, anh không mong chờ sự tha thứ từ em. Anh chỉ muốn nói cho em biết sự thật”
Giang Yên Nhiên đột nhiên bật cười một cái, cô vô cùng bình tĩnh nói một câu:“Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ anh nói chuyện này với tôi thì còn nghĩa lý gì nữa chứ? Đợi đến lúc anh ăn nặn hối hận, chẳng phải ba mẹ tôi cũng đã ở thiên đường hết rồi à?”
“Huống hồ chứng cứ cũng đã bị chính tay anh thủ tiêu, vậy anh nói chuyện này với tôi, là muốn tôi trách mắng anh để anh nhẹ lòng? Xin lỗi, tôi không có hứng thú”
Hàn Trí Viễn ngước đầu lên, trong giọng nói đầy bình tĩnh của cô là khoé mắt đỏ bừng, nét mặt tràn đầy sự thất vọng, sự bất công muốn bùng lên đòi lại bình đẳng.
Hàn Trí Viễn nhìn sấp giấy tờ trên tay cô, nói:“Trong lúc đưa chiếc xe của ba mẹ em đi huỷ, anh có khám xe một lúc thì phát hiện ở dưới gầm xe có một sấp giấy tờ. Tuy đọc không hiểu nhưng anh có linh cảm sẽ cần đến nó vậy nên đã giữ lại. Nó đã ở trong hộc tủ ba năm, ba năm qua không một ai biết đến sự hiện diện của nó…”
“Nó là của ba mẹ em, vậy nên anh muốn gặp lại em để đưa lại chúng. Anh hi vọng nó sẽ cần thiết cho em vào lúc này”
Giang Yên Nhiên nghi hoặc nhìn lại vào sấp giấy trên tay. Cô lật trang đầu tiên lên.
Đây là hồ sơ lý lịch của một người đàn ông, không những vậy còn là một người ngoại quốc. Có vẻ cao lớn và nhìn mặt hiện rõ uy quyền.
Bên cạnh có viết tên của người đàn ông đó: Join Henrry
Ở bên dưới còn rất nhiều chỗ trống chưa viết, có lẽ đây đều là những thông tin còn thiếu mà ba mẹ cô đang điều tra.
Họ điều tra người đàn ông này làm gì? Suốt một thời gian dài để tìm thông tin của một người đàn ông, chắc chắn đây là một người không hề tầm thường.
Giang Yên Nhiên chợt nghĩ ngợi, liệu đây có phải là thứ mà Mặc Đình Thiệu luôn miệng nhắc đến hay không?
Cô lật tiếp ra trang thứ hai, văn bản được viết rất khó hiểu. Đó dường như là lịch trình của một nhóm người hay một tổ chức nào đó mà ba cô có lẽ đang theo dõi, trên đó ghi rõ bọn họ xuất phát từ địa điểm nào, ghé qua những đâu, nhưng kì lạ rằng ba cô không hề đề cập đến mục đích và địa điểm kết thúc của nhóm người này.
Chắc chắn đây chính là những mắt xích còn thiếu.
Cô lật lại trang đầu tiên, nhìn vào mặt người đàn ông tạm thời được cho là Join Henrry.
“Join Henrry” Giang Yên Nhiên lẩm bẩm, cái tên này hình như có chút quen miệng.
Lục lại kí ức hồi lâu, cô giật mình nhớ lại bữa tiệc mừng thọ ông nội Mặc cách đây không lâu.
Lúc Giang Hạ Vũ vấp ngã để lộ ra vết bớt hình con hổ, hình như cô có nghe người xung quanh nhắc đến cái tên này thì phải…
Hàn Trí Viễn đột nhiên hắng giọng:“Em phát hiện ra điều gì sao?”
Cô giật mình ngẩng lên, nhớ ra là Hàn Trí Viễn đang ở đây, tiện hỏi một câu:“Anh có biết Giang Hạ Vũ có một vết bớt ở đây không?”
Anh ta hơi ngẫm lại, sau cùng nói:“À, lúc trước cô ấy nói đột nhiên muốn đi xăm hình nên anh đưa cô ấy đi. Cũng không phải là vết bớt gì, là hình xăm bình thường thôi”
Cả người cô ê ẩm. Dùng tay tự gõ nhẹ vào đầu mình, đuôi mắt nheo lại, mơ hồ nhìn xung quanh.
Là phòng Hàn Trí Viễn.
Phong cách vẫn đơn giản như thế, anh ta suốt bao nhiêu năm qua không hề thay đổi.
Từ khuôn mặt, giọng nói cho đến cả phong cách và lối sống của mình.
Tay nắm cửa vang lên tiếng lạch cạch, cô đưa mắt nhìn theo. Quả nhiên là Hàn Trí Viễn, anh ta bước vào, trên tay là tô cháo bốc khói nghi ngút.
Vừa vô tư nói một câu:“Em tỉnh rồi à”
Anh ta đi đến cạnh chỗ cô nằm, ngồi xuống. Tự nhiên múc một thìa cháo lên thổi nhẹ rồi đưa về phía cô, tất nhiên Giang Yên Nhiên lặng lẽ nghiêng đầu đi, né tránh cánh tay của anh ta.
“Lúc này anh còn cố giả vờ quan tâm đến tôi làm gì? Hàn Trí Viễn, chẳng phải người anh nên đón về đây là chị tôi, không phải sao?”
Anh đặt thìa cháo xuống lại tô, cúi thấp đầu cười một cái. Rồi lặng lẽ lắc đầu.
"Yên Nhiên… năm đó em thích anh nhiều như thế, làm mọi thứ vì anh vậy mà anh lại ngu ngốc, cứ lao đầu vào một nơi không chào đón mình… "
“Đủ rồi” Giang Yên Nhiên cắt ngang “đó là chuyện của quá khứ. Hiện tại tôi đã không còn tình cảm gì với anh, vậy nên anh có hối tiếc hay đã tỉnh ra thì cũng đừng lôi tôi vào cuộc sống của anh nữa”
“Để tôi rời khỏi đây đi, tôi thật sự rất mệt mỏi rồi. Tôi không thể lúc nào cũng phải đối diện với những người mà tôi đã từng rất tin tưởng rồi lại đồng loạt phản bội tôi, rời bỏ tôi…” cô siết tay hất chăn đang đắp nửa người ra, định đứng dậy bỏ đi, thế nhưng Hàn Trí Viễn đã giữ chặt tay cô lại.
“Em không muốn nghe chuyện quan trọng mà anh muốn nói với em sao?”
“Yên Nhiên, anh không phải ân hận vì mình đã không đáp lại tình cảm của em mà là cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã làm”
Hàn Trí Viễn hít một hơi thật sâu nói tiếp:“Nếu anh không nói hết mọi chuyện cho em, có lẽ cả đời này anh sẽ dằn vặt và dày vò đến chết…”
Trong lòng Giang Yên Nhiên đột nhiên nôn nao vì lời anh ta nói, có cảm giác chuyện mà Hàn Trí Viễn sắp sửa nói cho cô thật sự là một chuyện rất quan trọng, lý trí bảo cô rằng, hãy kiên nhẫn nghe nó.
Giang Yên Nhiên yên lặng không nói gì, thật sự kiên nhẫn nhìn gương mặt anh ta, ánh mắt buồn bã đó nói anh ta không bày trò mà đang thật sự nghiêm túc.
Hàn Trí Viễn đặt tô cháo trên tay lên bàn, kéo ngăn kéo tủ đầu giường. Anh lấy từ bên trong một sấp giấy tờ, trông có phần cũ kĩ.
Anh đưa nó về phía cô, Giang Yên Nhiên không hiểu nhưng vẫn nhận lấy, nhìn sấp giấy trên tay lại nhìn mặt anh đầy khó hiểu như trông chờ lời giải thích tiếp theo.
Hai bàn tay Hàn Trí Viễn đan vào nhau, lộ rõ vẻ băn khoăn. Có vẻ như đây là chuyện vô cùng khó nói.
“Ba năm trước, Giang Hạ Vũ giàn xếp đưa em vào tù. Cô ấy biết gia đình yêu thương em nhất, chắc chắn khi biết chuyện sẽ trở về ngay vậy nên cùng lúc đã thông báo cho bọn họ để họ trở về…”
“Cô ấy thuê người gây tai nạn cho ba mẹ em… chuyện này khi anh biết được, anh cũng thật sự rất sock, không nghĩ rằng một cô gái mới hai mấy tuổi đầu có thể làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa còn là chính ba mẹ của mình…”
“Anh… anh nghĩ cô ấy còn trẻ người non dạ, hành động thiếu suy nghĩ nên đã giúp cô ấy bao che. Anh cho người diệt khẩu người Giang Hạ Vũ thuê gây tai nạn, dọn dẹp sạch sẽ mọi chứng cứ và hiện trường. Chuyện em vào tù không những anh biết rất rõ, mà anh còn đứng ra đẩy em vào…”
Hàn Trí Viễn rời khỏi ghế ngồi, hai đầu gối anh quỳ xuống đất. Anh không nghe được tiếng động gì từ cô, càng không dám nhìn vẻ mặt cô vào lúc này. Anh biết chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng chắc hẳn khi nghe hết chuyện này, cô thật sự sẽ rất sock.
Quả nhiên là vậy, Giang Yên Nhiên ngồi trên giường sững sờ, thậm chí mắt còn không chớp nổi.
Trước nay cô chỉ nghĩ rằng, Hàn Trí Viễn biết cô vào tù nhưng vẫn bỏ mặc cô, chứ không hề biết anh ta gián tiếp ở đằng sau gây ra những chuyện này.
“Thì ra tính mạng người mỏng manh như thế…”
Ba mẹ cô bị chính những người thân yêu mà mình luôn tin tưởng hãm hại. Sau cái chết của họ, bọn chúng không những không dằn vặt mà còn vô tư tận hưởng cuộc sống.
Tại sao lại bất công như vậy…
“Yên Nhiên, anh không mong chờ sự tha thứ từ em. Anh chỉ muốn nói cho em biết sự thật”
Giang Yên Nhiên đột nhiên bật cười một cái, cô vô cùng bình tĩnh nói một câu:“Chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ anh nói chuyện này với tôi thì còn nghĩa lý gì nữa chứ? Đợi đến lúc anh ăn nặn hối hận, chẳng phải ba mẹ tôi cũng đã ở thiên đường hết rồi à?”
“Huống hồ chứng cứ cũng đã bị chính tay anh thủ tiêu, vậy anh nói chuyện này với tôi, là muốn tôi trách mắng anh để anh nhẹ lòng? Xin lỗi, tôi không có hứng thú”
Hàn Trí Viễn ngước đầu lên, trong giọng nói đầy bình tĩnh của cô là khoé mắt đỏ bừng, nét mặt tràn đầy sự thất vọng, sự bất công muốn bùng lên đòi lại bình đẳng.
Hàn Trí Viễn nhìn sấp giấy tờ trên tay cô, nói:“Trong lúc đưa chiếc xe của ba mẹ em đi huỷ, anh có khám xe một lúc thì phát hiện ở dưới gầm xe có một sấp giấy tờ. Tuy đọc không hiểu nhưng anh có linh cảm sẽ cần đến nó vậy nên đã giữ lại. Nó đã ở trong hộc tủ ba năm, ba năm qua không một ai biết đến sự hiện diện của nó…”
“Nó là của ba mẹ em, vậy nên anh muốn gặp lại em để đưa lại chúng. Anh hi vọng nó sẽ cần thiết cho em vào lúc này”
Giang Yên Nhiên nghi hoặc nhìn lại vào sấp giấy trên tay. Cô lật trang đầu tiên lên.
Đây là hồ sơ lý lịch của một người đàn ông, không những vậy còn là một người ngoại quốc. Có vẻ cao lớn và nhìn mặt hiện rõ uy quyền.
Bên cạnh có viết tên của người đàn ông đó: Join Henrry
Ở bên dưới còn rất nhiều chỗ trống chưa viết, có lẽ đây đều là những thông tin còn thiếu mà ba mẹ cô đang điều tra.
Họ điều tra người đàn ông này làm gì? Suốt một thời gian dài để tìm thông tin của một người đàn ông, chắc chắn đây là một người không hề tầm thường.
Giang Yên Nhiên chợt nghĩ ngợi, liệu đây có phải là thứ mà Mặc Đình Thiệu luôn miệng nhắc đến hay không?
Cô lật tiếp ra trang thứ hai, văn bản được viết rất khó hiểu. Đó dường như là lịch trình của một nhóm người hay một tổ chức nào đó mà ba cô có lẽ đang theo dõi, trên đó ghi rõ bọn họ xuất phát từ địa điểm nào, ghé qua những đâu, nhưng kì lạ rằng ba cô không hề đề cập đến mục đích và địa điểm kết thúc của nhóm người này.
Chắc chắn đây chính là những mắt xích còn thiếu.
Cô lật lại trang đầu tiên, nhìn vào mặt người đàn ông tạm thời được cho là Join Henrry.
“Join Henrry” Giang Yên Nhiên lẩm bẩm, cái tên này hình như có chút quen miệng.
Lục lại kí ức hồi lâu, cô giật mình nhớ lại bữa tiệc mừng thọ ông nội Mặc cách đây không lâu.
Lúc Giang Hạ Vũ vấp ngã để lộ ra vết bớt hình con hổ, hình như cô có nghe người xung quanh nhắc đến cái tên này thì phải…
Hàn Trí Viễn đột nhiên hắng giọng:“Em phát hiện ra điều gì sao?”
Cô giật mình ngẩng lên, nhớ ra là Hàn Trí Viễn đang ở đây, tiện hỏi một câu:“Anh có biết Giang Hạ Vũ có một vết bớt ở đây không?”
Anh ta hơi ngẫm lại, sau cùng nói:“À, lúc trước cô ấy nói đột nhiên muốn đi xăm hình nên anh đưa cô ấy đi. Cũng không phải là vết bớt gì, là hình xăm bình thường thôi”