Chương 27: Qua đêm nay.. (h+)
“Tôi chiều em quá, nên lá gan cũng ngày càng to ra, đúng không?”
Câu hỏi thật đơn giản, âm giọng chẳng gay gắt một tẹo nào. Nhưng khi nghe xong, Thập Thất không rét mà lại run.
Cô khẽ nuốt nước bọt, cảm giác nơi con tim đang khá bất ổn, vì nhịp đập quá nhanh trong cường độ mạnh, dường như nó đã treo lơ lửng trên cổ họng thì phải…
“Tôi… tôi lại nói gì sai nữa rồi sao?” Chất giọng kiều nữ ấy, giờ đã dè dặt vô cùng.
“Đã thuộc về tôi, dùng vật vô giá của tôi, mà em vẫn còn có ý định chấm dứt?” Mặc Phi trầm giọng, hàn khí phát ra tới mức có thể đóng băng đối phương.
Thập Thất hoang mang. Cô đang cố gắng nghiền ngẫm xem, rốt cuộc người đàn ông này muốn nói tới vấn đề gì? Sao có vẻ như, anh không vui khi nghe cô đề cập tới chuyện dừng lại…
Xoạc…
Không đợi cô nghĩ xong, người đàn ông lại một lần nữa dứt khoát xé rách mảnh nội y trên ngực cô gái, song trực tiếp cúi xuống, dùng miệng gặm lấy “nhụy” hoa nhỏ nhắn trên đỉnh đồi hoang lộng gió.
“Mặc Phi, anh điên à?” Cô kinh hãi, không ngừng phản kháng trong vô vọng.
Xoạc…
Rồi tiếng quần áo bị xé rách lại vang lên, lần này tới lượt quần con bé nhỏ bị ném đi. Sau đó, tới lượt thắt lưng, rồi quần âu lịch thiệp trên người anh cũng được cởi bỏ.
Ngay lập tức, vật nam tính căng to sừng sững xuất đầu lộ diện, dọa cô gái sợ xanh cả mặt.
Nhớ lại cảm giác đau đớn đêm hôm qua, đau như bị rách mất một mảng da. Sáng dậy, thắt lưng lại như sắp gãy làm đôi, đến tận bây giờ cô vẫn còn thấy thốn.
Lúc này trước ánh sáng rõ ràng, khi tận mắt nhìn được độ to và dài của cái thứ vô tri kia, Thập Thất càng tăng đôi độ sợ.
Chỉ cần tưởng tượng nó sẽ đâm vào nơi ấy của mình, cô đã bất giác nổi cả da gà.
“Mặc Phi, anh tha cho tôi. Đừng lại đây, đừng mà…”
Vừa dứt tiếng van xin, bắp chân cô gái đã bị người đàn ông bắt lấy, dùng chút lực vừa phải cũng đủ kéo đối phương trở về với anh ta.
Mặc Phi quỳ dưới nệm, dùng tay dang rộng chân đối phương, tay còn lại cầm lấy đầu nấm đã sớm sẵn sàng tác chiến, hướng về nơi tư mật ướt át cách đó không xa.
Vị trí chính xác, anh lập tức đưa dị vật đâm vào…
“A… Đau chết mất…” Thập Thất kêu la thảm thiết, nước mắt sinh lý vô thức tuôn ra khỏi hốc mắt.
Trong khi đó, kẻ chủ chốt gây ra vấn đề như Mặc Phi, lại đang hết sức ung dung trưng ra nụ cười ma mị.
“Qua đêm nay, thì không còn là tình một đêm nữa.”
Nói xong, anh bắt đầu chơi trò đóng gạch. Một vào, hai ra, ba thúc, bốn lùi, nhịp nhàng luân động trong nơi tư mật chứa toàn hương ngọt.
“Dừng… Dừng lại đi, Mặc Phi…”
“Nói, tôi là gì của em?” Anh vừa tác động, vừa nghiêm giọng gặng hỏi.
“Aa… Dừng lại…” Thập Thất cắn môi, vừa vô thức rên rỉ, đi cùng lời xin xỏ.
Nhưng đó, không phải là những gì người đàn ông muốn nghe. Gương mặt đó, vẫn lạnh tanh chưa đổi.
“Tôi là gì của em?”
“A, đau… Thì… Thì anh là chồng tôi…”
Bị thúc mạnh một cái, chiếc đầu nhỏ trơn tru, mà hừng hực khí tức kia, trực tiếp va vào vách tử cung sâu hun hút, khiến Thập Thất không thể nào không thú nhận.
Mà Mặc Phi vẫn chưa chịu thỏa mãn, anh tiếp tục cao giọng đề nghị:
“Gọi chồng!” Giọng nói không mệt nhọc, vẫn hì hụt trong từng đợt thúc đẩy thắt lưng dẻo dai.
“Đừng! Anh không chịu dừng, thì nhẹ hơn đi mà…”
“Gọi chồng!” Mặc Phi kiên định nhắc nhở, chất giọng cũng đã nặng hơn so với trước.
Thấy đối phương vẫn cứng đầu, anh trực tiếp thúc mạnh thêm một cái.
“Đau…aa… Chồng ơi, nhẹ một chút…” Tiếng chồng ấy, cuối cùng cũng vang lên.
Nụ cười hài lòng lập tức xuất hiện trên môi người đàn ông. Cường độ ra vào nơi tư mật cũng được giảm xuống.
Anh khom người, dịu dàng hôn lên môi cô một cái, sẵn tiện ghé vào tai thì thầm đôi ba câu:
“Ngoan, chồng thương!”
Khoảnh khắc nghe xong câu nói ấy, trái tim cô gái như bất giác lệch đi một nhịp. Tâm lý chống cự nhanh chóng bị thao túng và tự hỏi: Sao anh có thể nói chuyện ngọt ngào đến vậy, trong khi luôn lúc nào cô cũng xẵng giọng, đanh đá với anh, thậm chí có lần còn thiếu tôn trọng với anh…
Người đàn ông này, thực tình chưa từng đối xử tệ với cô.
Sau đó, những gì đang diễn ra được tiếp tục thực hành đến khi trọn vẹn. Thập Thất cũng không còn quyết liệt phản kháng, những lời van xin thay thành âm thanh rên rỉ kiều suyễn, lay động lòng người, kích thích ham muốn, thúc đẩy cuộc vui.
Đêm hôm đó, có người bị chiếm tiện nghi sạch sẽ từ dưới lên trên, không sót một nơi. Đôi môi nhỏ nhắn lại bị mút đến sưng đỏ, khô khan, vùng thầm kín lần nữa xuất hiện dung dịch màu đỏ trinh trắng đáng giá ngàn vàng.
“Ưm…aa…”
Qua đêm nay, liệu cô có còn đủ sức trốn chạy như lần vừa qua…
Câu hỏi thật đơn giản, âm giọng chẳng gay gắt một tẹo nào. Nhưng khi nghe xong, Thập Thất không rét mà lại run.
Cô khẽ nuốt nước bọt, cảm giác nơi con tim đang khá bất ổn, vì nhịp đập quá nhanh trong cường độ mạnh, dường như nó đã treo lơ lửng trên cổ họng thì phải…
“Tôi… tôi lại nói gì sai nữa rồi sao?” Chất giọng kiều nữ ấy, giờ đã dè dặt vô cùng.
“Đã thuộc về tôi, dùng vật vô giá của tôi, mà em vẫn còn có ý định chấm dứt?” Mặc Phi trầm giọng, hàn khí phát ra tới mức có thể đóng băng đối phương.
Thập Thất hoang mang. Cô đang cố gắng nghiền ngẫm xem, rốt cuộc người đàn ông này muốn nói tới vấn đề gì? Sao có vẻ như, anh không vui khi nghe cô đề cập tới chuyện dừng lại…
Xoạc…
Không đợi cô nghĩ xong, người đàn ông lại một lần nữa dứt khoát xé rách mảnh nội y trên ngực cô gái, song trực tiếp cúi xuống, dùng miệng gặm lấy “nhụy” hoa nhỏ nhắn trên đỉnh đồi hoang lộng gió.
“Mặc Phi, anh điên à?” Cô kinh hãi, không ngừng phản kháng trong vô vọng.
Xoạc…
Rồi tiếng quần áo bị xé rách lại vang lên, lần này tới lượt quần con bé nhỏ bị ném đi. Sau đó, tới lượt thắt lưng, rồi quần âu lịch thiệp trên người anh cũng được cởi bỏ.
Ngay lập tức, vật nam tính căng to sừng sững xuất đầu lộ diện, dọa cô gái sợ xanh cả mặt.
Nhớ lại cảm giác đau đớn đêm hôm qua, đau như bị rách mất một mảng da. Sáng dậy, thắt lưng lại như sắp gãy làm đôi, đến tận bây giờ cô vẫn còn thấy thốn.
Lúc này trước ánh sáng rõ ràng, khi tận mắt nhìn được độ to và dài của cái thứ vô tri kia, Thập Thất càng tăng đôi độ sợ.
Chỉ cần tưởng tượng nó sẽ đâm vào nơi ấy của mình, cô đã bất giác nổi cả da gà.
“Mặc Phi, anh tha cho tôi. Đừng lại đây, đừng mà…”
Vừa dứt tiếng van xin, bắp chân cô gái đã bị người đàn ông bắt lấy, dùng chút lực vừa phải cũng đủ kéo đối phương trở về với anh ta.
Mặc Phi quỳ dưới nệm, dùng tay dang rộng chân đối phương, tay còn lại cầm lấy đầu nấm đã sớm sẵn sàng tác chiến, hướng về nơi tư mật ướt át cách đó không xa.
Vị trí chính xác, anh lập tức đưa dị vật đâm vào…
“A… Đau chết mất…” Thập Thất kêu la thảm thiết, nước mắt sinh lý vô thức tuôn ra khỏi hốc mắt.
Trong khi đó, kẻ chủ chốt gây ra vấn đề như Mặc Phi, lại đang hết sức ung dung trưng ra nụ cười ma mị.
“Qua đêm nay, thì không còn là tình một đêm nữa.”
Nói xong, anh bắt đầu chơi trò đóng gạch. Một vào, hai ra, ba thúc, bốn lùi, nhịp nhàng luân động trong nơi tư mật chứa toàn hương ngọt.
“Dừng… Dừng lại đi, Mặc Phi…”
“Nói, tôi là gì của em?” Anh vừa tác động, vừa nghiêm giọng gặng hỏi.
“Aa… Dừng lại…” Thập Thất cắn môi, vừa vô thức rên rỉ, đi cùng lời xin xỏ.
Nhưng đó, không phải là những gì người đàn ông muốn nghe. Gương mặt đó, vẫn lạnh tanh chưa đổi.
“Tôi là gì của em?”
“A, đau… Thì… Thì anh là chồng tôi…”
Bị thúc mạnh một cái, chiếc đầu nhỏ trơn tru, mà hừng hực khí tức kia, trực tiếp va vào vách tử cung sâu hun hút, khiến Thập Thất không thể nào không thú nhận.
Mà Mặc Phi vẫn chưa chịu thỏa mãn, anh tiếp tục cao giọng đề nghị:
“Gọi chồng!” Giọng nói không mệt nhọc, vẫn hì hụt trong từng đợt thúc đẩy thắt lưng dẻo dai.
“Đừng! Anh không chịu dừng, thì nhẹ hơn đi mà…”
“Gọi chồng!” Mặc Phi kiên định nhắc nhở, chất giọng cũng đã nặng hơn so với trước.
Thấy đối phương vẫn cứng đầu, anh trực tiếp thúc mạnh thêm một cái.
“Đau…aa… Chồng ơi, nhẹ một chút…” Tiếng chồng ấy, cuối cùng cũng vang lên.
Nụ cười hài lòng lập tức xuất hiện trên môi người đàn ông. Cường độ ra vào nơi tư mật cũng được giảm xuống.
Anh khom người, dịu dàng hôn lên môi cô một cái, sẵn tiện ghé vào tai thì thầm đôi ba câu:
“Ngoan, chồng thương!”
Khoảnh khắc nghe xong câu nói ấy, trái tim cô gái như bất giác lệch đi một nhịp. Tâm lý chống cự nhanh chóng bị thao túng và tự hỏi: Sao anh có thể nói chuyện ngọt ngào đến vậy, trong khi luôn lúc nào cô cũng xẵng giọng, đanh đá với anh, thậm chí có lần còn thiếu tôn trọng với anh…
Người đàn ông này, thực tình chưa từng đối xử tệ với cô.
Sau đó, những gì đang diễn ra được tiếp tục thực hành đến khi trọn vẹn. Thập Thất cũng không còn quyết liệt phản kháng, những lời van xin thay thành âm thanh rên rỉ kiều suyễn, lay động lòng người, kích thích ham muốn, thúc đẩy cuộc vui.
Đêm hôm đó, có người bị chiếm tiện nghi sạch sẽ từ dưới lên trên, không sót một nơi. Đôi môi nhỏ nhắn lại bị mút đến sưng đỏ, khô khan, vùng thầm kín lần nữa xuất hiện dung dịch màu đỏ trinh trắng đáng giá ngàn vàng.
“Ưm…aa…”
Qua đêm nay, liệu cô có còn đủ sức trốn chạy như lần vừa qua…