Chương 3: Đừng tạo áp lực
Trong bữa ăn sáng vào ngày hôm sau, Mặc Phi cứ đinh ninh chắc rằng một thiên kim tiểu thư quen được cưng chiều từ nhỏ như Thập Thất, sẽ ngủ nướng đến tận trưa.
Nhưng không, khi anh vận động thoải mái trên giường sau giấc ngủ sâu đêm qua và giương mắt nhìn sang sofa, thì thực tế đã vả một phát làm anh tỉnh ngủ ngay tức khắc.
Bởi vì, Thập Thất vốn đã ra khỏi phòng và chăn gối còn được sắp xếp gọn gàng vào tủ.
Bỗng nhiên, trên khuôn miệng gợi cảm của người đàn ông chợt lóe lên đường cong đầy hứng thú.
Sau đó, anh làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị quần áo tươm tất để đến công ty và ra khỏi phòng riêng sau vài chục phút.
Gặp lại vợ mới cưới tại phòng ăn. Chính giây phút ấy, Mặc Phi lại thêm một phen ngạc nhiên, khi chứng kiến hình ảnh lúc Thập Thất đang dọn bữa sáng lên bàn. Nhìn dáng vẻ thuần thục, đảm đang, chứ chẳng giống cái suy nghĩ vô tích sự về cô, trong đầu anh.
Điểm tâm chưa ăn, nhưng Mặc Phi bị tẩn đá lạnh đến đóng băng sắc thái mất rồi. Vì ngượng đấy!
"Anh xuống rồi à? Mau ngồi vào bàn đi, để em mang bữa sáng lên cho." Giọng nói trong veo của Thập Thất khiến Mặc Phi lập tức định thần trở lại.
Mà ông bà Mặc đang có mặt tại đó, cũng nở nụ cười hài lòng về biểu hiện vợ hiền dâu thảo của cô con dâu mới cưới ngày hôm qua.
"Con thấy chưa tiểu Mặc, cô gái mẹ chọn cho con có điểm nào đáng chê không? Ăn nói dịu dàng, lại giỏi chuyện bếp núc. Giờ chỉ còn việc sớm sinh quý tử cho ba mẹ nữa, là viên mãn vẹn toàn." Thanh giọng ôn hòa của bà Mặc, điềm đạm vang lên.
Khoảnh khắc nghe xong câu cuối, nét mặt đôi nam nữ đều đơ ra mấy giây. Trong lòng thầm nghĩ, đêm nằm hai nơi thì sinh con kiểu gì đây?
Phen này, bà Mặc mà biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Mới tưởng tượng ra thôi, Thập Thất đã sởn gai ốc cả rồi.
"Chuyện con cái, tạm thời con chưa muốn. Vả lại, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn." Mặc Phi trầm giọng bày tỏ ý nguyện.
Thập Thất lúc đó, chỉ im lặng quan sát tình hình.
Bà Mặc, hiển nhiên đã cau mày vì không đồng tình.
"Cưới vợ sinh con vốn là chuyện nên làm liên tiếp nhau, con nói chưa muốn là thế nào chứ?"
"Ý con là muốn mẹ hãy thuận theo tự nhiên, đừng nhắc đi nhắc lại mãi chuyện sinh con, kẻo khiến cô ấy cảm thấy áp lực." Mặc Phi khéo léo trả lời.
Màn đánh võng lạng lách của anh, cuối cùng lại chốt hạ mấy câu, cũng khiến ba mẹ mình mỉm cười.
"Mẹ biết rồi! Không nhắc nữa, kẻo có người xót cho vợ. Thôi, tập trung ăn sáng đi ha."
Sau đó, bữa sáng được diễn ra và kết thúc trong êm đẹp. Trước khi Mặc Phi đi làm, Thập Thất còn chu đáo diễn trọn cảnh tiễn chồng ra xe, khiến ông bà Mặc càng thêm vững lòng vì tình cảm của cả hai.
Trưa đến, cô nàng lại được mẹ chồng giao nhiệm vụ đi đưa cơm cho Mặc Phi.
Vì không muốn bị người khác để ý, Thập Thất cố tình không tiết lộ thân phận đặc biệt của mình. Chỉ nói với Lễ tân rằng, đến đưa cơm cho Tổng giám đốc và sau đó được Trợ lý của anh dẫn lên phòng làm việc.
Mặc thị nổi tiếng là Tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố A ở thời điểm hiện tại, nên về mức độ đồ xộ không khiến Thập Thất ngạc nhiên gì mấy.
Biết đâu trong tương lai, cô sẽ đến đây làm việc hoặc đặt chân vào với tư cách là một đối tác thân thiết...
Dù sao, mọi con đường phía trước cô đều đã vẽ sẵn trong đầu. Giờ chỉ còn chờ bước thực hiện.
Đi một hồi, Thập Thất cũng được nữ Trợ lý đưa tới nơi cần tới. Nhưng cô ấy lại không mở cửa để cô vào, mà trực tiếp đề nghị:
"Đưa giỏ cơm đây, để tôi mang vào cho Tổng giám đốc được rồi."
Nhìn qua thái độ, cộng thêm thời trang công sở thuộc phong cách quyến rũ của đối phương, Thập Thất khỏi phải nói cũng biết được tâm tư nữ nhân này thế nào.
Nhưng cô cũng đâu phải thuộc dạng tiểu bạch thỏ, dễ dàng để bản thân bị thiệt thòi.
"Lên tới đây rồi, cứ để tôi làm tròn trách nhiệm của mình vậy. Cô cứ đi làm việc đi ha!"
Nói xong, chưa kịp để nữ trợ lý phản ứng, thì Thập Thất đã thẳng thắn đẩy cửa tiến vào trong, khiến người ở lại hậm hực nhìn theo, vì vừa lỡ mất một cơ hội ở bên cạnh người mình ái mộ, thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
Xung quanh nam thần, quả nhiên luôn có rất nhiều bóng hồng vờn quanh tơ tưởng. Nhưng vẫn phải nói, là ngoại trừ Thập Thất.
Cô đi vào, chỉ đưa mắt nhìn qua người đàn ông chỗ bàn làm việc, rồi đã nhanh chân mang hộp cơm qua bàn tiếp khách.
"Mẹ bảo tôi mang cơm trưa cho anh, mau qua ăn đi, để tôi còn đem hộp đựng về."
"Cứ để đó, rồi về đi." Mặc Phi mắt không rời khỏi màn hình máy tính, chỉ lơ đễnh trả lời.
"Về nhanh như vậy, lỡ mẹ hỏi thì tôi biết nói sao? Tóm lại là anh mau qua ăn cho xong đi, rồi muốn làm gì thì làm."
Thái độ hờ hững của Thập Thất, ấy thế mà lại khiến người đàn ông nhất thời bị thu hút và chuyển tầm nhìn về phía cô gái ngay sau đó.
Mặc Phi là đang thắc mắc, tại sao những cô gái vây quanh anh đều ra sức lấy lòng, không thì cũng si mê như điếu đổ, vì căn bản anh quá đẹp trai. Chỉ riêng mỗi người phụ nữ này thì hoàn toàn ngược lại.
Lẽ nào trong mắt cô ấy, Mặc Phi anh không hề hấp dẫn ư?
Nhưng không, khi anh vận động thoải mái trên giường sau giấc ngủ sâu đêm qua và giương mắt nhìn sang sofa, thì thực tế đã vả một phát làm anh tỉnh ngủ ngay tức khắc.
Bởi vì, Thập Thất vốn đã ra khỏi phòng và chăn gối còn được sắp xếp gọn gàng vào tủ.
Bỗng nhiên, trên khuôn miệng gợi cảm của người đàn ông chợt lóe lên đường cong đầy hứng thú.
Sau đó, anh làm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị quần áo tươm tất để đến công ty và ra khỏi phòng riêng sau vài chục phút.
Gặp lại vợ mới cưới tại phòng ăn. Chính giây phút ấy, Mặc Phi lại thêm một phen ngạc nhiên, khi chứng kiến hình ảnh lúc Thập Thất đang dọn bữa sáng lên bàn. Nhìn dáng vẻ thuần thục, đảm đang, chứ chẳng giống cái suy nghĩ vô tích sự về cô, trong đầu anh.
Điểm tâm chưa ăn, nhưng Mặc Phi bị tẩn đá lạnh đến đóng băng sắc thái mất rồi. Vì ngượng đấy!
"Anh xuống rồi à? Mau ngồi vào bàn đi, để em mang bữa sáng lên cho." Giọng nói trong veo của Thập Thất khiến Mặc Phi lập tức định thần trở lại.
Mà ông bà Mặc đang có mặt tại đó, cũng nở nụ cười hài lòng về biểu hiện vợ hiền dâu thảo của cô con dâu mới cưới ngày hôm qua.
"Con thấy chưa tiểu Mặc, cô gái mẹ chọn cho con có điểm nào đáng chê không? Ăn nói dịu dàng, lại giỏi chuyện bếp núc. Giờ chỉ còn việc sớm sinh quý tử cho ba mẹ nữa, là viên mãn vẹn toàn." Thanh giọng ôn hòa của bà Mặc, điềm đạm vang lên.
Khoảnh khắc nghe xong câu cuối, nét mặt đôi nam nữ đều đơ ra mấy giây. Trong lòng thầm nghĩ, đêm nằm hai nơi thì sinh con kiểu gì đây?
Phen này, bà Mặc mà biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Mới tưởng tượng ra thôi, Thập Thất đã sởn gai ốc cả rồi.
"Chuyện con cái, tạm thời con chưa muốn. Vả lại, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn." Mặc Phi trầm giọng bày tỏ ý nguyện.
Thập Thất lúc đó, chỉ im lặng quan sát tình hình.
Bà Mặc, hiển nhiên đã cau mày vì không đồng tình.
"Cưới vợ sinh con vốn là chuyện nên làm liên tiếp nhau, con nói chưa muốn là thế nào chứ?"
"Ý con là muốn mẹ hãy thuận theo tự nhiên, đừng nhắc đi nhắc lại mãi chuyện sinh con, kẻo khiến cô ấy cảm thấy áp lực." Mặc Phi khéo léo trả lời.
Màn đánh võng lạng lách của anh, cuối cùng lại chốt hạ mấy câu, cũng khiến ba mẹ mình mỉm cười.
"Mẹ biết rồi! Không nhắc nữa, kẻo có người xót cho vợ. Thôi, tập trung ăn sáng đi ha."
Sau đó, bữa sáng được diễn ra và kết thúc trong êm đẹp. Trước khi Mặc Phi đi làm, Thập Thất còn chu đáo diễn trọn cảnh tiễn chồng ra xe, khiến ông bà Mặc càng thêm vững lòng vì tình cảm của cả hai.
Trưa đến, cô nàng lại được mẹ chồng giao nhiệm vụ đi đưa cơm cho Mặc Phi.
Vì không muốn bị người khác để ý, Thập Thất cố tình không tiết lộ thân phận đặc biệt của mình. Chỉ nói với Lễ tân rằng, đến đưa cơm cho Tổng giám đốc và sau đó được Trợ lý của anh dẫn lên phòng làm việc.
Mặc thị nổi tiếng là Tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố A ở thời điểm hiện tại, nên về mức độ đồ xộ không khiến Thập Thất ngạc nhiên gì mấy.
Biết đâu trong tương lai, cô sẽ đến đây làm việc hoặc đặt chân vào với tư cách là một đối tác thân thiết...
Dù sao, mọi con đường phía trước cô đều đã vẽ sẵn trong đầu. Giờ chỉ còn chờ bước thực hiện.
Đi một hồi, Thập Thất cũng được nữ Trợ lý đưa tới nơi cần tới. Nhưng cô ấy lại không mở cửa để cô vào, mà trực tiếp đề nghị:
"Đưa giỏ cơm đây, để tôi mang vào cho Tổng giám đốc được rồi."
Nhìn qua thái độ, cộng thêm thời trang công sở thuộc phong cách quyến rũ của đối phương, Thập Thất khỏi phải nói cũng biết được tâm tư nữ nhân này thế nào.
Nhưng cô cũng đâu phải thuộc dạng tiểu bạch thỏ, dễ dàng để bản thân bị thiệt thòi.
"Lên tới đây rồi, cứ để tôi làm tròn trách nhiệm của mình vậy. Cô cứ đi làm việc đi ha!"
Nói xong, chưa kịp để nữ trợ lý phản ứng, thì Thập Thất đã thẳng thắn đẩy cửa tiến vào trong, khiến người ở lại hậm hực nhìn theo, vì vừa lỡ mất một cơ hội ở bên cạnh người mình ái mộ, thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
Xung quanh nam thần, quả nhiên luôn có rất nhiều bóng hồng vờn quanh tơ tưởng. Nhưng vẫn phải nói, là ngoại trừ Thập Thất.
Cô đi vào, chỉ đưa mắt nhìn qua người đàn ông chỗ bàn làm việc, rồi đã nhanh chân mang hộp cơm qua bàn tiếp khách.
"Mẹ bảo tôi mang cơm trưa cho anh, mau qua ăn đi, để tôi còn đem hộp đựng về."
"Cứ để đó, rồi về đi." Mặc Phi mắt không rời khỏi màn hình máy tính, chỉ lơ đễnh trả lời.
"Về nhanh như vậy, lỡ mẹ hỏi thì tôi biết nói sao? Tóm lại là anh mau qua ăn cho xong đi, rồi muốn làm gì thì làm."
Thái độ hờ hững của Thập Thất, ấy thế mà lại khiến người đàn ông nhất thời bị thu hút và chuyển tầm nhìn về phía cô gái ngay sau đó.
Mặc Phi là đang thắc mắc, tại sao những cô gái vây quanh anh đều ra sức lấy lòng, không thì cũng si mê như điếu đổ, vì căn bản anh quá đẹp trai. Chỉ riêng mỗi người phụ nữ này thì hoàn toàn ngược lại.
Lẽ nào trong mắt cô ấy, Mặc Phi anh không hề hấp dẫn ư?