Chương 35: Thật lòng thích anh
Thập Thất được đưa về nhà và bế lên tận phòng, lúc 11 giờ khuya, vì ngủ quên trên xe trong tình trạng hơi say một chút.
Chỉ say một chút thôi đó, nên ai làm gì mình, cô cũng sẽ biết…
Người đàn ông đặt cô lên giường, cẩn thận cởi áo khoác ngoài và giầy cao gót. Sau đó, chu đáo đắp chăn ngay ngắn, rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt bướng bỉnh ấy.
Không hiểu sao, anh có thể yêu một cô gái tính tình ngang ngược, nói chuyện chưa khi nào ngọt ngào như cô.
Có thể, ở nơi cô có một điểm gì đó đặc biệt thu hút chăng?
“Đừng nhìn nữa! Anh mắt của anh sẽ ăn mòn nhan sắc của em.”
Không gian yên tĩnh, chợt bị phá vỡ bởi giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ. Nói xong, cô còn chủ động kéo cánh tay người đàn ông, bắt anh ngã ngang trên thân mình, để cô thực hành ý định ôm ấp, ve vãn.
Rất có khả năng, anh yêu thích sự mạnh dạn này của cô gái.
Mà Mặc Phi hiển nhiên luôn chiều chuộng nữ nhân của mình. Tuy nằm xuống, nhưng không đặt hết trọng tâm đè lên người cô, chỉ có nụ cười ngọt ngào là phô hết lên môi.
“Em lại đang mượn rượu, để lợi dụng tôi.” Anh điềm đạm cất giọng, trong câu nói có một niềm hân hoan to lớn đang được giấu kín.
“Miễn sao em chịu trách nhiệm với anh là được rồi. Thích thì nói đại đi, còn bày đặt giả vờ nữa.” Cô nói, mà bàn tay nghịch ngợm đang mon men cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh.
“Tôi thì lại nghĩ, sáng ngày mai khi tỉnh dậy, em lại hát bài ca con cá quen thuộc kia.”
Nghe vậy, Thập Thất liền mở to mắt ra nhìn người đàn ông, nghiêm túc nói:
“Đêm nay em không say, sáng mai cũng sẽ không giống buổi sáng hôm trước.”
“Làm sao mới tin được?” Mặc Phi vẫn trưng ra gương mặt ngây thơ vô số tội.
“Có gấp gáp gì đâu, đợi tới mai rồi biết thôi.” Cô hồn nhiên trả lời.
Và bàn tay hư hỏng vẫn đang nghịch ngợm lung tung trong lớp áo sơ mi kia, xoa xoa, nắn nắn chiếc n.h.ũ hoa nam tính.
“Chúng ta đang trong mối quan hệ gì vậy, Thất?” Mặc Phi bất ngờ kiên định hỏi.
“Vợ chồng!” Thập Thất trả lời tỉnh bơ.
Hai chữ “vợ chồng”, cô thốt ra thật nhẹ nhàng, càng khiến anh lo rằng chỉ là lời đùa giỡn.
“Chúng ta còn chưa nói yêu nhau, chưa đăng ký kết hôn. Vợ chồng gì chứ? Em không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?” Mặc Phi thay đổi âm giọng, đôi mày kiếm cũng đã nhíu vào.
Thập Thất nhận ra điều đó, nên ngay lập tức dừng trò tinh nghịch. Mặc Phi ngồi dậy, cô cũng ngồi lên ngay ngắn.
Bầu không khí chợt chìm vào căng thẳng.
Mặc Phi vẫn ngồi đó, nhưng không nhìn cô gái, cũng không nói thêm lời nào. Mà anh đang đợi, đợi một điều tốt đẹp gì đó sẽ được phát ra từ miệng cô.
Yên tĩnh được một lúc, Thập Thất lại chủ động đưa tay áp vào gò má người đàn ông, cưỡng chế để hai gương mặt đối diện nhau. Sau đó, cô mới nghiêm túc mở lời:
“Mình yêu nhau đi! Sáng dậy, em thưa chuyện với ba mẹ, rồi lên cục dân chính đăng ký kết hôn.”
“Em còn chưa hỏi tôi có đồng ý hay không, đã tự ý sắp đặt cả rồi nhỉ?” Khuôn miệng nam tính gợi tình tựa cong cong.
Thập Thất nói không sai.
Trong lòng anh ta đã vui như mở hội, mà ngoài miệng vẫn cứ thích vẽ rắn thêm chân. Chọc cho cô gái phải cau mày mới chịu.
“Ý là không đồng ý? Anh không muốn kết hôn thật sự với tôi? Vẫn muốn kết thúc hợp đồng, rồi đường ai nấy bước? Hay đang ấp ủ kế hoạch kết xây tình ái với Trình An Nhã? Anh nói đi.” Thập Thất đã đanh giọng và trừng mắt.
Mùi giấm chua từ từ lan tỏa, nó xộc vào cánh mũi của người đàn ông, khiến anh không tài nào che giấu được nụ cười hài lòng trên môi.
“Nếu là người khác, còn có khả năng. Chứ An Nhã, thì không có một phần trăm nào cả.” Mặc Phi ung dung quyết định khiêu khích “bình giấm” bên cạnh.
Quả nhiên, ngay lập tức khiến sắc mặt cô gái trở nên hầm hầm, sát khí bủa vây và cái giá anh phải trả, là cổ áo bị tay cô túm lấy.
“Nói như vậy, ngoài Trình An Nhã ra, thì anh còn có rất nhiều người khác sẵn sàng chờ đợi ở ngoài kia sao?”
“Ngoài kia không có, ở đây mới có.” Anh đáp nhanh, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào ngực cô gái và nụ cười đắc ý rạng rỡ trên môi.
Anh thấy vui, nhưng cô thì không. Gương mặt kiều diễm ấy, vẫn chưa hề giãn ra.
“Em không đùa đâu. Ngay lúc này, những gì đã nói, đều vô cùng nghiêm túc. Em thật lòng thích anh!”
Dù ai yêu ai trước không cần biết. Nhưng tại thời điểm này, người bày tỏ tấm chân tình một cách thẳng thắn nhất, lại là Thập Thất.
Cô khiến anh ngỡ ngàng, khiến không gian giữa hai người lắng xuống. Ánh mắt liên kết nhau, đang không ngừng thổ lộ yêu thương.
Cuối cùng thì, điều muốn nghe nhất cũng được nghe. Mặc Phi mãn nguyện, không dám chần chừ, liền chủ động tiến tới ôm lấy người con gái ấy vào lòng.
Nụ cười hạnh phúc, giờ đã vương trên môi.
“Vợ! Anh yêu em.”
Chỉ say một chút thôi đó, nên ai làm gì mình, cô cũng sẽ biết…
Người đàn ông đặt cô lên giường, cẩn thận cởi áo khoác ngoài và giầy cao gót. Sau đó, chu đáo đắp chăn ngay ngắn, rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt bướng bỉnh ấy.
Không hiểu sao, anh có thể yêu một cô gái tính tình ngang ngược, nói chuyện chưa khi nào ngọt ngào như cô.
Có thể, ở nơi cô có một điểm gì đó đặc biệt thu hút chăng?
“Đừng nhìn nữa! Anh mắt của anh sẽ ăn mòn nhan sắc của em.”
Không gian yên tĩnh, chợt bị phá vỡ bởi giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ. Nói xong, cô còn chủ động kéo cánh tay người đàn ông, bắt anh ngã ngang trên thân mình, để cô thực hành ý định ôm ấp, ve vãn.
Rất có khả năng, anh yêu thích sự mạnh dạn này của cô gái.
Mà Mặc Phi hiển nhiên luôn chiều chuộng nữ nhân của mình. Tuy nằm xuống, nhưng không đặt hết trọng tâm đè lên người cô, chỉ có nụ cười ngọt ngào là phô hết lên môi.
“Em lại đang mượn rượu, để lợi dụng tôi.” Anh điềm đạm cất giọng, trong câu nói có một niềm hân hoan to lớn đang được giấu kín.
“Miễn sao em chịu trách nhiệm với anh là được rồi. Thích thì nói đại đi, còn bày đặt giả vờ nữa.” Cô nói, mà bàn tay nghịch ngợm đang mon men cởi từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh.
“Tôi thì lại nghĩ, sáng ngày mai khi tỉnh dậy, em lại hát bài ca con cá quen thuộc kia.”
Nghe vậy, Thập Thất liền mở to mắt ra nhìn người đàn ông, nghiêm túc nói:
“Đêm nay em không say, sáng mai cũng sẽ không giống buổi sáng hôm trước.”
“Làm sao mới tin được?” Mặc Phi vẫn trưng ra gương mặt ngây thơ vô số tội.
“Có gấp gáp gì đâu, đợi tới mai rồi biết thôi.” Cô hồn nhiên trả lời.
Và bàn tay hư hỏng vẫn đang nghịch ngợm lung tung trong lớp áo sơ mi kia, xoa xoa, nắn nắn chiếc n.h.ũ hoa nam tính.
“Chúng ta đang trong mối quan hệ gì vậy, Thất?” Mặc Phi bất ngờ kiên định hỏi.
“Vợ chồng!” Thập Thất trả lời tỉnh bơ.
Hai chữ “vợ chồng”, cô thốt ra thật nhẹ nhàng, càng khiến anh lo rằng chỉ là lời đùa giỡn.
“Chúng ta còn chưa nói yêu nhau, chưa đăng ký kết hôn. Vợ chồng gì chứ? Em không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?” Mặc Phi thay đổi âm giọng, đôi mày kiếm cũng đã nhíu vào.
Thập Thất nhận ra điều đó, nên ngay lập tức dừng trò tinh nghịch. Mặc Phi ngồi dậy, cô cũng ngồi lên ngay ngắn.
Bầu không khí chợt chìm vào căng thẳng.
Mặc Phi vẫn ngồi đó, nhưng không nhìn cô gái, cũng không nói thêm lời nào. Mà anh đang đợi, đợi một điều tốt đẹp gì đó sẽ được phát ra từ miệng cô.
Yên tĩnh được một lúc, Thập Thất lại chủ động đưa tay áp vào gò má người đàn ông, cưỡng chế để hai gương mặt đối diện nhau. Sau đó, cô mới nghiêm túc mở lời:
“Mình yêu nhau đi! Sáng dậy, em thưa chuyện với ba mẹ, rồi lên cục dân chính đăng ký kết hôn.”
“Em còn chưa hỏi tôi có đồng ý hay không, đã tự ý sắp đặt cả rồi nhỉ?” Khuôn miệng nam tính gợi tình tựa cong cong.
Thập Thất nói không sai.
Trong lòng anh ta đã vui như mở hội, mà ngoài miệng vẫn cứ thích vẽ rắn thêm chân. Chọc cho cô gái phải cau mày mới chịu.
“Ý là không đồng ý? Anh không muốn kết hôn thật sự với tôi? Vẫn muốn kết thúc hợp đồng, rồi đường ai nấy bước? Hay đang ấp ủ kế hoạch kết xây tình ái với Trình An Nhã? Anh nói đi.” Thập Thất đã đanh giọng và trừng mắt.
Mùi giấm chua từ từ lan tỏa, nó xộc vào cánh mũi của người đàn ông, khiến anh không tài nào che giấu được nụ cười hài lòng trên môi.
“Nếu là người khác, còn có khả năng. Chứ An Nhã, thì không có một phần trăm nào cả.” Mặc Phi ung dung quyết định khiêu khích “bình giấm” bên cạnh.
Quả nhiên, ngay lập tức khiến sắc mặt cô gái trở nên hầm hầm, sát khí bủa vây và cái giá anh phải trả, là cổ áo bị tay cô túm lấy.
“Nói như vậy, ngoài Trình An Nhã ra, thì anh còn có rất nhiều người khác sẵn sàng chờ đợi ở ngoài kia sao?”
“Ngoài kia không có, ở đây mới có.” Anh đáp nhanh, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào ngực cô gái và nụ cười đắc ý rạng rỡ trên môi.
Anh thấy vui, nhưng cô thì không. Gương mặt kiều diễm ấy, vẫn chưa hề giãn ra.
“Em không đùa đâu. Ngay lúc này, những gì đã nói, đều vô cùng nghiêm túc. Em thật lòng thích anh!”
Dù ai yêu ai trước không cần biết. Nhưng tại thời điểm này, người bày tỏ tấm chân tình một cách thẳng thắn nhất, lại là Thập Thất.
Cô khiến anh ngỡ ngàng, khiến không gian giữa hai người lắng xuống. Ánh mắt liên kết nhau, đang không ngừng thổ lộ yêu thương.
Cuối cùng thì, điều muốn nghe nhất cũng được nghe. Mặc Phi mãn nguyện, không dám chần chừ, liền chủ động tiến tới ôm lấy người con gái ấy vào lòng.
Nụ cười hạnh phúc, giờ đã vương trên môi.
“Vợ! Anh yêu em.”