Chương 39: Đối tác kiêm tình cũ
“Còn nhớ em không, Mặc Phi?”
Lời nói dịu dàng, gương mặt khả ái ấy, tất cả đều quen thuộc trong tầm mắt của người đàn ông. Nhưng suy cho cùng, cũng đã là dĩ vãng nên anh sẽ xem như một đối tác trên danh nghĩa làm ăn bình thường.
“Chung Lệ Kì, em là Giám đốc của Tập đoàn Thịnh Vượng?”
Không bất ngờ gì mấy với thái độ của người đàn ông, cô gái vẫn cười hòa nhã, rồi nói:
“Vâng! Vừa là người yêu cũ, cũng vừa là đối tác của anh.”
Mặc Phi cười trừ. Anh định nói gì đó, nhưng đối phương đã nhanh hơn một nhịp.
“Do gặp chút sự cố trên đường tới đây, nên em đến trễ năm phút. Hy vọng được anh cân nhắc bỏ qua.”
Người đã nói như vậy, Mặc Phi cũng vì đại cuộc nên chấp nhận bỏ qua quy tắc một lần. Tiếp tục ngồi lại để bàn chuyện làm ăn.
“Em ngồi đi.”
“Cảm ơn anh!” Chung Lệ Kì cười hiền, đáp khẽ.
Sau khi cả hai đều đã yên vị, cô gái liền bắt chuyện thăm hỏi:
“Anh vẫn khỏe hả?”
“Ừm, vẫn khỏe.” Mặc Phi lạnh nhạt trả lời.
Lúc này, Chung Lệ Kì tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông. Sắc mặt cũng từ đó mà thoáng chùng xuống.
“Anh kết hôn rồi à?”
“Cũng gần nửa năm với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, viên mãn.” Anh trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thắn.
Thoáng chốc, khiến sắc mặt cô gái mỗi lúc càng ngượng ngùng.
“Tìm được hạnh phúc của mình, là tốt quá rồi. Chứ như em, đi đâu, làm gì cũng cô đơn, những lúc bệnh tật càng không một ai chăm sóc…”
Nghe Chung Lệ Kì than vãn, trợ lý Chu đứng bên cạnh lại không khỏi chau mày. Vốn dĩ, đây là cuộc hẹn làm ăn, mà chủ đề hiện tại hình như không hề dính líu một tẹo nào tới công việc.
Trong lúc Chu Thái An còn đang nghĩ, thì Mặc Phi đã lên tiếng:
“Chúng ta bàn việc chính được rồi chứ?”
“Vâng!” Chung Lệ Kì gượng gạo cười trừ cho qua, rồi lấy hợp đồng mang ra cùng bàn bạc.
Sau ba mươi phút, vấn đề cũng được thỏa thuận và hẹn lại ngày ký kết như mong đợi của đôi bên.
Con người Mặc Phi công tư phân minh rõ ràng, người không sai không thẹn với lòng, nên dù trước mặt có là người yêu cũ cũng không hề ảnh hưởng tới anh.
“Họp tác vui vẻ!” Chung Lệ Kì đứng dậy, ngỏ ý muốn bắt tay cùng anh.
Lúc này, sắc mặt cô gái dường như có điều gì đó không ổn, nhưng đang bị cố tình che giấu. Rõ ràng, ngồi trong phòng lạnh mà mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tuy nhận ra điều đó, nhưng Mặc Phi vẫn tuyệt nhiên hời hợt. Cũng không muốn chạm tay với người yêu cũ, nên chỉ đáp chứ không chạm.
“Hợp tác vui vẻ!”
Lại bị phũ, cô gái đành bẽn lẽn thu tay trở về.
Mặc Phi và trợ lý của mình cũng nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc đó, Chung Lệ Kì lại ôm bụng ngồi xuống ghế, vô tình làm rơi ly rượu trên bàn xuống sàn nhà, vang lên âm thanh gây chú ý.
Xoảng…
Nghe tiếng động lạ, Trợ lý Chu hiếu kì nhìn lại thì bắt gặp dáng vẻ bất ổn của nữ đối tác, nên liền thông báo:
“Tổng giám đốc, hình như Giám đốc Chung không khỏe. Có cần quay lại xem sao không?”
Nghe vậy, đôi chân đang bước của Mặc Phi chợt dừng. Chần chừ một chút, anh mới quyết định quay lại chỗ Chung Lệ Kì.
Có lẽ, lương tâm không cho phép anh bỏ mặc cô ấy. Không vì tình, thì cũng vì mối quan hệ đối tác làm ăn.
“Không khỏe à?” Giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.
Thấy anh quay lại, Chung Lệ Kì căn bản rất vui. Rõ là đang đau, nhưng lại lắc đầu phủ nhận.
“Em không sao!”
“Có cần tôi bảo trợ lý đưa em về không?”
“Dạ không cần đâu anh! Em tự về được rồi.” Cô gượng cười, nhưng tay thì ôm bụng.
Nhìn sắc mặt tái mét và làn mồ hôi trên trán, cũng đủ nhận ra tình trạng sức khỏe hiện tại đang không ổn. Nhưng cô không muốn thừa nhận, vậy thì anh cũng không cần phải cưỡng cầu quan tâm.
“Vậy tranh thủ về sớm đi.”
“Aa, đau quá…”
Mặc Phi vừa quay lưng, Chung Lệ Kì liền rên rỉ kêu than. Làm hại chân anh muốn bước tiếp cũng không được yên.
Vì tính mạng của đối phương, anh đành lấy hết kiên nhẫn để quay lại lần nữa và hỏi:
“Đau ở đâu?”
“Em không sao, anh cứ về đi.”
Miệng nói không sao, nhưng tay thì ôm bụng. Cứ như cô ta đang cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của anh vậy.
“Lần này quay lưng, dù như thế nào tôi cũng sẽ bước tiếp. Em nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, rốt cuộc đang đau ở đâu?”
Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông, Chung Lệ Kì đã biết tới lúc nên thành thật…
“Em đau bụng, chắc là do…”
“Trợ lý Chu, mau lấy xe đưa cô ấy vào bệnh viện.”
Lời nói dịu dàng, gương mặt khả ái ấy, tất cả đều quen thuộc trong tầm mắt của người đàn ông. Nhưng suy cho cùng, cũng đã là dĩ vãng nên anh sẽ xem như một đối tác trên danh nghĩa làm ăn bình thường.
“Chung Lệ Kì, em là Giám đốc của Tập đoàn Thịnh Vượng?”
Không bất ngờ gì mấy với thái độ của người đàn ông, cô gái vẫn cười hòa nhã, rồi nói:
“Vâng! Vừa là người yêu cũ, cũng vừa là đối tác của anh.”
Mặc Phi cười trừ. Anh định nói gì đó, nhưng đối phương đã nhanh hơn một nhịp.
“Do gặp chút sự cố trên đường tới đây, nên em đến trễ năm phút. Hy vọng được anh cân nhắc bỏ qua.”
Người đã nói như vậy, Mặc Phi cũng vì đại cuộc nên chấp nhận bỏ qua quy tắc một lần. Tiếp tục ngồi lại để bàn chuyện làm ăn.
“Em ngồi đi.”
“Cảm ơn anh!” Chung Lệ Kì cười hiền, đáp khẽ.
Sau khi cả hai đều đã yên vị, cô gái liền bắt chuyện thăm hỏi:
“Anh vẫn khỏe hả?”
“Ừm, vẫn khỏe.” Mặc Phi lạnh nhạt trả lời.
Lúc này, Chung Lệ Kì tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông. Sắc mặt cũng từ đó mà thoáng chùng xuống.
“Anh kết hôn rồi à?”
“Cũng gần nửa năm với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, viên mãn.” Anh trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thắn.
Thoáng chốc, khiến sắc mặt cô gái mỗi lúc càng ngượng ngùng.
“Tìm được hạnh phúc của mình, là tốt quá rồi. Chứ như em, đi đâu, làm gì cũng cô đơn, những lúc bệnh tật càng không một ai chăm sóc…”
Nghe Chung Lệ Kì than vãn, trợ lý Chu đứng bên cạnh lại không khỏi chau mày. Vốn dĩ, đây là cuộc hẹn làm ăn, mà chủ đề hiện tại hình như không hề dính líu một tẹo nào tới công việc.
Trong lúc Chu Thái An còn đang nghĩ, thì Mặc Phi đã lên tiếng:
“Chúng ta bàn việc chính được rồi chứ?”
“Vâng!” Chung Lệ Kì gượng gạo cười trừ cho qua, rồi lấy hợp đồng mang ra cùng bàn bạc.
Sau ba mươi phút, vấn đề cũng được thỏa thuận và hẹn lại ngày ký kết như mong đợi của đôi bên.
Con người Mặc Phi công tư phân minh rõ ràng, người không sai không thẹn với lòng, nên dù trước mặt có là người yêu cũ cũng không hề ảnh hưởng tới anh.
“Họp tác vui vẻ!” Chung Lệ Kì đứng dậy, ngỏ ý muốn bắt tay cùng anh.
Lúc này, sắc mặt cô gái dường như có điều gì đó không ổn, nhưng đang bị cố tình che giấu. Rõ ràng, ngồi trong phòng lạnh mà mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tuy nhận ra điều đó, nhưng Mặc Phi vẫn tuyệt nhiên hời hợt. Cũng không muốn chạm tay với người yêu cũ, nên chỉ đáp chứ không chạm.
“Hợp tác vui vẻ!”
Lại bị phũ, cô gái đành bẽn lẽn thu tay trở về.
Mặc Phi và trợ lý của mình cũng nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc đó, Chung Lệ Kì lại ôm bụng ngồi xuống ghế, vô tình làm rơi ly rượu trên bàn xuống sàn nhà, vang lên âm thanh gây chú ý.
Xoảng…
Nghe tiếng động lạ, Trợ lý Chu hiếu kì nhìn lại thì bắt gặp dáng vẻ bất ổn của nữ đối tác, nên liền thông báo:
“Tổng giám đốc, hình như Giám đốc Chung không khỏe. Có cần quay lại xem sao không?”
Nghe vậy, đôi chân đang bước của Mặc Phi chợt dừng. Chần chừ một chút, anh mới quyết định quay lại chỗ Chung Lệ Kì.
Có lẽ, lương tâm không cho phép anh bỏ mặc cô ấy. Không vì tình, thì cũng vì mối quan hệ đối tác làm ăn.
“Không khỏe à?” Giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.
Thấy anh quay lại, Chung Lệ Kì căn bản rất vui. Rõ là đang đau, nhưng lại lắc đầu phủ nhận.
“Em không sao!”
“Có cần tôi bảo trợ lý đưa em về không?”
“Dạ không cần đâu anh! Em tự về được rồi.” Cô gượng cười, nhưng tay thì ôm bụng.
Nhìn sắc mặt tái mét và làn mồ hôi trên trán, cũng đủ nhận ra tình trạng sức khỏe hiện tại đang không ổn. Nhưng cô không muốn thừa nhận, vậy thì anh cũng không cần phải cưỡng cầu quan tâm.
“Vậy tranh thủ về sớm đi.”
“Aa, đau quá…”
Mặc Phi vừa quay lưng, Chung Lệ Kì liền rên rỉ kêu than. Làm hại chân anh muốn bước tiếp cũng không được yên.
Vì tính mạng của đối phương, anh đành lấy hết kiên nhẫn để quay lại lần nữa và hỏi:
“Đau ở đâu?”
“Em không sao, anh cứ về đi.”
Miệng nói không sao, nhưng tay thì ôm bụng. Cứ như cô ta đang cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của anh vậy.
“Lần này quay lưng, dù như thế nào tôi cũng sẽ bước tiếp. Em nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, rốt cuộc đang đau ở đâu?”
Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông, Chung Lệ Kì đã biết tới lúc nên thành thật…
“Em đau bụng, chắc là do…”
“Trợ lý Chu, mau lấy xe đưa cô ấy vào bệnh viện.”