Chương 44: Chúng ta quay lại được không?
Bệnh viện A…
“Hôm nay được ra viện, sao không thấy bạn trai cô tới đón? Mà mấy hôm nay, hình như anh ấy cũng không có tới thì phải…”
Nhận được câu hỏi của nữ y tá, trông Chung Lệ Kì dường như không lấy gì làm lạ. Sở dĩ như vậy, vì chính cô nói Mặc Phi là bạn trai của mình, nên từ bác sĩ tới y tá phụ trách chăm sóc, đều mặc định anh là bạn trai cô.
“Là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nên anh ấy rất bận rộn. Tôi cũng không muốn anh ấy bận tâm quá nhiều về mình, nên không có nói hôm nay được ra viện.” Chung Lệ Kì điềm nhiên trả lời.
Nói cứ như, ta đây đích thực là bạn gái của họ vậy.
“Công nhận cô mạnh mẽ thật nha, chứ nhiều người hay làm nũng với bạn trai để được cưng chiều lắm.”
Lần này, cô ấy chỉ cười trừ cho qua. Đợi tới khi nữ y tá đẩy xe thuốc ra ngoài, thì sắc mặt mới thay đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng cùng tâm tư khó đoán.
Thật không ngờ dù gì cũng là người yêu cũ, nhưng Mặc Phi lại không hề tới thăm cô lần nào. Có vẻ như anh rất yêu thương và trân trọng vợ mình, vậy nên mới lạnh lùng vạch rõ quan hệ như thế.
Vốn dĩ, chỉ là tình cờ gặp mặt, không ngờ lại khiến cảm xúc trong cô dao động mãnh liệt đến thế. Thấy tình cũ hạnh phúc, trong khi bản thân cô đơn, thâm tâm lại chợt thấy ganh tỵ vô cùng.
Ngày đó từ bỏ anh, là sai lầm của Chung Lệ Kì cô.
…----------------…
Tập đoàn Mặc thị…
Từ ngày bị vợ dỗi và đạp xuống khỏi giường không biết bao nhiêu lần, thì cấp dưới của Mặc Phi đều khổ. Bởi vì, ngày nào anh cũng mang cả tấn băng lạnh đi làm, sơ hở là ném đồ, sơ hở là lớn tiếng.
Riết rồi ai cũng tìm tới Trợ lý Chu để nhờ chuyển tài liệu, văn kiện cần thiết. Hôm nay vẫn như thường lệ, Chu Thái An nhận chuyển những bản dự án mới lên cho anh, kèm theo thông báo:
“Sếp! Đối tác bên Thịnh Vượng gọi điện hỏi, khi nào có thể gặp mặt để ký hợp đồng?”
“Không cần ký nữa, đơn phương hủy hợp đồng cho tôi. Muốn bồi thường bao nhiêu, bảo họ cứ ra giá.” Mặc Phi cáu kỉnh đưa ra quyết định.
Thái độ cứng rắn, ánh mắt dứt khoát. Nhìn qua là biết anh đang không vui một tẹo nào.
Tuy vậy, những gì cần cân nhắc, Trợ lý Chu vẫn phải nhắc: “Nhưng đây là hợp đồng lớn, nếu chúng ta tự ý hủy, e rằng chi phí bồi thường sẽ không nhỏ.”
“Chuyện đó có quan trọng bằng hạnh phúc gia đình tôi không? Kiếm được lợi nhuận, có giúp vợ tôi hết giận không?” Người đàn ông vẫn cáu, lông mày nhíu chặt, tâm trạng như chó giẫm phải đuôi, làm đối phương méo mặt.
“Bảo cậu báo hủy thì hủy đi, bớt dài dòng.”
Nghe vậy, Trợ lý Chu chỉ còn cách tuân lệnh. Lặng lẽ cúi đầu, lui ba bước rồi quay lưng ra ngoài.
Anh không muốn dính líu bất cứ một thứ gì liên quan tới người yêu cũ nữa. Một hiểu lầm, đổi lại năm đêm ngủ sofa chưa hồi kết đã quá đủ với anh rồi.
Nếu cứ tiếp tục bị vợ cho nuốt khí lạnh, thì sớm muộn gì Mặc Phi cũng phát điên.
…----------------…
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, ngày thứ bảy Thập Thất không nói chuyện với chồng, cũng chưa báo tin vui cho anh biết.
Xét thấy anh cũng thành thật, ngoan ngoãn suốt cả tuần liền, nên niềm tin trong cô cũng dần tăng vọt. Nghĩ đến bé con trong bụng, chút giận dỗi còn sót lại cũng tan thành mây khói.
Nhưng chủ động làm hòa, thì Thập Thất lại sợ mất mặt. Thế nên, cô quyết định tìm tới Lý Gia Ân để xin ý kiến.
Và dĩ nhiên, cô luôn được bạn thân chiều chuộng. Không những được đón tận nhà, mà còn không cần phải lái xe, vì Lý Gia Ân đã đảm nhiệm vị trí tài xế.
Cùng lúc này, Mặc Phi đang trút hết tâm sự vào những ly rượu tại quầy bar ở một club quen gần nhà. Anh xem đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, nên chuẩn bị ra về, kẻo vợ ở nhà lại trông ngóng rồi giận thêm, thì lúc này Chung Lệ Kì chợt xuất hiện.
Cô đến ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng cất câu nói:
“Em nghe nói, vì đưa em vào bệnh viện mà vợ anh giận dỗi, khiến tâm trạng anh cả tuần nay không vui. Em xin lỗi!”
Chẳng biết cố tình hay trùng hợp, nhưng nếu đã gặp, thì Mặc Phi cũng có vài câu muốn hỏi và âm giọng lạnh lùng đã vang lên:
“Điều gì khiến cô tự nhận bản thân là bạn gái của tôi vậy?”
“Thật ra em không cố ý nói vậy đâu, tại lúc đó tình huống cấp bách quá, ba mẹ em lại không có ở trong nước, nên vạn bất đắc dĩ mới nói với bác sĩ anh là bạn trai em. Không ngờ, chỉ như vậy mà vợ anh cũng giận dỗi…”
Mặc Phi chưa say, nên vẫn đủ tỉnh táo để lắng nghe một cách chính xác nhất. Và anh đã lập tức cười khẩy khi nghe thấy có người ẩn ý nói xấu vợ mình.
“Nếu đổi lại tôi là cô ấy, thì người nằm trong bệnh viện đã sớm bị tẩn một trận rồi đấy. Tại vì, tôi yêu nhiều nên ghen cũng nhiều, vợ tôi cũng tương tự như thế, nhưng ngặt nỗi cô ấy lại hiền từ hơn tôi.”
Cuối câu nói, là ánh mắt sắc bén của người đàn ông đặc biệt dành tặng cho người bên cạnh, khiến Chung Lệ Kì nhất thời chột dạ.
“Cô cố tình hay bất đắc dĩ, tôi không quan tâm. Quan trọng, là tôi không muốn dính líu tới người cũ. Hy vọng, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta.” Mặc Phi thẳng thắn cự tuyệt.
Đúng lúc anh định quay lưng ra về, thì Chung Lệ Kì lại bất ngờ ôm chầm anh từ phía sau, ngậm ngùi nói:
“Em vẫn còn yêu anh, chúng ta quay lại được không?”
“Hôm nay được ra viện, sao không thấy bạn trai cô tới đón? Mà mấy hôm nay, hình như anh ấy cũng không có tới thì phải…”
Nhận được câu hỏi của nữ y tá, trông Chung Lệ Kì dường như không lấy gì làm lạ. Sở dĩ như vậy, vì chính cô nói Mặc Phi là bạn trai của mình, nên từ bác sĩ tới y tá phụ trách chăm sóc, đều mặc định anh là bạn trai cô.
“Là Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nên anh ấy rất bận rộn. Tôi cũng không muốn anh ấy bận tâm quá nhiều về mình, nên không có nói hôm nay được ra viện.” Chung Lệ Kì điềm nhiên trả lời.
Nói cứ như, ta đây đích thực là bạn gái của họ vậy.
“Công nhận cô mạnh mẽ thật nha, chứ nhiều người hay làm nũng với bạn trai để được cưng chiều lắm.”
Lần này, cô ấy chỉ cười trừ cho qua. Đợi tới khi nữ y tá đẩy xe thuốc ra ngoài, thì sắc mặt mới thay đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng cùng tâm tư khó đoán.
Thật không ngờ dù gì cũng là người yêu cũ, nhưng Mặc Phi lại không hề tới thăm cô lần nào. Có vẻ như anh rất yêu thương và trân trọng vợ mình, vậy nên mới lạnh lùng vạch rõ quan hệ như thế.
Vốn dĩ, chỉ là tình cờ gặp mặt, không ngờ lại khiến cảm xúc trong cô dao động mãnh liệt đến thế. Thấy tình cũ hạnh phúc, trong khi bản thân cô đơn, thâm tâm lại chợt thấy ganh tỵ vô cùng.
Ngày đó từ bỏ anh, là sai lầm của Chung Lệ Kì cô.
…----------------…
Tập đoàn Mặc thị…
Từ ngày bị vợ dỗi và đạp xuống khỏi giường không biết bao nhiêu lần, thì cấp dưới của Mặc Phi đều khổ. Bởi vì, ngày nào anh cũng mang cả tấn băng lạnh đi làm, sơ hở là ném đồ, sơ hở là lớn tiếng.
Riết rồi ai cũng tìm tới Trợ lý Chu để nhờ chuyển tài liệu, văn kiện cần thiết. Hôm nay vẫn như thường lệ, Chu Thái An nhận chuyển những bản dự án mới lên cho anh, kèm theo thông báo:
“Sếp! Đối tác bên Thịnh Vượng gọi điện hỏi, khi nào có thể gặp mặt để ký hợp đồng?”
“Không cần ký nữa, đơn phương hủy hợp đồng cho tôi. Muốn bồi thường bao nhiêu, bảo họ cứ ra giá.” Mặc Phi cáu kỉnh đưa ra quyết định.
Thái độ cứng rắn, ánh mắt dứt khoát. Nhìn qua là biết anh đang không vui một tẹo nào.
Tuy vậy, những gì cần cân nhắc, Trợ lý Chu vẫn phải nhắc: “Nhưng đây là hợp đồng lớn, nếu chúng ta tự ý hủy, e rằng chi phí bồi thường sẽ không nhỏ.”
“Chuyện đó có quan trọng bằng hạnh phúc gia đình tôi không? Kiếm được lợi nhuận, có giúp vợ tôi hết giận không?” Người đàn ông vẫn cáu, lông mày nhíu chặt, tâm trạng như chó giẫm phải đuôi, làm đối phương méo mặt.
“Bảo cậu báo hủy thì hủy đi, bớt dài dòng.”
Nghe vậy, Trợ lý Chu chỉ còn cách tuân lệnh. Lặng lẽ cúi đầu, lui ba bước rồi quay lưng ra ngoài.
Anh không muốn dính líu bất cứ một thứ gì liên quan tới người yêu cũ nữa. Một hiểu lầm, đổi lại năm đêm ngủ sofa chưa hồi kết đã quá đủ với anh rồi.
Nếu cứ tiếp tục bị vợ cho nuốt khí lạnh, thì sớm muộn gì Mặc Phi cũng phát điên.
…----------------…
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, ngày thứ bảy Thập Thất không nói chuyện với chồng, cũng chưa báo tin vui cho anh biết.
Xét thấy anh cũng thành thật, ngoan ngoãn suốt cả tuần liền, nên niềm tin trong cô cũng dần tăng vọt. Nghĩ đến bé con trong bụng, chút giận dỗi còn sót lại cũng tan thành mây khói.
Nhưng chủ động làm hòa, thì Thập Thất lại sợ mất mặt. Thế nên, cô quyết định tìm tới Lý Gia Ân để xin ý kiến.
Và dĩ nhiên, cô luôn được bạn thân chiều chuộng. Không những được đón tận nhà, mà còn không cần phải lái xe, vì Lý Gia Ân đã đảm nhiệm vị trí tài xế.
Cùng lúc này, Mặc Phi đang trút hết tâm sự vào những ly rượu tại quầy bar ở một club quen gần nhà. Anh xem đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, nên chuẩn bị ra về, kẻo vợ ở nhà lại trông ngóng rồi giận thêm, thì lúc này Chung Lệ Kì chợt xuất hiện.
Cô đến ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng cất câu nói:
“Em nghe nói, vì đưa em vào bệnh viện mà vợ anh giận dỗi, khiến tâm trạng anh cả tuần nay không vui. Em xin lỗi!”
Chẳng biết cố tình hay trùng hợp, nhưng nếu đã gặp, thì Mặc Phi cũng có vài câu muốn hỏi và âm giọng lạnh lùng đã vang lên:
“Điều gì khiến cô tự nhận bản thân là bạn gái của tôi vậy?”
“Thật ra em không cố ý nói vậy đâu, tại lúc đó tình huống cấp bách quá, ba mẹ em lại không có ở trong nước, nên vạn bất đắc dĩ mới nói với bác sĩ anh là bạn trai em. Không ngờ, chỉ như vậy mà vợ anh cũng giận dỗi…”
Mặc Phi chưa say, nên vẫn đủ tỉnh táo để lắng nghe một cách chính xác nhất. Và anh đã lập tức cười khẩy khi nghe thấy có người ẩn ý nói xấu vợ mình.
“Nếu đổi lại tôi là cô ấy, thì người nằm trong bệnh viện đã sớm bị tẩn một trận rồi đấy. Tại vì, tôi yêu nhiều nên ghen cũng nhiều, vợ tôi cũng tương tự như thế, nhưng ngặt nỗi cô ấy lại hiền từ hơn tôi.”
Cuối câu nói, là ánh mắt sắc bén của người đàn ông đặc biệt dành tặng cho người bên cạnh, khiến Chung Lệ Kì nhất thời chột dạ.
“Cô cố tình hay bất đắc dĩ, tôi không quan tâm. Quan trọng, là tôi không muốn dính líu tới người cũ. Hy vọng, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta.” Mặc Phi thẳng thắn cự tuyệt.
Đúng lúc anh định quay lưng ra về, thì Chung Lệ Kì lại bất ngờ ôm chầm anh từ phía sau, ngậm ngùi nói:
“Em vẫn còn yêu anh, chúng ta quay lại được không?”