Chương 47: Cháo bào ngư...
Thập gia…
Gần bảy giờ tối, Mặc Phi đã có mặt tại nhà vợ. Anh không tới một mình, mà gọi Lý Gia Ân đi cùng và còn mang theo một chiếc túi, bên trong có cháo bào ngư do chính tay mình chuẩn bị để mang đến cho cô vợ còn đang giận dỗi.
Nhưng muốn được gặp vợ, trước tiên phải vượt ải ba mẹ vợ. Bà Thập thì vẫn ôn hòa với anh, chỉ có ông Thập là sắc mặt hầm hầm không vui.
“Ba mẹ, con xin phép lên gặp vợ con một chút!” Anh cúi đầu, lễ phép cất lời.
“Gặp để làm gì? Bấy nhiêu tổn thương cậu dành cho con gái tôi vẫn chưa đủ hay sao?” Ông Thập đanh giọng, thái độ tuyệt nhiên hà khắc.
Thấy vậy, bà Thập liền chạm vào tay ông một cái, rồi mới nhìn sang Mặc Phi, ôn nhu tiếp lời:
“Thất Thất vừa ngủ được một chút, hay con cứ để thức ăn lại, rồi về trước, khi nào con bé dậy mẹ sẽ hâm nóng rồi mang lên sau.”
Sự tình đã vậy, Mặc Phi có muốn trái ý cũng không được, chỉ tổn khiến mọi chuyện càng căng thẳng hơn, nên anh đã ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ vợ sắp xếp.
“Vậy con để cháo lại đây, khi nào vợ con dậy, mẹ nhớ hâm nóng, rồi mang lên cho cô ấy hộ con.”
“Ừm! Con về đi, để từ từ mẹ nói chuyện với hai đứa sau.”
“Vâng! Ba mẹ, con về.” Anh cúi đầu chào hỏi.
Nhưng sau đó không ra về ngay, mà lại quay sang Lý Gia Ân, khẽ nói:
“Em ra ngoài với anh một chút.”
Mặc Phi rời đi, Lý Gia Ân cũng cúi đầu chào ông bà Thập, rồi nối bước theo sau anh.
Ra ngoài, người đàn ông liền đưa cho cô gái một chiếc thẻ nhớ, rồi nói:
“Lát nữa khi gặp Thất Thất, em tìm cách mở đoạn ghi âm và video trong đây cho cô ấy nghe thấy hộ anh.”
“Trong đây chứa những nội dung gì vậy? Có khiến cậu ấy sốc không?” Lý Gia Ân nhận lấy thẻ nhớ, nhưng nét mặt không khỏi đắn đo.
“Đều là nội dung có thể trả lại trong sạch cho anh thôi, em yên tâm. Còn nữa, nếu cô ấy có hỏi hiện giờ anh đang ở đâu, thì em nói anh đang bị bệnh nhưng không ai chăm sóc ở nhà, hiểu chưa?”
Quả là người đàn ông tâm cơ nhất quả đất, lúc nào anh cũng thích dùng mưu dùng kế, để níu kéo chân ái của đời mình quay trở về. Nhưng lần này, thắng bại chỉ nằm ở ngưỡng năm mươi năm mươi.
“Lại xúi em bán đứng cậu ấy nữa. Từ ngày hai người ở bên nhau, Lý Gia Ân em sắp trở thành kẻ phản bạn rồi ấy.” Cô nàng ảo não kêu ca.
“Nhưng đâu có chuyện nào thiệt thòi cho Thất Thất, em giúp anh cũng như giúp bạn mình có được hạnh phúc.”
“Hạnh phúc chưa lâu đã thấy cậu ấy đang khổ sở kìa. Mặc Phi, em mà biết anh lừa dối bạn em, thì người đầu tiên tính sổ anh sẽ là em đấy.” Lý Gia Ân vô cùng nghiêm túc, còn răng đe bằng một nắm đấm trước mặt người đàn ông.
“Quỳ cũng quỳ, thề cũng suýt thề rồi. Anh không tự hạ thấp bản thân chỉ vì một lời nói dối đâu, em yên tâm đi. Anh hứa, đây là lần cuối cùng anh nhờ em.”
Nhìn nét mặt thành khẩn của anh ta, Lý Gia Ân có muốn không giúp cũng bị làm cho mủi lòng.
“Thôi được rồi, em chỉ giúp anh nói dối thêm lần này nữa thôi đó.”
“Cảm ơn em! Làm gì làm, nhưng nhớ bảo vệ an toàn cho hai bảo bối của anh nốt đêm nay nha. Biết là Thất Thất sẽ lo cho anh, nhưng cũng đừng để cô ấy vội vàng quá.”
“Chưa gì mà anh đã tự tin bản thân được tha thứ rồi. Thất Thất là chúa giận dai đó, không dễ dàng gì tha cho anh đâu.”
“Tin anh, nhất định sẽ thành công.” Mặc Phi vô cùng quả quyết.
“Để xem! Được rồi, anh về trước đi, có gì em nhắn tin cho.”
“Cảm ơn em gái!” Anh cười, rồi ra về với chiếc ô tô thân thuộc.
Sau đó, Lý Gia Ân trở vào nhà và còn được ông Thập cho phép lên phòng gặp riêng Thập Thất. Bởi vì, cô ấy căn bản vẫn còn thức, chỉ là thấy ông nhà không muốn Mặc Phi gặp cô, nên bà Thập mới tìm đại một lý do cho qua chuyện.
Lúc này, Gia Ân đã thay bà mang cháo bào ngư vào phòng cho Thập Thất. Thấy cô buồn bã ngồi trên giường, mà lòng dạ cô gái cũng xót xa theo.
“Cậu sao rồi, thấy khỏe hơn chưa?”
“Mình ổn!” Cô khẽ đáp cùng nụ cười gượng gạo trên môi.
Bấy giờ, phần cháo thơm ngào ngạt đã được mang tới trước mặt Thập Thất, Lý Gia Ân liền nói:
“Cậu ăn đi cho nóng.”
“Cậu nấu hay mẹ mình nấu vậy?”
Nhận được câu hỏi, Lý Gia Ân lập tức trở nên căng thẳng. Phải mất mấy chục giây lấy tâm lý, mới trả lời:
“Là chồng cậu nấu. Hồi nãy anh ấy mang tới, nhưng ba cậu không cho mang lên, nên để cháo lại rồi về.”
“Đổ bỏ đi, mình không ăn đâu.” Thập Thất thẳng thừng cự tuyệt.
“Bỏ thật sao? Cái này mất rất lâu mới nấu được đó.”
“Bỏ đi, mình không muốn dính líu gì tới người đàn ông tệ bạc đó nữa.”
Thấy cô lạnh lùng, kiên quyết như vậy, Lý Gia Ân cũng không dám nóng vội. Trước tiên, đành mang phần cháo qua bàn, rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Tâm trạng không tốt, hay để mình mở nhạc chữa lành cho cậu nghe nha. Như vậy cũng tốt cho đứa bé trong bụng nữa.”
“Laptop ở bên kia, cậu muốn mở gì thì mở.”
Nói rồi, Thập Thất cũng nằm xuống giường. Nhìn điệu bộ ấy là biết đã chán nản, buồn bã tới mức nào rồi.
Để rút cạn năng lượng của một cô gái luôn luôn tích cực như Thập Thất giống giờ, thì đó phải là một nỗi đau rất lớn đã ngấm ngầm ăn vào tâm trí.
Nhìn cô như vậy, Lý Gia Ân càng nôn nóng muốn giúp bạn mịn giải quyết mọi chuyện. Nên nhân lúc Thập Thất không để ý, chiếc thẻ nhớ của Mặc Phi đưa, đã được cắm vào laptop…
Gần bảy giờ tối, Mặc Phi đã có mặt tại nhà vợ. Anh không tới một mình, mà gọi Lý Gia Ân đi cùng và còn mang theo một chiếc túi, bên trong có cháo bào ngư do chính tay mình chuẩn bị để mang đến cho cô vợ còn đang giận dỗi.
Nhưng muốn được gặp vợ, trước tiên phải vượt ải ba mẹ vợ. Bà Thập thì vẫn ôn hòa với anh, chỉ có ông Thập là sắc mặt hầm hầm không vui.
“Ba mẹ, con xin phép lên gặp vợ con một chút!” Anh cúi đầu, lễ phép cất lời.
“Gặp để làm gì? Bấy nhiêu tổn thương cậu dành cho con gái tôi vẫn chưa đủ hay sao?” Ông Thập đanh giọng, thái độ tuyệt nhiên hà khắc.
Thấy vậy, bà Thập liền chạm vào tay ông một cái, rồi mới nhìn sang Mặc Phi, ôn nhu tiếp lời:
“Thất Thất vừa ngủ được một chút, hay con cứ để thức ăn lại, rồi về trước, khi nào con bé dậy mẹ sẽ hâm nóng rồi mang lên sau.”
Sự tình đã vậy, Mặc Phi có muốn trái ý cũng không được, chỉ tổn khiến mọi chuyện càng căng thẳng hơn, nên anh đã ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ vợ sắp xếp.
“Vậy con để cháo lại đây, khi nào vợ con dậy, mẹ nhớ hâm nóng, rồi mang lên cho cô ấy hộ con.”
“Ừm! Con về đi, để từ từ mẹ nói chuyện với hai đứa sau.”
“Vâng! Ba mẹ, con về.” Anh cúi đầu chào hỏi.
Nhưng sau đó không ra về ngay, mà lại quay sang Lý Gia Ân, khẽ nói:
“Em ra ngoài với anh một chút.”
Mặc Phi rời đi, Lý Gia Ân cũng cúi đầu chào ông bà Thập, rồi nối bước theo sau anh.
Ra ngoài, người đàn ông liền đưa cho cô gái một chiếc thẻ nhớ, rồi nói:
“Lát nữa khi gặp Thất Thất, em tìm cách mở đoạn ghi âm và video trong đây cho cô ấy nghe thấy hộ anh.”
“Trong đây chứa những nội dung gì vậy? Có khiến cậu ấy sốc không?” Lý Gia Ân nhận lấy thẻ nhớ, nhưng nét mặt không khỏi đắn đo.
“Đều là nội dung có thể trả lại trong sạch cho anh thôi, em yên tâm. Còn nữa, nếu cô ấy có hỏi hiện giờ anh đang ở đâu, thì em nói anh đang bị bệnh nhưng không ai chăm sóc ở nhà, hiểu chưa?”
Quả là người đàn ông tâm cơ nhất quả đất, lúc nào anh cũng thích dùng mưu dùng kế, để níu kéo chân ái của đời mình quay trở về. Nhưng lần này, thắng bại chỉ nằm ở ngưỡng năm mươi năm mươi.
“Lại xúi em bán đứng cậu ấy nữa. Từ ngày hai người ở bên nhau, Lý Gia Ân em sắp trở thành kẻ phản bạn rồi ấy.” Cô nàng ảo não kêu ca.
“Nhưng đâu có chuyện nào thiệt thòi cho Thất Thất, em giúp anh cũng như giúp bạn mình có được hạnh phúc.”
“Hạnh phúc chưa lâu đã thấy cậu ấy đang khổ sở kìa. Mặc Phi, em mà biết anh lừa dối bạn em, thì người đầu tiên tính sổ anh sẽ là em đấy.” Lý Gia Ân vô cùng nghiêm túc, còn răng đe bằng một nắm đấm trước mặt người đàn ông.
“Quỳ cũng quỳ, thề cũng suýt thề rồi. Anh không tự hạ thấp bản thân chỉ vì một lời nói dối đâu, em yên tâm đi. Anh hứa, đây là lần cuối cùng anh nhờ em.”
Nhìn nét mặt thành khẩn của anh ta, Lý Gia Ân có muốn không giúp cũng bị làm cho mủi lòng.
“Thôi được rồi, em chỉ giúp anh nói dối thêm lần này nữa thôi đó.”
“Cảm ơn em! Làm gì làm, nhưng nhớ bảo vệ an toàn cho hai bảo bối của anh nốt đêm nay nha. Biết là Thất Thất sẽ lo cho anh, nhưng cũng đừng để cô ấy vội vàng quá.”
“Chưa gì mà anh đã tự tin bản thân được tha thứ rồi. Thất Thất là chúa giận dai đó, không dễ dàng gì tha cho anh đâu.”
“Tin anh, nhất định sẽ thành công.” Mặc Phi vô cùng quả quyết.
“Để xem! Được rồi, anh về trước đi, có gì em nhắn tin cho.”
“Cảm ơn em gái!” Anh cười, rồi ra về với chiếc ô tô thân thuộc.
Sau đó, Lý Gia Ân trở vào nhà và còn được ông Thập cho phép lên phòng gặp riêng Thập Thất. Bởi vì, cô ấy căn bản vẫn còn thức, chỉ là thấy ông nhà không muốn Mặc Phi gặp cô, nên bà Thập mới tìm đại một lý do cho qua chuyện.
Lúc này, Gia Ân đã thay bà mang cháo bào ngư vào phòng cho Thập Thất. Thấy cô buồn bã ngồi trên giường, mà lòng dạ cô gái cũng xót xa theo.
“Cậu sao rồi, thấy khỏe hơn chưa?”
“Mình ổn!” Cô khẽ đáp cùng nụ cười gượng gạo trên môi.
Bấy giờ, phần cháo thơm ngào ngạt đã được mang tới trước mặt Thập Thất, Lý Gia Ân liền nói:
“Cậu ăn đi cho nóng.”
“Cậu nấu hay mẹ mình nấu vậy?”
Nhận được câu hỏi, Lý Gia Ân lập tức trở nên căng thẳng. Phải mất mấy chục giây lấy tâm lý, mới trả lời:
“Là chồng cậu nấu. Hồi nãy anh ấy mang tới, nhưng ba cậu không cho mang lên, nên để cháo lại rồi về.”
“Đổ bỏ đi, mình không ăn đâu.” Thập Thất thẳng thừng cự tuyệt.
“Bỏ thật sao? Cái này mất rất lâu mới nấu được đó.”
“Bỏ đi, mình không muốn dính líu gì tới người đàn ông tệ bạc đó nữa.”
Thấy cô lạnh lùng, kiên quyết như vậy, Lý Gia Ân cũng không dám nóng vội. Trước tiên, đành mang phần cháo qua bàn, rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Tâm trạng không tốt, hay để mình mở nhạc chữa lành cho cậu nghe nha. Như vậy cũng tốt cho đứa bé trong bụng nữa.”
“Laptop ở bên kia, cậu muốn mở gì thì mở.”
Nói rồi, Thập Thất cũng nằm xuống giường. Nhìn điệu bộ ấy là biết đã chán nản, buồn bã tới mức nào rồi.
Để rút cạn năng lượng của một cô gái luôn luôn tích cực như Thập Thất giống giờ, thì đó phải là một nỗi đau rất lớn đã ngấm ngầm ăn vào tâm trí.
Nhìn cô như vậy, Lý Gia Ân càng nôn nóng muốn giúp bạn mịn giải quyết mọi chuyện. Nên nhân lúc Thập Thất không để ý, chiếc thẻ nhớ của Mặc Phi đưa, đã được cắm vào laptop…