Chương 11
Tống Lãng Huy rảo hết hai tòa nhà mới tìm được phòng học của lớp đội tuyển, bây giờ mọi người trong trường thấy anh cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa, chỉ có một vài đứa con gái là người hâm mộ thì mới tỏ ra khấp khởi mà thôi.
Khi đi ngang qua một lớp 12 nào đó thì có một chị mặt đỏ ửng chạy tới trước mặt anh:
– Chị, chị thật sự rất thích em… khi em đóng “Một thoáng ngoái nhìn” thì chị đã rất thích em rồi, chị…
Tống Lãng Huy kiên nhẫn lắng nghe người ta nói hết mấy câu mới ngắt lời:
– Cảm ơn chị, bây giờ em còn tiết phụ đạo Vật lý, em đi trước nhé.
Cô nàng sững sờ:
– … Vậy, vậy em cố gắng lên nhé!
– Dạ vâng.
Tống Lãng Huy bụng bảo dạ, có lẽ học Vật lý cũng không phải là chuyện gì quá đỗi nhàm chán.
Khi anh tới thì lớp đội tuyển đã kết thúc rồi, trong phòng học chỉ còn lác đác dăm ba người. Trần Trác và một nam sinh khác đứng song song trước bảng đen, biểu cảm vô cùng sinh động. Thấy anh vào thì hai người cũng chỉ đứng từ xa gật đầu, dùng ánh mắt thay lời chào, sau đó hai người lại tiếp tục thảo luận đề bài trên bảng. Trong lúc đàm đạo, chàng nam sinh kia cầm viên phấn viết mấy dòng trên bảng, sau khi buông phấn một cách ung dung thì hai người mỉm cười nhìn nhau. Tống Lãng Huy đứng ở cuối dãy phòng học cũng có thể nhận ra được sự sùng bái treo chình ình trên mặt Trần Trác.
Người con trai kia thu dọn cặp sách rồi đi về, giọng Trần Trác vang hơn bình thường:
– Tạm biệt sư huynh!
Tống Lãng Huy đi tới ngồi xuống dãy bàn đầu tiên, dòm gương mặt Trần Trác trở về vẻ vô cảm:
– Hóa ra Marie Curie cũng biết sùng bái Einstein à.
– Anh ấy tên Lý Quyết.
Tống Lãng Huy không ngờ Trần Trác lại giới thiệu người anh khóa trên cho mình, rồi nhớ tới khuôn mặt đầy ngưỡng mộ lúc nãy của Trần Trác, anh hỏi:
– Anh ta học giỏi lắm hả?
Trần Trác kéo dài khoảng lặng một lúc, chắc có lẽ cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nói những lời tiếp theo đây, huống chi là nói với Tống Lãng Huy:
– Từ sau khi mình quen ảnh ở đội tuyển, mình đã cảm thấy có lẽ sau này mình không thể đi con đường Vật lý này được rồi. Ai cũng nghĩ rằng dường như mình được sinh ra là dành cho nó, từ trước đến giờ mình cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi quen được Lý Quyết mình mới phát hiện, có lẽ lúc trước mình đã nghĩ sai rồi. Mấy lần thảo luận với ảnh về bài tập, mình đã nghiệm ra mình đã gặp phải “móng tay nhọn”. Lần đầu tiên làm kiểm tra, có một câu chỉ có hai đứa mình làm được, khi đó mình hãnh diện lắm, sau này khi thảo luận mình mới phát hiện cách giải của mình rất rườm rà, còn của ảnh thì nhẹ nhàng như ăn bánh. Trước đây mình rất có lòng tin với cách mình học Vật lý, nhưng mà Lý Quyết quá mạnh, quá thông minh, không biết bên ngoài ngôi trường này còn có bao nhiêu Lý Quyết nữa, mà nếu có tiếp tục thì chắc có lẽ mình cũng sẽ chỉ đến một viện nghiên cứu nào đó giống như bố mẹ mình thôi. Nhưng được quen biết ảnh mình thấy rất vui, khi thảo luận bài tập với ảnh mình chỉ biết thán phục và ngưỡng mộ. Cậu biết không, đó chính là cái cảm giác một kẻ có đẳng cấp kém cỏi một ngày kia được giao đấu với cao thủ cái thế trong mấy tiểu thuyết võ hiệp ấy. Theo lời cậu nói lúc nãy, có thể Lý Quyết sẽ trở thành Einstein, nhưng mình thì không phải Marie Curie.
Từ sau khi quen biết Trần Trác, đây là lần đầu tiên Tống Lãng Huy nghe thấy cậu nói cả một đoạn dài như vậy, thế mà suy nghĩ đầu tiên vọt vào đầu óc anh lại là “Giọng nghe mượt thật”. Hóa ra cái người có điểm Vật lý gấp ba lần mình cũng có sự yếu đuối và tiếc nuối như vậy. Bản thân Tống Lãng Huy không mấy nhiệt huyết với việc nghiên cứu học thuật, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm đam mê của Trần Trác, và cả nỗi thất vọng sau khi phát giác chỗ thiếu hụt giữa đam mê và thiên phú. Tống Lãng Huy nhớ tới mấy đứa sao nhí hồi tiểu học cùng đóng phim chung. Khi đó đứa nào cũng có chung xuất phát điểm, nhưng tới bây giờ cũng đã có vài ba người là hoàn toàn vô hình trong mắt công chúng. Thậm chí ở phim trường anh còn từng thấy một đứa hồi nhỏ được công nhận là có cốt cách giờ bị đạo diễn mắng “Không biết diễn thì cuốn xéo về nhà”.
Tống Lãng Huy và cậu sao nhí đó từng rất thân thiết, sau này khi bộ phim kia không còn nổi tiếng nữa thì cậu ta về quê nhà của mình ở một thành phố tầm trung, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện chớp nhoáng trên mấy video cũ điểm tên các sao nhí mà thôi. Hồi nhỏ khi đóng phim chung với nhau, Tống Lãng Huy còn không bằng cậu ta, nhưng sau này thì cậu ta chìm hẳn.
Khi Trần Trác xoay bút và khi nhìn thấy chênh lệch điểm số giữa mình và Tống Lãng Huy ở văn phòng thầy Chu thì cậu không thể giấu nổi vẻ kiêu ngạo phát ghét trên gương mặt, còn bây giờ thì bộ tịch rất đáng yêu, đáng thương, nom dễ bị bắt nạt làm sao. Tống Lãng Huy cảm thấy nếu so hai thái cực này với nhau thì anh vẫn muốn nhìn thấy một Trần Trác kiêu ngạo đến phát ghét hơn.
Tống Lãng Huy sợ Trần Trác khó xử vì lỡ miệng bộc bạch tâm sự, cũng hiểu được Trần Trác cần thời gian để tiêu hóa cảm xúc. Sau một khoảng lặng vừa đủ, anh bèn lên tiếng:
– Lý Quyết có thế giới riêng của Lý Quyết, cậu có thế giới riêng của cậu. Tóm lại là trong thế giới của mình thì cậu chính là Marie Curie tài giỏi nhất.
Nghe xong câu nói không biết có phải an ủi hay không, Trần Trác hiếm khi lại nhìn Tống Lãng Huy bằng đôi mắt đầy ưu tư, cậu hỏi:
– Cậu thật sự không biết giới tính của Marie Curie đúng không?
Tống Lãng Huy thầm nhủ, cái tên Trần Trác này thoát khỏi sự chi phối của chàng sư huynh họ Lý kia thì vẫn là một người đáng ghét.
Cũng từ đó trở đi, Tống Lãng Huy đã đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: Phải làm một số chuyện thật rực rỡ, thật ghê gớm, để ánh mắt khi Trần Trác nhìn mình cũng giống như khi nhìn Lý Quyết vậy.
Nghỉ hè lớp 12 sau khi hai người đã chính thức hẹn hò, Tống Lãng Huy có nói với Trần Trác:
– Hôm đó đột nhiên cậu tâm sự với mình quá trời, mình đã thấy rất lạ. Mình phát hiện hình như mình không thích nhìn cậu thất vọng cho lắm thì phải, thấy cái tên Lý Quyết kia không khác gì yêu quái cả. Cậu nghĩ thử xem, điểm của cậu gấp ba lần mình, vậy mà vẫn còn có người có thể khiến cậu thua phục, thế chẳng phải mình đã ngu càng thêm ngu à. Với lại lúc cậu nhìn anh ta, biểu cảm sống động lắm kìa, đương nhiên là mình không muốn chịu thua rồi. Bao nhiêu người nhìn mình qua tivi bằng gương mặt ấy, mình lại chỉ muốn làm sao để có một ngày cậu cũng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Tống Lãng Huy luôn cho rằng đây là khởi đầu của những ý niệm không đứng đắn của mình dành cho Trần Trác. Tuy bây giờ có thể anh chưa nhận ra cảm xúc mâu thuẫn đó đến từ đâu, nhưng sau khi gỡ rối được chúng anh không ngại thừa nhận đó là ngày đầu tiên mà trái tim anh rung động.
Rõ ràng đây là một đoạn thoại vô cùng lãng mạn, nhưng Trần Trác lại nói:
– Khi đó mình thật sự rất lo lắng, một nam sinh cấp ba bề ngoài ưa nhìn trông có vẻ có học thức của người bình thường, dòm đâu đến mức khờ khạo tới độ không biết Marie Curie là ai. Không biết bây giờ cậu đã biết hay chưa, tuy Marie Curie cũng nghiên cứu vật lý, nhưng bà ấy chủ yếu nghiên cứu ở lĩnh vực hóa học.
Suốt đoạn cậu nói, nét cười chưa phút nào tan.
Tống Lãng Huy nhìn Trần Trác, nghĩ trong lòng, mình thật sự đã thu hoạch được thứ mình từng kỳ vọng, thậm chí ánh mắt sống động ấy của em còn đẹp hơn, dịu dàng và ngập tràn tình yêu hơn mấy chục lần ánh mắt em nhìn Lý Quyết. Rồi anh bảo:
– Mình đã nói rồi mà phải không, cậu vênh váo lần nào là mình sẽ hôn cậu lần ấy.
Nhưng trong phòng học lớp đội tuyển lúc này, hai đứa vẫn chưa hẹn hò với nhau, đối mặt với Trần Trác đang “vểnh râu”, Tống Lãng Huy cũng chỉ âm thầm bỉ bôi trong lòng mà thôi. Trần Trác đưa cho Tống Lãng Huy một cái đề mô phỏng, hai người ngồi trong căn lớp vào chiều cuối thu ai làm việc người nấy.
Hết một tiếng đồng hồ Trần Trác đã đặt ra, Tống Lãng Huy ngẩng đầu dòm Trần Trác gục đầu vào tường chợp mắt. Trần Trác ở trạng thái tĩnh nom thật hiền hòa và xinh đẹp làm sao. Ánh sáng hắt bóng mềm sườn mặt cậu lên tường. Tống Lãng Huy không hiểu Lý Quyết có gì đáng để cho cái người này phải chịu thua phục như vậy? Chỉ mỗi cái nhan sắc vượt trội hơn nửa đám nam minh tinh cùng tuổi mà anh quen đã đủ để cho cậu không cần thiết phải ủ rũ vì cách giải đề không được linh hoạt rồi.
Trần Trác mở mắt ra hỏi:
– Cậu nhìn mình làm gì?
Dĩ nhiên Tống Lãng Huy đâu dám nói là với con mắt thẩm định chuyên nghiệp của mình cho rằng cậu mà học diễn xuất có khi cũng tốt, không chừng sự nghiệp còn phát triển hơn cả học Vật lý ấy chứ. Anh chỉ đáp bừa:
– Áo sơ mi của cậu giặt sạch ghê, trắng quá trời trắng.
Trong lúc đó Trần Trác đã cầm bài Vật lý của anh lên rồi:
– Ừm, cảm ơn cậu. Bài kiểm cậu vừa làm cũng vậy đấy, trắng quá trời trắng luôn.
Khi đi ngang qua một lớp 12 nào đó thì có một chị mặt đỏ ửng chạy tới trước mặt anh:
– Chị, chị thật sự rất thích em… khi em đóng “Một thoáng ngoái nhìn” thì chị đã rất thích em rồi, chị…
Tống Lãng Huy kiên nhẫn lắng nghe người ta nói hết mấy câu mới ngắt lời:
– Cảm ơn chị, bây giờ em còn tiết phụ đạo Vật lý, em đi trước nhé.
Cô nàng sững sờ:
– … Vậy, vậy em cố gắng lên nhé!
– Dạ vâng.
Tống Lãng Huy bụng bảo dạ, có lẽ học Vật lý cũng không phải là chuyện gì quá đỗi nhàm chán.
Khi anh tới thì lớp đội tuyển đã kết thúc rồi, trong phòng học chỉ còn lác đác dăm ba người. Trần Trác và một nam sinh khác đứng song song trước bảng đen, biểu cảm vô cùng sinh động. Thấy anh vào thì hai người cũng chỉ đứng từ xa gật đầu, dùng ánh mắt thay lời chào, sau đó hai người lại tiếp tục thảo luận đề bài trên bảng. Trong lúc đàm đạo, chàng nam sinh kia cầm viên phấn viết mấy dòng trên bảng, sau khi buông phấn một cách ung dung thì hai người mỉm cười nhìn nhau. Tống Lãng Huy đứng ở cuối dãy phòng học cũng có thể nhận ra được sự sùng bái treo chình ình trên mặt Trần Trác.
Người con trai kia thu dọn cặp sách rồi đi về, giọng Trần Trác vang hơn bình thường:
– Tạm biệt sư huynh!
Tống Lãng Huy đi tới ngồi xuống dãy bàn đầu tiên, dòm gương mặt Trần Trác trở về vẻ vô cảm:
– Hóa ra Marie Curie cũng biết sùng bái Einstein à.
– Anh ấy tên Lý Quyết.
Tống Lãng Huy không ngờ Trần Trác lại giới thiệu người anh khóa trên cho mình, rồi nhớ tới khuôn mặt đầy ngưỡng mộ lúc nãy của Trần Trác, anh hỏi:
– Anh ta học giỏi lắm hả?
Trần Trác kéo dài khoảng lặng một lúc, chắc có lẽ cậu cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nói những lời tiếp theo đây, huống chi là nói với Tống Lãng Huy:
– Từ sau khi mình quen ảnh ở đội tuyển, mình đã cảm thấy có lẽ sau này mình không thể đi con đường Vật lý này được rồi. Ai cũng nghĩ rằng dường như mình được sinh ra là dành cho nó, từ trước đến giờ mình cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi quen được Lý Quyết mình mới phát hiện, có lẽ lúc trước mình đã nghĩ sai rồi. Mấy lần thảo luận với ảnh về bài tập, mình đã nghiệm ra mình đã gặp phải “móng tay nhọn”. Lần đầu tiên làm kiểm tra, có một câu chỉ có hai đứa mình làm được, khi đó mình hãnh diện lắm, sau này khi thảo luận mình mới phát hiện cách giải của mình rất rườm rà, còn của ảnh thì nhẹ nhàng như ăn bánh. Trước đây mình rất có lòng tin với cách mình học Vật lý, nhưng mà Lý Quyết quá mạnh, quá thông minh, không biết bên ngoài ngôi trường này còn có bao nhiêu Lý Quyết nữa, mà nếu có tiếp tục thì chắc có lẽ mình cũng sẽ chỉ đến một viện nghiên cứu nào đó giống như bố mẹ mình thôi. Nhưng được quen biết ảnh mình thấy rất vui, khi thảo luận bài tập với ảnh mình chỉ biết thán phục và ngưỡng mộ. Cậu biết không, đó chính là cái cảm giác một kẻ có đẳng cấp kém cỏi một ngày kia được giao đấu với cao thủ cái thế trong mấy tiểu thuyết võ hiệp ấy. Theo lời cậu nói lúc nãy, có thể Lý Quyết sẽ trở thành Einstein, nhưng mình thì không phải Marie Curie.
Từ sau khi quen biết Trần Trác, đây là lần đầu tiên Tống Lãng Huy nghe thấy cậu nói cả một đoạn dài như vậy, thế mà suy nghĩ đầu tiên vọt vào đầu óc anh lại là “Giọng nghe mượt thật”. Hóa ra cái người có điểm Vật lý gấp ba lần mình cũng có sự yếu đuối và tiếc nuối như vậy. Bản thân Tống Lãng Huy không mấy nhiệt huyết với việc nghiên cứu học thuật, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm đam mê của Trần Trác, và cả nỗi thất vọng sau khi phát giác chỗ thiếu hụt giữa đam mê và thiên phú. Tống Lãng Huy nhớ tới mấy đứa sao nhí hồi tiểu học cùng đóng phim chung. Khi đó đứa nào cũng có chung xuất phát điểm, nhưng tới bây giờ cũng đã có vài ba người là hoàn toàn vô hình trong mắt công chúng. Thậm chí ở phim trường anh còn từng thấy một đứa hồi nhỏ được công nhận là có cốt cách giờ bị đạo diễn mắng “Không biết diễn thì cuốn xéo về nhà”.
Tống Lãng Huy và cậu sao nhí đó từng rất thân thiết, sau này khi bộ phim kia không còn nổi tiếng nữa thì cậu ta về quê nhà của mình ở một thành phố tầm trung, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện chớp nhoáng trên mấy video cũ điểm tên các sao nhí mà thôi. Hồi nhỏ khi đóng phim chung với nhau, Tống Lãng Huy còn không bằng cậu ta, nhưng sau này thì cậu ta chìm hẳn.
Khi Trần Trác xoay bút và khi nhìn thấy chênh lệch điểm số giữa mình và Tống Lãng Huy ở văn phòng thầy Chu thì cậu không thể giấu nổi vẻ kiêu ngạo phát ghét trên gương mặt, còn bây giờ thì bộ tịch rất đáng yêu, đáng thương, nom dễ bị bắt nạt làm sao. Tống Lãng Huy cảm thấy nếu so hai thái cực này với nhau thì anh vẫn muốn nhìn thấy một Trần Trác kiêu ngạo đến phát ghét hơn.
Tống Lãng Huy sợ Trần Trác khó xử vì lỡ miệng bộc bạch tâm sự, cũng hiểu được Trần Trác cần thời gian để tiêu hóa cảm xúc. Sau một khoảng lặng vừa đủ, anh bèn lên tiếng:
– Lý Quyết có thế giới riêng của Lý Quyết, cậu có thế giới riêng của cậu. Tóm lại là trong thế giới của mình thì cậu chính là Marie Curie tài giỏi nhất.
Nghe xong câu nói không biết có phải an ủi hay không, Trần Trác hiếm khi lại nhìn Tống Lãng Huy bằng đôi mắt đầy ưu tư, cậu hỏi:
– Cậu thật sự không biết giới tính của Marie Curie đúng không?
Tống Lãng Huy thầm nhủ, cái tên Trần Trác này thoát khỏi sự chi phối của chàng sư huynh họ Lý kia thì vẫn là một người đáng ghét.
Cũng từ đó trở đi, Tống Lãng Huy đã đặt cho mình một mục tiêu nhỏ: Phải làm một số chuyện thật rực rỡ, thật ghê gớm, để ánh mắt khi Trần Trác nhìn mình cũng giống như khi nhìn Lý Quyết vậy.
Nghỉ hè lớp 12 sau khi hai người đã chính thức hẹn hò, Tống Lãng Huy có nói với Trần Trác:
– Hôm đó đột nhiên cậu tâm sự với mình quá trời, mình đã thấy rất lạ. Mình phát hiện hình như mình không thích nhìn cậu thất vọng cho lắm thì phải, thấy cái tên Lý Quyết kia không khác gì yêu quái cả. Cậu nghĩ thử xem, điểm của cậu gấp ba lần mình, vậy mà vẫn còn có người có thể khiến cậu thua phục, thế chẳng phải mình đã ngu càng thêm ngu à. Với lại lúc cậu nhìn anh ta, biểu cảm sống động lắm kìa, đương nhiên là mình không muốn chịu thua rồi. Bao nhiêu người nhìn mình qua tivi bằng gương mặt ấy, mình lại chỉ muốn làm sao để có một ngày cậu cũng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Tống Lãng Huy luôn cho rằng đây là khởi đầu của những ý niệm không đứng đắn của mình dành cho Trần Trác. Tuy bây giờ có thể anh chưa nhận ra cảm xúc mâu thuẫn đó đến từ đâu, nhưng sau khi gỡ rối được chúng anh không ngại thừa nhận đó là ngày đầu tiên mà trái tim anh rung động.
Rõ ràng đây là một đoạn thoại vô cùng lãng mạn, nhưng Trần Trác lại nói:
– Khi đó mình thật sự rất lo lắng, một nam sinh cấp ba bề ngoài ưa nhìn trông có vẻ có học thức của người bình thường, dòm đâu đến mức khờ khạo tới độ không biết Marie Curie là ai. Không biết bây giờ cậu đã biết hay chưa, tuy Marie Curie cũng nghiên cứu vật lý, nhưng bà ấy chủ yếu nghiên cứu ở lĩnh vực hóa học.
Suốt đoạn cậu nói, nét cười chưa phút nào tan.
Tống Lãng Huy nhìn Trần Trác, nghĩ trong lòng, mình thật sự đã thu hoạch được thứ mình từng kỳ vọng, thậm chí ánh mắt sống động ấy của em còn đẹp hơn, dịu dàng và ngập tràn tình yêu hơn mấy chục lần ánh mắt em nhìn Lý Quyết. Rồi anh bảo:
– Mình đã nói rồi mà phải không, cậu vênh váo lần nào là mình sẽ hôn cậu lần ấy.
Nhưng trong phòng học lớp đội tuyển lúc này, hai đứa vẫn chưa hẹn hò với nhau, đối mặt với Trần Trác đang “vểnh râu”, Tống Lãng Huy cũng chỉ âm thầm bỉ bôi trong lòng mà thôi. Trần Trác đưa cho Tống Lãng Huy một cái đề mô phỏng, hai người ngồi trong căn lớp vào chiều cuối thu ai làm việc người nấy.
Hết một tiếng đồng hồ Trần Trác đã đặt ra, Tống Lãng Huy ngẩng đầu dòm Trần Trác gục đầu vào tường chợp mắt. Trần Trác ở trạng thái tĩnh nom thật hiền hòa và xinh đẹp làm sao. Ánh sáng hắt bóng mềm sườn mặt cậu lên tường. Tống Lãng Huy không hiểu Lý Quyết có gì đáng để cho cái người này phải chịu thua phục như vậy? Chỉ mỗi cái nhan sắc vượt trội hơn nửa đám nam minh tinh cùng tuổi mà anh quen đã đủ để cho cậu không cần thiết phải ủ rũ vì cách giải đề không được linh hoạt rồi.
Trần Trác mở mắt ra hỏi:
– Cậu nhìn mình làm gì?
Dĩ nhiên Tống Lãng Huy đâu dám nói là với con mắt thẩm định chuyên nghiệp của mình cho rằng cậu mà học diễn xuất có khi cũng tốt, không chừng sự nghiệp còn phát triển hơn cả học Vật lý ấy chứ. Anh chỉ đáp bừa:
– Áo sơ mi của cậu giặt sạch ghê, trắng quá trời trắng.
Trong lúc đó Trần Trác đã cầm bài Vật lý của anh lên rồi:
– Ừm, cảm ơn cậu. Bài kiểm cậu vừa làm cũng vậy đấy, trắng quá trời trắng luôn.