Chương 2
Ở tiệc mừng công, Trần Trác cũng không có được cảm giác chân thực sau khi đoạt giải. Ly rượu trông thật phù phiếm, cứ như cậu đang cầm kịch bản để đóng phim vậy. Cậu lịch sự chạm ly với tất cả những người đến mời rượu, khi nghe những lời chúc tụng và ngợi khen thì cậu chọn vài câu khiêm tốn để đáp lại. Cúp thưởng được người trong đoàn phim đặt tại vị trí nổi bật nhất giữa bàn ăn, một pho tượng pha lê óng ánh mỹ miều, nhưng ánh mắt Trần Trác nhìn nó chả khác nào nhìn một món ăn.
Bốn tiếng trước, khi máy quay soi đặc tả bốn người nam chính được đề cử thì chỉ có viền môi của Trần Trác là bằng phẳng nhất, nói bóng bẩy là trầm tĩnh, nhưng chính xác thì giống thờ ơ hơn. Thậm chí khi khách mời trao giải “ra vẻ” ngập ngừng mấy lần rồi mới đọc đến tên của cậu, thì sắc mặt cậu chiếu trên màn hình lớn vẫn không có mấy cảm xúc, người ngồi bên cạnh nhổm dậy ôm chầm lấy cậu còn phản ứng nhanh hơn cậu.
Khi Trần Trác đứng trên sân khấu nhận thưởng, đầu óc cậu vẫn trắng xóa. Đèn sân khấu sáng quá làm cậu không nhìn rõ khán giả bên dưới, nhưng cậu biết trong số đó có một đôi mắt xa cách đã lâu đang quan sát mình. Như một con robot, cậu nhận lấy cúp thưởng từ tay khách mời, rồi mỉm cười chụp ảnh chung. Sau khi hoàn tất quá trình, trong lòng cậu lại có một suy nghĩ không hợp tình huống lúc này: Đóng phim và đoạt giải, cả hai đều không phải thiên phú và tham vọng của cậu, mà rõ ràng là mơ ước của một người nào đó dưới hàng ghế khán giả kia. Hai người từng trò chuyện cùng nhau trong một đêm khuya ở tiệm mì, người kia cũng từng thì thầm vào tai cậu về ước mơ này.
Nhưng bây giờ người cầm cúp lại là cậu.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Trần Trác bắt đầu phát biểu. Chỉ trong đôi ba câu đã cảm ơn tất cả những người cần được cảm ơn, ngữ điệu khiêm tốn nhưng cũng không quá khách sáo.
Xưa nay cánh truyền thông rất thân thiện với Trần Trác, không cần đoán cũng biết đến cả khoảng lặng hơi dài này của cậu cũng sẽ được các mặt báo ngày hôm sau tâng bốc: “Tân ảnh đế khiêm tốn thành tâm, đoạt giải thưởng lớn vẫn giữ được bình tĩnh”.
Trong buổi tiệc ăn mừng, người đại diện cũ của Trần Trác là Khâu Khải cũng tới. Khi mới vào nghề, cậu được Khâu Khải dẫn dắt, hai người cũng được xem là đồng cam cộng khổ, Khâu Khải cũng là một trong số ít những người mà Trần Trác có thể tâm sự. Ba tháng trước cậu “lên mây” nhờ phim mới, Khâu Khải được công ty thăng chức nên chuyển đi. Một thời gian không gặp nhưng cũng chẳng xa lạ gì, Khâu Khải bá vai cậu dẫn cậu vào phòng riêng, thấy sắc mặt cậu điềm nhiên như không bèn hỏi:
– Thằng nhóc này, vậy mà không thấy phấn khích sao?
Trần Trác trả lời thật lòng:
– Cũng bình thường.
Đoạt giải đương nhiên là chuyện vui, nếu như không chạm mặt Tống Lãng Huy ở hậu trường thì có lẽ tâm trạng cậu đã đơn giản hơn. Nhưng chỉ một điệu cười thoáng qua của anh đã đủ vò rối cõi lòng cậu rồi.
Công ty quản lý mời cả nhà sản xuất và đạo diễn đến ăn mừng, thị trường phim ảnh rệu rã mấy khi thu hoạch được vẹn toàn cả phòng vé lẫn danh tiếng, thậm chí nhà sản xuất còn có ý định bàn về bộ tiếp theo với Trần Trác luôn kìa. Trần Trác có uống ít rượu, mượn men say để thư giãn đầu óc. Bầu không khí cười nói trong phòng đang rất vui vẻ, cho đến khi có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Cả phòng không một ai ngờ được người bước vào lại là Tống Lãng Huy. Tin đồn anh và Trần Trác bất hòa đã lan truyền mấy năm trời, mà tin tức như thế càng nhiều thì cả người trong giới cũng sẽ tin rằng có lẽ đó là sự thật. Huống hồ lần này Trần Trác diễn thay cho Tống Lãng Huy, lại còn đoạt giải, trở thành vị ảnh đế đầu tiên trong nhóm diễn viên cùng độ tuổi. Trong lúc nhất thời, mọi người không biết Tống Lãng Huy thật sự muốn đến chúc mừng, hay là muốn châm chọc kiếm chuyện nữa.
Cũng may đạo diễn là chỗ quen biết với bố mẹ Tống Lãng Huy nên đã hóa giải được bầu không khí câm lặng đột ngột ấy. Ông lấy thân phận bậc bề trên căn dặn anh phải học tập Trần Trác, đừng để lãng phí tài năng thiên bẩm. Tống Lãng Huy cười gật đầu, bảo đạo diễn là bố anh đang muốn hẹn bạn cũ đi câu cá, sau đó lại chuyển đề tài sang Trần Trác:
– Vậy tôi kính Trần Trác một ly.
Trần Trác thấy mình chếnh choáng hơi men rồi, bần thần đứng dậy, không hiểu mô tê ra sao.
Còn đầu óc của Tống Lãng Huy thì lại quanh co khúc chiết bao bận, anh nhìn sâu vào đôi mắt kia, không biết đã bao lâu rồi mình chưa nhìn thấy ánh mắt hiền hòa điềm tĩnh của em? Ngày xưa, Trần Trác của ngày xưa cũng như thế. Ai cũng tò mò về Tống Lãng Huy, chỉ có Trần Trác là không ngo ngoe gì, cậu thà chia sự chú ý vào bài Vật lý hơn là nhìn anh. Tiếng chạm ly vang lanh lảnh, Tống Lãng Huy có ảo giác như là đôi mắt Trần Trác đã uống ly rượu này, trông chúng thật ướt át. Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nói:
– Chúc mừng cậu, Trần Trác.
Trần Trác gục gặc đầu, đáp “Cảm ơn”.
Khi tan cuộc, Khâu Khải đưa Trần Trác về nhà. Khâu Khải biết hôm nay cậu uống nhiều hơn bình thường. Khi xuống xe cùng cậu, anh ta hỏi:
– Không cần anh đưa lên thật à?
Trần Trác khoát tay:
– Em chưa say đến mức đó đâu.
Nhưng cũng ngà ngà rồi chứ ít gì, vì thế mà cậu đã bỏ sót biểu cảm khó hiểu của Khâu Khải, là sự ngập ngừng. Cuối cùng Khâu Khải chỉ vỗ vai cậu:
– Trần Trác, không có chuyện gì mang lại cảm giác thành tựu cho anh hơn là được nhìn thấy em đắc ý.
Trong thang máy, Trần Trác vẫn còn nghĩ, Khâu Khải thật sự đối xử với mình rất tốt.
Cậu đặt bừa chiếc cúp ở cái bàn con nơi huyền quan. Cậu ngẩn người nhìn nó, thật ra ngoại trừ Khâu Khải thì cậu không còn ai có thể cùng chia sẻ niềm vui này. Bố mẹ cậu hoàn toàn không ủng hộ cậu vào giới giải trí, dù có thành tích tốt đến mấy đi nữa thì họ cũng chỉ tiếc nuối đứa con trai làm gì cũng xuất sắc ngày xưa đã không chọn con đường tươi sáng hơn. Còn người thích chiếc cúp này nhất ơi là nhất, thì đã không còn ở bên cậu từ lâu rồi.
Trần Trác nhắm nghiền mắt lại, chốc sau trước mắt cậu hiện lên hình ảnh Tống Lãng Huy mặc bộ đồ rằn ri kém chất lượng từ phía đằng xa đi tới, chốc sau lại là Tống Lãng Huy đỏ ựng mắt đập vỡ miếng ngọc Quan Âm vào năm năm trước. Không biết do cậu uống nhiều rượu hay là ký ức đan xen lẫn lộn vào nhau mà Trần Trác thấy đau đầu quá, nửa say nửa mơ chẳng chân thực gì cả.
Cậu mơ một giấc chiêm bao. Trong mộng, chuyện cậu rành nhất vẫn là giải những bài Toán áp dụng trục tọa độ năm cấp ba.
Tống Lãng Huy mười bảy tuổi vì không biết làm Toán mà uể oải nằm bò ra bàn. Rèm cửa sổ trong phòng đầu giờ chiều phất phơ theo làn gió, Trần Trác thấy chàng trai không biết làm bài trước mặt mình đây mấy khi lại đáng yêu thế này. Tống Lãng Huy ngẩng đầu lên hậm hực nhìn Trần Trác cười mình, chồm người lên hôn kín môi cậu, kéo theo cả mùi thơm ngọt ngào của quả dâu tây vừa ăn.
– Không được cười mình.
– Ừm.
– Cậu cứ đợi đó. Tuy mình không biết làm cấp số cộng nhưng mình sẽ giành được giải tại liên hoan phim cho cậu coi.
– Được.
– Mình mà giành được giải, lúc phát biểu cảm nghĩ mình sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết cậu là của mình.
– Được… đó.
Giấc mơ này ngọt ngào quá đỗi, nhưng cậu mang máng nghe thấy tiếng ngọc vỡ.
Năm Tống Lãng Huy mười bảy tuổi, anh quay một bộ phim đồng tính mang tên “Đài nguyên nhiệt đới”, anh đã mua miếng ngọc đó ở Tây Nam. Nghe anh bảo người bán ngọc là dân Myanmar, miếng ngọc xanh óng ánh. Khi Tống Lãng Huy đem ngọc về thì vẫn còn là mùa hè, anh đeo nó lên cổ Trần Trác, sau đó cúi đầu hôn, hai luồng nóng lạnh giao thoa giữa lồng ngực cậu. Về sau có một người am hiểu về đá quý nhìn thấy, bảo đây là ngọc giả, Tống Lãng Huy thời trẻ trai ít tuổi nhưng nhiều tiền, dễ bị gạt lắm. Nhưng Trần Trác vẫn đeo miếng ngọc này, xem nó như tín vật bí mật giữa hai người. Mãi cho đến ngày chia tay, Tống Lãng Huy bảo Trần Trác trả nó lại cho anh, rồi giơ tay đập vỡ không mảy may do dự.
Đúng là ngọc rởm thật, khi vỡ ra mới phát hiện đó là hai miếng đá được ghép với nhau bằng keo dán sắt, khi đập xuống đất cũng chỉ vỡ thành hai mảnh mà thôi.
Một vỡ làm hai, đó mới là hướng đi tiếp theo của câu chuyện.
Khi Trần Trác tỉnh dậy thì nắng ban mai đã rọi vào phòng. Cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, dù là diễn viên phải giữ gìn nhan sắc nhưng cậu cũng không còn mười bảy tuổi nữa rồi. Cậu nhớ lại giấc mơ mang mùi vị dâu tây kia, lại nhớ tới câu thoại của họ trong kịch bản bộ phim mới nhất lại chỉ dừng ở “Chúc mừng” và “Cảm ơn”.
Trần Trác vô thức buông mình đắm say trong quá khứ. Muốn thoát khỏi lao tù này, có lẽ cậu cần phải tìm một người yêu mới.
Bài tập Toán và Lý có vô vàn cách giải, Trần Trác cũng từ đó mà suy đoán, muốn tìm một người yêu khác có khi cũng không đến mức hóc búa đến vậy.
Bốn tiếng trước, khi máy quay soi đặc tả bốn người nam chính được đề cử thì chỉ có viền môi của Trần Trác là bằng phẳng nhất, nói bóng bẩy là trầm tĩnh, nhưng chính xác thì giống thờ ơ hơn. Thậm chí khi khách mời trao giải “ra vẻ” ngập ngừng mấy lần rồi mới đọc đến tên của cậu, thì sắc mặt cậu chiếu trên màn hình lớn vẫn không có mấy cảm xúc, người ngồi bên cạnh nhổm dậy ôm chầm lấy cậu còn phản ứng nhanh hơn cậu.
Khi Trần Trác đứng trên sân khấu nhận thưởng, đầu óc cậu vẫn trắng xóa. Đèn sân khấu sáng quá làm cậu không nhìn rõ khán giả bên dưới, nhưng cậu biết trong số đó có một đôi mắt xa cách đã lâu đang quan sát mình. Như một con robot, cậu nhận lấy cúp thưởng từ tay khách mời, rồi mỉm cười chụp ảnh chung. Sau khi hoàn tất quá trình, trong lòng cậu lại có một suy nghĩ không hợp tình huống lúc này: Đóng phim và đoạt giải, cả hai đều không phải thiên phú và tham vọng của cậu, mà rõ ràng là mơ ước của một người nào đó dưới hàng ghế khán giả kia. Hai người từng trò chuyện cùng nhau trong một đêm khuya ở tiệm mì, người kia cũng từng thì thầm vào tai cậu về ước mơ này.
Nhưng bây giờ người cầm cúp lại là cậu.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Trần Trác bắt đầu phát biểu. Chỉ trong đôi ba câu đã cảm ơn tất cả những người cần được cảm ơn, ngữ điệu khiêm tốn nhưng cũng không quá khách sáo.
Xưa nay cánh truyền thông rất thân thiện với Trần Trác, không cần đoán cũng biết đến cả khoảng lặng hơi dài này của cậu cũng sẽ được các mặt báo ngày hôm sau tâng bốc: “Tân ảnh đế khiêm tốn thành tâm, đoạt giải thưởng lớn vẫn giữ được bình tĩnh”.
Trong buổi tiệc ăn mừng, người đại diện cũ của Trần Trác là Khâu Khải cũng tới. Khi mới vào nghề, cậu được Khâu Khải dẫn dắt, hai người cũng được xem là đồng cam cộng khổ, Khâu Khải cũng là một trong số ít những người mà Trần Trác có thể tâm sự. Ba tháng trước cậu “lên mây” nhờ phim mới, Khâu Khải được công ty thăng chức nên chuyển đi. Một thời gian không gặp nhưng cũng chẳng xa lạ gì, Khâu Khải bá vai cậu dẫn cậu vào phòng riêng, thấy sắc mặt cậu điềm nhiên như không bèn hỏi:
– Thằng nhóc này, vậy mà không thấy phấn khích sao?
Trần Trác trả lời thật lòng:
– Cũng bình thường.
Đoạt giải đương nhiên là chuyện vui, nếu như không chạm mặt Tống Lãng Huy ở hậu trường thì có lẽ tâm trạng cậu đã đơn giản hơn. Nhưng chỉ một điệu cười thoáng qua của anh đã đủ vò rối cõi lòng cậu rồi.
Công ty quản lý mời cả nhà sản xuất và đạo diễn đến ăn mừng, thị trường phim ảnh rệu rã mấy khi thu hoạch được vẹn toàn cả phòng vé lẫn danh tiếng, thậm chí nhà sản xuất còn có ý định bàn về bộ tiếp theo với Trần Trác luôn kìa. Trần Trác có uống ít rượu, mượn men say để thư giãn đầu óc. Bầu không khí cười nói trong phòng đang rất vui vẻ, cho đến khi có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Cả phòng không một ai ngờ được người bước vào lại là Tống Lãng Huy. Tin đồn anh và Trần Trác bất hòa đã lan truyền mấy năm trời, mà tin tức như thế càng nhiều thì cả người trong giới cũng sẽ tin rằng có lẽ đó là sự thật. Huống hồ lần này Trần Trác diễn thay cho Tống Lãng Huy, lại còn đoạt giải, trở thành vị ảnh đế đầu tiên trong nhóm diễn viên cùng độ tuổi. Trong lúc nhất thời, mọi người không biết Tống Lãng Huy thật sự muốn đến chúc mừng, hay là muốn châm chọc kiếm chuyện nữa.
Cũng may đạo diễn là chỗ quen biết với bố mẹ Tống Lãng Huy nên đã hóa giải được bầu không khí câm lặng đột ngột ấy. Ông lấy thân phận bậc bề trên căn dặn anh phải học tập Trần Trác, đừng để lãng phí tài năng thiên bẩm. Tống Lãng Huy cười gật đầu, bảo đạo diễn là bố anh đang muốn hẹn bạn cũ đi câu cá, sau đó lại chuyển đề tài sang Trần Trác:
– Vậy tôi kính Trần Trác một ly.
Trần Trác thấy mình chếnh choáng hơi men rồi, bần thần đứng dậy, không hiểu mô tê ra sao.
Còn đầu óc của Tống Lãng Huy thì lại quanh co khúc chiết bao bận, anh nhìn sâu vào đôi mắt kia, không biết đã bao lâu rồi mình chưa nhìn thấy ánh mắt hiền hòa điềm tĩnh của em? Ngày xưa, Trần Trác của ngày xưa cũng như thế. Ai cũng tò mò về Tống Lãng Huy, chỉ có Trần Trác là không ngo ngoe gì, cậu thà chia sự chú ý vào bài Vật lý hơn là nhìn anh. Tiếng chạm ly vang lanh lảnh, Tống Lãng Huy có ảo giác như là đôi mắt Trần Trác đã uống ly rượu này, trông chúng thật ướt át. Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nói:
– Chúc mừng cậu, Trần Trác.
Trần Trác gục gặc đầu, đáp “Cảm ơn”.
Khi tan cuộc, Khâu Khải đưa Trần Trác về nhà. Khâu Khải biết hôm nay cậu uống nhiều hơn bình thường. Khi xuống xe cùng cậu, anh ta hỏi:
– Không cần anh đưa lên thật à?
Trần Trác khoát tay:
– Em chưa say đến mức đó đâu.
Nhưng cũng ngà ngà rồi chứ ít gì, vì thế mà cậu đã bỏ sót biểu cảm khó hiểu của Khâu Khải, là sự ngập ngừng. Cuối cùng Khâu Khải chỉ vỗ vai cậu:
– Trần Trác, không có chuyện gì mang lại cảm giác thành tựu cho anh hơn là được nhìn thấy em đắc ý.
Trong thang máy, Trần Trác vẫn còn nghĩ, Khâu Khải thật sự đối xử với mình rất tốt.
Cậu đặt bừa chiếc cúp ở cái bàn con nơi huyền quan. Cậu ngẩn người nhìn nó, thật ra ngoại trừ Khâu Khải thì cậu không còn ai có thể cùng chia sẻ niềm vui này. Bố mẹ cậu hoàn toàn không ủng hộ cậu vào giới giải trí, dù có thành tích tốt đến mấy đi nữa thì họ cũng chỉ tiếc nuối đứa con trai làm gì cũng xuất sắc ngày xưa đã không chọn con đường tươi sáng hơn. Còn người thích chiếc cúp này nhất ơi là nhất, thì đã không còn ở bên cậu từ lâu rồi.
Trần Trác nhắm nghiền mắt lại, chốc sau trước mắt cậu hiện lên hình ảnh Tống Lãng Huy mặc bộ đồ rằn ri kém chất lượng từ phía đằng xa đi tới, chốc sau lại là Tống Lãng Huy đỏ ựng mắt đập vỡ miếng ngọc Quan Âm vào năm năm trước. Không biết do cậu uống nhiều rượu hay là ký ức đan xen lẫn lộn vào nhau mà Trần Trác thấy đau đầu quá, nửa say nửa mơ chẳng chân thực gì cả.
Cậu mơ một giấc chiêm bao. Trong mộng, chuyện cậu rành nhất vẫn là giải những bài Toán áp dụng trục tọa độ năm cấp ba.
Tống Lãng Huy mười bảy tuổi vì không biết làm Toán mà uể oải nằm bò ra bàn. Rèm cửa sổ trong phòng đầu giờ chiều phất phơ theo làn gió, Trần Trác thấy chàng trai không biết làm bài trước mặt mình đây mấy khi lại đáng yêu thế này. Tống Lãng Huy ngẩng đầu lên hậm hực nhìn Trần Trác cười mình, chồm người lên hôn kín môi cậu, kéo theo cả mùi thơm ngọt ngào của quả dâu tây vừa ăn.
– Không được cười mình.
– Ừm.
– Cậu cứ đợi đó. Tuy mình không biết làm cấp số cộng nhưng mình sẽ giành được giải tại liên hoan phim cho cậu coi.
– Được.
– Mình mà giành được giải, lúc phát biểu cảm nghĩ mình sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết cậu là của mình.
– Được… đó.
Giấc mơ này ngọt ngào quá đỗi, nhưng cậu mang máng nghe thấy tiếng ngọc vỡ.
Năm Tống Lãng Huy mười bảy tuổi, anh quay một bộ phim đồng tính mang tên “Đài nguyên nhiệt đới”, anh đã mua miếng ngọc đó ở Tây Nam. Nghe anh bảo người bán ngọc là dân Myanmar, miếng ngọc xanh óng ánh. Khi Tống Lãng Huy đem ngọc về thì vẫn còn là mùa hè, anh đeo nó lên cổ Trần Trác, sau đó cúi đầu hôn, hai luồng nóng lạnh giao thoa giữa lồng ngực cậu. Về sau có một người am hiểu về đá quý nhìn thấy, bảo đây là ngọc giả, Tống Lãng Huy thời trẻ trai ít tuổi nhưng nhiều tiền, dễ bị gạt lắm. Nhưng Trần Trác vẫn đeo miếng ngọc này, xem nó như tín vật bí mật giữa hai người. Mãi cho đến ngày chia tay, Tống Lãng Huy bảo Trần Trác trả nó lại cho anh, rồi giơ tay đập vỡ không mảy may do dự.
Đúng là ngọc rởm thật, khi vỡ ra mới phát hiện đó là hai miếng đá được ghép với nhau bằng keo dán sắt, khi đập xuống đất cũng chỉ vỡ thành hai mảnh mà thôi.
Một vỡ làm hai, đó mới là hướng đi tiếp theo của câu chuyện.
Khi Trần Trác tỉnh dậy thì nắng ban mai đã rọi vào phòng. Cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, dù là diễn viên phải giữ gìn nhan sắc nhưng cậu cũng không còn mười bảy tuổi nữa rồi. Cậu nhớ lại giấc mơ mang mùi vị dâu tây kia, lại nhớ tới câu thoại của họ trong kịch bản bộ phim mới nhất lại chỉ dừng ở “Chúc mừng” và “Cảm ơn”.
Trần Trác vô thức buông mình đắm say trong quá khứ. Muốn thoát khỏi lao tù này, có lẽ cậu cần phải tìm một người yêu mới.
Bài tập Toán và Lý có vô vàn cách giải, Trần Trác cũng từ đó mà suy đoán, muốn tìm một người yêu khác có khi cũng không đến mức hóc búa đến vậy.