Chương 6
Năm Trần Trác lên cấp ba, cậu trở thành truyền kỳ trong trường trung học thực nghiệm của tỉnh. Nguyên nhân rất đơn giản, các môn Toán, Lý, Hóa, Sinh trong kỳ thi lên cấp ba của cậu đều đạt điểm tuyệt đối. Dù bị vướng các môn chính trị và lịch sử nên tổng điểm của cậu không được xếp đầu bảng, nhưng cũng đã trở thành đối tượng được giáo viên chủ nhiệm quan tâm đặc biệt.
Bố mẹ Trần Trác đều theo ngành nghiên cứu hàng không vũ trụ, ngày xưa toàn làm việc ở các căn cứ Tây Bắc hoặc vùng phía Nam. Từ nhỏ Trần Trác đã được “nuôi thả” nhưng vẫn được di truyền tính cách trầm tĩnh và bộ não thông minh. Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên chủ nhiệm mới của cậu – thầy Chu – nhìn thấy cậu là vui mừng khôn xiết, thầm nhủ không chừng mình sẽ bồi dưỡng ra được nhà khoa học tương lai.
Thế là “nhà khoa học” được chỉ định làm lớp trưởng. Các bạn học thấy một học sinh giỏi giang như vậy cũng phục sát đất.
Trước khi khai giảng trường có một kỳ quân sự dài hai tuần. Trước khi nhập học, ai cũng cầu nguyện cho cuối tháng Tám năm nay phải mưa thật nhiều, nhưng thực tế thì ngày nào cũng nắng oi ả. Mỗi khi nghỉ ngơi, đám nam sinh thường tụ tập với nhau bàn về game online mới nhất. Trần Trác không có hứng thú gì mấy, đa số thời gian cậu chỉ ngồi bên cạnh họ uống nước và lẳng lặng nghe họ nói chuyện gẫu. Một tuần qua đi, mọi người đều thấy cậu học sinh giỏi này cũng giống y như đề bài áp dụng trục tọa độ vậy, khó gần. Đám học sinh mới chập chững lên cấp ba thích cười đùa giỡn hớt, Trần Trác không chỉ có thành tích tốt mà bề ngoài cũng ưa nhìn, tuy không thích nói chuyện cho lắm nhưng vẫn được mọi người tôn xưng làm nam thần.
Cuối tuần, khi đèn đã tắt, mười mấy đứa nằm chung giường ghép bắt đầu chuyện trò rôm rả. Có thằng kia bảo:
– Ê, tụi bây nghe nói gì chưa, Tống Lãng Huy sắp tới trường chúng ta rồi đó!
– Có khi nào tới lớp mình không?
– Chứ còn gì nữa, hôm báo danh có người tới văn phòng của ông Châu, thấy hồ sơ của Tống Lãng Huy đặt trên bàn ổng đó.
– Á! Vậy nam thần Trần lớp chúng ta không giữ được vị thế nữa rồi.
Trần Trác nghe thấy tên mình mới lắng tai nghe vài câu. Tụi con trai hào hứng lắm, nhưng cậu thì chỉ có ấn tượng mơ hồ về cái tên này mà thôi. Đại khái cậu chàng kia có bố mẹ đều là ngôi sao hạng A, từ thuở lọt lòng đã được đưa lên các thể loại phim truyền hình và điện ảnh cho khán giả nhẵn mặt.
Bình thường trong nhà Trần Trác chỉ có cậu và ông bà, ông bà lớn tuổi bị lãng tai nên nghe không rõ, cũng chẳng khoái xem tivi, nếu có xem thì cũng chỉ cố định ở kênh chuyên chiếu hí khúc, bản thân Trần Trác cũng chẳng mấy hứng thú với việc xem tivi.
Nhưng Trần Trác cũng mong chàng minh tinh kia mau tới, ngày nào cậu cũng bị mọi người gọi là nam thần, nghe phát ngượng. Chàng minh tinh kia tới thì mọi người sẽ không chú ý tới cậu nữa.
Tống Lãng Huy đúng thật là “cái tiếng đi trước cái người”, khu ký túc xá nữ bên cạnh đã thảo luận về chủ đề này từ một tuần trước rồi.
Chỉ riêng cái danh hiệu “con trai của Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ” đã đủ khiến anh nhận được nhiều sự quan tâm. Chuyện tình yêu của ảnh đế và ảnh hậu vốn dĩ là một giai thoại. Tống Cảnh tướng mạo đoan chính lại có kĩ năng diễn xuất, hơn hai mươi tuổi trở thành “bạch mã hoàng tử” trong lòng các cô gái. Chương Nhân Ỷ vốn xuất thân từ màn ảnh nhỏ, ngay từ bộ phim điện ảnh đầu tiên đã giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế, ba mươi tuổi lui về chăm lo gia đình. Sau này Tống Cảnh cũng hiếm khi nhận phim nữa mà chuyển sang hậu trường làm nhà sản xuất, nhưng mỗi khi ảnh chụp phim trường hay là ảnh từ họp báo được tuồn ra thì thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy Tống Cảnh, ông vẫn được khán giả tán dương là “vượt trội hơn cả nam chính”.
Khi Tống Lãng Huy vẫn còn nằm trong bụng mẹ đã liên tiếp được lên các trang bìa tạp chí lớn. Ngày anh lọt lòng có rất nhiều cánh truyền thông đột nhập vào bệnh viện chụp trộm anh nằm trong phòng trẻ sơ sinh từ xa, rồi khoanh tròn một chiếc nôi be bé trong số đó ghi “quý tử của ảnh đế và ảnh hậu”, đi kèm với lời bình “Người sinh ra ở vạch đích, được ông trời ưu ái”.
Mà đúng là Tống Lãng Huy được ông trời ưu ái thật. Mấy ngôi sao hạng ruồi có năn nỉ rát họng cũng không ai quan tâm, còn nhất cử nhất động của Tống Lãng Huy đều được ghi chép lại hết. Ngay cả việc anh được đặt tên là Tống Lãng Huy, giới truyền thông cũng phải nêu cảm nghĩ, rằng đó là vì Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh quen nhau từ bộ điện ảnh “Ánh trăng” (*), khi đi tiêm phòng cũng có thợ săn ảnh rình để chụp chàng công tử, học phí nhà trẻ tốn bao nhiêu cũng có báo chí tính hộ.
(*) trăng là “nguyệt”, trong chữ Lãng朗có bộ “nguyệt” 月, mà ánh trăng thì cũng tượng trưng cho ánh sáng, cho sự lấp lánh, hai chữ Lãng Huy 朗辉 đều có nghĩa là sáng chói, sáng ngời, rực rỡ. Nhìn từ ngữ nghĩa thì mình nghĩ là như vậy, chứ tác giả không nói gì thêm nên mình cũng không chắc mình có cùng sóng não với tác giả không nữa. Tên Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh thì mình tra thấy nó cũng không liên quan gì đến ánh trăng và ánh sáng hết, chỉ có vẻ đẹp, ngọc ngà với lụa là thôi.
Có thể là vì gien di truyền, hoặc cũng có thể là nhờ nhìn nhiều thành quen, từ khi còn bé Tống Lãng Huy đã không sợ ánh đèn, mà ngược lại cứ thấy đèn flash là anh sẽ biểu hiện xuất sắc hơn nữa. Khi quảng cáo sữa bột đầu tay của anh tìm đến Chương Nhân Ỷ, bà và Tống Cảnh chỉ muốn tặng cho con trai một trải nghiệm cuộc sống mà thôi, còn về sau có theo được nghề này không thì phải dựa vào bản thân nó. Nhưng không ngờ, nhóc con chưa thôi nôi đã cười khúc khích trước ống kính cả buổi, chẳng thấy lạ lẫm gì. Sau khi kết thúc, đạo diễn tới nói với Chương Nhân Ỷ, e rằng cậu nhà sinh ra là để đứng trước ống kính rồi
Độ Tống Lãng Huy lên tiểu học, một người bạn đạo diễn của Tống Cảnh muốn mời cậu nhóc làm khách mời trong phim mới của ông. Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ để cho cậu chàng tự quyết định. Tống Lãng Huy đồng ý ngay tắp lự, đèn flash và ống kính chẳng còn gì xa lạ với anh, anh có một cảm giác gần gũi và đam mê thiên bẩm với chúng.
Thật ra trẻ con thì chẳng thể nói là “kĩ năng diễn xuất” được, nhưng quả thật Tống Lãng Huy đã hoàn thành vô cùng xuất sắc. Truyền thông tán tụng hết bài này tới bài khác, bảo Tống Lãng Huy rất biết chọn nơi đầu thai, tương lai chắc chắn sẽ là một ngôi sao lớn.
Trước khi lên cấp ba Tống Lãng Huy đã quay được bốn bộ phim truyền hình, rời khỏi vầng hào quang và sự trợ giúp của cha mẹ, anh cũng có thể khiến khán giả nhận ra anh là đứa cháu nào trong phim. Lên cấp ba vào trung học thực nghiệm là lần đầu tiên bố mẹ thay anh đưa ra quyết định cho cuộc đời. Tống Lãng Huy đã quyết định lên đại học sẽ học điện ảnh hoặc kịch nghệ, điểm chuyên ngành biểu diễn thì không cần phải lo, nhưng các môn văn hóa thì hơi ì ạch. Từ nhỏ cậu nhóc Tống Lãng Huy chỉ toàn học những trường tư theo phong cách học tập “tản mạn”, lần đầu tiên Tống Cảnh không màng ý nguyện của con trai mà liên lạc với trường thực nghiệm.
Tống Cảnh trình bày nguyên do đơn giản:
– Con muốn nối nghiệp bố mẹ, đó là số phận của con, cũng là lựa chọn của con, bố mẹ không phản đối. Từ khi con còn nhỏ, bố mẹ cũng không để con tránh mặt truyền thông. Nhưng ba năm cấp ba có thể sẽ là khoảng thời gian thuần khiết chân chất cuối cùng trong cuộc đời con rồi, bố hy vọng con có thể gác lại việc diễn xuất để chuyên tâm học hành. Cuộc đời về sau như một vở kịch, nhưng con phải luôn hiểu được cuộc đời của bản thân mình trước đã.
Nhiều năm sau Tống Lãng Huy nhìn lại, thấy quyết định của Tống Cảnh không còn gì đúng đắn hơn được nữa. Tống Lãng Huy cũng là người có đường công danh rộng mở nhất trong tốp những quý tử nhà sao. Nhưng mà khi anh mười lăm tuổi chỉ cảm thấy bố mình nghiêm túc quá, cũng may trong tay vẫn còn hợp đồng đóng phim. Ở trong đoàn phim, anh hưởng thụ kỳ nghỉ hào nhoáng và tự do, bỉ bôi cho mấy cô cậu diễn viên cùng tuổi nghe về cái trường mà mình sẽ học trong tương lai.
Một cậu diễn viên trẻ nói giỡn:
– Trong phim này cậu còn được diễn vai chính, chứ đến trường thực nghiệm thì toàn mọt sách thôi, có khi cậu đội sổ luôn ấy chứ.
Tống Lãng Huy phiền muộn, câu này anh cũng từng được nghe những người bạn thân nói rồi. Cùng là nhóc tì nhà sao nhưng tụi nó đều được đến trường tư không cần học hành gì, nghỉ hè thì bận rộn đi nước ngoài nghỉ dưỡng với bố mẹ để tránh truyền thông. Biết được quyết định của chú Tống, tụi nó đều cảm thấy thương thay cho Tống Lãng Huy. Chương Trừng Dương (*) nói với anh:
– Khéo thật, không phải cậu đóng học sinh ưu tú trong phim mới à, vào đó học hỏi người ta xem.
(*) Tác giả không nói Chương Trừng Dương này là ai hết, lại còn trùng họ với mẹ Tống Lãng Huy nữa làm mình hơi hoang mang, nhưng theo cách mà cái tên này xuất hiện thì mình nghĩ là diễn viên cùng độ tuổi với Tống Lãng Huy.
Mùa hè năm ấy, vì bực bội mà Tống Lãng Huy đã hút điếu thuốc đầu tiên trong đời.
Vì phải quay phim nên Tống Lãng Huy đã bỏ lỡ tuần tập quân sự đầu tiên.
Sang đến tuần thứ hai, mọi người đều bắt đầu chây lười. Sáng sớm đại đội trưởng ra chỉ thị bảo Trần Trác dẫn mọi người tập đi đều. Một bầy người đi tới đi lui trên sân, tập mãi mà chân không thể đá cùng một độ cao. Từ phía xa xa có người đi tới, khi đến gần, cả đội ngũ bắt đầu rủ rỉ: “Tống Lãng Huy!” “Là Tống Lãng Huy thật kìa!”. Bình thường tập luyện khô khan, nhưng bữa nay thì đứa nào cũng phấn khích.
Đại đội trưởng đứng dưới bóng cây nhìn hàng ngũ đứng loạn xà ngầu, quát kêu lớp trưởng chỉnh đốn kỉ luật. Trần Trác im hơi lặng tiếng suốt từ nãy tới giờ đành phải hô “Cả đội giữ yên lặng, tập luyện đàng hoàng”.
Bình thường Trần Trác cũng có uy, nhưng với tình hình hiện tại thì câu ra lệnh này không khác nào bỏ đá xuống giếng.
Đến cả đại đội trưởng dòm Tống Lãng Huy cũng thấy mới lạ, cũng hiểu được đám trẻ này. Đại đội trưởng ra dấu tay ý bảo cậu dẫn cả đội tới.
Chàng minh tinh trên tivi nay đứng gần ngay trước mắt, đám con gái khoái chí lắm. Trần Trác đứng hàng đầu tiên, nghe thấy những câu “đẹp trai quá” phía sau chun đặc nghẹt lỗ tai mình, Trần Trác cũng lặng lẽ quan sát cái kẻ gây rối kỉ luật đội này.
Khi Trần Trác mới thay quân phục đã được tụi con trai khen nức nở “Tại sao cùng là thứ trang phục xấu đau xấu đớn mà nam thần mặc vào lại không xấu chút nào vậy”, nhưng bộ quân phục kém chất lượng này đến chỗ Tống Lãng Huy thì không chỉ không xấu mà còn trông phóng khoáng và rắn rỏi. Ống quần anh xắn lên, để hở một đoạn cẳng chân, áo cũng được giắt một cách tài tình vào trong quần, chân dài eo gọn.
Đại đội trưởng dòm chàng minh tinh trước mặt:
– Cậu, sang đứng bên cạnh lớp trưởng.
Tống Lãng Huy cũng quá quen với ánh mắt tò mò và kích động của mọi người, đầu tiên anh cười với cả lớp, gật đầu chào, rồi mới lên tiếng:
– Xin hỏi bạn nào là lớp trưởng?
Giữa tiếng rầm rì xôn xao, Trần Trác buộc phải giơ tay.
Tống Lãng Huy đương nhiên nhận ra người lớp trưởng này không mảy may kích động trước sự gia nhập của anh. Cũng thú vị đấy chứ, dù người nào không có hứng thú với anh thì khi nghĩ đến bố mẹ anh cũng khó mà kìm lòng nổi, nhưng không ngờ cậu lớp trưởng này lại trầm tĩnh đến thế.
Anh đứng bên cạnh Trần Trác, chìa tay ra, giả bộ lịch sự:
– Chào lớp trưởng, mình là Tống Lãng Huy.
Trần Trác đưa tay bắt lại cho đúng phép. Tập luyện suốt cả buổi sáng dưới cái nắng như thiêu, Trần Trác thân là lớp trưởng phải hô khẩu hiệu đã rã họng rồi, càng không hứng thú “đọc kịch bản” với chàng minh tinh này, nên cậu chỉ nói đúng hai chữ:
– Trần Trác.
Tống Lãng Huy nhướn mày, không nói gì thêm, bắt đầu tập luyện chung với đội.
Giờ nghỉ trưa, thầy Chu ghé qua ký túc xá nam, chính thức giới thiệu Tống Lãng Huy với cả lớp. Nhưng Tống Lãng Huy đã nhanh chóng làm quen với mọi người trong giờ ăn trưa rồi, tụi nó phát hiện chàng minh tinh còn không lạnh lùng bằng nam thần lớp mình, tán dóc rất tự nhiên, lại còn kể nhiều tin tức cho mọi người cùng hóng hớt. Khi thầy Chu đi vào thì Tống Lãng Huy đang bị bạn bè vây quanh hỏi xem cô nữ diễn viên nào mới nổi gần đây khi tẩy trang có đẹp hay không.
Thầy Chu cũng phải tấm tắc cậu bé này EQ cao thật. Sau khi nói “Các em hãy hòa đồng với nhau, đừng vì thân phận đặc biệt của Tống Lãng Huy mà đối xử đặc biệt với bạn ấy” vân vân và vân vân thì lại gọi riêng Tống Lãng Huy với Trần Trác ra một góc.
– Tống Lãng Huy, thầy không cần biết ở ngoài em đóng phim nổi tiếng như thế nào, nhưng đã đến trường thì em cũng chỉ là học sinh. Thầy đã xem thành tích thi lên cấp ba của em rồi, muốn vào được trường đại học em mong muốn thì ba năm tiếp theo em không được lơi lỏng các môn văn hóa. Đây là Trần Trác, lớp trưởng lớp chúng ta, đạt điểm tuyệt đối các môn tự nhiên, em hãy học tập em ấy nhiều hơn. Trong lớp thầy cũng sẽ xếp đôi bạn cùng tiến, hai đứa em vào một nhóm, có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy cô, hỏi lớp trưởng.
Suốt buổi Tống Lãng Huy luôn giữ nụ cười mỉm chi nom rất ngoan ngoãn, thầy Chu nhìn mà thấy nhẹ lòng.
Nhưng Trần Trác lại không muốn vào cùng nhóm đôi bạn cùng tiến với Tống Lãng Huy.
Nếu như Tống Lãng Huy học hành lẹt đẹt như thầy Chu nói thì “đôi bạn cùng tiến” này chẳng có lợi ích gì cho cậu cả, và cậu thì sẽ trở thành gia sư miễn phí cho Tống Lãng Huy. Mà điều quan trọng hơn là năm nào Trần Trác cũng đứng hạng nhất, trong máu đã có sẵn lòng kiêu ngạo rồi, chỉ do cậu hành xử lịch sự lễ phép nên không bị nhận ra thôi. Tuy bị mọi người gọi là nam thần thì cũng ngượng lắm nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng thích được mọi người ca tụng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên là Trần Trác đã biết cái tên này chả xem mình ra gì. Cậu đoán Tống Lãng Huy mới nghe thấy lời răn dạy của thầy Chu là đã âm thầm trợn ngược mắt khinh thường, nhưng ngoài mặt thì vẫn sắm vai học sinh ngoan ngoãn vâng lời. Cậu không muốn tự chuốc khổ vào thân.
Nhưng Trần Trác không làm trái ý thầy cô, thầy chủ nhiệm cười vỗ vai cậu:
– Các môn văn hóa của Tống Lãng Huy kém em khá xa đấy, em kiên nhẫn giúp đỡ trò ấy nhé.
Trần Trác gật đầu.
Tống Lãng Huy nhìn ra được sự “cam chịu” từ biểu cảm của Trần Trác, cười càng thêm khoái chí, anh xoay người gập lưng xuống.
– Cảm ơn thầy Tiểu Trần ạ.
Bố mẹ Trần Trác đều theo ngành nghiên cứu hàng không vũ trụ, ngày xưa toàn làm việc ở các căn cứ Tây Bắc hoặc vùng phía Nam. Từ nhỏ Trần Trác đã được “nuôi thả” nhưng vẫn được di truyền tính cách trầm tĩnh và bộ não thông minh. Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên chủ nhiệm mới của cậu – thầy Chu – nhìn thấy cậu là vui mừng khôn xiết, thầm nhủ không chừng mình sẽ bồi dưỡng ra được nhà khoa học tương lai.
Thế là “nhà khoa học” được chỉ định làm lớp trưởng. Các bạn học thấy một học sinh giỏi giang như vậy cũng phục sát đất.
Trước khi khai giảng trường có một kỳ quân sự dài hai tuần. Trước khi nhập học, ai cũng cầu nguyện cho cuối tháng Tám năm nay phải mưa thật nhiều, nhưng thực tế thì ngày nào cũng nắng oi ả. Mỗi khi nghỉ ngơi, đám nam sinh thường tụ tập với nhau bàn về game online mới nhất. Trần Trác không có hứng thú gì mấy, đa số thời gian cậu chỉ ngồi bên cạnh họ uống nước và lẳng lặng nghe họ nói chuyện gẫu. Một tuần qua đi, mọi người đều thấy cậu học sinh giỏi này cũng giống y như đề bài áp dụng trục tọa độ vậy, khó gần. Đám học sinh mới chập chững lên cấp ba thích cười đùa giỡn hớt, Trần Trác không chỉ có thành tích tốt mà bề ngoài cũng ưa nhìn, tuy không thích nói chuyện cho lắm nhưng vẫn được mọi người tôn xưng làm nam thần.
Cuối tuần, khi đèn đã tắt, mười mấy đứa nằm chung giường ghép bắt đầu chuyện trò rôm rả. Có thằng kia bảo:
– Ê, tụi bây nghe nói gì chưa, Tống Lãng Huy sắp tới trường chúng ta rồi đó!
– Có khi nào tới lớp mình không?
– Chứ còn gì nữa, hôm báo danh có người tới văn phòng của ông Châu, thấy hồ sơ của Tống Lãng Huy đặt trên bàn ổng đó.
– Á! Vậy nam thần Trần lớp chúng ta không giữ được vị thế nữa rồi.
Trần Trác nghe thấy tên mình mới lắng tai nghe vài câu. Tụi con trai hào hứng lắm, nhưng cậu thì chỉ có ấn tượng mơ hồ về cái tên này mà thôi. Đại khái cậu chàng kia có bố mẹ đều là ngôi sao hạng A, từ thuở lọt lòng đã được đưa lên các thể loại phim truyền hình và điện ảnh cho khán giả nhẵn mặt.
Bình thường trong nhà Trần Trác chỉ có cậu và ông bà, ông bà lớn tuổi bị lãng tai nên nghe không rõ, cũng chẳng khoái xem tivi, nếu có xem thì cũng chỉ cố định ở kênh chuyên chiếu hí khúc, bản thân Trần Trác cũng chẳng mấy hứng thú với việc xem tivi.
Nhưng Trần Trác cũng mong chàng minh tinh kia mau tới, ngày nào cậu cũng bị mọi người gọi là nam thần, nghe phát ngượng. Chàng minh tinh kia tới thì mọi người sẽ không chú ý tới cậu nữa.
Tống Lãng Huy đúng thật là “cái tiếng đi trước cái người”, khu ký túc xá nữ bên cạnh đã thảo luận về chủ đề này từ một tuần trước rồi.
Chỉ riêng cái danh hiệu “con trai của Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ” đã đủ khiến anh nhận được nhiều sự quan tâm. Chuyện tình yêu của ảnh đế và ảnh hậu vốn dĩ là một giai thoại. Tống Cảnh tướng mạo đoan chính lại có kĩ năng diễn xuất, hơn hai mươi tuổi trở thành “bạch mã hoàng tử” trong lòng các cô gái. Chương Nhân Ỷ vốn xuất thân từ màn ảnh nhỏ, ngay từ bộ phim điện ảnh đầu tiên đã giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế, ba mươi tuổi lui về chăm lo gia đình. Sau này Tống Cảnh cũng hiếm khi nhận phim nữa mà chuyển sang hậu trường làm nhà sản xuất, nhưng mỗi khi ảnh chụp phim trường hay là ảnh từ họp báo được tuồn ra thì thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy Tống Cảnh, ông vẫn được khán giả tán dương là “vượt trội hơn cả nam chính”.
Khi Tống Lãng Huy vẫn còn nằm trong bụng mẹ đã liên tiếp được lên các trang bìa tạp chí lớn. Ngày anh lọt lòng có rất nhiều cánh truyền thông đột nhập vào bệnh viện chụp trộm anh nằm trong phòng trẻ sơ sinh từ xa, rồi khoanh tròn một chiếc nôi be bé trong số đó ghi “quý tử của ảnh đế và ảnh hậu”, đi kèm với lời bình “Người sinh ra ở vạch đích, được ông trời ưu ái”.
Mà đúng là Tống Lãng Huy được ông trời ưu ái thật. Mấy ngôi sao hạng ruồi có năn nỉ rát họng cũng không ai quan tâm, còn nhất cử nhất động của Tống Lãng Huy đều được ghi chép lại hết. Ngay cả việc anh được đặt tên là Tống Lãng Huy, giới truyền thông cũng phải nêu cảm nghĩ, rằng đó là vì Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh quen nhau từ bộ điện ảnh “Ánh trăng” (*), khi đi tiêm phòng cũng có thợ săn ảnh rình để chụp chàng công tử, học phí nhà trẻ tốn bao nhiêu cũng có báo chí tính hộ.
(*) trăng là “nguyệt”, trong chữ Lãng朗có bộ “nguyệt” 月, mà ánh trăng thì cũng tượng trưng cho ánh sáng, cho sự lấp lánh, hai chữ Lãng Huy 朗辉 đều có nghĩa là sáng chói, sáng ngời, rực rỡ. Nhìn từ ngữ nghĩa thì mình nghĩ là như vậy, chứ tác giả không nói gì thêm nên mình cũng không chắc mình có cùng sóng não với tác giả không nữa. Tên Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh thì mình tra thấy nó cũng không liên quan gì đến ánh trăng và ánh sáng hết, chỉ có vẻ đẹp, ngọc ngà với lụa là thôi.
Có thể là vì gien di truyền, hoặc cũng có thể là nhờ nhìn nhiều thành quen, từ khi còn bé Tống Lãng Huy đã không sợ ánh đèn, mà ngược lại cứ thấy đèn flash là anh sẽ biểu hiện xuất sắc hơn nữa. Khi quảng cáo sữa bột đầu tay của anh tìm đến Chương Nhân Ỷ, bà và Tống Cảnh chỉ muốn tặng cho con trai một trải nghiệm cuộc sống mà thôi, còn về sau có theo được nghề này không thì phải dựa vào bản thân nó. Nhưng không ngờ, nhóc con chưa thôi nôi đã cười khúc khích trước ống kính cả buổi, chẳng thấy lạ lẫm gì. Sau khi kết thúc, đạo diễn tới nói với Chương Nhân Ỷ, e rằng cậu nhà sinh ra là để đứng trước ống kính rồi
Độ Tống Lãng Huy lên tiểu học, một người bạn đạo diễn của Tống Cảnh muốn mời cậu nhóc làm khách mời trong phim mới của ông. Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ để cho cậu chàng tự quyết định. Tống Lãng Huy đồng ý ngay tắp lự, đèn flash và ống kính chẳng còn gì xa lạ với anh, anh có một cảm giác gần gũi và đam mê thiên bẩm với chúng.
Thật ra trẻ con thì chẳng thể nói là “kĩ năng diễn xuất” được, nhưng quả thật Tống Lãng Huy đã hoàn thành vô cùng xuất sắc. Truyền thông tán tụng hết bài này tới bài khác, bảo Tống Lãng Huy rất biết chọn nơi đầu thai, tương lai chắc chắn sẽ là một ngôi sao lớn.
Trước khi lên cấp ba Tống Lãng Huy đã quay được bốn bộ phim truyền hình, rời khỏi vầng hào quang và sự trợ giúp của cha mẹ, anh cũng có thể khiến khán giả nhận ra anh là đứa cháu nào trong phim. Lên cấp ba vào trung học thực nghiệm là lần đầu tiên bố mẹ thay anh đưa ra quyết định cho cuộc đời. Tống Lãng Huy đã quyết định lên đại học sẽ học điện ảnh hoặc kịch nghệ, điểm chuyên ngành biểu diễn thì không cần phải lo, nhưng các môn văn hóa thì hơi ì ạch. Từ nhỏ cậu nhóc Tống Lãng Huy chỉ toàn học những trường tư theo phong cách học tập “tản mạn”, lần đầu tiên Tống Cảnh không màng ý nguyện của con trai mà liên lạc với trường thực nghiệm.
Tống Cảnh trình bày nguyên do đơn giản:
– Con muốn nối nghiệp bố mẹ, đó là số phận của con, cũng là lựa chọn của con, bố mẹ không phản đối. Từ khi con còn nhỏ, bố mẹ cũng không để con tránh mặt truyền thông. Nhưng ba năm cấp ba có thể sẽ là khoảng thời gian thuần khiết chân chất cuối cùng trong cuộc đời con rồi, bố hy vọng con có thể gác lại việc diễn xuất để chuyên tâm học hành. Cuộc đời về sau như một vở kịch, nhưng con phải luôn hiểu được cuộc đời của bản thân mình trước đã.
Nhiều năm sau Tống Lãng Huy nhìn lại, thấy quyết định của Tống Cảnh không còn gì đúng đắn hơn được nữa. Tống Lãng Huy cũng là người có đường công danh rộng mở nhất trong tốp những quý tử nhà sao. Nhưng mà khi anh mười lăm tuổi chỉ cảm thấy bố mình nghiêm túc quá, cũng may trong tay vẫn còn hợp đồng đóng phim. Ở trong đoàn phim, anh hưởng thụ kỳ nghỉ hào nhoáng và tự do, bỉ bôi cho mấy cô cậu diễn viên cùng tuổi nghe về cái trường mà mình sẽ học trong tương lai.
Một cậu diễn viên trẻ nói giỡn:
– Trong phim này cậu còn được diễn vai chính, chứ đến trường thực nghiệm thì toàn mọt sách thôi, có khi cậu đội sổ luôn ấy chứ.
Tống Lãng Huy phiền muộn, câu này anh cũng từng được nghe những người bạn thân nói rồi. Cùng là nhóc tì nhà sao nhưng tụi nó đều được đến trường tư không cần học hành gì, nghỉ hè thì bận rộn đi nước ngoài nghỉ dưỡng với bố mẹ để tránh truyền thông. Biết được quyết định của chú Tống, tụi nó đều cảm thấy thương thay cho Tống Lãng Huy. Chương Trừng Dương (*) nói với anh:
– Khéo thật, không phải cậu đóng học sinh ưu tú trong phim mới à, vào đó học hỏi người ta xem.
(*) Tác giả không nói Chương Trừng Dương này là ai hết, lại còn trùng họ với mẹ Tống Lãng Huy nữa làm mình hơi hoang mang, nhưng theo cách mà cái tên này xuất hiện thì mình nghĩ là diễn viên cùng độ tuổi với Tống Lãng Huy.
Mùa hè năm ấy, vì bực bội mà Tống Lãng Huy đã hút điếu thuốc đầu tiên trong đời.
Vì phải quay phim nên Tống Lãng Huy đã bỏ lỡ tuần tập quân sự đầu tiên.
Sang đến tuần thứ hai, mọi người đều bắt đầu chây lười. Sáng sớm đại đội trưởng ra chỉ thị bảo Trần Trác dẫn mọi người tập đi đều. Một bầy người đi tới đi lui trên sân, tập mãi mà chân không thể đá cùng một độ cao. Từ phía xa xa có người đi tới, khi đến gần, cả đội ngũ bắt đầu rủ rỉ: “Tống Lãng Huy!” “Là Tống Lãng Huy thật kìa!”. Bình thường tập luyện khô khan, nhưng bữa nay thì đứa nào cũng phấn khích.
Đại đội trưởng đứng dưới bóng cây nhìn hàng ngũ đứng loạn xà ngầu, quát kêu lớp trưởng chỉnh đốn kỉ luật. Trần Trác im hơi lặng tiếng suốt từ nãy tới giờ đành phải hô “Cả đội giữ yên lặng, tập luyện đàng hoàng”.
Bình thường Trần Trác cũng có uy, nhưng với tình hình hiện tại thì câu ra lệnh này không khác nào bỏ đá xuống giếng.
Đến cả đại đội trưởng dòm Tống Lãng Huy cũng thấy mới lạ, cũng hiểu được đám trẻ này. Đại đội trưởng ra dấu tay ý bảo cậu dẫn cả đội tới.
Chàng minh tinh trên tivi nay đứng gần ngay trước mắt, đám con gái khoái chí lắm. Trần Trác đứng hàng đầu tiên, nghe thấy những câu “đẹp trai quá” phía sau chun đặc nghẹt lỗ tai mình, Trần Trác cũng lặng lẽ quan sát cái kẻ gây rối kỉ luật đội này.
Khi Trần Trác mới thay quân phục đã được tụi con trai khen nức nở “Tại sao cùng là thứ trang phục xấu đau xấu đớn mà nam thần mặc vào lại không xấu chút nào vậy”, nhưng bộ quân phục kém chất lượng này đến chỗ Tống Lãng Huy thì không chỉ không xấu mà còn trông phóng khoáng và rắn rỏi. Ống quần anh xắn lên, để hở một đoạn cẳng chân, áo cũng được giắt một cách tài tình vào trong quần, chân dài eo gọn.
Đại đội trưởng dòm chàng minh tinh trước mặt:
– Cậu, sang đứng bên cạnh lớp trưởng.
Tống Lãng Huy cũng quá quen với ánh mắt tò mò và kích động của mọi người, đầu tiên anh cười với cả lớp, gật đầu chào, rồi mới lên tiếng:
– Xin hỏi bạn nào là lớp trưởng?
Giữa tiếng rầm rì xôn xao, Trần Trác buộc phải giơ tay.
Tống Lãng Huy đương nhiên nhận ra người lớp trưởng này không mảy may kích động trước sự gia nhập của anh. Cũng thú vị đấy chứ, dù người nào không có hứng thú với anh thì khi nghĩ đến bố mẹ anh cũng khó mà kìm lòng nổi, nhưng không ngờ cậu lớp trưởng này lại trầm tĩnh đến thế.
Anh đứng bên cạnh Trần Trác, chìa tay ra, giả bộ lịch sự:
– Chào lớp trưởng, mình là Tống Lãng Huy.
Trần Trác đưa tay bắt lại cho đúng phép. Tập luyện suốt cả buổi sáng dưới cái nắng như thiêu, Trần Trác thân là lớp trưởng phải hô khẩu hiệu đã rã họng rồi, càng không hứng thú “đọc kịch bản” với chàng minh tinh này, nên cậu chỉ nói đúng hai chữ:
– Trần Trác.
Tống Lãng Huy nhướn mày, không nói gì thêm, bắt đầu tập luyện chung với đội.
Giờ nghỉ trưa, thầy Chu ghé qua ký túc xá nam, chính thức giới thiệu Tống Lãng Huy với cả lớp. Nhưng Tống Lãng Huy đã nhanh chóng làm quen với mọi người trong giờ ăn trưa rồi, tụi nó phát hiện chàng minh tinh còn không lạnh lùng bằng nam thần lớp mình, tán dóc rất tự nhiên, lại còn kể nhiều tin tức cho mọi người cùng hóng hớt. Khi thầy Chu đi vào thì Tống Lãng Huy đang bị bạn bè vây quanh hỏi xem cô nữ diễn viên nào mới nổi gần đây khi tẩy trang có đẹp hay không.
Thầy Chu cũng phải tấm tắc cậu bé này EQ cao thật. Sau khi nói “Các em hãy hòa đồng với nhau, đừng vì thân phận đặc biệt của Tống Lãng Huy mà đối xử đặc biệt với bạn ấy” vân vân và vân vân thì lại gọi riêng Tống Lãng Huy với Trần Trác ra một góc.
– Tống Lãng Huy, thầy không cần biết ở ngoài em đóng phim nổi tiếng như thế nào, nhưng đã đến trường thì em cũng chỉ là học sinh. Thầy đã xem thành tích thi lên cấp ba của em rồi, muốn vào được trường đại học em mong muốn thì ba năm tiếp theo em không được lơi lỏng các môn văn hóa. Đây là Trần Trác, lớp trưởng lớp chúng ta, đạt điểm tuyệt đối các môn tự nhiên, em hãy học tập em ấy nhiều hơn. Trong lớp thầy cũng sẽ xếp đôi bạn cùng tiến, hai đứa em vào một nhóm, có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy cô, hỏi lớp trưởng.
Suốt buổi Tống Lãng Huy luôn giữ nụ cười mỉm chi nom rất ngoan ngoãn, thầy Chu nhìn mà thấy nhẹ lòng.
Nhưng Trần Trác lại không muốn vào cùng nhóm đôi bạn cùng tiến với Tống Lãng Huy.
Nếu như Tống Lãng Huy học hành lẹt đẹt như thầy Chu nói thì “đôi bạn cùng tiến” này chẳng có lợi ích gì cho cậu cả, và cậu thì sẽ trở thành gia sư miễn phí cho Tống Lãng Huy. Mà điều quan trọng hơn là năm nào Trần Trác cũng đứng hạng nhất, trong máu đã có sẵn lòng kiêu ngạo rồi, chỉ do cậu hành xử lịch sự lễ phép nên không bị nhận ra thôi. Tuy bị mọi người gọi là nam thần thì cũng ngượng lắm nhưng tuổi trẻ mà, ai chẳng thích được mọi người ca tụng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên là Trần Trác đã biết cái tên này chả xem mình ra gì. Cậu đoán Tống Lãng Huy mới nghe thấy lời răn dạy của thầy Chu là đã âm thầm trợn ngược mắt khinh thường, nhưng ngoài mặt thì vẫn sắm vai học sinh ngoan ngoãn vâng lời. Cậu không muốn tự chuốc khổ vào thân.
Nhưng Trần Trác không làm trái ý thầy cô, thầy chủ nhiệm cười vỗ vai cậu:
– Các môn văn hóa của Tống Lãng Huy kém em khá xa đấy, em kiên nhẫn giúp đỡ trò ấy nhé.
Trần Trác gật đầu.
Tống Lãng Huy nhìn ra được sự “cam chịu” từ biểu cảm của Trần Trác, cười càng thêm khoái chí, anh xoay người gập lưng xuống.
– Cảm ơn thầy Tiểu Trần ạ.