Chương : 19
"We always say, say it like it is
And the truth is that I really miss"
()
Mặc cho tôi nằng nặc đòi trả nửa tiền bữa lẩu, Phong dứt khoát không chịu cầm. Long và Tâm cũng hùa theo, nói là coi như bữa mời tân gia, hôm khác tôi có thể mời mọi người sang ăn “trả nợ” sau.
- Tiền bán xe của anh cũng chỉ giới hạn thôi, đừng có phung phí quá. – Tôi áy náy nói. – Ăn không của anh tôi ngại lắm.
- Cô nghĩ tôi bán xe lấy tiền rồi cứ thế yên tâm mà sống à? – Phong trợn mắt. – Cô có ấm đầu không? Cô nghĩ cái xe không giấy tờ đấy của tôi đáng giá chục tỷ chắc?
- Anh còn bán cái gì khác nữa à? – Tôi thoáng nhớ đến những món đồ nội thất, trang trí đắt tiền của nhà hắn.
- Cô càng lúc càng không bình thường. – Hắn lắc đầu, vẻ chán nản. – Tôi không biết đi làm thêm hả?
- Chị em là người nhạy cảm với thời tiết. – Duy toét miệng cười. – Nên mỗi khi trở giời thì dây thần kinh sẽ hơi rung rinh một tý.
Tất cả cười ồ.
- Này… – Tôi lườm nó nhưng không nói thêm lời nào. “Một mình chống mafia” là cầm chắc thất bại.
- Mai Duy dẫn chị em đến chỗ anh làm nhé? Cho chị ấy đỡ nói anh ăn hại. – Phong nháy mắt nhìn Duy kiểu “chỉ đàn ông chúng ta hiểu với nhau”.
- Vâng!
Chiều hôm sau tôi về tới nhà thì thấy bữa tối đã dọn ra bàn tươm tất, và bộ váy đẹp nhất được là phẳng phiu treo ngay ngắn trên mắc. Duy không giấu được háo hức, luôn miệng giục tôi ăn nhanh, đi tắm còn đi chơi.
- Em đã làm bài tập chưa? – Tôi nghiêm giọng hỏi. Dù sao tuổi này học hành vẫn là ưu tiên nhất.
- Đây chị xem đi, em làm hết sạch bài từ giờ tới cuối tuần rồi. – Nó xòe ra chồng vở dầy cộp. – Thế đã đi được chưa?
Tôi đành gật đầu, làm theo chỉ đạo của nó.
- Từ từ đã, – Duy cản lại khi tôi xong xuôi, dợm bước về phía cửa. – chị không trang điểm à?
- Không…
- Chị vào trang điểm đi, không có đi cùng chị em xấu hổ lắm. – Nó hơi nhíu mày. – Dépêchez-vous![1]
Tôi giật mình vội vàng vào lấy túi trang điểm ra. Ám ảnh về bệnh của Duy lớn tới mức hễ nghe thấy nó xen tiếng Pháp vào câu nói là tôi thấp thỏm sợ nó đang bực tức cái gì. Chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng thì tôi đều chiều tất.
Cuối cùng khi tôi tha thướt đi ra với khuôn mặt trang điểm cẩn thận, tóc uốn điệu đà Duy mới gật đầu hài lòng. Nó không cho tôi đi xe máy, bắt phải gọi Uber để “trông cho lịch sự”. Lúc ngồi trên xe, ngẫm nghĩ một chút tôi bỗng thấy thương nó. Duy là đứa trẻ ngoan và biết nghĩ. Khi gia đình tôi gặp chuyện, nó đã từ một cậu ấm trở thành kẻ nhập cư hạng ba rồi cuối cùng về làm học sinh trường công đúng tuyến. Tôi không đủ điều kiện lo cho nó cuộc sống đầy đủ như trước kia nó cũng không một lời đòi hỏi hay kêu ca than vãn. Chỉ thi thoảng lắm, vào những dịp đặc biệt như hôm nay, nó mới “mạnh tay” chi tới vậy. Có lẽ ở một góc sâu kín nào đó Duy vẫn còn chút lưu luyến, tiếc nuối quá khứ tươi đẹp ngày xưa.
Duy đưa tôi tới một quán café trên tầng cao, bài trí khá sang trọng và có gu. Tôi âm thầm thở phào vì đã nghe lời nó sửa soạn đẹp đẽ, không thì tôi sẽ phải xấu hổ khi ngồi giữa các vị khách lịch sự khác.
- Anh Phong làm việc ở đây hả? – Tôi hỏi nhỏ.
- Vâng. – Nó vênh mặt vẻ rất tự hào trả lời.
- Làm bồi bàn hay an ninh?
- Có chị xin đi làm bưng bê người ta cũng không thèm nhận ý.
Tôi bặm môi, muốn gõ một cái vào đầu nó nhưng cố nhịn xuống, thầm hứa với bản thân rằng, lần tới nó xin tiền mua quần áo tôi sẽ cho biết thế nào là hình phạt của “ăn cây táo rào cây sung”.
- Anh Phong kìa. – Duy đưa tay chỉ, reo nhỏ.
Tôi theo hướng tay nó và hơi sững lại. Không phải tôi không biết Phong đẹp trai nhưng lối ăn mặc bụi bặm thường ngày của hắn với quần bò, giày thể thao luôn làm tôi có cảm giác hắn rất trẻ con. Còn giờ, tôi đã suýt không nhận ra. Hắn đóng bộ vest đen, sơ mi trắng, đầu tóc gọn gàng, dáng vẻ chững chạc, tự tin như một chính trị gia cấp cao. Toàn bộ mọi người trong phòng bỗng lu mờ trước Phong. Tôi không sao rời mắt trước bất kỳ cử chỉ nào của hắn, từ động tác vuốt nhẹ tóc, hơi cúi người chào, cho tới nụ cười nửa miệng đặc trưng.
Phong bước lên sân khấu, ngồi vào đàn, và như mọi lần khác, không chỉ tôi, tất cả đều bị cuốn vào tiếng đàn mê hoặc của hắn.
- Và bản nhạc đặc biệt của ngày hôm nay. – Phong lên tiếng sau mấy bản nhạc liên tiếp, cả căn phòng nín thở lắng nghe như nuốt từng lời. – Tôi muốn mời một vị khách nào biết chút ít về piano lên đàn cùng với tôi.
Một cảm giác hồi hộp tới nghẹt thở dâng lên trong tôi.
- … bởi vì bản nhạc này vốn cần hai người chơi cùng lúc.
- Đây ạ. – Duy kêu lên trước khi tôi kịp phản ứng. Nó giật mạnh tay tôi, neo trên không trung, ra sức lắc.
Thế nhưng động tác của Duy vẫn là quá chậm bởi từ góc phòng, một vị khách nữ khá xinh xắn đã chủ động đi lên mà không cần tới lời mời của Phong.
- Cám ơn em. – Hắn nở nụ cười tuyệt đẹp, đưa tay đỡ cô gái kia bước lên sân khấu. – Em biết bản Lu Xiao Yu không?
- Dạ em biết, nhưng chưa chơi thử bao giờ. – Giọng cô ta hơi trầm nhưng ấm, khuôn mặt ửng hồng, cử chỉ rụt rè rất ra dáng “thục nữ”.
Phong liền vui vẻ hướng dẫn cô ta đàn một lượt. Có lẽ đây là nơi công cộng, vị khách kia lại là người lạ nên hắn để cô ta đàn phần tay phải chứ không chơi xen kẽ như với tôi lần trước[2]. Công bằng mà nói, Phong và cô ta ngồi bên nhau khá đẹp đôi, vẻ hiện đại tự tin của cô ta bổ sung cho phong cách có phần cổ điển, lịch lãm của Phong một cách chuẩn mực.
Vậy nhưng không hiểu sao cảm giác uất nghẹn bỗng ập tới làm tôi nghẹt thở. Tim tôi như bị đâm một nhát mạnh, nhói lên đau buốt, cả người tôi lạnh ngắt, chân tay bủn rủn, tai ù đi, không còn nghe được gì nữa. Tôi chỉ muốn đứng lên bỏ đi ngay nhưng lại không sao làm được.
- Chị, sao mặt chị tái thế?
- Chị thấy hơi lạnh, chắc do điều hòa ở đây mạnh quá. – Tôi gượng cười.
- Thế mà em lại thấy nóng. – Duy nói rồi liếc lại sân khấu, bĩu môi. – Chị kia đã xấu còn vô duyên, ai mời chị ta đâu mà lao sầm sập lên sân khấu như sợ người khác tranh mất phần ấy.
Nếu là bình thường thì tôi đã nạt Duy không được nói như vậy nhưng giờ quai hàm tôi lại cứng ngắc như bị điểm huyệt. Thẳm sâu trong tâm khảm, tôi thậm chí có một chút khoái trá độc địa trước những lời của Duy, mặc dù tìm cách nào cũng không thấy dáng vẻ yêu kiều kia có gì liên quan tới cụm từ “đã xấu còn vô duyên”.
Tôi bỗng hơi giật mình với bản thân. Đến nước này mà tôi còn không lý giải được cái cảm giác khốn khổ đang dày vò mình là ghen thì tôi đúng là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Thế nhưng, tôi là gì của Phong để cho phép mình được bực tức khi hắn ở bên cạnh người khác? Thật ra không phải tôi không biết là khi bỏ lại hắn ở Madrid, tôi đã chính thức cắt đứt mọi ràng buộc với hắn, và cũng phải xác định việc hắn có ai đó khác là đương nhiên. Nhưng hiểu là một chuyện, chứng kiến tận mắt lại là chuyện hoàn toàn khác. Tôi chán nản tựa vào ghế, hít một hơi thật sâu, cố vùi lấp đi sự khó chịu nhức nhối một cách vô vọng.
- Còn khoảng hơn một tiếng nữa là tôi được về. – Mải mê chìm đắm trong thế giới nội tâm đến mức Phong ngồi xuống bên cạnh lúc nào mà tôi không hề hay biết. – Chờ tôi lát về cùng nhé, cho tôi đi nhờ.
- Ừ. – Tôi khô khan nói.
- Cô có sao không? Sao mặt tái thế? – Phong áp tay lên má tôi hỏi vẻ quan tâm.
- Tôi không sao. – Tôi ngoảnh mặt, tránh đi cử chỉ thân mật kia, trong lòng chỉ muốn hét lên là hắn hãy để tôi yên.
- Em… em đi toilet một chút. – Duy hấp tấp nói rồi quay lưng bỏ đi như chạy.
“Rầm…” trong lúc vội vã, nó đã đâm sầm vào một anh chàng ngoại quốc cao lớn đang đứng cách bàn tôi không xa.
- Ranh con, đi phải nhìn đường chứ. – Gã tóm cổ áo Duy quát lên.
Vừa đứng bật dậy định chạy ra can thì tay tôi bị níu mạnh lại. Phong kéo tôi ngồi xuống rồi ra hiệu cho tôi im lặng quan sát.
Trong thoáng chốc, tôi thấy vai Duy hơi run lên, bàn tay nắm thành nắm đấm nhưng ngay lập tức lại xòe ra. Nó nhẹ nhàng gỡ tay anh ta rồi nhã nhặn xin lỗi bằng thứ tiếng Anh bập bẹ. Anh chàng kia chắc cũng nghĩ không nên chấp trẻ con nên bỏ về bàn, còn Duy tiếp tục đi về phía toilet. Sự việc tuy diễn ra rất nhanh nhưng phản ứng của Duy khiến tôi vừa kinh ngạc, vừa vui mừng khôn xiết.
- Nó có thể kiểm soát cảm xúc rồi sao? – Tôi lắp bắp nói, dường như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa thấy.
- Tác dụng của thể thao đấy. – Phong cười nhìn tôi. – Tôi dạy nó võ để nó có thể giải tỏa những cảm xúc tiêu cực và học cách kiềm chế cơn nóng giận. Cũng có hiệu quả đấy chứ?
- Cám ơn anh… – Tôi xúc động nói, cắn môi ngăn một giọt nước mắt đã chực rơi xuống. Sau một thời gian quá dài tôi mới cảm thấy được chút hi vọng tươi sáng trước mắt.
- Nghe cám ơn nhiều phát nhàm lên được, cô thử nghĩ xem có cách nào khác ngoài mấy lời đãi bôi đấy không? – Phong nheo mắt nhìn tôi.
Lời nói của hắn không hiểu sao lại tái hiện hình ảnh đẹp đẽ ban nãy trong óc tôi. Chút vui mừng vừa xong với thành tích của Duy bỗng tắt ngúm, tâm trạng tôi tiếp tục chìm xuống đáy sâu.
- Anh không thích nghe cám ơn thì thôi, từ giờ tôi sẽ không nói nữa. – Tôi lạnh lùng trả lời.
- Cô đúng là kiểu người muốn đối xử tử tế cũng không xong. – Phong phẩy tay, tỏ vẻ chán nản quay đi.
Hết ca làm, ba chúng tôi gọi xe cùng về. Trong lúc chờ xe tới Duy và Phong đứng nói chuyện phiếm còn tôi thì cắm mặt vào điện thoại. Dù trò Flappy bird đã bị khai tử từ rất lâu, những lúc tâm trạng không tốt tôi đều lôi ra chơi bởi nó hút toàn bộ tập trung của tôi, làm tôi không còn nghĩ ngợi lan man được điều gì khác.
- Anh Phong… – Một giọng nữ ngọt ngào vọng tới.
Cô gái trên sân khấu lúc nãy tiến về phía chúng tôi, dáng vẻ thướt tha đi như lướt có phần hơi thậm xưng.
- Hồi tối em còn chưa kịp nói chuyện gì với anh, em tên Tiên.
- Người cũng như tên nhỉ? – Phong ngọt ngào nói khiến cô nàng ngượng nghịu cúi đầu nhưng không giấu được nụ cười trộm hạnh phúc.
- Đây là… – Cô ta ngước về phía chị em tôi tỏ ý hỏi.
- Đây là Duy, em anh, còn đây là Thư…
- Em chào chị, chị là chị gái anh Phong đúng không ạ? – Tiên reo lên như tìm thấy châu Mỹ trong lúc mặt tôi đơ ra không biết nói gì. Nhưng cô nàng không hỏi gì thêm về tôi mà tiếp tục quay ra Phong. – Em rất thích phần biểu diễn của anh. Anh đúng là một tài năng lớn!
- Anh thấy em đến ít nhất phải ba lần rồi, em không chán sao? – Phong vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn.
Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, không cần biết con chim Flappy ngu ngốc đã cắm đầu vào đâu. Cả một quán rộng lớn đông khách như vậy mà hắn còn để ý được ai đến mấy lần ư?
- Anh thấy em ạ? – Mặt Tiên đỏ lên nhưng ánh mắt long lanh hạnh phúc. – Thực ra em rất hâm mộ anh nhưng không dám bắt chuyện. Hôm nay em phải thu hết can đảm đấy, anh cho em xin số điện thoại được không?
Phong vui vẻ đọc số.
- Tối nay anh có… có rảnh không? Em muốn mời anh đi café. Trước đây em học đàn một thời gian rồi bỏ vì cảm thấy không có năng khiếu, nhưng nghe tiếng đàn của anh em lại muốn đi học lại. Anh có thể tư vấn thêm cho em được không ạ?
- Anh rất sẵn lòng giúp em nhưng có lẽ hôm khác đi. – Hắn mỉm cười, tỉnh bơ nói. – Tối muộn anh thường không đi được vì phải về trông con.
Tôi há hốc mồm còn Duy quay mặt đi chỗ khác cười trộm.
- Anh… anh có gia đình rồi sao? Anh còn trẻ thế này mà… – Tiên lắp bắp, giọng không giấu được ngỡ ngàng.
- Ừ, nhưng vợ anh nhiều tuổi rồi, lúc đó cái thai lại lớn nên là... – Phong gãi đầu ngượng ngập.
- Em hiểu mà. – Cô nàng gật gật vẻ cảm thông rồi liếc mắt, cười lả lơi. – Chúng ta đều là người hiện đại, không cần quá câu nệ, đúng không anh? Vợ anh chắc sẽ thông cảm thôi, dù sao anh vẫn thiệt thòi mà…
Tôi giật mình, trên đời có những người trơ trẽn đến như vậy sao? Tiên nói ra những lời này một cách trơn tru như thể đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn đánh mắt về phía tôi và Duy tìm sự đồng tình. Giờ tôi mới hiểu vì sao ngoại tình đã trở nên quá mức phổ biến như vậy.
- Giá mà cô ấy nghĩ được như thế. – Phong buồn bã kêu lên. – Vợ anh không được như em nói đâu. Cô ấy ghen kinh khủng khiếp, chỉ cần biết anh nói chuyện với em thế này thôi thì anh chết chắc.
- Chị ấy đánh anh?
- Không… không, vợ anh không ưa bạo lực, có điều...
- Sao ạ?
- Nói ra thì hơi ngại chứ công việc của anh cũng hơi bấp bênh, em thấy đấy, một ngày chỉ đi diễn có vài tiếng thế này, nên đến bộ quần áo anh đang mặc cũng là vợ hỗ trợ. Nhưng em đừng nghĩ là anh sợ vợ nhé. Tất nhiên là anh không sợ vợ, anh chỉ tôn trọng và nể cô ấy thôi, đàn ông đích thực là phải thế, em nói có đúng không?
- …
Tiên còn đang á khẩu thì xe vừa kịp tới. Chúng tôi nhanh chóng lên xe, Phong trước khi sập cửa còn gọi với lại:
- Khi nào em rảnh thì gọi điện anh nhé, tầm sau giờ nghỉ trưa là vợ anh không có nhà, anh đi thoải mái!
Tôi không nghe thấy tiếng trả lời nào từ phía Tiên, thay vào đó cô nàng quay lưng đi thẳng không thèm liếc mắt lại thêm một lần.
Duy ngồi ghế trên quay xuống nhoẻn miệng cười:
- Anh diễn hay quá, nghe như thật ý.
- Anh nói có gì sai đâu. Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử mà anh thì muốn sống thọ.
Tôi phì cười, sự khó chịu ban nãy giảm đi ít nhiều, thậm chí còn có gì đó hả hê khó nói.
Một buổi tối trải qua nhiều cảm xúc trái ngược lẫn lộn khiến tôi có chút mệt mỏi, hai mí mắt ríu lại. Tôi ngả đầu lên cửa kính ô tô, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Giữa giấc ngủ mệt, tôi chợt thấy cửa kính lạnh ngắt kia trở nên ấm áp và dễ chịu lạ thường. Tôi khẽ dụi đầu tìm vị trí thoải mái nhất rồi cứ thế ngủ tiếp.
“Hôm nay trông cô xinh lắm.” Không hiểu sao trong lúc ngủ say tôi nghe được một tiếng thì thầm đâu đó xa xôi nhưng không sao mở miệng đáp lời.
“Cơ hội đến với cuộc đời mỗi người đều rất ít ỏi, nên nắm bắt thay vì tiếc nuối… sự kiên nhẫn của con người là có hạn…” Những lời Tâm nói hôm qua bỗng bay lượn trong giấc mơ của tôi, vừa gần lại vừa xa.
“Em rất hâm mộ anh… anh cho em xin số điện thoại…” Cảm giác khó chịu từ giọng nói ngọt ngào kia lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Có lẽ đây là ác mộng thì đúng hơn.
“Rất lâu rồi chúng ta không ở bên nhau thế này, có nhớ tôi không?” Tiếng ai đó tiếp tục thầm thì.
Đây chỉ là một giấc mơ thôi mà, tôi ý thức rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ đến trong mơ tôi cũng không được sống thật với mình sao?
- Có, rất nhiều... – Lần này tôi mơ hồ đáp lại, hoàn toàn yên tâm rằng giấc mơ là của riêng tôi, bí mật này sẽ không ai có thể nghe được.
And the truth is that I really miss"
()
Mặc cho tôi nằng nặc đòi trả nửa tiền bữa lẩu, Phong dứt khoát không chịu cầm. Long và Tâm cũng hùa theo, nói là coi như bữa mời tân gia, hôm khác tôi có thể mời mọi người sang ăn “trả nợ” sau.
- Tiền bán xe của anh cũng chỉ giới hạn thôi, đừng có phung phí quá. – Tôi áy náy nói. – Ăn không của anh tôi ngại lắm.
- Cô nghĩ tôi bán xe lấy tiền rồi cứ thế yên tâm mà sống à? – Phong trợn mắt. – Cô có ấm đầu không? Cô nghĩ cái xe không giấy tờ đấy của tôi đáng giá chục tỷ chắc?
- Anh còn bán cái gì khác nữa à? – Tôi thoáng nhớ đến những món đồ nội thất, trang trí đắt tiền của nhà hắn.
- Cô càng lúc càng không bình thường. – Hắn lắc đầu, vẻ chán nản. – Tôi không biết đi làm thêm hả?
- Chị em là người nhạy cảm với thời tiết. – Duy toét miệng cười. – Nên mỗi khi trở giời thì dây thần kinh sẽ hơi rung rinh một tý.
Tất cả cười ồ.
- Này… – Tôi lườm nó nhưng không nói thêm lời nào. “Một mình chống mafia” là cầm chắc thất bại.
- Mai Duy dẫn chị em đến chỗ anh làm nhé? Cho chị ấy đỡ nói anh ăn hại. – Phong nháy mắt nhìn Duy kiểu “chỉ đàn ông chúng ta hiểu với nhau”.
- Vâng!
Chiều hôm sau tôi về tới nhà thì thấy bữa tối đã dọn ra bàn tươm tất, và bộ váy đẹp nhất được là phẳng phiu treo ngay ngắn trên mắc. Duy không giấu được háo hức, luôn miệng giục tôi ăn nhanh, đi tắm còn đi chơi.
- Em đã làm bài tập chưa? – Tôi nghiêm giọng hỏi. Dù sao tuổi này học hành vẫn là ưu tiên nhất.
- Đây chị xem đi, em làm hết sạch bài từ giờ tới cuối tuần rồi. – Nó xòe ra chồng vở dầy cộp. – Thế đã đi được chưa?
Tôi đành gật đầu, làm theo chỉ đạo của nó.
- Từ từ đã, – Duy cản lại khi tôi xong xuôi, dợm bước về phía cửa. – chị không trang điểm à?
- Không…
- Chị vào trang điểm đi, không có đi cùng chị em xấu hổ lắm. – Nó hơi nhíu mày. – Dépêchez-vous![1]
Tôi giật mình vội vàng vào lấy túi trang điểm ra. Ám ảnh về bệnh của Duy lớn tới mức hễ nghe thấy nó xen tiếng Pháp vào câu nói là tôi thấp thỏm sợ nó đang bực tức cái gì. Chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng thì tôi đều chiều tất.
Cuối cùng khi tôi tha thướt đi ra với khuôn mặt trang điểm cẩn thận, tóc uốn điệu đà Duy mới gật đầu hài lòng. Nó không cho tôi đi xe máy, bắt phải gọi Uber để “trông cho lịch sự”. Lúc ngồi trên xe, ngẫm nghĩ một chút tôi bỗng thấy thương nó. Duy là đứa trẻ ngoan và biết nghĩ. Khi gia đình tôi gặp chuyện, nó đã từ một cậu ấm trở thành kẻ nhập cư hạng ba rồi cuối cùng về làm học sinh trường công đúng tuyến. Tôi không đủ điều kiện lo cho nó cuộc sống đầy đủ như trước kia nó cũng không một lời đòi hỏi hay kêu ca than vãn. Chỉ thi thoảng lắm, vào những dịp đặc biệt như hôm nay, nó mới “mạnh tay” chi tới vậy. Có lẽ ở một góc sâu kín nào đó Duy vẫn còn chút lưu luyến, tiếc nuối quá khứ tươi đẹp ngày xưa.
Duy đưa tôi tới một quán café trên tầng cao, bài trí khá sang trọng và có gu. Tôi âm thầm thở phào vì đã nghe lời nó sửa soạn đẹp đẽ, không thì tôi sẽ phải xấu hổ khi ngồi giữa các vị khách lịch sự khác.
- Anh Phong làm việc ở đây hả? – Tôi hỏi nhỏ.
- Vâng. – Nó vênh mặt vẻ rất tự hào trả lời.
- Làm bồi bàn hay an ninh?
- Có chị xin đi làm bưng bê người ta cũng không thèm nhận ý.
Tôi bặm môi, muốn gõ một cái vào đầu nó nhưng cố nhịn xuống, thầm hứa với bản thân rằng, lần tới nó xin tiền mua quần áo tôi sẽ cho biết thế nào là hình phạt của “ăn cây táo rào cây sung”.
- Anh Phong kìa. – Duy đưa tay chỉ, reo nhỏ.
Tôi theo hướng tay nó và hơi sững lại. Không phải tôi không biết Phong đẹp trai nhưng lối ăn mặc bụi bặm thường ngày của hắn với quần bò, giày thể thao luôn làm tôi có cảm giác hắn rất trẻ con. Còn giờ, tôi đã suýt không nhận ra. Hắn đóng bộ vest đen, sơ mi trắng, đầu tóc gọn gàng, dáng vẻ chững chạc, tự tin như một chính trị gia cấp cao. Toàn bộ mọi người trong phòng bỗng lu mờ trước Phong. Tôi không sao rời mắt trước bất kỳ cử chỉ nào của hắn, từ động tác vuốt nhẹ tóc, hơi cúi người chào, cho tới nụ cười nửa miệng đặc trưng.
Phong bước lên sân khấu, ngồi vào đàn, và như mọi lần khác, không chỉ tôi, tất cả đều bị cuốn vào tiếng đàn mê hoặc của hắn.
- Và bản nhạc đặc biệt của ngày hôm nay. – Phong lên tiếng sau mấy bản nhạc liên tiếp, cả căn phòng nín thở lắng nghe như nuốt từng lời. – Tôi muốn mời một vị khách nào biết chút ít về piano lên đàn cùng với tôi.
Một cảm giác hồi hộp tới nghẹt thở dâng lên trong tôi.
- … bởi vì bản nhạc này vốn cần hai người chơi cùng lúc.
- Đây ạ. – Duy kêu lên trước khi tôi kịp phản ứng. Nó giật mạnh tay tôi, neo trên không trung, ra sức lắc.
Thế nhưng động tác của Duy vẫn là quá chậm bởi từ góc phòng, một vị khách nữ khá xinh xắn đã chủ động đi lên mà không cần tới lời mời của Phong.
- Cám ơn em. – Hắn nở nụ cười tuyệt đẹp, đưa tay đỡ cô gái kia bước lên sân khấu. – Em biết bản Lu Xiao Yu không?
- Dạ em biết, nhưng chưa chơi thử bao giờ. – Giọng cô ta hơi trầm nhưng ấm, khuôn mặt ửng hồng, cử chỉ rụt rè rất ra dáng “thục nữ”.
Phong liền vui vẻ hướng dẫn cô ta đàn một lượt. Có lẽ đây là nơi công cộng, vị khách kia lại là người lạ nên hắn để cô ta đàn phần tay phải chứ không chơi xen kẽ như với tôi lần trước[2]. Công bằng mà nói, Phong và cô ta ngồi bên nhau khá đẹp đôi, vẻ hiện đại tự tin của cô ta bổ sung cho phong cách có phần cổ điển, lịch lãm của Phong một cách chuẩn mực.
Vậy nhưng không hiểu sao cảm giác uất nghẹn bỗng ập tới làm tôi nghẹt thở. Tim tôi như bị đâm một nhát mạnh, nhói lên đau buốt, cả người tôi lạnh ngắt, chân tay bủn rủn, tai ù đi, không còn nghe được gì nữa. Tôi chỉ muốn đứng lên bỏ đi ngay nhưng lại không sao làm được.
- Chị, sao mặt chị tái thế?
- Chị thấy hơi lạnh, chắc do điều hòa ở đây mạnh quá. – Tôi gượng cười.
- Thế mà em lại thấy nóng. – Duy nói rồi liếc lại sân khấu, bĩu môi. – Chị kia đã xấu còn vô duyên, ai mời chị ta đâu mà lao sầm sập lên sân khấu như sợ người khác tranh mất phần ấy.
Nếu là bình thường thì tôi đã nạt Duy không được nói như vậy nhưng giờ quai hàm tôi lại cứng ngắc như bị điểm huyệt. Thẳm sâu trong tâm khảm, tôi thậm chí có một chút khoái trá độc địa trước những lời của Duy, mặc dù tìm cách nào cũng không thấy dáng vẻ yêu kiều kia có gì liên quan tới cụm từ “đã xấu còn vô duyên”.
Tôi bỗng hơi giật mình với bản thân. Đến nước này mà tôi còn không lý giải được cái cảm giác khốn khổ đang dày vò mình là ghen thì tôi đúng là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Thế nhưng, tôi là gì của Phong để cho phép mình được bực tức khi hắn ở bên cạnh người khác? Thật ra không phải tôi không biết là khi bỏ lại hắn ở Madrid, tôi đã chính thức cắt đứt mọi ràng buộc với hắn, và cũng phải xác định việc hắn có ai đó khác là đương nhiên. Nhưng hiểu là một chuyện, chứng kiến tận mắt lại là chuyện hoàn toàn khác. Tôi chán nản tựa vào ghế, hít một hơi thật sâu, cố vùi lấp đi sự khó chịu nhức nhối một cách vô vọng.
- Còn khoảng hơn một tiếng nữa là tôi được về. – Mải mê chìm đắm trong thế giới nội tâm đến mức Phong ngồi xuống bên cạnh lúc nào mà tôi không hề hay biết. – Chờ tôi lát về cùng nhé, cho tôi đi nhờ.
- Ừ. – Tôi khô khan nói.
- Cô có sao không? Sao mặt tái thế? – Phong áp tay lên má tôi hỏi vẻ quan tâm.
- Tôi không sao. – Tôi ngoảnh mặt, tránh đi cử chỉ thân mật kia, trong lòng chỉ muốn hét lên là hắn hãy để tôi yên.
- Em… em đi toilet một chút. – Duy hấp tấp nói rồi quay lưng bỏ đi như chạy.
“Rầm…” trong lúc vội vã, nó đã đâm sầm vào một anh chàng ngoại quốc cao lớn đang đứng cách bàn tôi không xa.
- Ranh con, đi phải nhìn đường chứ. – Gã tóm cổ áo Duy quát lên.
Vừa đứng bật dậy định chạy ra can thì tay tôi bị níu mạnh lại. Phong kéo tôi ngồi xuống rồi ra hiệu cho tôi im lặng quan sát.
Trong thoáng chốc, tôi thấy vai Duy hơi run lên, bàn tay nắm thành nắm đấm nhưng ngay lập tức lại xòe ra. Nó nhẹ nhàng gỡ tay anh ta rồi nhã nhặn xin lỗi bằng thứ tiếng Anh bập bẹ. Anh chàng kia chắc cũng nghĩ không nên chấp trẻ con nên bỏ về bàn, còn Duy tiếp tục đi về phía toilet. Sự việc tuy diễn ra rất nhanh nhưng phản ứng của Duy khiến tôi vừa kinh ngạc, vừa vui mừng khôn xiết.
- Nó có thể kiểm soát cảm xúc rồi sao? – Tôi lắp bắp nói, dường như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa thấy.
- Tác dụng của thể thao đấy. – Phong cười nhìn tôi. – Tôi dạy nó võ để nó có thể giải tỏa những cảm xúc tiêu cực và học cách kiềm chế cơn nóng giận. Cũng có hiệu quả đấy chứ?
- Cám ơn anh… – Tôi xúc động nói, cắn môi ngăn một giọt nước mắt đã chực rơi xuống. Sau một thời gian quá dài tôi mới cảm thấy được chút hi vọng tươi sáng trước mắt.
- Nghe cám ơn nhiều phát nhàm lên được, cô thử nghĩ xem có cách nào khác ngoài mấy lời đãi bôi đấy không? – Phong nheo mắt nhìn tôi.
Lời nói của hắn không hiểu sao lại tái hiện hình ảnh đẹp đẽ ban nãy trong óc tôi. Chút vui mừng vừa xong với thành tích của Duy bỗng tắt ngúm, tâm trạng tôi tiếp tục chìm xuống đáy sâu.
- Anh không thích nghe cám ơn thì thôi, từ giờ tôi sẽ không nói nữa. – Tôi lạnh lùng trả lời.
- Cô đúng là kiểu người muốn đối xử tử tế cũng không xong. – Phong phẩy tay, tỏ vẻ chán nản quay đi.
Hết ca làm, ba chúng tôi gọi xe cùng về. Trong lúc chờ xe tới Duy và Phong đứng nói chuyện phiếm còn tôi thì cắm mặt vào điện thoại. Dù trò Flappy bird đã bị khai tử từ rất lâu, những lúc tâm trạng không tốt tôi đều lôi ra chơi bởi nó hút toàn bộ tập trung của tôi, làm tôi không còn nghĩ ngợi lan man được điều gì khác.
- Anh Phong… – Một giọng nữ ngọt ngào vọng tới.
Cô gái trên sân khấu lúc nãy tiến về phía chúng tôi, dáng vẻ thướt tha đi như lướt có phần hơi thậm xưng.
- Hồi tối em còn chưa kịp nói chuyện gì với anh, em tên Tiên.
- Người cũng như tên nhỉ? – Phong ngọt ngào nói khiến cô nàng ngượng nghịu cúi đầu nhưng không giấu được nụ cười trộm hạnh phúc.
- Đây là… – Cô ta ngước về phía chị em tôi tỏ ý hỏi.
- Đây là Duy, em anh, còn đây là Thư…
- Em chào chị, chị là chị gái anh Phong đúng không ạ? – Tiên reo lên như tìm thấy châu Mỹ trong lúc mặt tôi đơ ra không biết nói gì. Nhưng cô nàng không hỏi gì thêm về tôi mà tiếp tục quay ra Phong. – Em rất thích phần biểu diễn của anh. Anh đúng là một tài năng lớn!
- Anh thấy em đến ít nhất phải ba lần rồi, em không chán sao? – Phong vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn.
Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, không cần biết con chim Flappy ngu ngốc đã cắm đầu vào đâu. Cả một quán rộng lớn đông khách như vậy mà hắn còn để ý được ai đến mấy lần ư?
- Anh thấy em ạ? – Mặt Tiên đỏ lên nhưng ánh mắt long lanh hạnh phúc. – Thực ra em rất hâm mộ anh nhưng không dám bắt chuyện. Hôm nay em phải thu hết can đảm đấy, anh cho em xin số điện thoại được không?
Phong vui vẻ đọc số.
- Tối nay anh có… có rảnh không? Em muốn mời anh đi café. Trước đây em học đàn một thời gian rồi bỏ vì cảm thấy không có năng khiếu, nhưng nghe tiếng đàn của anh em lại muốn đi học lại. Anh có thể tư vấn thêm cho em được không ạ?
- Anh rất sẵn lòng giúp em nhưng có lẽ hôm khác đi. – Hắn mỉm cười, tỉnh bơ nói. – Tối muộn anh thường không đi được vì phải về trông con.
Tôi há hốc mồm còn Duy quay mặt đi chỗ khác cười trộm.
- Anh… anh có gia đình rồi sao? Anh còn trẻ thế này mà… – Tiên lắp bắp, giọng không giấu được ngỡ ngàng.
- Ừ, nhưng vợ anh nhiều tuổi rồi, lúc đó cái thai lại lớn nên là... – Phong gãi đầu ngượng ngập.
- Em hiểu mà. – Cô nàng gật gật vẻ cảm thông rồi liếc mắt, cười lả lơi. – Chúng ta đều là người hiện đại, không cần quá câu nệ, đúng không anh? Vợ anh chắc sẽ thông cảm thôi, dù sao anh vẫn thiệt thòi mà…
Tôi giật mình, trên đời có những người trơ trẽn đến như vậy sao? Tiên nói ra những lời này một cách trơn tru như thể đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn đánh mắt về phía tôi và Duy tìm sự đồng tình. Giờ tôi mới hiểu vì sao ngoại tình đã trở nên quá mức phổ biến như vậy.
- Giá mà cô ấy nghĩ được như thế. – Phong buồn bã kêu lên. – Vợ anh không được như em nói đâu. Cô ấy ghen kinh khủng khiếp, chỉ cần biết anh nói chuyện với em thế này thôi thì anh chết chắc.
- Chị ấy đánh anh?
- Không… không, vợ anh không ưa bạo lực, có điều...
- Sao ạ?
- Nói ra thì hơi ngại chứ công việc của anh cũng hơi bấp bênh, em thấy đấy, một ngày chỉ đi diễn có vài tiếng thế này, nên đến bộ quần áo anh đang mặc cũng là vợ hỗ trợ. Nhưng em đừng nghĩ là anh sợ vợ nhé. Tất nhiên là anh không sợ vợ, anh chỉ tôn trọng và nể cô ấy thôi, đàn ông đích thực là phải thế, em nói có đúng không?
- …
Tiên còn đang á khẩu thì xe vừa kịp tới. Chúng tôi nhanh chóng lên xe, Phong trước khi sập cửa còn gọi với lại:
- Khi nào em rảnh thì gọi điện anh nhé, tầm sau giờ nghỉ trưa là vợ anh không có nhà, anh đi thoải mái!
Tôi không nghe thấy tiếng trả lời nào từ phía Tiên, thay vào đó cô nàng quay lưng đi thẳng không thèm liếc mắt lại thêm một lần.
Duy ngồi ghế trên quay xuống nhoẻn miệng cười:
- Anh diễn hay quá, nghe như thật ý.
- Anh nói có gì sai đâu. Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử mà anh thì muốn sống thọ.
Tôi phì cười, sự khó chịu ban nãy giảm đi ít nhiều, thậm chí còn có gì đó hả hê khó nói.
Một buổi tối trải qua nhiều cảm xúc trái ngược lẫn lộn khiến tôi có chút mệt mỏi, hai mí mắt ríu lại. Tôi ngả đầu lên cửa kính ô tô, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Giữa giấc ngủ mệt, tôi chợt thấy cửa kính lạnh ngắt kia trở nên ấm áp và dễ chịu lạ thường. Tôi khẽ dụi đầu tìm vị trí thoải mái nhất rồi cứ thế ngủ tiếp.
“Hôm nay trông cô xinh lắm.” Không hiểu sao trong lúc ngủ say tôi nghe được một tiếng thì thầm đâu đó xa xôi nhưng không sao mở miệng đáp lời.
“Cơ hội đến với cuộc đời mỗi người đều rất ít ỏi, nên nắm bắt thay vì tiếc nuối… sự kiên nhẫn của con người là có hạn…” Những lời Tâm nói hôm qua bỗng bay lượn trong giấc mơ của tôi, vừa gần lại vừa xa.
“Em rất hâm mộ anh… anh cho em xin số điện thoại…” Cảm giác khó chịu từ giọng nói ngọt ngào kia lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Có lẽ đây là ác mộng thì đúng hơn.
“Rất lâu rồi chúng ta không ở bên nhau thế này, có nhớ tôi không?” Tiếng ai đó tiếp tục thầm thì.
Đây chỉ là một giấc mơ thôi mà, tôi ý thức rõ ràng như vậy. Chẳng lẽ đến trong mơ tôi cũng không được sống thật với mình sao?
- Có, rất nhiều... – Lần này tôi mơ hồ đáp lại, hoàn toàn yên tâm rằng giấc mơ là của riêng tôi, bí mật này sẽ không ai có thể nghe được.