Chương : 21
Love is you, you and me
Love is knowing we can be
()
Có người từng nói rằng tình yêu làm con người ta như bay bổng trên bầu trời. Thế nhưng những ngày đầu, nó lại khiến chúng tôi có gì đó ngượng nghịu, mất tự nhiên so với trước. Đôi khi việc cố gắng làm nhau vui cũng có ít nhiều tác dụng phụ.
Một buổi tối sau bữa cơm, Phong rủ tôi xem phim.
- Em thích phim gì?
- Tùy anh.
- Không có phim nào tên như thế cả. – Hắn lắc đầu. – The Notebook nhé?
Tôi hơi miễn cưỡng gật đầu. Thật ra tôi không thích mấy phim quá mức lãng mạn sến súa như vậy nên từ lúc xem trailer đã không hứng thú nhưng nghĩ Phong thích nên tôi đồng ý. Hắn ôm tôi ngồi trên ghế cùng bát khoai chiên lớn, vừa ăn vừa chăm chú xem.
Nhịp độ phim chậm rãi khiến mắt tôi chẳng mấy chốc ríu lại, và tới cuộc cãi vã thứ tư, thứ năm gì đó của Noah và Allie tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
- Dậy đi… – Ai đó thổi khẽ vào tai tôi.
- … – Tôi ngơ ngác mở mắt, rồi ngượng nghịu cúi đầu. Tivi đang dừng ở một cảnh phim có vẻ cách đoạn tôi ngủ gật khá nhiều năm.
- Em không thích phim này à?
- Vâng… – Tôi lí nhí, cảm thấy hơi có lỗi. – nhưng không sao đâu, em vẫn xem được mà.
- Sao em không nói từ đầu? – Phong nhìn tôi không giấu được vẻ vừa bực bội vừa buồn cười.
- Em nghĩ anh thích…
- Cái gì? – Hắn gắt lên. – Em nghĩ anh là loại đàn ông gì thế hả?
- À, em không nên nói ra thì hơn. – Tôi cười.
Phong ẩy tôi ngã ra ghế, khóa chặt chân tay không cho giãy giụa, hắn nheo mắt nhìn tôi cảnh cáo:
- Thế thì anh phải làm em thay đổi quan điểm.
- …
Sau lần xem phim thất bại thảm hại đó, tôi và Phong thống nhất với nhau là tốt nhất nên thẳng thắn mọi chuyện, kể cả khi không vừa ý, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian, công sức thay vì cố làm những nhà tiên tri bất đắc dĩ.
……………….
Chúng tôi nhanh chóng công khai mối quan hệ. Khỏi cần nói cũng mường tượng được Duy vui mừng thế nào, đến mức tôi có cảm giác như thể tôi đã phải hi sinh bản thân để lấy về cho nó một ông anh rể quý báu. Long và Tâm cũng hào hứng chúc mừng. Từ khi chúng tôi chính thức yêu nhau, Phong và Long chuyển qua ăn tối cùng chị em tôi, chi phí lẫn công việc chia đều sòng phẳng, tôi nấu cơm, đám con trai chia nhau dọn dẹp rửa bát. Tâm cũng thường xuyên ghé qua nên dường như nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, chẳng bù cho những ngày đầu vắng lặng đến gai người.
- Bà không biết lúc bà nhận lời yêu Phong bọn tôi thở phào thế nào đâu. – Tâm huých khuỷu tay tôi cười.
- Bà lo bạn bà ế thế cơ à?
- Thằng Phong xấu tính lắm. – Cô lè lưỡi. – Nó không vui thì xung quanh không ai vui được. Đợt bà cho nó ăn hành, mặt mũi nó lúc nào cũng khó đăm đăm, bọn tôi ở cạnh còn chẳng dám nói chuyện.
Tôi phì cười, thêm một lần tự hỏi ai mới là người vui vẻ nhất trong “phi vụ” này.
Tôi đem chuyện này kể lại với Phong.
- Tất nhiên em là người hạnh phúc nhất rồi. – Hắn thản nhiên kết luận.
- Sao lại là em?
- Em nhìn lại chúng ta đi, rõ là em lãi hơn anh rất nhiều.
- Này… – Tôi lườm hắn, hắn nghĩ mình là ai mà cho rằng tôi quá lãi khi yêu được hắn chứ?
Phong bật cười rồi kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Em đã thấy ai theo đuổi bạn gái vất vả như anh chưa?
- Mai em mua tặng anh một chồng ngôn tình, đọc cho đỡ ảo tưởng.
- Trong truyện thì muốn viết gì chả được, anh hỏi thực tế em đã thấy chưa?
- Ừm… – Tôi vắt óc nghĩ một lúc, cuối cùng đành lắc đầu. – Chưa…
- Anh tốn bao nhiêu công trong khi em chẳng phải làm gì, như thế không phải em lãi thì sao?
- … – Tôi vẫn thấy có gì đó sai sai nhưng không phản bác được.
- Em xem, bọn Duy, Long, Tâm, chúng nó chỉ cần mặt anh không cau có nhàu nhĩ là vui rồi, trong khi anh cống hiến hết cho em cả thể xác lẫn tinh thần, – Hắn giơ tay làm một động tác rất “kịch”, giọng ngân nga như có giai điệu. – vậy rõ ràng em là người hạnh phúc nhất còn gì?
- …
Thấy mặt tôi vẫn đăm chiêu tìm lý lẽ phản đối, Phong hôn nhẹ lên trán tôi:
- Thôi chúng ta cùng lãi, được chưa?
- Ừ, nói thế nghe còn…
Hắn không để tôi kết thúc câu nói.
Tôi thừa nhận rằng khi yêu, đầu óc con người ta trở nên chậm chạp đi đáng kể.
…………………..
Tuy đang rất hạnh phúc trong mối quan hệ với Phong, tôi vẫn có một nhiệm vụ hết sức quan trọng phải thực hiện: Tìm việc làm, bởi vì tình yêu không thể làm no bụng, cũng không thể lấp đầy bình xăng hay tạo ra điện nước và hàng trăm thứ thiết yếu khác. Nực cười ở chỗ đây lại là thời điểm tôi lo nghĩ tới tiền nhiều nhất từ xưa tới nay. Ngay cả lúc trốn nợ trước kia, vì khoản nợ nằm ngoài khả năng của tôi nên tôi chỉ lo làm sao giữ được tính mạng, còn thì ở nhà Phong được nuôi ăn ở toàn bộ, thậm chí tiền lương chẳng biết tiêu vào đâu. Nay thì ngược lại, mỗi tháng tôi có hàng trăm khoản cần phải chi, động tới bất cứ cái gì cũng là tiền, từ tờ giấy toilet trở đi. Khoản tiền bảy triệu cho thuê nhà mỗi tháng giữa đất Hà Nội đắt đỏ khiến chị em tôi sống khá chật vật, và tôi muốn để đầu óc vào làm những việc có ích hơn là lo nghĩ giật gấu vá vai như hiện nay.
Ngay sau khi có giấy xác nhận tốt nghiệp, tôi hì hụi vẽ vời một cái resume[1] rồi đi “rải truyền đơn” ở mọi công ty tôi tìm thấy trên vietnamworks. Đến giờ này tôi mới thấm thía rằng cái chuyên ngành Quản trị kinh doanh nghe có vẻ sang mồm nhưng thật ra lại chỉ gây khó khăn cho tôi khi đi xin việc. Tôi không có một thứ chuyên môn cụ thể nào mà với những vị trí quản lý cấp trung và cấp cao, đương nhiên một đứa mới ra trường kinh nghiệm bằng không như tôi là không thể mơ tới. Tôi thầm hối hận vì hồi đó không học kế toán, marketing hay thậm chí văn thư thì có lẽ đã dễ dàng xin việc hơn.
- Giờ mày làm ở đâu? – Có một ngày rảnh rỗi tôi và Hạnh rủ nhau đi café. Tôi nghe nói nó mới kiếm được việc nên muốn học hỏi kinh nghiệm.
- Tao làm cho ngân hàng, cũng chỉ là giao dịch viên[2] thôi. – Nó nhún vai. – Đi làm gọi là có công việc ổn định cho nhà chồng sau này đỡ khinh là chính chứ mấy đồng lương đấy bõ bèn gì.
- Bên mày còn tuyển nữa không? – Tôi tròn mắt, không rõ mình đã bỏ lỡ đợt tuyển dụng lúc nào.
- … – Hạnh nhìn tôi rồi nói. – Nếu mày muốn vào thì chuẩn bị tiền đi, tao chỉ chỗ cho mà chạy.
- Hả? Tao tưởng…
- Mày ngây thơ quá. Teller mấy ngân hàng nhỏ nhỏ chẳng yêu cầu gì nhiều về bằng cấp nên cạnh tranh cao lắm. Một suất cũng phải tầm vài ngàn trở lên tùy nơi.
- …
- Ở đâu cũng vậy thôi mày ơi, không cậy quan hệ thì phải tiền, chứ không chỉ có lê lết mấy chỗ vớ vẩn làm culi phục dịch.
Tôi âu sầu mất một lúc lâu. Hiện tại tôi chẳng khá giả gì để bỏ hàng trăm triệu đổi lấy một công việc lương sáu triệu chỉ nhằm đánh bóng, “phông bạt”. Kiểm tra lại mấy nơi báo nhận, phần lớn toàn công ty tư nhân quy mô cỡ chục người, không cần đọc mô tả công việc tôi cũng biết chủ yếu là bán hàng hoặc hành chính lặt vặt. Tôi không ngại vất vả nhưng với mức lương ba, bốn triệu và không có tương lai như vậy chẳng thà tôi đi làm osin như ngày xưa còn kiếm được nhiều hơn.
Cuối cùng tôi đành vào làm tạm ở một quán thuộc chuỗi café tương đối có tiếng, với hi vọng có thể học hỏi được ít nhiều kinh nghiệm, ngoài ca làm thì tranh thủ đi quét dọn theo giờ. Thật ra quét dọn theo giờ là công việc khá tốt, lương trả không tồi, thời gian lại tương đối linh hoạt, vấn đề duy nhất là nhiều người không vượt qua được tự ái, sĩ diện mà thôi.
- Mệt không? – Ngày đầu tiên đi làm về, Phong bóp vai cho tôi quan tâm hỏi han.
- Cũng bình thường. – Tôi cười. – Nhàn hơn làm osin như ngày xưa.
- Em nói như thể nhà anh bóc lột em lắm ấy.
- Không, hai bác với anh Vũ rất tử tế với em, có người khác mới không tốt thôi.
- Này, anh làm gì em hả? – Hắn nhìn tôi vẻ đe dọa.
- Bắt giặt tay chỗ áo có thể giặt máy, bắt làm bài tập, chưa kể khủng bố tinh thần…
Phong đưa tay bịt chặt miệng không cho tôi nói nữa. Hắn ghé tai tôi nói nhỏ:
- Đàn bà đúng là chỉ giỏi thù vặt. Anh bù đắp cho em thế vẫn chưa đủ à?
Tôi rất muốn lắc đầu nhưng lương tâm không cho phép. Gần đây tôi bận rộn từ sáng đến tối, chỉ trừ có nấu ăn vẫn phải phụ trách vì nguy cơ cháy nổ nếu giao lại cho đám con trai còn thì việc nhà tôi hầu như không động tay nên Phong qua giúp Duy. Có đôi lúc về bắt gặp hắn cầm chổi hì hụi quét nhà hay phơi quần áo, điều mà tôi từng nghĩ có nằm mơ cũng không thấy, tôi đều thấy sống mũi cay cay. Nghĩ tới đó tôi liền quay qua Phong, vòng cả hai tay qua cổ, hôn nhẹ lên môi hắn.
- Thật ra chưa đủ lắm đâu, cố vài hôm thì ai chẳng làm được, đường dài mới biết sức ngựa.
- Thế em muốn yêu anh hay yêu ngựa? – Hắn ôm tôi cười nhưng ánh mắt rất dịu dàng.
Ngay sau đó, Phong đi ra tủ lạnh lấy một hộp nhựa đậy kín, rồi gọi to:
- Duy học bài xong chưa? Sang gọi anh Long qua đắp mặt nạ!
Kể ra thì buồn cười nhưng đám con trai nhà tôi, kể cả Long, có sở thích khá kỳ cục là đắp mặt nạ dưỡng da. Vài ngày một lần, Phong hoặc Duy lại hì hụi xay khoai tây trộn sữa chua, hoặc dưa chuột hay một số nguyên liệu tôi không biết là gì để đắp mặt. Mỗi lần như vậy tôi đều tranh thủ lấy một ít, nhờ đó da dẻ được cải thiện đáng kể.
- Cho em hưởng ké. – Hắn vênh mặt nói.
Việc này đều đặn kéo dài một thời gian, tới mức đôi lúc tôi có chút nghi ngờ giới tính của cả ba anh em, cho đến một ngày tôi nghe Duy nói nhỏ với Phong trong phòng:
- Còn phải làm cái trò ngớ ngẩn này tới bao giờ hả anh?
- Cố lên một tý. – Hắn vỗ vai nó. – Anh em mình không làm thì Thư không bao giờ để ý chăm sóc bản thân đâu. Dù sao cũng tốt mà, da anh đợt này đẹp hẳn lên.
Tôi cắn môi, vừa buồn cười vừa cảm động, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
………………
Tôi và Phong đều chung quan điểm là thà vất vả đau đầu vì công việc còn hơn phải tính toán tiết kiệm từng đồng từng hào nên chúng tôi lao vào làm tất cả những gì có thể. Tôi chỉ mất ít ngày để quen việc ở quán café và tìm được mấy mối quét dọn gần nhà. Phong ngoài đi diễn buổi tối ở các quán thì bắt đầu nhận làm thêm việc thiết kế. Hắn chấp nhận cả những đơn hàng giá rẻ mạt chỉ để có nhiều việc hơn và cũng để lấy kinh nghiệm.
Một ngày, tôi tìm được tờ hóa đơn internet trong ngăn tủ mới nhớ ra là lâu lắm rồi mình không đóng tiền cho cái này.
- Duy, sao em không nhắc chị đưa tiền để trả hóa đơn net? Phải hai tháng rồi chị chưa đưa đúng không?
- Đóng đủ hết rồi, chị đừng lo. – Tiếng nó vọng ra từ trong phòng.
- Gì cơ? – Tôi tưởng mình nghe nhầm phải vào tận nơi hỏi lại.
- Tiền nét đóng đủ từ giờ tới cuối năm rồi.
- Sao em lại lấy tiền anh Phong? – Tôi nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái.
- Em có lấy tiền anh Phong đâu, tiền của em đấy!
- Em kiếm đâu ra tiền? – Tôi không nghĩ hai trăm ngàn tiêu vặt một tháng của nó đủ chi trả bất cứ cái gì.
- Em đi làm thêm. – Nó ưỡn ngực nói vẻ tự hào.
- Làm gì? – Tôi tròn mắt.
- Em làm gia sư cho mấy đứa trẻ con trong tòa nhà, khuyến mãi dạy thêm võ và bóng đá nên bố mẹ chúng nó thích lắm. Có mấy người nữa nhờ nhưng em chưa nhận. – Nó nhìn mặt tôi, vội nói thêm. – Em học xong rồi mới đi làm, chị yên tâm.
Tôi phải kiềm chế lắm mới không ôm chầm lấy nó. Tôi vẫn cứ nghĩ tôi là người thích ứng tốt với hoàn cảnh nhưng thật ra Duy còn hơn tôi rất nhiều. Nó đã từng bước thích nghi với biến động của cuộc sống, vượt qua bệnh tật và những tổn thương, ám ảnh trong quá khứ để trở lại là đứa trẻ luôn tươi vui và tràn đầy năng lượng. Tôi tin rằng nếu giờ gặp lại, ông bác sỹ người Pháp sẽ không thể nhận ra đứa trẻ trầm cảm, bạo lực trước đây nữa.
- Ừ, em thấy thế nào là tốt thì cứ làm. – Tôi dịu dàng nói.
Dù người ta thường nói không có tiền là nguồn cơn của nhiều bi kịch, mâu thuẫn nhưng tôi lại cho rằng thời gian khó khăn đó chính là quãng thời gian thực sự hạnh phúc của tất cả chúng tôi. Hoặc giả chúng tôi còn quá trẻ để ý thức được hết những nỗi lo thiết yếu lẫn những giá trị vô hình của đồng tiền.
Có lần Phong nổi hứng lãng mạn rủ tôi dạo phố, đi qua hai dãy phố tôi phát hiện ra tiệm bánh ngọt mới mở liền kéo hắn đi tới. Tôi nhìn không chớp mắt qua lớp kính, bụng không hẹn mà biểu tình.
- Em thích cái nào anh vào mua cho?
- À, em không ăn đâu, dạo này em không thích đồ ngọt. – Liếc nhìn tem giá trên chiếc bánh velvet xinh đẹp, tôi lắc đầu.
- Thế thôi, anh mua cho mình anh vậy. – Hắn nói rồi bước thẳng vào cửa hàng trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Hắn mua mang ra đúng cái red velvet tôi đang thèm thuồng.
- Trước anh ghét bánh ngọt lắm mà.
- Giờ thì thích. – Hắn nhún vai. – Giống như em cũng thay đổi khẩu vị đấy thôi.
Nhưng sự thích của hắn chỉ dừng lại ở hai thìa nhỏ, và người không thích là tôi phải hân hoan giải quyết nốt phần còn lại.
Tôi nhớ trước kia, tôi thường chi tiền triệu cho một bữa ăn mà không cần chớp mắt. Nếu lúc đó hỏi tôi rằng có cần cân nhắc một miếng bánh giá bốn mươi ngàn không tôi sẽ phá lên cười. Vậy nhưng, hiện tại, trong một chừng mực nào đó tôi cảm thấy những niềm vui nho nhỏ như vừa xong quý giá hơn mọi thứ tiền bạc có thể mua được.
“Tái ông thất mã”, không phải không có lý.
………………….
Cuộc sống tất nhiên không bao giờ tròn vành vạnh mọi lẽ. Tôi có thể vui vẻ với hoàn cảnh vật chất nghèo nàn nhưng điều làm tôi khó chịu, buồn thay, lại là vì trên đời có những thằng khốn chỉ chực thấy người khác ngã để đạp thêm cho chết hẳn.
- Ô Thư đấy à? – Một ngày tôi vừa đặt đồ uống xuống bàn cho khách thì người đó lên tiếng, vẻ bất ngờ.
- Anh… Thái? – Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi nhận ra người đó là ai.
Thái là kế toán cũ trong công ty của bố tôi và đã bị đuổi từ lúc công ty vẫn còn ăn nên làm ra vì tội bán thông tin ra ngoài. Tôi không rõ anh ta là do đối thủ cài vào từ đầu hay bị mua chuộc trong quá trình làm việc nhưng điều đó không quan trọng bởi dù là một trong hai trường hợp thì bị đuổi cũng hoàn toàn xứng đáng.
- Anh có nghe nói chuyện nhà em, chia buồn với em nhé. – Thái nói nhưng ánh mắt không sao giấu được đắc ý.
- Cám ơn anh. – Tôi hơi cúi người rồi dợm quay đi. – Em xin phép, em còn phải làm việc ạ.
- Từ từ đã Thư. – Anh ta giơ tay ngăn tôi lại. – Em bây giờ có vẻ khó khăn quá nhỉ, bên công ty anh đang tuyển người đấy, về bên anh làm đi, anh xin cho.
- Dạ thôi không cần đâu, em không dám phiền anh. – Anh ta muốn giúp đỡ tôi ư? Trừ phi mặt trời mọc hướng tây.
- Gì mà phiền, cũng chỉ là làm tạp vụ thôi, được cái ổn định, chả hơn vạ vật thế này à? Có mấy người nộp đơn rồi nhưng anh quen thân với trưởng phòng hành chính, xin một câu là được. – Gã nói vẻ đắc chí rồi bồi thêm. – Đời người lên xuống khó lường quá em nhỉ. Ngày xưa bố em quyền uy, oai phong là thế, thế mà giờ, chậc chậc, ông mà nhìn thấy em thế này chắc buồn lắm. Nhớ mẹ em trước đây cũng rất sắc sảo, quản nhân viên tăm tắp, không ngờ với chính bố em lại không làm gì được, khổ thật.
Tôi bình tĩnh nhìn Thái, mặt không chút biểu cảm dù là tức giận bởi đối với một thằng khốn như gã, không cần phí phạm cảm xúc của mình.
- Em không rõ giờ bố mẹ em nghĩ thế nào ạ, nếu anh muốn biết thì chỉ có cách xuống đó hỏi trực tiếp thôi. – Tôi nhẹ nhàng đáp.
Có một thứ tâm lý rất nực cười là khi kẻ bị bắt nạt tỏ vẻ thản nhiên trước mọi hành động công kích thì kẻ bắt nạt lại tức giận hơn.
- Con kia, mày nghĩ giờ mày vẫn là tiểu thư cành vàng lá ngọc để ra vành ra vẻ hả? – Thái đổi thái độ, rít lên.
- Anh còn cần gì nữa không ạ? Không thì em xin phép đi làm việc. – Tôi khẽ cúi đầu, nhã nhặn nói.
Gã túm lấy tay tôi giật mạnh để tay tôi chạm vào cốc café đổ ụp xuống người gã. Tới đây thì tôi hiểu gã cố tình làm khó tôi tới cùng. “Chó cùng rứt dậu”, nếu đã thế tôi cũng sẽ không nhịn nữa.
- Anh bỏ tôi ra ngay. – Tôi dùng hết âm lượng hét lên, mặt đỏ bừng.
Cả quán quay lại nhìn tôi, chị quản lý cũng chạy tới còn Thái cứng đờ người vì không nghĩ tôi phản ứng như vậy. Tôi òa khóc, ôm lấy chị quản lý, run rẩy chỉ vào gã vẫn còn đang ngẩn ra:
- Em xin lỗi chị nhưng anh ta… anh ta… anh ta… sàm sỡ… – Tiếng tôi đứt quãng nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.
Xin đừng nói tôi diễn sâu, một phần là do Thái đã khơi gợi rất tốt cảm xúc của tôi, đây là “gậy ông đập lưng ông”.
- Cái gì? – Tất cả mọi người trong quán, kể cả gã cũng sững ra nhìn tôi.
- Chị ơi, – Tôi vẫn trốn trong vòng tay chị quản lý. Tôi biết chị và các nhân viên trong quán đều khá quý mến tôi vì tôi lễ phép, chăm chỉ, bình thường không bao giờ nề hà giúp đỡ, hỗ trợ người khác. – anh ta tên là Nguyễn Văn Thái, trước đây là nhân viên của bố em, bị bố em đuổi vì thụt két và sàm sỡ bác lao công. Giờ gia đình em phá sản, bố mẹ em mất rồi, anh ta thấy em bơ vơ nên muốn trả thù.
- Này… – Thái tái mặt kêu lên.
- Còn không phải à? – Tôi gào lên vẻ vô cùng kích động. – Nhà anh quê gốc Nam Định, gia đình rất nghèo, dưới anh có hai em gái. Hồi xưa bố tôi thương anh có chí nên giúp đỡ, vậy mà anh ăn cháo đá bát, trước thì thụt két, giờ thì còn chưa giỗ đầu ông đã giở trò khốn nạn với tôi.
Thái nên tự hối hận vì đã lợi dụng cái mác hoàn cảnh đi cầu xin khi bố tôi đuổi việc gã để nay bị tôi lôi ra tuốt tuột như vậy. Tôi biết mọi người trong quán đều rất bất bình vì câu chuyện của tôi, lại cộng thêm cái tướng người nhỏ thó, mặt chuột kẹp tai dơi của gã, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết ai đã giành phần thắng.
Thái sầm mặt, vứt tiền lên bàn rồi bỏ đi.
- Em xin lỗi vì đã làm náo loạn như thế. – Tôi lau nước mắt, thút thít nói với chị quản lý. Những lời này là thật lòng.
- Không sao đâu, chị hiểu mà. – Chị khẽ vỗ vai tôi an ủi. – Em làm tiếp được không hay…
- Dạ không sao, em làm được ạ.
Tôi đi rửa mặt, sửa sang lại tóc tai quần áo rồi quay lại làm việc như bình thường. Vậy nhưng mỗi lần liếc ra cửa, tôi vẫn thấy bóng dáng Thái loanh quanh gần đó. Có vẻ như gã không định buông tha cho tôi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, tôi nghiến răng thầm nghĩ.
Gần cuối ca làm, tôi trốn vào toilet, rút điện thoại ra gọi.
- Long à? – Tôi thì thầm. – Ông giúp tôi một việc… Không, không cần nói với Phong, tối về tôi sẽ kể với Phong sau.
Tôi lững thững đi bộ lên đầu phố lấy xe. Không ngoài dự đoán, tôi vừa khuất khỏi quán, một bóng người lao vụt lên chắn trước mặt tôi.
- Con *** kia, mày tưởng thế mà xong à? – Nhờ Thái tôi mới hiểu chuyện có ăn có học không tẹo nào liên quan tới đạo đức con người.
- Anh muốn gì? – Tôi bình tĩnh đáp lại.
- Tao sẽ cho mày biết tay, mày tưởng mày vẫn như ngày xưa chắc? Tao…
Tôi thầm đếm trong bụng, ba… hai… một…
- Chị Thư! – Một bóng người khác phi xe tới sát bên cạnh tôi và Thái.
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận ra Long. Thật ra tôi không sợ Thái nhưng tôi không thích dây dưa với loại đốn mạt như gã, dễ phát sinh nhiều rắc rối không đáng. Tôi biết việc tôi làm gã bẽ mặt ở quán đã chuốc thêm hận thù nên muốn giải quyết dứt điểm một lần. Tôi quá rõ những kẻ như Thái là kiểu vô cùng hèn hạ, nịnh trên nạt dưới, chỉ giỏi diễu võ giương oai với người thân cô thế cô, yếu đuối chứ không dám động vào người mạnh hơn. Vì thế trước khi về, tôi có gọi cho Long, vốn chỉ định nhờ nó điều một thằng đàn em tới cho gã nhìn mà sợ, không ngờ nó lại đích thân đến.
Long rất dữ tướng, bề ngoài của nó đúng là do trời phú cho đặc biệt phù hợp với ngành nghề nó đang làm. Khuôn mặt chữ điền, mắt sâu, mày rậm, vóc người cao lớn, đô con, tay xăm chằng chịt khiến Long chỉ cần đưa mắt nhìn là người bình thường đã đủ chết khiếp.
- Long à, em đi đâu đây? – Sau một giây ngỡ ngàng, tôi rất phối hợp hỏi lại.
- Đại ca bảo em qua đón chị. – Nó nói rồi gườm gườm chỉ vào Thái. – Bạn chị hả?
- Không, người quen cũ thôi, hình như anh ấy có việc gì muốn hỏi chị, em đợi tý nhé. – Tôi vui vẻ nói rồi quay qua Thái, hiện giờ mặt đã cắt không còn hột máu. – Anh định nói gì với em nhỉ?
- Không… không có gì, anh chỉ định bảo là nếu em cần giúp gì cứ gọi cho anh. Thôi anh đi đây. – Nói rồi gã quay lưng đi như chạy.
Tôi chờ gã đi khuất mới quay ra mỉm cười với Long:
- Cám ơn ông nhé, điều thằng nhóc nào tới là được, cần gì phải mất công đến?
- Tôi không yên tâm. Thằng nào đấy? – Nó hất hàm hỏi.
Tôi kể sơ qua về Thái cho Long, nó sầm mặt:
- Sao không nói sớm để tôi xử đẹp nó?
- Tôi chỉ muốn dọa cho nó sợ để không làm phiền tôi nữa thôi. Không cần thêm rắc rối làm gì.
Tối hôm đó về nhà, sau bữa cơm, chờ Long và Duy giải tán, tôi kể lại mọi việc cho Phong. Nhìn nét mặt hắn tôi vội vàng trấn an:
- Kệ đi anh, em giải quyết xong rồi. Loại giun dế đấy không đáng để mình để tâm đâu.
- Ừ, tùy em. – Hắn gật đầu. – Nếu em muốn anh đập nó thì anh đập, còn không thì thôi.
Tuy Phong cam kết như vậy nhưng mấy ngày sau Thái đột ngột đến tìm tôi. Thái độ gã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không dám nhìn mặt tôi mà cúi gằm, hai tay xoắn vặn một chiếc mùi xoa tưởng tượng:
- Anh… anh xin lỗi em chuyện hôm trước. – Gã lắp bắp nhưng giọng tràn đầy thành khẩn, dáng vẻ như sắp quỳ xuống tới nơi. – Anh biết anh đã vô cùng khốn nạn, xin em bỏ qua cho anh, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
Từ đó về sau, gã hoàn toàn giữ đúng lời hứa.
- Có phải anh không? – Sau khi kết thúc câu chuyện, tôi trừng mắt nhìn Phong.
- Không, anh biết gì đâu. – Hắn nhún vai, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
.................................
Chú thích:
[1] Resume: hay còn gọi là CV, là bảng tóm tắt quá trình học tập, làm việc của ứng viên khi nộp đơn xin việc.
[2] Giao dịch viên (teller): là nhân viên đứng quầy ở ngân hàng, làm nhiệm vụ kiểm tiền và hoàn tất giấy tờ thủ tục cho khách gửi/ rút tiền. Đây là vị trí gần như thấp nhất trong ngân hàng.
Love is knowing we can be
()
Có người từng nói rằng tình yêu làm con người ta như bay bổng trên bầu trời. Thế nhưng những ngày đầu, nó lại khiến chúng tôi có gì đó ngượng nghịu, mất tự nhiên so với trước. Đôi khi việc cố gắng làm nhau vui cũng có ít nhiều tác dụng phụ.
Một buổi tối sau bữa cơm, Phong rủ tôi xem phim.
- Em thích phim gì?
- Tùy anh.
- Không có phim nào tên như thế cả. – Hắn lắc đầu. – The Notebook nhé?
Tôi hơi miễn cưỡng gật đầu. Thật ra tôi không thích mấy phim quá mức lãng mạn sến súa như vậy nên từ lúc xem trailer đã không hứng thú nhưng nghĩ Phong thích nên tôi đồng ý. Hắn ôm tôi ngồi trên ghế cùng bát khoai chiên lớn, vừa ăn vừa chăm chú xem.
Nhịp độ phim chậm rãi khiến mắt tôi chẳng mấy chốc ríu lại, và tới cuộc cãi vã thứ tư, thứ năm gì đó của Noah và Allie tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
- Dậy đi… – Ai đó thổi khẽ vào tai tôi.
- … – Tôi ngơ ngác mở mắt, rồi ngượng nghịu cúi đầu. Tivi đang dừng ở một cảnh phim có vẻ cách đoạn tôi ngủ gật khá nhiều năm.
- Em không thích phim này à?
- Vâng… – Tôi lí nhí, cảm thấy hơi có lỗi. – nhưng không sao đâu, em vẫn xem được mà.
- Sao em không nói từ đầu? – Phong nhìn tôi không giấu được vẻ vừa bực bội vừa buồn cười.
- Em nghĩ anh thích…
- Cái gì? – Hắn gắt lên. – Em nghĩ anh là loại đàn ông gì thế hả?
- À, em không nên nói ra thì hơn. – Tôi cười.
Phong ẩy tôi ngã ra ghế, khóa chặt chân tay không cho giãy giụa, hắn nheo mắt nhìn tôi cảnh cáo:
- Thế thì anh phải làm em thay đổi quan điểm.
- …
Sau lần xem phim thất bại thảm hại đó, tôi và Phong thống nhất với nhau là tốt nhất nên thẳng thắn mọi chuyện, kể cả khi không vừa ý, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian, công sức thay vì cố làm những nhà tiên tri bất đắc dĩ.
……………….
Chúng tôi nhanh chóng công khai mối quan hệ. Khỏi cần nói cũng mường tượng được Duy vui mừng thế nào, đến mức tôi có cảm giác như thể tôi đã phải hi sinh bản thân để lấy về cho nó một ông anh rể quý báu. Long và Tâm cũng hào hứng chúc mừng. Từ khi chúng tôi chính thức yêu nhau, Phong và Long chuyển qua ăn tối cùng chị em tôi, chi phí lẫn công việc chia đều sòng phẳng, tôi nấu cơm, đám con trai chia nhau dọn dẹp rửa bát. Tâm cũng thường xuyên ghé qua nên dường như nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, chẳng bù cho những ngày đầu vắng lặng đến gai người.
- Bà không biết lúc bà nhận lời yêu Phong bọn tôi thở phào thế nào đâu. – Tâm huých khuỷu tay tôi cười.
- Bà lo bạn bà ế thế cơ à?
- Thằng Phong xấu tính lắm. – Cô lè lưỡi. – Nó không vui thì xung quanh không ai vui được. Đợt bà cho nó ăn hành, mặt mũi nó lúc nào cũng khó đăm đăm, bọn tôi ở cạnh còn chẳng dám nói chuyện.
Tôi phì cười, thêm một lần tự hỏi ai mới là người vui vẻ nhất trong “phi vụ” này.
Tôi đem chuyện này kể lại với Phong.
- Tất nhiên em là người hạnh phúc nhất rồi. – Hắn thản nhiên kết luận.
- Sao lại là em?
- Em nhìn lại chúng ta đi, rõ là em lãi hơn anh rất nhiều.
- Này… – Tôi lườm hắn, hắn nghĩ mình là ai mà cho rằng tôi quá lãi khi yêu được hắn chứ?
Phong bật cười rồi kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Em đã thấy ai theo đuổi bạn gái vất vả như anh chưa?
- Mai em mua tặng anh một chồng ngôn tình, đọc cho đỡ ảo tưởng.
- Trong truyện thì muốn viết gì chả được, anh hỏi thực tế em đã thấy chưa?
- Ừm… – Tôi vắt óc nghĩ một lúc, cuối cùng đành lắc đầu. – Chưa…
- Anh tốn bao nhiêu công trong khi em chẳng phải làm gì, như thế không phải em lãi thì sao?
- … – Tôi vẫn thấy có gì đó sai sai nhưng không phản bác được.
- Em xem, bọn Duy, Long, Tâm, chúng nó chỉ cần mặt anh không cau có nhàu nhĩ là vui rồi, trong khi anh cống hiến hết cho em cả thể xác lẫn tinh thần, – Hắn giơ tay làm một động tác rất “kịch”, giọng ngân nga như có giai điệu. – vậy rõ ràng em là người hạnh phúc nhất còn gì?
- …
Thấy mặt tôi vẫn đăm chiêu tìm lý lẽ phản đối, Phong hôn nhẹ lên trán tôi:
- Thôi chúng ta cùng lãi, được chưa?
- Ừ, nói thế nghe còn…
Hắn không để tôi kết thúc câu nói.
Tôi thừa nhận rằng khi yêu, đầu óc con người ta trở nên chậm chạp đi đáng kể.
…………………..
Tuy đang rất hạnh phúc trong mối quan hệ với Phong, tôi vẫn có một nhiệm vụ hết sức quan trọng phải thực hiện: Tìm việc làm, bởi vì tình yêu không thể làm no bụng, cũng không thể lấp đầy bình xăng hay tạo ra điện nước và hàng trăm thứ thiết yếu khác. Nực cười ở chỗ đây lại là thời điểm tôi lo nghĩ tới tiền nhiều nhất từ xưa tới nay. Ngay cả lúc trốn nợ trước kia, vì khoản nợ nằm ngoài khả năng của tôi nên tôi chỉ lo làm sao giữ được tính mạng, còn thì ở nhà Phong được nuôi ăn ở toàn bộ, thậm chí tiền lương chẳng biết tiêu vào đâu. Nay thì ngược lại, mỗi tháng tôi có hàng trăm khoản cần phải chi, động tới bất cứ cái gì cũng là tiền, từ tờ giấy toilet trở đi. Khoản tiền bảy triệu cho thuê nhà mỗi tháng giữa đất Hà Nội đắt đỏ khiến chị em tôi sống khá chật vật, và tôi muốn để đầu óc vào làm những việc có ích hơn là lo nghĩ giật gấu vá vai như hiện nay.
Ngay sau khi có giấy xác nhận tốt nghiệp, tôi hì hụi vẽ vời một cái resume[1] rồi đi “rải truyền đơn” ở mọi công ty tôi tìm thấy trên vietnamworks. Đến giờ này tôi mới thấm thía rằng cái chuyên ngành Quản trị kinh doanh nghe có vẻ sang mồm nhưng thật ra lại chỉ gây khó khăn cho tôi khi đi xin việc. Tôi không có một thứ chuyên môn cụ thể nào mà với những vị trí quản lý cấp trung và cấp cao, đương nhiên một đứa mới ra trường kinh nghiệm bằng không như tôi là không thể mơ tới. Tôi thầm hối hận vì hồi đó không học kế toán, marketing hay thậm chí văn thư thì có lẽ đã dễ dàng xin việc hơn.
- Giờ mày làm ở đâu? – Có một ngày rảnh rỗi tôi và Hạnh rủ nhau đi café. Tôi nghe nói nó mới kiếm được việc nên muốn học hỏi kinh nghiệm.
- Tao làm cho ngân hàng, cũng chỉ là giao dịch viên[2] thôi. – Nó nhún vai. – Đi làm gọi là có công việc ổn định cho nhà chồng sau này đỡ khinh là chính chứ mấy đồng lương đấy bõ bèn gì.
- Bên mày còn tuyển nữa không? – Tôi tròn mắt, không rõ mình đã bỏ lỡ đợt tuyển dụng lúc nào.
- … – Hạnh nhìn tôi rồi nói. – Nếu mày muốn vào thì chuẩn bị tiền đi, tao chỉ chỗ cho mà chạy.
- Hả? Tao tưởng…
- Mày ngây thơ quá. Teller mấy ngân hàng nhỏ nhỏ chẳng yêu cầu gì nhiều về bằng cấp nên cạnh tranh cao lắm. Một suất cũng phải tầm vài ngàn trở lên tùy nơi.
- …
- Ở đâu cũng vậy thôi mày ơi, không cậy quan hệ thì phải tiền, chứ không chỉ có lê lết mấy chỗ vớ vẩn làm culi phục dịch.
Tôi âu sầu mất một lúc lâu. Hiện tại tôi chẳng khá giả gì để bỏ hàng trăm triệu đổi lấy một công việc lương sáu triệu chỉ nhằm đánh bóng, “phông bạt”. Kiểm tra lại mấy nơi báo nhận, phần lớn toàn công ty tư nhân quy mô cỡ chục người, không cần đọc mô tả công việc tôi cũng biết chủ yếu là bán hàng hoặc hành chính lặt vặt. Tôi không ngại vất vả nhưng với mức lương ba, bốn triệu và không có tương lai như vậy chẳng thà tôi đi làm osin như ngày xưa còn kiếm được nhiều hơn.
Cuối cùng tôi đành vào làm tạm ở một quán thuộc chuỗi café tương đối có tiếng, với hi vọng có thể học hỏi được ít nhiều kinh nghiệm, ngoài ca làm thì tranh thủ đi quét dọn theo giờ. Thật ra quét dọn theo giờ là công việc khá tốt, lương trả không tồi, thời gian lại tương đối linh hoạt, vấn đề duy nhất là nhiều người không vượt qua được tự ái, sĩ diện mà thôi.
- Mệt không? – Ngày đầu tiên đi làm về, Phong bóp vai cho tôi quan tâm hỏi han.
- Cũng bình thường. – Tôi cười. – Nhàn hơn làm osin như ngày xưa.
- Em nói như thể nhà anh bóc lột em lắm ấy.
- Không, hai bác với anh Vũ rất tử tế với em, có người khác mới không tốt thôi.
- Này, anh làm gì em hả? – Hắn nhìn tôi vẻ đe dọa.
- Bắt giặt tay chỗ áo có thể giặt máy, bắt làm bài tập, chưa kể khủng bố tinh thần…
Phong đưa tay bịt chặt miệng không cho tôi nói nữa. Hắn ghé tai tôi nói nhỏ:
- Đàn bà đúng là chỉ giỏi thù vặt. Anh bù đắp cho em thế vẫn chưa đủ à?
Tôi rất muốn lắc đầu nhưng lương tâm không cho phép. Gần đây tôi bận rộn từ sáng đến tối, chỉ trừ có nấu ăn vẫn phải phụ trách vì nguy cơ cháy nổ nếu giao lại cho đám con trai còn thì việc nhà tôi hầu như không động tay nên Phong qua giúp Duy. Có đôi lúc về bắt gặp hắn cầm chổi hì hụi quét nhà hay phơi quần áo, điều mà tôi từng nghĩ có nằm mơ cũng không thấy, tôi đều thấy sống mũi cay cay. Nghĩ tới đó tôi liền quay qua Phong, vòng cả hai tay qua cổ, hôn nhẹ lên môi hắn.
- Thật ra chưa đủ lắm đâu, cố vài hôm thì ai chẳng làm được, đường dài mới biết sức ngựa.
- Thế em muốn yêu anh hay yêu ngựa? – Hắn ôm tôi cười nhưng ánh mắt rất dịu dàng.
Ngay sau đó, Phong đi ra tủ lạnh lấy một hộp nhựa đậy kín, rồi gọi to:
- Duy học bài xong chưa? Sang gọi anh Long qua đắp mặt nạ!
Kể ra thì buồn cười nhưng đám con trai nhà tôi, kể cả Long, có sở thích khá kỳ cục là đắp mặt nạ dưỡng da. Vài ngày một lần, Phong hoặc Duy lại hì hụi xay khoai tây trộn sữa chua, hoặc dưa chuột hay một số nguyên liệu tôi không biết là gì để đắp mặt. Mỗi lần như vậy tôi đều tranh thủ lấy một ít, nhờ đó da dẻ được cải thiện đáng kể.
- Cho em hưởng ké. – Hắn vênh mặt nói.
Việc này đều đặn kéo dài một thời gian, tới mức đôi lúc tôi có chút nghi ngờ giới tính của cả ba anh em, cho đến một ngày tôi nghe Duy nói nhỏ với Phong trong phòng:
- Còn phải làm cái trò ngớ ngẩn này tới bao giờ hả anh?
- Cố lên một tý. – Hắn vỗ vai nó. – Anh em mình không làm thì Thư không bao giờ để ý chăm sóc bản thân đâu. Dù sao cũng tốt mà, da anh đợt này đẹp hẳn lên.
Tôi cắn môi, vừa buồn cười vừa cảm động, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
………………
Tôi và Phong đều chung quan điểm là thà vất vả đau đầu vì công việc còn hơn phải tính toán tiết kiệm từng đồng từng hào nên chúng tôi lao vào làm tất cả những gì có thể. Tôi chỉ mất ít ngày để quen việc ở quán café và tìm được mấy mối quét dọn gần nhà. Phong ngoài đi diễn buổi tối ở các quán thì bắt đầu nhận làm thêm việc thiết kế. Hắn chấp nhận cả những đơn hàng giá rẻ mạt chỉ để có nhiều việc hơn và cũng để lấy kinh nghiệm.
Một ngày, tôi tìm được tờ hóa đơn internet trong ngăn tủ mới nhớ ra là lâu lắm rồi mình không đóng tiền cho cái này.
- Duy, sao em không nhắc chị đưa tiền để trả hóa đơn net? Phải hai tháng rồi chị chưa đưa đúng không?
- Đóng đủ hết rồi, chị đừng lo. – Tiếng nó vọng ra từ trong phòng.
- Gì cơ? – Tôi tưởng mình nghe nhầm phải vào tận nơi hỏi lại.
- Tiền nét đóng đủ từ giờ tới cuối năm rồi.
- Sao em lại lấy tiền anh Phong? – Tôi nhíu mày, trong lòng rất không thoải mái.
- Em có lấy tiền anh Phong đâu, tiền của em đấy!
- Em kiếm đâu ra tiền? – Tôi không nghĩ hai trăm ngàn tiêu vặt một tháng của nó đủ chi trả bất cứ cái gì.
- Em đi làm thêm. – Nó ưỡn ngực nói vẻ tự hào.
- Làm gì? – Tôi tròn mắt.
- Em làm gia sư cho mấy đứa trẻ con trong tòa nhà, khuyến mãi dạy thêm võ và bóng đá nên bố mẹ chúng nó thích lắm. Có mấy người nữa nhờ nhưng em chưa nhận. – Nó nhìn mặt tôi, vội nói thêm. – Em học xong rồi mới đi làm, chị yên tâm.
Tôi phải kiềm chế lắm mới không ôm chầm lấy nó. Tôi vẫn cứ nghĩ tôi là người thích ứng tốt với hoàn cảnh nhưng thật ra Duy còn hơn tôi rất nhiều. Nó đã từng bước thích nghi với biến động của cuộc sống, vượt qua bệnh tật và những tổn thương, ám ảnh trong quá khứ để trở lại là đứa trẻ luôn tươi vui và tràn đầy năng lượng. Tôi tin rằng nếu giờ gặp lại, ông bác sỹ người Pháp sẽ không thể nhận ra đứa trẻ trầm cảm, bạo lực trước đây nữa.
- Ừ, em thấy thế nào là tốt thì cứ làm. – Tôi dịu dàng nói.
Dù người ta thường nói không có tiền là nguồn cơn của nhiều bi kịch, mâu thuẫn nhưng tôi lại cho rằng thời gian khó khăn đó chính là quãng thời gian thực sự hạnh phúc của tất cả chúng tôi. Hoặc giả chúng tôi còn quá trẻ để ý thức được hết những nỗi lo thiết yếu lẫn những giá trị vô hình của đồng tiền.
Có lần Phong nổi hứng lãng mạn rủ tôi dạo phố, đi qua hai dãy phố tôi phát hiện ra tiệm bánh ngọt mới mở liền kéo hắn đi tới. Tôi nhìn không chớp mắt qua lớp kính, bụng không hẹn mà biểu tình.
- Em thích cái nào anh vào mua cho?
- À, em không ăn đâu, dạo này em không thích đồ ngọt. – Liếc nhìn tem giá trên chiếc bánh velvet xinh đẹp, tôi lắc đầu.
- Thế thôi, anh mua cho mình anh vậy. – Hắn nói rồi bước thẳng vào cửa hàng trong sự ngỡ ngàng của tôi.
Hắn mua mang ra đúng cái red velvet tôi đang thèm thuồng.
- Trước anh ghét bánh ngọt lắm mà.
- Giờ thì thích. – Hắn nhún vai. – Giống như em cũng thay đổi khẩu vị đấy thôi.
Nhưng sự thích của hắn chỉ dừng lại ở hai thìa nhỏ, và người không thích là tôi phải hân hoan giải quyết nốt phần còn lại.
Tôi nhớ trước kia, tôi thường chi tiền triệu cho một bữa ăn mà không cần chớp mắt. Nếu lúc đó hỏi tôi rằng có cần cân nhắc một miếng bánh giá bốn mươi ngàn không tôi sẽ phá lên cười. Vậy nhưng, hiện tại, trong một chừng mực nào đó tôi cảm thấy những niềm vui nho nhỏ như vừa xong quý giá hơn mọi thứ tiền bạc có thể mua được.
“Tái ông thất mã”, không phải không có lý.
………………….
Cuộc sống tất nhiên không bao giờ tròn vành vạnh mọi lẽ. Tôi có thể vui vẻ với hoàn cảnh vật chất nghèo nàn nhưng điều làm tôi khó chịu, buồn thay, lại là vì trên đời có những thằng khốn chỉ chực thấy người khác ngã để đạp thêm cho chết hẳn.
- Ô Thư đấy à? – Một ngày tôi vừa đặt đồ uống xuống bàn cho khách thì người đó lên tiếng, vẻ bất ngờ.
- Anh… Thái? – Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi nhận ra người đó là ai.
Thái là kế toán cũ trong công ty của bố tôi và đã bị đuổi từ lúc công ty vẫn còn ăn nên làm ra vì tội bán thông tin ra ngoài. Tôi không rõ anh ta là do đối thủ cài vào từ đầu hay bị mua chuộc trong quá trình làm việc nhưng điều đó không quan trọng bởi dù là một trong hai trường hợp thì bị đuổi cũng hoàn toàn xứng đáng.
- Anh có nghe nói chuyện nhà em, chia buồn với em nhé. – Thái nói nhưng ánh mắt không sao giấu được đắc ý.
- Cám ơn anh. – Tôi hơi cúi người rồi dợm quay đi. – Em xin phép, em còn phải làm việc ạ.
- Từ từ đã Thư. – Anh ta giơ tay ngăn tôi lại. – Em bây giờ có vẻ khó khăn quá nhỉ, bên công ty anh đang tuyển người đấy, về bên anh làm đi, anh xin cho.
- Dạ thôi không cần đâu, em không dám phiền anh. – Anh ta muốn giúp đỡ tôi ư? Trừ phi mặt trời mọc hướng tây.
- Gì mà phiền, cũng chỉ là làm tạp vụ thôi, được cái ổn định, chả hơn vạ vật thế này à? Có mấy người nộp đơn rồi nhưng anh quen thân với trưởng phòng hành chính, xin một câu là được. – Gã nói vẻ đắc chí rồi bồi thêm. – Đời người lên xuống khó lường quá em nhỉ. Ngày xưa bố em quyền uy, oai phong là thế, thế mà giờ, chậc chậc, ông mà nhìn thấy em thế này chắc buồn lắm. Nhớ mẹ em trước đây cũng rất sắc sảo, quản nhân viên tăm tắp, không ngờ với chính bố em lại không làm gì được, khổ thật.
Tôi bình tĩnh nhìn Thái, mặt không chút biểu cảm dù là tức giận bởi đối với một thằng khốn như gã, không cần phí phạm cảm xúc của mình.
- Em không rõ giờ bố mẹ em nghĩ thế nào ạ, nếu anh muốn biết thì chỉ có cách xuống đó hỏi trực tiếp thôi. – Tôi nhẹ nhàng đáp.
Có một thứ tâm lý rất nực cười là khi kẻ bị bắt nạt tỏ vẻ thản nhiên trước mọi hành động công kích thì kẻ bắt nạt lại tức giận hơn.
- Con kia, mày nghĩ giờ mày vẫn là tiểu thư cành vàng lá ngọc để ra vành ra vẻ hả? – Thái đổi thái độ, rít lên.
- Anh còn cần gì nữa không ạ? Không thì em xin phép đi làm việc. – Tôi khẽ cúi đầu, nhã nhặn nói.
Gã túm lấy tay tôi giật mạnh để tay tôi chạm vào cốc café đổ ụp xuống người gã. Tới đây thì tôi hiểu gã cố tình làm khó tôi tới cùng. “Chó cùng rứt dậu”, nếu đã thế tôi cũng sẽ không nhịn nữa.
- Anh bỏ tôi ra ngay. – Tôi dùng hết âm lượng hét lên, mặt đỏ bừng.
Cả quán quay lại nhìn tôi, chị quản lý cũng chạy tới còn Thái cứng đờ người vì không nghĩ tôi phản ứng như vậy. Tôi òa khóc, ôm lấy chị quản lý, run rẩy chỉ vào gã vẫn còn đang ngẩn ra:
- Em xin lỗi chị nhưng anh ta… anh ta… anh ta… sàm sỡ… – Tiếng tôi đứt quãng nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.
Xin đừng nói tôi diễn sâu, một phần là do Thái đã khơi gợi rất tốt cảm xúc của tôi, đây là “gậy ông đập lưng ông”.
- Cái gì? – Tất cả mọi người trong quán, kể cả gã cũng sững ra nhìn tôi.
- Chị ơi, – Tôi vẫn trốn trong vòng tay chị quản lý. Tôi biết chị và các nhân viên trong quán đều khá quý mến tôi vì tôi lễ phép, chăm chỉ, bình thường không bao giờ nề hà giúp đỡ, hỗ trợ người khác. – anh ta tên là Nguyễn Văn Thái, trước đây là nhân viên của bố em, bị bố em đuổi vì thụt két và sàm sỡ bác lao công. Giờ gia đình em phá sản, bố mẹ em mất rồi, anh ta thấy em bơ vơ nên muốn trả thù.
- Này… – Thái tái mặt kêu lên.
- Còn không phải à? – Tôi gào lên vẻ vô cùng kích động. – Nhà anh quê gốc Nam Định, gia đình rất nghèo, dưới anh có hai em gái. Hồi xưa bố tôi thương anh có chí nên giúp đỡ, vậy mà anh ăn cháo đá bát, trước thì thụt két, giờ thì còn chưa giỗ đầu ông đã giở trò khốn nạn với tôi.
Thái nên tự hối hận vì đã lợi dụng cái mác hoàn cảnh đi cầu xin khi bố tôi đuổi việc gã để nay bị tôi lôi ra tuốt tuột như vậy. Tôi biết mọi người trong quán đều rất bất bình vì câu chuyện của tôi, lại cộng thêm cái tướng người nhỏ thó, mặt chuột kẹp tai dơi của gã, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết ai đã giành phần thắng.
Thái sầm mặt, vứt tiền lên bàn rồi bỏ đi.
- Em xin lỗi vì đã làm náo loạn như thế. – Tôi lau nước mắt, thút thít nói với chị quản lý. Những lời này là thật lòng.
- Không sao đâu, chị hiểu mà. – Chị khẽ vỗ vai tôi an ủi. – Em làm tiếp được không hay…
- Dạ không sao, em làm được ạ.
Tôi đi rửa mặt, sửa sang lại tóc tai quần áo rồi quay lại làm việc như bình thường. Vậy nhưng mỗi lần liếc ra cửa, tôi vẫn thấy bóng dáng Thái loanh quanh gần đó. Có vẻ như gã không định buông tha cho tôi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, tôi nghiến răng thầm nghĩ.
Gần cuối ca làm, tôi trốn vào toilet, rút điện thoại ra gọi.
- Long à? – Tôi thì thầm. – Ông giúp tôi một việc… Không, không cần nói với Phong, tối về tôi sẽ kể với Phong sau.
Tôi lững thững đi bộ lên đầu phố lấy xe. Không ngoài dự đoán, tôi vừa khuất khỏi quán, một bóng người lao vụt lên chắn trước mặt tôi.
- Con *** kia, mày tưởng thế mà xong à? – Nhờ Thái tôi mới hiểu chuyện có ăn có học không tẹo nào liên quan tới đạo đức con người.
- Anh muốn gì? – Tôi bình tĩnh đáp lại.
- Tao sẽ cho mày biết tay, mày tưởng mày vẫn như ngày xưa chắc? Tao…
Tôi thầm đếm trong bụng, ba… hai… một…
- Chị Thư! – Một bóng người khác phi xe tới sát bên cạnh tôi và Thái.
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận ra Long. Thật ra tôi không sợ Thái nhưng tôi không thích dây dưa với loại đốn mạt như gã, dễ phát sinh nhiều rắc rối không đáng. Tôi biết việc tôi làm gã bẽ mặt ở quán đã chuốc thêm hận thù nên muốn giải quyết dứt điểm một lần. Tôi quá rõ những kẻ như Thái là kiểu vô cùng hèn hạ, nịnh trên nạt dưới, chỉ giỏi diễu võ giương oai với người thân cô thế cô, yếu đuối chứ không dám động vào người mạnh hơn. Vì thế trước khi về, tôi có gọi cho Long, vốn chỉ định nhờ nó điều một thằng đàn em tới cho gã nhìn mà sợ, không ngờ nó lại đích thân đến.
Long rất dữ tướng, bề ngoài của nó đúng là do trời phú cho đặc biệt phù hợp với ngành nghề nó đang làm. Khuôn mặt chữ điền, mắt sâu, mày rậm, vóc người cao lớn, đô con, tay xăm chằng chịt khiến Long chỉ cần đưa mắt nhìn là người bình thường đã đủ chết khiếp.
- Long à, em đi đâu đây? – Sau một giây ngỡ ngàng, tôi rất phối hợp hỏi lại.
- Đại ca bảo em qua đón chị. – Nó nói rồi gườm gườm chỉ vào Thái. – Bạn chị hả?
- Không, người quen cũ thôi, hình như anh ấy có việc gì muốn hỏi chị, em đợi tý nhé. – Tôi vui vẻ nói rồi quay qua Thái, hiện giờ mặt đã cắt không còn hột máu. – Anh định nói gì với em nhỉ?
- Không… không có gì, anh chỉ định bảo là nếu em cần giúp gì cứ gọi cho anh. Thôi anh đi đây. – Nói rồi gã quay lưng đi như chạy.
Tôi chờ gã đi khuất mới quay ra mỉm cười với Long:
- Cám ơn ông nhé, điều thằng nhóc nào tới là được, cần gì phải mất công đến?
- Tôi không yên tâm. Thằng nào đấy? – Nó hất hàm hỏi.
Tôi kể sơ qua về Thái cho Long, nó sầm mặt:
- Sao không nói sớm để tôi xử đẹp nó?
- Tôi chỉ muốn dọa cho nó sợ để không làm phiền tôi nữa thôi. Không cần thêm rắc rối làm gì.
Tối hôm đó về nhà, sau bữa cơm, chờ Long và Duy giải tán, tôi kể lại mọi việc cho Phong. Nhìn nét mặt hắn tôi vội vàng trấn an:
- Kệ đi anh, em giải quyết xong rồi. Loại giun dế đấy không đáng để mình để tâm đâu.
- Ừ, tùy em. – Hắn gật đầu. – Nếu em muốn anh đập nó thì anh đập, còn không thì thôi.
Tuy Phong cam kết như vậy nhưng mấy ngày sau Thái đột ngột đến tìm tôi. Thái độ gã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không dám nhìn mặt tôi mà cúi gằm, hai tay xoắn vặn một chiếc mùi xoa tưởng tượng:
- Anh… anh xin lỗi em chuyện hôm trước. – Gã lắp bắp nhưng giọng tràn đầy thành khẩn, dáng vẻ như sắp quỳ xuống tới nơi. – Anh biết anh đã vô cùng khốn nạn, xin em bỏ qua cho anh, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
Từ đó về sau, gã hoàn toàn giữ đúng lời hứa.
- Có phải anh không? – Sau khi kết thúc câu chuyện, tôi trừng mắt nhìn Phong.
- Không, anh biết gì đâu. – Hắn nhún vai, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
.................................
Chú thích:
[1] Resume: hay còn gọi là CV, là bảng tóm tắt quá trình học tập, làm việc của ứng viên khi nộp đơn xin việc.
[2] Giao dịch viên (teller): là nhân viên đứng quầy ở ngân hàng, làm nhiệm vụ kiểm tiền và hoàn tất giấy tờ thủ tục cho khách gửi/ rút tiền. Đây là vị trí gần như thấp nhất trong ngân hàng.