Chương : 7
Vi Thiếu Phàm nhanh chóng mua nhà ở tầng cao nhất của một tòa cao ốc gần bệnh viện, sử dụng một số lượng lớn thợ mộc đẩy nhanh tiến độ trang hoàng, một tuần lễ sau nhà mới cuối cùng cũng hoàn thành.
"Có thể ở đây sao?" Vi Thiếu Phàm dẫn Lam Tư Nhược và Lam Khả Khả bước vào nhà.
"Cha, nơi này thật đẹp, đây là nhà của cha sao? Khả Khả có thể ở chung một chỗ với cha rồi !" Lam Khả Khả nhảy nhót mãi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức xụ xuống, "Vậy có phải không được chơi với Mộ Thiên Nhất nữa hay không?" Một tuần lễ trước, bé hay chơi với Mộ Thiên Nhất, bằng tuổi với bé.
“Dĩ nhiên có thể, con sẽ đọc sách cùng với Thiên Nhất." Vi Thiếu Phàm cưng chiều sờ sờ đầu của bé.
"Oa, thật tốt quá!" Lam Khả Khả vui mừng nhảy loạn lên.
"Thiếu Phàm, thật sự rất đẹp, là nhà của chúng ta sau này, có phải không?" Lam Tư Nhược phấn khích không thua gì Lam Khả Khả, cô vui vẻ xoay vòng, rơi vào trong ngực Vi Thiếu Phàm.
Ôm chặt cô lại, Vi Thiếu Phàm cắn lấy tai cô hỏi: "Có cần người giúp việc không?"
Cô giơ tay ôm cổ của anh, kề bên môi anh nói: "Không cần, việc nhà em tự làm là được rồi, nấu cơm, giặt quần áo, lau chùi quét dọn thể không làm khó được em, nhưng anh hằng ngày phải về nhà.
"Một mình em có thể sao?" Anh cuối đầu nhìn cô. Triệu Uyển Bình không xuống bếp, sợ khói dầu làm hỏng da của cô ta.
"Em làm được."
"Ngày mai anh dẫn em đi chọn đàn Piano, sau này anh chỉ cho phép em đánh đàn vì anh thôi."
"Ừ." Cô vui vẻ gật đầu mạnh, phản phất như cùng độ tuổi với Lam Khả Khả.
"Đi, anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta." Vi Thiếu Phàm kéo tay cô đến phòng ngủ của hai người. "Chính là phòng này."
"Được, thật là đẹp." Lam Tư Nhược trong trong lòng thở dài nói, tim cũng nhảy lên thình thịch, nghĩ đến chuyện hai người sắp ngủ chung gối cùng giường giống như vợ chồng, đột nhiên má cô ửng hồng, ngượng ngùng không chịu nổi, cúi đầu ngập ngừng nói: "Em... Chúng ta... có phải ngủ cùng nhau hay không?"
"Phải ngủ chung." Khẽ vuốt lên mặt đang ửng hồng của cô, nhưng thẹn thùng này lại làm cho Vi Thiếu Phàm cảm thấy bất lực, nóng lòng muốn lập tức ''yêu'' cô.
Lam Tư Nhược mắc cỡ không ngốc đầu lên được, khẩn trương tay chân luống cuống nắm vạt áo, chỉ là cô đang nắm là vạt áo của Vi Thiếu Phàm.
Dáng điệu ngượng ngùng xinh đẹp, làm cho Vi Thiếu Phàm nhịn không được nữa ôm Lam Tư Nhược một đường đi thẳng tới giường.
Lúc này, anh quyết định yêu cô, nếu không sẽ có lỗi với chính mình.
"Thiếu Phàm, anh muốn làm gì?" cô kinh sợ lên tiếng hỏi.
"Yêu em."
"Cái gì?"
Anh đặt môi mình lên môi cô, cắt đứt lời cô ... , dễ dàng nổi lên dục vọng của hai người: đang lúc muốn đi vào trêu chọc cô thì Lam Khả Khả đột nhiên chạy vào.
"Cha, mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
"Cha mẹ ... "
"Cha, mẹ, giường ở đây thật to! Hai đang người đang chơi cái gì vậy? Khả Khả cũng muốn chơi." Bé chờ đợi không kịp nhảy lên giường, bò đến bên cạnh hai người.
"Khả Khả, mẹ và cha không có, không có chơi cái gì hết." Cô gần như muốn ngất, tại sao làm chuyện xấu lại bị Khả Khả bắt gặp?
"Khả Khả ngoan, con đi tìm phòng của mình đi, cha sẽ dẫn con đi MacDonald." Vi Thiếu Phàm cố gắng đè nén xuống nửa người dưới đang kích động, kiên nhẫn dụ dỗ bé.
"Có thật không?"
"Thật."
"Thật là tốt! Con muốn tìm phòng của mình." Bé chạy ra ngoài, lễ phép đóng cửa lại.
"Thiếu Phàm, anh... anh muốn làm chuyện xấu có đúng không? Bây giờ có thể không cần làm không? Khả Khả lúc nào cũng có thể đi vào lần nữa." Lam Tư Nhược xấu hổ nhẹ giọng cầu xin. Trời ơi, tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài rồi.
"Đây không phải là chuyện xấu, mà chuyện hiển nhiên; Khả Khả đi tìm phòng của con bé, sẽ không nhanh như vậy đi vào đâu." Anh tự tay cởi ra quần áo của cô. Người đẹp đang ở trước mắt, làm sao anh có thể thờ ơ?
Cô nắm tay anh lại, "Bây giờ đừng làm, Khả Khả lúc nào cũng có thể sẽ đi vào."
"Tuyệt đối không."
"Khả Khả nhất định sẽ vào."
"Tuyệt đối không." Nhìn cô dần dần phơi bày thân thể mềm mại ra, anh đã gần như muốn bùng nổ, kìm lòng không được nữa cúi đầu hôn cô.
"Thiếu Phàm ... " Lam Tư Nhược hô hấp dần dần dồn dập, căng thẳng cô lấy tay đẩy anh ra, rồi lại nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Đang lúc Vi Thiếu Phàm muốn công thành chiếm đất, bộc lộ thú tính ...
"Cha, mẹ, con tìm được phòng của mình rồi, hai người mau đến xem!"
Hai người dục vọng đang lên cao nhanh chóng tách ra, hốt hoảng sửa sang quần áo.
Vi Thiếu Phàm thất bại nhìn Lam Tư Nhược, chợt nghĩ đến, "Buổi tối có khi nào con chạy tới ngủ cùng chúng ta không?"
"Cũng có thể, con từ nhỏ đã cùng ngủ với em, chúng em chưa từng ngủ riêng."
"Cũng có thể?" Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
"Chắc chắn có." Thấy sắc mặt anh tái xanh, ngược lại cô buột miệng cười.
"Chắc chắn có?" Anh hung hăng trừng nụ cười của cô.
"Cha, mẹ, con thích giường của hai người, giường của cha mẹ thật to đó, có thể ngủ bốn người." Lam Khả Khả xoay người trở lại, nhảy lên giường bò về phía hai người.
"Bốn người?" Bé sẽ còn quấy rối chuyện tốt của anh, anh nên nghĩ biện pháp gì đây, huống chi còn nhiều thêm một người nữa, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào?
"Giường này cha, mẹ, Mộ Thiện, còn có Khả Khả có thể cùng ngủ." Khả Khả trả lời, cũng trả lời nghi vấn của Vi Thiếu Phàm.
Vi Thiếu Phàm vừa nghe, thân thể mềm nhũn, té xuống giường.
Triệu Uyển Bình gần như sắp nổi điên, bình thường Vi Thiếu Phàm cho dù bận rộn tới trễ thế nào, cũng nhất định sẽ về nhà; gần đây cô không những đợi không thấy người, còn tìm không ra tung tích của anh, điện thoại cô gọi anh đều không nhận, giống như cố ý muốn tránh xa cô.
Anh chưa từng làm ra loại tình huống như thế này, anh nhất định đã có người tình ở ngoài rồi!
Không, cô ta không cho phép cũng không nuốt trôi điều này!
Cô phiền muộn trong lòng nôn nóng gọi tới một số điện thoại, điện thoại vừa thông, cô lập tức nói: "Chuyện lúc trước không cần điều tra nữa, tôi hiện tại muốn các người theo dõi chồng của tôi, mà năng xuất làm việc của các người quá chậm có một chuyện thôi mà điều tra lâu như vậy, tôi thật sự nên thay đổi người khác mới được."
Thám tử vừa nghe tiếng thì đã biết rõ cô là Triệu Uyển Bình, vì vậy vội vàng nói : (Phu nhân Vi, người lúc trước cô đưa địa chỉ đã chuyển đi, cho nên việc điều tra tất nhiên là chậm rồi; Chỉ là, tôi đã điều tra được một chút manh mối, cô chắc chắn là không muốn tiếp tục điều tra nữa?)
"Về việc này?"
(Cô ấy đã từng chưa cưới đã sinh một đứa con gái.)
"Chưa cưới đã sinh một đứa con gái?" Thật sự chỉ có một đêm thì có con sao?. "Còn điều tra được cái gì nữa không? Nói mau!"
(Tôi có thể chắc chắn cô ấy đã rời khỏi Cao Hùng, nếu tiếp tục điều tra, có thể rất nhanh sẽ tìm được cô ta.)
"Vậy anh cứ tiếp tục điều tra, còn nữa và theo dõi từng hành động của chồng tôi."
(Phu nhân Vi, cô cũng phải gửi tiền trước đi, tôi cũng cần tiền để đi lại và chi phí ăn uống.)
Thân phận của tôi là gì, anh còn sợ tôi quịt nợ hay sao? Tôi lần trước giới thiệu các anh cho chị dâu tôi. Anh lại tìm người không có đạo đức nghề nghiệp, lại đi lường gạt, làm hại người ta ly hôn, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, anh sẽ không giống với anh ta chứ?"
(Phu nhân Vi, việc đó tôi rất xin lỗi, tôi với anh ta cắt đứt quan hệ rồi, chúng ta hợp tác lâu như vậy, cô còn chưa tin tôi sao?)
"Anh kiếm được không ít tiền từ tôi, tiền này sau khi anh điều tra được sẽ lại cộng với tiền cũ trả một lần, được không?" Cô có thói quen thuê thám tử tư điều tra nhưng sau khi bị Vi Thiếu Phàm phát hiện, anh liền cắt giảm tiền tiêu vặt của cô. Hiện tại tiền đó chỉ đủ cô tiêu vặt mà thôi, hoàn toàn không có tiền thừa để thuê thám tử tư.
(Dĩ nhiên, chỉ là chỉ cần hơi có tiến triển, cô nhất định phải chuyển một nửa tiền cho tôi.)
"Tôi biết rồi, nhanh theo dõi cô ta đi!" Cô tắt máy, trong lòng đầy rối loạn.
Người mang thai hộ thật sự mang thai, mà cô đã sớm nói hủy bỏ giao dịch, cô gái kia lại còn sinh con, cô ta rốt cuộc có mục đích gì?
Quán bar Piano của dì Thúy không có Lam Tư Nhược, buôn bán cũng bị chút ảnh hưởng, nhưng bà không để ý, chỉ cần Lam Tư Nhược có thể tìm được hạnh phúc, bà đã hài lòng rồi.
"Hoan nghênh đã đến!" Dì Thúy cất tiếng chào đối với một người khách nam vừa vào cửa, đi về hướng anh ta.
"Dì Thúy, đã lâu không gặp." Hứa Gia Dương cười nói.
"Hứa Gia Dương? Cậu không phải là ở Canada sao, tại sao trở lại rồi?" Dì Thúy ngạc nhiên hỏi.
"Trở lại không được sao? Tư Nhược gần đây không liên lạc với tôi, tôi trở lại một chuyến là muốn giúp cô ấy xử lý chuyện Khả Khả, sau đó mang cô ấy đi Canada kết hôn."
"Tư Nhược không ở đây, cậu đi đi, tốt nhất là lập tức trở về Canada đi." Dì Thúy xoay người đi về phía trong quầy bar, hoàn toàn không muốn quan tâm tên khốn kiếp này.
Hứa Gia Dương đi theo phía sau bà, anh ta chắc chắn dì Thúy biết được Lam Tư Nhược đang ở đâu. "Dì Thúy, Tư Nhược làm công việc ở nơi này rất lâu rồi, cô ấy không phải là có người đàn ông nào bao đi rồi chứ?" NNNQQQQDiendanlequydon
Dì Thúy nổi giận xoay người nhìn anh ta, tay vòng trước ngực, "Tôi nói cậu là tên khốn kiếp, Tư Nhược phải làm ở chỗ tôi làm là do ai ban tặng? Hôm nay coi như cô ấy có người đàn ông tốt bao thì cậu cũng không có quyền nói cô ấy!"
Thấy Dì Thúy tức giận, Hứa Gia Dương lộ ra nụ cười dối trá, "Dì Thúy, rất xin lỗi, là tôi lỡ lời, tôi không nên không tin tưởng Tư Nhược."
"Đừng có ở trước mặt tôi miệng lưỡi dối trá, Tư Nhược từ lâu đã không còn làm ở đây, cậu có thể rời đi, nếu như cô ấy không muốn cùng cậu liên lạc, cậu hãy buông tha cô ấy đi!"
Tư Nhược là vợ chưa cưới của tôi, tôi tại sao có thể buông tha cô ấy?"
"Vợ chưa cưới? Sẽ không ai để cho vợ chưa cưới của mình, vì mình mà làm người mang thai hộ, càng không có người để vợ chưa cưới của mình cực khổ mang thai mà còn phải trả nợ thay cho chồng chưa cưới."
"Dì Thúy, dì nói vậy là không đúng rồi, chúng ta từ lâu phải nói Tư Nhược đem Khả Khả trả lại cho cha đẻ bé, là cô ấy không chịu, nếu không cô ấy đã không phải cực khổ như vậy!"
"Khả Khả là do cô ấy mang thai mười tháng sinh ra, cậu nói trả là liền trả hả? Hứa Gia Dương, loại người như cậu không đáng làm đàn ông, vĩnh viễn chỉ để ý đến tiền bạc, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của ai."
Hứa Gia Dương bị dì Thúy nói cái gì cũng không sai, cho dù ý nghĩ của anh ta đúng như lời dì Thúy nói, cũng không chịu được bị người khác vạch trần mà nói ra.
Anh ta nhịn đến khó chịu nói: "Dì Thúy, cho tôi xin địa chỉ của Tư Nhược, cô ấy nếu muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ, cũng phải nói trước mặt tôi rõ ràng."
"Tôi sẽ không nói cho cậu biết cách liên lạc với Tư Nhược, cậu đi đi!" Dì Thúy đi về phía những khách khác, nhanh chóng nở nụ cười nghề nghiệp, thái độ thân thiết tức giận vừa rồi đã tan biến.
Hứa Gia Dương đi ra khỏi quán bar Piano, đốt một điếu thuốc, vẻ mặt âm u giống như bóng đêm, trong mắt là không cam lòng.
Anh ta lần này không thể trắng tay trở về, Lam Khả Khả là hi vọng của anh ta, nếu anh ta không lấy được tiền thì sẽ phá sản.
Lam Tư Nhược lặng lẽ rời giường, nhìn sang bên cạnh Lam Khả Khả nằm trên người Vi Thiếu Phàm đang ngủ, chỉ có thể đè nén buồn cười xuống, lập tức vọt ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi vào phía sau bếp, cười đến cơ thể đứng không thẳng, thiếu chút nữa cười lạc cả giọng.
"Em đang cười anh sao?" Vi Thiếu Phàm xuất hiện tại cửa phòng bếp, nhăn mặt hỏi.
Lam Tư Nhược thật vất vả mới dừng cười được, nhìn anh mặt nhăn nhó, lại nhịn không được bật cười.
"Người phụ nữ xấu xa này, nhìn anh đau khổ buồn cười lắm sao?" Anh kéo cô vào ngực mình, ở bên tai cô mè nheo, khao khát muốn đem cô ấn vào cơ thể mình.
"Chỉ cười thôi mà!" Lam Tư Nhược xoay người, tự nhiên ôm chặt lấy anh nói.
Mỗi lần tới thời điểm anh muốn làm chuyện xấu, Khả Khả đều sẽ xuất hiện thời điểm không nên xuất hiện, còn nhất định phải ngủ ở giữa hai người, làm sao không buồn cười được chứ?
"Em phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này đi, nếu không đừng có trách anh nhẫn tâm, ở trước mặt Khả Khả diễn cảnh ân ái." Anh uy hiếp.
Dục vọng của anh nhanh chóng bộc phát, Lam Khả Khả mỗi buổi tối đều chạy tới giường chen nằm giữa hai người, ba người ngủ chung gối cùng giường, làm cho anh hoàn toàn không có cơ hội bồi đắp tình cảm với cô.
"Được rồi, em sẽ nói chuyện với Khả Khả, anh tuyệt đối không thể ở trước mặt con mà diễn cảnh này, như thế sẽ làm hư tâm hồn trẻ con." Cô đưa tay tới sờ mó gương mặt đẹp trai của anh nói.
Mấy tuần lễ nay, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, giống như các cô gái khác làm vợ là niềm hạnh phúc nhất, vì chồng mà không oán không trách, hi sinh vì gia đình, cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Vi Thiếu Phàm cúi đầu hôn cô, ở bên môi cô nói: "Anh muốn yêu em sắp điên rồi, hay bây giờ chúng ta chạy tới phòng khác đi ... "
"Bây giờ? Không được!"
"Tại sao không được?"
"Em muốn làm điểm tâm, để tránh việc anh đi làm trễ." Dứt lời, trong lòng cô lại không muốn anh bị giày vò như vậy.
Cô khẽ để môi mình chạm lên môi anh, sau đó mặt ửng hồng vùi vào ngực anh nói: "Vậy, tối nay được không, chờ Khả Khả đi học sau rồi nói."
Vi Thiếu Phàm nâng cầm cô lên quan sát mặt cô, cố ý muốn đùa với cô làm cô ngượng ngùng, "Em vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi."
Anh thích nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, tốt nhất là kết hợp với việc tay chân cô luống cuống nắm lấy vạt áo rất đáng yêu, làm cho anh nhìn không chớp mắt.
Nếu không phải anh biết cô đã làm mẹ, thì anh vẫn cho rằng cô là một xử nữ.
"Em nói ... " Lam Tư Nhược nâng cao âm lượng lên, xấu hổ đỏ mặt tía tai. “Chờ một chút là được rồi, chờ Khả Khả đi học rồi hãy nói ... Em muốn làm bữa sáng!”
Nói đến việc phải làm bữa ăn sáng, Vi Thiếu Phàm buông cô ra, để cho cô giống như chạy trốn đến phòng bếp. "Hôm nay anh không đến bệnh viện, anh muốn ở trên giường lăn lộn với em cho đến khi Khả Khả tan học."
Mới chỉ mấy tuần lễ, anh đã có thói quen được cô chăm sóc, anh nhìn cô bắt đầu bận bịu, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác... gia đình hạnh phúc. Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn vướng mắc việc cha đẻ của Khả Khả, mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng anh không có cơ hội hỏi cô.
"Lăn lộn đến khi Khả Khả tan học? Anh... anh là siêu nhân hả?" Mặt của cô nóng đến sắp cháy luôn rồi!
Vi Thiếu Phàm cũng đang trêu chọc bên tai cô: "Anh có phải là siêu nhân không, chờ em thử mới biết được."
Lam Tư Nhược liếc anh một cái, giống như đang chửi anh không đứng đắn.
"Hôm nay bữa ăn sáng là cháo trắng rau dưa, anh giúp em bưng lên bàn." Cô đưa từng đĩa thức ăn một cho anh bưng lên.
"Rất ngon!" Anh ăn trộm một miếng, mới ngoan ngoãn bưng thức ăn lên bàn.
Tiếp theo, Vi Thiếu Phàm vào phòng đánh thức Lam Khả Khả dậy, cưng chìu bế bé ngồi xuống trước bàn ăn, một nhà ba người hạnh phúc ăn bữa sáng.
Sau khi cô giáo ở vườn trẻ đến đón Lam Khả Khả đi học, Vi Thiếu Phàm không nói hai lời lập tức ôm lấy Lam Tư Nhược trở về phòng, ôm cô đến trên giường để xuống, lập tức đè lên người cô, hôn cô trước rồi nói.
Sau một lúc hôn nhau triền miên, Vi Thiếu Phàm mới bắt đầu cởi quần áo cô. Giờ phút này anh đã đợi rất lâu, tốc độ cởi quần áo cô càng ngày càng chậm, anh muốn từ từ, tinh tế thưởng thức cô, toàn tâm toàn ý cùng cô quấn quýt một chỗ.
"Thiếu Phàm, anh... anh tắt đèn trong phòng, có được hay không?" Ban ngày ban mặt, cô có cảm giác không có chỗ trốn, cô mắc cỡ chết được!
"Hết cách rồi, trừ khi anh là Hậu Nghệ, có thể đem mặt trời xuống." Anh hôn lên da thịt trắng ngần của cô làm da thịt cô càng ngày càng hồng.
Tìm không có chỗ trốn, Lam Tư Nhược chỉ có thể trốn vào chỗ gần nhất, cô trốn vào trong ngực Vi Thiếu Phàm, thân thể hai người cũng dán chặt vào cùng một chỗ.
Loại tiếp xúc thân mật này làm Vi Thiếu Phàm cũng không thể nhịn được nữa, anh hôn cô lần nữa, ở bờ môi cô nói: "Tư Nhược, hiện tại anh muốn em.”
Vi Thiếu Phàm bởi vì tiếng nói tràn đầy dục vọng mà trở nên trầm thấp, làm cho Lam Tư Nhược toàn thân không ngừng run rẩy. Cô gật đầu, lại lắc đầu, tinh thần tan rã không biết Vi Thiếu Phàm đang nói cái gì.
Anh lấy tốc độ chậm rãi giày vò cô đoạt lấy cô. Trong lòng anh bất chợt mãnh liệt cảm giác cô giống như người mang thai hộ đêm hôm đó. Cô chặt chẽ, cô cự tuyệt lại giống như đang mời chào, cô ngọt ngào làm rung động lòng người ...
Anh làm sao vậy?
Mặc kệ anh làm sao, gặp ma cũng tốt, trúng tà cũng được, anh thấy đây đúng là Lam Tư Nhược, cảm thụ chính là Lam Tư Nhược, cô thật sự rất rất thật ở bên dưới anh, chẳng những so với cả đêm đó chân thật hơn, hơn nữa còn có cảm giác tốt đẹp giống như đêm hôm đó.
Lam Tư Nhược cắn môi anh đào chịu đựng khó chịu, sợ mình sẽ phát ra âm thanh giống như đêm hôm đó.
Vi Thiếu Phàm hôn lên cơ thể cô, biết cô bởi vì vô cùng chặt chẽ mà khó chịu.
Nhưng cô tại sao lại chặt chẽ như vậy? Cha đẻ của Khả Khả có thể là người đàn ông duy nhất của cô, hơn nữa chắc chắn chỉ ở bên cô một thời gian ngắn.
Lúc này, anh càng muốn biết chuyện cha đẻ của Lam Khả Khả, chỉ là bây giờ không nên hỏi.
"Đau không? Lập tức không sao, vì anh chịu đựng một chút." Anh dịu dàng trấn cô.
"Ừ." Cô mắc cỡ nhắm chặt hai mắt.
"Lam Tư Nhược, nhìn anh, nói cho anh biết em yêu anh." Anh mạnh mẽ ra lệnh.
Lam Tư Nhược mở cặp mắt mờ mịt, không chút do dự bật ra tiếng yêu kiều làm người khác mất hồn: "Em yêu anh."
Anh thỏa mãn cười một tiếng, "Anh cũng yêu em." Tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô lần nữa.
"Có thể ở đây sao?" Vi Thiếu Phàm dẫn Lam Tư Nhược và Lam Khả Khả bước vào nhà.
"Cha, nơi này thật đẹp, đây là nhà của cha sao? Khả Khả có thể ở chung một chỗ với cha rồi !" Lam Khả Khả nhảy nhót mãi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức xụ xuống, "Vậy có phải không được chơi với Mộ Thiên Nhất nữa hay không?" Một tuần lễ trước, bé hay chơi với Mộ Thiên Nhất, bằng tuổi với bé.
“Dĩ nhiên có thể, con sẽ đọc sách cùng với Thiên Nhất." Vi Thiếu Phàm cưng chiều sờ sờ đầu của bé.
"Oa, thật tốt quá!" Lam Khả Khả vui mừng nhảy loạn lên.
"Thiếu Phàm, thật sự rất đẹp, là nhà của chúng ta sau này, có phải không?" Lam Tư Nhược phấn khích không thua gì Lam Khả Khả, cô vui vẻ xoay vòng, rơi vào trong ngực Vi Thiếu Phàm.
Ôm chặt cô lại, Vi Thiếu Phàm cắn lấy tai cô hỏi: "Có cần người giúp việc không?"
Cô giơ tay ôm cổ của anh, kề bên môi anh nói: "Không cần, việc nhà em tự làm là được rồi, nấu cơm, giặt quần áo, lau chùi quét dọn thể không làm khó được em, nhưng anh hằng ngày phải về nhà.
"Một mình em có thể sao?" Anh cuối đầu nhìn cô. Triệu Uyển Bình không xuống bếp, sợ khói dầu làm hỏng da của cô ta.
"Em làm được."
"Ngày mai anh dẫn em đi chọn đàn Piano, sau này anh chỉ cho phép em đánh đàn vì anh thôi."
"Ừ." Cô vui vẻ gật đầu mạnh, phản phất như cùng độ tuổi với Lam Khả Khả.
"Đi, anh dẫn em đi xem phòng của chúng ta." Vi Thiếu Phàm kéo tay cô đến phòng ngủ của hai người. "Chính là phòng này."
"Được, thật là đẹp." Lam Tư Nhược trong trong lòng thở dài nói, tim cũng nhảy lên thình thịch, nghĩ đến chuyện hai người sắp ngủ chung gối cùng giường giống như vợ chồng, đột nhiên má cô ửng hồng, ngượng ngùng không chịu nổi, cúi đầu ngập ngừng nói: "Em... Chúng ta... có phải ngủ cùng nhau hay không?"
"Phải ngủ chung." Khẽ vuốt lên mặt đang ửng hồng của cô, nhưng thẹn thùng này lại làm cho Vi Thiếu Phàm cảm thấy bất lực, nóng lòng muốn lập tức ''yêu'' cô.
Lam Tư Nhược mắc cỡ không ngốc đầu lên được, khẩn trương tay chân luống cuống nắm vạt áo, chỉ là cô đang nắm là vạt áo của Vi Thiếu Phàm.
Dáng điệu ngượng ngùng xinh đẹp, làm cho Vi Thiếu Phàm nhịn không được nữa ôm Lam Tư Nhược một đường đi thẳng tới giường.
Lúc này, anh quyết định yêu cô, nếu không sẽ có lỗi với chính mình.
"Thiếu Phàm, anh muốn làm gì?" cô kinh sợ lên tiếng hỏi.
"Yêu em."
"Cái gì?"
Anh đặt môi mình lên môi cô, cắt đứt lời cô ... , dễ dàng nổi lên dục vọng của hai người: đang lúc muốn đi vào trêu chọc cô thì Lam Khả Khả đột nhiên chạy vào.
"Cha, mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
"Cha mẹ ... "
"Cha, mẹ, giường ở đây thật to! Hai đang người đang chơi cái gì vậy? Khả Khả cũng muốn chơi." Bé chờ đợi không kịp nhảy lên giường, bò đến bên cạnh hai người.
"Khả Khả, mẹ và cha không có, không có chơi cái gì hết." Cô gần như muốn ngất, tại sao làm chuyện xấu lại bị Khả Khả bắt gặp?
"Khả Khả ngoan, con đi tìm phòng của mình đi, cha sẽ dẫn con đi MacDonald." Vi Thiếu Phàm cố gắng đè nén xuống nửa người dưới đang kích động, kiên nhẫn dụ dỗ bé.
"Có thật không?"
"Thật."
"Thật là tốt! Con muốn tìm phòng của mình." Bé chạy ra ngoài, lễ phép đóng cửa lại.
"Thiếu Phàm, anh... anh muốn làm chuyện xấu có đúng không? Bây giờ có thể không cần làm không? Khả Khả lúc nào cũng có thể đi vào lần nữa." Lam Tư Nhược xấu hổ nhẹ giọng cầu xin. Trời ơi, tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài rồi.
"Đây không phải là chuyện xấu, mà chuyện hiển nhiên; Khả Khả đi tìm phòng của con bé, sẽ không nhanh như vậy đi vào đâu." Anh tự tay cởi ra quần áo của cô. Người đẹp đang ở trước mắt, làm sao anh có thể thờ ơ?
Cô nắm tay anh lại, "Bây giờ đừng làm, Khả Khả lúc nào cũng có thể sẽ đi vào."
"Tuyệt đối không."
"Khả Khả nhất định sẽ vào."
"Tuyệt đối không." Nhìn cô dần dần phơi bày thân thể mềm mại ra, anh đã gần như muốn bùng nổ, kìm lòng không được nữa cúi đầu hôn cô.
"Thiếu Phàm ... " Lam Tư Nhược hô hấp dần dần dồn dập, căng thẳng cô lấy tay đẩy anh ra, rồi lại nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Đang lúc Vi Thiếu Phàm muốn công thành chiếm đất, bộc lộ thú tính ...
"Cha, mẹ, con tìm được phòng của mình rồi, hai người mau đến xem!"
Hai người dục vọng đang lên cao nhanh chóng tách ra, hốt hoảng sửa sang quần áo.
Vi Thiếu Phàm thất bại nhìn Lam Tư Nhược, chợt nghĩ đến, "Buổi tối có khi nào con chạy tới ngủ cùng chúng ta không?"
"Cũng có thể, con từ nhỏ đã cùng ngủ với em, chúng em chưa từng ngủ riêng."
"Cũng có thể?" Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
"Chắc chắn có." Thấy sắc mặt anh tái xanh, ngược lại cô buột miệng cười.
"Chắc chắn có?" Anh hung hăng trừng nụ cười của cô.
"Cha, mẹ, con thích giường của hai người, giường của cha mẹ thật to đó, có thể ngủ bốn người." Lam Khả Khả xoay người trở lại, nhảy lên giường bò về phía hai người.
"Bốn người?" Bé sẽ còn quấy rối chuyện tốt của anh, anh nên nghĩ biện pháp gì đây, huống chi còn nhiều thêm một người nữa, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào?
"Giường này cha, mẹ, Mộ Thiện, còn có Khả Khả có thể cùng ngủ." Khả Khả trả lời, cũng trả lời nghi vấn của Vi Thiếu Phàm.
Vi Thiếu Phàm vừa nghe, thân thể mềm nhũn, té xuống giường.
Triệu Uyển Bình gần như sắp nổi điên, bình thường Vi Thiếu Phàm cho dù bận rộn tới trễ thế nào, cũng nhất định sẽ về nhà; gần đây cô không những đợi không thấy người, còn tìm không ra tung tích của anh, điện thoại cô gọi anh đều không nhận, giống như cố ý muốn tránh xa cô.
Anh chưa từng làm ra loại tình huống như thế này, anh nhất định đã có người tình ở ngoài rồi!
Không, cô ta không cho phép cũng không nuốt trôi điều này!
Cô phiền muộn trong lòng nôn nóng gọi tới một số điện thoại, điện thoại vừa thông, cô lập tức nói: "Chuyện lúc trước không cần điều tra nữa, tôi hiện tại muốn các người theo dõi chồng của tôi, mà năng xuất làm việc của các người quá chậm có một chuyện thôi mà điều tra lâu như vậy, tôi thật sự nên thay đổi người khác mới được."
Thám tử vừa nghe tiếng thì đã biết rõ cô là Triệu Uyển Bình, vì vậy vội vàng nói : (Phu nhân Vi, người lúc trước cô đưa địa chỉ đã chuyển đi, cho nên việc điều tra tất nhiên là chậm rồi; Chỉ là, tôi đã điều tra được một chút manh mối, cô chắc chắn là không muốn tiếp tục điều tra nữa?)
"Về việc này?"
(Cô ấy đã từng chưa cưới đã sinh một đứa con gái.)
"Chưa cưới đã sinh một đứa con gái?" Thật sự chỉ có một đêm thì có con sao?. "Còn điều tra được cái gì nữa không? Nói mau!"
(Tôi có thể chắc chắn cô ấy đã rời khỏi Cao Hùng, nếu tiếp tục điều tra, có thể rất nhanh sẽ tìm được cô ta.)
"Vậy anh cứ tiếp tục điều tra, còn nữa và theo dõi từng hành động của chồng tôi."
(Phu nhân Vi, cô cũng phải gửi tiền trước đi, tôi cũng cần tiền để đi lại và chi phí ăn uống.)
Thân phận của tôi là gì, anh còn sợ tôi quịt nợ hay sao? Tôi lần trước giới thiệu các anh cho chị dâu tôi. Anh lại tìm người không có đạo đức nghề nghiệp, lại đi lường gạt, làm hại người ta ly hôn, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, anh sẽ không giống với anh ta chứ?"
(Phu nhân Vi, việc đó tôi rất xin lỗi, tôi với anh ta cắt đứt quan hệ rồi, chúng ta hợp tác lâu như vậy, cô còn chưa tin tôi sao?)
"Anh kiếm được không ít tiền từ tôi, tiền này sau khi anh điều tra được sẽ lại cộng với tiền cũ trả một lần, được không?" Cô có thói quen thuê thám tử tư điều tra nhưng sau khi bị Vi Thiếu Phàm phát hiện, anh liền cắt giảm tiền tiêu vặt của cô. Hiện tại tiền đó chỉ đủ cô tiêu vặt mà thôi, hoàn toàn không có tiền thừa để thuê thám tử tư.
(Dĩ nhiên, chỉ là chỉ cần hơi có tiến triển, cô nhất định phải chuyển một nửa tiền cho tôi.)
"Tôi biết rồi, nhanh theo dõi cô ta đi!" Cô tắt máy, trong lòng đầy rối loạn.
Người mang thai hộ thật sự mang thai, mà cô đã sớm nói hủy bỏ giao dịch, cô gái kia lại còn sinh con, cô ta rốt cuộc có mục đích gì?
Quán bar Piano của dì Thúy không có Lam Tư Nhược, buôn bán cũng bị chút ảnh hưởng, nhưng bà không để ý, chỉ cần Lam Tư Nhược có thể tìm được hạnh phúc, bà đã hài lòng rồi.
"Hoan nghênh đã đến!" Dì Thúy cất tiếng chào đối với một người khách nam vừa vào cửa, đi về hướng anh ta.
"Dì Thúy, đã lâu không gặp." Hứa Gia Dương cười nói.
"Hứa Gia Dương? Cậu không phải là ở Canada sao, tại sao trở lại rồi?" Dì Thúy ngạc nhiên hỏi.
"Trở lại không được sao? Tư Nhược gần đây không liên lạc với tôi, tôi trở lại một chuyến là muốn giúp cô ấy xử lý chuyện Khả Khả, sau đó mang cô ấy đi Canada kết hôn."
"Tư Nhược không ở đây, cậu đi đi, tốt nhất là lập tức trở về Canada đi." Dì Thúy xoay người đi về phía trong quầy bar, hoàn toàn không muốn quan tâm tên khốn kiếp này.
Hứa Gia Dương đi theo phía sau bà, anh ta chắc chắn dì Thúy biết được Lam Tư Nhược đang ở đâu. "Dì Thúy, Tư Nhược làm công việc ở nơi này rất lâu rồi, cô ấy không phải là có người đàn ông nào bao đi rồi chứ?" NNNQQQQDiendanlequydon
Dì Thúy nổi giận xoay người nhìn anh ta, tay vòng trước ngực, "Tôi nói cậu là tên khốn kiếp, Tư Nhược phải làm ở chỗ tôi làm là do ai ban tặng? Hôm nay coi như cô ấy có người đàn ông tốt bao thì cậu cũng không có quyền nói cô ấy!"
Thấy Dì Thúy tức giận, Hứa Gia Dương lộ ra nụ cười dối trá, "Dì Thúy, rất xin lỗi, là tôi lỡ lời, tôi không nên không tin tưởng Tư Nhược."
"Đừng có ở trước mặt tôi miệng lưỡi dối trá, Tư Nhược từ lâu đã không còn làm ở đây, cậu có thể rời đi, nếu như cô ấy không muốn cùng cậu liên lạc, cậu hãy buông tha cô ấy đi!"
Tư Nhược là vợ chưa cưới của tôi, tôi tại sao có thể buông tha cô ấy?"
"Vợ chưa cưới? Sẽ không ai để cho vợ chưa cưới của mình, vì mình mà làm người mang thai hộ, càng không có người để vợ chưa cưới của mình cực khổ mang thai mà còn phải trả nợ thay cho chồng chưa cưới."
"Dì Thúy, dì nói vậy là không đúng rồi, chúng ta từ lâu phải nói Tư Nhược đem Khả Khả trả lại cho cha đẻ bé, là cô ấy không chịu, nếu không cô ấy đã không phải cực khổ như vậy!"
"Khả Khả là do cô ấy mang thai mười tháng sinh ra, cậu nói trả là liền trả hả? Hứa Gia Dương, loại người như cậu không đáng làm đàn ông, vĩnh viễn chỉ để ý đến tiền bạc, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của ai."
Hứa Gia Dương bị dì Thúy nói cái gì cũng không sai, cho dù ý nghĩ của anh ta đúng như lời dì Thúy nói, cũng không chịu được bị người khác vạch trần mà nói ra.
Anh ta nhịn đến khó chịu nói: "Dì Thúy, cho tôi xin địa chỉ của Tư Nhược, cô ấy nếu muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ, cũng phải nói trước mặt tôi rõ ràng."
"Tôi sẽ không nói cho cậu biết cách liên lạc với Tư Nhược, cậu đi đi!" Dì Thúy đi về phía những khách khác, nhanh chóng nở nụ cười nghề nghiệp, thái độ thân thiết tức giận vừa rồi đã tan biến.
Hứa Gia Dương đi ra khỏi quán bar Piano, đốt một điếu thuốc, vẻ mặt âm u giống như bóng đêm, trong mắt là không cam lòng.
Anh ta lần này không thể trắng tay trở về, Lam Khả Khả là hi vọng của anh ta, nếu anh ta không lấy được tiền thì sẽ phá sản.
Lam Tư Nhược lặng lẽ rời giường, nhìn sang bên cạnh Lam Khả Khả nằm trên người Vi Thiếu Phàm đang ngủ, chỉ có thể đè nén buồn cười xuống, lập tức vọt ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi vào phía sau bếp, cười đến cơ thể đứng không thẳng, thiếu chút nữa cười lạc cả giọng.
"Em đang cười anh sao?" Vi Thiếu Phàm xuất hiện tại cửa phòng bếp, nhăn mặt hỏi.
Lam Tư Nhược thật vất vả mới dừng cười được, nhìn anh mặt nhăn nhó, lại nhịn không được bật cười.
"Người phụ nữ xấu xa này, nhìn anh đau khổ buồn cười lắm sao?" Anh kéo cô vào ngực mình, ở bên tai cô mè nheo, khao khát muốn đem cô ấn vào cơ thể mình.
"Chỉ cười thôi mà!" Lam Tư Nhược xoay người, tự nhiên ôm chặt lấy anh nói.
Mỗi lần tới thời điểm anh muốn làm chuyện xấu, Khả Khả đều sẽ xuất hiện thời điểm không nên xuất hiện, còn nhất định phải ngủ ở giữa hai người, làm sao không buồn cười được chứ?
"Em phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này đi, nếu không đừng có trách anh nhẫn tâm, ở trước mặt Khả Khả diễn cảnh ân ái." Anh uy hiếp.
Dục vọng của anh nhanh chóng bộc phát, Lam Khả Khả mỗi buổi tối đều chạy tới giường chen nằm giữa hai người, ba người ngủ chung gối cùng giường, làm cho anh hoàn toàn không có cơ hội bồi đắp tình cảm với cô.
"Được rồi, em sẽ nói chuyện với Khả Khả, anh tuyệt đối không thể ở trước mặt con mà diễn cảnh này, như thế sẽ làm hư tâm hồn trẻ con." Cô đưa tay tới sờ mó gương mặt đẹp trai của anh nói.
Mấy tuần lễ nay, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, giống như các cô gái khác làm vợ là niềm hạnh phúc nhất, vì chồng mà không oán không trách, hi sinh vì gia đình, cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Vi Thiếu Phàm cúi đầu hôn cô, ở bên môi cô nói: "Anh muốn yêu em sắp điên rồi, hay bây giờ chúng ta chạy tới phòng khác đi ... "
"Bây giờ? Không được!"
"Tại sao không được?"
"Em muốn làm điểm tâm, để tránh việc anh đi làm trễ." Dứt lời, trong lòng cô lại không muốn anh bị giày vò như vậy.
Cô khẽ để môi mình chạm lên môi anh, sau đó mặt ửng hồng vùi vào ngực anh nói: "Vậy, tối nay được không, chờ Khả Khả đi học sau rồi nói."
Vi Thiếu Phàm nâng cầm cô lên quan sát mặt cô, cố ý muốn đùa với cô làm cô ngượng ngùng, "Em vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi."
Anh thích nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, tốt nhất là kết hợp với việc tay chân cô luống cuống nắm lấy vạt áo rất đáng yêu, làm cho anh nhìn không chớp mắt.
Nếu không phải anh biết cô đã làm mẹ, thì anh vẫn cho rằng cô là một xử nữ.
"Em nói ... " Lam Tư Nhược nâng cao âm lượng lên, xấu hổ đỏ mặt tía tai. “Chờ một chút là được rồi, chờ Khả Khả đi học rồi hãy nói ... Em muốn làm bữa sáng!”
Nói đến việc phải làm bữa ăn sáng, Vi Thiếu Phàm buông cô ra, để cho cô giống như chạy trốn đến phòng bếp. "Hôm nay anh không đến bệnh viện, anh muốn ở trên giường lăn lộn với em cho đến khi Khả Khả tan học."
Mới chỉ mấy tuần lễ, anh đã có thói quen được cô chăm sóc, anh nhìn cô bắt đầu bận bịu, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác... gia đình hạnh phúc. Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn vướng mắc việc cha đẻ của Khả Khả, mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng anh không có cơ hội hỏi cô.
"Lăn lộn đến khi Khả Khả tan học? Anh... anh là siêu nhân hả?" Mặt của cô nóng đến sắp cháy luôn rồi!
Vi Thiếu Phàm cũng đang trêu chọc bên tai cô: "Anh có phải là siêu nhân không, chờ em thử mới biết được."
Lam Tư Nhược liếc anh một cái, giống như đang chửi anh không đứng đắn.
"Hôm nay bữa ăn sáng là cháo trắng rau dưa, anh giúp em bưng lên bàn." Cô đưa từng đĩa thức ăn một cho anh bưng lên.
"Rất ngon!" Anh ăn trộm một miếng, mới ngoan ngoãn bưng thức ăn lên bàn.
Tiếp theo, Vi Thiếu Phàm vào phòng đánh thức Lam Khả Khả dậy, cưng chìu bế bé ngồi xuống trước bàn ăn, một nhà ba người hạnh phúc ăn bữa sáng.
Sau khi cô giáo ở vườn trẻ đến đón Lam Khả Khả đi học, Vi Thiếu Phàm không nói hai lời lập tức ôm lấy Lam Tư Nhược trở về phòng, ôm cô đến trên giường để xuống, lập tức đè lên người cô, hôn cô trước rồi nói.
Sau một lúc hôn nhau triền miên, Vi Thiếu Phàm mới bắt đầu cởi quần áo cô. Giờ phút này anh đã đợi rất lâu, tốc độ cởi quần áo cô càng ngày càng chậm, anh muốn từ từ, tinh tế thưởng thức cô, toàn tâm toàn ý cùng cô quấn quýt một chỗ.
"Thiếu Phàm, anh... anh tắt đèn trong phòng, có được hay không?" Ban ngày ban mặt, cô có cảm giác không có chỗ trốn, cô mắc cỡ chết được!
"Hết cách rồi, trừ khi anh là Hậu Nghệ, có thể đem mặt trời xuống." Anh hôn lên da thịt trắng ngần của cô làm da thịt cô càng ngày càng hồng.
Tìm không có chỗ trốn, Lam Tư Nhược chỉ có thể trốn vào chỗ gần nhất, cô trốn vào trong ngực Vi Thiếu Phàm, thân thể hai người cũng dán chặt vào cùng một chỗ.
Loại tiếp xúc thân mật này làm Vi Thiếu Phàm cũng không thể nhịn được nữa, anh hôn cô lần nữa, ở bờ môi cô nói: "Tư Nhược, hiện tại anh muốn em.”
Vi Thiếu Phàm bởi vì tiếng nói tràn đầy dục vọng mà trở nên trầm thấp, làm cho Lam Tư Nhược toàn thân không ngừng run rẩy. Cô gật đầu, lại lắc đầu, tinh thần tan rã không biết Vi Thiếu Phàm đang nói cái gì.
Anh lấy tốc độ chậm rãi giày vò cô đoạt lấy cô. Trong lòng anh bất chợt mãnh liệt cảm giác cô giống như người mang thai hộ đêm hôm đó. Cô chặt chẽ, cô cự tuyệt lại giống như đang mời chào, cô ngọt ngào làm rung động lòng người ...
Anh làm sao vậy?
Mặc kệ anh làm sao, gặp ma cũng tốt, trúng tà cũng được, anh thấy đây đúng là Lam Tư Nhược, cảm thụ chính là Lam Tư Nhược, cô thật sự rất rất thật ở bên dưới anh, chẳng những so với cả đêm đó chân thật hơn, hơn nữa còn có cảm giác tốt đẹp giống như đêm hôm đó.
Lam Tư Nhược cắn môi anh đào chịu đựng khó chịu, sợ mình sẽ phát ra âm thanh giống như đêm hôm đó.
Vi Thiếu Phàm hôn lên cơ thể cô, biết cô bởi vì vô cùng chặt chẽ mà khó chịu.
Nhưng cô tại sao lại chặt chẽ như vậy? Cha đẻ của Khả Khả có thể là người đàn ông duy nhất của cô, hơn nữa chắc chắn chỉ ở bên cô một thời gian ngắn.
Lúc này, anh càng muốn biết chuyện cha đẻ của Lam Khả Khả, chỉ là bây giờ không nên hỏi.
"Đau không? Lập tức không sao, vì anh chịu đựng một chút." Anh dịu dàng trấn cô.
"Ừ." Cô mắc cỡ nhắm chặt hai mắt.
"Lam Tư Nhược, nhìn anh, nói cho anh biết em yêu anh." Anh mạnh mẽ ra lệnh.
Lam Tư Nhược mở cặp mắt mờ mịt, không chút do dự bật ra tiếng yêu kiều làm người khác mất hồn: "Em yêu anh."
Anh thỏa mãn cười một tiếng, "Anh cũng yêu em." Tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô lần nữa.